Thật ra Hiên Viên Tử Mặc biết hôm nay hắn không nên lên đường, hôm qua hắn đang luyện công thì đột nhiên có người đánh lén, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng khí huyết trong cơ thể vẫn bị lật chuyển, có chút không thuận.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Bạch Tiểu Bảo khi đối mặt với hắn thì hắn cũng không tiện cự tuyệt, một đường từ Ma giới đến Yêu Giới cũng không xa, có lẽ sẽ không có người nào chán sống mà tìm đến gây phiền toái.
Lúc này xe ngựa đã chậm rãi xuất phát, sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp hơi có chút chói mắt khiến người ta có cảm giác uể oải, nhưng lúc này hai người trên xe không hề buồn ngủ, chỉ ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tử Mặc, ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch hiện lên vẻ rất nghiêm túc, vấn đề này nàng đã hỏi không dưới ba lượt! Nhìn sắc mặt Hiên Viên Tử Mặc rất yếu ớt, hơn nữa cũng không mang nàng bay trở về như lúc đến nên cảm thấy thật kỳ quái.
Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên cười, đôi mắt hắn khi cười rất đẹp, ánh mắt lấp lánh, hắn đột nhiên trêu chọc: "Yêu ta sao?"
Đột nhiên hắn thốt ra những lời này khiến Bạch Tiểu Bảo ngây người một lát mới phục hồi tinh thần, lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã tiến sát vào nàng, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở phả vào nhau.
Bạch Tiểu Bảo phản xạ có điều kiện ngửa người ra sau, chỉ là đầu đã kề đến vách xe, nàng vươn tay chống đỡ vào ngực của hắn để cho hắn đừng đến gần thêm nữa, không được tự nhiên quay đầu đi nói: "Ta thấy sắc mặt của ngươi rất xấu, hơn nữa còn ngồi xe ngựa trở về!"
"Vậy nàng có yêu thích ta không? Hiên Viên Tử Mặc nhất quyết không tha hỏi tới, bờ môi mỏng hơi lạnh ở trên lỗ tai Bạch Tiểu Bảo thổi khí nóng, thành công khiến lỗ tai Bạch Tiểu Bảo nhất thời đỏ ửng.
Hiên Viên Tử Mặc vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng khẽ nhếch cười, nhưng lúc này Bạch Tiểu Bảo lại đột nhiên giả chết khiến Hiên Viên Tử Mặc sững sờ, sau đó cũng cười rồi ngửa về phía sau, cuối cùng buông Bạch Tiểu Bảo ra, "Nha đầu này thật đúng là đáng yêu!" Giọng nói mang theo sự cưng chiều rõ ràng.
Hiên Viên Tử Mặc e ngại mình làm Bạch Tiểu Bảo sợ nên cũng không trêu chọc nàng nữa, hắn quay người lại cứ như vậy an tĩnh nằm xuống, đề tài vừa rồi vẫn không giải quyết được gì.
Bạch Tiểu Bảo giả chết một lúc lâu, đến khi không nghe thấy động tĩnh gì nữa mói cẩn thận mở mắt ra, thấy Hiên Viên Tử Mặc đã ngủ an ổn bèn trở tay cầm lên một quyển sách lật xem để giết thời gian, lại nói cái xe này tuy nhỏ nhưng cũng rất thoải mái, hai người ở bên trong cũng rất rộng rãi, dầu gì cũng là xe bốn ngựa kéo nên dù sao cũng thấy thoải mái hơn xe lừa kéo.
Cả buổi chiều Hiên Viên Tử Mặc cũng không tỉnh lại, Bạch Tiểu Bảo cũng vui vẻ tỉnh táo, sau khi ăn chút bánh ngọt liền để nguyên quần áo mà ngủ, ngoài cửa phu xe nghiêm cẩn đánh xe rất cẩn thận, thoáng một cái nàng đã ngủ rất thoải mái.
. . . . . .
Bạch Tiểu Bảo đang mơ mơ màng màng ngủ chợt cảm giác bên tai có tiếng gió, rất ồn ào, hơn nữa cũng cảm thấy hơi lạnh mới vô cùng miễn cưỡng mở mắt ra, thấy mặt đất vùn vụt qua trước mắt, cỏ cây cũng vùn vụt thoáng qua, rất có cảm giác mình đang ngồi trong một chiếc xe thể thao.
Một giây kế tiếp liền phản ứng kịp là nàng đang bị người ta khiêng chạy vụt vụt về phía trước, vừa định kêu to chợt nghe tiếng nói. "Là ta!" Giọng nói Hiên Viên Tử Mặc truyền đến từ bên dưới, nghe có chút mệt mỏi.
Nhìn phía nhóm truy binh dần dần bị bỏ lại phía au, Bạch Tiểu Bảo liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, bọn họ bị người khác đánh lén, bọn kia có tận ba người đấy, nàng nhất thời có chút luống cuống nhưng vẫn kỳ vọng hỏi: "Tử Mặc, có chuyện gì vậy?"
"Bị người theo dõi!" Hiên Viên Tử Mặc vừa mới đại chiến một trận, vì bảo vệ Bạch Tiểu Bảo mà trúng một chưởng, linh khí trong cơ thể càng thêm rối loạn, lúc này lại cõng nàng chạy như điên nên có chút mệt mỏi vì vậy giọng nói có chút khàn khàn.
"Ngươi không phải là Ma vương sao? Như thế nào mà phải chạy trốn thế này? Không phải ngươi nên giống như trong tiểu thuyết, phất tay một cái sẽ chết một đám sao?" Bạch Tiểu Bảo rất khó tiếp nhận sự thật này, đám người kia không phải đều là người trong Ma giới sao? Sao lại phải chạy trốn, còn chạy thật lẹ nữa chứ!
Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc cũng hết sức băn khoăn: "Tối hôm ta qua bị thương, bây giờ công lực còn chưa kịp hồi phục, lại nói dưới chân núi có ít nhất cả ngàn tên! Trong lúc nhất thời khó có thể phá vòng vây, chẳng qua ta đã tung tín hiệu rồi, có lẽ cứu binh sẽ lập tức đến."
Bạch Tiểu Bảo chớp mắt mấy cái mới tiêu hóa được tất cả, ý của Hiên Viên Tử Mặc chính là hắn đang bị thương, lúc này không hề năng lực chống cự, dưới chân núi lại hơn có hơn một ngàn binh sĩ và vẫn chưa có viện binh đến cứu hai người bọn họ? Đột nhiên Hiên Viên Tử Mặc đặt Bạch Tiểu Bảo xuống, Bạch Tiểu Bảo lảo đảo mất thăng bằng, nhưng lúc thấy rõ phía sau là vách núi dựng đứng thì đầu hơi choáng váng, vụt một cái liền chạy đến sau lưng Hiên Viên Tử Mặc.
Hiên Viên Tử Mặc chỉ im lặng nhìn ánh lửa dưới chân núi càng ngày càng gần, "Vậy không phải chúng ta chỉ còn một con đường là chết sao?" Bạch Tiểu Bảo xem xét tình cảnh hiện tại, buồn buồn hỏi.
Nghe nàng nói vậy Hiên Viên Tử Mặc bèn rất nghiêm túc tự hỏi, sau một lát mới bình tĩnh trả lời: "Phải là chết chắc!" Bạch Tiểu Bảo nghe vậy trong nháy mắt hít vào một hơi, khóe miệng co giật, bây giờ là một câu cũng không nói được.
Binh lính dưới chân núi cuối cùng cũng xông tới, mỗi một hàng đều chỉnh tề kéo cung, chỉ chờ lệnh một tiếng là vạn tên cùng bắn ra!
Hiên Viên Tử Mặc vung tay lên đem Bạch Tiểu Bảo ra sau lưng mình, tâm của nàng đều muốn thót lên cổ họng rồi, lúc này ngay cả thở cũng không dám thở một cái.
Cầm đầu đội ngũ là một tên hán tử cao to, thần thái sáng láng, có lẽ hắn vẫn kính trọng người trước mặt bèn ôm quyền cung kính nói: "Thượng mệnh khó vi phạm nên đành phải đắc tội, hôm nay bắt buộc phải lấy được thủ cấp của Ma vương ngài!"
"Ngươi đã biết ta là Vương của Ma giới mà còn dám trắng trợn hành thích? Chẳng lẽ muốn đoạt quyền sao?" Hiên Viên Tử Mặc không nhanh không chậm nói, không thèm để ý đến mấy ngàn binh mã trước mắt khiến tâm trạng đang thấp thỏm của Bạch Tiểu Bảo đã được khuyến khích đôi chút.
"Lệnh trên khó vi phạm!"
Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc cũng rõ ràng, lúc này vết thương cũ trên người hắn chưa lành, lại nhìn tình hình hiện tại thấy xem ra khó thoát khỏi một kiếp rồi.
Mặc dù là đêm tối nhưng không thể đếm hết những cây đuốc chiếu sáng ngời xung quanh, sáng rực giống như ban ngày. Một cơn gió thổi qua, ánh sáng lập lòe chiếu lên từng bóng người đang đứng kia.
Đột nhiên Hiên Viên Tử Mặc mở miệng phá vỡ thời khắc giương cung bạt kiếm. Khí thế như vậy, ít đi một phần lười biếng bình thường nhiều hơn một phần khí phách, lời nói ra khiến lòng người kinh ngạc: "Người các ngươi muốn đối phó là ta, thả nữ nhân của ta đi!"
Hiên Viên Tử Mặc vừa dứt lời thì hơi dùng lực một chút, liền đẩy Bạch Tiểu Bảo còn chưa kịp phản ứng chuyện gì ở sau lưng sang bên cạnh.
Hiển nhiên Bạch Tiểu Bảo còn chưa ý thức được tình huống không ổn, đợi ổn định bước chân, lúc xoay người ngẩng đầu nhìn lại thì Hiên Viên Tử Mặc đã cách xa mấy bước, lòng của Bạch Tiểu Bảo đột nhiên nhói đau, Hiên Viên Tử Mặc một thân áo trắng bay bay trong gió, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt đứng cạnh vách núi đen, không chút biểu cảm nhìn lão tướng quân kia.
Lão Tướng quân suy tư một khắc rồi trầm trọng gật đầu một cái. Thấy Lão tướng quân rút cuộc cũng gật đầu Hiên Viên Tử Mặc mới lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, tâm Bạch Tiểu Bảo rất đau, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra hắn muốn làm cái gì, Hiên Viên Tử Mặc có ý gì, là muốn một mình chịu chết sao?
Trong lòng Bạch Tiểu Bảo không khỏi xoắn lại với nhau, Hiên Viên Tử Mặc nhìn về phía Bạch Tiểu Bảo, đột nhiên cười, giống như thường ngày bình thản nói: "Mau trở về Yêu giới --"
Còn chưa nói hết, hắn liền ngửa mặt lên thả mình rơi xuống vách đá, Bạch Tiểu Bảo đầu tiên là run lên, một giây kế tiếp nàng chạy về phía trước mấy bước, tung người một cái cũng nhảy xuống. Cả quá trình xảy ra quá nhanh đến nỗi khiến ngay cả đám binh lính kia cũng không kịp phản ứng.
Lão kia Tướng quân sững sờ đứng bên vách núi trống rỗng, lão tiến lên trước mấy bước nhìn dưới vách núi, do dự một chút mới xoay người, lớn tiếng nói: "Nghịch tặc đã bị bắn chết rơi xuống vách đá! Các ngươi nghe rõ chưa?"
"Dạ!" Chúng tướng sĩ đều hiểu rằng lời nói lão tướng quân chứa đầy hàm ý, lão tướng quân làm như vậy để bọn họ không cần xuống phía dưới tìm tòi, bọn họ cũng vui vẻ thanh nhàn, tự nhiên sẽ không lắm mồm. Hơn nữa núi này nổi danh có vách núi dựng đứng, té xuống chắc sẽ không thể sống sót, như vậy có lẽ cũng không có phiền toái gì.
Sau đó hô to một tiếng, "Rút lui!" Mấy ngàn người giơ cây đuốc lồng lộng hùng dũng rút lui, vốn là vách núi huyên náo sáng rực lại trở nên tối tăm, trống trải an tĩnh.
. . . . . .
Bạch Tiểu Bảo cố sức chớp mắt mấy cái, mặc dù là buổi tối nhưng trăng sáng vẫn còn, loáng thoáng có thể nhìn thấy rõ phía dưới, sau khi xác định phía dưới không có Hiên Viên Tử Mặc, nàng có cảm giác giống như chính mình bị sét đánh, chẳng lẽ chỉ mình có nàng rớt xuống?
"Tử Mặc, Hiên Viên Tử Mặc!" Bạch Tiểu Bảo hô một tiếng, phía dưới không hề có tiếng đáp lại. Đang lúc nàng tưởng như tuyệt vọng, đột nhiên phía trên truyền đến âm thanh quen thuộc: "Ta ở trên này!" Cánh tay bị một người lôi kéo, Bạch Tiểu Bảo liền ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay lúc ngẩng đầu liền chống lại đôi mắt dịu dàng cùng với biểu tình tức giận trên mặt Hiên Viên Tử Mặc, hắn duỗi cánh tay dài một cái liền ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, cánh tay còn lại thoáng một cái, một đạo bạch quang thoáng qua, hai người liền vững vàng rơi xuống đáy vực.
Lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã thu hồi vẻ mặt kinh ngạc khi chứng kiến Tiểu Bạch nhảy xuống vực theo mình, đôi mắt hoa đào mang theo vẻ chế nhạo nhìn nàng, ôm lấy tay của nàng không buông ra, vui đùa hỏi: "Tiểu Bạch, không nỡ để ta chết sao?"
"Ta, ta chỉ không muốn thấy ngươi phải chịu chết một mình, ta chỉ là . . . . ." Cảm giác vừa rồi thật sự khiến Bạch Tiểu Bảo hoảng sợ, lúc ý thức được mình chỉ còn lại một mình, trên đời này không còn Hiên Viên Tử Mặc nữa, nàng liền không chút do dự nhảy xuống, khi đó, nàng chỉ hi vọng được chết chung với hắn.
Bạch Tiểu Bảo còn chưa nói hết, đôi môi mỏng của Hiên Viên Tử Mặc đã chặn lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn có chút om sòm của nàng.
Từ cạn đến sâu, vốn là chỉ là muốn lướt qua một cái rồi dừng nhưng không nghĩ vừa hôn đã nghiện, cho đến khi Bạch Tiểu Bảo lại một lần nữa thở không ra hơi, Hiên Viên Tử Mặc mới không nỡ rời đi đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.
Nhìn đôi môi của Bạch Tiểu Bảo bị hôn đến sưng đỏ, khóe miệng hắn triển khai một loại đường cong gọi là hạnh phúc, lúc này Bạch Tiểu Bảo vì đầu có chút thiếu dưỡng khí mà thở mạnh, trên dưới phập phồng, chỉ cần một chút là có thể đụng vào đôi môi mỏng của Hiên Viên Tử Mặc, tựa như từng chút muốn chạm vào bờ môi mỏng của hắn.
Đợi Bạch Tiểu Bảo lấy lại tinh thần mới ý thức được tư thế mập mờ này thì theo bản năng dùng sức đẩy hắn ra, vốn tưởng rằng đẩy không ra, thế nhưng cũng rất dễ dàng thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Hai chân Bạch Tiểu bảo chạm đất rồi nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại bị đẩy lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình. Bạch Tiểu Bảo cảm thấy kỳ quái vươn tay muốn đỡ hắn nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại cười lắc lắc đầu.
Bạch Tiểu Bảo thấy hắn không có việc gì liền thu tay về, có chút tức giận nói: "Làm ta hoảng sợ! Chàng . . . . ."
Bạch Tiểu Bảo còn chưa nói hết chợt thấy Hiên Viên Tử Mặc phun ra một búng máu tươi, bắn cả vào trên mặt Bạch Tiểu Bảo đứng cách đó không xa.
Ban đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, khó tin vươn tay xoa xoa vết máu còn ấm nóng trên mặt, lúc này Bạch Tiểu Bảo mới trừng lớn mắt lập tức nhào tới, mà lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất.
"Tử Mặc! Chàng đừng làm ta sợ!" Nhưng đáp lại Bạch Tiểu Bảo chỉ có một hồi im lặng, Bạch Tiểu Bảo lập tức ôm lấy Hiên Viên Tử Mặc vào người, ngón tay run rẩy đưa đến mũi của hắn, cho đến khi có cảm thấy hô hấp ấm áp phun đến trên tay, cả thân thể cứng ngắc của nàng lúc này mới mềm mại xuống, xụi lơ chống một tay xuống đất mới không bị ngã xuống.
Xung quanh đều tối đen, Bạch Tiểu Bảo chỉ có thể mượn nửa vầng trăng rằm mới thấy rõ bốn phía xa cách họ mấy bước có một một khối đá bằng, lại gọi Hiên Viên Tử Mặc thêm vài tiếng nhưng hắn vẫn không có phản ứng, nhưng cũng may hô hấp hắn vẫn vững vàng, Bạch Tiểu Bảo cũng thoáng thả lòng tâm tình.
Nàng ôm lấy Hiên Viên Tử Mặc thật chặt, chỉ sợ hắn lạnh, đây cũng là điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn trong lúc này, bây giờ Bạch Tiểu Bảo muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm Hiên Viên Tử Mặc, hi vọng hắn có thể tỉnh lại.
Lúc này Bạch Tiểu Bảo mới ý thức được rằng vị trí của Hiên Viên Tử Mặc ở trong lòng của nàng là quan trọng cỡ nào, quan trọng đến mức nàng không thể mất đi hắn, lúc này nàng mới hiểu được mình đã yêu hắn mất rồi!
Bạch Tiểu Bảo nhỏ giọng nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Bạch Tiểu Bảo khóc nhiều như vậy, không biết thế làm sao nàng rất sợ Hiên Viên Tử Mặc không tỉnh lại nữa, lúc này nàng mới ý thức được, nàng thích Hiên Viên Tử Mặc nhiều hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng.
"Chàng. . . . . . Tỉnh đi, ta còn chưa nói cho chàng biết, ta thích chàng. . . . . . Không, ta yêu chàng!"
"Thật?" Đột nhiên trong ngực vang lên một giọng nói yếu ớt, mặc dù nhỏ nhưng Bạch Tiểu Bảo vẫn nghe được, vội vàng dừng lại thút thít, cúi đầu nhìn về phía trong ngực.
"Ừm! Hả? Chàng đã tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt đen ấm áp cuối cùng cũng mở ra, Bạch Tiểu Bảo vui mừng huơ tay múa chân!
Mới nói được hai câu Hiên Viên Tử Mặc đã ho kịch liệt, điều này khiến Bạch Tiểu Bảo đang vui mừng hoan hỉ mạnh mẽ dừng lại, nước mắt còn chưa khô lại chảy ra: "Tử Mặc, chàng không sao chớ!"
"Không có việc gì!" Hiên Viên Tử Mặc cười cười vươn tay xoa nhẹ đầu Bạch Tiểu Bảo, vô cùng dịu dàng, những ngón tay thon dài dưới ánh trăng trắng có chút trong suốt, giống như có thể sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.
"Để ta đỡ chàng đến chỗ nào thoải mái cho chàng nghỉ một chút!" Bạch Tiểu Bảo hít mũi, muốn đỡ hắn đi về phía trước, thấy trước mặt có một gian phòng rách nát nhưng hình như cũng hơi xa, chắc khoảng mấy chục mét.
"Tử Mặc, bên trái có một căn nhà cũ nát, ta đoán là không có người ở, chúng ta đi đến đó thôi!"
Hiên Viên Tử Mặc do dự một chút mới khẽ gật đầu, theo tình huống bây giờ của hắn đúng là không nên cử động nhiều, mau mau điều dưỡng mới tốt, cũng không thể để Bạch Tiểu Bảo cùng hắn ở nơi này ngồi một đêm hứng chịu gió lạnh và sự ẩm ướt được.
Hắn miễn cưỡng đứng lên nhưng vừa đề khí lại động vào vết thương, hắn lại phun ra một búng máu tươi, Bạch Tiểu Bảo hoảng sợ vội vàng tiến lên đỡ lấy thân hình lảo đảo muốn ngã của Hiên Viên Tử Mặc.
Lúc này bước chân của Hiên Viên Tử Mạc đã không vững vàng nên không thể bước được nữa, Bạch Tiểu Bảo khẽ cắn răng, dùng sức đưa hắn ra sau lưng.
Thân thể của Hiên Viên Tử Mặc chẳng khác gì một ngọn núi lớn đối với thân thể nho nhỏ của Tiểu Bạch, nàng phải hao phí hết sức mình mới không để chân hắn lết xuống đất.
Hiên Viên Tử Mặc cũng đã tận lực làm giảm sức nặng của mình còn một nửa nhưng chỉ một nửa này cũng đủ khiến Bạch Tiểu Bảo chống đỡ rất vất vả. Hắn muốn giãy giụa để xuống nhưng cả người đã không dư thừa hơi sức để giãy giụa.
"Tiểu Bạch, để ta xuống!"
Bạch Tiểu Bảo không để ý tới hắn, nhưng vì bị hắn đè ép nên giọng nói có chút khó chịu: "Nếu chúng ta còn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, lỡ như cái căn nhà hoang kia bị người ta chiếm mất đến lúc đó còn chỗ nào để nghỉ chân nữa? Nam tử hán đại trượng phu phải biết co biết duỗi (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), cõng chàng một lúc cũng không chết được! Ta còn không chê chàng nặng chàng còn giãy cái gì chứ!"
Hiên Viên Tử Mặc biết lúc lúc này hắn không lay chuyển được Bạch Tiểu Bảo nên đành ngồi im, tận lực đề khí giảm bớt trọng lượng của mình, hành động này khiến sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, Bạch Tiểu Bảo đang cõng hắn nên không nhìn thấy.
"Tiểu Bạch, ta thật sự rất yêu nàng!"
Bạch Tiểu Bảo nghe vậy theo bản năng quay đầu lại, ánh trăng soi rõ dáng vẻ nghiêm túc của Hiên Viên Tử Mặc, nước mắt nàng nhất thời tràn ra, Hiên Viên Tử Mặc muốn an ủi Bạch Tiểu Bảo nhưng lúc này hắn thật sự không còn hơi sức nữa, ngay cả muốn cúi đầu hôn nàng thể hiện sự ngọt ngào cũng không thể làm được.
Nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại không ngờ Bạch Tiểu Bảo một tay đỡ hắn, một cái tay khác ôm cổ của hắn, một giây kế tiếp cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã đặt trên đôi môi mỏng của hắn, Trái đất đụng vào Sao Hỏa rồi! Đã xảy ra là không thể ngăn cản!
Hiên Viên Tử Mặc không biết lấy sức mạnh từ đâu phản bị động thành chủ động, hắn kéo Tiểu Bạch vào trong ngực, dùng sức hôn nàng.
. . . . . .
Quảng đường ngắn ngủi chỉ khoảng vài chục mét nhưng Bạch Tiểu Bảo cõng Hiên Viên Tử Mặc trên lưng đi mãi vẫn chưa đến, lúc này cũng không biết Bạch Tiểu Bảo lấy đâu ra sức mạnh, dù cõng hắn trên lưng nhưng có cảm giác người nhẹ như yến, bước đi như bay, có thể thấy được sức mạnh vĩ đại của tình yêu quả là đáng sợ. Nhìn căn nhà cũ nát gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực còn phải đi cả hơn chục mét nữa, dưới chân càng không ngừng cố gắng đi tới.
Nhưng bọn họ còn chưa đến được đó thì thủ hạ của Hiên Viên Tử Mặc đã tìm được bọn họ, Bạch Tiểu Bảo nhìn một đám người đang quỳ trước mặt, lại nhìn Hiên Viên Tử Mặc đang được cõng trên lưng thì lập tức thả hắn xuống, dù gì cũng Ma Vương đại nhân, khí thế vẫn rất cần đấy.
. . . . . .
Dạ Mị không ngờ lần này Bạch Tiểu Bảo du ngoạn Ma giới trở về thì Ma vương đã đưa rất nhiều sính lễ đến. Dạ Mị đứng trong đại sảnh, nhìn sính lễ chất thành hàng dài, nhất thời không thốt nên lời cũng không hề động đậy, cứ đưng im như trời trồng vậy.
Dạ Quỷ ở bên cạnh cũng đã nhận ra không khí bất thường, định tiến lên khuyên Dạ Mị đôi câu nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
"Đại ca, ta đã làm sai cái gì sao?" Hồi lâu, Dạ Mị mới thốt ra một câu hỏi, hắn vốn tưởng rằng thời gian còn dài, hắn có thể chậm rãi chờ nàng nhưng hắn chờ được điều gì đây, chờ đến lúc Bạch Tiểu Bảo muốn lập gia đình nhưng người nàng muốn gả không phải là hắn.
"Dạ Mị, đừng như vậy, nam tử hán đại trượng phu cầm lên được thì cũng bỏ xuống được!" Dạ Quỷ cũng cảm thấy lời khuyên này có hơi tàn nhẫn, nhưng mọi chuyện đều thành kết cục đã định, bọn họ còn có thể làm được cái gì?
"Ta không muốn làm đại trượng phu, ta muốn đoạt lại nàng!" Đây chính là điều Dạ Mị suy nghĩ lúc này nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bạch Tiểu Bảo thì cuối cùng cũng lựa chọn buông tay.
Khi đó mặc dù hắn cười đến mức vô cùng xán lạn nhưng trong lòng giống như đang rỉ máu, nhưng hắn không hối hận, bởi vì Bạch Tiểu Bảo có thể hạnh phúc thì đó cũng chính niềm hạnh phúc của hắn.
Thật ra Hiên Viên Tử Mặc biết hôm nay hắn không nên lên đường, hôm qua hắn đang luyện công thì đột nhiên có người đánh lén, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng khí huyết trong cơ thể vẫn bị lật chuyển, có chút không thuận.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Bạch Tiểu Bảo khi đối mặt với hắn thì hắn cũng không tiện cự tuyệt, một đường từ Ma giới đến Yêu Giới cũng không xa, có lẽ sẽ không có người nào chán sống mà tìm đến gây phiền toái.
Lúc này xe ngựa đã chậm rãi xuất phát, sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp hơi có chút chói mắt khiến người ta có cảm giác uể oải, nhưng lúc này hai người trên xe không hề buồn ngủ, chỉ ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tử Mặc, ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch hiện lên vẻ rất nghiêm túc, vấn đề này nàng đã hỏi không dưới ba lượt! Nhìn sắc mặt Hiên Viên Tử Mặc rất yếu ớt, hơn nữa cũng không mang nàng bay trở về như lúc đến nên cảm thấy thật kỳ quái.
Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên cười, đôi mắt hắn khi cười rất đẹp, ánh mắt lấp lánh, hắn đột nhiên trêu chọc: "Yêu ta sao?"
Đột nhiên hắn thốt ra những lời này khiến Bạch Tiểu Bảo ngây người một lát mới phục hồi tinh thần, lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã tiến sát vào nàng, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở phả vào nhau.
Bạch Tiểu Bảo phản xạ có điều kiện ngửa người ra sau, chỉ là đầu đã kề đến vách xe, nàng vươn tay chống đỡ vào ngực của hắn để cho hắn đừng đến gần thêm nữa, không được tự nhiên quay đầu đi nói: "Ta thấy sắc mặt của ngươi rất xấu, hơn nữa còn ngồi xe ngựa trở về!"
"Vậy nàng có yêu thích ta không? Hiên Viên Tử Mặc nhất quyết không tha hỏi tới, bờ môi mỏng hơi lạnh ở trên lỗ tai Bạch Tiểu Bảo thổi khí nóng, thành công khiến lỗ tai Bạch Tiểu Bảo nhất thời đỏ ửng.
Hiên Viên Tử Mặc vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng khẽ nhếch cười, nhưng lúc này Bạch Tiểu Bảo lại đột nhiên giả chết khiến Hiên Viên Tử Mặc sững sờ, sau đó cũng cười rồi ngửa về phía sau, cuối cùng buông Bạch Tiểu Bảo ra, "Nha đầu này thật đúng là đáng yêu!" Giọng nói mang theo sự cưng chiều rõ ràng.
Hiên Viên Tử Mặc e ngại mình làm Bạch Tiểu Bảo sợ nên cũng không trêu chọc nàng nữa, hắn quay người lại cứ như vậy an tĩnh nằm xuống, đề tài vừa rồi vẫn không giải quyết được gì.
Bạch Tiểu Bảo giả chết một lúc lâu, đến khi không nghe thấy động tĩnh gì nữa mói cẩn thận mở mắt ra, thấy Hiên Viên Tử Mặc đã ngủ an ổn bèn trở tay cầm lên một quyển sách lật xem để giết thời gian, lại nói cái xe này tuy nhỏ nhưng cũng rất thoải mái, hai người ở bên trong cũng rất rộng rãi, dầu gì cũng là xe bốn ngựa kéo nên dù sao cũng thấy thoải mái hơn xe lừa kéo.
Cả buổi chiều Hiên Viên Tử Mặc cũng không tỉnh lại, Bạch Tiểu Bảo cũng vui vẻ tỉnh táo, sau khi ăn chút bánh ngọt liền để nguyên quần áo mà ngủ, ngoài cửa phu xe nghiêm cẩn đánh xe rất cẩn thận, thoáng một cái nàng đã ngủ rất thoải mái.
. . . . . .
Bạch Tiểu Bảo đang mơ mơ màng màng ngủ chợt cảm giác bên tai có tiếng gió, rất ồn ào, hơn nữa cũng cảm thấy hơi lạnh mới vô cùng miễn cưỡng mở mắt ra, thấy mặt đất vùn vụt qua trước mắt, cỏ cây cũng vùn vụt thoáng qua, rất có cảm giác mình đang ngồi trong một chiếc xe thể thao.
Một giây kế tiếp liền phản ứng kịp là nàng đang bị người ta khiêng chạy vụt vụt về phía trước, vừa định kêu to chợt nghe tiếng nói. "Là ta!" Giọng nói Hiên Viên Tử Mặc truyền đến từ bên dưới, nghe có chút mệt mỏi.
Nhìn phía nhóm truy binh dần dần bị bỏ lại phía au, Bạch Tiểu Bảo liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, bọn họ bị người khác đánh lén, bọn kia có tận ba người đấy, nàng nhất thời có chút luống cuống nhưng vẫn kỳ vọng hỏi: "Tử Mặc, có chuyện gì vậy?"
"Bị người theo dõi!" Hiên Viên Tử Mặc vừa mới đại chiến một trận, vì bảo vệ Bạch Tiểu Bảo mà trúng một chưởng, linh khí trong cơ thể càng thêm rối loạn, lúc này lại cõng nàng chạy như điên nên có chút mệt mỏi vì vậy giọng nói có chút khàn khàn.
"Ngươi không phải là Ma vương sao? Như thế nào mà phải chạy trốn thế này? Không phải ngươi nên giống như trong tiểu thuyết, phất tay một cái sẽ chết một đám sao?" Bạch Tiểu Bảo rất khó tiếp nhận sự thật này, đám người kia không phải đều là người trong Ma giới sao? Sao lại phải chạy trốn, còn chạy thật lẹ nữa chứ!
Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc cũng hết sức băn khoăn: "Tối hôm ta qua bị thương, bây giờ công lực còn chưa kịp hồi phục, lại nói dưới chân núi có ít nhất cả ngàn tên! Trong lúc nhất thời khó có thể phá vòng vây, chẳng qua ta đã tung tín hiệu rồi, có lẽ cứu binh sẽ lập tức đến."
Bạch Tiểu Bảo chớp mắt mấy cái mới tiêu hóa được tất cả, ý của Hiên Viên Tử Mặc chính là hắn đang bị thương, lúc này không hề năng lực chống cự, dưới chân núi lại hơn có hơn một ngàn binh sĩ và vẫn chưa có viện binh đến cứu hai người bọn họ? Đột nhiên Hiên Viên Tử Mặc đặt Bạch Tiểu Bảo xuống, Bạch Tiểu Bảo lảo đảo mất thăng bằng, nhưng lúc thấy rõ phía sau là vách núi dựng đứng thì đầu hơi choáng váng, vụt một cái liền chạy đến sau lưng Hiên Viên Tử Mặc.
Hiên Viên Tử Mặc chỉ im lặng nhìn ánh lửa dưới chân núi càng ngày càng gần, "Vậy không phải chúng ta chỉ còn một con đường là chết sao?" Bạch Tiểu Bảo xem xét tình cảnh hiện tại, buồn buồn hỏi.
Nghe nàng nói vậy Hiên Viên Tử Mặc bèn rất nghiêm túc tự hỏi, sau một lát mới bình tĩnh trả lời: "Phải là chết chắc!" Bạch Tiểu Bảo nghe vậy trong nháy mắt hít vào một hơi, khóe miệng co giật, bây giờ là một câu cũng không nói được.
Binh lính dưới chân núi cuối cùng cũng xông tới, mỗi một hàng đều chỉnh tề kéo cung, chỉ chờ lệnh một tiếng là vạn tên cùng bắn ra!
Hiên Viên Tử Mặc vung tay lên đem Bạch Tiểu Bảo ra sau lưng mình, tâm của nàng đều muốn thót lên cổ họng rồi, lúc này ngay cả thở cũng không dám thở một cái.
Cầm đầu đội ngũ là một tên hán tử cao to, thần thái sáng láng, có lẽ hắn vẫn kính trọng người trước mặt bèn ôm quyền cung kính nói: "Thượng mệnh khó vi phạm nên đành phải đắc tội, hôm nay bắt buộc phải lấy được thủ cấp của Ma vương ngài!"
"Ngươi đã biết ta là Vương của Ma giới mà còn dám trắng trợn hành thích? Chẳng lẽ muốn đoạt quyền sao?" Hiên Viên Tử Mặc không nhanh không chậm nói, không thèm để ý đến mấy ngàn binh mã trước mắt khiến tâm trạng đang thấp thỏm của Bạch Tiểu Bảo đã được khuyến khích đôi chút.
"Lệnh trên khó vi phạm!"
Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc cũng rõ ràng, lúc này vết thương cũ trên người hắn chưa lành, lại nhìn tình hình hiện tại thấy xem ra khó thoát khỏi một kiếp rồi.
Mặc dù là đêm tối nhưng không thể đếm hết những cây đuốc chiếu sáng ngời xung quanh, sáng rực giống như ban ngày. Một cơn gió thổi qua, ánh sáng lập lòe chiếu lên từng bóng người đang đứng kia.
Đột nhiên Hiên Viên Tử Mặc mở miệng phá vỡ thời khắc giương cung bạt kiếm. Khí thế như vậy, ít đi một phần lười biếng bình thường nhiều hơn một phần khí phách, lời nói ra khiến lòng người kinh ngạc: "Người các ngươi muốn đối phó là ta, thả nữ nhân của ta đi!"
Hiên Viên Tử Mặc vừa dứt lời thì hơi dùng lực một chút, liền đẩy Bạch Tiểu Bảo còn chưa kịp phản ứng chuyện gì ở sau lưng sang bên cạnh.
Hiển nhiên Bạch Tiểu Bảo còn chưa ý thức được tình huống không ổn, đợi ổn định bước chân, lúc xoay người ngẩng đầu nhìn lại thì Hiên Viên Tử Mặc đã cách xa mấy bước, lòng của Bạch Tiểu Bảo đột nhiên nhói đau, Hiên Viên Tử Mặc một thân áo trắng bay bay trong gió, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt đứng cạnh vách núi đen, không chút biểu cảm nhìn lão tướng quân kia.
Lão Tướng quân suy tư một khắc rồi trầm trọng gật đầu một cái. Thấy Lão tướng quân rút cuộc cũng gật đầu Hiên Viên Tử Mặc mới lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, tâm Bạch Tiểu Bảo rất đau, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra hắn muốn làm cái gì, Hiên Viên Tử Mặc có ý gì, là muốn một mình chịu chết sao?
Trong lòng Bạch Tiểu Bảo không khỏi xoắn lại với nhau, Hiên Viên Tử Mặc nhìn về phía Bạch Tiểu Bảo, đột nhiên cười, giống như thường ngày bình thản nói: "Mau trở về Yêu giới --"
Còn chưa nói hết, hắn liền ngửa mặt lên thả mình rơi xuống vách đá, Bạch Tiểu Bảo đầu tiên là run lên, một giây kế tiếp nàng chạy về phía trước mấy bước, tung người một cái cũng nhảy xuống. Cả quá trình xảy ra quá nhanh đến nỗi khiến ngay cả đám binh lính kia cũng không kịp phản ứng.
Lão kia Tướng quân sững sờ đứng bên vách núi trống rỗng, lão tiến lên trước mấy bước nhìn dưới vách núi, do dự một chút mới xoay người, lớn tiếng nói: "Nghịch tặc đã bị bắn chết rơi xuống vách đá! Các ngươi nghe rõ chưa?"
"Dạ!" Chúng tướng sĩ đều hiểu rằng lời nói lão tướng quân chứa đầy hàm ý, lão tướng quân làm như vậy để bọn họ không cần xuống phía dưới tìm tòi, bọn họ cũng vui vẻ thanh nhàn, tự nhiên sẽ không lắm mồm. Hơn nữa núi này nổi danh có vách núi dựng đứng, té xuống chắc sẽ không thể sống sót, như vậy có lẽ cũng không có phiền toái gì.
Sau đó hô to một tiếng, "Rút lui!" Mấy ngàn người giơ cây đuốc lồng lộng hùng dũng rút lui, vốn là vách núi huyên náo sáng rực lại trở nên tối tăm, trống trải an tĩnh.
. . . . . .
Bạch Tiểu Bảo cố sức chớp mắt mấy cái, mặc dù là buổi tối nhưng trăng sáng vẫn còn, loáng thoáng có thể nhìn thấy rõ phía dưới, sau khi xác định phía dưới không có Hiên Viên Tử Mặc, nàng có cảm giác giống như chính mình bị sét đánh, chẳng lẽ chỉ mình có nàng rớt xuống?
"Tử Mặc, Hiên Viên Tử Mặc!" Bạch Tiểu Bảo hô một tiếng, phía dưới không hề có tiếng đáp lại. Đang lúc nàng tưởng như tuyệt vọng, đột nhiên phía trên truyền đến âm thanh quen thuộc: "Ta ở trên này!" Cánh tay bị một người lôi kéo, Bạch Tiểu Bảo liền ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay lúc ngẩng đầu liền chống lại đôi mắt dịu dàng cùng với biểu tình tức giận trên mặt Hiên Viên Tử Mặc, hắn duỗi cánh tay dài một cái liền ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, cánh tay còn lại thoáng một cái, một đạo bạch quang thoáng qua, hai người liền vững vàng rơi xuống đáy vực.
Lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã thu hồi vẻ mặt kinh ngạc khi chứng kiến Tiểu Bạch nhảy xuống vực theo mình, đôi mắt hoa đào mang theo vẻ chế nhạo nhìn nàng, ôm lấy tay của nàng không buông ra, vui đùa hỏi: "Tiểu Bạch, không nỡ để ta chết sao?"
"Ta, ta chỉ không muốn thấy ngươi phải chịu chết một mình, ta chỉ là . . . . ." Cảm giác vừa rồi thật sự khiến Bạch Tiểu Bảo hoảng sợ, lúc ý thức được mình chỉ còn lại một mình, trên đời này không còn Hiên Viên Tử Mặc nữa, nàng liền không chút do dự nhảy xuống, khi đó, nàng chỉ hi vọng được chết chung với hắn.
Bạch Tiểu Bảo còn chưa nói hết, đôi môi mỏng của Hiên Viên Tử Mặc đã chặn lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn có chút om sòm của nàng.
Từ cạn đến sâu, vốn là chỉ là muốn lướt qua một cái rồi dừng nhưng không nghĩ vừa hôn đã nghiện, cho đến khi Bạch Tiểu Bảo lại một lần nữa thở không ra hơi, Hiên Viên Tử Mặc mới không nỡ rời đi đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.
Nhìn đôi môi của Bạch Tiểu Bảo bị hôn đến sưng đỏ, khóe miệng hắn triển khai một loại đường cong gọi là hạnh phúc, lúc này Bạch Tiểu Bảo vì đầu có chút thiếu dưỡng khí mà thở mạnh, trên dưới phập phồng, chỉ cần một chút là có thể đụng vào đôi môi mỏng của Hiên Viên Tử Mặc, tựa như từng chút muốn chạm vào bờ môi mỏng của hắn.
Đợi Bạch Tiểu Bảo lấy lại tinh thần mới ý thức được tư thế mập mờ này thì theo bản năng dùng sức đẩy hắn ra, vốn tưởng rằng đẩy không ra, thế nhưng cũng rất dễ dàng thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Hai chân Bạch Tiểu bảo chạm đất rồi nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại bị đẩy lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình. Bạch Tiểu Bảo cảm thấy kỳ quái vươn tay muốn đỡ hắn nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại cười lắc lắc đầu.
Bạch Tiểu Bảo thấy hắn không có việc gì liền thu tay về, có chút tức giận nói: "Làm ta hoảng sợ! Chàng . . . . ."
Bạch Tiểu Bảo còn chưa nói hết chợt thấy Hiên Viên Tử Mặc phun ra một búng máu tươi, bắn cả vào trên mặt Bạch Tiểu Bảo đứng cách đó không xa.
Ban đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, khó tin vươn tay xoa xoa vết máu còn ấm nóng trên mặt, lúc này Bạch Tiểu Bảo mới trừng lớn mắt lập tức nhào tới, mà lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất.
"Tử Mặc! Chàng đừng làm ta sợ!" Nhưng đáp lại Bạch Tiểu Bảo chỉ có một hồi im lặng, Bạch Tiểu Bảo lập tức ôm lấy Hiên Viên Tử Mặc vào người, ngón tay run rẩy đưa đến mũi của hắn, cho đến khi có cảm thấy hô hấp ấm áp phun đến trên tay, cả thân thể cứng ngắc của nàng lúc này mới mềm mại xuống, xụi lơ chống một tay xuống đất mới không bị ngã xuống.
Xung quanh đều tối đen, Bạch Tiểu Bảo chỉ có thể mượn nửa vầng trăng rằm mới thấy rõ bốn phía xa cách họ mấy bước có một một khối đá bằng, lại gọi Hiên Viên Tử Mặc thêm vài tiếng nhưng hắn vẫn không có phản ứng, nhưng cũng may hô hấp hắn vẫn vững vàng, Bạch Tiểu Bảo cũng thoáng thả lòng tâm tình.
Nàng ôm lấy Hiên Viên Tử Mặc thật chặt, chỉ sợ hắn lạnh, đây cũng là điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn trong lúc này, bây giờ Bạch Tiểu Bảo muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm Hiên Viên Tử Mặc, hi vọng hắn có thể tỉnh lại.
Lúc này Bạch Tiểu Bảo mới ý thức được rằng vị trí của Hiên Viên Tử Mặc ở trong lòng của nàng là quan trọng cỡ nào, quan trọng đến mức nàng không thể mất đi hắn, lúc này nàng mới hiểu được mình đã yêu hắn mất rồi!
Bạch Tiểu Bảo nhỏ giọng nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Bạch Tiểu Bảo khóc nhiều như vậy, không biết thế làm sao nàng rất sợ Hiên Viên Tử Mặc không tỉnh lại nữa, lúc này nàng mới ý thức được, nàng thích Hiên Viên Tử Mặc nhiều hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng.
"Chàng. . . . . . Tỉnh đi, ta còn chưa nói cho chàng biết, ta thích chàng. . . . . . Không, ta yêu chàng!"
"Thật?" Đột nhiên trong ngực vang lên một giọng nói yếu ớt, mặc dù nhỏ nhưng Bạch Tiểu Bảo vẫn nghe được, vội vàng dừng lại thút thít, cúi đầu nhìn về phía trong ngực.
"Ừm! Hả? Chàng đã tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt đen ấm áp cuối cùng cũng mở ra, Bạch Tiểu Bảo vui mừng huơ tay múa chân!
Mới nói được hai câu Hiên Viên Tử Mặc đã ho kịch liệt, điều này khiến Bạch Tiểu Bảo đang vui mừng hoan hỉ mạnh mẽ dừng lại, nước mắt còn chưa khô lại chảy ra: "Tử Mặc, chàng không sao chớ!"
"Không có việc gì!" Hiên Viên Tử Mặc cười cười vươn tay xoa nhẹ đầu Bạch Tiểu Bảo, vô cùng dịu dàng, những ngón tay thon dài dưới ánh trăng trắng có chút trong suốt, giống như có thể sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.
"Để ta đỡ chàng đến chỗ nào thoải mái cho chàng nghỉ một chút!" Bạch Tiểu Bảo hít mũi, muốn đỡ hắn đi về phía trước, thấy trước mặt có một gian phòng rách nát nhưng hình như cũng hơi xa, chắc khoảng mấy chục mét.
"Tử Mặc, bên trái có một căn nhà cũ nát, ta đoán là không có người ở, chúng ta đi đến đó thôi!"
Hiên Viên Tử Mặc do dự một chút mới khẽ gật đầu, theo tình huống bây giờ của hắn đúng là không nên cử động nhiều, mau mau điều dưỡng mới tốt, cũng không thể để Bạch Tiểu Bảo cùng hắn ở nơi này ngồi một đêm hứng chịu gió lạnh và sự ẩm ướt được.
Hắn miễn cưỡng đứng lên nhưng vừa đề khí lại động vào vết thương, hắn lại phun ra một búng máu tươi, Bạch Tiểu Bảo hoảng sợ vội vàng tiến lên đỡ lấy thân hình lảo đảo muốn ngã của Hiên Viên Tử Mặc.
Lúc này bước chân của Hiên Viên Tử Mạc đã không vững vàng nên không thể bước được nữa, Bạch Tiểu Bảo khẽ cắn răng, dùng sức đưa hắn ra sau lưng.
Thân thể của Hiên Viên Tử Mặc chẳng khác gì một ngọn núi lớn đối với thân thể nho nhỏ của Tiểu Bạch, nàng phải hao phí hết sức mình mới không để chân hắn lết xuống đất.
Hiên Viên Tử Mặc cũng đã tận lực làm giảm sức nặng của mình còn một nửa nhưng chỉ một nửa này cũng đủ khiến Bạch Tiểu Bảo chống đỡ rất vất vả. Hắn muốn giãy giụa để xuống nhưng cả người đã không dư thừa hơi sức để giãy giụa.
"Tiểu Bạch, để ta xuống!"
Bạch Tiểu Bảo không để ý tới hắn, nhưng vì bị hắn đè ép nên giọng nói có chút khó chịu: "Nếu chúng ta còn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, lỡ như cái căn nhà hoang kia bị người ta chiếm mất đến lúc đó còn chỗ nào để nghỉ chân nữa? Nam tử hán đại trượng phu phải biết co biết duỗi (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), cõng chàng một lúc cũng không chết được! Ta còn không chê chàng nặng chàng còn giãy cái gì chứ!"
Hiên Viên Tử Mặc biết lúc lúc này hắn không lay chuyển được Bạch Tiểu Bảo nên đành ngồi im, tận lực đề khí giảm bớt trọng lượng của mình, hành động này khiến sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, Bạch Tiểu Bảo đang cõng hắn nên không nhìn thấy.
"Tiểu Bạch, ta thật sự rất yêu nàng!"
Bạch Tiểu Bảo nghe vậy theo bản năng quay đầu lại, ánh trăng soi rõ dáng vẻ nghiêm túc của Hiên Viên Tử Mặc, nước mắt nàng nhất thời tràn ra, Hiên Viên Tử Mặc muốn an ủi Bạch Tiểu Bảo nhưng lúc này hắn thật sự không còn hơi sức nữa, ngay cả muốn cúi đầu hôn nàng thể hiện sự ngọt ngào cũng không thể làm được.
Nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại không ngờ Bạch Tiểu Bảo một tay đỡ hắn, một cái tay khác ôm cổ của hắn, một giây kế tiếp cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã đặt trên đôi môi mỏng của hắn, Trái đất đụng vào Sao Hỏa rồi! Đã xảy ra là không thể ngăn cản!
Hiên Viên Tử Mặc không biết lấy sức mạnh từ đâu phản bị động thành chủ động, hắn kéo Tiểu Bạch vào trong ngực, dùng sức hôn nàng.
. . . . . .
Quảng đường ngắn ngủi chỉ khoảng vài chục mét nhưng Bạch Tiểu Bảo cõng Hiên Viên Tử Mặc trên lưng đi mãi vẫn chưa đến, lúc này cũng không biết Bạch Tiểu Bảo lấy đâu ra sức mạnh, dù cõng hắn trên lưng nhưng có cảm giác người nhẹ như yến, bước đi như bay, có thể thấy được sức mạnh vĩ đại của tình yêu quả là đáng sợ. Nhìn căn nhà cũ nát gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực còn phải đi cả hơn chục mét nữa, dưới chân càng không ngừng cố gắng đi tới.
Nhưng bọn họ còn chưa đến được đó thì thủ hạ của Hiên Viên Tử Mặc đã tìm được bọn họ, Bạch Tiểu Bảo nhìn một đám người đang quỳ trước mặt, lại nhìn Hiên Viên Tử Mặc đang được cõng trên lưng thì lập tức thả hắn xuống, dù gì cũng Ma Vương đại nhân, khí thế vẫn rất cần đấy.
. . . . . .
Dạ Mị không ngờ lần này Bạch Tiểu Bảo du ngoạn Ma giới trở về thì Ma vương đã đưa rất nhiều sính lễ đến. Dạ Mị đứng trong đại sảnh, nhìn sính lễ chất thành hàng dài, nhất thời không thốt nên lời cũng không hề động đậy, cứ đưng im như trời trồng vậy.
Dạ Quỷ ở bên cạnh cũng đã nhận ra không khí bất thường, định tiến lên khuyên Dạ Mị đôi câu nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
"Đại ca, ta đã làm sai cái gì sao?" Hồi lâu, Dạ Mị mới thốt ra một câu hỏi, hắn vốn tưởng rằng thời gian còn dài, hắn có thể chậm rãi chờ nàng nhưng hắn chờ được điều gì đây, chờ đến lúc Bạch Tiểu Bảo muốn lập gia đình nhưng người nàng muốn gả không phải là hắn.
"Dạ Mị, đừng như vậy, nam tử hán đại trượng phu cầm lên được thì cũng bỏ xuống được!" Dạ Quỷ cũng cảm thấy lời khuyên này có hơi tàn nhẫn, nhưng mọi chuyện đều thành kết cục đã định, bọn họ còn có thể làm được cái gì?
"Ta không muốn làm đại trượng phu, ta muốn đoạt lại nàng!" Đây chính là điều Dạ Mị suy nghĩ lúc này nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bạch Tiểu Bảo thì cuối cùng cũng lựa chọn buông tay.
Khi đó mặc dù hắn cười đến mức vô cùng xán lạn nhưng trong lòng giống như đang rỉ máu, nhưng hắn không hối hận, bởi vì Bạch Tiểu Bảo có thể hạnh phúc thì đó cũng chính niềm hạnh phúc của hắn.