Editor: Kaori0kawa
Beta 1: Mai_kari
Chân Mạch ngồi trong văn phòng, nhìn điện thoại trên bàn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như suy nghĩ chưa thông.
Nghĩ mãi, rốt cục hắn cầm lấy điện thoại.
Điện thoại reo thật lâu, đối phương vẫn không tiếp.
Chân Mạch rất kiên trì, mãi không dập máy, đến tận khi điện thoại tự động ngắt mới thôi.
Hắn buông điện thoại, tựa người vào đệm lưng ghế dựa, nhìn về phía ngoài cửa sổ có chút hiu quạnh.
Chỗ hắn ngồi là lầu hai, vẫn còn nhìn thấy cây ngô đồng bên ngoài, phần lớn lá cây đều đã biến khô vàng, là là bay trong gió.
Trong phòng rất tĩnh.
Một hồi lâu, đối phương vẫn không gọi lại. Hắn suy nghĩ một chút, lại cầm lấy điện thoại.
Đến lúc này, y nhận máy. “Alo.” Thanh âm rất bình tĩnh.
Chân Mạch cũng rất bình tĩnh: “Minh Dương, em là Chân Mạch.”
“Ừ.” Tiết Minh Dương bất động thanh sắc. “Có việc gì sao?”
“Phải, có việc.” Chân Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Anh có thời gian chứ? Em cần nói chuyện với anh.”
Tiết Minh Dương trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt đáp: “Có thể thảo luận qua điện thoại.”
Chân Mạch ôn hòa mà kiên trì: “Là việc tư, em muốn mặt đối mặt nói với anh, hy vọng anh có thể dành chút thời gian để gặp.”
Tiết Minh Dương dường như muốn chạy trốn: “Tết sắp đến rồi, anh bận nhiều việc.”
“Em biết. Nhưng dù bận công tác mong anh dành chút thời gian riêng tư nghe em nói, em nghĩ điều đó là cần thiết.” Chân Mạch nhẹ giọng. “Minh Dương, mặc kệ giữa chúng ta có kết cục ra sao, em chỉ hy vọng anh nghe em nói hết. Đây là điều mà em nợ anh.”
Một lát sau, dường như Tiết Minh Dương rốt cục cũng bị thành ý của hắn cảm động, cúi đầu nói: “Vậy được rồi. Tối nay 8 giờ, gặp tại cà phê Đại Thụ.”
“Được.”
Buông điện thoại ra, Chân Mạch lập tức bắt đầu xử lý công vụ. Thời gian qua rất mau, đồng hồ báo thức trong điện thoại di động hắn đặt cuối cùng cũng vang lên, nhắc nhở cuộc hẹn của hắn với Tiết Minh Dương.
—————————
Chân Mạch rất ít khi tan tầm sớm như vậy, Ngụy Dĩ cảm thấy rất vui mừng, trước đây cách đi làm của Chân Mạch rất khủng bố, quả thực khiến tất cả mọi người trong công ty cảm thấy áp lực cực lớn.
Chân Mạch đi bộ thay xe, chậm rãi đi tới quán cà phê Đại Thụ không xa, gọi một phần bánh kem hạt dẻ, sau đó một ly cà phê.
Hắn tới sớm 20 phút, Tiết Minh Dương cũng rất đúng giờ. Khi y đi vào cửa, Chân Mạch đã ăn xong bánh, bưng cà phê lên thêm sữa thêm đường.
Nửa tháng không gặp, hai người đều phát hiện đối phương gầy đi rất nhiều.
Tiết Minh Dương thoáng lảng tránh ánh mắt của hắn, gọi nhân viên phục vụ mang cà phê Blue Moutain (1), sau đó mới bỏ áo ba-đờ-xuy lông dê, ngồi vào ghế.
Chân Mạch cố ý chọn vị trí góc bên cửa sổ tối. Cà phê Đại Thụ rất có ý, ngọn đèn u ảm, bên trong như là một hốc cây, có một số vật liệu như chạc cây chia mỗi chiếc bàn ra với nhau, nhân tính hóa mà cường điệu tính riêng tư của khách hàng. Chân Mạch rất thích ở đây, lúc uống cà phê một mình, cảm giác tương đối thong dong, cùng bạn bè nói chuyện cũng rất dễ chịu, nếu như có gì bí mật, người khác cũng không nghe được.
Tiết Minh Dương cũng không giành đặt câu hỏi trước, chỉ là uống một ngụm nước khoáng nhân viên phục vụ đưa lên, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Chân Mạch dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy cà phê, hơi trầm ngâm, rồi liền quyết định kiên trì thực hiện cách mà hắn đã nghĩ nửa ngày nay, đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra.
“Em biết Tiết Minh lúc mới 21 tuổi.” Hắn nhẹ giọng, âm nhạc nhè nhẹ phụ trợ cho giọng nói càng thêm rõ ràng.
Tiết Minh Dương quay đầu nhìn hắn, không nói gì, nhưng nét mặt rất chuyên chú.
Con mắt Chân Mạch vẫn nhìn cà phê trong ly dang xoay tròn, chậm rãi nói tiếp: “Em đi học sớm, coi như tương đối thông minh. Đương nhiên, cũng là do giáo dục gia đình tốt. Cha mẹ em đều là kỹ sư, đối với việc giáo dục em tương đối nghiêm ngặt. 16 tuổi em vào đại học, khiến cho thành phố em ở cũng oanh động không nhỏ. Sau đó, 20 tuổi tốt nghiệp. Bởi vì thành tích tốt, lại có danh tiếng thiếu niên sinh viên, cho nên rất vào công ty chi nhánh tập đoàn Lợi Bá nổi tiếng trong thành phố.”
Tiết Minh Dương tự nhiên cũng biết tên công ty này. Công ty này làm về nông nghiệp, sản phẩm khắp toàn quốc, rất lợi hại, năm ngoái vừa lên sàn, thành tích rất tốt.
Chân Mạch không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y, chỉ là chậm rãi tiếp tục nói: “Lúc đó, bọn họ vừa tiến vào thành phố ấy, còn đang trong giai đoạn khai thác, lúc ấy em biết chịu khó, cũng không sợ khó khăn, về phương diện khác cha mẹ em cũng có chút quan hệ, cho nên các đại lý cấp hai, cấp ba ở công ty phân nửa đều do em phát triển. Bởi vì thành tích tốt, một năm sau em thăng thành phó quản lý Bộ tiêu thụ, tiền lương cộng thêm trích phần trăm tiêu thụ từng tháng được cả chục ngàn. Khi đó, em còn quá trẻ, xuân phong đắc ý, thuận buồm xuôi gió, cho rằng thế giới đều là của mình, không gì không làm được.” Nói đến đây, trên mặt hắn hiện lên một tia cười khổ tự giễu.
Tiết Minh Dương nghe rất chuyên tâm, ánh mắt cũng giống hắn, rơi vào ly cà phê mà hắn liên tục khuấy.
Thanh âm Chân Mạch rất ôn hòa: “Có một lần, em chạy tới gặp mặt một đại hộ khác, bởi vì trên đường kẹt xe, lúc đến bị muộn. Em đi rất gấp, vùi đầu mà chạy, kết quả ở cầu thang đụng phải một người, người đó là Tiết Minh.”
Tiết Minh Dương nghe thế giật mình, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt của y cùng với Chân Mạch ở cầu thang.
“Sau đó, gã quấn lấy em, muốn biết số điện thoại của em, rồi theo đuổi em.” Chân Mạch giản đơn nói. “Em nghĩ, hiện tại anh cũng đã biết, gã…khá đẹp, mặc hàng hiệu, đi xe sang, ra tay hào phóng, thái độ sang sảng, hơn nữa chưa kết hôn. Khi đó tính hướng của em cũng không rõ ràng, tại đại học cảm giác đối với sự chủ động theo đuổi của nữ sinh không thể thích ứng, bản thân cũng không thấy được bạn nữ nào đáng giá để chủ động theo đuổi, nhưng cũng không có bạn nam nào làm em chú tâm. Cho nên, em nghĩ hẳn là do cơ duyên chưa tới, cũng không nghĩ gì nhiều. Lúc Tiết Minh theo đuổi em, nói thật, cũng là xuất phát từ sự hiếu kỳ hay những nhân tố khác, em thấy gã cũng không khiến em chán ghét. Thế nên, không ngại thử một lần, tựa như khi còn đại học thử ma túy, thử qua thuốc lắc, thử qua KING (2), rốt cuộc cũng như một loại đua đòi theo thời đại.”
Tiết Minh Dương cũng từng trải qua thời tuổi trẻ, tự nhiên hiểu. Lúc này, cà phê của y cũng đã được bưng tới. Vì vậy y thêm sữa thêm đường, bắt đầu khuấy cà phê của mình.
Chân Mạch bỏ muỗng nhỏ vào đĩa, tay nhẹ nhàng chống lên trán, tiếp tục nói: “Đây coi như là mối tình đầu của em. Gã rất nhanh đã mang em lên giường. Gã đối với em ôn nhu săn sóc, cẩn thận chiếu cố em. Tại trên giường, gã cũng cho em biết được sự vui sướng. Người như vậy, không có lý do gì không yêu, nhất là với một người chưa từng hưởng qua tình yêu. Cho nên, em yêu gã, hơn nữa càng ngày càng cuồng dại, vô cùng cuồng nhiệt… cứ thế cứ thế, qua một năm.”
Tiết Minh Dương diện vô biểu tình, cầm ly cà phê uống một ngụm, một chữ cũng không nói.
Chân Mạch ngồi ở chỗ kia, thần tình có chút đờ đẫn, một lát sau mới nói xong: “Sau đó, gã dần dần biến hóa, bao giờ cũng có hình dạng phiền não, nói với em việc làm ăn không được tốt, xung đột với phía đối tác. Em vẫn nghĩ cho dù hai người cùng một chỗ, cũng không nhất thiết hỏi nghề nghiệp của nhau, cho nên tới lúc đó vẫn không chủ động hỏi gã điều gì. Gã nói, em nghe, thỉnh thoảng cũng hỏi vài câu. Gã kể khổ với em, em nghe thế, tự nhiên đau lòng nhưng cũng không biết giúp gã như thế nào. Hơn nữa em chỉ là tiểu viên chức, không có tiền không có quyền, giúp được cái gì? Ngoại trừ lên giường, ngoan ngoãn phục tùng cuộc sống hằng ngày, em cũng không nghĩ ra được mình có thể làm chuyện gì giúp gã cao hứng một ít… Ngày như vậy qua hai tháng, sau đó có một ngày, gã nói phía đối tác gã ôm tiền bỏ trốn, đó là tiền hàng cần đưa cho nhà máy, nếu không đưa gã sẽ bị khởi tố. Hơn nữa không khôi phục lại được. Em…nhìn thấy gã uể oải khổ sở như vậy, bản thân cũng rất khó chịu, muốn giúp gã, hỏi gã em có thể giúp được gì. Gã chỉ lắc đầu, nói cần 3 triệu mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng gã chỉ có thể chuẩn bị 1 triệu. Thấy em sốt ruột, gã còn khuyên em không cần suy nghĩ nhiều, cứ để gã nghĩ biện pháp, sau đó buổi tối len lén khóc bên cạnh em. Em nghe vài ngày thì hỏi gã, tiền lúc nào có thể quay vòng đi ra, gã nói nhiều nhất là mấy tháng, sau đó còn nói một vài chuyện liên quan nữa, em nghe cũng thấy có lý. Thực sự không có lỗ hỏng, nên mà bắt đầu nghĩ cách. Đại lý chỗ em giao tiền hàng, đều là nghiệp vụ viên thu, có đôi khi sẽ ở trong tay một thời gian rất dài, khoảng 1, 2 tháng mới giao cho công ty. Đó là lỗ thủng của chế độ tài vụ tập đoàn, nhưng không ai nói ra, em biết có nghiệp vụ viên lợi dụng điều này, đem tiền hàng vào thị trường chứng khoán, quay vòng một chút rồi mới giao cho công ty. Ngay lúc em còn cân nhắc, gã không hề nói tới chuyện này lần nào, chỉ càng thêm ôn nhu săn sóc em, người lại càng ngày càng gầy hơn, em nhìn thấy thế, thật sự là nhịn không được muốn giúp gã vượt qua cửa ải khó khăn này.” Nói đến đây, hắn dừng lại, thật sâu mà hít vào một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tâm Tiết Minh Dương như bị mèo cắn, trên mặt vẫn thờ ơ, bưng ly lên, uống một ngụm cà phê.
Ly cà phê trước mặt Chân Mạch đã lạnh. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm nó, một lát mới lạnh lùng nói hết: “Em xuống đại lý chạy một chuyến, mượn cớ nói với các đại lý, nói công ty sửa lại chính sách, muốn bọn họ sớm giao tiền hàng. Bởi vì em luôn luôn quan hệ rất tốt với họ, bọn họ đối với thị trường tiêu thụ công ty cũng rất thoả mãn, cho nên đều rất thống khoái giao tiền. Lúc em trở về, trong thẻ có 1 triệu tiền hàng, tất cả đều giao cho gã. Gã ôm lấy em, rất hưng phấn, thề nói một tháng nhất định trả lại cho em, sau đó nói rất nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt, thề non hẹn biển…. khi đó em cũng là một thằng ngu tự cho là đúng, mỗi một câu một chữ gã nói đều vô điều kiện mà tin.”
Tiết Minh Dương nghe thế trong lòng giật mình, cảm thấy như đã hiểu được mọi chuyện, lúc này mới ngẩng đầu lên. Từ khi vào cửa, đây là lần đầu tiên y nghiêm túc nhìn hắn.
Chân Mạch thủy chung lấy tay đỡ trán, chặn hai mắt của mình. Ánh mắt hắn vẫn nhìn xuống ly cà phê đã lạnh, thanh âm như lướt: “Vài ngày sau, cha mẹ em cùng đi Chiết Giang công tác, kết quả máy bay ra sự cố…” Hắn nghẹn lời, bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng Tiết Minh Dương rút lại, bỗng nhiên khổ sở thay hắn.
Chân Mạch chậm rãi hô hấp, qua một hồi lâu, lại tiếp tục nói, thanh âm có khàn đặc: “Hai người, công ty bảo hiểm bồi thường cho em 400.000, công ty hàng không đưa hơn 100.000. Em đi Chiết Giang một chuyến, lĩnh tro cốt cha mẹ trở về. Tiết Minh thủy chung ở bên em, giúp em chạy trước chạy sau, lo đủ loại công việc. Khi đó em nhìn gã, trong lòng chỉ có một câu nói, em chỉ còn gã, chỉ còn gã mà thôi… Cha mẹ em cuối những năm 70 tới thành phố công tác, 30 năm trôi qua, anh chị em đã sớm lạ lẫm với nhau, chỉ có Tết hàng năm gọi cho nhau một cú điện thoại, nói chuyện cũng rất khách khí. Với họ, em rốt cuộc là người lạ mà thôi. Ngoại trừ An Ninh là bạn thân ra, trên thế giới này, em thật sự cũng chỉ còn gã. Cho nên, mua cho phụ mẫu một ngôi mộ tốt, hợp táng. Em đem 500.000 còn lại cho gã. Tính ra, gã còn thiếu 500.000. Khi đó, lòng em rất trống trãi, cũng rất loạn, căn bản không suy nghĩ gì khác, chỉ toàn tâm lo cho gã, xem gã như chỗ dựa của mình, nghĩ việc giúp gã vượt qua cửa ải khó khăn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Em về nhà đem nhà cha mẹ bán 200.000, lấy tiền lương 1 năm hơn của mình, tiền trích phần trăm 160.000, đều cho gã hết. Cứ như vậy, tổng cộng cho gã 1 triệu 8 ngàn 6, ngay cả giấy vay nợ cũng không có bảo gã ghi.” Nói đến đây, đôi môi của hắn hiện ra một nụ cười khổ sở mà châm chọc.
Tiết Minh Dương nhìn thấy thế, không tự chủ được muốn đưa tay qua, xóa tan đi nụ cười đau lòng ấy. Y nắm chặt tay, nỗ lực ức chế bản thân, rốt cục không cử động gì.
Beta 1: Mai_kari
Chân Mạch ngồi trong văn phòng, nhìn điện thoại trên bàn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như suy nghĩ chưa thông.
Nghĩ mãi, rốt cục hắn cầm lấy điện thoại.
Điện thoại reo thật lâu, đối phương vẫn không tiếp.
Chân Mạch rất kiên trì, mãi không dập máy, đến tận khi điện thoại tự động ngắt mới thôi.
Hắn buông điện thoại, tựa người vào đệm lưng ghế dựa, nhìn về phía ngoài cửa sổ có chút hiu quạnh.
Chỗ hắn ngồi là lầu hai, vẫn còn nhìn thấy cây ngô đồng bên ngoài, phần lớn lá cây đều đã biến khô vàng, là là bay trong gió.
Trong phòng rất tĩnh.
Một hồi lâu, đối phương vẫn không gọi lại. Hắn suy nghĩ một chút, lại cầm lấy điện thoại.
Đến lúc này, y nhận máy. “Alo.” Thanh âm rất bình tĩnh.
Chân Mạch cũng rất bình tĩnh: “Minh Dương, em là Chân Mạch.”
“Ừ.” Tiết Minh Dương bất động thanh sắc. “Có việc gì sao?”
“Phải, có việc.” Chân Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Anh có thời gian chứ? Em cần nói chuyện với anh.”
Tiết Minh Dương trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt đáp: “Có thể thảo luận qua điện thoại.”
Chân Mạch ôn hòa mà kiên trì: “Là việc tư, em muốn mặt đối mặt nói với anh, hy vọng anh có thể dành chút thời gian để gặp.”
Tiết Minh Dương dường như muốn chạy trốn: “Tết sắp đến rồi, anh bận nhiều việc.”
“Em biết. Nhưng dù bận công tác mong anh dành chút thời gian riêng tư nghe em nói, em nghĩ điều đó là cần thiết.” Chân Mạch nhẹ giọng. “Minh Dương, mặc kệ giữa chúng ta có kết cục ra sao, em chỉ hy vọng anh nghe em nói hết. Đây là điều mà em nợ anh.”
Một lát sau, dường như Tiết Minh Dương rốt cục cũng bị thành ý của hắn cảm động, cúi đầu nói: “Vậy được rồi. Tối nay 8 giờ, gặp tại cà phê Đại Thụ.”
“Được.”
Buông điện thoại ra, Chân Mạch lập tức bắt đầu xử lý công vụ. Thời gian qua rất mau, đồng hồ báo thức trong điện thoại di động hắn đặt cuối cùng cũng vang lên, nhắc nhở cuộc hẹn của hắn với Tiết Minh Dương.
—————————
Chân Mạch rất ít khi tan tầm sớm như vậy, Ngụy Dĩ cảm thấy rất vui mừng, trước đây cách đi làm của Chân Mạch rất khủng bố, quả thực khiến tất cả mọi người trong công ty cảm thấy áp lực cực lớn.
Chân Mạch đi bộ thay xe, chậm rãi đi tới quán cà phê Đại Thụ không xa, gọi một phần bánh kem hạt dẻ, sau đó một ly cà phê.
Hắn tới sớm 20 phút, Tiết Minh Dương cũng rất đúng giờ. Khi y đi vào cửa, Chân Mạch đã ăn xong bánh, bưng cà phê lên thêm sữa thêm đường.
Nửa tháng không gặp, hai người đều phát hiện đối phương gầy đi rất nhiều.
Tiết Minh Dương thoáng lảng tránh ánh mắt của hắn, gọi nhân viên phục vụ mang cà phê Blue Moutain (1), sau đó mới bỏ áo ba-đờ-xuy lông dê, ngồi vào ghế.
Chân Mạch cố ý chọn vị trí góc bên cửa sổ tối. Cà phê Đại Thụ rất có ý, ngọn đèn u ảm, bên trong như là một hốc cây, có một số vật liệu như chạc cây chia mỗi chiếc bàn ra với nhau, nhân tính hóa mà cường điệu tính riêng tư của khách hàng. Chân Mạch rất thích ở đây, lúc uống cà phê một mình, cảm giác tương đối thong dong, cùng bạn bè nói chuyện cũng rất dễ chịu, nếu như có gì bí mật, người khác cũng không nghe được.
Tiết Minh Dương cũng không giành đặt câu hỏi trước, chỉ là uống một ngụm nước khoáng nhân viên phục vụ đưa lên, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Chân Mạch dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy cà phê, hơi trầm ngâm, rồi liền quyết định kiên trì thực hiện cách mà hắn đã nghĩ nửa ngày nay, đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra.
“Em biết Tiết Minh lúc mới 21 tuổi.” Hắn nhẹ giọng, âm nhạc nhè nhẹ phụ trợ cho giọng nói càng thêm rõ ràng.
Tiết Minh Dương quay đầu nhìn hắn, không nói gì, nhưng nét mặt rất chuyên chú.
Con mắt Chân Mạch vẫn nhìn cà phê trong ly dang xoay tròn, chậm rãi nói tiếp: “Em đi học sớm, coi như tương đối thông minh. Đương nhiên, cũng là do giáo dục gia đình tốt. Cha mẹ em đều là kỹ sư, đối với việc giáo dục em tương đối nghiêm ngặt. 16 tuổi em vào đại học, khiến cho thành phố em ở cũng oanh động không nhỏ. Sau đó, 20 tuổi tốt nghiệp. Bởi vì thành tích tốt, lại có danh tiếng thiếu niên sinh viên, cho nên rất vào công ty chi nhánh tập đoàn Lợi Bá nổi tiếng trong thành phố.”
Tiết Minh Dương tự nhiên cũng biết tên công ty này. Công ty này làm về nông nghiệp, sản phẩm khắp toàn quốc, rất lợi hại, năm ngoái vừa lên sàn, thành tích rất tốt.
Chân Mạch không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y, chỉ là chậm rãi tiếp tục nói: “Lúc đó, bọn họ vừa tiến vào thành phố ấy, còn đang trong giai đoạn khai thác, lúc ấy em biết chịu khó, cũng không sợ khó khăn, về phương diện khác cha mẹ em cũng có chút quan hệ, cho nên các đại lý cấp hai, cấp ba ở công ty phân nửa đều do em phát triển. Bởi vì thành tích tốt, một năm sau em thăng thành phó quản lý Bộ tiêu thụ, tiền lương cộng thêm trích phần trăm tiêu thụ từng tháng được cả chục ngàn. Khi đó, em còn quá trẻ, xuân phong đắc ý, thuận buồm xuôi gió, cho rằng thế giới đều là của mình, không gì không làm được.” Nói đến đây, trên mặt hắn hiện lên một tia cười khổ tự giễu.
Tiết Minh Dương nghe rất chuyên tâm, ánh mắt cũng giống hắn, rơi vào ly cà phê mà hắn liên tục khuấy.
Thanh âm Chân Mạch rất ôn hòa: “Có một lần, em chạy tới gặp mặt một đại hộ khác, bởi vì trên đường kẹt xe, lúc đến bị muộn. Em đi rất gấp, vùi đầu mà chạy, kết quả ở cầu thang đụng phải một người, người đó là Tiết Minh.”
Tiết Minh Dương nghe thế giật mình, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt của y cùng với Chân Mạch ở cầu thang.
“Sau đó, gã quấn lấy em, muốn biết số điện thoại của em, rồi theo đuổi em.” Chân Mạch giản đơn nói. “Em nghĩ, hiện tại anh cũng đã biết, gã…khá đẹp, mặc hàng hiệu, đi xe sang, ra tay hào phóng, thái độ sang sảng, hơn nữa chưa kết hôn. Khi đó tính hướng của em cũng không rõ ràng, tại đại học cảm giác đối với sự chủ động theo đuổi của nữ sinh không thể thích ứng, bản thân cũng không thấy được bạn nữ nào đáng giá để chủ động theo đuổi, nhưng cũng không có bạn nam nào làm em chú tâm. Cho nên, em nghĩ hẳn là do cơ duyên chưa tới, cũng không nghĩ gì nhiều. Lúc Tiết Minh theo đuổi em, nói thật, cũng là xuất phát từ sự hiếu kỳ hay những nhân tố khác, em thấy gã cũng không khiến em chán ghét. Thế nên, không ngại thử một lần, tựa như khi còn đại học thử ma túy, thử qua thuốc lắc, thử qua KING (2), rốt cuộc cũng như một loại đua đòi theo thời đại.”
Tiết Minh Dương cũng từng trải qua thời tuổi trẻ, tự nhiên hiểu. Lúc này, cà phê của y cũng đã được bưng tới. Vì vậy y thêm sữa thêm đường, bắt đầu khuấy cà phê của mình.
Chân Mạch bỏ muỗng nhỏ vào đĩa, tay nhẹ nhàng chống lên trán, tiếp tục nói: “Đây coi như là mối tình đầu của em. Gã rất nhanh đã mang em lên giường. Gã đối với em ôn nhu săn sóc, cẩn thận chiếu cố em. Tại trên giường, gã cũng cho em biết được sự vui sướng. Người như vậy, không có lý do gì không yêu, nhất là với một người chưa từng hưởng qua tình yêu. Cho nên, em yêu gã, hơn nữa càng ngày càng cuồng dại, vô cùng cuồng nhiệt… cứ thế cứ thế, qua một năm.”
Tiết Minh Dương diện vô biểu tình, cầm ly cà phê uống một ngụm, một chữ cũng không nói.
Chân Mạch ngồi ở chỗ kia, thần tình có chút đờ đẫn, một lát sau mới nói xong: “Sau đó, gã dần dần biến hóa, bao giờ cũng có hình dạng phiền não, nói với em việc làm ăn không được tốt, xung đột với phía đối tác. Em vẫn nghĩ cho dù hai người cùng một chỗ, cũng không nhất thiết hỏi nghề nghiệp của nhau, cho nên tới lúc đó vẫn không chủ động hỏi gã điều gì. Gã nói, em nghe, thỉnh thoảng cũng hỏi vài câu. Gã kể khổ với em, em nghe thế, tự nhiên đau lòng nhưng cũng không biết giúp gã như thế nào. Hơn nữa em chỉ là tiểu viên chức, không có tiền không có quyền, giúp được cái gì? Ngoại trừ lên giường, ngoan ngoãn phục tùng cuộc sống hằng ngày, em cũng không nghĩ ra được mình có thể làm chuyện gì giúp gã cao hứng một ít… Ngày như vậy qua hai tháng, sau đó có một ngày, gã nói phía đối tác gã ôm tiền bỏ trốn, đó là tiền hàng cần đưa cho nhà máy, nếu không đưa gã sẽ bị khởi tố. Hơn nữa không khôi phục lại được. Em…nhìn thấy gã uể oải khổ sở như vậy, bản thân cũng rất khó chịu, muốn giúp gã, hỏi gã em có thể giúp được gì. Gã chỉ lắc đầu, nói cần 3 triệu mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng gã chỉ có thể chuẩn bị 1 triệu. Thấy em sốt ruột, gã còn khuyên em không cần suy nghĩ nhiều, cứ để gã nghĩ biện pháp, sau đó buổi tối len lén khóc bên cạnh em. Em nghe vài ngày thì hỏi gã, tiền lúc nào có thể quay vòng đi ra, gã nói nhiều nhất là mấy tháng, sau đó còn nói một vài chuyện liên quan nữa, em nghe cũng thấy có lý. Thực sự không có lỗ hỏng, nên mà bắt đầu nghĩ cách. Đại lý chỗ em giao tiền hàng, đều là nghiệp vụ viên thu, có đôi khi sẽ ở trong tay một thời gian rất dài, khoảng 1, 2 tháng mới giao cho công ty. Đó là lỗ thủng của chế độ tài vụ tập đoàn, nhưng không ai nói ra, em biết có nghiệp vụ viên lợi dụng điều này, đem tiền hàng vào thị trường chứng khoán, quay vòng một chút rồi mới giao cho công ty. Ngay lúc em còn cân nhắc, gã không hề nói tới chuyện này lần nào, chỉ càng thêm ôn nhu săn sóc em, người lại càng ngày càng gầy hơn, em nhìn thấy thế, thật sự là nhịn không được muốn giúp gã vượt qua cửa ải khó khăn này.” Nói đến đây, hắn dừng lại, thật sâu mà hít vào một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tâm Tiết Minh Dương như bị mèo cắn, trên mặt vẫn thờ ơ, bưng ly lên, uống một ngụm cà phê.
Ly cà phê trước mặt Chân Mạch đã lạnh. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm nó, một lát mới lạnh lùng nói hết: “Em xuống đại lý chạy một chuyến, mượn cớ nói với các đại lý, nói công ty sửa lại chính sách, muốn bọn họ sớm giao tiền hàng. Bởi vì em luôn luôn quan hệ rất tốt với họ, bọn họ đối với thị trường tiêu thụ công ty cũng rất thoả mãn, cho nên đều rất thống khoái giao tiền. Lúc em trở về, trong thẻ có 1 triệu tiền hàng, tất cả đều giao cho gã. Gã ôm lấy em, rất hưng phấn, thề nói một tháng nhất định trả lại cho em, sau đó nói rất nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt, thề non hẹn biển…. khi đó em cũng là một thằng ngu tự cho là đúng, mỗi một câu một chữ gã nói đều vô điều kiện mà tin.”
Tiết Minh Dương nghe thế trong lòng giật mình, cảm thấy như đã hiểu được mọi chuyện, lúc này mới ngẩng đầu lên. Từ khi vào cửa, đây là lần đầu tiên y nghiêm túc nhìn hắn.
Chân Mạch thủy chung lấy tay đỡ trán, chặn hai mắt của mình. Ánh mắt hắn vẫn nhìn xuống ly cà phê đã lạnh, thanh âm như lướt: “Vài ngày sau, cha mẹ em cùng đi Chiết Giang công tác, kết quả máy bay ra sự cố…” Hắn nghẹn lời, bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng Tiết Minh Dương rút lại, bỗng nhiên khổ sở thay hắn.
Chân Mạch chậm rãi hô hấp, qua một hồi lâu, lại tiếp tục nói, thanh âm có khàn đặc: “Hai người, công ty bảo hiểm bồi thường cho em 400.000, công ty hàng không đưa hơn 100.000. Em đi Chiết Giang một chuyến, lĩnh tro cốt cha mẹ trở về. Tiết Minh thủy chung ở bên em, giúp em chạy trước chạy sau, lo đủ loại công việc. Khi đó em nhìn gã, trong lòng chỉ có một câu nói, em chỉ còn gã, chỉ còn gã mà thôi… Cha mẹ em cuối những năm 70 tới thành phố công tác, 30 năm trôi qua, anh chị em đã sớm lạ lẫm với nhau, chỉ có Tết hàng năm gọi cho nhau một cú điện thoại, nói chuyện cũng rất khách khí. Với họ, em rốt cuộc là người lạ mà thôi. Ngoại trừ An Ninh là bạn thân ra, trên thế giới này, em thật sự cũng chỉ còn gã. Cho nên, mua cho phụ mẫu một ngôi mộ tốt, hợp táng. Em đem 500.000 còn lại cho gã. Tính ra, gã còn thiếu 500.000. Khi đó, lòng em rất trống trãi, cũng rất loạn, căn bản không suy nghĩ gì khác, chỉ toàn tâm lo cho gã, xem gã như chỗ dựa của mình, nghĩ việc giúp gã vượt qua cửa ải khó khăn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Em về nhà đem nhà cha mẹ bán 200.000, lấy tiền lương 1 năm hơn của mình, tiền trích phần trăm 160.000, đều cho gã hết. Cứ như vậy, tổng cộng cho gã 1 triệu 8 ngàn 6, ngay cả giấy vay nợ cũng không có bảo gã ghi.” Nói đến đây, đôi môi của hắn hiện ra một nụ cười khổ sở mà châm chọc.
Tiết Minh Dương nhìn thấy thế, không tự chủ được muốn đưa tay qua, xóa tan đi nụ cười đau lòng ấy. Y nắm chặt tay, nỗ lực ức chế bản thân, rốt cục không cử động gì.