Chị Điệu quan sát Phượng qua gương chiếu hậu. Chị ngồi ở ghế lái xe còn cô ngồi hàng ghế sau. Mặt cô hơi tái. Đứng ở đầu bên kia hội trường, chị không thể biết Phượng và Lileen nói gì. Nhưng dựa vào biểu cảm của hai cô suốt diễn biến cuộc hội thoại, chị Điệu biết nội dung chẳng vui vẻ gì.
Trông như cuối cùng Phượng đã chơi Lileen một vố. Thực chất cô đã thả cho Lileen một đường lui. Nếu cứ mặc của Lileen gào thét đứng ngu xuẩn giữa hội trường, như vậy còn khiến cô ta xấu mặt hơn.
Là một vệ sĩ chuyên nghiệp, chị Điệu không soi mói và đánh giá thân chủ của mình.
Nhưng chẳng khó nhận ra, Phượng là một cô gái thông minh, đồng thời, vô cùng biết điều.
Phượng phát hiện ra chị Điệu lén quan sát mình. Cô cười.
“Nếu em nhờ chị giữ bí mật chuyện này với sếp. Chị sẽ giúp chứ?”
Chị Điệu im lặng không đáp. Phượng nghiêng đầu trêu.
“Đó, khi anh ấy hỏi chị chỉ cần lặng thinh thế này là được.”
Cô nhìn khung cảnh vụt qua ngoài ô cửa sổ, tự lý giải hành động của mình.
“Anh ấy đã bận quá nhiều việc rồi. Em không muốn anh phải bận lòng thêm. Những chuyện này em tự giải quyết được.”
Chị Điệu sở hữu nét mặt dễ gần. Nhìn qua ai cũng sẽ tưởng chị rất thân thiện. Vậy mà trên thực tế, chị Điệu chẳng chịu mở miệng nói năng bao giờ. Vô hồn hệt như một tượng đá biết đi.
Tới lúc cô tưởng chị Điệu sẽ tiếp tục im lặng như mọi khi, chị cất lời.
“Cô không nghĩ rằng thành thật với cậu An sẽ tốt hơn sao? Cậu An có thể giải quyết hết những khó khăn này thay cô.”
Cô không nhìn chị Điệu, chỉ trông ra đường. Giọng cô mệt mỏi.
“Anh ấy đâu phải là thánh. Đều là con người, có giới hạn, biết mệt mỏi. Việc gì tự thân làm được thì cứ tự làm thôi.”
Kết thúc câu nói này, cả khoang xe chìm vào im lặng. Chị Điệu không đáp lại, Phượng cũng chẳng buồn nói.Cô nghĩ mình cần chui vào một cái kén, nằm lặng lẽ hấp thu toàn bộ thông tin ngoài sức tưởng tượng ngày hôm nay. Là lời nói của Lileen khiến cô tổn thương. Hay việc anh không chia sẻ khiến cô đau lòng?
Họ mới bên nhau chưa nổi ba tuần. Đến những cặp đôi bình thường, nếu tìm hiểu ba tuần cũng chẳng ai kể lể ba đời cây phả hệ ra làm gì. Anh chưa kể chuyện gia thế cho cô là bình thường.
Theo như Lileen nói, thân phận thực của anh luôn phải giữ bí mật. Một người cả đời không thể mang họ bố để đảm bảo an toàn thì có nên bộc bạch hết cho một cô nàng mới quen biết có vài tháng không?
Lý trí dặn dò như vậy, nhưng rốt cuộc, cô vẫn bị ảnh hưởng bởi lời phán quyết của Lileen. Phượng chẳng tự tin như cách cô phản bác Lileen.
Cô lựa chọn tin tưởng anh.
Con người ai chẳng có bí mật. Chính cô, cũng đang mang một bí mật. Vì thế, cô không trách anh.
Nhưng nghe được chuyện đời tư của anh từ miệng của kẻ khác thật chẳng dễ chịu. Cô chẳng hiểu nổi sự bất bình trong lòng cớ do đâu. Lileen? Anh? Hay chính bản thân mình?
Cô chẳng biết nữa.
Quá nhiều áp lực dồn nén khiến cô khó thở, không thể suy nghĩ rõ ràng.
Thật mệt mỏi.
—
Sau khoảng thời gian tĩnh tâm, chị Tiên gọi điện muốn gặp Phượng. Vừa hay hôm nay là cuối tuần, anh chủ động yêu cầu đưa cô đi thăm chị Tiên.
Cô vòng tay câu lấy cổ anh.
“Ái chà, lão nhân sâm ngoan quá nhỉ? Anh không đi chơi golf à.”
Anh ưa dùng thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình để chơi thể thao hoặc theo dõi các sự kiện thiên văn. Nhưng kể từ ngày cô sống ở đây, chẳng cuối tuần nào anh ra ngoài cả. Anh muốn dành toàn bộ thời gian bên cô.
Cô thân mật đặt tay lên vai anh.
“Không cần đưa em đi đâu lão gia ạ. Em tự đến bệnh viện được. Có thể tinh thần chị Tiên chưa ổn định lắm. Không nên gặp người lạ.”
Anh đáp:
“Vậy tôi đưa em tới rồi để hai người nói chuyện riêng. Tôi sẽ tới gặp trưởng khoa, yêu cầu họ lưu ý trường hợp của cô ấy hơn.”
Thấy lời của anh hợp tình hợp lý nên cô không phản đối nữa.
Gửi xe xong, cô cẩn thận kiểm tra lại số phòng bệnh lưu trong điện thoại. Anh nhìn sơ đồ bệnh viện một lần là nhớ, nắm tay dẫn cô đi. Anh chẳng cần ngó nghiêng hỏi thăm đường tới phòng bệnh. Cứ thế mà dắt cô, thân thuộc như thể bệnh viện là sân nhà mình.
Trên đường, mấy cô y tá ý tứ vụng trộm nhìn anh vài cái. Một, hai người thì không sao. Nhưng số người quay đầu vượt quá số ngón tay thì cô không để yên cho anh được rồi.
“Người yêu, anh có mệt không?”
Anh không hiểu tại sao cô lại hỏi thế. Cô ghé vào tai anh trêu chọc.
“Anh đi gieo thương nhớ cả ngày mà không mệt à?”
Anh quét mắt nhìn quanh. Cả đống người gồm cả nam lẫn nữ lén ngắm anh đồng loạt cụp mắt xuống. Số lượng người đông đảo tới mức lúc họ xoay người phát ra tiếng gió phần phật.
Anh quay lại phía cô. Gữa một biển người gục đầu né tránh, riêng cô mở to đôi mắt lúng liếng nhìn anh. Môi cong lên trêu người, chẳng có vẻ gì đang ghen bóng ghen gió cả.
Anh kéo cô lại gần mình. Đầu anh cúi xuống thấp.
“Không đúng. Tôi chỉ gieo một hạt. Chờ mãi chưa thấy nảy mầm.”
Cô nín cười. Anh cúi đầu xuống. Cô hiểu anh muốn làm gì.
Muốn trêu ngươi anh, cô nhún gối để mình càng thấp hơn anh, khiến anh bắt hụt đôi môi cô.
Anh cười trầm một tiếng. Cô thật không bao giờ hết trò đùa dai.
Sau nụ hôn đầu trong phòng đàn tối đó, anh như nhà thám hiểm khai phá được lục địa mới. Ở nhà, anh chỉ thích quấn quýt lấy cô. Chẳng còn buồn quan tâm tới bất cứ hoạt động giải trí nào khác.
Tuy nhiên mỗi lần hôn môi, anh luôn quy củ đặt tay ở eo. Khi quá say đắm thì chỉ đỡ gáy hoặc luồn tay vào mái tóc cô. Không hôn lung tung, tay chân không táy máy. Anh vẫn luôn giữ phong phạm quý ông như thế.
Những khi lửa tình cuồng nhiệt, người khó chịu chỉ có anh.
Một lần, nụ hôn say mê kéo dài khiến anh mất kiểm soát. Anh chẳng còn hay biết đến sự tồn tại của không gian và thời gian nữa. Lúc đó hai người đang ngồi xem phim trên sofa. Điều cuối cùng mà anh biết là cô bỗng nhiên muốn chơi xấu, đùa nghịch tai anh.
Đến khi cô ngộp thở mà quay mặt đi thì anh mới sực tỉnh lại. Anh nhận ra cơ thể mình đang đè nặng cô lên sofa từ lúc nào. Mái tóc cô bung xõa, đôi má ửng hồng và bờ môi sưng mọng. Hai mắt lấp lánh nước mông lung nhìn anh.
Anh đứng hình hai giây rồi ngồi bật dậy, kéo cô ngồi thẳng sau đó chạy biến vào phòng ngủ. Một hồi lâu sau anh mới quay lại phòng khách. Lúc ấy anh không dám ngẩng mặt nhìn cô.
Anh nghiện hôn. Tuy anh không bao giờ chịu thừa nhận.
Hiện họ đang ở nơi công cộng, cô biết anh chỉ cúi đầu nhìn cô thế thôi. Chứ với tính cách kín đáo của mình, anh chẳng âu yếm cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng đâu.
Nhận ra trò láu cá của cô, anh mỉm cười, kéo cô từ hành lang bệnh viện ra vườn hoa phía sau. Chỗ này không có người.
Anh giữ eo cô, đặt môi xuống. Cô không nỡ trêu chọc anh nữa, vòng tay qua vai, kiễng chân phối hợp với anh.
Anh quyến rũ tới mức chỉ ngắm thôi đã khiến chân tay bủn rủn. Nụ hôn của anh khiến cô cảm thấy như bay trên thiên đường. Anh hôn sâu và xâm lược. Cô không đoạt nổi nắm quyền chủ động hay dẫn dắt.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt và mạnh mẽ như chính con người anh vậy.
Anh áp cô lên tường để cô có điểm tựa mà đón nhận anh hoàn toàn. Thậm chí còn chu đáo dùng tay đỡ gáy để cô không bị tì đau.
Rõ ràng động tác trên tay ân cần đến thế, vậy mà đôi môi không chịu chừa đường lui cho cô chút nào. Đến khi cô không thở nổi anh mới luyến tiếc buông đôi môi cô. Chưa đã thèm, anh cố đấm ăn xôi hôn phớt vài cái nữa. Cô phải đánh vào lưng anh một cái thì anh mới chịu dừng hẳn.
Cô làm bộ lườm anh một cái. Đuôi mắt cong vút của cô càng làm lòng anh thêm ngứa ngáy. Anh đã trúng bùa của cô rồi.