Rời khỏi phòng bệnh, cô gọi cho anh. Thì ra anh đang chờ ở bãi đỗ xe. Hai người cùng trở về nhà.
Anh vốn kiệm lời nên khi thấy anh lặng im không nói cô vẫn thấy bình thường. Mãi sau cảm nhận được không khí trầm mặc khác thường, cô mới hỏi anh.
“Có chuyện gì hả anh?”
Anh chỉ ừ một tiếng trong cổ họng, không nói thêm gì. Cho rằng công việc có trục trặc, cô cũng thôi hỏi.
Về đến nhà, anh liền đi vào phòng. Có chút bất thường. Tuy bình thường vừa về nhà anh đều vào phòng chuẩn bị tắm luôn. Nhưng thái độ ngày hôm nay tối tăm lạ kỳ.
Trong bữa cơm cũng không ai nói chuyện. Chín giờ tối, anh mang kính viễn vọng ra ban công.
Trung tâm thành phố không phải nơi lý tưởng để quan sát các hiện tượng thiên văn. Bởi ô nhiễm không khí, khói bụi và ánh sáng đô thị ảnh hưởng tới khả năng quan sát các ngôi sao.
Tuy nhiên vì công việc, anh không có thời gian rời thành phố đi săn các hiện tượng như nhà thiên văn học hay nhiếp ảnh gia.
Anh từng nói một trong những lý do khiến anh chọn sống tại căn Penthouse này là nó ở tầng cao nhất, không bị chắn bởi cây cối hay các tòa nhà cao. Như thể sẽ thuận tiện cho việc quan sát thiên văn của anh.
Anh nói hôm nay là ngày lý tưởng để quan sát sao Kim từ trái đất. Cô không có hứng thú quá, nhưng vẫn thường ra ban công ngồi cạnh anh, dù chỉ là một lát.
Tâm trạng của anh hôm nay tương đối khó đoán. Cô mím môi, cân nhắc xem có nên ra không.
Gió tối nay khá lạnh. Chiếc kính thiên văn đã lắp và căn chỉnh đặt ngay bên cạnh. Nhưng anh lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chẳng quan sát qua chiếc kính thiên văn. Bóng lưng của anh thật vững vàng, lại khiến người ta có ảo giác nó thật cô độc.
Cô cân nhắc tới lần thứ ba, quyết định ra ngoài với anh.
Anh ngồi trên chiếc ghế tắm nắng cạnh bể bơi. Cô nhẹ nhàng ghé xuống cạnh anh.
Cô không biết mình nên nói gì bởi thái độ trầm mặc không muốn bị làm phiền của anh.
Anh cũng chẳng buồn đụng vào chiếc kính thiên văn. Vậy là hai người cứ lặng lẽ ngồi đó.
Gió lạnh khiến cô hắt xì một cái. Anh lúc này mới tỉnh khỏi suy nghĩ, nhìn sang cô.Anh vòng tay qua vai, kéo cô lại gần để sưởi ấm cho cô. Khi ngồi, sự khác biệt chiều cao không còn ngăn cản họ.
Họ là cặp đôi đang trong thời kì “trăng mật”. Chỉ cần ngồi gần nhau liền dễ dàng cúi khô bốc lửa.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt sáng hơn sao trời của cô. Anh cúi đầu, đoạt lấy đôi môi cô.
Nụ hôn tối nay cũng kỳ lạ. Vừa bắt đầu vẫn là nụ hôn nồng nhiệt quyến luyến. Dần dần nụ hôn thêm sâu và trằn trọc. Tham lam như thể anh muốn nhập cô vào cơ thể anh vậy.
Không biết đã kéo dài bao lâu, nhưng anh không có dấu hiệu dừng lại. Bàn tay vốn luôn quy củ ở eo cô bỗng chậm rãi thăm dò, một ngón tay luồn qua mép áo phông của cô. Dần dà cả bàn tay nóng rực của anh chạm lên làn da ở eo cô.
Tay anh không di chuyển sâu hơn nhưng các ngón tay miết nhẹ eo cô không buông. Môi hôn ngày một sâu và say đắm.
Giữa cơn mê man, đột nhiên, anh dừng lại. Anh buông tha đôi môi cô và thu tay. Anh cẩn thận kéo áo cô xuống rồi hỏi.
“Tại sao em không ngăn tôi?”
Giọng anh trầm khàn nguy hiểm. Đôi mắt anh tối hơn cả bầu trời đêm. Anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt đến thế. Cô sững sờ.
Những lúc anh muốn thân mật, cô chẳng bao giờ từ chối. Khi anh mất kiểm soát, nếu anh không tự tỉnh lại thì cô cũng chẳng ngăn cản. Giống như hôm nay.
Anh đã kìm nén khúc mắt này trong lòng cả vạn lần. Không biết bao nhiêu lần anh suýt buộc miệng nói ra, rốt cuộc, cô…
“Em thích tôi? Hay chỉ muốn trả nợ?”
Cuối cùng anh đã cất tiếng.
Cô giật mình. Chẳng lẽ anh đã nghe thấy cô và chị Tiên nói chuyện? Điều đó hoàn toàn giải thích cho phản ứng khác thường của anh. Vừa rồi anh chẳng hề mất kiểm soát. Anh đang thử cô.
Khi tức giận, giọng anh đặc biệt trầm. Điều này khiến cho anh trở nên vô cùng đáng sợ. Kể cả khi thái độ của anh vẫn ôn hòa điềm tĩnh. Khí thế của anh khủng khiếp hơn bất cứ kẻ nóng nảy quát tháo nào. Trong giọng nói của anh, có một tâm trạng khác lạ mà cô không thể nghe ra.
“Con người quả là sinh vật tham lam. Ban đầu, tôi chỉ muốn đối tốt với em. Đến khi chỉ nhìn thấy em là chưa đủ, tôi mong trở thành người yêu em. Giờ khi có em ở bên rồi, tôi lại kỳ vọng em trân trọng tình cảm hèn mọn này.
Nhưng em lại không ngừng để tôi biết rằng, khao khát của tôi ngu xuẩn nhường nào.”
Anh đứng dậy, quay lưng về phía cô.
“Tôi không cần sự thương hại của em.”
Anh bước vào nhà.
Còn cô ngồi lặng trên ghế như bức tượng đá. Khi bóng anh đã biến mất ở chỗ rẽ, cô mệt mỏi nằm phịch xuống ghế. Cô ngửa đầu nhìn màn trời đầy sao.
Trong mắt đám người thượng lưu như Lileen, cô chỉ là một đứa con gái mà anh vui chơi qua đường. Ngay cả khi không ai chỉ vào mặt cô mà nói, cô cũng thầm cảm nhận được như thế.
Hai người không hề có tương lai.
—
Họ rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh trong hai ngày. Đến ngày thứ ba, khi anh chuẩn bị đi làm thì thấy cô đã mặc sẵn quần áo, chờ anh ở phòng khách.
“Lúc trước sức khỏe không ổn nên nhờ anh chăm sóc. Giờ khỏe lại rồi. Em nên về thôi.”
Cô không mang theo hành lý gì. Trên người cô mặc bộ đồ và chiếc balo mang theo lúc ở triển lãm cưới. Cô không giữ bất cứ thứ gì anh tặng. Đã đến tay không thì cứ như vậy mà đi thôi.
Anh chẳng có lý do gì để giữ cô hết. Cô đặt thẻ dân cư dùng để quẹt thang máy lên bàn. Ngụ ý rằng cô sẽ không quay lại. Anh quay mặt đi, nói:
“Tôi đưa em về.”
Cô lắc đầu.
“Chị Điệu đang chờ ở ngoài rồi.”
Đến giờ anh đi làm, chị vệ sĩ sẽ có mặt trước cửa, bắt đầu công việc để mắt tới Phượng. Hôm nay chị Điệu vẫn đúng lịch tới nhà anh. Ý của Phượng là giờ chị Điệu đã tới, hãy để chị ấy đưa cô về nhà.
Anh hơi cụp mắt, không nói. Thái độ ngầm cho phép cô làm theo ý mình.
Penthouse của anh được sử dụng thang máy riêng. Tấm gương trong thang máy phản chiếu gương mặt vô cảm của hai người họ. Không ai nói câu nào.
Hai chiếc ô tô chở cô và anh đi tới cổng khu đô thị cao cấp, thì rẽ sang hai hướng khác nhau.
Cô nói với chị Điệu đang lái xe.
“Đưa tôi về tới nhà thì chị có thể về rồi. Từ ngày mai chị không cần gặp tôi nữa đâu.”
Trở về căn nhà cấp bốn cũ nát phủ bụi do chủ nhân đi vắng lâu ngày, Phượng ngồi thừ xuống ghế.
Cô lo sợ rằng sống trong nhung lụa quá lâu, cô sẽ trở nên biếng nhác và quen lối sống hưởng thụ. Tới khi phải quay trở về cuộc sống nghèo nàn trước kia thì không thể thích nghi nổi.
Anh quả là liều thuốc độc cho mọi phụ nữ. Cô thở phào, may quá, vẫn còn kịp.
Có lẽ trước đây anh quá say mê trong tình đầu mà quên đi hiện thực. Giờ tỉnh táo lại rồi, anh sẽ sớm nhận ra hai người không thích hợp.
Cô biết anh cần thời gian suy nghĩ nên chủ động rời đi. Nếu xác định không thể tiến xa, dừng lại sớm sẽ tốt hơn cho cả hai.
Cô xốc lại tinh thần, dậy dọn dẹp nhà cửa. Sau khi dọn căn phòng bừa bộn đến sạch không còn hạt bụi, cô chợt nhận ra thói quen của anh ảnh hưởng không ít tới cô.
Lúc này cô mới nhớ ra phải gọi điện cho anh. Đã bốn giờ chiều rồi.
Sợ anh bận việc nên cô chỉ nhắn tin. Anh trả lời.
“Ngày mai tôi cho người chuyển đàn về nhà em.”
Cô vội nhắn lại.
“Không cần. Nhà em chật không có chỗ kê piano. Cứ để ở nhà anh đi. Em mua guitar mới rồi.”
Cô kiếm cớ từ chối dù bản thân chưa có đàn. Sau đó không thấy anh hồi âm. Phượng vứt điện thoại lên đầu giường.