Tiếng ô tô quen thuộc của bố đỗ trước cổng nhà. Theo ngay sau là âm thanh lốp xe phanh kít lại mài xuống mặt đường nhựa. Hai chuỗi bước chân, một gấp gáp, một theo ngay sau. Là chú Hoàng Nguyên và bố cậu. Vẻ mặt chú Hoàng Nguyên âm trầm pha thêm nét dữ tợn tràn đầy đôi mắt. Bố của Minh thì lạnh toát, hằm hằm theo sau.
Chú Hoàng Nguyên đạp đôi giày da lên tấm thảm trải sàn đắt tiền của nhà cậu. Ngay khi nhìn thấy Minh đứng đực người bên cầu thang, hai bậc thang bước dài thành một, chú lập tức đi tới trước mặt Minh.
Chú Hoàng Nguyên quỳ một chân để nhìn thẳng vào mắt cậu. Chú có hàng lông mày kiếm, đậm, vô cùng cương nghị, đồng thời cũng dữ dằn. Giọng chú vang – đúng với tố chất của một người sát phạt không nương tay chốn thương trường. Lúc này, người mang theo áp lực mạnh mẽ ấy đang ngay trước mặt Minh, tra hỏi.
“Minh, lần cưới cháu thấy An là khi nào?”
Dù chú Hoàng Nguyên thấp giọng hỏi, không hề gắt gỏng quát tháo. Ấy vậy Minh vẫn cảm thấy một sức ép vô hình chèn lên ngực cậu. Không biết vì chột dạ hay cậu tự dự đoán được rằng An đã gặp chuyện không may, Minh cảm thấy khủng hoảng trước chú Hoàng Nguyên.
Da mặt Minh căng chặt, cứng đờ.
“Cháu…cháu…không biết.”
Mặt chú Hoàng Nguyên trầm xuống. Chú hỏi gọn.
“Lần cuối cháu thấy An là khoảng mấy giờ?”
Não Minh chạy hết tốc lực để nghĩ ra một câu trả lời hợp lý nhất. Quan trọng hơn, phải không khiến cậu lộ tẩy.
18 năm trước, việc lắp camera an ninh chưa phổ biến như bây giờ. Công ty nhà Minh cũng chưa trở thành ông lớn trong ngành. Khi này, gia đình họ không chú trọng việc thiết lập an ninh trong nhà. Ngoài camera ở hai cổng chính và phụ, thì không còn biện pháp bảo an nào nữa.
Nói cách khác, không ai có thể làm chứng cho lời nói dối của Minh. Trừ An – người hiện không biết tăm tích ở đâu.
Minh lắp bắp đáp.
“…Kh…khoảng 2 giờ.”
Mà bây giờ đã là 6 giờ 30 tối.
An đã biến mất khoảng 4 tiếng.
Ngay khi nghe được câu trả lời của Minh, chú Hoàng Nguyên không nói gì thêm, lập tức đứng dậy.
Bố của Minh vội vàng gọi với theo và đuổi sau chú Hoàng Nguyên. Nhưng chú đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại. Trước khi bóng chú Hoàng Nguyên biến mất sau cửa lớn, Minh thấy chú rút điện thoại di động Nokia 5110. Cùng với tiếng rảo bước gấp gáp ngoài sân, Minh nghe thấy tiếng chú Hoàng Nguyên vang động như quát qua điện thoại.
Cậu nghe được vài câu chữ ngắt quãng.
“4 tiếng”, “khẩn cấp”, “bán kính 20 kilomet”. Và chữ cuối cùng khiến Minh ngã khuỵu xuống sàn.
Là “chuộc người”.
Không chỉ Minh, người giúp việc từ trên xuống dưới đều bị dọa cho xanh mặt.
Nửa tiếng trước, thứ họ thấy trong đoạn camera an ninh không dọa họ. Khiến họ hoảng sợ là thứ không xuất hiện trong băng an ninh.
Cổng trước và sau không hề có bất cứ động tĩnh nào trong khoảng thời gian An biến mất. Người giúp việc đã lục tung cả căn nhà. Mà không hề thấy bóng dáng của An.
Mẹ của Minh trở về nhà ngay sau khi bố rời đi chỉ mười phút.
Điệu bộ hớt hải xuất hiện trên người mẹ luôn đoan trang khiến Minh càng nhận ra điều bất thường.
Cậu mấp máy môi, lo lắng hỏi.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? An…xảy ra chuyện gì sao?”Mẹ ôm Minh vào lòng, xoa lưng cậu.
“Không sao hết. An sẽ ổn thôi.”
“An sẽ ổn thôi” – đó là lời nói dối mà Minh muốn tin nhất trong cả cuộc đời.
Nhưng sự thực chứng minh, sở dĩ nó được gọi là lời nói dối là bởi, nó không phải thật.
An không ổn. An xảy ra chuyện.
Trong ba ngày đầu, gia đình Minh sống dưới áp lực căng thẳng. Trong trí nhớ non nớt của Minh, nhà cậu ta chưa từng rơi vào trạng thái khủng hoảng đến thế. Ngay cả khi công ty của bố suýt phá sản, mặt bố không xanh lét, mẹ không thức trắng như bây giờ.
Bố không cho phép Minh ra khỏi nhà. Mẹ của Minh thì nghỉ việc ở nhà trông chừng cậu. 24/7, mẹ Minh túc trực bên điện thoại, vẻ mặt khó đăm đăm. Thậm chí vài lần mẹ quên cả ăn uống. Nếu người giúp việc không nhắc thì mẹ cũng chẳng nhớ ra.
Minh hỏi:
“Mẹ, An thế nào rồi?”
Những lúc cậu hỏi vậy, mẹ lại tròn mắt nhìn cậu, không nói. Vài giây sau, mẹ ôm Minh, có thể vuốt tóc cậu vài cái. Nhưng một câu cũng không nói. Đêm đến, khi phòng Minh đã tắt điện, bố mẹ cậu mới khép cửa thư phòng, bí mật thảo luận. Mỗi đêm như vậy, Minh sẽ lẻn dậy, lén lút nghe ngóng ở bên ngoài.
Cậu chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng.
Bố nói:
“Hoàng Nguyên bắt đầu mở rộng tìm kiếm ở ngoại thành.”
Mẹ cậu rũ mái tóc rối.
“Đám bắt cóc đã liên lạc chưa?”
Không nghe thấy tiếng bố cậu đáp. Nhưng Minh đoán bố đã trả lời bằng một cái lắc đầu. Bởi ngay giây sau, mẹ cậu thảng thốt.
“Trời ơi, thời gian bắt cóc càng lâu thì con tin càng nguy hiểm! Trời ơi, đã ba ngày rồi!”
Mẹ cậu bắt đầu nức nở.
“Thái Hương ngày ngày túc trực bên điện thoại, nhưng chúng không hề gọi tới. Hai người họ mãi mới có đứa con này. Nếu An xảy ra chuyện gì, Thái Hương sẽ chết mất! Chúng ta biết đền tội thế nào đây?”
Bố cậu thở dài nặng nề.
“Đừng gở miệng! Chúng ta sẽ dùng mọi cách để hỗ trợ Hoàng Nguyên tìm kiếm con trai.”
An bị bắt cóc!
Minh chết lặng.
Cậu đã nghi ngờ, và gặng hỏi người lớn. Nhưng suốt ba ngày trời, không ai trả lời để khẳng định nghi vấn trong lòng cậu.
Giờ Minh đã rõ. An bị bắt cóc. Tồi tệ hơn, tình hình không hề khả quan. Ba ngày trời mà kẻ bắt cóc không hề chủ động liên lạc.
An có thể đã…
Đêm đó, Minh gần như thức trắng.
Con diều mà An thả ba ngày trước đang nằm trên nóc tủ của cậu. Minh cứ chằm chằm nhìn góc diều thò ra từ cạnh tủ. Suốt cả đêm.
—
Đến ngày thứ tư, không khí trong nhà hoàn toàn thay đổi.
Bố cậu trở về nhà đúng lúc hai mẹ con đang ăn cơm tối.
Bố đưa mắt ra hiệu. Mẹ liền đứng dậy, nói Minh tiếp tục ăn cơm một mình rồi theo sau bố vào phòng làm việc.
Minh lờ mờ nhận ra nét bất an trong mắt mẹ và sự nghiêm trọng trong điệu bộ của bố. Cậu ăn thêm vài miếng rồi giả vờ về phòng.
Vội vàng chạy lên cầu thang, Minh nhón chân khẽ khàng đi về phía cửa phòng đang khép hờ. Cậu nín thở như muốn giảm sự tồn tại của bản thân xuống thấp nhất có thể. Và ghé tai vào sát khe cửa.
Giọng của mẹ nhỏ hơn mọi khi. Minh phải nhíu mày, vừa nghe vừa đoán mới hiểu nội dung bố mẹ đang thảo luận.
“Nói em nghe, có thông tin gì mới chưa?”, mẹ cậu thì thào.
Bố cậu trầm mặc, không đáp.
Sống bên nhau đủ lâu để đọc được biểu hiện của người kia, mẹ Minh sốt sắng.
“Tin xấu?”
Bố cậu thở dài.
“An bị bắt cóc, là lỗi của chúng ta.”
Trái tim Minh giật thót. Chẳng lẽ mọi người đã biết chuyện cậu làm? Chuyện cậu bỏ rơi An đã lộ tẩy?
Mẹ Minh hấp tấp.
“Anh nói thế là sao?”
Bố ngồi xuống ghế, không biết bắt đầu từ đâu. Nỗi lo của mẹ ngày càng tăng. Tới lúc mẹ sốt sắng không thôi, bố mới sắp xếp được từ ngữ để trả lời.
“Thời gian này hai mẹ con em đừng rời khỏi nhà. Đừng để Minh đi chơi, thăm ông bà cũng tạm gác lại. Đi mua sắm hay gì đó, cứ để người giúp việc làm.”
“Tại sao?”
Bố cậu chống tay lên trán, cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.
“Hôm nay bọn bắt cóc đã liên lạc với Hoàng Nguyên.”
Thấy chồng chần chừ, mẹ cậu thúc giục.
“Rồi sao nữa? Chúng nói thế nào? Chúng muốn gì? Tiền chuộc? Quyền lợi? Chẳng lẽ…”
Mẹ Minh nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất.
“…Trả thù?”
Bố nhìn sâu vào mắt mẹ, sau đó, lắc đầu.
“Chúng ta…có lỗi với nhà Hoàng Nguyên. Bởi…kẻ chúng dự định bắt cóc, là Minh. Không phải An.”
Mẹ cậu kinh hãi kêu lên. Bố vội giữ vai trấn an.
“Nhỏ tiếng thôi. Đừng náo động đến người ngoài.”
Mẹ Minh choáng váng, ngã ra ghế. Sau vài giây thất thần, mẹ mới tìm được giọng nói của mình.
“…Vì thấy An trong nhà mình, chúng mới tưởng nhầm là Minh, nên mới bắt nhầm sao?”
Bố Minh gật đầu.
“Chúng đã nghiên cứu kỹ đặc điểm của nhà mình. Biết lúc nào người giúp việc không cảnh giác, vị trí góc chết của camera nên dễ dàng đột nhập.”
Bố thở dài.
“Về lý mà nói, kẻ đã tìm hiểu kỹ càng về chúng ta như vậy không thể nào bắt nhầm được. Nhưng hôm đó An đột xuất có mặt tại nhà mình. Hai đứa trẻ bằng tuổi, ngoại hình khá tương tự. Theo phỏng đoán của anh, lúc ấy An chơi diều của con trai mình ở ngoài sân. Thấy thời cơ thích hợp, chúng liền ra tay.
Ba ngày liền đám bắt cóc không liên lạc, bởi chúng nhận ra đã bắt nhầm đối tượng. Không biết phải xử lý con tin thế nào, nên tới tận hôm nay chúng mới gọi tới.”
Mẹ Minh bỗng cao giọng, như tìm thấy tia sáng cưới đường hầm.
“Như vậy chẳng phải tình hình lạc quan hơn sao? Nhận ra bắt sai người, chúng sẽ sớm thả An ra thôi!”
Bố Minh trầm mặt, khiến mẹ phát hiện ra sự lạc quan của mình là sai lầm. Bố nói.
“Trái lại, bắt nhầm An chỉ khiến tình hình càng tồi tệ.”
Như biết mẹ không đủ mạnh mẽ để tiếp nhận chấn động này, bố đặt tay lên vai mẹ trấn an trước.
“Nếu mục đích của chúng là tiền, bắt được con trai Hoàng Nguyên chẳng phải càng vớ bở hơn sao? Nhưng chúng chờ tới ba ngày để gọi tới. Chứng tỏ…điều chúng muốn, không đơn thuần là tiền bạc hay lợi ích.”
Mẹ cậu ham muốn khiến tình hình trở nên đơn giản hơn bằng cách đáp.
“Mục tiêu của chúng là nhà chúng ta phải không? Anh nói chuyện với chúng ta phải không? Anh nói chuyện với chúng đi! Chỉ cần nhà chúng ta có thể cung cấp, đừng tiếc gì cả!”
“Không đơn giản như em nghĩ đâu. Ý định của bọn bắt cóc có thể thay đổi từng giây. Chúng…”
Bố cậu trầm ngâm giây lát, trước ánh mắt mong mỏi của mẹ, đành hoàn thành câu nói dở dang.
“Chúng sẵn sàng giải quyết con tin nếu cảm thấy danh tính hoặc hành tung của mình có khả năng bại lộ. Anh có một người quen, con của họ bị bắt cóc nửa ngày. Tên bắt cóc gửi sợi dây chuyền của cô con gái về để tống tiền bố mẹ. Họ lập tức gom tiền để chuộc con. Thời gian giao tiền chỉ có nửa ngày, vậy mà họ vẫn xoay đủ để giao đúng hạn.
Nhưng…đứa trẻ chẳng thể trở về.
Bởi trước khi tên bắt cóc gửi sợi dây chuyền cho bố mẹ nạn nhân, hắn đã sát hại cô bé rồi. Bóp cổ, thui qua lửa để khó xác nhận danh tính nạn nhân, rồi chôn vội trong một nghĩa địa gần đó.
Mà bây giờ…An đã mất tích 100 giờ. Tỷ lệ sống sót đã giảm xuống dưới 3%.”
Mẹ cậu nấc nghẹn.
“Trời ơi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ hả anh?”
Mẹ Minh khóc nức nở. Bố chẳng biết làm gì khác ngoài ôm lấy mẹ. Bởi không lời nào mà bố nói, hay bất cứ điều gì bố làm có thể khiến tình hình tươi sáng hơn.
Chẳng biết hai người ngồi trong phòng làm việc bao lâu. Khi họ mở cửa ra ngoài, hành lang trống không, chẳng có một bóng người.