Lúc này, tại căn hộ riêng của chị Tiên, ông Phước mệt mỏi nằm bệt trên sofa. Tiên nhẹ nhàng đặt một tách trà nóng lên bàn, ông Phước mở mắt, nhanh nhẹn tóm lấy tay chị Tiên.
Qua cặp kính gọng vàng, ánh mắt lươn lẹo của lão vẫn khiến người ta nổi da gà. Chị Tiên sững lại một giây rồi rút tay ra. Chị ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.
Ông Phước không vì Tiên trốn tránh mà phật ý. Đôi môi mỏng bạc tình vẽ ra một nụ cười mỉm. Ông ta ngồi dậy uống trà. Trà hoa cúc thêm hai thìa mật ong. Tiên hiểu rõ thói quen của ông ta hơn ai hết. Đã hai năm, nhưng người đẹp lạnh lùng này vẫn khiến ông Phước mê mệt.
“Nghe nói Hoàng Anh làm khó em ở lễ trao giải?”
Chị Tiên chống cầm, thờ ơ nhìn ra chỗ khác.
“Tôi không trách trẻ con.”
Dù Hoàng Anh chỉ kém Tiên hai tuổi. Thực tế, Tiên đã phản kháng Hoàng Anh xấu mặt tại buổi tiệc sau lễ trao giải.
Suốt hai năm ròng Hoàng Anh và Đạt đi khắp nơi gây khó dễ Tiên, cô đều cắn răng chịu đựng, chẳng một lời cáo trạng. Hiển nhiên ông Phước không hề nghi ngờ. Nếu Hoàng Anh mách Tiên đánh cô ta, ông Phước còn cho rằng Hoàng Anh dựng chuyện ấy chứ.
Gần đây scandal của cô con gái rượu khiến ông Phước mệt mỏi không thôi. Tai tiếng ảnh hưởng phần nào tới hình ảnh và uy tín của ông ta.
Vì điều này mà gần đây lão Phước nhìn Hoàng Anh không vừa mắt. Giờ cô ta nào giống cô con gái cưng trước đây. Lúc này danh tiếng sụp đổ, Hoàng Anh ngày khóc đêm nháo khiến nhà cửa không được yên. Mụ vợ già của ông ta vì thế mà cằn nhằn suốt ngày. Yêu cầu chồng tranh thủ dùng mối quan hệ để tác động.Đạt là tên ăn chơi đàng khét tiếng. Vốn cậu ta chẳng bao giờ xuất hiện ở nhà. Vậy mà bây giờ ngày nào cũng bám theo ông Phước, nửa đòi nửa ép ông ta chia bớt việc làm ăn trong tay Dương.
Con trai tu chí ông ta cầu còn chẳng được. Nhưng Dương toàn đảm nhiệm những phi vụ phi pháp. Dở chuyện ngồi tù như chơi. Thế nên ông Phước mới không để người nhà dính vào. Đạt lại kiên quyết không chịu nghe. Tứ phía vây khốn, bây giờ nhà cửa ầm ĩ tới mức ông ta không muốn về.
Hôm nay Đạt gửi báo cáo tài chính của công ty xây dựng cho ông Phước xem. Hăm hở thể hiện với bố rằng bản thân có bản lĩnh tới mức nào.
Hôm nay ông Phước vừa phải tiếp mấy tay chính khách và doanh nhân khó chơi. Bọn họ thấy ông rớt đài nên làm bộ coi thường, vui vẻ xem ông Phước chường bản mặt già chạy theo nịnh hót.
Vợ con nào hiểu cho nỗi khổ của ông ta. Giờ lão Phước mệt mỏi tới mức không buồn xem thêm số má gì nữa.
Tiên nhíu mày nhìn báo cáo trên bàn, hỏi:
“Nếu đã bận rộn như vậy, giao bớt việc cho người khác không phải tốt hơn sao?”
Thấy người đẹp hiếm khi cất lời quan tâm, ông Phước giương đôi mắt hứng thú về phía Tiên.
“Bỗng dưng quan tâm anh vậy?”
“Tôi chỉ không muốn cậu Đạt làm phiền tôi. Cậu ta đã mang báo cáo tài chính tới tận đây. Thực tình, Đạt đã 26 tuổi rồi. Dần tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình là chuyện đương nhiên. Nếu cậu ta thể hiện được năng lực, ông còn lăn tăn gì? Lúc này ông còn chưa đủ bận sao?”
Nghe như quở trách, nhưng đầy ẩn ý quan tâm mà. Ông Phước vui vẻ lại gần Tiên. Chị lùi lại nhưng bị ông tóm được.
“Người đẹp, em quan tâm anh. Hôm nay anh ở lại đây nhé!”
Chị Tiên cố nén buồn nôn. Ngay khi chị nghĩ bản thân sẽ không kìm được mà đẩy lão ra, thì điện thoại của lão Phước vang lên inh ỏi.
Hiển thị trên màn hình điện thoại là số điện thoại của vợ lão, cùng với hàng chục cuộc gọi nhỡ của con trai và con gái.
Tiên tranh thủ thoát khỏi vòng tay của lão Phước. Chị khoanh tay, dựa người bên cửa sổ.
Lão Phước vừa tắt máy, điện thoại đã lại vang lên. Tiếng chuông ầm ĩ như đánh trống khua chiêng thúc giục. Cứ như thế người gọi ở đầu dây bên kia biết thừa ông Phước đang ở bên bồ nhí.
Tiên nói:
“Ông về đi.”
Ông Phước mặc kệ điện thoại, ôm chị Tiên từ phía sau.
“Việc làm ăn của Dương hơi khó nói. Không chia cho thằng Đạt được. Chia cái nhỏ nhặt quá thì nó sẽ không chịu. Anh sẽ trao cho nó quyền quản lý mỏ sắt ở Quý Xá. Nhân viên quản lý cốt cán còn đó, công việc vận hành theo quỹ đạo rồi, nó muốn làm hỏng việc cũng khó.”
Ngón tay của ông ta mon men trên eo chị.
“Cuối tháng này anh tới kiểm tra mỏ sắt ở Hương Khê. Sắp tới mỏ Hương Khê mở rộng khai thác. Vì thế anh phải đích thân xuống một chuyến. Đi tầm hai tuần. Em đi với anh.”
Lão Phước đưa ra câu sai khiến chứ không phải câu hỏi. Ông ta chẳng bao giờ cần trưng cầu ý kiến của Tiên. Lão muốn gì, Tiên phải thuận theo. Chuyện đã như vậy suốt 2 năm.
Chuông điện thoại của ông Phước liên tục réo chuông inh tai nhức óc. Ông ta nhăn mặt, đành buông chị Tiên ra để ngắt máy. Xem ra hôm nay ông ta không về nhà không được.
Ông Phước hôn lên má chị.
“Nhớ chuẩn bị hành lý. Hôm đấy anh đến đón em.”
Đứng từ cửa sổ căn chung cư, chị Tiên nhìn chiếc xe chở lão Phước đi xa. Chị rút tờ giấy, lau bên má bị ông ta đụng vào tới khi da mặt đỏ ửng rồi vứt tờ giấy nhăn nhúm vào sọt rác.
Phượng từng hỏi Tiên có dự định gì không. Khi ấy Tiên hèn kém nói không biết. Giờ, thì có rồi. Đó là giành lại tự do.