Do dính dáng tới nhà Tiến Phước, Phượng tập được thói quen thường xuyên theo dõi tin tức, đặc biệt bản tin thời sự và kinh tế.
Lúc đang nằm ườn đọc báo mạng, Phượng nhận được điện thoại của bà chị nóng tính làm tổ chức sự kiện – Linh. Giọng chị Linh vẫn sang sảng đầy năng lượng.
“Này nhạc sĩ nổi tiếng, chị có một chiếc việc hay ho. Phụ trách làm nhạc cho một buổi ra mắt sản phẩm. Nhận chứ?”
“Gần đây em hơi bận viết nhạc. Chị cho em biết thêm chi tiết đi. Để xem em kham được không?”
“Ặc, mày giúp chị đi. Mike Trần, cái ông giám đốc công ty trang sức MikeCo đồng bóng ấy. Ông ta tổ chức lễ ra mắt bộ sưu tập mới kết hợp tiệc mừng sinh nhật cho bản thân. Yêu cầu đích danh mày soạn nhạc cho cả chương trình. Tiền nong không thành vấn đề. Chủ đề của sự kiện là Masquerade Ball* đấy! Tất cả từ khách tới nhân viên đều phải đeo mặt nạ Venetian** đấy! Có điên không?”
*Masquerade Ball: Buổi dạ hội mà người tham gia phải đeo mặt nạ Venetian đặc trưng của nước Ý.
**Mặt nạ hóa trang truyền thống trong các Venice Carnival
Kết hợp buổi ra mắt bộ sưu tập và sinh nhật? Mike thực sự rất biết cách khiến công chúng chú ý tới sản phẩm của mình.
Chị Linh bắt đầu chuyển từ nêu chi tiết công việc sang nói xấu vị khách hàng lập dị.
Chị Linh than thở suốt 10 phút về các yêu cầu quái đản của Mike. Nói rằng ông ta vừa chỉ đạo vừa đe dọa chị hung dữ thế nào. Trong khi Mike khó tính hơn cả các bà mẹ chồng ghê gớm nhất, vẫn có khối công ty tổ chức sự kiện lăm le cướp kèo này. Khiến cả tháng nay chị Linh ăn ngủ không yên. Cuối cùng, chị chốt hạ.
“Túm lại nhà như vậy đấy! Chị đang bù đầu đây. Mike bảo nếu mày không làm nhạc thì ông ta chốt hợp đồng với bên khác. Mày giúp chị đi! Chị trả mày gấp đôi luôn.”Nhiệm vụ có tính thách thức cao, cô rất hứng thú. Ngoài tiền ra còn giúp cô phô trương danh tiếng, Phượng đáp:
“Tiệc của Mike, bận mấy em cũng nhận.”
Vừa hay cuối tuần này chân cô tháo bột được rồi, đến hôm tiệc mừng chắc chắn chân cẳng không còn vấn đề gì. Cô cúp điện thoại trong tiếng reo hò của chị Linh.
Phượng lướt lại trang tin đang đọc dở lúc nãy. Bài báo mạng tung hô sự thành công của “vị giám đốc trẻ” Tiến Đạt và dự án đầu tay đột phá của anh ta. Nhìn cách viết nhợt nhạt này, hẳn là được Đạt thuê đăng để tự tung hô bản thân.
Ở cuối trang gợi ý bài báo liên quan – là một bài phân tích sự phát triển của công ty cạnh tranh trực tiếp của công ty Tiến Phước. Thị trường xuất hiện vài biến động nhỏ. Khó mà hình dung mối liên hệ ngầm giữa chúng. Nhưng chắc chắn không phải trùng hợp. Anh đang ra tay.
Trong mối quan hệ bất bình đẳng này, cô đang ở vị trí yếu thế. Cô không nắm được kế hoạch cũng như hành động của anh. Những gì cô biết được, chỉ là những việc anh thông báo cho cô. Nếu anh bí mật dàn xếp một âm mưu khác, cô không thể biết, càng không thể kháng cự.
Hàng mi cô khẽ rung động. Cô có thể tin tưởng anh không?
—
Mike “đồng bóng” quả không phụ biệt danh mọi người đặt cho ông ấy.
Nói triển lãm ra mắt sản phẩm nên được tổ chức ở trung tâm thành phố vào giờ vàng để khách mời dễ sắp xếp thời gian tham dự. Nhưng Mike lại kết hợp triển lãm với tiệc sinh nhật đầu tiên của bản thân trong nước.
Điều khiến Phượng phải há mồm trợn mắt vì bất ngờ là Mike mạnh tay tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng hai ngày một đêm tại một khu resort năm sao tại Quảng Ninh.
Nhưng chị Linh lại vỗ vai cô, giải thích cho kẻ chưa trải đời:
“Giới thượng lưu có nhiều kiểu “vui” lắm. Thế này chưa là gì đâu.”
Bữa tiệc hoành tráng này mời tới một nghìn người, chia làm hai nhóm.
Nhóm một, những người sẽ tới resort tiệc tùng suốt hai ngày một đêm. Đa số là các cậu ấm cô chiêu nhà giàu, người mẫu và các ngôi sao. Nhóm này là đông nhất, chiếm tới bảy mươi phần trăm lượng khách mời.
Nhóm hai là các vị khách quyền quý. Hoặc giàu có hoặc quyền lực. Vì thế đa số họ đều là người trung tuổi, không rảnh rỗi chơi bời như đám thanh niên choai choai. Nhóm thứ hai chỉ tham gia buổi tiệc ra mắt sản phẩm. Mike làm vậy vì biết thừa nhóm khách thứ hai tuyệt đối không lãng phí thời gian đàng .
Tuy nhiên Mike vẫn thiết kế giấy mời như nhau cho cả hai nhóm. Kể cả trong trường hợp nhóm thứ hai không ai xuất hiện, đội tổ chức sự kiện của chị Linh vẫn phải chuẩn bị kỹ càng cho mọi trường hợp.
Dòng thời gian của sự kiện kéo dài từ sáng thứ bảy tới sáng chủ nhật.
Nghe qua thì có vẻ đơn giản. Nhưng chi tiết của sự kiện kéo dài hai mươi tư tiếng đồng hồ đó lại như thế này.
Sáng thứ bảy đón khách. Từ sáu giờ sáng thứ bảy tới sáu giờ tối, phối hợp với resort tổ chức tiệc tùng ăn chơi.
Chiều thứ bảy bắt đầu lễ ra mắt sản phẩm. Trình diễn xong, bắt đầu tiệc tối. Sau tiệc tối là vũ hội.
Mười một giờ, yến tiệc tàn. Nhưng giờ chơi của đám thanh niên chỉ mới bắt đầu. Tiếp tục tổ chức nhạc hội tới sáng.
Sáng chủ nhật, ăn uống, tặng quà, thư giãn vui vẻ.
Sau mười giờ sáng, tiễn dần khách về.
Cả ngày chủ nhật còn lại ekip liệu hồn mà dọn dẹp bãi chiến trường.
Phượng nhìn kế hoạch sự kiện chị Linh đưa, tay cô run rẩy.
“Chị ơi, hình như chân em lại đau rồi. Bác sĩ vừa đổi ý, bảo em tháng sau mới đến tháo bột cơ.”
Chị Linh tóm vai cô, kéo lên kéo xuống.
“Không được đổi ý! Mày phải cứu chị! Mày mà rút bây giờ là giết chị đấy.”
Vậy là Phượng đã tới bệnh viện tháo bột theo đúng hẹn của bác sĩ, khăn gói quả mướp cun cút nhập bọn với ekip của chị Linh. Sau ba tiếng đồng hồ, họ đã có mặt tại resort ở Quảng Ninh.