Ngày hôm sau cô tỉnh dậy khá sớm. Đồng hồ chỉ sáu giờ hai mươi phút sáng.
Chiếc giường thông minh này đúng là vua của các loại giường. Hôm qua cô còn lén lút đặt chế độ mát xa và sưởi ấm. Vốn đang khó vào giấc vì lỡ ngủ ngày nhiều quá. Vậy mà chớp mắt một cái đã sang sáng hôm sau luôn.
Việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là tìm điện thoại. Đen đủi thay, điện thoại đã hết pin. Trong căn Penthouse không biết rộng tới mấy trăm mét vuông này, cô biết lục tìm chân sạc ở đâu đây?
Biết là vậy, cô vẫn cầm điện thoại, tìm ra ngoài.
Chân cô đã đỡ một chút. Đứng dậy vẫn còn đau nhưng cô có thể đi lại một đoạn ngắn. Cô lết ra phòng khách.
Trong nhà im lìm. Đèn tắt. Nhưng ánh sáng ban mai qua ô cửa kính khổng lồ khiến không gian bừng sáng.
Tòa nhà anh ở cao hơn hẳn các tòa xung quanh. Vì thế chỉ có anh nhìn thấy đám người qua lại phía dưới. Chứ không đời nào có kẻ soi mói được đời tư của anh, lén coi được anh đang làm gì trên căn Penthouse cao nhất khu vực này.
Cô không thấy anh đâu. Toàn bộ không gian chìm trong tĩnh lặng. Chỉ có cảnh thành phố đang dần náo nhiệt qua ô cửa kính khổng lồ của nhà anh.
Cô nghĩ là anh chưa dậy nên ngồi im trên ghế sofa. Chắc anh mệt lắm. Cô không muốn gây ra động tĩnh đánh thức anh.
Nhà lớn quá cũng không phải là tốt. Từ phòng khách tới nhà bếp xa quá. Cô khát nước. Mỗi bước đi như bị búa tạ nện vào đầu gối. Sợ chân lâu lành nên cô không dám cố đi. Thành ra cứ ngồi trên sofa ngó nghiêng ngắm nhà anh.
Chợt cô nhìn thấy bức ảnh được phóng to treo trên tường. Trên phông nền màu đen, ba mươi mốt mặt trăng hiện lên theo hình vòng cung. Bắt đầu từ mặt trăng tròn, khuyết một góc, nhật thực hình khuyên, nhật thực toàn phần, trăng máu đỏ hỏn rồi dần tròn và lấp lánh ánh sáng bạc trở lại.
Cô biết khung cảnh này!
Ảnh chụp vào hiện tượng nhật thực trên núi Mõ Lao – đêm họ gặp nhau. Ảnh chụp bắt đầu từ lúc nhật thực chưa bắt đầu, tới nhật thực toàn phần rồi kết thúc được bắt trọn trong một khung hình. Bức ảnh này chụp theo dạng dòng thời gian, thể hiện quá trình biến đổi của nhật thực.
Hóa ra vì thế mà anh dựng chân máy ảnh căn góc trong suốt quá trình. Mặc dù cô chỉ cùng ngắm siêu trăng với anh. Lúc hiện tượng nguyệt thực diễn ra thì cô ngủ khò rồi.
Phượng bắt đầu hoài niệm. Chỉ mới vài tháng trôi qua mà vật đổi sao dời. Hồi đó cô ghét anh biết mấy.Cô nghiêng người tựa vào tay vịn sofa, đắm đuối nhìn bức ảnh nghệ thuật trên tường. Anh có niềm đam mê với thiên văn học và nhiếp ảnh. Anh từng nói một lần. Cô phải ghi nhớ điều này mới được.
Cô ngồi được một lát thì thấy tiếng tín hiệu báo mở cửa. Không một cánh cửa nào trong căn Penthouse thông minh này cần đến chìa khóa.
Cô ngạc nhiên khi thấy anh mặc bộ đồ thể thao bước từ bên ngoài vào.
“Ơ, anh đi tập thể dục ạ?”
Anh cũng bất ngờ khi thấy cô ngơ ngác ngồi ngoài phòng khách. Ngay sau đó anh tỏ ra không vui.
“Em đang bị chấn thương. Đừng tự ý vận động.”
Áo của anh còn chưa ướt mồ hôi. Sáng nào anh cũng đều đặn dậy sớm chạy bộ. Giờ tập hôm nay chỉ bằng một nửa mọi khi vì còn có người chờ anh ở nhà.
Anh vào rửa tay rồi mới ra nói chuyện với cô. Còn chú ý ngồi cách một đoạn để cô không khó chịu với mùi mồ hôi. Dù thực sự cô cảm thấy mùi hương sau khi vận động của anh chẳng khó ngửi chút nào.
Cô nói:
“Lát nữa em sẽ về nhà.”
Anh hỏi.
“Nhà em hay nhà Tuệ, bạn em?”
Anh nói tiếp.
“Bây giờ em không tiện sinh hoạt một mình. Còn bạn em đi công tác rồi. Hôm em bất tỉnh cô ấy có gọi tới. Tôi đã nghe điện hộ em.”
Cứ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh nói.
“Em đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ là thời điểm quan trọng. Tôi bất an nếu em không ở trong tầm mắt của tôi.”
Cô bắt trúng trọng điểm.
“Thời điểm quan trọng?”
Anh nhìn cô thật sâu, gật đầu.
Cô kinh ngạc. Anh chuẩn bị khô máu với nhà Tiến Phước!
Anh coi như không thấy nét lo lắng trong mắt cô.
“Tôi tắm qua một chút rồi chuẩn bị bữa sáng cho em.”
Cô vội gọi anh lại.
“A, khoan đã anh. Điện thoại của em hết pin rồi. Anh có chân sạc vừa máy không?”
Anh đón lấy chiếc điện thoại cũ mèm, mẻ màn hình mà cô đang quơ loạn trên không trung. Kiểm tra kích cỡ của đầu sạc xong, anh đi về phía phòng làm việc. Một lát sau anh mang ra một chiếc sạc đa năng, cắm vào ổ điện gần chỗ cô ngồi nhất.
Anh chu đáo lấy cho cô ly nước quả rồi mới vào nhà tắm.
Anh mà đã vào nhà tắm thì sẽ ở trong đó rất lâu. Khi điện thoại lên được ba mươi phần trăm pin, cô vội rút ra rồi bấm một dãy số. Bây giờ còn khá sớm, nhưng cô mong kẻ đó sẽ nhấc máy.
Không phụ sự kỳ vọng của cô, điện thoại kết nối sau ba hồi chuông dài. Một giọng nam không mấy thân thiện vang lên ở đầu dây bên kia.
“Alo, công ty tư vấn định cư nước ngoài xin nghe.”
Chất giọng miền Bắc dễ nghe của Phượng bỗng mang âm điệu miền Trung dịu dàng.
“Alo, chào anh. Cho tôi hỏi anh Nguyễn Phương Nam đã tới công ty chưa ạ?”
“Tôi là Nam đây.”
Cô gần như reo lên.
“A, anh Phương Nam ạ? May quá gọi được cho anh. Không biết anh còn nhớ em không? Em là Hường, Nguyễn Thu Hường. Cuối tuần trước em có tới văn phòng thảo luận với anh về việc định cư của sếp em ạ.”
Kẻ ở đầu kia đã nhận ra cô. Giọng của anh ta thôi khô cứng nghiêm túc, chuyển sang ỡm ờ tán tỉnh.
“A! Hường, anh nhớ em chứ! Người đẹp như em làm sao anh quên được.”
Cô cười khúc khích.
“Ôi, em may mắn quá. Em chắc là anh gặp gỡ rất nhiều người. Vậy mà anh vẫn nhớ em.”
Không phải ngẫu nhiên mà trong thâm tâm, người ta thường vô thức liên tưởng anh với loài báo đen.
Anh bí ẩn, nguy hiểm và luôn lặng lẽ. Giống loài báo với bản năng ẩn nấp rình mồi. Và điều đầu tiên cũng là điều duy nhất mà nạn nhân của nó biết tiếp theo, là hàm răng nanh sắc lạnh đâm thủng yết hầu.
Lúc này cũng vậy. Cô ngồi trên sofa, mải miết với vai diễn của mình, không hề biết anh đã đứng ở góc rẽ phòng khách từ lúc nào.
Nhưng lặng lẽ chiêm ngưỡng màn trình diễn của cô, anh tự hỏi, trong hai người họ, ai là kẻ đi săn, ai mới thực sự là con mồi.