Khi anh không có nhà, đúng giờ ăn thì sẽ có đầu bếp chuyên nghiệp mang đủ các loại sơn hào hải vị tới. Thậm chí phục vụ tận năm bữa. Bữa sáng, bữa lỡ, bữa trưa, bữa phụ, bữa tối. Nếu cô đánh giá thấp hơn năm sao cho các món ăn thì đám đầu bếp sẽ tranh nhau đổ mồ hôi hột, lo lắng không thôi.
Cô đâu phải kẻ yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.
Cô tuyên bố việc đi chợ và nấu nướng cô hoàn toàn có thể tự đảm nhiệm. Anh đáp rằng nếu ai cũng tự nấu ăn như cô thì đầu bếp thất nghiệp hết. Đồng thời khuyến nghị cô việc ăn uống hay dọn dẹp nên để cho dân chuyên nghiệp làm.
Nhà anh to ngang cái sân vận động. Cô không được dọn dẹp. Anh không muốn cô gặp chấn thương cột sống hay để đôi tay chơi đàn kia thêm một vết chai nào nữa.
Anh nói vậy thì cô biết phản bác thế nào được nữa.
Sau bữa tối, anh đưa một thiệp mời cho cô. Trên thiệp in logo của đài truyền hình quốc gia.
“Đài truyền hình mời tham dự sự kiện từ thiện hàng năm. Tôi không đi được. Em đi thay tôi.”
Không chỉ các nhà đài. Mà bất cứ sự kiện tiếng tăm nào chỉ cần có chút liên hệ đều gửi lời mời tham dự cho anh. Tuy biết rõ anh chẳng bao giờ dự, nhưng họ luôn phải mời đủ.
Chương trình từ thiện hàng năm của đài truyền hình quốc gia là một sự kiện lớn. Tuy nhiên ngoài những nhân vật được mời lên phát biểu thì họ không được quyền ghi hình các khách mời còn lại.
Nội dung chương trình mang tính chất hướng thiện ôn hòa. Nên người tới dự cũng toàn những nhân vật có danh tiếng tốt. Đảm bảo không có phần tử tạp nham như Đạt, Hoàng Anh, Ngọc, Châu hay Tuấn.
Gần đây cô chỉ ở nhà tập trung sáng tác cho dự án phim nhạc kịch. Lo tinh thần cô bí bách nên anh muốn cô ra ngoài cho đầu óc thoáng đãng.
Cô vốn là người thích giao lưu và gặp gỡ mọi người. Nếu để nỗi ám ảnh khiến cô khóa chặt sự cởi mở thì cô sẽ tự ấm ách tới ưu sầu mất.
Cô chưa từng được dự sự kiện lớn và hay ho nhường này đâu. Anh lúc nào cũng nghĩ cho cô. Cô không từ chối ý tốt của anh, liền đồng ý.
—
Địa điểm tổ chức là trụ sở chính của Đài truyền hình quốc gia tại trung tâm thành phố. Thời gian sự kiện diễn ra là ban ngày. Vì thế chị Điệu lái xe hộ tống cô.
Tham dự có nhiều doanh nhân, nhân vật có tầm ảnh hưởng, người nổi tiếng như ca sĩ, minh tinh. Và có cả nhạc sĩ ít tiếng tăm là cô nữa.
Cô tham gia sự kiện theo phong cách khiêm tốn như mọi khi. Tuy nhiên lần này mặc đồ anh mua nên dù thiết kế giản dị thì người ta vẫn nhận ra thương hiệu đẳng cấp cô đang mặc. Ấy vậy Phượng vẫn cho rằng cô chọn bộ đồ ít bắt mắt nhất trong tủ.Chị Điệu là vệ sĩ đi kè kè sau lưng cô thì không hay lắm. Anh đã nhắn riêng với ban tổ chức để cho phép chị Điệu được theo cô vào hội trường.
Có điều để tránh bị săm soi, chị Điệu đứng khiêm tốn ở một góc phòng, trong khi đôi mắt như tia laser định vị dính trên người cô.
Bởi khách mời có nhiều nhân vật máu mặt, nên cô cũng không phải người duy nhất mang theo vệ sĩ. May mắn không đến nỗi phô trương đánh trống khua chiêng.
Cô biết tự lựa sức mình nên không dám mặt dày xông vào bắt chuyện với các nhân vật lớn.
Cô vui vẻ làm quen với những người cô từng nghe danh và địa vị vừa tầm với. Có một anh nhà sản xuất âm nhạc biết đến tác phẩm của Phượng, cả hai đang hào hứng bàn về chuyện hợp tác bỗng có kẻ xen ngang.
Diện chiếc đầm bèo nhún điệu đà màu nude, Lileen cầm ly champagne chắn giữa cô và nhà sản xuất.
“Chào anh, tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một lát chứ? Cám ơn.”
Giọng điệu kiêu ngạo hời hợt. Phượng tin Lileen chẳng biết tên anh nhà sản xuất âm nhạc đó. Lời của cô ta cũng không phải câu hỏi. Mà yêu cầu anh ta rời đi.
Phượng nhìn anh ta, cười lễ phép.
“Em có chút chuyện cần nói với Lileen. Lát nữa em tìm anh để bàn bạc nốt ạ.”
Phượng nói vậy anh ta mới trôi cục tức. Nhưng trước khi đi anh ném cho Lileen một ánh mắt không hài lòng. Ca sĩ mà dám ngang nhiên đắc tội với nhà sản xuất âm nhạc thế à?
Quả như Minh từng nói, Lileen coi bản thân là cái rốn của vũ trụ. Với gia cảnh bề thế chống lưng, cô ta tha hồ làm mưa làm gió trong giới giải trí. Dù là một tân binh, cũng chẳng phải cả nể, nhún nhường ai.
Lileen cười nhếch mép khinh miệt.
“Đi đâu cũng tán tỉnh đàn ông. Cô không thấy mệt à?”
Phượng chẳng có gì phải né tránh, nhìn Lileen một cách thẳng thắn.
“Trong công việc thì không phân biệt đàn ông với đàn bà. Tôi là nhạc sĩ. Anh ta là nhà sản xuất. Còn cô…là ca sĩ đấy! Cô Lileen.”
Vừa đuổi nhà sản xuất xong đã gây sự với nhạc sĩ. Lileen không cần đi hát nữa à?
Lileen là tiểu thư thế gia. Khác với nhà giàu mới nổi như nhà Tiến Phước. Lileen tâm cơ và khôn khéo hơn Hoàng Anh. Tuy Lileen còn khá ngây thơ do sống trong sự bảo bọc của gia đình, nhưng cô ta không dễ dàng bị kích động như Hoàng Anh.
Vì thế trước lời khỉa đểu của Phượng, Lileen biểu môi tỉnh bơ.
Lileen lướt một vòng khắp người Phượng từ trên xuống dưới. Cô ta tặc lưỡi.
“Đổi đời rồi nhỉ. Để được tới sự kiện này, hẳn là cô tranh thủ từ chỗ anh An đi.”
Ánh mắt đánh giá của Lileen khiến cô khó chịu. Cô quyết không cho nàng ta thoải mái. Phượng không tin tài nói khẩy của cô không chọc nổi Lileen tức điên.
“Nhờ trúc mã của cô cả.”
Lileen không biết việc hai người đang sống chung nhà. Từ đồ hiệu Phượng mặc, Lileen khẳng định Phượng hưởng lợi từ anh.
Gout quần áo của anh chú trọng nét tinh tế tối giản và chất liệu tốt. Anh chẳng bao giờ chạy theo mốt hay các thương hiệu thời thượng. Lileen thầm mến nên đã theo dõi anh bao nhiêu năm. Chỉ cần liếc một cái cô ta liền nhận ra phong cách thời trang anh ưa chuộng.
Tuy nhiên Lileen lại hoàn toàn không cho rằng quần áo của Phượng là một tay anh chọn mua. Mà cho rằng kẻ tâm cơ Nguyễn Thị Mỹ Phượng cố ý ăn mặc phong cách anh thích để lấy lòng anh.
Những người phụ nữ ngoài luồng của đại gia luôn làm trò này. Lileen từng thấy không ít.
Nghe câu trả lời của Phượng, Lileen hếch mũi khinh thường.
“Vô liêm sỉ.”
Phượng cười tỉnh bơ.
“Vô liêm sỉ? E là cô thèm chết cái vị trí vô liêm sỉ của tôi đấy!”
Phượng trêu ghẹo cô nàng.
“Da cô dạo này đẹp ghê nha. Mới đi nhuộm da à?”
Phượng chọc đúng chỗ đau của Lileen.
Lileen nổi tiếng trong giới với làn da trắng như sứ không tì vết. Vậy mà tiểu thư thế gia trong ngọc trắng ngà như cô ta phải hành xác một tháng trời, lăn lộn ở trường quay ngoại cảnh. Ngâm nước muối, dầm nắng hè, tắm trong ruộng bùn. Dù Lileen đã chăm chút bảo vệ da hết mức vẫn không tránh khỏi bị cháy nắng. Một lần lội ao còn khiến cẳng chân cô ta bị dị ứng ngứa ngáy, gãi tới rách da.
Cuối tháng được về nhà, Lileen đổ sữa tươi ngập bồn tắm rồi đầm mình trong đó nửa giờ cũng không khiến phần da cháy nắng phục hồi trở lại. Trong khi lịch quay chương trình đó còn tận một tháng nữa mới kết thúc.
Anh xưa nay chuyện gì cũng mặc kệ Lileen. Vậy mà lần này dám thẳng tay trừng phạt cô ta. Đến bố mẹ của Lileen còn chưa từng nặng lời với cô nàng lần nào. Vậy mà anh nỡ…
Lileen cắn môi lườm Phượng.
Sức chịu đựng của Lileen vốn kém, nhưng cô ta học được cách không để lộ tâm trạng. Lileen đảo mắt một hồi để nghĩ cách đáp trả. Chợt cô ta nhìn thấy nữ vệ sĩ cao cấp của gia đình Hoàng Nguyên đang lặng lẽ dõi theo Phượng từ góc phòng. Lileen kinh ngạc.
“Tại sao cô Điệu – vệ sĩ riêng của phu nhân lại ở đây?”
Phượng nhíu mày, nhất thời không theo kịp thay đổi một trăm tám mươi độ của Lileen.
“Cô Điệu” thì chắc đang nói đến chị vệ sĩ gương mặt hòa ái mà anh mời cho cô rồi. Tên của chị ấy khá đặc biệt nên cơ hội có người trùng tên không cao. Nhưng vế sau của câu nói mới là điểm khiến Phượng khó hiểu.
“Phu nhân?”
Lileen nhạy bén bắt được nét mờ mịt thoáng qua của Phượng. Quả là một con ranh nhà quê không hiểu chuyện.
Lileen chì chiết.
“Cô Điệu là vệ sĩ riêng của phu nhân Phan Thị Thái Hương. Trước đây cô Điệu ở trong đội vệ sĩ bảo vệ nữ công tước vùng Cambridge, Catherine. Mãi vài năm trước chủ tịch Hoàng Nguyên mới mời được cô Điệu về làm vệ sĩ riêng cho phu nhân.
Phí bảo an của cô Điệu cao gấp mấy lần vệ sĩ cùng bậc. Hơn nữa cô Điệu chỉ đặc biệt theo phu nhân Thái Hương tới các sự kiện cấp thiết của CCorp thôi! Tại sao anh An có thể để cô Điệu theo một con oắt như cô? Tiền có nhiều cũng không thể phung phí như vậy được!”
Catherine là tên hiệu của Kate Middleton, vợ của hoàng tử William – người kế vị ngôi vua của Vương quốc Anh. Nhân vật hoàng gia này có ai mà không biết. Nhưng Lileen nhồi nhét cả lố thông tin chẳng có tính liên kết một lúc khiến cô không nhảy số kịp.
Ông Hoàng Nguyên là tên chủ tịch CCorp. Điều này cả nước đều biết. Còn phu nhân Phan Thị Thái Hương?
Liên quan gì tới anh cơ chứ?