Tô Chiêm đến S đại làm trao đổi sinh thời gian là một năm, trong một năm này, chúng tôi ở chung, hôn môi, hẹn hò…Những việc tình nhân làm, hầu như chúng tôi đều đã làm, chỉ ngoại trừ bước cuối cùng.
Tô Chiêm đúng là rất tình nguyện bất cứ lúc nào cũng có thể “ăn” tôi, nhưng tôi sợ đau, sống chết không muốn, mỗi lần hắn muốn dùng phương pháp mạnh tôi đều sẽ cùng hắn khai chiến. Thời gian lâu dài, hắn cũng không miễn cưỡng tôi nữa, Hắn nói sẽ đợi được một ngày tôi nói “OK”.
Trước khi hắn rời đi, để chìa khóa nhà trọ lại cho tôi.
Tôi nhớ tới chuyện mẹ hắn nói với tôi rằng hắn mua nhà trọ này cho tôi, tôi chất vấn hắn: “Căn nhà trọ này thật ra là cậu mua phải không? Tại sao lại phải gạt tôi nói là cậu thuê? Còn nữa, tại sao cậu lại đem tên tôi viết là chủ hộ?”
“Bởi vì…” Tô Chiêm cầm tay tôi, hắn yên tĩnh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu, lời nói ra lại khiến tôi muốn đánh hắn.
“Bởi vì đây là nhà của chúng ta, chủ hộ viết tên vợ, rất bình thường a”
“Cái gì mà, rõ ràng tôi là chồng!” Tôi phản bác.
“Là vợ”
“Chồng!” Tôi tiếp tục tranh luận.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của tôi: “Ân, vợ ngoan!”
Thao! Tiểu dạng! Bị hắn đùa bỡn, khó chịu! Tôi cầm lấy gối ôm đánh hắn, hắn bị tôi đánh đến chạy ra phòng khách. Tôi ném một cái gối ra, hắn bắt được, lại ném lại, tôi lại ném ra, hai người ném tới ném lui, làm cho phòng khách khắp nơi bừa bộn.
Sau đó là quá trình dọn dẹp gian nan lâu dài, không muốn nhắc tới!
Có câu nói: Không làm sẽ không chết! Đây chính là chân lý.
Nhà trọ không lớn không nhỏ, một người ở thì quá rộng, ba người thì quá chật, hai người vừa vặn. Cửa sổ lớn sát đất hướng về phía đông, lúc mặt trời mọc trong phòng sẽ đầy ấp ánh mặt trời, long lanh, ấm áp.
Tô Chiêm nói, đây là nhà của chúng tôi.
Ánh sáng rất tốt, nét cười của hắn là thứ đẹp đẽ nhất tôi từng thấy.
Ngày Tô Chiêm về A đại, tôi trốn tiết đi đưa hắn.
Lúc đến sân bay thì trời bắt đầu mưa, taxi dừng ở ven đường, hắn kêu tôi ngồi ở trong xe chờ hắn một chút. Chính hắn xuống xe trước, vọt tới cửa hàng tiện lợi lân cận, mua một cái ô, sau đó che ô đi tới đón tôi.
Tài xế xe taxi bị cảm động, nói rằng: “Tiểu tử, anh của cậu đối với cậu thật tốt, con trai tôi đối với bạn gái của nó cũng không để tâm như thế”
Tôi Tiếu Tiếu, có chút hài lòng, lại có chút thương tâm. Hài lòng chính là Tô Chiêm đối xử với tôi vô cùng nuông chiều chăm sóc, thương tâm chính là tôi không có cách nào quay lại với người ngoài, thoải mái thừa nhận “Đây không phải anh của tôi, là bạn trai của tôi, là người yêu của tôi!”
Áo khoác Tô Chiêm ướt, hắn không bận tâm, đem tôi bảo hộ dưới ô, cười đến mức so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn.
Rõ ràng là tôi đến đưa hắn, nhưng cuối cùng biến thành hắn chăm sóc tôi, mỗi khi nhớ lại, tôi đều xấu hổ đến không đất dung thân.
Ngồi ở bên trong phòng chờ, tôi nắm chặt lấy tay hắn. Không muốn thả ra, tôi không muốn hắn đi, một muốn chút nào, tôi luyến tiếc hắn.
Cũng nói mặc dù trong chuyện tình cảm, cũng cần không gian độc lập của chính mình. Nhưng cùng Tô Chiêm ở cùng nhau, tôi không cần thứ đó, không cần chút nào, nếu như có thể, tôi thậm chí muốn mọi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều dính bên cạnh hắn.
Tôi không muốn cùng hắn tách ra!
Hắn đăng ký bên trong khoảng mấy phút, tôi khóc không thành tiếng.
Tô Chiêm có chút bất đắc dĩ, lại đau lòng mà lau nước mắt cho tôi, mạnh mẽ ôm lấy tôi: “Được rồi được rồi, bao nhiêu tuổi còn khóc nhè, anh không phải đi chết, em đau lòng cái gì chứ? Nếu như nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, anh nhớ em cũng sẽ gọi điện thoại cho em, lúc rãnh rỗi cũng sẽ bay về thăm em, đừng khóc có được không?”
Tôi nhìn hắn nặng nề gật đầu, lau sạch nước mắt.
Người chưa từng trải qua cảnh cùng người yêu ly biệt sẽ không hiểu, hai người mỗi ngày dính lấy nhau bỗng nhiên tách ra, giống như một vị trí nào đó trên thân thể bị cắt bỏ, khiến người ta đau đến nói không ra lời.
Tô Chiêm nặn nặn mũi tôi, nói: “Tiểu Kiền, lúc anh chưa về em cũng đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nha, nếu như bị anh biết, em thử đoán xem?”
Cũng sắp ly biệt, hắn còn tâm tư đùa giỡn, tôi tức giận đánh lên trước ngực hắn hai cái. Bỗng nhiên tay bị hắn tóm lấy, hắn cúi người ép xuống, phủ kín môi tôi.
Rất ôn nhu, rất ngọt ngào, hắn ở trên môi tôi chậm rãi ép chặt xuống, không tiến thêm một bước. Tôi dần dần bình tĩnh lại, hắn rời khỏi môi tôi, nhìn tôi một chút như thể khắc sâu vào lòng, lưu luyến không rời hướng đến nơi soát vé, lúc phải tiến vào hắn bỗng nhiên quay đầu hướng về phía tôi phất tay: “Tiểu Kiền! Anh sẽ nhớ em mỗi ngày!”
“Tôi cũng sẽ nhớ cậu!” Tôi hô to, liều mạng phất tay với hắn.
Tô Chiêm đi được lúc lâu, tôi còn đang khóc. Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, tôi cũng không muốn khóc, thế nhưng chính là không nhịn được. Người chung quanh nhìn tôi, tựa hồ cho rằng người thân tôi đã chết, một mặt đồng cảm.
Sau đó Tô Chiêm trở về A đại, chúng tôi hầu như mỗi ngày đều trò chuyện, tình cảm chỉ tăng không giảm.
Tô Chiêm nói: “Sáng sớm anh nhìn thấy một người, bóng lưng cực kỳ giống em, anh tưởng là em, liền xông tới chặn đường hắn lại. Kết quả bị người yêu hắn theo một đường, xin được số điện thoại của anh mới rời đi. Em biết không, lúc đó bạn trai hắn nhìn anh bằng ánh mắt kia, quả thực như muốn giết chết anh!”
“Ha ha ha, cậu có phải là không có mang theo đầu óc không hả? Tôi ở đây đi học làm sao có khả năng sẽ ở nơi đó?” Tôi nghe xong phình bụng cười to, cái bụng cười đến đau rồi
Bỗng nhiên hắn nghiêm túc nói: “Tiểu Kiền, anh nhớ em rồi”
Chóp mũi chua xót, tầm mắt mơ hồ, tôi nói: “Tôi cũng nhớ cậu”
Nếu như bạn cảm thấy yêu xa sẽ hòa tan một đoạn tình cảm, vậy nhất định là bởi vì bạn không có gặp phải một người như Tô Chiêm.
Hắn nói, chờ ba năm, chờ hắn quay về, chờ chúng tôi tốt nghiệp, sẽ đem đoạn quan hệ này công khai.
Hắn nói, anh thích em, anh không muốn lén lén lút lút, anh muốn tất cả mọi người biết, anh Tô Chiêm thích em, muốn cùng em cả đời.
Hắn nói, đến lúc đó mặc kệ bất luận người nào phản đối, hoặc là nói lời dèm pha, anh vẫn sẽ kiên định tình cảm của chúng ta.
Tôi tin tưởng Tô Chiêm, tôi cũng tin chút tình cảm này của chúng tôi.
Cuộc sống năm hai so với năm nhất cũng vẫn tẻ nhạt như nhau, nhưng bởi vì mỗi ngày có thể cùng Tô Chiêm trò chuyện, nghe hắn nói về những chuyện lý thú hắn gặp phải, nhớ về những lời hắn đã nói với tôi về tương lai của chúng tôi, sẽ cảm thấy tiền đồ xán lạn, cuộc sống tràn đầy hi vọng.
Chủ nhật khi tôi về đến nhà, trong nhà khắp nơi bừa bộn, gia cụ ngã trái ngã phải, cửa sổ bàn trà bị đập nát, trên sàn nhà rất nhiều thủy tinh vỡ cùng vụn gỗ, còn có vết máu.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là trong nhà gặp cướp, thảm nhất chính là tiền bị cướp hết mà thôi, nhưng thường thường hiện thực so với tưởng tượng của chúng ta càng tàn khốc hơn.
Tôi gọi điện thoại cho Sở Sở, trong điện thoại nó khóc lớn: “Ca anh rốt cục cũng về, cha thiếu nợ sáu triệu, sáng sớm một đám người cầm ống tuýp tới cửa đòi nợ, không nói lời nào liền bắt đầu đập loạn. Mẹ đã đem cửa hàng kia bán đi, nhưng tiền vẫn chưa đủ, cha bị những người kia đánh vào bệnh viện, những người kia nói trong vòng ba ngày không trả tiền lại sẽ bắt cha vào tù, em không muốn cha bị bắt vào tù a, hu hu, ca chúng ta nên làm gì hả!”
Tôi biết cha thích đánh bạc, thua chút cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng không nghĩ tới lần này nghiêm trọng như thế.
Tôi nỗ lực tiêu hóa những tin tức này, làm ca ca, vào lúc này tôi nhất định phải bình tĩnh, chỉnh đốn lại tâm tình, tôi hỏi: “Sở Sở, hiện tại em ở đâu? Anh tới tìm em”
“Em ở khoa II bệnh viện”
Tôi chạy tới bệnh viện, hiểu rõ tình huống, cha gãy hai cái xương sườn, ngoài cái đó ra thì chỉ bị thương ngoài da. Mẹ cùng Sở Sở ở bên bảo vệ, tôi đi mua cơm, mẹ đút cha ăn, bản thân bà ăn không vô, tôi cùng Sở Sở tùy tiện ăn vài miếng, cũng ăn không vô rồi.
Buổi tối, tôi kêu Sở Sở về nhà ngủ, mẹ đi tìm thân thích vay tiền, tôi canh giữ trong bệnh viện.
Điện thoại của Tô Chiêm gọi đến, hắn vẫn tràn đầy phấn khởi nói với tôi những chuyện lý thú hắn gặp phải. Tôi không cười nổi, vẫn trầm mặc, nghe hắn nói, tình cờ phụ họa hai câu để hắn không nghi ngờ.
“Tiểu Kiền, mấy ngày qua anh khảo nghiệm, mấy ngày nay bận bịu muốn chết. Có điều nghe thấy giọng nói của em liền tốt hơn rồi”
Chúng tôi lại hàn huyên rất lâu, sau đó lúc Tô Chiêm nói muốn cúp máy tôi không nhịn được gọi hắn: “Tô Chiêm…”
Vào lúc này, thật sự rất nhớ hắn, rất muốn tựa trong ngực của hắn ngủ một giấc, rất muốn hắn có thể ở bên cạnh tôi, dù cho mắng tôi hai câu, tôi cũng sẽ rất vui.
“Sao vậy?” Tô Chiêm hỏi.
Ngẫm lại hắn phải khảo nghiệm, vào lúc này tôi không thể khiến hắn phân tâm, lời muốn nói ra lại nuốt xuống: “Không có. Cậu… Chuẩn bị khảo nghiệm cẩn thận”
“Yên tâm đi, lấy sự thông minh của anh, khảo nghiệm nho nhỏ này tính là gì?”
“Ân, tôi đương nhiên tin tưởng cậu, cố lên”
Đoạn thời gian đó chúng tôi người một nhà đang liều mạng nghĩ biện pháp, nơi này mượn mượn, nơi đó mượn mượn, chắp vá lung tung, mới được hai triệu, sáu triệu đối với một gia đình bình thường mà nói, thật sự là không thể nào. Tôi đi tìm chủ nợ, ngoan ngoãn mà nói với hắn tình huống nhà của chúng tôi. Nhưng nói không thông, hắn nói thiếu nợ trả tiền – đạo lý hiển nhiên, nếu như không trả thì chờ ngồi tù đi.
Tuy rằng mẹ hận cha đánh bạc thế nhưng cũng không muốn cha đi tù, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, vội đánh nổi mọc ra tóc bạc. Sở Sở vẫn khóc, tôi dỗ làm sao cũng không được.
Ngay lúc nhà chúng tôi hết đường xoay xở, mẹ Tô Chiêm xuất hiện.
Dì ấy đem chi phiếu 4 triệu ném tới trước mặt của tôi: “Một căn nhà trọ, cộng thêm 4 triệu, có đủ để cậu rời khỏi con trai tôi không?”
Tôi muốn cãi lại, muốn phản bác, muốn nói tôi không phải là vì tiền, tôi là thật tâm thích Tô Chiêm, muốn cùng hắn cùng nhau cả đời.
Nhưng hiện tại, tôi cái gì đều không làm được, nói cái gì đều là vô lực.
Có 4 triệu này, là có thể trả hết nợ, cha không cần ngồi tù, mẹ sẽ không càng ngày càng gầy gò, Sở Sở cũng sẽ không khóc mỗi ngày, một nhà chúng tôi đều sẽ khá hơn.
“Con đồng ý với dì”
Hồi lâu, tôi nghe thanh âm tê dại của mình.
Tô Chiêm đúng là rất tình nguyện bất cứ lúc nào cũng có thể “ăn” tôi, nhưng tôi sợ đau, sống chết không muốn, mỗi lần hắn muốn dùng phương pháp mạnh tôi đều sẽ cùng hắn khai chiến. Thời gian lâu dài, hắn cũng không miễn cưỡng tôi nữa, Hắn nói sẽ đợi được một ngày tôi nói “OK”.
Trước khi hắn rời đi, để chìa khóa nhà trọ lại cho tôi.
Tôi nhớ tới chuyện mẹ hắn nói với tôi rằng hắn mua nhà trọ này cho tôi, tôi chất vấn hắn: “Căn nhà trọ này thật ra là cậu mua phải không? Tại sao lại phải gạt tôi nói là cậu thuê? Còn nữa, tại sao cậu lại đem tên tôi viết là chủ hộ?”
“Bởi vì…” Tô Chiêm cầm tay tôi, hắn yên tĩnh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu, lời nói ra lại khiến tôi muốn đánh hắn.
“Bởi vì đây là nhà của chúng ta, chủ hộ viết tên vợ, rất bình thường a”
“Cái gì mà, rõ ràng tôi là chồng!” Tôi phản bác.
“Là vợ”
“Chồng!” Tôi tiếp tục tranh luận.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của tôi: “Ân, vợ ngoan!”
Thao! Tiểu dạng! Bị hắn đùa bỡn, khó chịu! Tôi cầm lấy gối ôm đánh hắn, hắn bị tôi đánh đến chạy ra phòng khách. Tôi ném một cái gối ra, hắn bắt được, lại ném lại, tôi lại ném ra, hai người ném tới ném lui, làm cho phòng khách khắp nơi bừa bộn.
Sau đó là quá trình dọn dẹp gian nan lâu dài, không muốn nhắc tới!
Có câu nói: Không làm sẽ không chết! Đây chính là chân lý.
Nhà trọ không lớn không nhỏ, một người ở thì quá rộng, ba người thì quá chật, hai người vừa vặn. Cửa sổ lớn sát đất hướng về phía đông, lúc mặt trời mọc trong phòng sẽ đầy ấp ánh mặt trời, long lanh, ấm áp.
Tô Chiêm nói, đây là nhà của chúng tôi.
Ánh sáng rất tốt, nét cười của hắn là thứ đẹp đẽ nhất tôi từng thấy.
Ngày Tô Chiêm về A đại, tôi trốn tiết đi đưa hắn.
Lúc đến sân bay thì trời bắt đầu mưa, taxi dừng ở ven đường, hắn kêu tôi ngồi ở trong xe chờ hắn một chút. Chính hắn xuống xe trước, vọt tới cửa hàng tiện lợi lân cận, mua một cái ô, sau đó che ô đi tới đón tôi.
Tài xế xe taxi bị cảm động, nói rằng: “Tiểu tử, anh của cậu đối với cậu thật tốt, con trai tôi đối với bạn gái của nó cũng không để tâm như thế”
Tôi Tiếu Tiếu, có chút hài lòng, lại có chút thương tâm. Hài lòng chính là Tô Chiêm đối xử với tôi vô cùng nuông chiều chăm sóc, thương tâm chính là tôi không có cách nào quay lại với người ngoài, thoải mái thừa nhận “Đây không phải anh của tôi, là bạn trai của tôi, là người yêu của tôi!”
Áo khoác Tô Chiêm ướt, hắn không bận tâm, đem tôi bảo hộ dưới ô, cười đến mức so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn.
Rõ ràng là tôi đến đưa hắn, nhưng cuối cùng biến thành hắn chăm sóc tôi, mỗi khi nhớ lại, tôi đều xấu hổ đến không đất dung thân.
Ngồi ở bên trong phòng chờ, tôi nắm chặt lấy tay hắn. Không muốn thả ra, tôi không muốn hắn đi, một muốn chút nào, tôi luyến tiếc hắn.
Cũng nói mặc dù trong chuyện tình cảm, cũng cần không gian độc lập của chính mình. Nhưng cùng Tô Chiêm ở cùng nhau, tôi không cần thứ đó, không cần chút nào, nếu như có thể, tôi thậm chí muốn mọi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều dính bên cạnh hắn.
Tôi không muốn cùng hắn tách ra!
Hắn đăng ký bên trong khoảng mấy phút, tôi khóc không thành tiếng.
Tô Chiêm có chút bất đắc dĩ, lại đau lòng mà lau nước mắt cho tôi, mạnh mẽ ôm lấy tôi: “Được rồi được rồi, bao nhiêu tuổi còn khóc nhè, anh không phải đi chết, em đau lòng cái gì chứ? Nếu như nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, anh nhớ em cũng sẽ gọi điện thoại cho em, lúc rãnh rỗi cũng sẽ bay về thăm em, đừng khóc có được không?”
Tôi nhìn hắn nặng nề gật đầu, lau sạch nước mắt.
Người chưa từng trải qua cảnh cùng người yêu ly biệt sẽ không hiểu, hai người mỗi ngày dính lấy nhau bỗng nhiên tách ra, giống như một vị trí nào đó trên thân thể bị cắt bỏ, khiến người ta đau đến nói không ra lời.
Tô Chiêm nặn nặn mũi tôi, nói: “Tiểu Kiền, lúc anh chưa về em cũng đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nha, nếu như bị anh biết, em thử đoán xem?”
Cũng sắp ly biệt, hắn còn tâm tư đùa giỡn, tôi tức giận đánh lên trước ngực hắn hai cái. Bỗng nhiên tay bị hắn tóm lấy, hắn cúi người ép xuống, phủ kín môi tôi.
Rất ôn nhu, rất ngọt ngào, hắn ở trên môi tôi chậm rãi ép chặt xuống, không tiến thêm một bước. Tôi dần dần bình tĩnh lại, hắn rời khỏi môi tôi, nhìn tôi một chút như thể khắc sâu vào lòng, lưu luyến không rời hướng đến nơi soát vé, lúc phải tiến vào hắn bỗng nhiên quay đầu hướng về phía tôi phất tay: “Tiểu Kiền! Anh sẽ nhớ em mỗi ngày!”
“Tôi cũng sẽ nhớ cậu!” Tôi hô to, liều mạng phất tay với hắn.
Tô Chiêm đi được lúc lâu, tôi còn đang khóc. Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, tôi cũng không muốn khóc, thế nhưng chính là không nhịn được. Người chung quanh nhìn tôi, tựa hồ cho rằng người thân tôi đã chết, một mặt đồng cảm.
Sau đó Tô Chiêm trở về A đại, chúng tôi hầu như mỗi ngày đều trò chuyện, tình cảm chỉ tăng không giảm.
Tô Chiêm nói: “Sáng sớm anh nhìn thấy một người, bóng lưng cực kỳ giống em, anh tưởng là em, liền xông tới chặn đường hắn lại. Kết quả bị người yêu hắn theo một đường, xin được số điện thoại của anh mới rời đi. Em biết không, lúc đó bạn trai hắn nhìn anh bằng ánh mắt kia, quả thực như muốn giết chết anh!”
“Ha ha ha, cậu có phải là không có mang theo đầu óc không hả? Tôi ở đây đi học làm sao có khả năng sẽ ở nơi đó?” Tôi nghe xong phình bụng cười to, cái bụng cười đến đau rồi
Bỗng nhiên hắn nghiêm túc nói: “Tiểu Kiền, anh nhớ em rồi”
Chóp mũi chua xót, tầm mắt mơ hồ, tôi nói: “Tôi cũng nhớ cậu”
Nếu như bạn cảm thấy yêu xa sẽ hòa tan một đoạn tình cảm, vậy nhất định là bởi vì bạn không có gặp phải một người như Tô Chiêm.
Hắn nói, chờ ba năm, chờ hắn quay về, chờ chúng tôi tốt nghiệp, sẽ đem đoạn quan hệ này công khai.
Hắn nói, anh thích em, anh không muốn lén lén lút lút, anh muốn tất cả mọi người biết, anh Tô Chiêm thích em, muốn cùng em cả đời.
Hắn nói, đến lúc đó mặc kệ bất luận người nào phản đối, hoặc là nói lời dèm pha, anh vẫn sẽ kiên định tình cảm của chúng ta.
Tôi tin tưởng Tô Chiêm, tôi cũng tin chút tình cảm này của chúng tôi.
Cuộc sống năm hai so với năm nhất cũng vẫn tẻ nhạt như nhau, nhưng bởi vì mỗi ngày có thể cùng Tô Chiêm trò chuyện, nghe hắn nói về những chuyện lý thú hắn gặp phải, nhớ về những lời hắn đã nói với tôi về tương lai của chúng tôi, sẽ cảm thấy tiền đồ xán lạn, cuộc sống tràn đầy hi vọng.
Chủ nhật khi tôi về đến nhà, trong nhà khắp nơi bừa bộn, gia cụ ngã trái ngã phải, cửa sổ bàn trà bị đập nát, trên sàn nhà rất nhiều thủy tinh vỡ cùng vụn gỗ, còn có vết máu.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là trong nhà gặp cướp, thảm nhất chính là tiền bị cướp hết mà thôi, nhưng thường thường hiện thực so với tưởng tượng của chúng ta càng tàn khốc hơn.
Tôi gọi điện thoại cho Sở Sở, trong điện thoại nó khóc lớn: “Ca anh rốt cục cũng về, cha thiếu nợ sáu triệu, sáng sớm một đám người cầm ống tuýp tới cửa đòi nợ, không nói lời nào liền bắt đầu đập loạn. Mẹ đã đem cửa hàng kia bán đi, nhưng tiền vẫn chưa đủ, cha bị những người kia đánh vào bệnh viện, những người kia nói trong vòng ba ngày không trả tiền lại sẽ bắt cha vào tù, em không muốn cha bị bắt vào tù a, hu hu, ca chúng ta nên làm gì hả!”
Tôi biết cha thích đánh bạc, thua chút cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng không nghĩ tới lần này nghiêm trọng như thế.
Tôi nỗ lực tiêu hóa những tin tức này, làm ca ca, vào lúc này tôi nhất định phải bình tĩnh, chỉnh đốn lại tâm tình, tôi hỏi: “Sở Sở, hiện tại em ở đâu? Anh tới tìm em”
“Em ở khoa II bệnh viện”
Tôi chạy tới bệnh viện, hiểu rõ tình huống, cha gãy hai cái xương sườn, ngoài cái đó ra thì chỉ bị thương ngoài da. Mẹ cùng Sở Sở ở bên bảo vệ, tôi đi mua cơm, mẹ đút cha ăn, bản thân bà ăn không vô, tôi cùng Sở Sở tùy tiện ăn vài miếng, cũng ăn không vô rồi.
Buổi tối, tôi kêu Sở Sở về nhà ngủ, mẹ đi tìm thân thích vay tiền, tôi canh giữ trong bệnh viện.
Điện thoại của Tô Chiêm gọi đến, hắn vẫn tràn đầy phấn khởi nói với tôi những chuyện lý thú hắn gặp phải. Tôi không cười nổi, vẫn trầm mặc, nghe hắn nói, tình cờ phụ họa hai câu để hắn không nghi ngờ.
“Tiểu Kiền, mấy ngày qua anh khảo nghiệm, mấy ngày nay bận bịu muốn chết. Có điều nghe thấy giọng nói của em liền tốt hơn rồi”
Chúng tôi lại hàn huyên rất lâu, sau đó lúc Tô Chiêm nói muốn cúp máy tôi không nhịn được gọi hắn: “Tô Chiêm…”
Vào lúc này, thật sự rất nhớ hắn, rất muốn tựa trong ngực của hắn ngủ một giấc, rất muốn hắn có thể ở bên cạnh tôi, dù cho mắng tôi hai câu, tôi cũng sẽ rất vui.
“Sao vậy?” Tô Chiêm hỏi.
Ngẫm lại hắn phải khảo nghiệm, vào lúc này tôi không thể khiến hắn phân tâm, lời muốn nói ra lại nuốt xuống: “Không có. Cậu… Chuẩn bị khảo nghiệm cẩn thận”
“Yên tâm đi, lấy sự thông minh của anh, khảo nghiệm nho nhỏ này tính là gì?”
“Ân, tôi đương nhiên tin tưởng cậu, cố lên”
Đoạn thời gian đó chúng tôi người một nhà đang liều mạng nghĩ biện pháp, nơi này mượn mượn, nơi đó mượn mượn, chắp vá lung tung, mới được hai triệu, sáu triệu đối với một gia đình bình thường mà nói, thật sự là không thể nào. Tôi đi tìm chủ nợ, ngoan ngoãn mà nói với hắn tình huống nhà của chúng tôi. Nhưng nói không thông, hắn nói thiếu nợ trả tiền – đạo lý hiển nhiên, nếu như không trả thì chờ ngồi tù đi.
Tuy rằng mẹ hận cha đánh bạc thế nhưng cũng không muốn cha đi tù, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, vội đánh nổi mọc ra tóc bạc. Sở Sở vẫn khóc, tôi dỗ làm sao cũng không được.
Ngay lúc nhà chúng tôi hết đường xoay xở, mẹ Tô Chiêm xuất hiện.
Dì ấy đem chi phiếu 4 triệu ném tới trước mặt của tôi: “Một căn nhà trọ, cộng thêm 4 triệu, có đủ để cậu rời khỏi con trai tôi không?”
Tôi muốn cãi lại, muốn phản bác, muốn nói tôi không phải là vì tiền, tôi là thật tâm thích Tô Chiêm, muốn cùng hắn cùng nhau cả đời.
Nhưng hiện tại, tôi cái gì đều không làm được, nói cái gì đều là vô lực.
Có 4 triệu này, là có thể trả hết nợ, cha không cần ngồi tù, mẹ sẽ không càng ngày càng gầy gò, Sở Sở cũng sẽ không khóc mỗi ngày, một nhà chúng tôi đều sẽ khá hơn.
“Con đồng ý với dì”
Hồi lâu, tôi nghe thanh âm tê dại của mình.