Dịch giả: Ma Đạo TửBiên: pastelxduckĐôi mắt cậu tràn đầy quyết tâm khi đâm con dao găm vào từng con sói một, những kẻ đang cố gắng chặn đường cậu. Điều này đối với kẻ khác có lẽ thật kinh khủng nhưng với tôi thì nó thật sự rất...ấn tượng.
Tiếng bước chân vọng tới, bọn chúng đã đánh hơi được tôi.
Nắm chặt hai con dao trong tay, tôi lao mình vào chúng. Năm tên trong số đó vờn quanh tôi, gầm gừ và sẵn sàng bổ đôi đầu tôi ra bất cứ lúc nào dù cho chúng thừa biết tôi chỉ là một đứa con nít.
Đâm một phát lại một phát, càng lúc càng nhiều những tên người sói liên tục tấn công. Tôi rơi vào thế bị động khi bị một tên bất ngờ tấn công từ phía sau, và đó cũng là lúc cho những tên khác chớp lấy thời cơ.
Một giây trước khi những cái móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng có thể lao tới, theo bản năng, tôi tính toán tất cả những cách có thể trốn thoát. Nhưng không. Không có cách nào cả. Tôi mắc kẹt rồi.
Đôi mắt tôi mở to ra.
Tôi là một đứa trẻ, không có nhiều bạn, và khi bố mẹ đi làm nhiệm vụ, tôi luôn cảm thấy cô đơn, những đứa trẻ khác có cả tá bạn, nhưng chúng chưa từng có ý định trở thành bạn của tôi bao giờ. Và tôi cũng chẳng biết lý do là cái quái gì.
Chúng luôn nói tôi sử dụng thuốc của phù thủy khi luyện tập để tăng sức chịu đựng và kĩ năng, chúng nói tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, giả tạo. Song, tất cả những lời ngu xuẩn đó cũng chẳng là gì ngoài những lời nói vô căn cứ của lũ ranh con cả. Tôi làm mọi việc thật chăm chỉ, và chỉ một mình.
Sau đó, thật bất ngờ, Dy đột nhiên xuất hiện trong căn cứ của chúng tôi với người đầy thương tích, chủ nhiệm đã quyết định giữ cậu ta lại và huấn luyện. Tôi ghen tị khi những đứa trẻ khác muốn kết bạn với cậu ta, nhưng điều bất ngờ là cậu lại muốn kết bạn với tôi.
Cậu mặc kệ người khác và chỉ chú ý tới tôi.
Đó là cách mà tình bạn của chúng tôi nảy nở. Tình bạn của chúng tôi lớn lên theo từng giây từng phút chúng tôi chơi với nhau.
Và khi gia đình tôi với cậu đi chơi cùng nhau, mọi người xung quanh luôn nghĩ Dy có quan hệ huyết thống với chúng tôi và tôi với cậu là một cặp sinh đôi bởi màu tóc tương tự và vì chúng tôi rất gần nhau dường như không thể tách ra.
Trong lúc những kí ức đó lướt qua đầu, hàm răng sắt nhọn của tên sói chỉ còn cách đầu tôi có vài inch.
"Pinky hãy hứa với tớ, chúng ta sẽ là bạn thân của nhau khi lớn lên nhé."
Bây giờ tôi không thể chết được. Tôi cần ở cạnh DY và cậu ấy cũng vậy.
Với chút sức lực cuối cùng, tôi hét lên cái tên cậu bằng tất cả sức lực còn lại của mình.
"DY!"
_ DIANA _
Kent lặn xuống đầu tiên và bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Tôi đi cạnh Xavier và trước khi cậu ấy kịp lặn xuống, tôi tóm lấy tay cậu.
Thật cứng.
Ôi, thật cơ bắp. Tại sao tôi không thể có những cơ bắp to như vậy nhỉ!
Xavier dừng lại và nhìn tôi, đôi mắt đầy tò mò. Đội khác đang bận hò reo cổ vũ cho Kent, không chú ý đến chúng tôi, vì vậy tôi giơ tay chỉ vào chỗ hổ lốn giữa dòng sông.
Và mặt cậu cho thấy cậu chả hiểu gì xấc.
"Lá cờ bị chôn rồi, đồ ngốc." James đột nhiên tiến đến và bất ngờ đẩy Xavier xuống sông, làm tôi đang bám vào cánh tay cậu ấy cũng bị kéo theo.
Tôi nhìn James như hỏi cái quái gì vậy, nhưng anh ta chỉ nhún vai và tiếp tục xem trò diễn xung quanh.
Ở chỗ khác, Declan tham gia vào cuộc tìm kiếm với Kent trong khi Melissa đang cổ vũ cho họ với cái giọng the thé khiến người khác bực mình của cô ta.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong trí óc đầu tôi, tiếng cười của con quỷ lần nữa vang lên. Xavier cần một sự giúp đỡ nho nhỏ mà, phải không?
Qua mi mắt của mình tôi nhìn thấy James trông khá chán nản và đang mất cảnh giác. Chúng tôi chỉ cách bờ sông có 1 feet.
Tôi cười khẩy, gồng tay lên, tôi cũng đẩy James xuống. Anh ta phản ứng rất nhanh, anh vươn tay ra và cố gắng kéo tôi cùng rơi xuống. Nhưng tôi đã nhanh hơn và né được.
Bùm. Một tiếng té nước rất lớn vang lên và những thành viên đội tôi đều cười phá lên. James ngoi ra khỏi mặt nước, quay đầu và nhìn tôi trừng trừng sau khi đeo cái kính lên mặt.
Thú vị chứ, tôi khoanh tay và nhướng lông mày cười khiêu khích, điều này chắc chắn phải làm anh ta giận dữ, không đời nào mặc kệ. Tôi nhìn về phía sau anh ta, Xavier đang tìm kiếm lá cờ dưới nước, trông cậu có vẻ vẫn chưa tìm được vị trí của nó, vì vậy tôi lườm sang James, bỏ tay ra, vẫy vẫy, xua anh ta, gằn miệng "Đi giúp Xavier đi chứ."
Anh ta trợn mắt nhưng đành phải làm theo điều tôi nói.
Một lúc sau, hai người ra khỏi mặt nước với lá cờ trên tay Xavier. Mark và những người khác hò la, điều này làm cho đội khác chú ý.
Tessa toe toét "Chúng ta thắng rồi!"
Không hẳn.
"Chưa đâu." Kent nói to và mọi người đổ dồn sự chú ý về hắn ta. Hắn cười toe toét, vẻ ranh mãnh hiện lên trong mắt hắn "Bọn mày vẫn chưa đến Trại Trung Ương."
Không phải đội giành lấy lá cờ đầu tiên sẽ thắng ngay lập tức.
Mà là đội mang lá cờ đi đến sẽ thắng lập tức.
Mark hét lên, nhanh chóng chạy trở lại vào trong khu rừng "Chết tiệt! Chạy thôi!"
Mọi người trong đội, bao gồm cả tôi, làm chính xác theo những những gì Mark nói và lao thẳng vào trong rừng. Xavier cố gắng vượt qua Kent nhưng, đương nhiên, vì đều là Alpha nên họ cũng ngang ngửa nhau.
Chúng tôi đang chạy với tốc độ của sói!
Chợt nhận ra điều gì đó, tôi chạy chậm lại và James cũng nhanh chóng bắt nhịp ngay khi nhớ ra chúng tôi đang là ai.
Những nhân loại yếu ớt.
Chúng tôi dừng chân lại. Tôi và James quay đầu và nhìn nhau chằm chằm. Cho đến tận khi, gần như cùng lúc, chúng tôi bật cười, như thể chúng tôi đọc được suy nghĩ của nhau.
Trừ phi chúng tôi không kịp hiểu chuyện gì.
Chúng tôi nhìn quanh để chắc chắn không có sinh vật nào gần đó trước khi tôi lấy ra một cái ống nhỏ (rất nhỏ, chỉ bằng ngón út của bạn thôi) từ trong túi ra. Sau đó nhỏ vài giọt lên gan bàn tay trước khi đưa nửa còn lại cho James.
Chúng chỉ có tác dụng trong vài phút - khoảng mười. Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Thứ thuốc đó che giấu đi mùi của chúng tôi, nhưng mùi thật sẽ không biến mất trong không khí. Đơn giản, bọn tôi có thể đi vòng quanh họ mà họ không nhận ra và chỉ nghĩ bọn tôi đang ở đằng sau mà thôi.
Tôi có rất nhiều những lọ thuốc như vậy, nhét đầy trong túi để dự phòng.
Không cần phải nói, cả tôi và James, đều không thích thua cuộc. Kể cả là trong những trò chơi con nít.
Và kế hoạch của bọn tôi là...ừm, dùng mọi cách để cho đội thắng mà không bị phát hiện.
Trước khi chạy, tôi nhận ra James đang cởi áo ra.
Biết rằng không có ai khác nghe được lúc này, tôi hỏi "Anh đang làm cái gì vậy?"
A, cái cảm giác muốn nói lại lần nữa.
James nhăn nhó "Cái áo của anh bị ướt. Hơn nữa, anh không muốn bị họ phát hiện ra vì trang phục của mình dù đã che giấu đi mùi."
Ý tưởng hay đấy.
Sau đó anh trợn mắt nhìn tôi "Em sẽ bị họ nhận ra vì cái áo của mình đấy ."
Tôi trợn mắt, làm ơn đi, tôi là Sát thủ của Satan mà. Anh ta đánh giá tôi thấp vậy à.
Sau đó James nói với tôi "Anh nghĩ em cũng nên cởi áo ra." – kèm theo một ánh nhìn khiêu gợi.
Tôi khịt khịt mũi "Anh biết là tôi thừa sức giết chết anh mà, phải không? Và thậm chí sẽ không ai nhận ra tôi đã làm điều đó."
Vì vậy, tôi chỉ kéo áo lên và buộc lại để nó không bị rơi xuống.
Cẩn tắc vô áy náy.
Đôi mắt James nán lại trên những múi cơ tuyệt đẹp của tôi, và tôi cười khẩy khithấy được vẻ bất ngờ, không thể tin được hiện lên trong chúng. Anh ta cũng cósáu múi nhưng điều đó chỉ là bình thường với hầu hết cánh đàn ông (Điều nàykhông đúng vs ta T.T) Nhưng gặp được những cô gái cũng có cơ bụng sáu múi thìthật hiếm thấy.
Thế nhưng bạn có thể trông chờ điều gì từ tôi chứ? Tôi tập luyện gần như cả cuộc đời mình. Tôi không hề ngạc nhiên khi những baby này xuất hiện trên bụng tôi.
Dịch giả: Thu Hiền
Biên: pastelxduck
‘“Dy! Nhanh lên nào!” Tôi hét qua vai mình. Nghe thấy tiếng rên rỉ phía dưới làm tôi cười thích thú. Dy ngốc nghếch, việc chúng tôi phải leo núi bây giờ chính là do lỗi của cậu ngay từ đầu.
Nhướn mình lên lần cuối, bàn chân tôi rồi cũng chạm đến mặt đất. Tôi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại khắp người, chân tay tôi rã rời dù tay đang chống hông và mỉm cười đắc thắng. Tôi cười to, có lẽ tôi nên gọi đó là tiếng cười của kẻ thắng cuộc, trước khi nhìn xuống dưới và lại nhếch mép. Dy vẫn đang ráng sức leo, cánh tay cậu run run vì cố đẩy mình lên.
Cậu thở hổn hển, tay chống lên đầu gối trong khi co rúm người lại. Cậu là tên ưa vận động nhưng không may leo trèo lại là điểm trừ duy nhất.
“Cậu không thể nhanh hơn sao?” Cậu đùa khi cuối cùng cũng kiểm soát được hơi thở của mình.
Tôi cong chân mày “Thực ra-”
“Đùa thôi mà Di.” Cậu phá lên cười.
Tôi nhún vai, cởi chiếc balo và đặt nó trên mặt đất, cậu cũng bắt chước những hành động của tôi. Dy lấy ra một cái mền, trong khi đó tôi lấy chút đồ ăn nhẹ. Cả hai chúng tôi cùng ngồi bắt chéo chân ngắm nhìn phong cảnh một cách yên bình.
Trời cũng vừa xế chiều. Những làn gió phả vào mặt tôi, hoàng hôn như xuống thấp dần vì phân nửa đã ngập chìm trong những đám mây. Bầu trời bao trùm một màu cam tối hơn cùng với màu xanh da trời và tím trải dài phía trên. Màn đêm chầm chậm buông xuống và mặt trời biến mất ngay trước mắt chúng tôi.
Những ngôi sao bắt đầu lấp lánh, chúng tôi ngắm nhìn chúng xuất hiện từng cái một. Tôi cảm thấy có gì đó ấm áp bao lấy cánh tay mình. Tôi khẽ giật nảy lên vì sự tiếp xúc này. Dy nở một nụ cười với tôi “Cậu biết mình thích ngôi sao nào không?” Cậu chỉ thẳng lên bầu trời “Ở đằng kia!”
Tôi cũng hướng theo ánh nhìn đăm đăm của cậu, mong ngóng một ngôi sao. “Mặt trăng ư?”’
Melissa lườm tôi, đôi mắt xanh của cô ta chuyển sang màu tối dần. Chắc hẳn là vì đang ghen. Tôi đáp lại cô ta bằng một nụ cười mỉm giả tạo.
“Kent!” Sự chú ý của tất cả chúng tôi dồn sang chàng trai vừa cất tiếng gọi. Cậu ta mặc một chiếc áo thun có mang logo trường của Kent. Mái tóc màu socola đậm kết hợp với đôi mắt nâu nhạt. Cậu ta trông cường tráng nhưng không hề cồng kềnh. Công bằng mà nói thì cậu ta rất cuốn hút.
Và cậu ta là một con người.
Kent quay người lại “A, Declan!” Hắn cất tiếng chào và anh chàng Declan kia cũng gật đầu với nụ cười toe toét trên mặt.
“Alpha Kent, nhóm đang đợi cậu.” Cậu ta thông báo bằng một giọng thì thầm bởi lẽ cậu ta nghĩ tôi và James không hiểu gì. Cậu ta là con người và cậu biết về người sói.
Kent gật đầu vẻ như đã hiểu “Tốt lắm. Đi nào Melissa.” Với cái lườm cuối cùng và một tiếng ‘hmph’, cô ta quay người lại và tiến đến phía họ.
Đôi mắt Declan lướt qua chúng tôi chỉ nửa giây cho đến khi nó dừng hẳn ở phía tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng vì một vài lí do nào đó khiến tôi có cảm giác như tôi đã biết cậu ta.
Cậu ta dường như rất thân quen. Hoặc một cảm giác gì khác như là cậu ta giống với ai đó. Một ai đó mà tôi từng quen biết.
“Này Diana!” Tessa gọi, đó cũng là lúc chúng tôi kết thúc cái nhìn đăm đăm của mình. “Chúng mình sẽ đi tới sân cắm trại chính đấy, cậu không đi sao?” Liếc nhìn Declan lần cuối, tôi chạy đến chỗ họ.
“Cậu biết cậu ta à?” Xavier hỏi. Tôi nghiêng đầu, ai cơ? “Cậu biết Declan à.” Xavier càu nhàu. Tôi nhăn mặt, sao tôi lại biết cậu ta được chứ? Tôi lắc đầu phủ nhận.
Tôi quay đầu nhìn qua vai lần nữa, thấy Declan đang nhìn mình. Tôi nghe một tiếng gầm gừ nho nhỏ bên tai mình.
“Tớ không thích cách hắn ta nhìn cậu.” Xavier lầm bầm, cũng ngoảnh đầu lại và lườm Declan.
James đứng bên cạnh tôi cười thầm, tôi chẳng biết có gì vui đến vậy nhưng dù sao tôi cũng tặng cậu một cái lườm.
Trung tâm sân cắm trại đầy ắp học sinh, trộn lẫn cả trường chúng tôi với trường của Kent. Một tiếng thở dài buộc ra từ môi tôi, sẽ càng khó khăn cho tôi và James thoát ra đêm nay. Tôi cá % người sói sẽ vẫn còn thức lúc nửa đêm vì họ là thanh thiếu niên.
Một giáo viên trên sân khấu hắng giọng trên micro khiến tất cả chúng tôi im lặng. “Như tất cả đã biết, có những hoạt động mà ai cũng phải tham gia. Hoạt động đầu tiên của chúng ta sẽ bắt đầu sau phần hướng dẫn. Các em sẽ được chia thành nhiều nhóm, tối thiểu là ba người và tối đa mười người. Mỗi nhóm cử ra một người đại diện và những người đại diện ấy sẽ tiến lên sân khấu để nhận lấy bản đồ của nhóm mình. Trước khi tôi bắt đầu hướng dẫn, các em có thể bắt đầu lập nhóm, các em sẽ có năm phút để làm việc này.”
Những tiếng ồn ào lại bắt đầu nổi lên vì học sinh chạy tán loạn vòng quanh để tìm nhóm cho mình. Điều dễ hiểu là tôi, Xavier và những người khác đều đã chung nhóm. Và dĩ nhiên Xavier là nhóm trưởng, vì cậu ấy là Alpha và là tất cả.
Trong năm phút tất cả học sinh đã ở trong nhóm của mình. Mặc dù nhóm của Kent có đôi chút khiến tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ ở với nhóm beta hay delta của mình, nhưng hắn lại chung nhóm với Melissa và Declan. Nhóm của Fiona cũng ở chung ả.
Xavier tiến đến chỗ chúng tôi từ phía sân khấu với tấm bản đồ trong tay và chúng tôi cũng vội vàng chạy đến chỗ cậu. Mark quan sát tấm bản đồ. “Sân chơi lớn hơn tôi tưởng tượng đấy.”
“Được rồi năm phút đã hết! Tấm bản đồ này sẽ được sử dụng, thậm chí là sau trò chơi này. Chỉ có duy nhất một lá cờ, nghĩa là sẽ chỉ có một người chiến thắng. Đây là luật chơi;
Thứ nhất, nhóm nào có thể lấy được cờ về trại trung ương sẽ lập tức trở thành người thắng cuộc.
Thứ hai, tránh gây ra thương tích cho chính bản thân hay cho đối thủ của mình.
Thứ ba, nếu các bạn bị bắt gặp bước ra khỏi đường biên giới, nhóm của bạn sẽ bị loại.
Thứ tư, không chuyển đổi. Những người tự ý đổi nhóm, sẽ bị phạt.
Và năm, không lập nhóm với các đội khác. Những ai làm vậy, cũng sẽ bị loại.
Trò chơi sẽ kết thúc cho đến khi một nhóm nào đó giành được lá cờ, thậm chí có thể kéo dài đến buối sáng hôm sau. Giải thưởng sẽ được quyết định sau trò chơi. Vì vậy các học sinh thân mến, chúng tôi sẽ cho các bạn phút để đóng gói đèn pin của mình và những vật dụng cần thiết. Trò chơi sẽ ngay lập tức bắt đầu khi bạn nghe tiếng chuông reo. Lá cờ chỉ ở trong đường biên giới, sẽ có những chướng ngại vật được tạo ra. Vậy nên tôi xin nhắc lại, các bạn có phút!”
Mọi người lại chạy tán loạn về lều của mình. Tôi cảm thấy bản thân mình có đôi chút hồi hộp và háo hức nhưng cũng có một chút thất vọng. Đã lâu rồi tôi mới chơi một trò chơi có ý tưởng tuyệt vời như thế. Điều duy nhất tôi phải làm là chủ động nên đây là lí do tại sao tôi lại hồi hộp như thế. Trò chơi cuối cùng tôi làm chủ là một nhiệm vụ, một nhiệm vụ có liên quan đến Kent…
'Tên rouge, kẻ mà tôi đã được báo trước tên là Edison Marlan, bước lùi lại. Ông ta trừng mắt như lưỡi dao găm nhìn tôi nhưng tôi có thể thấy được nỗi sợ hãi tận sâu đôi mắt ông ta.
Lắc lắc cái đầu, phát ra âm thanh ‘tsk’ lần, tôi bước lên phía trước. “Edison, Edison, Edison. Ông thật sự rắc rối, đúng không?” Tôi hỏi, đồng thời nâng khẩu súng lên chĩa về phía ông ta, trực tiếp nhằm vào vị trí chính giữa hai mắt. Chúng tôi cách nhau chỉ vài mét, nên ông ta không có thể dễ dàng gì thoát được. “Giết chết Jack Steels, ta ngạc nhiên là cô vẫn có thể đứng đây sau cuộc chiến điên cuồng đó.” Ông ta gầm gừ khi tôi lại bước lên nhưng điều đó chẳng thể nào khiến tôi lúng túng. “Ngươi không thấy mệt sao?” Tôi hỏi mà giọng không hề mảy may quan tâm hay lo lắng.
“Ngay chính bản thân ta cũng ngạc nhiên lắm, vậy là những lời đồn đại đều đúng. Sát thủ của Satan là một đứa con gái. Một nhóc con.” Ông ta nhổ nước bọt. “Tại sao cô dám chĩa súng vào tôi? Không phải chính cô cũng là ác quỷ đó sao?”
Tôi cười, không mảy may chút hài hước. “Đó chính là điểm khác biệt giữa chúng ta đấy, ông già.” Đôi mắt sắc lạnh của tôi nhìn ông ta chằm chằm, ông ta nuốt nước bọt nhưng điều đó chẳng hề khiến tôi chú ý. Ông ta đang sợ hãi.
Edison là một người đàn ông trung niên, ban đầu tôi cứ nghĩ ông ta đang giữa độ tuổi cho đến khi tôi đọc được hồ sơ của ông ta. À, đó là vì năng lượng của người sói luôn khiến bạn cảm thấy hoặc trông như trẻ hơn bình thường.
“Hãy giúp ta giết Kent Steels.” Ông ta nói một cách nghiêm túc.
Tôi cong mày lên. “Tốt lắm.” Tôi nói, mặt ông ta đầy rẫy hi vọng cho đến khi nghe thấy từ “Nhưng…” Ông ta đang trông chờ điều gì vậy chứ? Trông chờ tôi đồng ý mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy sao? “Edison Marlan, hãy cùng chơi một trò chơi đi. Nếu ông thắng, tôi sẽ giúp ông ám sát Kent Steels còn nếu tôi thắng… Ông sẽ phải làm cho tôi một việc.”
“Không có thì giờ để chơi đùa đâu ranh con.” Ông ta gầm gừ.
Đừng gọi ta là ranh con, đồ cặn bã.
Tôi nghiêng đầu, một nụ cười tự mãn nở trên môi. “Đừng có quên chứ, Edison,” Tôi gầm gừ cái tên của ông ta “tôi đang có lợi thế hơn ông.” Tôi vẫy chiếc súng trên tay để nhấn mạnh sự hiện diện của nó. “Tôi có thể giết ông ngay tại đây ngay lúc này nếu tôi muốn.”
Ông ta nghiến răng “Vậy sao cô không bóp cò liền đi?”
Tôi nhún vai “Sau nhiều năm giết người ngay tức khắc như vậy, ông không nghĩ là tôi xứng đáng có được chút gì đó vui vẻ hay sao?”
Một tiếng thở dài khác phát ra từ miệng tôi, tôi chẳng biết tôi đã hay giễu cợt như thế nào. Nhưng so với bây giờ thì tôi có lẽ… mềm yếu hơn?
James tiến đến chỗ tôi, túi xách đã trang bị đầy đủ, anh ta đưa tôi chiếc điện thoại có viết mấy dòng tin nhắn.
“Chúng ta phải hủy bỏ những gì chúng ta đã lên kế hoạch cho việc trốn thoát vào tối nay thôi. Vì những học sinh sẽ tản mác khắp khu rừng và khả năng chúng ta bị bắt là rất cao.”
Tôi gật đầu và đưa trả James chiếc điện thoại. James mỉm cười với tôi “Còn trong thời gian này, chúng ta sẽ tận hưởng thú vui này trước đã.” Rồi anh rời đi.
Và cũng đúng lúc ấy, tiếng chuông bắt đầu vang lên.
Bạn biết tại sao tôi lại có chút hơi thất vọng rồi chứ? Chẳng hề có tí chết chóc.
Tôi chụp lấy túi của mình và đèn pin rồi vội vàng đuổi theo họ. Họ chẳng cần đèn pin vì họ có đôi mắt của một người sói. Tôi nhún vai, để trông được bình thường, tôi phải cố gắng thật bình thường. Nói cách khác thì, tôi phải sử dụng đèn pin dù tôi không cần nó.
“Mình có mua đồ ăn nhẹ rồi này!” James và Mark đồng thanh reo hò và hai nắm đấm tay cụng vào nhau.
Tôi nhướn mày lên với James, anh nhún vai với nụ cười toe toét. “Như anh đã nói đó, hãy tận hưởng đi nào.”