Dịch giả: AnnBiên: Tigôn Tía_DIANA_
James chăm chú nghiền ngẫm tấm ảnh tôi vừa gửi anh vài phút trước. Anh ta hết nghiêng đầu lại nhướng mày và đôi mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình. Được vài phút, anh mới mở miệng. "Điều này là không thể."
Tôi gật đầu và đưa tay lấy lại chiếc điện thoại. Bằng môt cách thần kì nào đó, cái màn hình đã bị vỡ khi tôi đang ở trên sông. Ngay tối qua... không thể nào giải thích được.
Nhìn lại tấm ảnh lần cuối, tôi bấm nút xoá. Trước khi tôi xử lý hoàn toàn thân thể con sói, tôi đã chụp một tấm ảnh và dự định sẽ đưa cho James xem.
"Anh biết em có thể hạ gục con sói trong một thời gian ngắn." James đột ngột nói. Anh ta vẫn ngồi bắt chéo chân, đặt khuỷu tay lên đầu gối, cằm chống lên lòng bàn tay, anh ta tiếp tục với nụ cười mỉm. "Anh tự hỏi tại sao tối qua em và Xavier lại về trễ đến thế." Anh ta ngọ nguậy chân mày tỏ ý thắc mắc. "Đừng nói với anh chuyện gì đó đã xảy - ối!" Anh ta nhăn mặt lấy tay xoa xoa chỗ tôi vừa giáng cho anh ta một cú đấm.
Tôi đảo mắt, cú tôi vừa đấm không thể đau đến thế. Như đọc được suy nghĩ của tôi, James bỏ tay ra nơi một vết thâm vừa xuất hiện. Tôi đảo mắt lần nữa, “Đó không phải lỗi của tôi.”
"Không, thật đấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi sẽ khiến em tin vào duyên ngầm." Những từ ngữ đó có vẻ như đang lặp đi lặp lại liên tục trong óc tôi.
Xavier ngu ngốc. Xavier ngu ngốc chết tiệt.
Không nói gì, tôi chỉ có thể đứng lên và bỏ đi. Trời chỉ vừa hửng sáng, không có ai trong đội tuần tra vẫn còn thức ngoại trừ tôi và James. Theo quán tính, tôi bước tới căn lều của Xavier.
Tôi nhoẻn cười một tí khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu và hài hước của Xavier lúc đó. Cậu ta nằm nghiêng một bên với đôi chân bắt chéo, tiếng ngáy khe khẽ kết hợp một cách hoàn hảo với nước miếng nhỏ xuống từ miệng. Ai có thể tin được cậu ta là một Alpha khi đang ngáy như một cậu bé phốp pháp như thế cơ chứ?
Chợt nhận ra điều ấy hơi ngược, tôi rời khỏi căn lều.
Ở phía xa, Melissa đang tập luyện, mặc áo thể thao với quần sọt trong khi Kent ... ừ thì chỉ ngồi cạnh chiếc điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đột ngột ánh mắt của Melissa và tôi bắt gặp nhau, cô ta thản nhiên ngoảnh mặt đi trước.
Câu trả lời về tối qua chỉ có thể giải thích là thuật của phù thủy. Không nghi ngờ gì về điều đó. Đó là lí do tại sao James đã nói điều đó là không thể.
Chỉnh quần áo lại cho gọn gàng, tôi rời khỏi nhà vệ sinh với một cái khăn lông ướt trên tay. Cả nhóm đang nghỉ ngơi và nói chuyện rôm rả, như thường lệ Mark vẫn là người to tiếng nhất.
Tiếng chuông vang lên làm mọi người lập tức im bặt, hầu như tất cả trong khu trại đều thở dài trong khi Mark thì thầm reo yay. Điều đó có nghĩa lại bắt đầu một ngày hoạt động trong chuyến cắm trại.
"Được rồi!" Một giáo viên hét vào cái micro. Tại sao họ cứ phải hét lên như thế trong khi đã sử dụng một cái microphone khốn nạn cơ chứ? "Tất cả học sinh sẽ tham dự hoạt động thứ 2 này. Trại viên nào vẫn tiếp tục ở trong lều sẽ nhận hình phạt. Dù sao, chúng ta sẽ làm một chuyến leo núi. Mỗi trưởng nhóm sẽ đến đây sau khi hoạt động kết thúc và báo cáo kết quả cho chúng tôi ngay lập tức.
Mark nhún vai "Không có cuộc thi nào sao?" Cậu ta ủ rũ. Không may, giáo viên là một người sói đã nghe thấy và nói vào micro " Không có cuộc thi nào ở đây cả."
-
Đặt tay lên viên đá cuối cùng, tôi đứng lên nhanh chóng. Tôi cảm thấy khá là tự hào khi là người đầu tiên đến đích. Người thứ hai dẫn đầu là Xavier. Cậu khá ngạc nhiên khi tôi đã đến nơi nhưng sau đó vẫn mỉm cười. Không hề ngại khi bị một cô gái câm, "yếu đuối" đánh bại. Trong khi tôi không hề đổ mồ hôi, thì những người khác - đặc biệt là James - lại ngược lại. Anh ta là người cuối cùng trong tất cả trại viên về đến đích. Khi anh ta tới nơi, anh ta thở phì phò và nói với bản thân. "Tôi ghét leo trèo." Tôi nhạo báng, giờ thì anh mới thừa nhận điều đó. Tôi đoán rằng có lẽ không phải tất cả thợ săn đều có thể làm mọi thứ.
"Đây."
Tôi liếc qua người vừa nói với tôi. Xavier đang đứng ngay trước mặt, cậu cầm hai chai nước trong mỗi tay. Một tay đưa thẳng về phía tôi. Tôi mỉm cười trước khi với lấy chai nước từ tay cậu.
Trời đã quá trưa và thật may khi tìm thấy một cái cây để tựa vào vì nếu tiếp tục đi, ánh mặt trời sẽ đốt cháy da của tất cả.
"Xavier!"
Tất cả chúng tôi quay lại. Khá ngạc nhiên khi đấy là Fiona và nhóm của ả đang chạy về phía này, tôi thấy James đang nhìn vào bàn tay nơi khoé mắt.
Fiona cười ngọt "Liệu chúng tôi có thể ngồi ở đây không? Có vẻ như tất cả những bóng cây khác đã đông đúc hết rồi."
Tessa giang tay ra và nói "Và cái cây này cũng vậy." Mark gật đầu, đặt tay lên một trong những cái rễ nổi trên mặt đất và cười mỉa mai "Chúng tôi đang hẹn hò."
Một trong những người bạn của Fiona thì thầm mà quên mất sự thật rằng chúng tôi đều có thể nghe thấy. "Đã nói là chúng ta sẽ bị từ chối mà." Cô ta thở dài và cười với chúng tôi một cách gượng gạo và xấu hổ "Tôi xin lỗi đã làm phiền." Họ kéo Fiona rời đi. Cuối cùng thì cũng có một người trong bọn họ tử tế.
“Thế là thế quái nào?" Tessa nói to. Xavier nhún vai và thở dài. "Mặc kệ bọn họ đi. Ba mẹ của Fiona muốn tôi và cô ta đi với nhau."
Sau đó Xavier nhìn tôi trấn an "Tất nhiên điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra."
Đột nhiên tôi thấy dạ dày quặn lên dù gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, vậy tại sao Xavier lại nhận ra? Cậu nhăn mặt với tôi "Cậu chưa ăn sáng phải không?" Tôi gật đầu và cắn môi. Xavier lục trong ba lô nơi cậu để mấy chai nước và lấy ra thứ gì đó để đưa cho tôi. "Đây, cầm lấy."
Tôi nghe tiếng ai đó cười thầm "Có vẻ như Xavier thực sự yêu Diana." Marks thì thầm... to. Nếu tôi mà đang uống nước thì tôi sẽ giả bộ vô ý phun thẳng vào mặt cậu ta. Bắt chước giọng điệu của cậu ta, Tessa thêm vào "Cậu ta chẳng bao giờ để ai có được thức ăn nhẹ của cậu ta đâu."
Xavier khịt mũi và đảo mắt, "vì làm gì có ai hỏi cơ chứ." Mark đưa ngón tay lên phản đối nhưng Xavier lườm khiến cậu ta im bặt.
Tôi bặm môi và lắc đầu trước khi nhìn quanh. James đâu rồi? Tessa có vẻ đoán ra được thắc mắc của tôi "À, anh ấy đi đâu đó vài phút-" với vẻ mặt tự phụ cô thêm vào "- khi cậu đang trong vòng tay âu yếm của Xavier."
Luôn luôn, luôn luôn có một tên ngốc nào đó trong nhóm cố ghép đôi hai người.
Tôi đứng dậy, phủi mấy hạt bụi tưởng tượng trên quần trước khi gọi James để trả lời cho mấy gương mặt đang hoang mang. Không phải là tôi cần nhìn thấy James mà tôi chỉ muốn thoát khỏi mấy lời trêu chọc chết tiệt từ bọn họ.
Ba mươi phút trôi qua trước khi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, tôi thở dài trong bụng khi tiếp tục bước đến những nơi trống vắng mà có lẽ James đang đứng.
Ngay khi tôi định bước thêm một bước nữa, tôi cảm thấy có tiếng sột soạt trên những nhánh lá. Chỉ là một tiếng động rất khẽ mặc dù đủ để tôi cảnh giác và đặt tay về phía bên hông.
Tack.
"Whoa, thật dễ dàng!" Là Kent.
Gạt tay hắn ra, tôi thận trọng rời khỏi vị trí trước khi đứng lên.
"Cô mạnh đến chết tiệt trong khi chỉ là một kẻ nghiệp dư." Hắn lẩm bẩm, chống khuỷu tay đứng dậy.
Điều đó chỉ là bình thường khi đã tham dự một khoá học phòng thủ cho những người bình thường... phải không?
Sau đó Kent mím môi và nghiêng đầu về phía trước để nhìn theo hướng của tôi.
"Trở thành người đầu tiên đến đỉnh núi sớm có phải là hơi đáng nghi không, đặc biệt khi đối thủ của cô là người sói?"
Ngay lập tức, tôi chỉa thẳng con dao bạc nhọn hoắc được giấu trong đôi giày vào cuống họng hắn khi cúi xuống ngay trước. "Thế quái nào cậu biết được hả?" Tôi nói qua kẽ răng nghiến chặt.
"À," hắn ta nhướng mày "Vậy là cô có thể nói." Ánh mắt hắn nhìn vào tôi muốn ám chỉ điều gì đó mà tôi không thể giải thích được. "Con người duy nhất được huấn luyện nhiều đến mức có khả năng đánh bại một sinh vật siêu nhiên hẳn phải là một thợ săn.. có con dao cô đang cầm."
"Diana, cô đã bao giờ nghĩ rằng tôi có thể giả sử rằng cô là một thợ săn, thì những người khác cũng vậy không?” Gương mặt chế nhạo của hắn ta đến gần sát tôi hơn khi tôi đã hạ con dao bạc xuống. "Trong mọi thời điểm, Xavier đã tin tưởng cô. Xaiver tội nghiệp, hắn ta sẽ làm gì khi khám phá ra sự thật rằng cô là một thợ săn?"
"... và điều đó thậm chí còn thú vị hơn nữa khi cô chính là Sát Thủ Của Satan."
Dịch giả: Ann
Biên: Tigôn Tía
"Phải cậu đó không, Diana?"
Tôi ngước mắt khỏi danh bạ, gật đầu bằng một ánh mắt thận trọng. Cậu ta đang đi một mình hay với ai đó? Liếc qua vai cậu ta, tôi nhận ra cậu ta thực sự đang đi một mình.
Cậu ta cười "Nhân tiện, tôi là Declan." Declan đưa tay ra. Trước cái nhìn chằm chằm của tôi, cậu ta bối rối rút tay lại.
Có một điều gì đó thực sự rất, rất quen ở cậu ta mà tôi không tài nào nhớ ra nổi.
Trong không gian quá đỗi yên ắng, hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau như muốn xoáy sâu vào tâm can đối phương. Tôi biết, tôi đã gặp cậu ta từ trước.
Cứ như thế, trông cậu ta có vẻ hơi lo lắng. Tôi quyết định phá vỡ sự lạnh lùng này bằng cách chỉ ngón tay vào thẳng ngực cậu.
Declan nhìn tôi nghi hoặc trước khi nhìn xuống. "Chết tiệt, xin lỗi." Cậu nói và quay lại để tìm cái áo phông. "Xavier sẽ nổi giận với tôi mất nếu cậu ta biết cậu ở đây với tôi khi tôi bán khỏa thân." Declan vui vẻ.
Sao chứ? Tôi là của Xavier ư?
Ngẫm lại, Xaiver cứ cư xử như tôi là mate của cậu ta hay sao ấy. Tôi biết, sự thật thì điều đó là không thể. Chưa bao giờ - trong lịch sử của siêu nhiên - có một thợ săn trở thành mate của một người sói, đặc biệt, một Alpha. Hoặc giả, đó sẽ là cái bổ sung cho danh sách những-điều-bất-khả-thi ở thế giới siêu nhiên này.
Nhưng Xavier nói cậu ấy thích mày - một giọng nói trong tâm khảm tôi vang lên phản đối. Mặc xác cái suy nghĩ nhỏ bé đó trong đầu, tôi quay lại với thực tại.
Tôi cười nhẹ và lắc đầu, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Mặc đồ đầy đủ- cậu ta nhướng mày trước câu trả lời của tôi. "Thế cậu đang làm gì ở đây khi đồng đội của cậu đang đốt lửa trại?" Cậu ta hỏi và nói với chính mình "Cậu biết đấy, tôi chỉ tới đây để đi tắm thôi."
Nhún vai, tôi vô cảm chỉ vào chiếc điện thoại.
Cậu ta nheo mắt "Tôi tưởng cậu bị câm? Làm sao cậu có thể gọi điện thoại được?"
Tôi lại lắc đầu, miệng mấp máy ra hiệu "Tôi không cần phải nói bằng lời."
Tỏ vẻ hiểu được, Declan gật đầu và đưa tay chỉ hướng nơi cắm trại "Chúng ta nên quay lại đó,"
Cậu ta nói, rồi bước đi nhưng chợt dừng lại khi ngang qua, ngay sau lưng tôi- "Nhân tiện, tôi rất thèm được nghe lại giọng của cậu."
Tôi đứng hình, tay nắm chặt chiếc điện thoại đang sáng, và khi tôi quay lại, cậu ta nở một nụ cười - tôi không tài nào xác định được đó chỉ là nụ cười bình thường, hay nụ cười tỏ ý chế nhạo tôi.
"À, và Diana” - Cậu ta nói thêm – “Tận hưởng buổi tối vui vẻ nhé."
Trước khi tôi kịp cử động, cậu ta đã biến mất. Tôi nheo mắt nhìn về nơi Declan vừa đứng. Tôi không hề có ý định đuổi theo. Nhưng thực sự cậu ta làm tôi bối rối.
Một nét đặc trưng ở cậu ta rất quen thuộc với tôi... và thứ ánh sáng phát ra từ cậu lại hoàn toàn khác.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt khi tiếng động của một nhánh cây gãy vang lên, và tôi lập tức đưa tay xuống gần đôi giày, nơi chứa con dao bạc.
Tôi lắng nghe từng tiếng bước chân đang đi thẳng tới hướng tôi đứng, và một tiếng cằn nhằn, chỉ có một tên. Có một tiếng đấm từ phía xa, một con sói từ đâu nhảy vồ đến nhưng tôi đã kịp cúi xuống. Chân của nó dài đến bất thường cùng với những móng tay nhọn suýt hất trúng mặt tôi.
Nó cực nhanh, cực kì nhanh so với bất cư con sói nào tôi đã từng phải chiến đấu. Hoặc giết.
Tôi đứng lên với con dao bạc cầm sẵn trên tay.
Đó không phải là điều duy nhất đáng ngạc nhiên về con sói. Lông nó đỏ sậm như màu của máu. Nó thở một cách nặng nhọc, lồng ngực lớn liên tục nhô lên và xuống. Nước dãi nhỏ từ miệng nó thành một đường dài và cặp mắt loé lên đỏ rực.
Tôi chưa bao giờ đối mặt với loại sói như vậy trong cả cuộc đời tôi.
Nó nhào tới lần nữa, nhưng tôi đủ nhanh để né hoàn toàn khỏi cú đánh, đồng thời đâm thẳng con dao găm vào bên hông nó.
Nó thậm chí không phát ra một tiếng rên hay thể hiện nó cảm nhận được nhát dao ấy, cho dù máu chảy ròng ròng từ nơi tôi đâm. Với con sói, có vẻ như việc đó chỉ như bị lấy một cây tăm xỉa răng đâm vào. Ngay cả khi con dao của tôi làm bằng bạc.
Nó gầm gừ, hiện ra chiếc răng nanh sắc nhọn, và bắt đầu đi vòng quanh. Đợi nó tấn công thì quả là phí thời gian. Với con dao vẫn cầm chặt trong tay, nó hẳn đã dự đoán được tôi sẽ nhắm cú đâm vào tim nó.
Nhưng tất nhiên, tôi biết nhiều hơn việc chỉ thực hiện những động tác dễ dự đoán.
Với con dao chỉa thẳng lên trời, tôi đã sẵn sàng thực hiện cú đâm vào bụng nó từ phía dưới lên, những ngón tay của tôi nhanh chóng đổi chỗ để cầm chắc con dao. Tôi giơ cánh tay lên và con dao găm hạ xuống ngay giữa đôi mắt đỏ rực. Và dốc hết sức với cánh tay, tôi kéo con dao đi xuống, rạch dài ngay cổ, đầu của nó đứt lìa ra. Tôi cười khi chiếc đầu rơi xuống ngay dưới chân tôi.
Mùi thịt dần thối rữa lởn vởn trong óc. Tôi hít một hơi sâu.
Cái lúc tôi cưa đôi đầu nó, nó thậm chí không phát ra một tiếng thể hiện sự đau đớn, một tiếng tru tréo hay thậm chí là một tiếng rên, tất cả chỉ là tiếng gầm gừ.
Tôi chợt nhận ra người tôi dính đầy máu chảy ra từ thân xác không đầu của con sói đang nằm dưới đất nhưng vẫn không biến đổi về hình dạng con người.
Sau khi rửa xong đôi tay và con dao bên dòng sông, tôi bước đến cái cây gần nhất và cắt một nhánh cây nhỏ. Với con dao sạch tôi gọt nhánh cây - như gọt một cây bút chì - quay lại nơi xác chết của con sói và cúi xuống.
Tôi biết rằng chắc hẳn hắn đã dùng một loại độc dược nào đó, có thể là hắn tự nguyện uống, hoặc ai đó đã ép hắn, nhưng dù sao đi nữa đã không có ai nghe thấy tiếng gầm gừ của hắn cũng như ngửi thấy mùi máu của hắn. Có lẽ độc dược này đã được sử dụng thường xuyên và lâu dài.
Tôi lấy nhánh cây đã được gọt đẽo và chạm vào tim con sói, cái xác di chuyển. Cuối cùng, hắn cũng đã trở về hình dạng bình thường, nhưng không có đầu, và tất nhiên hắn cũng đã chết rồi.
Có cái gì đó ở được viết trên ngực hắn... một hình xăm.
Chỉ có vài thứ là có lý, màu lông đỏ sẫm, móng tay dài bất thường - đã trở lại bình thường -, và khả năng không cảm nhận được sự đau đớn, và hình xăm, và độc dược.
Hắn là một sự kết hợp nửa người sói - nửa ma cà rồng. Và bầy rouge đó hẳn đã hợp tác với một phù thuỷ.
Tôi không thể đốt cháy xác chết đó tại đây, ngay cả khi hắn dùng độc dược, những học sinh sẽ thấy khói.
Tôi thở dài và quyết định dùng cái cách mà tôi ghét nhất khi xử lý một xác chết. Đốt cháy nó thành tro mà không dùng lửa, chỉ dùng nhiệt.
Tại sao tôi lại ghét cách đó ư? Vì ngay cả khi tôi đã quen với việc nhìn thấy những thứ như não và ruột, thì việc nhìn chúng bị nướng lên cũng không phải là cảnh quan đẹp mắt cho lắm.
Dùng loại thuốc duy nhất tôi giấu dưới đôi giày, đề phòng trường hợp xấu xảy ra, tôi phải làm việc này.
Việc này chỉ tốn tầm phút hay cỡ đó cho đến khi thân xác biến hoàn toàn thành tro và khi đó tôi có thể đào một cái hố để giấu đống tro đó. Tôi lấy nước từ bờ sông để rửa sách phần máu vẫn còn nhỏ giọt.
Tôi không thể nào trở lại phía đồng đội khi trên người đầy máu và phân, thế nên có lẽ tốt nhất tôi nên đi bơi và mặc nguyên quần áo.
Cảm giác thật nhẹ nhõm khi được nổi trên mặt nước. Dòng máu chậm rãi trôi đi và hoà vào dòng nước.
Tôi cũng cần hỏi ý kiến của Chadler về việc này nhưng tôi đơn giản là rất lười. Tôi vẫn còn bối rối về những gì Declan đã nói và về biến cố vừa xảy ra.
Dù vậy, tôi cũng cần nói với James. Tôi thắc mắc không biết cậu ấy đang làm gì... tôi thắc mắc không biết Xavier đang làm gì ngay bây giờ.
Có thể là đang đi với một người nào đó.
Tôi thở dài, và nhắm mắt lại.
Tại sao con sói lại có thể xuất hiện đột ngột đến thế trong chuyến cắm trại này? Declan đã có ý gì khi nói rằng cậu ta muốn nghe thấy lại giọng nói của tôi? Tôi chỉ vừa gặp cậu vài giờ trước.
_ XAVIER _
Đã ba mươi phút trôi qua mà Diana vẫn chưa quay lại.
'Đi và tìm Diana đi thằng khốn kia!' con sói hét lên trong người tôi.
Tôi đảo mắt nói với con sói 'Chẳng phải tôi đang đi sao?.'
"Cậu định làm gì thế?" Tessa hỏi ngay khi thấy tôi đứng lên.
Tôi hất đầu về phía cánh rừng "Đi vào rừng. Diana vẫn chưa quay lại."
Mark nhướng mày và cười toe "Cho cô ấy tí không khí để thở đi anh bạn. Cứ để cô ấy làm gì cô ấy muốn, đó là việc của con gái."
"Lần đầu tiên, tớ đồng ý với Mark." Tessa khoanh tay lại, "Các cô gái luôn cần sự riêng tư."
Mặc dù họ nói đúng, tôi vẫn không thèm nghe. Tôi đang lo về mate.
Tiếng tí tách từ lửa trại xa dần khi tôi đi sâu vào rừng. Bên bờ sông, Diana đang trên dòng nước, ngả đầu bên bờ và đôi mắt nhắm.
Tôi chợt ngây người khi thấy thứ đang kéo dài trên dòng nước chảy nhẹ.
Máu.
Tessa và Mark nói đúng, con gái luôn cần không gian riêng.
Diana đang trong kỳ?
Cái đó mới có thể giải thích về dòng máu.