Ngô Đức nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, vươn tay xoa mặt cậu: “Ca không nói toạc ra còn không phải là vì tốt cho em sao, em xem, nó cũng đã đối xử với em như vậy, em còn cùng nó? Ca khẳng định sẽ đối tốt với em, sẽ không giống nó dường như mỗi ngày đều đánh em. Ca yêu thích em, mà Hà Tống lại không.”
Không có, Hà Tống không có đánh tôi… Hà Tống cũng không có… nói yêu thích tôi…
Ngô Đức bắt tay sờ lên cằm cậu, làm cho cậu chậm rãi cúi đầu. Phương Tử Cách giống như mất thần trí, máy móc cử động theo hắn.
Vật kia để sát vào miệng cậu, Phương Tử Cách rất muốn phun ra.
“Tiểu Phương, quan hệ của anh và Hà Tống em cũng biết, Hà Tống cái gì cũng nghe anh, Hà Cao còn không sai bảo nó dễ như anh đây.”
“Anh và nó đồ tốt mặc chung một quần, em thật sự không theo anh, nó sẽ không vui.”
“Một khi nó không vui, mỗi ngày em sống cũng không dễ chịu, đúng hay không?”
“Tiểu Phương, nhanh lên một chút, một lát nữa Hà Tống sẽ trở lại… Nhanh lên một chút!”
Phương Tử Cách hoàn toàn không nghe thấy gã nói cái gì, cậu chỉ nghe được “Em không theo anh, Hà Tống không vui”.
Nếu Hà Tống không tình nguyện, vậy Hà Tống sẽ… sẽ…
“Hai người con mẹ nó đang làm gì đấy?!”
Âm thanh Hà Tống trầm thấp, làm đầu óc trống rỗng của Phương Tử Cách nổ oanh một chút rồi thanh tỉnh.
Ngô Đức luống cuống tay chân nhấc quần lên.
“Ai nhá cậu xem chuyện này… Đùa giỡn đấy… Đúng không tiểu Phương! Hiểu lầm… Sai lầm ——!”
Hà Tống một quyền đánh lên bụng gã.
“Mày vào nhà tao, làm với lão bà của tao rồi nói với tao là hiểu lầm?”
Cú đấm này đánh Ngô Đức nửa ngày cũng không bò dậy nổi, dẫn tới gã gập người cong như con tôm.
“Không phải… Anh …Anh cũng không cưỡng bách nó…Anh em chúng ta một lát… Còn… còn có thể… Á!”
Hà Tống tóm cổ tay gã kéo ra ném ngoài cửa: “Mày con mẹ nó còn có mặt mũi nói anh em với tao?”
Âm thanh đóng cửa chấn động đến mức sàn gác cũng run lên.
Phương Tử Cách thấy hoa mắt, Hà Tống lật cậu lên, cỡi lên trên người bóp lấy cổ của cậu.
“Con mẹ nó cậu *** đãng đến nỗi chỉ cần là đàn ông đều muốn? Là phân thân đều muốn liếm? Hả? Có phải là tôi không thỏa mãn được cậu không?”
Hắn bóp đến nỗi Phương Tử Cách nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Không phải? Vậy vừa nãy tôi nhìn thấy cậu há mồm muốn liếm phân thân của gã là do tôi hoa mắt? Hả?”
Mắt thấy hắn bóp cổ người ta sắp trợn cả mắt lên, Hà Tống mới cắn răng thả tay ra.
Phương Tử Cách một bên ho khụ khụ một bên thở dốc, lại bị hắn túm lấy tóc cưỡng bách ngước lên nhìn hắn:
“Cậu tốt nhất phải giải thích rõ cho tôi..!”
Chiếu vào trong mắt Phương Tử Cách, là khuôn mặt Hà Tống từ trước tới nay chưa từng gặp qua.
Bởi vì lửa giận mà biến thành khuôn mặt của ác quỷ.
Thật là đáng sợ, hắn sẽ giết mình.
“Gã nói… Phải… Là cậu… Đáp ứng…”
“Đáp ứng cái gì?”
“… Đáp ứng gã… Có thể chơi đùa tôi…”
Trong nháy mắt nói ra câu này, Phương Tử Cách đột nhiên tuôn ra bi thương khó nói nên lời.
Mà Hà Tống, lộ ra biểu tình không thể tin được mà nhìn cậu:
“—— Cậu tin?”
Phương Tử Cách bị Hà Tống ném ra ngoài.
Cậu cho là Hà Tống sẽ đánh cậu, thế nhưng Hà Tống lại không có.
Hà Tống chỉ bảo cậu “Cút”.
Quần áo còn chưa được gài lại đã bị đuổi ra khỏi cửa, vừa về đến nhà, cậu đã ngồi phịch vào trong góc tường.
Cậu sợ đến mức cả khóc cũng không dám khóc.
Hà Tống tức giận, là giận thật.
Trước nay cậu chưa từng thấy bộ dạng chân chính nổi giận của Hà Tống là như thế nào, Hà Tống vẫn luôn giả khuôn giả thức mà hù dọa cậu. Cũng không thật sự giận cậu.
Hiện tại làm sao đây?
Ngày mai làm sao đây?
Hà Tống sẽ đối xử với cậu thế nào đây?
Phương Tử Cách hoảng sợ mê hoặc mà qua một buổi tối, ngày thứ hai trên bàn học của hắn, phát hiện trên đó là điện thoại và balo của Hà Tống.
Nhưng mà Hà Tống không ở đó.
Cậu không có bạn bè, gọi liên tục không được cũng không biết há miệng hỏi ai.
Qua hai ngày, Hà Tống trầm mặt xuất hiện ở trong phòng học, cũng không thèm nhìn cậu, chống chân dài ngồi tại chỗ chơi game.
Nhìn quanh người hắn tỏa ra áp suất thấp, một đám người không ai dám thở mạnh, ngay cả Trương Lỵ Thuần cũng không dám tùy tiện náo loạn.
Hỏi hắn làm sao, Hà Tống chỉ trả một câu “Không có chuyện gì”.
Không có chuyện gì chính là có chuyện lớn.
Nghỉ giữa giờ có vài người hơi đùa giỡn vài câu, đã bị Hà Tống một cước đạp lăn bàn.
“Đừng phân thân nó nói nhao nhao”, một câu nói làm cả lớp đều yên lặng.
Vị trí của Phương Tử Cách cách hắn rất xa, ngồi tại chỗ mặt không hề có cảm xúc.
Nhưng tay lại run rẫy dữ dội hơn.
Hà Tống còn vẫn giận cậu, một cước kia, chỉ sợ là muốn đạp lên người cậu đi.
Cả một tuần, Hà Tống đa số trốn học, cho dù đến, cũng không nói câu nào với cậu, không liếc cậu dù chỉ một cái.
Cậu khôi phục sinh hoạt yên tĩnh như trước đây, rốt cục được như ý nguyện, cắt đứt quan hệ với Hà Tống.
Muốn đọc sách bao lâu cũng được, không ai quấy rối cậu, không ai gọi điện thoại cho cậu, không còn ai ghé vào lỗ tai cậu gọi “bảo bối nhi”.
Cậu không cần lại bị người ta sờ vuốt núm vú, không cần lại bị người ta làm cái mông, không cần lại bị người ta làm cái mông còn làm đến khóc, không cần lại bị người ta làm cái mông làm đến khóc còn nói mình là “Tiểu *** đãng, tiểu mẫu cầu”.
Cậu đã độc thân.
Nhưng mà vì sao đầu óc cậu lại trống rỗng như vậy.
“U linh Phương!”
Không cần ngẩng đầu, nhìn bộ ngực lớn trước mặt đã biết chủ nhân của nó nhất định là Trương Lỵ Thuần, bên người còn có một cô bạn nữa.
“Làm gì.”
Phương Tử Cách hất mặt qua một bên.
Mới ra cửa trường đã bị cô nàng ngăn chặn, khí thế hung hăng tuyệt không phải là chuyện tốt, hơn nửa khẳng định hoàn toàn có liên quan đến Hà Tống.
“Mày nói, mày với Hà Tống có quan hệ gì?!”
Phương Tử Cách xiết chặt quai đeo cặp sách.
“Không có.”
“Không cái phân thân!” Trương Lỵ Thuần đẩy cậu một chút: “Con mẹ nó mày nghĩ đôi mắt của lão nương đây bị mù hả?”
Cô đã thấy ảnh của Phương Tử Cách trong điện thoại của Hà Tống.
Trong điện thoại của Hà Tống có bao nhiêu tấm, Trương Lỵ Thuần nhìn thấy liên tục xóa bỏ. Xóa không ít hơn một trăm tấm, ngừng. Nhìn chằm chằm màn hình cả nửa ngày, thật giống như không xuống tay được nữa.
Nhất định phải ép con quỷ nhỏ này chia tay với hắn!
tiểu Phương có biệt danh là u linh nên ở đây chỉ ẻm, chứ ko con quỷ cái đâu đó:3
Trương Lỵ Thuần ỷ vào mình là nữ, Hà Tống sẽ không đánh cô, nên mới to gan cướp điện thoại của hắn muốn xem thử là đứa nào không biết xấu hổ dám quăng Hà Tống!
Tuy rằng còn chưa kịp mở tấm thứ hai, nhưng Trương Lỵ Thuần vừa liếc mắt đã nhận ra được: Đó là Phương Tử Cách.
Còn là bức ảnh chụp Phương Tử Cách đang ngủ, mà hình như còn vừa khóc qua, trên mặt đều là nước mắt.
“Con mẹ nó sao trong điện thoại của hắn lại có ảnh mày đang ngủ!”
Trương Lỵ Thuần rống cậu: “Hai người có phải là có một chân hay không! Tao cho mày biết Hà Tống tuyệt đối là thẳng!”
“Yêu thích núm vú nhỏ” cái gì chứ?! Rõ ràng là yêu thích chơi với đàn ông luôn rồi!
Phương Tử Cách nắm chặt tay muốn chảy cả máu.
Cậu càng không nói gì, thì Trương Lỵ Thuần càng cảm thấy được hai người bọn họ có chuyện, nhìn cậu lại càng giận, giơ tay muốn ném một cái tát tới.
“Ai nhá, tiểu mỹ nữ đang làm gì đây, sao động một chút là muốn đánh người rồi.”
Phương Tử Cách đột nhiên ngẩng đầu —— Ngô Đức!
Không biết có phải là bị Hà Tống đánh hay không, trên mặt còn xanh tím vài mảng.
“Con mẹ nó anh là ai?”
Trương Lỵ Thuần bụng đầy tức giận, há mồm liền không thèm khách khí gì cả.
Ngô Đức cũng không chấp nhặt với cô nàng, vẫn là cười hì hì, đôi mắt híp thành một cái khe nhỏ.
“Người anh em bé nhỏ này của tôi đã làm gì mà chọc giận em rồi?”
Trương Lỵ Thuần vừa muốn khóc lóc om sòm, lại bị cô bạn gái kéo kéo quần áo. Ngô Đức không phải đi một mình, mà còn mang theo hai người nữa. Trức giác của cô bé nói cho cô biết, không thể động thủ với gã, chạy là thượng sách.
Trương Lỵ Thuần cũng không ngốc, ngoài miệng rống rống vài câu với Phương Tử Cách, người đã nhanh chóng chạy đi.
“Tiểu Phương, cùng ca tán gẫu hai câu nào.”
Ngô Đức muốn ôm chầm lấy Phương Tử Cách, lại bị Phương Tử Cách theo phản xạ mà đẩy mạnh ra.
Cậu bây giờ đối với Ngô Đức sinh ra tâm lý chán ghét.
Ngô Đức trực tiếp xệ mặt xuống, cầm lấy cổ tay cậu dùng sức kéo một cái: “Cho mày mặt mũi mà không muốn có đúng hay không? Chuyện này trái lại con mẹ nó không thể để yên được! Đi!”
Phương Tử Cách dùng sức giãy giụa lui về sau.
Ngoại trừ Hà Tống, ai ép cậu cũng không theo.
Ngô Đức cũng không khách khí, một bạt tai đập tới, đánh đến mắt Phương Tử Cách cũng nổ đom đóm. Che miệng rồi nhanh chóng nhét vào trong xe.
Trương Lỵ Thuần chận người chận rất kinh nghiệm, địa phương chọn rất tốt, không có một ai nhìn thấy Phương Tử Cách bị bắt đi cả.
Chiếc xe đóng lại không biết chạy về hướng nào, Phương Tử Cách bị trói tay nhét vào băng ghế sau, trong đầu chỉ muốn có một người:
Hà Tống!
Ngô Đức nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, vươn tay xoa mặt cậu: “Ca không nói toạc ra còn không phải là vì tốt cho em sao, em xem, nó cũng đã đối xử với em như vậy, em còn cùng nó? Ca khẳng định sẽ đối tốt với em, sẽ không giống nó dường như mỗi ngày đều đánh em. Ca yêu thích em, mà Hà Tống lại không.”
Không có, Hà Tống không có đánh tôi… Hà Tống cũng không có… nói yêu thích tôi…
Ngô Đức bắt tay sờ lên cằm cậu, làm cho cậu chậm rãi cúi đầu. Phương Tử Cách giống như mất thần trí, máy móc cử động theo hắn.
Vật kia để sát vào miệng cậu, Phương Tử Cách rất muốn phun ra.
“Tiểu Phương, quan hệ của anh và Hà Tống em cũng biết, Hà Tống cái gì cũng nghe anh, Hà Cao còn không sai bảo nó dễ như anh đây.”
“Anh và nó đồ tốt mặc chung một quần, em thật sự không theo anh, nó sẽ không vui.”
“Một khi nó không vui, mỗi ngày em sống cũng không dễ chịu, đúng hay không?”
“Tiểu Phương, nhanh lên một chút, một lát nữa Hà Tống sẽ trở lại… Nhanh lên một chút!”
Phương Tử Cách hoàn toàn không nghe thấy gã nói cái gì, cậu chỉ nghe được “Em không theo anh, Hà Tống không vui”.
Nếu Hà Tống không tình nguyện, vậy Hà Tống sẽ… sẽ…
“Hai người con mẹ nó đang làm gì đấy?!”
Âm thanh Hà Tống trầm thấp, làm đầu óc trống rỗng của Phương Tử Cách nổ oanh một chút rồi thanh tỉnh.
Ngô Đức luống cuống tay chân nhấc quần lên.
“Ai nhá cậu xem chuyện này… Đùa giỡn đấy… Đúng không tiểu Phương! Hiểu lầm… Sai lầm ——!”
Hà Tống một quyền đánh lên bụng gã.
“Mày vào nhà tao, làm với lão bà của tao rồi nói với tao là hiểu lầm?”
Cú đấm này đánh Ngô Đức nửa ngày cũng không bò dậy nổi, dẫn tới gã gập người cong như con tôm.
“Không phải… Anh …Anh cũng không cưỡng bách nó…Anh em chúng ta một lát… Còn… còn có thể… Á!”
Hà Tống tóm cổ tay gã kéo ra ném ngoài cửa: “Mày con mẹ nó còn có mặt mũi nói anh em với tao?”
Âm thanh đóng cửa chấn động đến mức sàn gác cũng run lên.
Phương Tử Cách thấy hoa mắt, Hà Tống lật cậu lên, cỡi lên trên người bóp lấy cổ của cậu.
“Con mẹ nó cậu đãng đến nỗi chỉ cần là đàn ông đều muốn? Là phân thân đều muốn liếm? Hả? Có phải là tôi không thỏa mãn được cậu không?”
Hắn bóp đến nỗi Phương Tử Cách nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Không phải? Vậy vừa nãy tôi nhìn thấy cậu há mồm muốn liếm phân thân của gã là do tôi hoa mắt? Hả?”
Mắt thấy hắn bóp cổ người ta sắp trợn cả mắt lên, Hà Tống mới cắn răng thả tay ra.
Phương Tử Cách một bên ho khụ khụ một bên thở dốc, lại bị hắn túm lấy tóc cưỡng bách ngước lên nhìn hắn:
“Cậu tốt nhất phải giải thích rõ cho tôi..!”
Chiếu vào trong mắt Phương Tử Cách, là khuôn mặt Hà Tống từ trước tới nay chưa từng gặp qua.
Bởi vì lửa giận mà biến thành khuôn mặt của ác quỷ.
Thật là đáng sợ, hắn sẽ giết mình.
“Gã nói… Phải… Là cậu… Đáp ứng…”
“Đáp ứng cái gì?”
“… Đáp ứng gã… Có thể chơi đùa tôi…”
Trong nháy mắt nói ra câu này, Phương Tử Cách đột nhiên tuôn ra bi thương khó nói nên lời.
Mà Hà Tống, lộ ra biểu tình không thể tin được mà nhìn cậu:
“—— Cậu tin?”
Phương Tử Cách bị Hà Tống ném ra ngoài.
Cậu cho là Hà Tống sẽ đánh cậu, thế nhưng Hà Tống lại không có.
Hà Tống chỉ bảo cậu “Cút”.
Quần áo còn chưa được gài lại đã bị đuổi ra khỏi cửa, vừa về đến nhà, cậu đã ngồi phịch vào trong góc tường.
Cậu sợ đến mức cả khóc cũng không dám khóc.
Hà Tống tức giận, là giận thật.
Trước nay cậu chưa từng thấy bộ dạng chân chính nổi giận của Hà Tống là như thế nào, Hà Tống vẫn luôn giả khuôn giả thức mà hù dọa cậu. Cũng không thật sự giận cậu.
Hiện tại làm sao đây?
Ngày mai làm sao đây?
Hà Tống sẽ đối xử với cậu thế nào đây?
Phương Tử Cách hoảng sợ mê hoặc mà qua một buổi tối, ngày thứ hai trên bàn học của hắn, phát hiện trên đó là điện thoại và balo của Hà Tống.
Nhưng mà Hà Tống không ở đó.
Cậu không có bạn bè, gọi liên tục không được cũng không biết há miệng hỏi ai.
Qua hai ngày, Hà Tống trầm mặt xuất hiện ở trong phòng học, cũng không thèm nhìn cậu, chống chân dài ngồi tại chỗ chơi game.
Nhìn quanh người hắn tỏa ra áp suất thấp, một đám người không ai dám thở mạnh, ngay cả Trương Lỵ Thuần cũng không dám tùy tiện náo loạn.
Hỏi hắn làm sao, Hà Tống chỉ trả một câu “Không có chuyện gì”.
Không có chuyện gì chính là có chuyện lớn.
Nghỉ giữa giờ có vài người hơi đùa giỡn vài câu, đã bị Hà Tống một cước đạp lăn bàn.
“Đừng phân thân nó nói nhao nhao”, một câu nói làm cả lớp đều yên lặng.
Vị trí của Phương Tử Cách cách hắn rất xa, ngồi tại chỗ mặt không hề có cảm xúc.
Nhưng tay lại run rẫy dữ dội hơn.
Hà Tống còn vẫn giận cậu, một cước kia, chỉ sợ là muốn đạp lên người cậu đi.
Cả một tuần, Hà Tống đa số trốn học, cho dù đến, cũng không nói câu nào với cậu, không liếc cậu dù chỉ một cái.
Cậu khôi phục sinh hoạt yên tĩnh như trước đây, rốt cục được như ý nguyện, cắt đứt quan hệ với Hà Tống.
Muốn đọc sách bao lâu cũng được, không ai quấy rối cậu, không ai gọi điện thoại cho cậu, không còn ai ghé vào lỗ tai cậu gọi “bảo bối nhi”.
Cậu không cần lại bị người ta sờ vuốt núm vú, không cần lại bị người ta làm cái mông, không cần lại bị người ta làm cái mông còn làm đến khóc, không cần lại bị người ta làm cái mông làm đến khóc còn nói mình là “Tiểu đãng, tiểu mẫu cầu”.
Cậu đã độc thân.
Nhưng mà vì sao đầu óc cậu lại trống rỗng như vậy.
“U linh Phương!”
Không cần ngẩng đầu, nhìn bộ ngực lớn trước mặt đã biết chủ nhân của nó nhất định là Trương Lỵ Thuần, bên người còn có một cô bạn nữa.
“Làm gì.”
Phương Tử Cách hất mặt qua một bên.
Mới ra cửa trường đã bị cô nàng ngăn chặn, khí thế hung hăng tuyệt không phải là chuyện tốt, hơn nửa khẳng định hoàn toàn có liên quan đến Hà Tống.
“Mày nói, mày với Hà Tống có quan hệ gì?!”
Phương Tử Cách xiết chặt quai đeo cặp sách.
“Không có.”
“Không cái phân thân!” Trương Lỵ Thuần đẩy cậu một chút: “Con mẹ nó mày nghĩ đôi mắt của lão nương đây bị mù hả?”
Cô đã thấy ảnh của Phương Tử Cách trong điện thoại của Hà Tống.
Trong điện thoại của Hà Tống có bao nhiêu tấm, Trương Lỵ Thuần nhìn thấy liên tục xóa bỏ. Xóa không ít hơn một trăm tấm, ngừng. Nhìn chằm chằm màn hình cả nửa ngày, thật giống như không xuống tay được nữa.
Nhất định phải ép con quỷ nhỏ này chia tay với hắn!
tiểu Phương có biệt danh là u linh nên ở đây chỉ ẻm, chứ ko con quỷ cái đâu đó:
Trương Lỵ Thuần ỷ vào mình là nữ, Hà Tống sẽ không đánh cô, nên mới to gan cướp điện thoại của hắn muốn xem thử là đứa nào không biết xấu hổ dám quăng Hà Tống!
Tuy rằng còn chưa kịp mở tấm thứ hai, nhưng Trương Lỵ Thuần vừa liếc mắt đã nhận ra được: Đó là Phương Tử Cách.
Còn là bức ảnh chụp Phương Tử Cách đang ngủ, mà hình như còn vừa khóc qua, trên mặt đều là nước mắt.
“Con mẹ nó sao trong điện thoại của hắn lại có ảnh mày đang ngủ!”
Trương Lỵ Thuần rống cậu: “Hai người có phải là có một chân hay không! Tao cho mày biết Hà Tống tuyệt đối là thẳng!”
“Yêu thích núm vú nhỏ” cái gì chứ?! Rõ ràng là yêu thích chơi với đàn ông luôn rồi!
Phương Tử Cách nắm chặt tay muốn chảy cả máu.
Cậu càng không nói gì, thì Trương Lỵ Thuần càng cảm thấy được hai người bọn họ có chuyện, nhìn cậu lại càng giận, giơ tay muốn ném một cái tát tới.
“Ai nhá, tiểu mỹ nữ đang làm gì đây, sao động một chút là muốn đánh người rồi.”
Phương Tử Cách đột nhiên ngẩng đầu —— Ngô Đức!
Không biết có phải là bị Hà Tống đánh hay không, trên mặt còn xanh tím vài mảng.
“Con mẹ nó anh là ai?”
Trương Lỵ Thuần bụng đầy tức giận, há mồm liền không thèm khách khí gì cả.
Ngô Đức cũng không chấp nhặt với cô nàng, vẫn là cười hì hì, đôi mắt híp thành một cái khe nhỏ.
“Người anh em bé nhỏ này của tôi đã làm gì mà chọc giận em rồi?”
Trương Lỵ Thuần vừa muốn khóc lóc om sòm, lại bị cô bạn gái kéo kéo quần áo. Ngô Đức không phải đi một mình, mà còn mang theo hai người nữa. Trức giác của cô bé nói cho cô biết, không thể động thủ với gã, chạy là thượng sách.
Trương Lỵ Thuần cũng không ngốc, ngoài miệng rống rống vài câu với Phương Tử Cách, người đã nhanh chóng chạy đi.
“Tiểu Phương, cùng ca tán gẫu hai câu nào.”
Ngô Đức muốn ôm chầm lấy Phương Tử Cách, lại bị Phương Tử Cách theo phản xạ mà đẩy mạnh ra.
Cậu bây giờ đối với Ngô Đức sinh ra tâm lý chán ghét.
Ngô Đức trực tiếp xệ mặt xuống, cầm lấy cổ tay cậu dùng sức kéo một cái: “Cho mày mặt mũi mà không muốn có đúng hay không? Chuyện này trái lại con mẹ nó không thể để yên được! Đi!”
Phương Tử Cách dùng sức giãy giụa lui về sau.
Ngoại trừ Hà Tống, ai ép cậu cũng không theo.
Ngô Đức cũng không khách khí, một bạt tai đập tới, đánh đến mắt Phương Tử Cách cũng nổ đom đóm. Che miệng rồi nhanh chóng nhét vào trong xe.
Trương Lỵ Thuần chận người chận rất kinh nghiệm, địa phương chọn rất tốt, không có một ai nhìn thấy Phương Tử Cách bị bắt đi cả.
Chiếc xe đóng lại không biết chạy về hướng nào, Phương Tử Cách bị trói tay nhét vào băng ghế sau, trong đầu chỉ muốn có một người:
Hà Tống!