Đã một tuần Phương Tử Cách không nhận được tin tức cả điện thoại của Hà Tống, lần đầu tiên sâu sắc ý thức được, vận mệnh thật sự quá bất công.
Cách một cái phòng, Phương mẹ vẫn còn đang cãi nhau với Phương ba qua điện thoại: “Cái con hồ ly tinh kia của anh quấy rầy tôi anh có quản hay không? Cái gì mà nói tôi tiêu nhiều tiền thế nhưng tiền anh chất lên người con hồ ly tinh kia chắc ít lắm nhỉ? Lúc con trai có chuyện thì tôi ở đâu? Tôi con mẹ nó còn đang muốn hỏi khi đó anh ở đâu đấy!”
Từ ngày cậu sinh ra đến nay chưa từng thấy ba mẹ cho đối phương một sắc mặt tốt đẹp nào, mỗi lần ầm ĩ lên hận không thể đứng tại chỗ lấy cái lọ hoa đập đối phương một cái cho sảng khoái.
Không có ngày nào là Phương Tử Cách không muốn chạy trốn cách ba mẹ thật xa, nhưng cố tình bọn họ luôn đứng trước mặt cậu sinh long hoạt hổ mà đánh nhau không ngớt.
Còn Hà Tống thì sao? Gia đình hắn yêu thương hoà thuận, nhưng không có ba ba, hiện tại ngay cả mẹ cũng bị cướp mất.
Buổi tối hôm đó, bọn họ vẫn còn giao lưu tâm tình những lời buồn nôn, phiền não ngày hôm sau làm gì mới có thể càng buồn nôn hơn nữa. Hạnh phúc này thật giống như phiền não và bất hạnh mãi mãi cũng sẽ không bao giờ ập đến lên trên đầu mình.
Nhưng mà hiện thực lại cho một cái bạt tai này thật quá độc ác.
Phương Tử Cách nghĩ: Tại sao lại không rơi lên người tôi? Tại sao lại là Hà Tống?
Say rượu, tai nạn xe cộ, bỏ trốn, bỏ mình tại chỗ, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã xóa sạch một sinh mạng.
Phương Tử Cách vĩnh viễn nhớ đến lời Hà mẹ đã nói với cậu: “Hà Tống bắt nạt con, con nhớ nói với dì, dì đi đánh nó!”
Bà mập mạp, giọng rất lớn, rất thích cười, là một người mẹ đầy vui vẻ. Hà Tống luôn nói bà rất dông dài phiền phức, nhưng mà Phương Tử Cách chỉ dùng đầu gối cũng nhìn ra được, trong lòng Hà Tống, mẹ là quan trọng nhất.
Cho nên hắn từ bỏ ý niệm lên đại học, phải sớm bắt đầu làm việc kiếm tiền, không thể để cho người mẹ kia chịu thêm khổ cực nào nữa.
Nhìn thấy Hà Tống trong bệnh viện, Phương Tử Cách không thể ngừng được mà khóc lên. Hà Tống hiểu chuyện hơn cậu rất nhiều, tại sao luôn phải mất đi những gì mà hắn yêu thương nhất?
Sau khi Hà Tống mất tích, mỗi ngày cậu đều gửi rất nhiều tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại mỗi ngày đều đi đến nhà Hà Tống gõ cửa một lần. Cậu cũng thử định vị như Hà Tống đã từng làm, nhưng mà bất kể là số hay điện thoại, Hà Tống đều thay đổi toàn bộ.
Cậu hiểu rất rõ tính cách của Hà Tống, mình bị Ngô Đức bắt nạt hắn đã suýt đánh người đến chết, lần này sợ rằng thật sự nháo chết người.
Cậu rất sợ sau này chỉ có thể nhìn thấy Hà Tống sau cánh cửa tù!
Hà Cao cũng có suy nghĩ như vậy.
Một bên hắn muốn tìm ra kẻ gây tai nạn rồi trốn đi kia, một bên muốn tìm thằng em trai đang mất tích. Hắn biết chỉ cần mình trễ một bước, trăm phần trăm Hà Tống sẽ đem người kia ra làm thịt.
Hắn cho là Hà Tống sẽ liên lạc với Phương Tử Cách, Phương Tử Cách cũng cho là Hà Tống sẽ liên lạc với hắn, kết quả Hà Tống dứt khoát biến mất khỏi thế gian này.
“Tìm người bảo lãnh sau khi hội thẩm xong là cái mẹ kiếp gì?”
Hà Cao lười hiểu rõ mấy cái này, không hiểu tại sao kẻ gây ra họa không bị mang còng tay xử cực hình bắt giữ trong ngục giam, ngược lại lại đường hoàng về nhà.
Phương Tử Cách nghe được chuyện này liền nhanh chóng về nhà kiếm tài liệu, tuy rằng có chỗ hiểu chỗ không, nhưng tốt xấu gì cũng biết hơn Hà Cao một chút.
Nghe cậu giải thích xong, Hà Cao “Phi” một cái: “Không phải là đang cùng ông đây so thủ đoạn sao? Chỉ cần phán quyết một chút, ông đây bảo đảm hắn ở trong ngục không sống quá một năm!”
Nói xong lại cắn chặt răng: “Tiểu tử thúi, là con mẹ nó không thể chờ!”
Ước chừng là kiêng kỵ với lời nói kia của Hà Tống, sợ bị trả thù, người gây ra họa lập tức được người nhà chuyển đi. Hà Cao đến nay vẫn không tìm được người ở đâu. Vốn ỷ vào bản thân có nhiều thuộc hạ trải ra đi tìm, thế nào cũng nhanh hơn Hà Tống, nhưng bây giờ thời gian trôi qua từng giờ, Hà Cao cũng có chút nóng nảy.
Trường học vẫn phải đi, nhưng mà Phương Tử Cách không có tâm tình học tập. Chuyện thi đại học trong đầu cậu đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cậu sờ lên mặt bàn học trống rỗng của Hà Tống, nghĩ đến bộ dạng của hắn khi ngồi ở đó, thật giống như đang nằm mơ.
Tại sao hiện tại lại không có ở đây?
“Tránh ra.”
Vai bị mạnh mẽ va vào một phát, Trương Lỵ Thuần kiêu căng liếc mắt nhìn cậu một cái, từ bên cạnh cậu đi ngang qua, cậu có thể nghe thấy rõ một tiếng “hừ” khinh thường.
Lúc Phương Tử Cách ổn định lại bản thân thì đã muộn hơn một phút, cậu nhanh chóng đi theo phía sau cô ả hướng về nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh nam và nữ phân ra hai bên trái phải ở cuối hành lang, Phương Tử Cách rửa tay, rồi đứng bên ngoài cửa vệ sinh nam dùng khăn giấy lau tay một chút.
Giọng nói lớn của Trương Lỵ Thuần lập tức truyền ra từ phía đối diện.
“Thuần tỷ, tại sao gần đây chị đi mà không dẫn em theo… Em chỉ có một người …”
“Không phải tao đã nói là có việc à, lằng nhằng cái gì… Mua vé cho tao chưa?”
“Mua, mua rồi! Em còn mua xe có máy điều hòa đây! Thuần tỷ,—— chị…”
“Câm miệng, đừng có hỏi, không phải chuyện của mày.”
Phương Tử Cách lách vào nhà vệ sinh nam, Trương Lỵ Thuần hất mái tóc dài đi ra, tâm tình thoạt nhìn không tệ.
Phương Tử Cách lấy điện thoại di động ra: “Cao ca, có thể…đến trường học của em một chuyến hay không?”
Trương Lỵ Thuần vạn vạn không ngờ tới sẽ có một ngày mình bị Phương Tử Cách chận đường.
Vẫn là cái chỗ đó, vẫn là mấy vai chính đó, nhưng lập trường lại thay đổi.
“Hà Tống ở đâu?”
Phương Tử Cách không muốn phí lời với cô ả, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Con mắt Trương Lỵ Thuần đảo một vòng, ngón tay quấn quấn lấy tóc: “Không phải mày thân thiết với hắn lắm sao? Mày không biết thì sao tao có thể biết được.”
Nếu như nói ban đầu Phương Tử Cách chỉ là hoài nghi, vậy thì bây giờ chính là đã xác định được.
Trương Lỵ Thuần đắc ý, quả thực chính là muốn khoe khoang với Phương Tử Cách. Cảm xúc từ trong ánh mắt kia truyền đến, khoảng chừng cũng chỉ có mình Phương Tử Cách nhìn ra hiểu được —— đó là tia lửa tuyên chiến giữa tình địch với nhau: Mày thua rồi, ở trong lòng hắn, tao vẫn là quan trọng nhất.
Phải biết, Trương Lỵ Thuần có thể là người đầu tiên cũng là người duy nhất chất vấn cậu “Hà Tống đi đây vậy”. Từ một chút dấu vết này, làm cho Phương Tử Cách mẫn cảm nhận ra được trạng thái lúc này của Trương Lỵ Thuần rất khác thường.
“Cậu muốn giúp hắn nhảy vào hố lửa sao? Hay là cậu muốn nhìn thấy hắn ở trong tù?”
Trương Lỵ Thuần không nhúc nhích chút nào: “Không hiểu mày nói gì cả, tốt nhất là mày nhanh chóng tránh ra cho tao đi, nếu không là tao kêu lên đó à!”
Hà Cao mang theo người của hắn đứng cách đó không xa, Trương Lỵ Thuần không dám manh động, mà cũng cảm thấy hắn sẽ không dám đụng đến mình. Hà Cao sớm biết Phương Tử Cách không thể đối phó được với loại con gái này, cho nên cũng không để lãng phí thêm thời gian.
“Em gái, nói chuyện vui vẻ chút nào.”
“Anh là ai?” Trương Lỵ Thuần quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, lúc cô ở bên cạnh Hà Tống, cũng chưa từng nhìn thấy Hà Cao: “Sao vậy? Tình nhân mới của Tiểu thủy tinh à?”
“Con mẹ nó miệng cô em sạch sẽ một chút, tôi là anh trai của Hà Tống, anh ruột.”
Sắc mặt Trương Lỵ Thuần chợt cứng đờ, nhưng mạnh miệng không xin lỗi: “Anh thì anh chứ… Hung dữ cái gì…”
“Vé xe của cậu mua đi đến chỗ nào?” Phương Tử Cách tiếp tục truy hỏi.
Trương Lỵ Thuần hoàn toàn không tính trả lời, giả vờ giả vịt nhìn móng tay của mình. Hà Cao đối với người như vậy nhìn thấy nhiều lắm rồi, xoay người lại bắt chuyện một chút, rồi gọi một nữ sinh đến.
Buộc tóc cao đuôi ngựa, áo da ủng da, vừa nhìn đã biết là tiểu thái muội chân chính khác xa với trò trẻ con của Trương Lỵ Thuần này.
Không ra tay với phái nữ là nguyên tắc của hai anh em nhà này, nhưng gặp đứa ngoan cố, vậy thì thay bằng nữ vậy.
Nữ sinh cười híp mắt: “Em gái nhỏ, nói thật cho chị biết, Hà Tống đi đâu vậy?”
Trương Lỵ Thuần còn chưa bị ảnh hưởng, nhưng tiểu thái muội đi theo cô thì gan hơi nhỏ, sớm bị khí thế kia dọa sợ: “Tôi… Tôi không biết.. Tôi chỉ giúp mua vé mà thôi!”
“Mày khốn nạn mày câm miệng!” Trương Lỵ Thuần lật một cái tát, đánh cho tiểu thái muội cũng lảo đảo một chút.
Câu tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, nữ sinh buộc đuôi ngựa đã ra tay, cầm tóc hất ngã trên đất, trên mặt mỗi người cho hai cái bạt tai, nói một cách lạnh lùng: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt à.”
Tiểu thái muội bị dọa, ngay cả khóc cũng quên mất, trực tiếp lấy vé xe đưa ra.
Đến Lân trấn, bốn giờ rưỡi chiều nay.
Đã một tuần Phương Tử Cách không nhận được tin tức cả điện thoại của Hà Tống, lần đầu tiên sâu sắc ý thức được, vận mệnh thật sự quá bất công.
Cách một cái phòng, Phương mẹ vẫn còn đang cãi nhau với Phương ba qua điện thoại: “Cái con hồ ly tinh kia của anh quấy rầy tôi anh có quản hay không? Cái gì mà nói tôi tiêu nhiều tiền thế nhưng tiền anh chất lên người con hồ ly tinh kia chắc ít lắm nhỉ? Lúc con trai có chuyện thì tôi ở đâu? Tôi con mẹ nó còn đang muốn hỏi khi đó anh ở đâu đấy!”
Từ ngày cậu sinh ra đến nay chưa từng thấy ba mẹ cho đối phương một sắc mặt tốt đẹp nào, mỗi lần ầm ĩ lên hận không thể đứng tại chỗ lấy cái lọ hoa đập đối phương một cái cho sảng khoái.
Không có ngày nào là Phương Tử Cách không muốn chạy trốn cách ba mẹ thật xa, nhưng cố tình bọn họ luôn đứng trước mặt cậu sinh long hoạt hổ mà đánh nhau không ngớt.
Còn Hà Tống thì sao? Gia đình hắn yêu thương hoà thuận, nhưng không có ba ba, hiện tại ngay cả mẹ cũng bị cướp mất.
Buổi tối hôm đó, bọn họ vẫn còn giao lưu tâm tình những lời buồn nôn, phiền não ngày hôm sau làm gì mới có thể càng buồn nôn hơn nữa. Hạnh phúc này thật giống như phiền não và bất hạnh mãi mãi cũng sẽ không bao giờ ập đến lên trên đầu mình.
Nhưng mà hiện thực lại cho một cái bạt tai này thật quá độc ác.
Phương Tử Cách nghĩ: Tại sao lại không rơi lên người tôi? Tại sao lại là Hà Tống?
Say rượu, tai nạn xe cộ, bỏ trốn, bỏ mình tại chỗ, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã xóa sạch một sinh mạng.
Phương Tử Cách vĩnh viễn nhớ đến lời Hà mẹ đã nói với cậu: “Hà Tống bắt nạt con, con nhớ nói với dì, dì đi đánh nó!”
Bà mập mạp, giọng rất lớn, rất thích cười, là một người mẹ đầy vui vẻ. Hà Tống luôn nói bà rất dông dài phiền phức, nhưng mà Phương Tử Cách chỉ dùng đầu gối cũng nhìn ra được, trong lòng Hà Tống, mẹ là quan trọng nhất.
Cho nên hắn từ bỏ ý niệm lên đại học, phải sớm bắt đầu làm việc kiếm tiền, không thể để cho người mẹ kia chịu thêm khổ cực nào nữa.
Nhìn thấy Hà Tống trong bệnh viện, Phương Tử Cách không thể ngừng được mà khóc lên. Hà Tống hiểu chuyện hơn cậu rất nhiều, tại sao luôn phải mất đi những gì mà hắn yêu thương nhất?
Sau khi Hà Tống mất tích, mỗi ngày cậu đều gửi rất nhiều tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại mỗi ngày đều đi đến nhà Hà Tống gõ cửa một lần. Cậu cũng thử định vị như Hà Tống đã từng làm, nhưng mà bất kể là số hay điện thoại, Hà Tống đều thay đổi toàn bộ.
Cậu hiểu rất rõ tính cách của Hà Tống, mình bị Ngô Đức bắt nạt hắn đã suýt đánh người đến chết, lần này sợ rằng thật sự nháo chết người.
Cậu rất sợ sau này chỉ có thể nhìn thấy Hà Tống sau cánh cửa tù!
Hà Cao cũng có suy nghĩ như vậy.
Một bên hắn muốn tìm ra kẻ gây tai nạn rồi trốn đi kia, một bên muốn tìm thằng em trai đang mất tích. Hắn biết chỉ cần mình trễ một bước, trăm phần trăm Hà Tống sẽ đem người kia ra làm thịt.
Hắn cho là Hà Tống sẽ liên lạc với Phương Tử Cách, Phương Tử Cách cũng cho là Hà Tống sẽ liên lạc với hắn, kết quả Hà Tống dứt khoát biến mất khỏi thế gian này.
“Tìm người bảo lãnh sau khi hội thẩm xong là cái mẹ kiếp gì?”
Hà Cao lười hiểu rõ mấy cái này, không hiểu tại sao kẻ gây ra họa không bị mang còng tay xử cực hình bắt giữ trong ngục giam, ngược lại lại đường hoàng về nhà.
Phương Tử Cách nghe được chuyện này liền nhanh chóng về nhà kiếm tài liệu, tuy rằng có chỗ hiểu chỗ không, nhưng tốt xấu gì cũng biết hơn Hà Cao một chút.
Nghe cậu giải thích xong, Hà Cao “Phi” một cái: “Không phải là đang cùng ông đây so thủ đoạn sao? Chỉ cần phán quyết một chút, ông đây bảo đảm hắn ở trong ngục không sống quá một năm!”
Nói xong lại cắn chặt răng: “Tiểu tử thúi, là con mẹ nó không thể chờ!”
Ước chừng là kiêng kỵ với lời nói kia của Hà Tống, sợ bị trả thù, người gây ra họa lập tức được người nhà chuyển đi. Hà Cao đến nay vẫn không tìm được người ở đâu. Vốn ỷ vào bản thân có nhiều thuộc hạ trải ra đi tìm, thế nào cũng nhanh hơn Hà Tống, nhưng bây giờ thời gian trôi qua từng giờ, Hà Cao cũng có chút nóng nảy.
Trường học vẫn phải đi, nhưng mà Phương Tử Cách không có tâm tình học tập. Chuyện thi đại học trong đầu cậu đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cậu sờ lên mặt bàn học trống rỗng của Hà Tống, nghĩ đến bộ dạng của hắn khi ngồi ở đó, thật giống như đang nằm mơ.
Tại sao hiện tại lại không có ở đây?
“Tránh ra.”
Vai bị mạnh mẽ va vào một phát, Trương Lỵ Thuần kiêu căng liếc mắt nhìn cậu một cái, từ bên cạnh cậu đi ngang qua, cậu có thể nghe thấy rõ một tiếng “hừ” khinh thường.
Lúc Phương Tử Cách ổn định lại bản thân thì đã muộn hơn một phút, cậu nhanh chóng đi theo phía sau cô ả hướng về nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh nam và nữ phân ra hai bên trái phải ở cuối hành lang, Phương Tử Cách rửa tay, rồi đứng bên ngoài cửa vệ sinh nam dùng khăn giấy lau tay một chút.
Giọng nói lớn của Trương Lỵ Thuần lập tức truyền ra từ phía đối diện.
“Thuần tỷ, tại sao gần đây chị đi mà không dẫn em theo… Em chỉ có một người …”
“Không phải tao đã nói là có việc à, lằng nhằng cái gì… Mua vé cho tao chưa?”
“Mua, mua rồi! Em còn mua xe có máy điều hòa đây! Thuần tỷ,—— chị…”
“Câm miệng, đừng có hỏi, không phải chuyện của mày.”
Phương Tử Cách lách vào nhà vệ sinh nam, Trương Lỵ Thuần hất mái tóc dài đi ra, tâm tình thoạt nhìn không tệ.
Phương Tử Cách lấy điện thoại di động ra: “Cao ca, có thể…đến trường học của em một chuyến hay không?”
Trương Lỵ Thuần vạn vạn không ngờ tới sẽ có một ngày mình bị Phương Tử Cách chận đường.
Vẫn là cái chỗ đó, vẫn là mấy vai chính đó, nhưng lập trường lại thay đổi.
“Hà Tống ở đâu?”
Phương Tử Cách không muốn phí lời với cô ả, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Con mắt Trương Lỵ Thuần đảo một vòng, ngón tay quấn quấn lấy tóc: “Không phải mày thân thiết với hắn lắm sao? Mày không biết thì sao tao có thể biết được.”
Nếu như nói ban đầu Phương Tử Cách chỉ là hoài nghi, vậy thì bây giờ chính là đã xác định được.
Trương Lỵ Thuần đắc ý, quả thực chính là muốn khoe khoang với Phương Tử Cách. Cảm xúc từ trong ánh mắt kia truyền đến, khoảng chừng cũng chỉ có mình Phương Tử Cách nhìn ra hiểu được —— đó là tia lửa tuyên chiến giữa tình địch với nhau: Mày thua rồi, ở trong lòng hắn, tao vẫn là quan trọng nhất.
Phải biết, Trương Lỵ Thuần có thể là người đầu tiên cũng là người duy nhất chất vấn cậu “Hà Tống đi đây vậy”. Từ một chút dấu vết này, làm cho Phương Tử Cách mẫn cảm nhận ra được trạng thái lúc này của Trương Lỵ Thuần rất khác thường.
“Cậu muốn giúp hắn nhảy vào hố lửa sao? Hay là cậu muốn nhìn thấy hắn ở trong tù?”
Trương Lỵ Thuần không nhúc nhích chút nào: “Không hiểu mày nói gì cả, tốt nhất là mày nhanh chóng tránh ra cho tao đi, nếu không là tao kêu lên đó à!”
Hà Cao mang theo người của hắn đứng cách đó không xa, Trương Lỵ Thuần không dám manh động, mà cũng cảm thấy hắn sẽ không dám đụng đến mình. Hà Cao sớm biết Phương Tử Cách không thể đối phó được với loại con gái này, cho nên cũng không để lãng phí thêm thời gian.
“Em gái, nói chuyện vui vẻ chút nào.”
“Anh là ai?” Trương Lỵ Thuần quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, lúc cô ở bên cạnh Hà Tống, cũng chưa từng nhìn thấy Hà Cao: “Sao vậy? Tình nhân mới của Tiểu thủy tinh à?”
“Con mẹ nó miệng cô em sạch sẽ một chút, tôi là anh trai của Hà Tống, anh ruột.”
Sắc mặt Trương Lỵ Thuần chợt cứng đờ, nhưng mạnh miệng không xin lỗi: “Anh thì anh chứ… Hung dữ cái gì…”
“Vé xe của cậu mua đi đến chỗ nào?” Phương Tử Cách tiếp tục truy hỏi.
Trương Lỵ Thuần hoàn toàn không tính trả lời, giả vờ giả vịt nhìn móng tay của mình. Hà Cao đối với người như vậy nhìn thấy nhiều lắm rồi, xoay người lại bắt chuyện một chút, rồi gọi một nữ sinh đến.
Buộc tóc cao đuôi ngựa, áo da ủng da, vừa nhìn đã biết là tiểu thái muội chân chính khác xa với trò trẻ con của Trương Lỵ Thuần này.
Không ra tay với phái nữ là nguyên tắc của hai anh em nhà này, nhưng gặp đứa ngoan cố, vậy thì thay bằng nữ vậy.
Nữ sinh cười híp mắt: “Em gái nhỏ, nói thật cho chị biết, Hà Tống đi đâu vậy?”
Trương Lỵ Thuần còn chưa bị ảnh hưởng, nhưng tiểu thái muội đi theo cô thì gan hơi nhỏ, sớm bị khí thế kia dọa sợ: “Tôi… Tôi không biết.. Tôi chỉ giúp mua vé mà thôi!”
“Mày khốn nạn mày câm miệng!” Trương Lỵ Thuần lật một cái tát, đánh cho tiểu thái muội cũng lảo đảo một chút.
Câu tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, nữ sinh buộc đuôi ngựa đã ra tay, cầm tóc hất ngã trên đất, trên mặt mỗi người cho hai cái bạt tai, nói một cách lạnh lùng: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt à.”
Tiểu thái muội bị dọa, ngay cả khóc cũng quên mất, trực tiếp lấy vé xe đưa ra.
Đến Lân trấn, bốn giờ rưỡi chiều nay.