Mở mắt ra là đang nằm trên giường của mình, trời đã sáng trưng, không biết đã mấy giờ.
Trần trụi mà ôm lấy Hà Tống, Hà Tống để một cánh tay cho cậu gối lên, thân thể nằm ở một bên chơi máy điện tử.
Trên người Hà Tống rất ấm áp, hướng phòng ngủ của Phương Tử Cách không tốt lắm, cho dù mùa hè cũng phải đắp chăn, cư nhiên ngủ trần cả một buổi tối lại không hề thấy lạnh.
“Đừng nhúc nhích.”
Hà Tống biết cậu đã tỉnh rồi, chân dài khoác lên eo cậu, côn th*t cứng rắn đâm đâm vào bụng của cậu:
“Chờ lão công đánh xong ván này sẽ cho cưng ăn.”
Phương Tử Cách nhìn phân thân bừng bừng tinh thần gấp trăm lần kia, không thể hiểu nỗi thứ cả một buổi tối làm cho mình ngất xỉu, vì sao ngày hôm sau lại có thể cương thành như vậy?!
“Nhìn cái gì mà nhìn, chờ không kịp?” Hà Tống thả máy chơi game xuống, hai chân kẹp lấy cậu xoay người.
Ngón tay mò xuống thân dưới của Phương Tử Cách, tiểu nhăn nheo kia một lần nữa bế hợp lại, chỉ là bị làm với số lần nhiều trở nên có chút thịt nhô nhô.
Hà Tống cũng không hiểu lắm, vì sao ngày hôm qua bị đâm đến mức không thể khép lại được, hiện tại lại có thể chặt đến mức như đất chưa được khai hoang?! Đây là cái mông *** đãng gì thế này!
“Đừng, đừng! Phải đi học…!”
Ngón tay đã cắm vào nhục huyệt, bên trong trơn trượt ấm áp, sạch sành sanh —— xem ra tối hôm qua mình thanh lý cũng không tệ.
“Học hành cái rắm, trưa rồi.”
“Bên trong… Buổi trưa?!”
Phương Tử Cách chấn kinh, là một học sinh xuất sắc từ trước đến giờ cậu chưa từng trốn học. Nhưng mà từ khi theo Hà Tống, đã có mấy lần đến muộn, về sớm, hiện tại đã dứt khoát cúp cua luôn!
Chưa từng có cái gọi là yêu đương đứng đắn, từ trước đến nay không ngoại lệ đều là bị hắn làm đến mức đứng lên không nỗi.
“Không được… Tôi đã trốn học hai ngày…”
Quấy rối mấy lần, bắt đầu ra nước.
“Hai ngày thì sao, thành tích của cậu tốt như vậy, hai tháng cũng không có chuyện gì.”
Hà Tống thả chân xuống, thuần thục kéo hai chân của Phương Tử Cách qua, để cho cậu nằm nhoài trên người mình.
“Thấy giáo sẽ hỏi…! Van cậu… Tôi, tôi…!”
Nhìn cậu cầu xin đến đáng thương, Hà Tống đặt côn th*t ở trên đỉnh đầu cậu: “Được, cưng làm cho lão công bắn một lần, miệng phía trên hay miệng phía dưới, cưng tự chọn.”
Phương Tử Cách nghĩ một hồi, cảm thấy vừa bị hắn cắm vào mông, khi nào rút ra khó mà nói chắc chắn được, vì vậy nhẫn nhịn xấu hổ nói: “Trên… Phía trên…”
“Được, lộn lại, cưng ăn lão công, lão công ăn cưng.”
Phương Tử Cách ngoan ngoãn lộn lại, mông hướng về phía Hà Tống, ngón tay nắm lấy côn th*t thô to đưa vào trong miệng.
“A… A ưm…!”
Cậu sử dụng cả tay lẫn miệng, ra sức hầu hạ hắn, chỉ muốn làm cho nó bắn ra nhanh lên một chút thì sẽ có thể đi học.
Hà Tống sao lại không biết thủ đoạn nhỏ bé này của cậu cơ chứ, cho nên ra tay cũng không nhàn rỗi.
Miệng nhỏ non mềm phấn nộn đã nở, không đút một chút thì sao được?
Giả nhân giả nghĩa mà khẩu giao cho Phương Tử Cách, liếm được mấy cái lại dời đến chỗ khác. Đẩy cái miệng đầy nếp nhắn kia ra duỗi lưỡi đi vào, dẫn tới hậu huyệt của Phương Tử Cách co rụt lại.
“Đừng, đừng làm tiểu huyệt… Không phải đã nói …?”
“Cưng liếm cho lão công bắn ra, sẽ không làm.”
Phương Tử Cách hết cách rồi, tiếp tục dùng sức phun ra nuốt vào cái côn th*t kia. Trụ thể cứng rắn đầy gân xanh che kín kia, quả thực làm quai hàm cậu mệt chết, vì liếm hút cho hắn nên không kịp nuốt nước miếng mà chảy đầy xuống dưới.
Miệng nhỏ phía dưới của cậu, cũng bị Hà Tống làm cho bắt đầu chảy ra nước bọt.
Trong ngoài kích thích qua một lần, *** thủy tự động đi ra. Hai ngón tay của Hà Tống khép lại một chút đâm vào, đâm đến Phương Tử Cách ưm ưm rên rĩ trong cổ họng.
Hai ngón tay dài ở bên trong tiểu huyệt quen cửa quen nẻo, câu dẫn *** trùng ẩn trong cơ thể của Phương Tử Cách.
“Ưm… Ưm…! A a a a a…!!!”
Phương Tử Cách không chịu được lung lay cái mông nhỏ, lay sao cũng không thể quăng hai ngón tay ghê gớm kia đi.
Bên trong hậu huyệt bị đảo đi đảo lại, một trận lửa nóng bùng lên, thiêu đến hạ thể của cậu cũng trở nên ngứa ngáy.
Hiện tại cậu nhìn lại thịt heo bổng, ngoại trừ muốn đem nó nhét vào bên trong hậu huyệt ra thì không muốn làm cái gì khác!
“Ừm… Lão… Lão công…”
“Lão công còn chưa muốn bắn đây.”
“…!”
Là tự mình nói dùng “miệng phía trên”, hiện tại lại muốn cầu làm phía dưới, Phương Tử Cách cũng hận chính mình *** đãng!
Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, còn không phải là bị Hà Tống làm hại sao? Nhớ lúc đầu, nếu không phải là bị Hà Tống chặn ở trong đường hẻm…
“A ————!!!”
Điểm G lại bị đâm một cái, Phương Tử Cách rít lên một tiếng, hậu huyệt co rút lại đến nỗi suýt chút nữa bẻ gãy ngón tay Hà Tống.
“Mẹ nó, cưng muốn hại lão công tàn phế sao?” Hà Tống rút tay ra, đánh lên *** huyệt đang chảy *** thủy một cái.
Cái đánh này làm cho Phương Tử Cách triệt để không chịu được nữa.
Cậu nhấc cái mông lên, nắm lấy côn th*t của Hà Tống, từ dưới đũng quần nhìn Hà Tống:
“Lão công… Lão công dùng miệng phía dưới đi…”
Gian kế của Hà Tống đã được thực hiện, nhưng không biểu hiện ra.
“Một lát nữa, một lát nữa vậy, lão công cũng rất mệt mỏi.”
Cho dù biết là hắn cố ý nói như vậy, nhưng Phương Tử Cách cũng hết cách rồi, tiếp tục cầu xin hắn:
“Lão công van cậu… Van cậu…!”
“Là ai nói muốn lên lớp, không phải không còn kịp rồi sao?”
“Ưm…!” Phương Tử Cách cắn răng một cái: “Không đi… Lão công làm bao lâu cũng được, tôi không đi!”
“Hắc…!”
Hà Tống chống đỡ thân thể dậy, từ phía dưới cậu trượt ra ngoài:
“Đây chính là do cưng nói!”
Mở mắt ra là đang nằm trên giường của mình, trời đã sáng trưng, không biết đã mấy giờ.
Trần trụi mà ôm lấy Hà Tống, Hà Tống để một cánh tay cho cậu gối lên, thân thể nằm ở một bên chơi máy điện tử.
Trên người Hà Tống rất ấm áp, hướng phòng ngủ của Phương Tử Cách không tốt lắm, cho dù mùa hè cũng phải đắp chăn, cư nhiên ngủ trần cả một buổi tối lại không hề thấy lạnh.
“Đừng nhúc nhích.”
Hà Tống biết cậu đã tỉnh rồi, chân dài khoác lên eo cậu, côn tht cứng rắn đâm đâm vào bụng của cậu:
“Chờ lão công đánh xong ván này sẽ cho cưng ăn.”
Phương Tử Cách nhìn phân thân bừng bừng tinh thần gấp trăm lần kia, không thể hiểu nỗi thứ cả một buổi tối làm cho mình ngất xỉu, vì sao ngày hôm sau lại có thể cương thành như vậy?!
“Nhìn cái gì mà nhìn, chờ không kịp?” Hà Tống thả máy chơi game xuống, hai chân kẹp lấy cậu xoay người.
Ngón tay mò xuống thân dưới của Phương Tử Cách, tiểu nhăn nheo kia một lần nữa bế hợp lại, chỉ là bị làm với số lần nhiều trở nên có chút thịt nhô nhô.
Hà Tống cũng không hiểu lắm, vì sao ngày hôm qua bị đâm đến mức không thể khép lại được, hiện tại lại có thể chặt đến mức như đất chưa được khai hoang?! Đây là cái mông đãng gì thế này!
“Đừng, đừng! Phải đi học…!”
Ngón tay đã cắm vào nhục huyệt, bên trong trơn trượt ấm áp, sạch sành sanh —— xem ra tối hôm qua mình thanh lý cũng không tệ.
“Học hành cái rắm, trưa rồi.”
“Bên trong… Buổi trưa?!”
Phương Tử Cách chấn kinh, là một học sinh xuất sắc từ trước đến giờ cậu chưa từng trốn học. Nhưng mà từ khi theo Hà Tống, đã có mấy lần đến muộn, về sớm, hiện tại đã dứt khoát cúp cua luôn!
Chưa từng có cái gọi là yêu đương đứng đắn, từ trước đến nay không ngoại lệ đều là bị hắn làm đến mức đứng lên không nỗi.
“Không được… Tôi đã trốn học hai ngày…”
Quấy rối mấy lần, bắt đầu ra nước.
“Hai ngày thì sao, thành tích của cậu tốt như vậy, hai tháng cũng không có chuyện gì.”
Hà Tống thả chân xuống, thuần thục kéo hai chân của Phương Tử Cách qua, để cho cậu nằm nhoài trên người mình.
“Thấy giáo sẽ hỏi…! Van cậu… Tôi, tôi…!”
Nhìn cậu cầu xin đến đáng thương, Hà Tống đặt côn tht ở trên đỉnh đầu cậu: “Được, cưng làm cho lão công bắn một lần, miệng phía trên hay miệng phía dưới, cưng tự chọn.”
Phương Tử Cách nghĩ một hồi, cảm thấy vừa bị hắn cắm vào mông, khi nào rút ra khó mà nói chắc chắn được, vì vậy nhẫn nhịn xấu hổ nói: “Trên… Phía trên…”
“Được, lộn lại, cưng ăn lão công, lão công ăn cưng.”
Phương Tử Cách ngoan ngoãn lộn lại, mông hướng về phía Hà Tống, ngón tay nắm lấy côn tht thô to đưa vào trong miệng.
“A… A ưm…!”
Cậu sử dụng cả tay lẫn miệng, ra sức hầu hạ hắn, chỉ muốn làm cho nó bắn ra nhanh lên một chút thì sẽ có thể đi học.
Hà Tống sao lại không biết thủ đoạn nhỏ bé này của cậu cơ chứ, cho nên ra tay cũng không nhàn rỗi.
Miệng nhỏ non mềm phấn nộn đã nở, không đút một chút thì sao được?
Giả nhân giả nghĩa mà khẩu giao cho Phương Tử Cách, liếm được mấy cái lại dời đến chỗ khác. Đẩy cái miệng đầy nếp nhắn kia ra duỗi lưỡi đi vào, dẫn tới hậu huyệt của Phương Tử Cách co rụt lại.
“Đừng, đừng làm tiểu huyệt… Không phải đã nói …?”
“Cưng liếm cho lão công bắn ra, sẽ không làm.”
Phương Tử Cách hết cách rồi, tiếp tục dùng sức phun ra nuốt vào cái côn tht kia. Trụ thể cứng rắn đầy gân xanh che kín kia, quả thực làm quai hàm cậu mệt chết, vì liếm hút cho hắn nên không kịp nuốt nước miếng mà chảy đầy xuống dưới.
Miệng nhỏ phía dưới của cậu, cũng bị Hà Tống làm cho bắt đầu chảy ra nước bọt.
Trong ngoài kích thích qua một lần, thủy tự động đi ra. Hai ngón tay của Hà Tống khép lại một chút đâm vào, đâm đến Phương Tử Cách ưm ưm rên rĩ trong cổ họng.
Hai ngón tay dài ở bên trong tiểu huyệt quen cửa quen nẻo, câu dẫn trùng ẩn trong cơ thể của Phương Tử Cách.
“Ưm… Ưm…! A a a a a…!!!”
Phương Tử Cách không chịu được lung lay cái mông nhỏ, lay sao cũng không thể quăng hai ngón tay ghê gớm kia đi.
Bên trong hậu huyệt bị đảo đi đảo lại, một trận lửa nóng bùng lên, thiêu đến hạ thể của cậu cũng trở nên ngứa ngáy.
Hiện tại cậu nhìn lại thịt heo bổng, ngoại trừ muốn đem nó nhét vào bên trong hậu huyệt ra thì không muốn làm cái gì khác!
“Ừm… Lão… Lão công…”
“Lão công còn chưa muốn bắn đây.”
“…!”
Là tự mình nói dùng “miệng phía trên”, hiện tại lại muốn cầu làm phía dưới, Phương Tử Cách cũng hận chính mình đãng!
Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, còn không phải là bị Hà Tống làm hại sao? Nhớ lúc đầu, nếu không phải là bị Hà Tống chặn ở trong đường hẻm…
“A ————!!!”
Điểm G lại bị đâm một cái, Phương Tử Cách rít lên một tiếng, hậu huyệt co rút lại đến nỗi suýt chút nữa bẻ gãy ngón tay Hà Tống.
“Mẹ nó, cưng muốn hại lão công tàn phế sao?” Hà Tống rút tay ra, đánh lên huyệt đang chảy thủy một cái.
Cái đánh này làm cho Phương Tử Cách triệt để không chịu được nữa.
Cậu nhấc cái mông lên, nắm lấy côn tht của Hà Tống, từ dưới đũng quần nhìn Hà Tống:
“Lão công… Lão công dùng miệng phía dưới đi…”
Gian kế của Hà Tống đã được thực hiện, nhưng không biểu hiện ra.
“Một lát nữa, một lát nữa vậy, lão công cũng rất mệt mỏi.”
Cho dù biết là hắn cố ý nói như vậy, nhưng Phương Tử Cách cũng hết cách rồi, tiếp tục cầu xin hắn:
“Lão công van cậu… Van cậu…!”
“Là ai nói muốn lên lớp, không phải không còn kịp rồi sao?”
“Ưm…!” Phương Tử Cách cắn răng một cái: “Không đi… Lão công làm bao lâu cũng được, tôi không đi!”
“Hắc…!”
Hà Tống chống đỡ thân thể dậy, từ phía dưới cậu trượt ra ngoài:
“Đây chính là do cưng nói!”