Ánh mặt trời ấm áp buổi sáng, trong một khoảng sân, Tô Sách ngồi trên một chiếc ghế dài, cầm kim khâu may vá một tấm vải dệt mềm mại.
Nếu là mấy năm trước, Tô Sách vô luận thế nào cũng không nghỉ tới có một ngày mình sẽ tự tay may quần áo cho những đứa con của mình… hơn nữa lại còn là thân phận ‘mẫu thân’.
Cậu may may, ánh mắt ôn nhu dừng trên người đám nhỏ.
Một đứa nhỏ đáng yêu đứng trong một cái nôi gỗ chỉ đủ để một mình bé đứng, hai tay nắm lấy mép nôi, có chút không chắc chắn im lặng đứng trong đó.
Mà xung quanh khúc nôi, ba tiểu sư tử hơn lớn hơn bé một chút đang dùng đầu nhẹ nhàng huých nôi gỗ, thẳng đến khi bé con quơ tay đập một cái thì nhanh chóng nhảy dựng lên, liếm mặt bé con sau đó xoay người bỏ chạy.
Từ lúc học trưởng sinh trứng đến giờ cũng đã nửa năm.
Ai cũng không ngờ chui ra từ quả trứng kia không phải một con rắn nhỏ—— không phải giống đực, ngược lại lại là một tiểu giống cái đáng yêu.
Đám nhóc nhà Tô Sách rất hiếu kì đối với tiểu giống cái, luôn thích xoay quanh bé, sau khi cân nhắc tới bọn nhỏ, Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm, hai vị ‘gia trưởng’ quyết định nối liền hai nhà… cũng chính là chặt bỏ toàn bộ cây cối giữa hai nhà, xây dựng thành một ít phòng ốc độc lập nhưng vẫn nối liền nhau, trở thành một khoảng sân độc lập. Lúc đó, Dương Hàn cùng Tô Sách cũng đưa ra rất nhiều đề nghị, chính là tham khảo theo phương thức xây dựng kiểu tứ hợp viện, chỉnh sửa lại một vòng.
Đám người lớn đã cân nhắc qua, chờ đám nhóc trưởng thành hẳn sẽ có bầu bạn, hơn nữa về sau nói không chừng trong nhà còn có thể sẽ xuất hiện thêm thành viên mới, phòng ở đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Tô Sách ngoài mặt không lộ ra, nhưng trong lòng thật sự rất cao hứng.
Lúc phòng ở bọn họ nối liền nhau, hai nhà có thể xem là một, lúc càng có nhiều thành viên hơn thì không khí lại càng huyên náo hơn.
Nghĩ nghĩ, tầm mắt Tô Sách lại chuyển về phía bọn nhỏ.
Ba đứa nhóc nhà cậu hiện tại đã được hai tuổi, năng lực biến hình đã rất thuần thục, lại nghịch ngợm vô cùng, thường xuyên biến thành đứa nhỏ chạy loạn khắp nơi, lúc bị rượt đuổi thì liền hóa thành tiểu sư tử, nhanh như chớp lủi đi thật xa, thật sự làm người ta dở khóc dở cười, nhưng cũng không nỡ trách mắng.
Mà tiểu giống cái nhà Dương Hàn cũng có tên của mình—— được A Nhĩ sâm gọi là ‘Ô Á‘, trong ngôn ngữ thú nhân thì nó có nghĩa là ‘trân quý’.
Quả thực, tiểu Ô Á hiện tại mà nói đối với bọn Tô Sách quả thật chính là bảo vật trân quý nhất.
Là một tiểu giống cái, lúc nuôi dưỡng quả thực khó khăn hơn dưỡng nhóm tiểu sư tử rất nhiều.
Tỷ như nói hai tháng đầu không được ra khỏi cửa, chỉ sợ gặp gió sẽ lập tức bị bệnh, thậm chí là tử vong. Mà tiểu Ô Á ăn cũng không đơn giản là sữa thú mới vắt, còn phải đun sôi sau đó pha loãng tới một mức độ nhất định mới có thể chầm chậm uy bé uống—— hơn nữa sức ăn của tiểu Ô Á thực sự quá nhỏ, hệt như những tiểu giống cái yếu ớt khác.
Vì để dưỡng tốt tiểu Ô Á, Dương Hàn cùng Tô Sách thậm chí còn đặc biệt đi tới các nhà có kinh nghiệm chăm sóc ấu tể giống cái để hỏi han những chuyện cần chú ý—— vấn đề này Tạp Mạch Nhĩ không có kinh nghiệm thực tế không thể trợ giúp.
Tiểu Ô Á cũng không chịu thua kém, mặt dù phương diện nuôi nấng so với ba tiểu sư tử phiền toái hơn một chút, nhưng tính tình bé lại rất ngoan, không nghịch ngợm chút nào. Dương Hàn đút bé ăn thì Ô Á liền ngoan ngoãn ăn, cũng không làm nũng cứ đòi người ta phải ôm mình, lại càng không giống nhóm tiểu sư tử cứ lăn lộn trên mặt đất, làm người ta vừa thấy liền đau lòng cùng yêu thương.
Tô Sách cũng thực thích tiểu Ô Á, trừ bỏ học trưởng xem bé như trân bảo, cậu cũng thường xuyên mang những thức ăn mỹ vị lại cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho tiểu Ô Á nếm thử, sau khi chiếm được nụ cười đáng yêu của bé thì hôn chụt một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của bé con, hoàn toàn hưởng thụ lạc thú nuôi ‘con gái’.
Cậu suy nghĩ nhưng động tác trong tay không hề ngừng lại.
Mặc kệ là tiểu giống đực hay tiểu giống cái, da thịt nhóm ấu tể không thể nghi ngờ đều rất mềm mại, đặc biệt là tiểu giống cái. Vì thế để bọn nhỏ càng thoải mái một chút, Tô Sách từ nhóm giống cái am hiểu chăn nuôi hồng tàm cùng thủ công dệt vải tốt nhất trong bộ lạc thu được vải tơ tằm mềm mại nhất cùng vải bố mềm hơn da thú nhưng thô ráp hơn tơ tằm… Cậu lấy vải bố may thành rất nhiều quần áo cho nhóm tiểu sư tử, còn tiểu Ô Á thì dùng tơ tằm, hết thảy đều hi vọng bọn nhỏ càng thoải mái hơn.
Dương Hàn kì thực cũng rất cố gắng trong phương diện này, chỉ tiếc anh không có sự cẩn thận cùng kiên nhẫn như Tô Sách, vì thế cố gắng thật lâu cũng chỉ lãng phí vải vóc mà thôi… Sau đó, Tô Sách chỉ đành để anh làm một ít công việc cắt này nọ—— này thật ra không làm khó Dương Hàn lắm.
Tô Sách rất nhanh liền làm xong một bộ, là dạng quần áo trẻ em giống như cái yếm—— để ba tiểu sư tử dùng, cho dù bọn nó biến thành hình thú thì cũng không rớt khỏi người—— dù sao cũng chỉ đeo lên mà thôi!
Tiếp đó, Tô Sách gọi một tiếng: “Tư Cái! Tới đây một chút!”
Cậu vừa dứt lời thì ‘soạt’ một tiếng, Tô Sách chỉ thấy một vệt vàng lóe lên, trước mặt xuất hiện ba tiểu sư tử xếp thành một hàng ngồi chồm hổm, cả đám đều nghiêng đầu, thật sự muốn đáng yêu bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.
Tô Sách thở dài, túm lấy gáy hai con trong số đó nhấc qua một bên, sau đó nói: “Phất Lai, Lan Đức, đừng nháo.”
Đáng yêu thì đáng yêu nhưng đám nhóc này thật sự không làm người ta bớt lo chút nào.
Bởi vì bộ dáng giống nhau như đúc, hơn nữa nhóm người lớn cũng không nhớ rõ là ai chào đời trước, vì thế ba tiểu sư tử đều cảm thấy mình hẳn làm lão đại mới đúng, hơn nữa còn vì thế mà rất thường xuyên diễn ra màn đánh nhau nhưng lần nào cũng không phân thắng bại.
Nhưng đứa nhỏ đã lớn như vậy cũng nên có xưng hô đi? Tranh đến tranh đi, cuối cùng vẫn là Tô Sách ra tay, tùy tiện sắp xếp trình tự cho ba đứa nhóc, sau đó dùng nhựa cây nhuộm lông mao cho đám tiểu sư tử—— cho dù biến thành hình người, nhóm tiểu sư tử vẫn có thể phân biệt nhờ một chùm, hai chùm hay ba chùm tóc đen.
Đương nhiên, đứa chỉ có một chùm tóc đen chính là lão đại Tư Cái, cứ theo đó mà suy ra.
Cho nên, cho dù ngoại hình cùng hành động của nhóm tiểu sư tử giống hệt như nhau, Tô Sách liếc mắt một cái vẫn phân biệt được.
Vì thế hai đứa nhóc bị nắm cổ xách qua một bên liền chán nản cúi đầu, chỉ còn lại một đứa nhóc vô cùng cao hứng giơ móng bám lấy chân Tô Sách.
Cảm thấy có chút buồn cười, Tô Sách đưa một tay ôm lấy chân Tư Cái, đeo cái yếm lên bụng bé. Theo hành động nhe răng mỉm cười Tư Cái liền biến thành một tiểu oa oa béo mũm mĩm, ngồi trên đầu gối Tô Sách mà đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình.
Tô Sách sờ sờ đầu Tư Cái: “Thích không?”
“Thích!” Tư Cái cọ cọ bàn tay Tô Sách, híp mắt nói: “Cám ơn mẫu thân!”
Khóe miệng Tô Sách co rút một chút.
Đã nhiều năm rồi cậu vẫn chưa quen với xưng hô ‘mẫu thân’ này… cho dù trong lòng biết mình quả thực phải thừa nhận, nhưng mỗi khi nghe thấy vẫn có chút mất tự nhiên.
Phất Lai cùng Lan Đức bắt đầu vây quanh người Tô Sách, tiểu Ô Á ở bên kia tựa hồ cũng bị hấp dẫn, bé vỗ bàn tay bé xíu ‘a a’ kêu to, Tư Cái nghe thấy, liền nhảy xuống khỏi chân Tô Sách, nghiêng ngả lảo đạo chạy tới bên nôi gỗ, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ô Á, cũng bắt đầu ‘a a’…
Tô Sách đầu tiên là buồn cười nhìn hai đứa nhóc bên kia, sau đó vươn tay dùng sức xoa đầu sư tử của Phất Lai cùng Lan Đức.
Lúc này có người ở bên ngoài đẩy cửa tiến vào, mở miệng cười: “Này, A Sách, các ngươi đang làm gì đó, chơi thực vui vẻ a!”
Là Dương Hàn mới đi hái chút rau dưa trở về, trong tay ôm một cái sọt lớn, bên trong là rất nhiều rau xanh tươi ngon. Chờ anh tiến vào nhà, Tô Sách mới nhìn thấy phía sau còn có hai người.
A Nhĩ Sâm cùng Thản Đồ, mỗi người khiêng hai đầu dã thú đi vào, sau đó bước tới bên cạnh vài bước rồi thuận tay ném con mồi vào một góc trong sân.
Hôm nay vừa lúc tới phiên A Nhĩ Sâm xử lý con mồi, vì thế Thản Đồ nhanh chóng đi rửa tay sau đó lủi tới, hôn nhẹ một cái lên trán Tô Sách, sau đó cứ nhìn cậu chằm chằm.
Tô Sách thở dài, đứng lên, Thản Đồ lập tức cao hứng ngồi xuống, ôm Tô Sách vào lòng. Phất Lai cùng Lan Đức ngẩng đầu nhìn, sau đó phóng người nhào lên vai Thản Đồ, liếm liếm gò má y, sau đó cùng biến thành đứa nhóc béo mũm mĩm nhảy xuống tìm tiểu Ô Á cùng Tư Cái chơi đùa.
Dương Hàn phất tay với Tô Sách, xoay người đi vào nhà bếp, A Nhĩ Sâm lúc này cũng xử lý tốt một con mồi, đem phần thịt đã xử lý xong khiên vào nhà bếp.
Bữa cơm này do Dương Hàn từ tay ngang đã tiến bộ hơn hẳn làm, A Nhĩ Sâm phụ một tay, ngày mai sẽ đổi thành Tô Sách cùng Thản Đồ.
Tô Sách cảm nhận được cái đầu to óng ánh sắc vàng gối trên hõm vai mình, trong lòng vô cùng ấm áp.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, bọn họ càng lúc càng thân thiết, quan hệ của mọi người trong nhà cũng ngày càng chặt chẽ.
Qua thêm vài năm nữa bọn nhỏ sẽ trưởng thành, đến lúc đó hẳn sẽ có thêm nhiều chuyện cần quan tâm lo lắng hơn nữa.
Bất quá… Tô Sách cười khẽ, cậu nghĩ, bọn họ sẽ vui vẻ đối mặt.
-Toàn Văn Hoàn-
Ánh mặt trời ấm áp buổi sáng, trong một khoảng sân, Tô Sách ngồi trên một chiếc ghế dài, cầm kim khâu may vá một tấm vải dệt mềm mại.
Nếu là mấy năm trước, Tô Sách vô luận thế nào cũng không nghỉ tới có một ngày mình sẽ tự tay may quần áo cho những đứa con của mình… hơn nữa lại còn là thân phận ‘mẫu thân’.
Cậu may may, ánh mắt ôn nhu dừng trên người đám nhỏ.
Một đứa nhỏ đáng yêu đứng trong một cái nôi gỗ chỉ đủ để một mình bé đứng, hai tay nắm lấy mép nôi, có chút không chắc chắn im lặng đứng trong đó.
Mà xung quanh khúc nôi, ba tiểu sư tử hơn lớn hơn bé một chút đang dùng đầu nhẹ nhàng huých nôi gỗ, thẳng đến khi bé con quơ tay đập một cái thì nhanh chóng nhảy dựng lên, liếm mặt bé con sau đó xoay người bỏ chạy.
Từ lúc học trưởng sinh trứng đến giờ cũng đã nửa năm.
Ai cũng không ngờ chui ra từ quả trứng kia không phải một con rắn nhỏ—— không phải giống đực, ngược lại lại là một tiểu giống cái đáng yêu.
Đám nhóc nhà Tô Sách rất hiếu kì đối với tiểu giống cái, luôn thích xoay quanh bé, sau khi cân nhắc tới bọn nhỏ, Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm, hai vị ‘gia trưởng’ quyết định nối liền hai nhà… cũng chính là chặt bỏ toàn bộ cây cối giữa hai nhà, xây dựng thành một ít phòng ốc độc lập nhưng vẫn nối liền nhau, trở thành một khoảng sân độc lập. Lúc đó, Dương Hàn cùng Tô Sách cũng đưa ra rất nhiều đề nghị, chính là tham khảo theo phương thức xây dựng kiểu tứ hợp viện, chỉnh sửa lại một vòng.
Đám người lớn đã cân nhắc qua, chờ đám nhóc trưởng thành hẳn sẽ có bầu bạn, hơn nữa về sau nói không chừng trong nhà còn có thể sẽ xuất hiện thêm thành viên mới, phòng ở đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Tô Sách ngoài mặt không lộ ra, nhưng trong lòng thật sự rất cao hứng.
Lúc phòng ở bọn họ nối liền nhau, hai nhà có thể xem là một, lúc càng có nhiều thành viên hơn thì không khí lại càng huyên náo hơn.
Nghĩ nghĩ, tầm mắt Tô Sách lại chuyển về phía bọn nhỏ.
Ba đứa nhóc nhà cậu hiện tại đã được hai tuổi, năng lực biến hình đã rất thuần thục, lại nghịch ngợm vô cùng, thường xuyên biến thành đứa nhỏ chạy loạn khắp nơi, lúc bị rượt đuổi thì liền hóa thành tiểu sư tử, nhanh như chớp lủi đi thật xa, thật sự làm người ta dở khóc dở cười, nhưng cũng không nỡ trách mắng.
Mà tiểu giống cái nhà Dương Hàn cũng có tên của mình—— được A Nhĩ sâm gọi là ‘Ô Á‘, trong ngôn ngữ thú nhân thì nó có nghĩa là ‘trân quý’.
Quả thực, tiểu Ô Á hiện tại mà nói đối với bọn Tô Sách quả thật chính là bảo vật trân quý nhất.
Là một tiểu giống cái, lúc nuôi dưỡng quả thực khó khăn hơn dưỡng nhóm tiểu sư tử rất nhiều.
Tỷ như nói hai tháng đầu không được ra khỏi cửa, chỉ sợ gặp gió sẽ lập tức bị bệnh, thậm chí là tử vong. Mà tiểu Ô Á ăn cũng không đơn giản là sữa thú mới vắt, còn phải đun sôi sau đó pha loãng tới một mức độ nhất định mới có thể chầm chậm uy bé uống—— hơn nữa sức ăn của tiểu Ô Á thực sự quá nhỏ, hệt như những tiểu giống cái yếu ớt khác.
Vì để dưỡng tốt tiểu Ô Á, Dương Hàn cùng Tô Sách thậm chí còn đặc biệt đi tới các nhà có kinh nghiệm chăm sóc ấu tể giống cái để hỏi han những chuyện cần chú ý—— vấn đề này Tạp Mạch Nhĩ không có kinh nghiệm thực tế không thể trợ giúp.
Tiểu Ô Á cũng không chịu thua kém, mặt dù phương diện nuôi nấng so với ba tiểu sư tử phiền toái hơn một chút, nhưng tính tình bé lại rất ngoan, không nghịch ngợm chút nào. Dương Hàn đút bé ăn thì Ô Á liền ngoan ngoãn ăn, cũng không làm nũng cứ đòi người ta phải ôm mình, lại càng không giống nhóm tiểu sư tử cứ lăn lộn trên mặt đất, làm người ta vừa thấy liền đau lòng cùng yêu thương.
Tô Sách cũng thực thích tiểu Ô Á, trừ bỏ học trưởng xem bé như trân bảo, cậu cũng thường xuyên mang những thức ăn mỹ vị lại cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho tiểu Ô Á nếm thử, sau khi chiếm được nụ cười đáng yêu của bé thì hôn chụt một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của bé con, hoàn toàn hưởng thụ lạc thú nuôi ‘con gái’.
Cậu suy nghĩ nhưng động tác trong tay không hề ngừng lại.
Mặc kệ là tiểu giống đực hay tiểu giống cái, da thịt nhóm ấu tể không thể nghi ngờ đều rất mềm mại, đặc biệt là tiểu giống cái. Vì thế để bọn nhỏ càng thoải mái một chút, Tô Sách từ nhóm giống cái am hiểu chăn nuôi hồng tàm cùng thủ công dệt vải tốt nhất trong bộ lạc thu được vải tơ tằm mềm mại nhất cùng vải bố mềm hơn da thú nhưng thô ráp hơn tơ tằm… Cậu lấy vải bố may thành rất nhiều quần áo cho nhóm tiểu sư tử, còn tiểu Ô Á thì dùng tơ tằm, hết thảy đều hi vọng bọn nhỏ càng thoải mái hơn.
Dương Hàn kì thực cũng rất cố gắng trong phương diện này, chỉ tiếc anh không có sự cẩn thận cùng kiên nhẫn như Tô Sách, vì thế cố gắng thật lâu cũng chỉ lãng phí vải vóc mà thôi… Sau đó, Tô Sách chỉ đành để anh làm một ít công việc cắt này nọ—— này thật ra không làm khó Dương Hàn lắm.
Tô Sách rất nhanh liền làm xong một bộ, là dạng quần áo trẻ em giống như cái yếm—— để ba tiểu sư tử dùng, cho dù bọn nó biến thành hình thú thì cũng không rớt khỏi người—— dù sao cũng chỉ đeo lên mà thôi!
Tiếp đó, Tô Sách gọi một tiếng: “Tư Cái! Tới đây một chút!”
Cậu vừa dứt lời thì ‘soạt’ một tiếng, Tô Sách chỉ thấy một vệt vàng lóe lên, trước mặt xuất hiện ba tiểu sư tử xếp thành một hàng ngồi chồm hổm, cả đám đều nghiêng đầu, thật sự muốn đáng yêu bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.
Tô Sách thở dài, túm lấy gáy hai con trong số đó nhấc qua một bên, sau đó nói: “Phất Lai, Lan Đức, đừng nháo.”
Đáng yêu thì đáng yêu nhưng đám nhóc này thật sự không làm người ta bớt lo chút nào.
Bởi vì bộ dáng giống nhau như đúc, hơn nữa nhóm người lớn cũng không nhớ rõ là ai chào đời trước, vì thế ba tiểu sư tử đều cảm thấy mình hẳn làm lão đại mới đúng, hơn nữa còn vì thế mà rất thường xuyên diễn ra màn đánh nhau nhưng lần nào cũng không phân thắng bại.
Nhưng đứa nhỏ đã lớn như vậy cũng nên có xưng hô đi? Tranh đến tranh đi, cuối cùng vẫn là Tô Sách ra tay, tùy tiện sắp xếp trình tự cho ba đứa nhóc, sau đó dùng nhựa cây nhuộm lông mao cho đám tiểu sư tử—— cho dù biến thành hình người, nhóm tiểu sư tử vẫn có thể phân biệt nhờ một chùm, hai chùm hay ba chùm tóc đen.
Đương nhiên, đứa chỉ có một chùm tóc đen chính là lão đại Tư Cái, cứ theo đó mà suy ra.
Cho nên, cho dù ngoại hình cùng hành động của nhóm tiểu sư tử giống hệt như nhau, Tô Sách liếc mắt một cái vẫn phân biệt được.
Vì thế hai đứa nhóc bị nắm cổ xách qua một bên liền chán nản cúi đầu, chỉ còn lại một đứa nhóc vô cùng cao hứng giơ móng bám lấy chân Tô Sách.
Cảm thấy có chút buồn cười, Tô Sách đưa một tay ôm lấy chân Tư Cái, đeo cái yếm lên bụng bé. Theo hành động nhe răng mỉm cười Tư Cái liền biến thành một tiểu oa oa béo mũm mĩm, ngồi trên đầu gối Tô Sách mà đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình.
Tô Sách sờ sờ đầu Tư Cái: “Thích không?”
“Thích!” Tư Cái cọ cọ bàn tay Tô Sách, híp mắt nói: “Cám ơn mẫu thân!”
Khóe miệng Tô Sách co rút một chút.
Đã nhiều năm rồi cậu vẫn chưa quen với xưng hô ‘mẫu thân’ này… cho dù trong lòng biết mình quả thực phải thừa nhận, nhưng mỗi khi nghe thấy vẫn có chút mất tự nhiên.
Phất Lai cùng Lan Đức bắt đầu vây quanh người Tô Sách, tiểu Ô Á ở bên kia tựa hồ cũng bị hấp dẫn, bé vỗ bàn tay bé xíu ‘a a’ kêu to, Tư Cái nghe thấy, liền nhảy xuống khỏi chân Tô Sách, nghiêng ngả lảo đạo chạy tới bên nôi gỗ, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ô Á, cũng bắt đầu ‘a a’…
Tô Sách đầu tiên là buồn cười nhìn hai đứa nhóc bên kia, sau đó vươn tay dùng sức xoa đầu sư tử của Phất Lai cùng Lan Đức.
Lúc này có người ở bên ngoài đẩy cửa tiến vào, mở miệng cười: “Này, A Sách, các ngươi đang làm gì đó, chơi thực vui vẻ a!”
Là Dương Hàn mới đi hái chút rau dưa trở về, trong tay ôm một cái sọt lớn, bên trong là rất nhiều rau xanh tươi ngon. Chờ anh tiến vào nhà, Tô Sách mới nhìn thấy phía sau còn có hai người.
A Nhĩ Sâm cùng Thản Đồ, mỗi người khiêng hai đầu dã thú đi vào, sau đó bước tới bên cạnh vài bước rồi thuận tay ném con mồi vào một góc trong sân.
Hôm nay vừa lúc tới phiên A Nhĩ Sâm xử lý con mồi, vì thế Thản Đồ nhanh chóng đi rửa tay sau đó lủi tới, hôn nhẹ một cái lên trán Tô Sách, sau đó cứ nhìn cậu chằm chằm.
Tô Sách thở dài, đứng lên, Thản Đồ lập tức cao hứng ngồi xuống, ôm Tô Sách vào lòng. Phất Lai cùng Lan Đức ngẩng đầu nhìn, sau đó phóng người nhào lên vai Thản Đồ, liếm liếm gò má y, sau đó cùng biến thành đứa nhóc béo mũm mĩm nhảy xuống tìm tiểu Ô Á cùng Tư Cái chơi đùa.
Dương Hàn phất tay với Tô Sách, xoay người đi vào nhà bếp, A Nhĩ Sâm lúc này cũng xử lý tốt một con mồi, đem phần thịt đã xử lý xong khiên vào nhà bếp.
Bữa cơm này do Dương Hàn từ tay ngang đã tiến bộ hơn hẳn làm, A Nhĩ Sâm phụ một tay, ngày mai sẽ đổi thành Tô Sách cùng Thản Đồ.
Tô Sách cảm nhận được cái đầu to óng ánh sắc vàng gối trên hõm vai mình, trong lòng vô cùng ấm áp.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, bọn họ càng lúc càng thân thiết, quan hệ của mọi người trong nhà cũng ngày càng chặt chẽ.
Qua thêm vài năm nữa bọn nhỏ sẽ trưởng thành, đến lúc đó hẳn sẽ có thêm nhiều chuyện cần quan tâm lo lắng hơn nữa.
Bất quá… Tô Sách cười khẽ, cậu nghĩ, bọn họ sẽ vui vẻ đối mặt.
-Toàn Văn Hoàn-