Lý Nam đặt điện thoại xuống rồi kích động nói.
- Thành công cái gì?
Tiểu Ba ngủ chung phòng bất mãn nhíu mày ngẩng đầu hỏi.
- Phòng tổ chức thành phố Vũ Dương đã gọi điện thoại cho tôi, cuối cùng tôi cũng có thành tích đứng đầu, sẽ trúng tuyển, thứ ba sẽ đến bệnh viện Vũ Dương kiểm tra sức khỏe.
Lý Nam cười rất tươi, lại còn đứng lên vung vẫy tay chân, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng. Chỉ cần kiểm tra sức khỏe không có vấn đề, hắn sẽ trở thành một nhân viên nhà nước.
Từ nhỏ Lý Nam luôn có một chấp niệm chính là nhất định phải làm quan, phải trở thành người nổi bật. Đầu năm nay hắn không do dự ghi danh thi công chức thành phố Vũ Dương, thế là từ chối tất cả những lời mời công tác khác, toàn lực ứng phó với cuộc thi này. Khi đó nhiều người bạn trong lớp cảm thấy hắn quá ngốc nghếch, đi đến một địa phương kém phát triển như thành phố Vũ Dương để làm công chức, thật sự quá kém, đồng thời chưa chắc Lý Nam có thể thi đậu.
Nhưng Lý Nam lại có quyết tâm, khoảng thời gian trước hắn cố gắng tìm tòi tư liệu, cố gắng làm bài thi cho tốt, thật sự còn chăm chỉ hơn cả khi đi thi đại học. Cuối cùng hắn đạt thành tích cao nhất trong thi viết, sau đó lại phát huy không tồi trong quá trình phỏng vấn, thành tích chỉ kém người cao nhất một điểm, nhưng điểm phỏng vấn chỉ chiếm ba mươi phần trăm tổng điểm, thế nên thành tích cuối cùng của Lý Nam vẫn hơn tám điểm so với người thứ hai.
- Ha ha, tôi nghĩ mình là biển, là biển yên lặng nhưng sâu lắng, không cần ai phải hiểu cả...
Sau khi có được kết quả tốt thì Lý Nam tỏ ra rấ vui, hắn vừa khẽ hát lên một đoạn nhạc vừa thu dọn những tư liệu học tập trên bàn.
- Chúc mừng cậu, tối nay tôi mời cậu ăn cơm để chúc mừng.
Tạ Tiểu Ba thả quyển sách lịch sử trong tay ra nói:
- Cậu có thành tích đứng đầu, nhất định sẽ được phân phối đến đơn vị tốt.
- Bây giờ còn không biết, trưởng phòng Vương phòng tổ chức có nói cuộc thi lần này là do vài ban ngành trong thành phố yêu cầu, nhưng phương án phân phối cụ thể thì cần phải được xác định sau báo danh. Nhưng lần này những ban ngành yêu cầu tổ chức thi công chức đều là rất tốt, có văn phòng thị ủy, phòng tổ chức, phòng tài chính, phòng giao thông, phòng nhân sự, phòng lao động...Những đơn vị này đều tốt cả.
- À, thật sự đều rất tốt.
Tạ Tiểu Ba gật đầu nói:
- Nhưng vẫn còn có chút khác nhau, điều này còn phải nhìn vào khát vọng của cậu.
Lý Nam chợt sững sờ, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Có gì khác nhau sao?
Tuy Lý Nam lập chí làm quan thế nhưng cũng không hiểu nhiều về quan trường, hắn cảm thấy những phòng ban kia của thành phố Vũ Dương đều rất tốt, dù đến nơi nào cũng sẽ được mọi người hâm mộ, tương lai sẽ tươi sáng. Hắn là sinh viên đại học Thiên Đô, đến một thành phố kém phát triển như Vũ Dương nhất định sẽ được trọng dụng, chỉ cần hắn cố gắng có thể tạo ra thành tích, nhất định sẽ có thể được thăng chức.
Tạ Tiểu Ba cười nói:
- Có sự khác nhau rất lớn, nếu như cậu muốn tích lũy được nhiều mối quan hệ và nhanh chóng thăng quan thì nên đến văn phòng thị ủy, phòng tổ chức hoặc phòng kế hoạch đầu tư, những đơn vị khác dù vẫn tốt thế nhưng lại kém hơn một chút. Tuy những đơn vị phía sau này sẽ có chút tiền, chút quyền, có thể làm cho cuộc sống gia đình thoải mái hơn, nhưng nếu so về tốc độ thăng quan, khẳng định sẽ kém ba vị trí đứng đầu. Ví dụ như văn phòng thị ủy, khi công tác tốt được lọt vào mắt lãnh đạo thì sẽ có cơ hội được sử dụng, nếu như cậu có thể hành văn tốt, làm ra vài bài phát biểu tốt đẹp, sẽ có thể được lãnh đạo chọn làm thư ký, thế là con đường phát triển sau này không cần phải lo nghĩ nhiều. Còn phòng tổ chức lại là nơi chuyên quản lý cán bộ, có mối quan hệ và liên hệ rộng khắp, chỉ cần biết làm người, nhất định sẽ nhanh chóng tích lũy nhân mạch và trổ hết tài năng...
Lý Nam trợn trừng mắt dùng giọng sợ hãi nói:
- À, còn như vậy nữa sao? Thế nào mà cậu biết được?
- Ha ha, tôi biết được là nhờ đọc sách.
Tạ Tiểu Ba tự hào chỉ lên những chồng sách của mình rồi cười nói:
- Đọc nhiều thì sẽ hiểu nhiều, rất có lợi đấy.
- Tiểu Ba, vậy thì cậu phải đề cử cho tôi vài quyển, tôi cũng phải bù đắp một chút, nếu không đi đến đơn vị mà hai mắt tối đen chẳng biết gì.
Lý Nam tiến lên giữ lấy cánh tay của Tiểu Ba rồi dùng giọng cợt nhả nói.
- Hừ!
Tạ Tiểu Ba chợt nổi giận:
- Muốn được đề cử mà cợt nhả vậy sao?
- Mong đại ca chỉ giáo.
Lý Nam buông tay Tạ Tiểu Ba ra rồi ôm quyền nghiêm mặt nói.
- Tôi cũng không có gì để chỉ giáo, quan hệ trong quan trường rắc rối phức tạp, tôi làm sao có quyển sách nào giải nghĩa hết được? Quan trọng là cần phải biết cách làm người, biết cách làm việc, chỉ cần có người thưởng thức thì sẽ phát triển tốt, nếu không thì rất khó. Không phải tôi đang đả kích cậu, đừng nghĩ rằng mình là nhân viên tài cao thì sẽ phát triển tốt, chỉ sợ cả đời khó thể nào đạt đến cấp ban, đừng nói là cán bộ cấp sở cấp bộ...
Lý Nam bị tạt một gáo nước lạnh, hắn trừng mắt lớn tiếng nói:
- Theo như ý của cậu thì tôi tuy đã đậu nhưn cũng không có mấy tương lai sao?
- Điều này còn chưa nhất định, vì con người phát triển như thế nào rất khó nói rõ được, tương lai đều do chính mình tạo ra, không phải người khác đến cho.
- Sao tôi thấy cậu càng ngày càng giống cao nhân đắc đạo như vậy?
- Hừ, cậu mới là cao nhân, cậu không phải nói ở quê mình có một đạo quan trăm năm, trong đó có một vị đạo sĩ khen cậu có tuệ căn, muốn thu nhận làm đồ đệ sao?
Lý Nam cười hì hì nói:
- Đây là sự thật, nhưng tôi không muốn làm đạo sĩ, tôi còn đủ thứ cần phải lo lắng ở hồng trần.
Tạ Tiểu Ba nói:
- Quan trường giống như chiến trường, cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng mới được.
- Cho dù khổ sở thế nào thì tôi vẫn sẽ kiên trì, cho dù đầu rơi máu chảy cũng không nuối tiếc.
Lý Nam kiên định nói, trong mắt bừng phát hào quang nóng bỏng, cho thấy niềm tin và sự kiên định của mình.
Tạ Tiểu Ba lắc đầu dùng giọng khó hiểu nói:
- Tôi thật sự không hiểu nổi vì sao cậu lại về thành phố Vũ Dương, còn tiến vào trong quan trường, thậm chí còn không tiếc chia tay với bạn gái hoa hậu giảng đường.
Nụ cười trên mặt Lý Nam chợt tan biến, trong mắt lóe lên vài phần thương cảm, nhưng sau đó lại trở nên kiên định cố chấp, hắn nói:
- Cậu tất nhiên không hiểu được rồi, tuy chúng ta là anh em, thế nhưng thực tế lại là người của hai thế giới, khi tôi còn nhỏ...
Lý Nam nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười tự chế giễu nói:
- Thôi bỏ đi, tôi không muốn làm người lắm chuyện, có một số việc sau này từ từ cậu sẽ hiểu, tóm lại tôi tuyệt đối không hối hận với những lựa chọn của mình.
Thực tế Lý Nam sở dĩ chọn thành phố Vũ Dương làm nơi tham chính, nguyên nhân chủ yếu đến từ bố của hắn, năm xưa bố của hắn Lý Thành Hán phó giám đốc công ty rượu Hồng Tinh ở huyện Kiến Ân thành phố Vũ Dương, là một chuyên gia kỹ thuật. Khi đó công ty rượu Hồng Tinh có hiệu quả và lợi ích rất cao, là doanh nghiệp nhà nước đứng đầu huyện Kiến Ân. Lý Thành Hán được bí thư huyện tán thưởng, sau một năm làm phó giám đốc thì được tiến lên làm giám đốc chủ trì công tác công ty, có thể nói là xuân phong đắc ý. Nhưng không lâu sau trong quan trường huyện Kiến Ân chợt xuất hiện thông tin Lý Thành Hán phong lưu với nữ cấp dưới trong phòng làm việc, sau đó nữ cấp dưới kia còn nhảy lầu tự tử. Sự việc ồn ào cả huyện, nếu như không phải được bí thư huyện ủy che chở thì Lý Thành Hán thiếu chút nữa sẽ phải đi tù, nhưng cuối cùng chỉ bị miễn chức, trở thành bảo vệ công ty.
Ấn tượng của Lý Nam với bố mình thật sự rất sâu sắc, đó là một người đàn ông thường hay thở dài, bóng lưng còng xuống, bộ dạng cô đơn, chán nản mà chết.
Tuy Lý Nam chưa từng hỏi mẹ về chuyện của bố nhưng từ trong những lời nói của hàng xóm láng giềng thì hiểu rõ vài phần những gì đã xảy ra. Tuy hắn không biết phía sau sự việc có bao nhiêu tranh đấu, nhưng hắn nghĩ đến gương mặt tăm tối của bố, những tiếng thở dài não nề, hắn không khỏi sinh ra một nguyện vọng, đó là hắn nhất định sẽ phải điều tra rõ ràng sự việc, rửa sạch oan cho bố, để cho bố mình ở dưới suối vàng nở nụ cười mãn nguyện.
Những tiếng thở dài, bóng lưng còng và gương mặt hậm hực của bố đã trở thành chấp niệm trong lòng Lý Nam.
Lý Nam chưa từng tiết lộ với người ngoài về chấp niệm này của mình, nhưng đó luôn là động lực để hắn tiến lên.
- Tốt, vậy thì cậu nên cố gắng cho tương lai của mình, tôi ủng hộ cậu.
Tạ Tiểu Ba vỗ vỗ lên vai Lý Nam:
- Tôi đề nghị cậu nên tìm quan hệ, tranh thủ để bản thân được phân phối đến văn phòng thị ủy hoặc là phòng tổ chức, vào thời điểm mấu chốt không thể chờ đợi đực, cơ hội đều là do chính mình tranh thủ mà thôi. Cậu cũng đừng nên cảm thấy xấu hổ, vì việc quan trọng nhất trong quan trường chính là sáng tạo quan hệ, vì tương lai của bản thân thì những thứ như lòng tự trọng đều phải vứt đi, không cần để lộ ra bên ngoài.
Lý Nam gật đầu mà cái hiểu cái không, trong lòng có vài phần áp lực. Lời nói của Tạ Tiểu Ba làm cho hắn sinh ra ý nghĩ mình còn quá không hiểu về quan trường, còn phải học tập thêm nhiều.
- Nhưng nhà tôi không có quan hệ gì cả.
Lý Nam vì tương lai của mình nên tình nguyện thực hện lời nói của Tạ Tiểu Ba, nhưng trong nhà hắn thật sự không có quan hệ nào tốt, bây giờ muốn sáng tạo quan hệ thì cũng không còn kịp nữa rồi.
- Cậu nên nghĩ lại mà xem, trong nhà còn có ai ở trong quan trường Vũ Dương, hoặc là điện thoại về hỏi người nhà xem, có người nào sinh sống lâu năm ở Vũ Dương hay không, biết đâu bọn họ sẽ quen biết được ai đó thì sao? Cũng đừng lo lắng hai bên không quen biết, chỉ cần có chút quan hệ bắc cầu thì cần phải đi thử, cho dù chỉ là cơ hội nhỏ bé cũng không nên buông tay, vì nó có liên quan đến tương lai của cậu, dù thế nào cũng phải tranh thủ từng chút một.
- Để tôi xem thế nào.
Sau khi nghe xong lời cổ vũ của Tạ Tiểu Ba thì Lý Nam cảm thấy toàn thân bừng bừng ý chí chiến đấu, hắn cố gắng cân não suy nghĩ, cố gắng suy tư về mạng lưới quan hệ ở nhà mình.
Tạ Tiểu Ba khoanh tay trước ngực, hắn mỉm cười nhìn bộ dạng cau mày suy tư của Lý Nam.
Một lúc lâu sau Lý Nam chợt ngẩng đầu lên dùng giọng mừng rỡ nói:
- Tôi nhớ rồi, anh rể của em họ mẹ tôi hình như công tác ở phòng giáo dục thành phố Vũ Dương...
- Mối quan hệ này hình như...Có hơi xa đấy.
Tạ Tiểu Ba dùng giọng chế nhạo nói.
- Có quan hệ này cũng không tệ.
Lý Nam đỏ mặt:
- Nhưng ông ấy hình như chỉ là phó phòng, có lẽ cũng quen biết vài người.
- Cũng tốt, con cái của lãnh đạo cũng phải học, cậu lấy danh nghĩa người thân cũng có cơ hội được tiếp cận bọn họ.
Tạ Tiểu Ba cười nói:
- Hơn nữa biết đâu bọn họ thật sự có quan hệ thì sao?
- Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ mua vé xe về nhà.
Lý Nam cho ra quyết định, vì tương lai của mình, dù là thân thích bắn tám phát đại bác còn chưa tới cũng không có vấn đề, hắn vẫn muốn đi thử vận may của mình.
[/SIZE]