Chương 78: Tạm điều động đến phòng tổ chức thị ủy.
Lý Nam rất có lòng tin với tương lai của mình, tuy lúc bắt đầu có ngăn trở, thế nhưng thông qua vài tháng cố gắng thì hắn đã có một bước khởi đầu rất tốt, chỉ cần hắn liên tục cố gắng, như vậy sẽ nhất định có ngày nổi danh.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Lý Nam thì Lý Thần bớt lo lắng hơn, hơn nữa hắn cũng chỉ có kiến thức nửa vời trong quan trường, thế cho nên cũng không thể cho Lý Nam bất kỳ lời khuyên nào.
Mẹ Phạm Tuệ Trân tỏ ra rất tin tưởng vào con trai Lý Nam, khi thấy Lý Nam dùng tiền nhuận bút mua về cho mình vài món đồ, thế là không khỏi vui sướng. Mặc dù đó chỉ là một ít hoa quả bánh kẹo nhưng lại là thành quả lao động của con trai, bài viết của con trai đã đạt giải nhất trong cuộc thi của thành phố Vũ Dương.
Phạm Tuệ Trân tất nhiên sẽ tìm bài báo có bài viết của Lý Nam, mỗi lần có khách đến nhà chơi đều lấy tờ báo ra rồi chỉ vào nói rằng đó là bài viết của con trai mình.
Lý Nam cũng thấu hiểu hành vi của mẹ, dù sao thì bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn, đã chịu nhiều khổ đau, bây giờ thấy con trai có tương lai thì bà tất nhiên sẽ tỏ ra cực kỳ vui sướng.
Lý Nam ở nhà một ngày, đến hôm sau hắn đi lên núi Phượng Hoàng Sơn. Khoảng thời gian này mặc dù Lý Nam mới tham gia công tác, có nhiều việc cần phải làm, thế nhưng hắn cũng không bỏ qua thói quen cũ, vẫn thường xuyên luyện tập quyền thuật. Hoạt động này hầu như đã ăn sâu vào cuộc sống của hắn, đã trở thành thói quen giống như ăn ngủ, hơn nữa hắn vừa luyện tập vừa phối hợp luyện cách hít thở vận khí, tất cả đều rất tự nhiên không một chút chướng ngại.
Lão đạo sĩ thấy Lý Nam cũng tỏ ra rất vui, sau khi nghe Lý Nam nói về những tình huống khi tham gia công tác trong thời gian qua, hắn từ chối cho ý kiến, chỉ cho rằng Lý Nam nên cố gắng hoàn thiện mình, cần phải nếm trải khổ đau mới có thể phát triển thành người được.
Tuy Lão đạo sĩ chỉ nói ra những lời lẽ tầm thường thế nhưng Lý Nam vẫn cảm thấy rất đáng ghi nhớ.
Lý Nam vừa uống rượu vừa cùng trò chuyện đủ mọi thứ trên đời với Lão đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ Chủ nhiệm có cùng ăn cơm với hai người Lý Nam thế nhưng lại không uống rượu, đây đã là thói quen của hắn, nhưng mỗi bữa cơm lại ăn rất nhiều, ít nhất cũng hơn một ngày Lý Nam ăn uống cộng lại.
Trước khi đến núi Phượng Hoàng Sơn thì Lý Nam có mua một số nhu yếu phẩm của cuộc sống như gạo, dầu ăn, mắm muối, hắn biết rõ những thứ này là cần thiết với hai vị đạo sĩ trên núi, những thứ khác thì căn bản không cần, vì bọn họ giống như cũng không có nhu cầu.
Mỗi lần đi lên núi Phượng Hoàng Sơn thì Lý Nam đều cảm thấy rất an tâm, trong lòng yên tĩnh thoải mái, tâm tình tốt đẹp.
Đặc biệt là từ sau khi tiến vào công tác thì Lý Nam luôn phải lo nghĩ nhiều chuyện, sao có thể tìm được sự yên tĩnh trong tâm hồn như lúc này?
Một khi lên núi và vào trong đạo quan, Lý Nam cảm thấy giống như rời khỏi trần thế náo động, tâm hồn cũng an tĩnh hơn.
Chiều thứ năm Lý Nam đón xe đi đến thành phố Thiên Đô, trước khi lên đường thì hắn có mua một món gỏi và một món tai thỏ nộm, đây là món đặc sản của thành phố Vũ Dương, cũng là món mà Giang Mộng Thu thích ăn.
Sáu giờ tối Lý Nam đến thành phố Thiên Đô, lúc này Giang Mộng Thu cũng đã tan tầm, hai người vài tháng không gặp mặt nhau, bây giờ gặp lại thì quấn quýt lấy nhau, cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của người đi bên cạnh.
Sau khi ăn cơm xong thì Lý Nam nắm tay Giang Mộng Thu đi dạo dưới ánh đèn rực rỡ của thành phố Thiên Đô.
Nếu so sánh với thành phố Vũ Dương thì thành phố Thiên Đô tất nhiên xinh đẹp hơn hẳn, nơi này nhà cao tầng san sát, xe cộ trên đường đông như hội, âm thanh rộn rã vui tươi, ánh đèn màu lấp lánh.
Nhưng Lý Nam cũng không rất yêu thích nơi này, nếu như không phải vì nguyên nhân liên quan đến Giang Mộng Thu, hắn cũng không rảnh chạy đến nơi đây.
Lúc này Giang Mộng Thu cảm thấy rất vui vẻ, trong khoảng thời gian này cảm xúc của nàng rất kém, bây giờ Lý Nam đến làm cho tâm tình nàng trở nên vui vẻ hơn. Nàng giống như trở thành một cô gái nhận được món đồ chơi mình yêu thích nhất, khi đi lại trên đường liên tục nhảy chim sáo rất vui tươi.
Lý Nam có thể cảm nhận được niềm vui của Giang Mộng Thu, thậm chí cũng vui lây với nàng, thế nên tâm tính cũng nhanh chóng hòa chung niềm vui của Giang Mộng Thu.
Sau khi nghe Lý Nam kể về những gì mình phấn đấu ở thành phố Vũ Dương, Giang Mộng Thu rất cảm động, nàng ngửa đầu nói với Lý Nam:
- Chúng ta đều phải cố gắng phấn đấu, em sẽ tuân thủ ước định của hai chúng ta, sẽ chờ anh đến Thiên Đô.
Lý Nam gật đầu nói: - Anh sẽ cố gắng, anh tin tưởng mình nhất định sẽ đến Thiên Đô.
Giang Mộng Thu ở cùng phòng với một người bạn gái, thế nên buổi tối Lý Nam chỉ có thể ngủ ngoài khách sạn, nàng ở lại với hắn đến gần mười giờ tối mới quay về phòng.
Ngày hôm sau Lý Nam và Giang Mộng Thu cùng nhau đi dạo ở trung tâm thương mại, cùng đi ăn uống. Một ngày thế là trôi qua rất nhanh, giống như chỉ trong phút chốc mà thôi.
Ngày thứ bảy Giang Mộng Thu phải đi làm, Lý Nam ăn sáng xong thì bắt xe quay về thành phố Vũ Dương.
Hai người gặp nhau một ngày ngắn ngủi làm làm cho cảm xúc của Lý Nam tăng vọt, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vì lý tưởng của mình, Lý Nam bắt buộc phải tiến về phía trước.
Sáng ngày thứ hai Lý Nam đi làm thì nhận được lời mời của chủ nhiệm văn phòng Vương Chân Thuận, hơn nữa chủ nhiệm Vương cũng không phải gọi điện thoại yêu cầu Lý Nam lên gặp mặt, lại trực tiếp đi xuống dưới đại sảnh mời Lý Nam.
Điều này làm cho Lý Nam tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng chủ nhiệm văn phòng Vương Chân Thuận chính là thân tín của trưởng phòng Trần Thiệu Bình, tuy chỉ là cấp khoa thế nhưng quyền lên tiếng lớn hơn các vị trưởng khoa trong phòng văn thư rất nhiều. Bình thường mỗi khi gặp mặt thì Lý Nam phải lên tiếng chào hỏi, thế nhưng chủ nhiệm Vương thường tỏ ra rất kiêu ngạo, gương mặt hất lên cao, trong miệng chỉ hừ một tiếng xem như đáp lời, nhưng tư thái của chủ nhiệm Vương hôm nay lại làm cho Lý Nam cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu.
Khi đến phòng làm việc của Vương Chân Thuận, hắn không khỏi cười híp mắt nói: - Tiểu Lý, cậu đến phòng văn thư công tác đã được hơn ba tháng, cậu có cảm tưởng thế nào? Có thể thích ứng hay không?
Lý Nam mỉm cười nói: - Cám ơn chủ nhiệm Vương quan tâm, tôi tham gia công tác được tất cả mọi người quan tâm giúp đỡ, thế cho nên đã nhanh chóng thích ứng được với công tác trong phòng văn thư.
Vương Chân Thuận gật đầu nói: - Vậy thì tốt rồi, cậu là sinh viên đại học Thiên Đô, lại rất có năng lực, viết văn rất tốt, là trọng điểm bồi dưỡng của lãnh đạo trong đơn vị.
Lý Nam không biết Vương Chân Thuận gọi mình đến làm gì, chẳng lẽ nói rằng đơn vị rất xem trọng mình sao? Hình như cũng không cần phải làm như vậy.
Lúc này Vương Chân Thuận tỏ ra tiếc nuối nói: - Nhưng thị ủy cũng rất xem trọng số sinh viên tham gia công tác lần này, vừa rồi phòng tổ chức thị ủy mới phát ra công văn, quyết định tạm thời điều động cậu đến phòng tổ chức thị ủy công tác một thời gian, đây thật sự là cơ hội khó có được...
Lý Nam chợt ngây cả người, hắn không thể ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi lên đầu mình. Hắn từ một ban ngành bị hắt hủi chuyển sang phòng tổ chức chạm tay có thể phỏng, đây là việc tốt mà người ta dù nằm mơ cũng không có được, thế nhưng nó lại đột nhiên trở thành sự thật, làm cho bản thân hắn sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
Vương Chân Thuận nhìn gương mặt kinh ngạc, kích động và phần nhiều là nghi hoặc của Lý Nam và cũng tỏ ra đồng cảm. Sự việc này đến quá đột nhiên, trước đó không có bất kỳ tin đồn gì, bản thân Vương Chân Thuận cũng đã hỏi trưởng phòng Trần Thiệu Bình, thế nhưng trưởng phòng cũng không thể hiểu được. Đáng lý ra sự kiện tạm điều động người đến nhận chức ở phòng tổ chức cũng là bình thường, nhưng điều động một nhân viên từ phòng văn thư thì có chút kỳ quái, hơn nữa nhân viên này còn là một sinh viên mới được điều động.
"Tiểu tử này đáng lý ra không có quan hệ và bối cảnh gì cả, tại sao chuyện tốt như vậy lại rơi lên đầu hắn chứ? Chẳng lẽ vì hai bài viết được đánh giá cao kia sao?" Vương Chân Thuận thầm suy đoán.
Chương : Tạm điều động đến phòng tổ chức thị ủy.
Lý Nam rất có lòng tin với tương lai của mình, tuy lúc bắt đầu có ngăn trở, thế nhưng thông qua vài tháng cố gắng thì hắn đã có một bước khởi đầu rất tốt, chỉ cần hắn liên tục cố gắng, như vậy sẽ nhất định có ngày nổi danh.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Lý Nam thì Lý Thần bớt lo lắng hơn, hơn nữa hắn cũng chỉ có kiến thức nửa vời trong quan trường, thế cho nên cũng không thể cho Lý Nam bất kỳ lời khuyên nào.
Mẹ Phạm Tuệ Trân tỏ ra rất tin tưởng vào con trai Lý Nam, khi thấy Lý Nam dùng tiền nhuận bút mua về cho mình vài món đồ, thế là không khỏi vui sướng. Mặc dù đó chỉ là một ít hoa quả bánh kẹo nhưng lại là thành quả lao động của con trai, bài viết của con trai đã đạt giải nhất trong cuộc thi của thành phố Vũ Dương.
Phạm Tuệ Trân tất nhiên sẽ tìm bài báo có bài viết của Lý Nam, mỗi lần có khách đến nhà chơi đều lấy tờ báo ra rồi chỉ vào nói rằng đó là bài viết của con trai mình.
Lý Nam cũng thấu hiểu hành vi của mẹ, dù sao thì bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn, đã chịu nhiều khổ đau, bây giờ thấy con trai có tương lai thì bà tất nhiên sẽ tỏ ra cực kỳ vui sướng.
Lý Nam ở nhà một ngày, đến hôm sau hắn đi lên núi Phượng Hoàng Sơn. Khoảng thời gian này mặc dù Lý Nam mới tham gia công tác, có nhiều việc cần phải làm, thế nhưng hắn cũng không bỏ qua thói quen cũ, vẫn thường xuyên luyện tập quyền thuật. Hoạt động này hầu như đã ăn sâu vào cuộc sống của hắn, đã trở thành thói quen giống như ăn ngủ, hơn nữa hắn vừa luyện tập vừa phối hợp luyện cách hít thở vận khí, tất cả đều rất tự nhiên không một chút chướng ngại.
Lão đạo sĩ thấy Lý Nam cũng tỏ ra rất vui, sau khi nghe Lý Nam nói về những tình huống khi tham gia công tác trong thời gian qua, hắn từ chối cho ý kiến, chỉ cho rằng Lý Nam nên cố gắng hoàn thiện mình, cần phải nếm trải khổ đau mới có thể phát triển thành người được.
Tuy Lão đạo sĩ chỉ nói ra những lời lẽ tầm thường thế nhưng Lý Nam vẫn cảm thấy rất đáng ghi nhớ.
Lý Nam vừa uống rượu vừa cùng trò chuyện đủ mọi thứ trên đời với Lão đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ Chủ nhiệm có cùng ăn cơm với hai người Lý Nam thế nhưng lại không uống rượu, đây đã là thói quen của hắn, nhưng mỗi bữa cơm lại ăn rất nhiều, ít nhất cũng hơn một ngày Lý Nam ăn uống cộng lại.
Trước khi đến núi Phượng Hoàng Sơn thì Lý Nam có mua một số nhu yếu phẩm của cuộc sống như gạo, dầu ăn, mắm muối, hắn biết rõ những thứ này là cần thiết với hai vị đạo sĩ trên núi, những thứ khác thì căn bản không cần, vì bọn họ giống như cũng không có nhu cầu.
Mỗi lần đi lên núi Phượng Hoàng Sơn thì Lý Nam đều cảm thấy rất an tâm, trong lòng yên tĩnh thoải mái, tâm tình tốt đẹp.
Đặc biệt là từ sau khi tiến vào công tác thì Lý Nam luôn phải lo nghĩ nhiều chuyện, sao có thể tìm được sự yên tĩnh trong tâm hồn như lúc này?
Một khi lên núi và vào trong đạo quan, Lý Nam cảm thấy giống như rời khỏi trần thế náo động, tâm hồn cũng an tĩnh hơn.
Chiều thứ năm Lý Nam đón xe đi đến thành phố Thiên Đô, trước khi lên đường thì hắn có mua một món gỏi và một món tai thỏ nộm, đây là món đặc sản của thành phố Vũ Dương, cũng là món mà Giang Mộng Thu thích ăn.
Sáu giờ tối Lý Nam đến thành phố Thiên Đô, lúc này Giang Mộng Thu cũng đã tan tầm, hai người vài tháng không gặp mặt nhau, bây giờ gặp lại thì quấn quýt lấy nhau, cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của người đi bên cạnh.
Sau khi ăn cơm xong thì Lý Nam nắm tay Giang Mộng Thu đi dạo dưới ánh đèn rực rỡ của thành phố Thiên Đô.
Nếu so sánh với thành phố Vũ Dương thì thành phố Thiên Đô tất nhiên xinh đẹp hơn hẳn, nơi này nhà cao tầng san sát, xe cộ trên đường đông như hội, âm thanh rộn rã vui tươi, ánh đèn màu lấp lánh.
Nhưng Lý Nam cũng không rất yêu thích nơi này, nếu như không phải vì nguyên nhân liên quan đến Giang Mộng Thu, hắn cũng không rảnh chạy đến nơi đây.
Lúc này Giang Mộng Thu cảm thấy rất vui vẻ, trong khoảng thời gian này cảm xúc của nàng rất kém, bây giờ Lý Nam đến làm cho tâm tình nàng trở nên vui vẻ hơn. Nàng giống như trở thành một cô gái nhận được món đồ chơi mình yêu thích nhất, khi đi lại trên đường liên tục nhảy chim sáo rất vui tươi.
Lý Nam có thể cảm nhận được niềm vui của Giang Mộng Thu, thậm chí cũng vui lây với nàng, thế nên tâm tính cũng nhanh chóng hòa chung niềm vui của Giang Mộng Thu.
Sau khi nghe Lý Nam kể về những gì mình phấn đấu ở thành phố Vũ Dương, Giang Mộng Thu rất cảm động, nàng ngửa đầu nói với Lý Nam:
- Chúng ta đều phải cố gắng phấn đấu, em sẽ tuân thủ ước định của hai chúng ta, sẽ chờ anh đến Thiên Đô.
Lý Nam gật đầu nói: - Anh sẽ cố gắng, anh tin tưởng mình nhất định sẽ đến Thiên Đô.
Giang Mộng Thu ở cùng phòng với một người bạn gái, thế nên buổi tối Lý Nam chỉ có thể ngủ ngoài khách sạn, nàng ở lại với hắn đến gần mười giờ tối mới quay về phòng.
Ngày hôm sau Lý Nam và Giang Mộng Thu cùng nhau đi dạo ở trung tâm thương mại, cùng đi ăn uống. Một ngày thế là trôi qua rất nhanh, giống như chỉ trong phút chốc mà thôi.
Ngày thứ bảy Giang Mộng Thu phải đi làm, Lý Nam ăn sáng xong thì bắt xe quay về thành phố Vũ Dương.
Hai người gặp nhau một ngày ngắn ngủi làm làm cho cảm xúc của Lý Nam tăng vọt, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vì lý tưởng của mình, Lý Nam bắt buộc phải tiến về phía trước.
Sáng ngày thứ hai Lý Nam đi làm thì nhận được lời mời của chủ nhiệm văn phòng Vương Chân Thuận, hơn nữa chủ nhiệm Vương cũng không phải gọi điện thoại yêu cầu Lý Nam lên gặp mặt, lại trực tiếp đi xuống dưới đại sảnh mời Lý Nam.
Điều này làm cho Lý Nam tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng chủ nhiệm văn phòng Vương Chân Thuận chính là thân tín của trưởng phòng Trần Thiệu Bình, tuy chỉ là cấp khoa thế nhưng quyền lên tiếng lớn hơn các vị trưởng khoa trong phòng văn thư rất nhiều. Bình thường mỗi khi gặp mặt thì Lý Nam phải lên tiếng chào hỏi, thế nhưng chủ nhiệm Vương thường tỏ ra rất kiêu ngạo, gương mặt hất lên cao, trong miệng chỉ hừ một tiếng xem như đáp lời, nhưng tư thái của chủ nhiệm Vương hôm nay lại làm cho Lý Nam cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu.
Khi đến phòng làm việc của Vương Chân Thuận, hắn không khỏi cười híp mắt nói: - Tiểu Lý, cậu đến phòng văn thư công tác đã được hơn ba tháng, cậu có cảm tưởng thế nào? Có thể thích ứng hay không?
Lý Nam mỉm cười nói: - Cám ơn chủ nhiệm Vương quan tâm, tôi tham gia công tác được tất cả mọi người quan tâm giúp đỡ, thế cho nên đã nhanh chóng thích ứng được với công tác trong phòng văn thư.
Vương Chân Thuận gật đầu nói: - Vậy thì tốt rồi, cậu là sinh viên đại học Thiên Đô, lại rất có năng lực, viết văn rất tốt, là trọng điểm bồi dưỡng của lãnh đạo trong đơn vị.
Lý Nam không biết Vương Chân Thuận gọi mình đến làm gì, chẳng lẽ nói rằng đơn vị rất xem trọng mình sao? Hình như cũng không cần phải làm như vậy.
Lúc này Vương Chân Thuận tỏ ra tiếc nuối nói: - Nhưng thị ủy cũng rất xem trọng số sinh viên tham gia công tác lần này, vừa rồi phòng tổ chức thị ủy mới phát ra công văn, quyết định tạm thời điều động cậu đến phòng tổ chức thị ủy công tác một thời gian, đây thật sự là cơ hội khó có được...
Lý Nam chợt ngây cả người, hắn không thể ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi lên đầu mình. Hắn từ một ban ngành bị hắt hủi chuyển sang phòng tổ chức chạm tay có thể phỏng, đây là việc tốt mà người ta dù nằm mơ cũng không có được, thế nhưng nó lại đột nhiên trở thành sự thật, làm cho bản thân hắn sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
Vương Chân Thuận nhìn gương mặt kinh ngạc, kích động và phần nhiều là nghi hoặc của Lý Nam và cũng tỏ ra đồng cảm. Sự việc này đến quá đột nhiên, trước đó không có bất kỳ tin đồn gì, bản thân Vương Chân Thuận cũng đã hỏi trưởng phòng Trần Thiệu Bình, thế nhưng trưởng phòng cũng không thể hiểu được. Đáng lý ra sự kiện tạm điều động người đến nhận chức ở phòng tổ chức cũng là bình thường, nhưng điều động một nhân viên từ phòng văn thư thì có chút kỳ quái, hơn nữa nhân viên này còn là một sinh viên mới được điều động.
"Tiểu tử này đáng lý ra không có quan hệ và bối cảnh gì cả, tại sao chuyện tốt như vậy lại rơi lên đầu hắn chứ? Chẳng lẽ vì hai bài viết được đánh giá cao kia sao?" Vương Chân Thuận thầm suy đoán.