"Cứu cậu ta ư?” - Cơn giận dữ lại bùng lên trong cô. - "Như cái cách anh đã cứu em ấy hả, Charlie?"
“Anh tới đó để bảo cậu ta ngừng lại! Anh biết bọn chúng đe dọa sẽ làm điều gì với cậu ta."
“Ai, ai hả Charlie?” - Karen lắc lắc đầu thất vọng. - “Hãy nói xem là ai?”
“Anh không thể nói cho em được, Karen. Anh thậm chí còn không biết rõ nữa.” - Khuôn mặt Charles tối sầm lại, anh hít sâu một hơi, phồng hai má, rồi chầm chậm thở ra. - “Anh chỉ mới gặp cậu ta một lần trước đây tại gần cửa hàng sơn sửa. Anh tìm cách thuyết phục cậu ta bảo người bố ngang ngạnh của mình hãy đơn giản là để cho mọi việc trôi qua. Nếu vụ đó vỡ lở ra, việc bọn anh đang làm với những con tàu chở dầu ấy đấy, thì mọi việc sẽ bị lôi ra ánh sáng. Anh không biết chuyện đó sẽ dẫn đến kết cục nào. Vì vậy anh đã tới đó và quay trở lại Greenwich sau khi vụ nổ bom xảy ra. Anh hoàn toàn cảm thấy bối rối và sợ hãi lúc đó. Một phần thì anh cũng nhận ra rằng đó là cơ hội để anh biến mất, thật đơn giản. Dẫu sao thì anh lẽ ra chết ở đó rồi. Bọn họ đã đe dọa anh. Karen à. Em không hiểu được đâu. Phần khác, anh lại muốn để cho mọi việc được trôi đi êm thấm.
"Vì vậy anh đã gọi cho cậu ta, Raymond. Bảo cậu ta đến gặp anh. Anh gọi từ bên đường, dùng tên của một người đàn ông đã chết trong vụ nổ bom. Và rồi anh ngồi đợi ở đó, trong chiếc hộp điện thoại chết tiệt đó, không biết sẽ phải làm gì hay sẽ phải nói gì. Anh chỉ có thể nghĩ rằng tất cả sự việc này cần phải được kết thúc. Giờ thì... Bọn họ là những kẻ xấu. Anh không thể để bàn tay mình dính máu của cậu thanh niên ấy được”.
“Và rồi anh đã nhìn thấy nó xảy ra.” - Ánh mắt Charles nhìn xa về phía sau cô, trống rỗng. - “Anh nhìn thấy cậu ta qua cửa sổ, đang tiến về phía anh, bước ngang qua đường, tay mở chiếc điện thoại... Rồi anh nhìn thấy chiếc xe đó, một chiếc xe thể thao màu đen, chạy từ phía Post Road thẳng tới chỗ cậu ta, bắt đầu tăng tốc.
“Chiếc xe vòng qua góc cua. Cậu thanh niên ấy, những lọn lóc đỏ tết thành bím ấy, hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Cũng khi đó anh hiểu rằng cánh cửa đã đóng lại với anh. Anh đã mất tất cả số tiền đó và đã giả mạo tất cả những khoản dự trữ của anh. Lũ khốn đó muốn thấy máu chảy. Giờ thì tay anh đã vấy máu của cậu thanh niên đó.” - Charles nhìn thẳng vào cô. - “Em phải hiểu điều đó, Karen à, anh đã gặp nguy hiểm. Em cũng vậy. Cả lũ trẻ nữa... Không có con đường nào cho anh quay lại cả. Anh sẽ không chịu ở tù mười năm đâu. Mà anh lẽ ra có thể đã chết trên chuyến tàu đó. Vì vậy anh đã để cho mình tự biến đi.”
‘‘Để làm gì hả, Charles? Để bảo vệ những con quỷ đó sao?"’
“Em không hiểu gì đâu. ” — Charles lắc đầu. - “Anh đã đánh mất nửa triệu đô, Karen à! Ngày nào anh cũng phải theo dõi, phải che dấu những hợp đồng dài hạn của mình, khoảng cách thâm thủng ở giữa vị trí đầu tư của anh ngày càng rộng ra. Cuộc sống của chúng ta ngày càng trượt dốc. Anh chi hết cả phần dự trữ. Anh không còn có thể che dấu các khoản nợ được nữa. Bọn chúng sẽ giết anh, Karen à. Anh cần phải làm cho bon chúng ngừng lại. Vì vậy anh bắt đầu giả mạo. Anh đã cho những con tàu chở dầu đó chạy quanh cả thế giới - Indonesia. Jamaica. Pensacola... Tất cả đều trống không! Nhưng cái lão già ngu cứng đầu ở Pensacola đó lại không bỏ qua... ”
Karen chạm vào cánh tay Charles. Anh hơi giật lại một chút. - “Anh đã có thể nói hết những chuyện đó cho em biết, Charles. Em là vợ anh kia mà. Chúng ta là một gia đình. Anh đã có thể chia sẻ những chuyện đó với em chứ.”
“Anh chia sẻ chuyện đó với em thế nào đây, Karen? Bọn chúng gửi thiệp mừng Giáng sinh với tấm hình cắt cả hai khuôn mặt của lũ trẻ ra. Em có muốn anh chia sẻ cái đó với em không? Bọn chúng đã giết Sasha. Bọn chúng còn gửi cho anh tin nhắn rằng lũ trẻ sẽ là mục tiêu tiếp theo của chúng. Chia sẻ với em chuyện đó có được không, Karen? Lũ người đó, bọn chúng không phải là người mà em có thể hứa với chúng là sẽ đền bù vào quý tới được. Gia đình chúng ta, cuộc sống tươi đẹp của tất cả chúng ta... tất cả đều phải trả một cái giá. Karen à. Anh có nên chia sẻ với em hay không? Nếu vậy thì anh là ai đây? Anh đã làm cái gì nào? Bọn chúng là lũ giết người. Và cuối cùng đó là việc anh phải làm.”
"Việc anh phải làm ư? Quỷ tha ma bắt anh đi, Charlie, hãy nhìn xem hiện giờ nó ra sao? Nhìn lại chúng ta xem. Anh có cảm thấy vui với cái việc đó hay không?”
Charles hít sâu một hơi, giọng nói đầy đau đớn. - “Em biết rồi mà, anh đã nghĩ tới việc bỏ đi hàng trăm lần rồi. Tất cả chúng ta cùng đi. Anh thậm chí đã làm cả hộ chiếu giả nữa. Em nhớ lúc chúng ta chụp ảnh không? Anh đã bảo rằng để làm visa đi châu Âu, chuyến đi chúng ta đã không bao giờ đi ấy?”
Karen chớp mắt, cố kìm không khóc. - “Ôi, Charlie...”
“Vậy em hãy nói xem,” - Charlie tiếp tục - “liệu anh có nên nói với em hay không? Đó có phải là cuộc sống mà em muốn có không? Nếu anh nói cho em thực sự anh là gì, và chúng ta phải làm gì để đưa lũ trẻ rời khỏi nơi ở chỉ trong vài ngày thôi. Đưa chúng rời khỏi trường học để đi vào bóng tối, rời xa tất cả những gì chúng từng biết. Đem tất cả gia đình đặt vào vòng mạo hiểm, khiến cả ba mẹ con em trở thành một phần của câu chuyện này nữa thì em sẽ nói gì với anh đây hả, Karen? Hãy nói xem, em yêu, em có cùng đi với anh không?"
Charles nhìn Karen, ánh mắt anh là phản chiếu sự thực tan vỡ, đã trả lời được câu hỏi cho cô. - “Những kẻ đó có đầy đủ phương tiện để lần theo dấu vết của bất cứ ai, Karen ạ. Em sẽ luôn luôn nằm trong vòng nguy hiểm, cả lũ trẻ cũng vậy... Vụ nổ bom xảy ra thật chẳng khác nào một món quà tặng. Câu trả lời cho vấn đề đột nhiên trở nên thật rõ ràng. Anh biết em không nhìn nhận vấn đề theo hướng đó. Anh biết em nghĩ rằng có nhiều cách khác để anh có thể giải quyết sự việc, và cũng có thể là có thật. Nhưng không ai có thể còn được an toàn nữa, Karen à. Không phải là cho em.”
“Nhưng cách này cũng không hề an toàn cho chúng ta, Charlie. " - Bực bội, Karen kể cho Charles nghe về chuyến viếng thăm của những người đến từ Archer đã khiến cô phải sợ hãi lần đầu tiên, sau đó là gã đàn ông trong xe của Sam, và gần đây là việc cô đã nhận được cuốn huớng dẫn vào trường đại học Tufts, nơi Sam sẽ tới học, với dòng chữ: Không ai từ bỏ đi đâu cả. Chúng muốn đòi khoản tiền đó bằng được.”
“Em đã nói chuyện này với ai rồi, Karen?”
“Không ai cả, Charlie à. Chỉ với viên thanh tra đang giúp em. Saul nữa. Vậy thôi.”
Charlie nghiến chặt hàm răng. Anh nắm lấy tay cô. - “Làm sao em phát hiện được ra anh? Làm sao em biết anh vẫn còn sống?”
"Em nhìn thấy anh, Charlie à!" Mắt Karen mở to, đẫm lệ. Cô nhìn anh, cố kìm để khỏi bật khóc.
"Nhìn thấy anh...?"
“Đúng vậy.'’ - Cô kể cho anh nghe về đoạn phim tài liệu. Kể cho anh nghe cô đã thương khóc cho anh trong cả một năm đó ra sao, không đụng đến những thứ của anh, mà cô không thể bỏ đi được, cố hàn gắn vết thương trong tim ra sao. - “Anh không thể hiểu được như vậy là sao đâu, Charlie.” — Và rồi cô xem đoạn phim tài liệu, vào đúng ngày tưởng niệm anh. Cô đã cố gắng xem đoạn phim ra sao, nhưng như vậy đã là quá sức chịu đựng, và cô đã đi tới định tắt màn hình ra sao.
Rồi bỗng hình ảnh của anh loáng lên trong phim, ngay trên đường phố. Sau vụ nổ bom. Mặt anh không nhìn về phía máy quay. - "Em đã nhìn thấy anh chạy ngang qua trong đám đông. Em đã xem đi xem lại đoạn phim đó đến cả nghìn lần. Nhưng đúng là anh dù không thể tin được. Nên em biết anh vẫn còn sống.”
Charles ngả người ra sau, hai lòng bàn tay trải dài ra phía sau. Anh tặc lưỡi, lúc đầu có vẻ lấy làm kỳ lạ, không tin được. Cuộc sống của họ, đã bị chia cắt bởi cái chết, lại gặp nhau trong một giây phút của máy quay, bất chấp hàng nghìn tính toán thận trọng. - '‘Em đã nhìn thấy anh.”
"Em không biết phải làm gì lúc đó. Em gần như hóa điên, Charlie à. Em không nói gì cho lũ trẻ biết. Mà em biết nói làm sao chứ, Charlie? Bọn trẻ yêu anh. Chúng sẽ chết mất.”
Charles liếm môi, gật đầu.
"Sau đó em phát hiện ra chiếc két sắt ký gửi.”
Charles trợn mắt.
"Là chiếc hộp sắt đựng cuốn hộ chiếu khác của anh. Mang một cái tên khác. Và tất cả số tiền đó.”
"Em phát hiện ra nó bằng cách nào?”
Karen kể lại về mảnh giấy được đóng khung có người gửi tới cho cô sau vụ nổ bom. Người đó đã tìm thấy nó ở nhà ga trung tâm. Mảnh giấy với những dòng chữ nhằng nhịt trên đó. - “Trong những dòng chữ đó có chứa thông tin về chiếc hộp sắt. Ngoài ra em không còn thông tin gì nữa.”
Charles quay nhìn cô, kinh ngạc, mặt tái đi. Một mẩu giấy. Chỉ một mẩu giấy đủ để cô lần được ra anh. Mẩu giấy đã không bị tiêu hủy trong vụ nổ. Anh cứng người. Hai mắt tối lại và nặng như hai túi nước. Anh bóp chặt tay cô, nhưng lần này cô cảm nhận ở đó một sự lạnh lẽo, mạnh hơn là một sự cổ vũ.
“Còn ai biết về chuyện này không, Karen?"
"Cứu cậu ta ư?” - Cơn giận dữ lại bùng lên trong cô. - "Như cái cách anh đã cứu em ấy hả, Charlie?"
“Anh tới đó để bảo cậu ta ngừng lại! Anh biết bọn chúng đe dọa sẽ làm điều gì với cậu ta."
“Ai, ai hả Charlie?” - Karen lắc lắc đầu thất vọng. - “Hãy nói xem là ai?”
“Anh không thể nói cho em được, Karen. Anh thậm chí còn không biết rõ nữa.” - Khuôn mặt Charles tối sầm lại, anh hít sâu một hơi, phồng hai má, rồi chầm chậm thở ra. - “Anh chỉ mới gặp cậu ta một lần trước đây tại gần cửa hàng sơn sửa. Anh tìm cách thuyết phục cậu ta bảo người bố ngang ngạnh của mình hãy đơn giản là để cho mọi việc trôi qua. Nếu vụ đó vỡ lở ra, việc bọn anh đang làm với những con tàu chở dầu ấy đấy, thì mọi việc sẽ bị lôi ra ánh sáng. Anh không biết chuyện đó sẽ dẫn đến kết cục nào. Vì vậy anh đã tới đó và quay trở lại Greenwich sau khi vụ nổ bom xảy ra. Anh hoàn toàn cảm thấy bối rối và sợ hãi lúc đó. Một phần thì anh cũng nhận ra rằng đó là cơ hội để anh biến mất, thật đơn giản. Dẫu sao thì anh lẽ ra chết ở đó rồi. Bọn họ đã đe dọa anh. Karen à. Em không hiểu được đâu. Phần khác, anh lại muốn để cho mọi việc được trôi đi êm thấm.
"Vì vậy anh đã gọi cho cậu ta, Raymond. Bảo cậu ta đến gặp anh. Anh gọi từ bên đường, dùng tên của một người đàn ông đã chết trong vụ nổ bom. Và rồi anh ngồi đợi ở đó, trong chiếc hộp điện thoại chết tiệt đó, không biết sẽ phải làm gì hay sẽ phải nói gì. Anh chỉ có thể nghĩ rằng tất cả sự việc này cần phải được kết thúc. Giờ thì... Bọn họ là những kẻ xấu. Anh không thể để bàn tay mình dính máu của cậu thanh niên ấy được”.
“Và rồi anh đã nhìn thấy nó xảy ra.” - Ánh mắt Charles nhìn xa về phía sau cô, trống rỗng. - “Anh nhìn thấy cậu ta qua cửa sổ, đang tiến về phía anh, bước ngang qua đường, tay mở chiếc điện thoại... Rồi anh nhìn thấy chiếc xe đó, một chiếc xe thể thao màu đen, chạy từ phía Post Road thẳng tới chỗ cậu ta, bắt đầu tăng tốc.
“Chiếc xe vòng qua góc cua. Cậu thanh niên ấy, những lọn lóc đỏ tết thành bím ấy, hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Cũng khi đó anh hiểu rằng cánh cửa đã đóng lại với anh. Anh đã mất tất cả số tiền đó và đã giả mạo tất cả những khoản dự trữ của anh. Lũ khốn đó muốn thấy máu chảy. Giờ thì tay anh đã vấy máu của cậu thanh niên đó.” - Charles nhìn thẳng vào cô. - “Em phải hiểu điều đó, Karen à, anh đã gặp nguy hiểm. Em cũng vậy. Cả lũ trẻ nữa... Không có con đường nào cho anh quay lại cả. Anh sẽ không chịu ở tù mười năm đâu. Mà anh lẽ ra có thể đã chết trên chuyến tàu đó. Vì vậy anh đã để cho mình tự biến đi.”
‘‘Để làm gì hả, Charles? Để bảo vệ những con quỷ đó sao?"’
“Em không hiểu gì đâu. ” — Charles lắc đầu. - “Anh đã đánh mất nửa triệu đô, Karen à! Ngày nào anh cũng phải theo dõi, phải che dấu những hợp đồng dài hạn của mình, khoảng cách thâm thủng ở giữa vị trí đầu tư của anh ngày càng rộng ra. Cuộc sống của chúng ta ngày càng trượt dốc. Anh chi hết cả phần dự trữ. Anh không còn có thể che dấu các khoản nợ được nữa. Bọn chúng sẽ giết anh, Karen à. Anh cần phải làm cho bon chúng ngừng lại. Vì vậy anh bắt đầu giả mạo. Anh đã cho những con tàu chở dầu đó chạy quanh cả thế giới - Indonesia. Jamaica. Pensacola... Tất cả đều trống không! Nhưng cái lão già ngu cứng đầu ở Pensacola đó lại không bỏ qua... ”
Karen chạm vào cánh tay Charles. Anh hơi giật lại một chút. - “Anh đã có thể nói hết những chuyện đó cho em biết, Charles. Em là vợ anh kia mà. Chúng ta là một gia đình. Anh đã có thể chia sẻ những chuyện đó với em chứ.”
“Anh chia sẻ chuyện đó với em thế nào đây, Karen? Bọn chúng gửi thiệp mừng Giáng sinh với tấm hình cắt cả hai khuôn mặt của lũ trẻ ra. Em có muốn anh chia sẻ cái đó với em không? Bọn chúng đã giết Sasha. Bọn chúng còn gửi cho anh tin nhắn rằng lũ trẻ sẽ là mục tiêu tiếp theo của chúng. Chia sẻ với em chuyện đó có được không, Karen? Lũ người đó, bọn chúng không phải là người mà em có thể hứa với chúng là sẽ đền bù vào quý tới được. Gia đình chúng ta, cuộc sống tươi đẹp của tất cả chúng ta... tất cả đều phải trả một cái giá. Karen à. Anh có nên chia sẻ với em hay không? Nếu vậy thì anh là ai đây? Anh đã làm cái gì nào? Bọn chúng là lũ giết người. Và cuối cùng đó là việc anh phải làm.”
"Việc anh phải làm ư? Quỷ tha ma bắt anh đi, Charlie, hãy nhìn xem hiện giờ nó ra sao? Nhìn lại chúng ta xem. Anh có cảm thấy vui với cái việc đó hay không?”
Charles hít sâu một hơi, giọng nói đầy đau đớn. - “Em biết rồi mà, anh đã nghĩ tới việc bỏ đi hàng trăm lần rồi. Tất cả chúng ta cùng đi. Anh thậm chí đã làm cả hộ chiếu giả nữa. Em nhớ lúc chúng ta chụp ảnh không? Anh đã bảo rằng để làm visa đi châu Âu, chuyến đi chúng ta đã không bao giờ đi ấy?”
Karen chớp mắt, cố kìm không khóc. - “Ôi, Charlie...”
“Vậy em hãy nói xem,” - Charlie tiếp tục - “liệu anh có nên nói với em hay không? Đó có phải là cuộc sống mà em muốn có không? Nếu anh nói cho em thực sự anh là gì, và chúng ta phải làm gì để đưa lũ trẻ rời khỏi nơi ở chỉ trong vài ngày thôi. Đưa chúng rời khỏi trường học để đi vào bóng tối, rời xa tất cả những gì chúng từng biết. Đem tất cả gia đình đặt vào vòng mạo hiểm, khiến cả ba mẹ con em trở thành một phần của câu chuyện này nữa thì em sẽ nói gì với anh đây hả, Karen? Hãy nói xem, em yêu, em có cùng đi với anh không?"
Charles nhìn Karen, ánh mắt anh là phản chiếu sự thực tan vỡ, đã trả lời được câu hỏi cho cô. - “Những kẻ đó có đầy đủ phương tiện để lần theo dấu vết của bất cứ ai, Karen ạ. Em sẽ luôn luôn nằm trong vòng nguy hiểm, cả lũ trẻ cũng vậy... Vụ nổ bom xảy ra thật chẳng khác nào một món quà tặng. Câu trả lời cho vấn đề đột nhiên trở nên thật rõ ràng. Anh biết em không nhìn nhận vấn đề theo hướng đó. Anh biết em nghĩ rằng có nhiều cách khác để anh có thể giải quyết sự việc, và cũng có thể là có thật. Nhưng không ai có thể còn được an toàn nữa, Karen à. Không phải là cho em.”
“Nhưng cách này cũng không hề an toàn cho chúng ta, Charlie. " - Bực bội, Karen kể cho Charles nghe về chuyến viếng thăm của những người đến từ Archer đã khiến cô phải sợ hãi lần đầu tiên, sau đó là gã đàn ông trong xe của Sam, và gần đây là việc cô đã nhận được cuốn huớng dẫn vào trường đại học Tufts, nơi Sam sẽ tới học, với dòng chữ: Không ai từ bỏ đi đâu cả. Chúng muốn đòi khoản tiền đó bằng được.”
“Em đã nói chuyện này với ai rồi, Karen?”
“Không ai cả, Charlie à. Chỉ với viên thanh tra đang giúp em. Saul nữa. Vậy thôi.”
Charlie nghiến chặt hàm răng. Anh nắm lấy tay cô. - “Làm sao em phát hiện được ra anh? Làm sao em biết anh vẫn còn sống?”
"Em nhìn thấy anh, Charlie à!" Mắt Karen mở to, đẫm lệ. Cô nhìn anh, cố kìm để khỏi bật khóc.
"Nhìn thấy anh...?"
“Đúng vậy.'’ - Cô kể cho anh nghe về đoạn phim tài liệu. Kể cho anh nghe cô đã thương khóc cho anh trong cả một năm đó ra sao, không đụng đến những thứ của anh, mà cô không thể bỏ đi được, cố hàn gắn vết thương trong tim ra sao. - “Anh không thể hiểu được như vậy là sao đâu, Charlie.” — Và rồi cô xem đoạn phim tài liệu, vào đúng ngày tưởng niệm anh. Cô đã cố gắng xem đoạn phim ra sao, nhưng như vậy đã là quá sức chịu đựng, và cô đã đi tới định tắt màn hình ra sao.
Rồi bỗng hình ảnh của anh loáng lên trong phim, ngay trên đường phố. Sau vụ nổ bom. Mặt anh không nhìn về phía máy quay. - "Em đã nhìn thấy anh chạy ngang qua trong đám đông. Em đã xem đi xem lại đoạn phim đó đến cả nghìn lần. Nhưng đúng là anh dù không thể tin được. Nên em biết anh vẫn còn sống.”
Charles ngả người ra sau, hai lòng bàn tay trải dài ra phía sau. Anh tặc lưỡi, lúc đầu có vẻ lấy làm kỳ lạ, không tin được. Cuộc sống của họ, đã bị chia cắt bởi cái chết, lại gặp nhau trong một giây phút của máy quay, bất chấp hàng nghìn tính toán thận trọng. - '‘Em đã nhìn thấy anh.”
"Em không biết phải làm gì lúc đó. Em gần như hóa điên, Charlie à. Em không nói gì cho lũ trẻ biết. Mà em biết nói làm sao chứ, Charlie? Bọn trẻ yêu anh. Chúng sẽ chết mất.”
Charles liếm môi, gật đầu.
"Sau đó em phát hiện ra chiếc két sắt ký gửi.”
Charles trợn mắt.
"Là chiếc hộp sắt đựng cuốn hộ chiếu khác của anh. Mang một cái tên khác. Và tất cả số tiền đó.”
"Em phát hiện ra nó bằng cách nào?”
Karen kể lại về mảnh giấy được đóng khung có người gửi tới cho cô sau vụ nổ bom. Người đó đã tìm thấy nó ở nhà ga trung tâm. Mảnh giấy với những dòng chữ nhằng nhịt trên đó. - “Trong những dòng chữ đó có chứa thông tin về chiếc hộp sắt. Ngoài ra em không còn thông tin gì nữa.”
Charles quay nhìn cô, kinh ngạc, mặt tái đi. Một mẩu giấy. Chỉ một mẩu giấy đủ để cô lần được ra anh. Mẩu giấy đã không bị tiêu hủy trong vụ nổ. Anh cứng người. Hai mắt tối lại và nặng như hai túi nước. Anh bóp chặt tay cô, nhưng lần này cô cảm nhận ở đó một sự lạnh lẽo, mạnh hơn là một sự cổ vũ.
“Còn ai biết về chuyện này không, Karen?"