Ông chủ Đại Đức Tường - Hình Đức Vinh nhìn sổ sách, đôi tay khẽ run rẩy.
Ông ta run rẩy là vì tình hình làm ăn của hiệu buôn quá tốt.
Lúc trước chỉ cần bắt chước theo vài sản phẩm trong cửa hàng nhà Lâm Tịch, hai năm vừa rồi Đại Đức Tường đã từ một hiệu buôn nhỏ không thể lọt vào hàng ngũ một trăm hiệu buôn lớn nhất, nay đã trở thành một trong hai mươi hiệu buôn nổi danh khắp lăng Lộc Đông, tốc độ phát triển quả thật rất kinh người.
Nhưng đến hôm nay, kể từ ngày gặp Lâm Tịch, lượng tiền chảy vào túi Đại Đường Tường đã tăng gấp hai mươi lần, hơn nữa, còn đang tăng trưởng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước, lợi nhuận của Đại Đức Tường chủ yếu đến từ tạo cao, doanh thu từ đèn lồng và mật ong cũng chỉ là phụ.
Hiện giờ, lợi nhuận tăng vọt chủ yếu cũng là nhờ tạo cao, nhưng sau khi nghe theo Lâm Tịch, trong lúc chế tạo tạo cao gia tăng thêm hương liệu, nước hoa và màu sắc, lợi nhuận của Đại Đức Tường còn tăng trưởng hơn rất nhiều. Hiện tại, khắp hành tỉnh Đông Lâm này, có lẽ mặt hàng tạo cao đã bị Đại Đức Tường lũng đoạn. Hơn nữa, rất nhiều tửu lâu nổi danh, thậm chí là các thư viện lớn, tất cả đều đang sử dụng sản phẩm của Đại Đức Tường. Bởi vì Hình Đức Vinh đã làm theo lời Lâm Tịch, càng ngày càng chế tạo nhiều hoa văn tinh xảo lên các sản phẩm của mình, sau đó dành tặng cho các danh nhân văn sĩ, có thể nói là không có ai không biết đến.
Chỉ dựa vào sản phẩm tạo cao này, cộng thêm việc liên tục khuếch trương thị phần ra khỏi hành tỉnh Đông Lâm, vậy cho dù hiện giờ Đại Đức Tường có bỏ các mặt hàng khác, Hình Đức Vinh cũng có thể khẳng định trong vòng ba năm kế tiếp, lợi nhuận của Đại Đức Tường sẽ liên tục tăng lên, tuyệt đối không dừng lại.
Nhưng Đại Đức Tường còn có trà mật bưởi vàng.
Khác với thế giới kia của Lâm Tịch, cả Vân Tần rộng lớn này cũng chỉ có vùng đất phía đông mới trồng được loại bưởi vàng ngọt, phần lớn người ở đế quốc Vân Tần chưa bao giờ được thưởng thức mùi vị bưởi vàng là như thế nào, thậm chí còn chưa nhìn thấy hình dạng của bưởi vàng.
Mười mấy ngày trước, các nhân công ở trấn Vân Anh đã chế tạo thành công loại trà mật bưởi vàng đầu tiên. Ban đầu Hình Đức Vinh còn hơi nghi ngờ doanh thu của mặt hàng này, nhưng chỉ trong vòng mười ngày, toàn bộ số trà mật ấy đã được đặt hàng.
Điều này làm cho Hình Đức Vinh thấy được một ngọn lửa lớn đang cháy, mà ngọn lửa này, chỉ có Đại Đức Tường mới có thể đốt lên được. Bởi vì toàn bộ bưởi vàng trồng được đã bị Đại Đức Tường thu mua từ lâu, có thể nói là hoàn toàn lũng đoạn thị trường. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mặt hàng kinh doanh chính của Đại Đức Tường lúc trước chính là mật ong thượng hạng và bưởi vàng, bởi vì khi xuất tỉnh giá mua rất cao nên việc làm ăn không tốt lắm, nhưng nhờ mưu kế đơn giản của Lâm Tịch nên đã biến mặt hàng này trở nên đại trà, giúp cho Đại Đức Tường như được chắp thêm hai cánh để bay xa hơn.
Bởi vì nghe nói Lâm Tịch đã trở lại, bởi vì tình hình làm ăn của hiệu buôn rất tốt, nên Hình Đức Vinh rất muốn gặp Lâm Tịch ngay, báo tin mừng cho hắn biết. Ông ta làm vậy là vì Lâm Tịch cũng là ông chủ của Đại Đức Tường.
Nhưng vào lúc Khương Tiếu Y chân thành hỏi Vương Tư Mẫn có nguyện ý hay không, Vương Tư Mẫn bật khóc thành tiếng ở bến tàu Đông Cảng, vào lúc Hình Đức Vinh buông sổ sách trong tay xuống, bỗng nhiên có một cô gái lưng đeo song kiếm xuất hiện trước mặt Đại Đức Tường.
- Ta được Lâm đại nhân phái tới.
Đây là một cô gái mang theo song kiếm, mặc trang phục văn sĩ, từ diện mạo bề ngoài không thể đoán được tuổi thật là bao nhiêu. Cô ta nhìn Hình Đức Vinh, bình tĩnh nói:
- Sau này Lâm đại nhân sẽ cố gắng không liên lạc với hiệu buôn nữa, dựa theo ước định giữa hai người, hi vọng ông chủ Hình sẽ không tiết lộ cho bất kỳ người nào biết Lâm đại nhân cũng là ông chủ của Đại Đức Tường...sau này, ta sẽ là người đại diện của Lâm đại nhân trong Đại Đức tường.
Từ song kiếm trên lưng và khí chất đặc biệt trên người, Hình Đức Vinh có thể đoán cô gái này không phải là một võ giả bình thường. Trong lúc nhất thời hơi kinh hoảng, ông ta cũng rất hưng phấn, bởi vì muốn trở thành một hiệu buôn lớn, Đại Đức Tường nhất định phải có người tu hành trấn giữ.
- Ta không thể thường xuyên xuất hiện được.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp này bỗng nhiên nói.
Bởi vì câu nói này, kể từ hôm nay, Đại Đức Tường đã có thêm một đại chưởng quỹ thần bí mà người bên ngoài không thể thấy hay biết đến.
- Vật này do Lâm đại nhân bảo ta đưa cho ông chủ Hình.
Tiếp theo, cô gái này lại đưa cho Hình Đức Vinh một cái hủ nhỏ dùng giấy dầu bịt miệng lại.
Hình Đức Vinh mở giấy dầu, lập tức ngửi được một mùi đặc biệt, nhìn thấy bên trong có một đồ vật hình dạng chữ nhật được ngâm trong một dạng nước sềnh sệch. Ông ta hơi khiếp sợ nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hỏi:
- Đây là cái gì? Có thể ăn được sao?
- Lâm đại nhân nói đây là chao.
Cô gái xinh đẹp khẽ mỉm cười, nói:
- Ông chủ Hình có thể ăn thử xem sao, nhưng mà hơi mặn đấy, chỉ cần quết một chút thôi.
Hình Đức Vinh không để ý đến thân phận và cử chỉ của mình, không nhịn được dùng đầu ngón tay quệt một chút, đút vào trong miệng. Tiếp đó, ông ta tỏ ra rất ngạc nhiên, đồng thời vô cùng khiếp sợ.
Cô gái xinh đẹp lại mỉm cười, đưa một tờ giấy cho ông ta:
- Đây là cách chế biến...Hiện tại chỉ có Lâm đại nhân, ta, phụ mẫu Lâm đại nhân và ông chủ Hình biết, hi vọng ông chủ Hình sẽ không nói cho ai biết, cũng không tiết lộ cách điều chế này ra.
- Thứ này thật sự dùng đậu hũ chế thành sao?
Sau khi xem qua cách chế biến trên tờ giấy, ông chủ Vinh càng khó tin hơn, thất thần hô lên.
Cô gái xinh đẹp mỉm cười, nói:
- Ban đầu ta cũng không tin lắm, nên hũ trước đã bị ta dùng với bột mì, bò cuốn và rau xanh...ăn hết. Cái hũ ta vừa đưa cho ông chủ Hình cũng được điều chế theo phương pháp này.
Hình Đức Vinh sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới thở dài ra.
Ông ta không biết trong đầu Lâm Tịch còn bao nhiêu ý tưởng kỳ diệu, ông ta chỉ biết là nếu có thêm thứ được gọi là "chao" này, sẽ có rất nhiều món ăn vốn rất nhạt nhẽo sẽ trở nên đặc sắc hơn, mà giá tiền lại không mắc, việc này sẽ giúp cho những người nghèo khó có thêm lựa chọn cho bữa ăn của mình.
Hiện giờ cái ông ta cần lo không phải là việc Đại Đức Tường làm ăn không tốt, mà chính là Đại Đức Tường phát triển quá nhanh, tạo nên thanh thế quá lớn, sợ rằng với năng lực lúc này của ông và hiệu buôn sẽ không quản lý được.
- Thứ này...hay là để một thời gian nữa mới làm đi...
Hình Đức Vinh lại nếm thêm một chút, sau đó nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt nói.
Cô gái này khẽ mỉm cười, nói:
- Việc làm ăn phải dựa vào ông chủ Hình ngài rồi.
...
...
Trấn Yến Lai rất bình tĩnh.
Ngoại trừ giám sát tiến độ thi công xây dựng đê, Lâm Tịch cũng không có quá nhiều việc để chú ý.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng trở về chức vị của mình.
Lúc bình thường Lâm Tịch không ở lại trong phủ Tổng trấn quá nhiều, nên phần lớn các quan viên ở trấn Yến Lai đều không biết hành tung của Lâm Tịch.
Những quan viên này không biết, nhưng Tả Thanh Khâu lại biết.
Bề ngoài, Tả Thanh Khâu là một thương nhân cây trẩu, nhưng thật sự là mật thám.
Ở Vân Tần, Đường Tàng, Đại Mãng, có rất nhiều chuyện không thể tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng đối với những quan viên có cống hiến kinh người cho đế quốc, bọn họ đều biết trong triều đình đều có tiềm ẩn và mật thám.
Tả Thanh Khâu thậm chí không biết mình phục vụ cho vị đại nhân nào trong hoàng thành Trung Châu, hắn chỉ biết mình phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao xuống, sau đó ghi chép lại những gì đã thấy và biết, truyền lại cho bên trên.
Những ngày qua, nhiệm vụ của hắn chính là âm thầm điều tra nhất cử nhất động của Lâm Tịch.
Ngày hôm đó, hắn thấy Lâm Tịch lại giống như những ngày trước: lưng đeo một rương gỗ, đi tới một ngọn núi hoang ở trấn Yến Lai.
Cho nên, hắn lập tức làm theo những gì đã làm trước đó, leo lên sườn núi đối diện với ngọn núi hoang đó, sau đó lấy ra một cái mắt ưng có ống dài được đặc chế, từ xa quan sát.
Hắn thấy Lâm Tịch lại bắt đầu luyện tên, lấy mộc cung Thần lê ra, sau đó lại lấy một túi tên màu đen bình thường, chậm rãi bắn từng tên từng tên vào sơn cốc bên dưới
Mặc dù Tả Thanh Khâu không phải là người tu hành, nhưng mỗi lần nhìn Lâm Tịch luyện tên, hắn vẫn cảm thấy rất rung động, cảm thấy tài bắn cung của Lâm Tịch hoàn toàn khác với người bình thường.
Bởi vì mỗi khi Lâm Tịch bắn tên, mũi tên màu đen kia sẽ tạo nên một độ xoáy đặc biệt, làm cho trong không trung xuất hiện những đường nét màu trắng.
Đột nhiên Tả Thanh Khâu nhìn thấy trên quan đạo dẫn thẳng vào trấn Yến Lai ở nơi xa có bụi đất tung bay.
Thông qua đôi mắt ưng trong tay mình, hắn thấy có một đội kỵ binh đang đi thẳng tới trấn Yến Lai.
...
Đoàn kỵ binh này có tất cả mười một người.
Mười người phía sau đều là quân nhân Chính vũ ti bình thường. Dựa theo lệ cũ, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ quan viên phía trước an toàn.
Nhưng vị quan viên đi đầu căn bản không cần những trấn thủ quân này bảo vệ.
Đây là một trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt như bạch ngọc, đôi mắt đen nhánh mà sáng ngời. So với những cô gái đôi mươi, da thịt của ông ta trông như còn mềm mại hơn, nhưng đôi tay lại rất thô ráp, những vết chai hiện rõ trên đầu ngón tay, xung quanh ngón tay còn có rất nhiều vết sẹo không lành được.
Sau lưng ông ta có một trường cung được lắp ráp từ ba tầng kim loại khác nhau, tạo thành hình vòng cung có ba màu vàng, bạc và đỏ sậm. Ở thân cung có những hoa văn màu xanh nhạt như lông khổng tước.
Dây cung có màu đen, trông như đêm tối thăm thẳm.
Hiện giờ người trung niên này mặc quan phục Chính vũ ti, nhưng khi ngăn chặn Lâm Tịch ở núi Tam Mao, ông ta lại mặc một bộ giáp màu xanh, dùng một tấm mặt nạ có hình lân phiến đỏ sậm che mặt mình lại, lúc đó trông ông ta như một con thằn lằn kinh khủng.
Ông ta chính là tiễn thủ cường đại đã bắn xuyên thân cây tùng.
Đêm đó ông ta là người của Hình ti, nhưng hiện giờ đã được chuyển sang Chính vũ ti, trở thành quan viên Chính vũ ti.
Mười một người này nhanh chóng tới trấn Yến Lai, cưỡi ngựa đến phủ Tổng trấn.
Sau khi nghe quân nhân báo Lâm Tịch không có trong phủ, quan viên gầy gò có khuôn mặt như bạch ngọc kia liền bước ra ngoài. Không biết là do đã hỏi thăm được phương hướng, hay là do trực giác đặc biệt, sau khi nhìn qua đê Lan Giang đang được xây dựng cách đấy không xa, ông ta liền nhanh chóng cưỡi ngựa đến ngọn núi hoang Lâm Tịch đang bắn tên.
Ông ta cũng không phát hiện được Tả Thanh Khâu.
Sau khi đi qua sườn núi Tả Thanh Khâu đang ẩn núp, ông ta chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về ngọn núi hoang Lâm Tịch đang bắn tên.
Với thính giác và thị giác của những người bình thường, cho đến những người tu hành bình thường, với khoảng cách xa như vậy, họ căn bản không thể thấy được hay nghe được bất kỳ dấu vết luyện tên nào của Lâm Tịch trên đỉnh núi hoang đó.
Nhưng trung niên gầy gò này lại nhìn thấy một đường thẳng màu đen mơ hồ trên không trung, cùng với luồng lốc xoáy màu trắng như có như không xoay quanh.
- Đây là kỹ năng "rơi nguyệt"...tiễn kỹ không phải Phong hành giả không thể truyền!
- Khó trách học viện Thanh Loan lại coi trọng ngươi như vậy, đêm đó ba người tu hành mạnh nhất hành tỉnh Đông Lâm cũng phải thối lui...thì ra ngươi là Phong hành giả.
Trung niên gầy gò không đi về phía trước nữa, khuôn mặt lạnh lùng của ông ta bỗng nhiên hơi đăm chiêu, nhẹ giọng nói ra hai câu với cảm xúc ngổn ngang ẩn ở bên trong.