Bây giờ không còn bao nhiêu người đi chuyến tàu đêm từ khi có những chuyến bay nối liền Gillanbone. Đoàn tàu ì ạch đi qua cả ngàn cây số lần lượt trút bỏ gần hết hành khách qua các ga tỉnh lẻ; chỉ còn một số rất ít xuống ga Gillanbone.
Trên sân ga, một mình bà Fiona lặng lẽ đứng chờ. Bà vẫn đẹp người so với tuổi tác. Nón, áo đều hợp thời trang, giày cao gót. Cuộc đời làm vợ một người chăn nuôi đã giúp bà giữ được vóc dáng trẻ trung.
Chính vì thế mà Frank đã nhận ra mẹ anh nhanh hơn là bà nhận ra anh. Frank đã năm mươi hai tuổi, đứng giữa mặt trời chiều Drogheda trông rất gầy, hốc hác, xanh xao. Đầu đã hói, quần áo không ra hình thù gì, phủ trên một thân hình tuy nhỏ nhưng vẫn còn gợi nhớ một chút sức lực. Hai bàn tay rắn rỏi nắm chặt chiếc mũ phớt màu nâu. Anh không còng lưng, không bệnh hoạn nhưng đứng chôn chân ở sân ga một cách vụng về, không tin rằng có ai đón mình và cũng không biết phải làm gì.
Rất tự chủ, Fiona nhanh chân bước tới:
- Con mạnh khỏe, Frank? bà nói.
Frank nhìn lên, hai mắt xưa kia rực sáng, lấp lánh giờ đây khuyết sâu trên gương mặt của một người già nua. Đôi mắt ấy không phải của Frank. Mệt mỏi, nhẫn nhục và vô cùng chán nản. Nhưng khi đôi mắt ấy nhìn thấy Fiona, nó lại gây nên một ấn tượng dị thường của một người bị lăng nhục, hoàn toàn không được che chở, sắp chết và đang kêu gào sự cứu giúp.
- Ôi, Frank! Bà kêu lên và ôm chầm lấy con trai. Mọi việc đều tốt đẹp, tiếng của bà dịu dàng như tiếng ru. Mọi việc đều tốt, bà tiếp tục nói giọng càng dịu dàng hơn.
Lúc đầu, Frank vẫn im lặng, ngồi lún xuống trên nệm xe. Nhưng khi chiếc Rolls tăng tốc độ và ra khỏi thành phố, anh bắt đầu nhìn hai bên đường.
- Cũng không thay đổi bao nhiêu phải không mẹ, anh nói thì thầm.
- Không. Ở đây thời gian trôi qua rất chậm.
Khi xe vượt qua chiếc cổng cuối cùng vào sân trong trước cửa tòa nhà, Frank kêu lên:
- Con không thể tưởng tượng nó đẹp như thế.
- Đây là nhà của chúng ta, Fiona nói. Gia đình mình đã bỏ rất nhiều công chăm sóc nó con à.
Bà lái xe vào gara, đưa con trai đi lên hướng nhà lớn nhưng lần này chính Frank xách vali của mình.
- Con chọn một phòng trong nhà này hay chọn một nhà khách nhỏ để ở riêng?
- Con thích căn nhà nhỏ. Cảm ơn mẹ. Con muốn được ở riêng yên ổn một thời gian.
Khi Frank gặp lại Meggie, anh không dễ dàng nhận ra đứa em gái nay đã trở thành một người phụ nữ già dặn. Mẹ tuy già nhưng anh vẫn dễ nhận ra hơn. Trong khi Meggie ôm anh, Frank rụt rè quay mặt chỗ khác, hai tay vo ve nếp áo vét nhăn nheo, rồi nhìn về phía mẹ để cầu cứu. Ãnh mắt của bà Fiona như muốn nói: không có gì quan trong; thời gian trôi qua, rồi thì tất cả sẽ trở nên bình thường.
Nhờ nhiều cố gắng của bà Fiona, Frank thích nghi dần với cuộc sống ở Drogheda và không chú ý lắm sự đố kỵ ngấm ngầm của mấy đứa em trai. Fiona xử sự với Frank như đứa con trai lớn vắng nhà một thời gian ngắn, không hề làm mất danh dự gia đình và cũng không hề gây ra sự đau khổ vô vàn cho mẹ anh. Bà kín đáo tìm cho Frank một chỗ ẩn náu mà Frank mong muốn, tách xa những đứa em trai. Bà cũng không khuyến kích Frank phục hồi lại một phần sức sống trước kia; hơn nữa sức sống ấy cũng không còn trong con người của Frank hiện nay. Fiona đã hiểu điều đó ngay cái phút giây con trai bà ngước mắt lên nhìn trên sân ga Gillanbonẹ Không có chuyện đưa Frank đi làm ngoài các bãi chăn vì các em trai sẽ phản đối, hơn nữa Frank cũng không thích một công việc mà xưa kia anh vẫn ghét. Dần dần các em trai của Frank quen với sự trở về của con cừu ghẻ lở trong lòng gia đình. Không có điều gì có thể làm thay đổi tình cảm của mẹ chúng đối với Frank, Frank ở tù, hay ở Drogheda cũng chẳng quan hệ gì, bà vẫn luôn luôn yêu Frank thiết tha. Sự hiện diện của Frank ở Drogheda làm cho bà hạnh phúc và đó là điều quan trọng nhất. Frank không chen vào cuộc sống trước đây của các nhân vật khác ở Drogheda và vẫn trung thành với con người xưa của mình.
Thế nhưng, sự có mặt của Frank ở Drogheda không mang lại một niềm vui thật sự cho Fiona. Làm sao khác hơn bây giờ? Khi nhìn thấy Frank mỗi ngày, lòng bà như bị khơi dậy một nỗi buồn khác hẳn nỗi buồn mà bà đã chịu đựng trong thời gian vắng Frank. Đó là niềm đau đớn dữ dội phải chứng kiến cuộc sống của một con người đang bị hủy diệt. Con người đó lại là đứa con trai thương yêu nhất của bà, nó đã trải qua những nỗi đau đớn không thể tưởng tượng.
Một hôm, bấy giờ Frank đã trở về được khoảng sáu tháng, Meggie bước vào phòng khách và gặp mẹ đang ngồi nhìn Frank qua một trong những cửa sổ lớn. Frank đang xén hàng rào hoa hồng dọc theo con đường nhỏ. Đột ngột bà quay lại và có điều gì đó hiện ra trên gương mặt lạnh lùng của bà khiến cho Meggie phải đưa hai tay ôm lấy ngực.
- Ôi, mẹ! Nàng bối rối.
Fiona nhìn con gái, lắc đầu và mỉm cười.
- Không có gì quan trọng, Meggie à.
- Phải, chỉ có con mới giúp ích điều gì cho mẹ.
- Con có thể. Đừng thay đổi thái độ của con. Mẹ rất mang ơn con. Con đã trở thành đồng minh của mẹ.
Bây giờ không còn bao nhiêu người đi chuyến tàu đêm từ khi có những chuyến bay nối liền Gillanbone. Đoàn tàu ì ạch đi qua cả ngàn cây số lần lượt trút bỏ gần hết hành khách qua các ga tỉnh lẻ; chỉ còn một số rất ít xuống ga Gillanbone.
Trên sân ga, một mình bà Fiona lặng lẽ đứng chờ. Bà vẫn đẹp người so với tuổi tác. Nón, áo đều hợp thời trang, giày cao gót. Cuộc đời làm vợ một người chăn nuôi đã giúp bà giữ được vóc dáng trẻ trung.
Chính vì thế mà Frank đã nhận ra mẹ anh nhanh hơn là bà nhận ra anh. Frank đã năm mươi hai tuổi, đứng giữa mặt trời chiều Drogheda trông rất gầy, hốc hác, xanh xao. Đầu đã hói, quần áo không ra hình thù gì, phủ trên một thân hình tuy nhỏ nhưng vẫn còn gợi nhớ một chút sức lực. Hai bàn tay rắn rỏi nắm chặt chiếc mũ phớt màu nâu. Anh không còng lưng, không bệnh hoạn nhưng đứng chôn chân ở sân ga một cách vụng về, không tin rằng có ai đón mình và cũng không biết phải làm gì.
Rất tự chủ, Fiona nhanh chân bước tới:
- Con mạnh khỏe, Frank? bà nói.
Frank nhìn lên, hai mắt xưa kia rực sáng, lấp lánh giờ đây khuyết sâu trên gương mặt của một người già nua. Đôi mắt ấy không phải của Frank. Mệt mỏi, nhẫn nhục và vô cùng chán nản. Nhưng khi đôi mắt ấy nhìn thấy Fiona, nó lại gây nên một ấn tượng dị thường của một người bị lăng nhục, hoàn toàn không được che chở, sắp chết và đang kêu gào sự cứu giúp.
- Ôi, Frank! Bà kêu lên và ôm chầm lấy con trai. Mọi việc đều tốt đẹp, tiếng của bà dịu dàng như tiếng ru. Mọi việc đều tốt, bà tiếp tục nói giọng càng dịu dàng hơn.
Lúc đầu, Frank vẫn im lặng, ngồi lún xuống trên nệm xe. Nhưng khi chiếc Rolls tăng tốc độ và ra khỏi thành phố, anh bắt đầu nhìn hai bên đường.
- Cũng không thay đổi bao nhiêu phải không mẹ, anh nói thì thầm.
- Không. Ở đây thời gian trôi qua rất chậm.
Khi xe vượt qua chiếc cổng cuối cùng vào sân trong trước cửa tòa nhà, Frank kêu lên:
- Con không thể tưởng tượng nó đẹp như thế.
- Đây là nhà của chúng ta, Fiona nói. Gia đình mình đã bỏ rất nhiều công chăm sóc nó con à.
Bà lái xe vào gara, đưa con trai đi lên hướng nhà lớn nhưng lần này chính Frank xách vali của mình.
- Con chọn một phòng trong nhà này hay chọn một nhà khách nhỏ để ở riêng?
- Con thích căn nhà nhỏ. Cảm ơn mẹ. Con muốn được ở riêng yên ổn một thời gian.
Khi Frank gặp lại Meggie, anh không dễ dàng nhận ra đứa em gái nay đã trở thành một người phụ nữ già dặn. Mẹ tuy già nhưng anh vẫn dễ nhận ra hơn. Trong khi Meggie ôm anh, Frank rụt rè quay mặt chỗ khác, hai tay vo ve nếp áo vét nhăn nheo, rồi nhìn về phía mẹ để cầu cứu. Ãnh mắt của bà Fiona như muốn nói: không có gì quan trong; thời gian trôi qua, rồi thì tất cả sẽ trở nên bình thường.
Nhờ nhiều cố gắng của bà Fiona, Frank thích nghi dần với cuộc sống ở Drogheda và không chú ý lắm sự đố kỵ ngấm ngầm của mấy đứa em trai. Fiona xử sự với Frank như đứa con trai lớn vắng nhà một thời gian ngắn, không hề làm mất danh dự gia đình và cũng không hề gây ra sự đau khổ vô vàn cho mẹ anh. Bà kín đáo tìm cho Frank một chỗ ẩn náu mà Frank mong muốn, tách xa những đứa em trai. Bà cũng không khuyến kích Frank phục hồi lại một phần sức sống trước kia; hơn nữa sức sống ấy cũng không còn trong con người của Frank hiện nay. Fiona đã hiểu điều đó ngay cái phút giây con trai bà ngước mắt lên nhìn trên sân ga Gillanbonẹ Không có chuyện đưa Frank đi làm ngoài các bãi chăn vì các em trai sẽ phản đối, hơn nữa Frank cũng không thích một công việc mà xưa kia anh vẫn ghét. Dần dần các em trai của Frank quen với sự trở về của con cừu ghẻ lở trong lòng gia đình. Không có điều gì có thể làm thay đổi tình cảm của mẹ chúng đối với Frank, Frank ở tù, hay ở Drogheda cũng chẳng quan hệ gì, bà vẫn luôn luôn yêu Frank thiết tha. Sự hiện diện của Frank ở Drogheda làm cho bà hạnh phúc và đó là điều quan trọng nhất. Frank không chen vào cuộc sống trước đây của các nhân vật khác ở Drogheda và vẫn trung thành với con người xưa của mình.
Thế nhưng, sự có mặt của Frank ở Drogheda không mang lại một niềm vui thật sự cho Fiona. Làm sao khác hơn bây giờ? Khi nhìn thấy Frank mỗi ngày, lòng bà như bị khơi dậy một nỗi buồn khác hẳn nỗi buồn mà bà đã chịu đựng trong thời gian vắng Frank. Đó là niềm đau đớn dữ dội phải chứng kiến cuộc sống của một con người đang bị hủy diệt. Con người đó lại là đứa con trai thương yêu nhất của bà, nó đã trải qua những nỗi đau đớn không thể tưởng tượng.
Một hôm, bấy giờ Frank đã trở về được khoảng sáu tháng, Meggie bước vào phòng khách và gặp mẹ đang ngồi nhìn Frank qua một trong những cửa sổ lớn. Frank đang xén hàng rào hoa hồng dọc theo con đường nhỏ. Đột ngột bà quay lại và có điều gì đó hiện ra trên gương mặt lạnh lùng của bà khiến cho Meggie phải đưa hai tay ôm lấy ngực.
- Ôi, mẹ! Nàng bối rối.
Fiona nhìn con gái, lắc đầu và mỉm cười.
- Không có gì quan trọng, Meggie à.
- Phải, chỉ có con mới giúp ích điều gì cho mẹ.
- Con có thể. Đừng thay đổi thái độ của con. Mẹ rất mang ơn con. Con đã trở thành đồng minh của mẹ.