Nhưng Duy chưa về nhà, anh đến siêu thị Little A trên phố Bà Triệu. Anh đã đưa M đến đây vài lần để mua các đồ lặt vặt.
Dãy đồ mỹ phẩm có dầu gội đầu, dầu xả, thuốc nhuộm tóc, sữa tắm, xà phòng tắm, kem dưỡng da, kem làm trắng da. Nhưng không có muối khoáng. Chủ cửa hàng – một người Mỹ gốc Canada – đi từ phía sau ra gặp anh.
- Chắc vợ anh nhờ người mang từ nước ngoài về – ông ta nói – Tôi cam đoan với anh không cửa hàng nào ở Hà Nội nhập muối tắm cả.
Thấy anh băn khoăn đi lại, ông ta nói có thể nhờ người mua và gửi cho ông ta nếu như anh đặt tiền. Duy cảm ơn.
- Tôi sẽ tự mua – anh nói.
Anh mua một ít nước hoa hồng cho M.
Anh nghĩ. Anh sẽ đẩy toang cửa và đi thật nhanh vào nhà. Anh sẽ gọi to từ ngoài phòng khách “Em ơi, anh về rồi” giống như những ngày bình thường trước khi tất cả những việc này xảy ra. Rồi khi anh thấy m, anh sẽ ôm ghì lấy nàng. Anh sẽ hôn vào má nàng. Anh sẽ hỏi “Hôm nay em thế nào?” như trước đây. Rồi anh sẽ đưa cho nàng mấy lọ nước hoa hồng. Chắc chắn là M sẽ hiểu.
Nàng chắc chắn sẽ hiểu.
M đười duy nhất hiểu anh trên đời. Nàng là người duy nhất anh yêu. Chỉ cần M – như một người ở ngoài anh, đúng như một người ở bên ngoài anh. Chỉ cần có nàng, thế giới có xoay vần ra sao cũng được.
.
Duy mở toang cửa chính vào nhà. Anh dậm chân thật lớn ở tấm thảm chùi bên ngoài. Anh hắng giọng. Đến đây thì tắc.
Anh chỉ hắng giọng chứ không sao mở miệng “Em ơi, anh về rồi…” như anh đã dự tính. Anh không sao mở miệng được.
Không có ai trong phòng khách.
Bếp cũng không có ai.
Nhà tắm cũng không.
M không có nhà.