Tết trôi qua bình thường.
Ngày , anh và M đi sắm Tết. M không rời tay anh lúc nào. Họ mua bánh kẹo. Mứt Tết. Hoa. Thịt. Măng khô. Nấm hương. Hạt sen. Đỗ. Kiệu. Giò. Chả. Quà cho bên nhà anh. Quà cho mẹ nàng. Anh giúp nàng trang trí phòng khách. Họ gói cái bánh chưng. Rồi đưa bánh cho nhà hàng cơm bình dân ở đầu ố để thuê luộc.
Campuchia đã bị bỏ rơi. Anh và M không hề bàn nhau về việc hoãn chuyến đi. Họ chỉ hoàn toàn không nhắc đến nó.
Tất niên, họ ăn trưa ở nhà cha mẹ anh. Ăn tối ở nhà mẹ nàng.
Rồi mùng một…
Mùng hai…
Mùng ba…
Tối mùng ba, anh hỏi M:
- Tết năm ngoái mình ở đâu hả em?
- Ở Singapore – M nói – Mình bị mất cắp ngoài phố, anh có nhớ không?
- Còn Tết trước nữa?
- Tết trước nữa mình mới về nhà.
- Trước nữa?
- Mình ra Cape Cod ở ngày. Cái nhà White SeaHorse ý.
- Còn trước nữa?
- New York.
- Trước nữa?
- Tết trước đó mình đã gặp nhau đâu… Hồi đấy, anh ở đâu?
- Hình như ở Vegas. À không phải… Anh không nhớ…
Hết Tết.