Lâm Mạn Ninh rời khỏi biệt thự của Hắc Bạch Lam chẳng biết nên đi đâu. Hồi chiều tên đó đã nói với cha mẹ cô rằng hai người cùng đi chơi, giờ cô mà về nhà thể nào cũng bị cha mẹ hỏi cho ra ngô ra khoai.
Nhưng kí túc xá giờ này đã đóng cửa, không thể chui lỗ chó vào ban đêm, thật dơ.
Phải rồi, cô còn quý nhân phù hộ mà. Lâm Mạn Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Thuyến, tay vuốt vuốt ngực để trấn át tức giận.
- "Lão huynh, anh đang ở đâu vậy? Mau đến đón em đi". Lâm Mạn Ninh nói.
Hoắc Thuyến đang làm việc nghe cô nói liền đứng dậy:"Tiểu Ninh? Em đang ở đâu?".
Lâm Mạn Ninh nhìn sang bên đường:"Em đang gần quảng trường, anh mau đến đi".
- "Được, em ở đó đợi anh một lát".
Lâm Mạn Ninh đi qua đi lại, cục tức vẫn đang nằm ngay ngực chưa thể trôi được.
Cô nhìn cặp tình nhân đi qua mình, chẳng hiểu ngực có chút khó thở. Nói đi cũng phải nói lại, trong cô bây giờ không chỉ có tức giận mà còn có chút ấm ức, tủi thân. Tại sao chứ?
Vì Hắc Bạch Lam không chịu tin cô sao? Không thể nào, tin hay không tùy hắn, cô sẽ không quan tâm.
Là hắn có lỗi trước, từ giờ cô sẽ không thèm gặp tên đó nữa. Lâm Mạn Ninh bĩu môi, tốt nhất là hắn bị kiệt tinh mà chết đi.
- "Tiểu Ninh, đi thôi". Lúc này Hoắc Thuyến đã đến, anh ta mở cửa, bước đến gần cô.
Lâm Mạn Ninh nhìn thấy anh liền nói:"Lão huynh, em vừa gặp một chuyện rất tức giận, tâm trạng rất không thoải mái".
- "Vậy anh đưa em đi chơi".
Lâm Mạn Ninh vui vẻ nói:"Được thôi, lão huynh, huynh đúng là tốt nhất đó".
Hắc Bạch Lam lái xe nhanh nhất có thể để đến bệnh viện, anh bế cô vào phòng viện trưởng.
- "Hắc tiên sinh, có chuyện gì thế ạ?".
Hắc Bạch Lam nói:"Mau xem cho cô ấy".
- "Vâng, để tôi sắp xếp phòng".
Trịnh Kiều Ân được đẩy vào phòng cấp cứu, Hắc Bạch Lam ra ngoài chờ, anh gọi cho thuộc hạ của mình.
- "Điều tra xem Mạn Ninh đang ở đâu rồi đưa cô ấy về giúp tôi".
Anh không biết vì sao vừa rồi mình lại lớn tiếng với cô như vậy, chẳng nhẽ anh còn yêu Trịnh Kiều Ân?
Không thể nào, anh đã quên cô từ lâu rồi, đối với cô chỉ còn chút cảm giác và giờ chỉ xem cô như em gái của mình thôi.
- "Hắc tiên sinh" Vị bác sĩ mở cửa đi ra nói.
Hắc Bạch Lam đứng lên:"Thế nào rồi?".
- "Vị tiểu thư đó đã không còn nguy hiểm gì nữa ạ, phần đầu chúng tôi đã băng bó và kiểm tra kĩ lưỡng".
Hắc Bạch Lam gật đầu:"Được rồi, lui đi".
Trịnh Kiều Ân được đẩy về phòng bệnh, Hắc Bạch Lam đi vào.
- "Lam, Tiểu Ninh đâu rồi?". Trịnh Kiều Ân hỏi Hắc Bạch Lam.
Anh nói:"Cô ấy về nhà rồi".
- "Chắc cô ấy giận em lắm. Vừa rồi em thấy anh hơi to tiếng với cô ấy".
Hắc Bạch Lam thở dài:"Em thấy ổn hơn chưa, nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ sai người đến chăm sóc em".
- "Đêm nay anh có thể ở lại với em không?". Cô nhẹ giọng hỏi.
Hắc Bạch Lam nói:"Anh sẽ kêu y tá đến, cần gì cứ nói họ, anh về đây".
- "Nhưng...." Cô ta chưa kịp nói hết câu anh đã mở cửa bước đi.
Hắc Bạch Lam ra đến xe, anh gọi điện lại cho thuộc hạ.
- "Thế nào rồi?".
Bên kia:"Lão nhị, chúng tôi chưa tìm được Lâm tiểu thư, cô ấy không có mặt ở Lâm gia, không có ở kí túc xá".
- "Điện thoại?" Anh hỏi.
Bên kia nói:"Chúng tôi không định vị được, Lâm tiểu thư có lẽ đã khóa máy rồi".
- "Được rồi, để tôi đi tìm cô ấy".
Anh lái xe xung quanh tìm cô nhưng cũng chẳng thấy.
Đến gần sáng, Lâm Mạn Ninh về biệt thự của Hoắc Thuyến, cả hai đi chơi đến gần sáng mới về, cô mệt mỏi leo lên giường.
- "Hắc biến thái, ngày hôm nay tôi sẽ không quên đâu". Cô lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Thuyến đi vào phòng, kéo chăn đắp cho cô, mắt chăm chú nhìn gương mặt cô, tay khẽ sờ mái tóc cô.
Anh mỉm cười rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau....
Tại bệnh viện, mẹ kế của anh đến thăm Trịnh Kiều Ân, bà ta nói.
- "Kiều Ân, con bớt làm ta lo lắng đi".
Trịnh Kiều Ân cau mày:"Tại sao chúng ta là chị em, nhưng lúc nào cũng phải đóng làm mẹ con".
- "Chị đã nói bao nhiêu lần, không được nhắc đến chuyện này nữa, nếu không đóng giả làm mẹ con thì làm sao chúng ta thực hiện được kế hoạch".
Trịnh Kiều Ân nói:"Kế hoạch của chị là tiền của Hắc gia sao? Nhưng em không muốn tiền nữa, em muốn Hắc Bạch Lam".
- "Em bị điên sao?".
Trịnh Kiều Ân nói:"Vì anh ấy em phải làm phỏng chính cánh tay mình, vì anh ấy em phải tự mình té xuống cầu thang, em chỉ cần anh ấy thôi".
"Bốp" Một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô.
- "Hồ đồ".
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Bạch Lam quét qua người bọn họ.
Thì ra Trịnh Kiều Ân cố ý, đêm qua anh thật sự đã sai khi lớn tiếng với Mạn Ninh.
Anh không ngờ Trịnh Kiều Ân lại là con người như vậy, cô đã khác ngày trước rồi, đáng lẽ ra anh không nên tin cô là Trịnh Kiều Ân của ngày trước.
Điều càng khiến anh không thể tin được nữa đó là hai người này là chị em, bao nhiêu năm nay họ thật giỏi che giấu.
Nhưng kí túc xá giờ này đã đóng cửa, không thể chui lỗ chó vào ban đêm, thật dơ.
Phải rồi, cô còn quý nhân phù hộ mà. Lâm Mạn Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Thuyến, tay vuốt vuốt ngực để trấn át tức giận.
- "Lão huynh, anh đang ở đâu vậy? Mau đến đón em đi". Lâm Mạn Ninh nói.
Hoắc Thuyến đang làm việc nghe cô nói liền đứng dậy:"Tiểu Ninh? Em đang ở đâu?".
Lâm Mạn Ninh nhìn sang bên đường:"Em đang gần quảng trường, anh mau đến đi".
- "Được, em ở đó đợi anh một lát".
Lâm Mạn Ninh đi qua đi lại, cục tức vẫn đang nằm ngay ngực chưa thể trôi được.
Cô nhìn cặp tình nhân đi qua mình, chẳng hiểu ngực có chút khó thở. Nói đi cũng phải nói lại, trong cô bây giờ không chỉ có tức giận mà còn có chút ấm ức, tủi thân. Tại sao chứ?
Vì Hắc Bạch Lam không chịu tin cô sao? Không thể nào, tin hay không tùy hắn, cô sẽ không quan tâm.
Là hắn có lỗi trước, từ giờ cô sẽ không thèm gặp tên đó nữa. Lâm Mạn Ninh bĩu môi, tốt nhất là hắn bị kiệt tinh mà chết đi.
- "Tiểu Ninh, đi thôi". Lúc này Hoắc Thuyến đã đến, anh ta mở cửa, bước đến gần cô.
Lâm Mạn Ninh nhìn thấy anh liền nói:"Lão huynh, em vừa gặp một chuyện rất tức giận, tâm trạng rất không thoải mái".
- "Vậy anh đưa em đi chơi".
Lâm Mạn Ninh vui vẻ nói:"Được thôi, lão huynh, huynh đúng là tốt nhất đó".
Hắc Bạch Lam lái xe nhanh nhất có thể để đến bệnh viện, anh bế cô vào phòng viện trưởng.
- "Hắc tiên sinh, có chuyện gì thế ạ?".
Hắc Bạch Lam nói:"Mau xem cho cô ấy".
- "Vâng, để tôi sắp xếp phòng".
Trịnh Kiều Ân được đẩy vào phòng cấp cứu, Hắc Bạch Lam ra ngoài chờ, anh gọi cho thuộc hạ của mình.
- "Điều tra xem Mạn Ninh đang ở đâu rồi đưa cô ấy về giúp tôi".
Anh không biết vì sao vừa rồi mình lại lớn tiếng với cô như vậy, chẳng nhẽ anh còn yêu Trịnh Kiều Ân?
Không thể nào, anh đã quên cô từ lâu rồi, đối với cô chỉ còn chút cảm giác và giờ chỉ xem cô như em gái của mình thôi.
- "Hắc tiên sinh" Vị bác sĩ mở cửa đi ra nói.
Hắc Bạch Lam đứng lên:"Thế nào rồi?".
- "Vị tiểu thư đó đã không còn nguy hiểm gì nữa ạ, phần đầu chúng tôi đã băng bó và kiểm tra kĩ lưỡng".
Hắc Bạch Lam gật đầu:"Được rồi, lui đi".
Trịnh Kiều Ân được đẩy về phòng bệnh, Hắc Bạch Lam đi vào.
- "Lam, Tiểu Ninh đâu rồi?". Trịnh Kiều Ân hỏi Hắc Bạch Lam.
Anh nói:"Cô ấy về nhà rồi".
- "Chắc cô ấy giận em lắm. Vừa rồi em thấy anh hơi to tiếng với cô ấy".
Hắc Bạch Lam thở dài:"Em thấy ổn hơn chưa, nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ sai người đến chăm sóc em".
- "Đêm nay anh có thể ở lại với em không?". Cô nhẹ giọng hỏi.
Hắc Bạch Lam nói:"Anh sẽ kêu y tá đến, cần gì cứ nói họ, anh về đây".
- "Nhưng...." Cô ta chưa kịp nói hết câu anh đã mở cửa bước đi.
Hắc Bạch Lam ra đến xe, anh gọi điện lại cho thuộc hạ.
- "Thế nào rồi?".
Bên kia:"Lão nhị, chúng tôi chưa tìm được Lâm tiểu thư, cô ấy không có mặt ở Lâm gia, không có ở kí túc xá".
- "Điện thoại?" Anh hỏi.
Bên kia nói:"Chúng tôi không định vị được, Lâm tiểu thư có lẽ đã khóa máy rồi".
- "Được rồi, để tôi đi tìm cô ấy".
Anh lái xe xung quanh tìm cô nhưng cũng chẳng thấy.
Đến gần sáng, Lâm Mạn Ninh về biệt thự của Hoắc Thuyến, cả hai đi chơi đến gần sáng mới về, cô mệt mỏi leo lên giường.
- "Hắc biến thái, ngày hôm nay tôi sẽ không quên đâu". Cô lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Thuyến đi vào phòng, kéo chăn đắp cho cô, mắt chăm chú nhìn gương mặt cô, tay khẽ sờ mái tóc cô.
Anh mỉm cười rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau....
Tại bệnh viện, mẹ kế của anh đến thăm Trịnh Kiều Ân, bà ta nói.
- "Kiều Ân, con bớt làm ta lo lắng đi".
Trịnh Kiều Ân cau mày:"Tại sao chúng ta là chị em, nhưng lúc nào cũng phải đóng làm mẹ con".
- "Chị đã nói bao nhiêu lần, không được nhắc đến chuyện này nữa, nếu không đóng giả làm mẹ con thì làm sao chúng ta thực hiện được kế hoạch".
Trịnh Kiều Ân nói:"Kế hoạch của chị là tiền của Hắc gia sao? Nhưng em không muốn tiền nữa, em muốn Hắc Bạch Lam".
- "Em bị điên sao?".
Trịnh Kiều Ân nói:"Vì anh ấy em phải làm phỏng chính cánh tay mình, vì anh ấy em phải tự mình té xuống cầu thang, em chỉ cần anh ấy thôi".
"Bốp" Một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô.
- "Hồ đồ".
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Bạch Lam quét qua người bọn họ.
Thì ra Trịnh Kiều Ân cố ý, đêm qua anh thật sự đã sai khi lớn tiếng với Mạn Ninh.
Anh không ngờ Trịnh Kiều Ân lại là con người như vậy, cô đã khác ngày trước rồi, đáng lẽ ra anh không nên tin cô là Trịnh Kiều Ân của ngày trước.
Điều càng khiến anh không thể tin được nữa đó là hai người này là chị em, bao nhiêu năm nay họ thật giỏi che giấu.