Phùng Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng Vương Thanh biến mất vào trong đoàn người, bắt gặp hắn cùng một người đàn ông trung niên đang nói chuyện cậu mới yên tâm cầm lấy đĩa sứ trắng tiến về phía bàn thức ăn kia.
Phùng Kiến Vũ quả thật rất đói, đây có lẽ là bữa ăn phong phú nhất từ lúc cậu bị bắt giam tới giờ. Có điều cho dù đói đến đâu, Phùng Kiến Vũ cũng vẫn có hành động vô cùng chậm rãi, từng cử chỉ bỏ thức ăn vào miệng nhìn sao cũng rất từ tốn.
Phùng Kiến Vũ một mình đứng ở trước bàn thức ăn, chọn những món cậu thích nhất mang bỏ vào trong đĩa. Lúc cậu đưa một miếng thịt bò vào trong miệng, bên cạnh liền có một giọng nam cất lên:
"Cậu đến cùng ngài chỉ huy sao?"
Phùng Kiến Vũ quay sang bên cạnh phát hiện ra người này cũng trong tầm tuổi mình, còn rất trẻ trên người mặc một bộ vest xám lịch lãm, tóc được cắt tỉa gọn gàng còn được tạo kiểu cố định. Phùng Kiến Vũ cảm thấy người này tuy rằng rất đẹp nhưng có vẻ như rất đỏm dáng, mọi thứ ở trên người cậu ta đều được phối hợp tỉ mỉ không có bất cứ một sai sót nào.
Phùng Kiến Vũ không muốn nói chuyện với người lạ chỉ gật đầu một cái rồi bước về phía trước cách xa người kia một chút. Người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau cậu mỉm cười hỏi:
"Cậu là người của ngài chỉ huy?"
Phùng Kiến Vũ hơi giật mình, sau đó cậu lựa chọn cách im lặng coi người kia là không khí mà không đáp lời. Người kia cũng không có gì gọi là tức giận, ngược lại còn mang một số chuyện ra nói cùng với cậu:
"Cậu ở bên cạnh ngài ấy bao lâu rồi?"
Phùng Kiến Vũ bảo trì im lặng, nhưng trong đầu đã tự đưa ra câu trả lời, cậu và Vương Thanh mới chỉ ở cùng nhau được hai ngày.
Đúng lúc này lại có một giọng nam nữa gọi:
"Khả Khả"
Phùng Kiến Vũ xoay người phát hiện ra đó là thiếu úy Tỉnh Đạt Kha, người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với cậu nghe thấy ông ta gọi liền chạy tới chỗ ông ta khoác lấy tay, hơn nữa hai người đó còn làm ra hành động rất thân mật. Phùng Kiến Vũ hiện tại liền hiểu ra một điều, thì ra bọn họ chính là có quan hệ giống như cậu và Vương Thanh.
Người kia đi rồi, Phùng Kiến Vũ liền múc một thìa súp đưa lên miệng ăn. Lúc thìa súp kia mới chỉ chạm vào môi cậu, bên cạnh cậu liền có một lực đạo rất mạnh hất phăng thìa súp đó đi, Phùng Kiến Vũ không kịp phản ứng kịp bát súp nóng trên tay cũng bị đổ úp vào ngực áo cậu.
Phùng Kiến Vũ nhíu mày xoay người nhìn xem người đó là ai, phát hiện ra được một cô gái vô cùng quen mặt đang tức giận nhìn cậu nói lớn:
"Anh vì sao lại ở đây?"
Tiếng quát lớn kia làm cho mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu, Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy bất an, người này chính là bạn gái cũ Đồng Khiết, cũng chính là người khiến cho cậu bị nhận phán quyết tử hình.
Phùng Kiến Vũ không muốn ở trong hội trường lớn này cùng cô ấy đôi co nữa cho nên liền chọn cách im lặng rời đi. Có điều Đồng Khiết lại không cho cậu rời đi mà nắm chặt lấy cổ tay của cậu trợn lớn hai mắt phẫn nộ:
"Anh trốn ra có phải không, đi, tôi mang anh trở về nơi đó"
Phùng Kiến Vũ bực mình dùng lực muốn đẩy tay Đồng Khiết ra, Đồng Khiết lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, may mắn có một người đàn ông khác đi ra đỡ cô ta kịp thời. Phùng Kiến Vũ khó xử muốn rời đi, đúng lúc lại bị người đàn ông đó túm cổ áo kéo lại.
Đồng Khiết ở bên cạnh người đàn ông kia đổ thêm dầu vào lửa:
"Tỉnh Bách, người này là tội phạm bỏ trốn, anh mau mang người này đến gặp ba"
Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng, cậu dùng sức đẩy tay người đàn ông đang nắm lấy cổ áo mình ra:
"Tôi không bỏ trốn, mau bỏ tôi ra"
Tỉnh Bách kéo mạnh gáy của Phùng Kiến Vũ khiến cho cậu lảo đảo một phen, lúc cậu bị Tỉnh Bách kéo đi được hai ba bước thì phía sau liền có một giọng nói bình thản cất lên:
"Có chuyện gì?"
Mọi người nhanh chóng đình chỉ động tác vì người lên tiếng chính là ngài chỉ huy ở tinh cầu X, Tỉnh Bách dừng bước nhưng tay vẫn túm lấy cổ áo của Phùng Kiến Vũ báo cáo sự việc với Vương Thanh:
"Ngài chỉ huy, đây là tội phạm nguy hiểm tôi sẽ mang người này tới khu chấp hành"
Vương Thanh nâng mi đứng ở một chỗ hỏi:
"Tội phạm nguy hiểm sao?"
Đồng Khiết ở bên cạnh xen lời:
"Đúng vậy ngài chỉ huy, người này đã ăn cắp vật quan trọng của tinh câu Z chúng tôi"
Vương Thanh bước tới nhìn chằm chằm vào chỗ tay đang nắm lấy cổ áo của Phùng Kiến Vũ, khiến cho Tỉnh Bạch cũng không tự giác mà thả tay ra. Phùng Kiến Vũ vừa được thả liền đứng ở một chỗ, ngay cả cổ áo cũng không dám chính, không dám nói lời gì chỉ sợ cậu vừa nói sẽ gây bất lợi cho cả cậu lẫn Vương Thanh.
Vương Thanh mang cổ áo của Phùng Kiến Vũ chỉnh lại thật ngay ngắn, lấy khăn giấy trên bàn giúp cậu lau đi vết súp kia vừa chăm chú làm vừa chầm chậm hỏi:
"Cô nói em ấy ăn cắp thứ quan trọng sao?"
Đồng Khiết tuy rằng hoảng sợ trước hành động kia của Vương Thanh nhưng vẫn gật đầu đáp:
"Đúng vậy ngài chỉ huy".
Phùng Kiến Vũ quả thật rất đói, đây có lẽ là bữa ăn phong phú nhất từ lúc cậu bị bắt giam tới giờ. Có điều cho dù đói đến đâu, Phùng Kiến Vũ cũng vẫn có hành động vô cùng chậm rãi, từng cử chỉ bỏ thức ăn vào miệng nhìn sao cũng rất từ tốn.
Phùng Kiến Vũ một mình đứng ở trước bàn thức ăn, chọn những món cậu thích nhất mang bỏ vào trong đĩa. Lúc cậu đưa một miếng thịt bò vào trong miệng, bên cạnh liền có một giọng nam cất lên:
"Cậu đến cùng ngài chỉ huy sao?"
Phùng Kiến Vũ quay sang bên cạnh phát hiện ra người này cũng trong tầm tuổi mình, còn rất trẻ trên người mặc một bộ vest xám lịch lãm, tóc được cắt tỉa gọn gàng còn được tạo kiểu cố định. Phùng Kiến Vũ cảm thấy người này tuy rằng rất đẹp nhưng có vẻ như rất đỏm dáng, mọi thứ ở trên người cậu ta đều được phối hợp tỉ mỉ không có bất cứ một sai sót nào.
Phùng Kiến Vũ không muốn nói chuyện với người lạ chỉ gật đầu một cái rồi bước về phía trước cách xa người kia một chút. Người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau cậu mỉm cười hỏi:
"Cậu là người của ngài chỉ huy?"
Phùng Kiến Vũ hơi giật mình, sau đó cậu lựa chọn cách im lặng coi người kia là không khí mà không đáp lời. Người kia cũng không có gì gọi là tức giận, ngược lại còn mang một số chuyện ra nói cùng với cậu:
"Cậu ở bên cạnh ngài ấy bao lâu rồi?"
Phùng Kiến Vũ bảo trì im lặng, nhưng trong đầu đã tự đưa ra câu trả lời, cậu và Vương Thanh mới chỉ ở cùng nhau được hai ngày.
Đúng lúc này lại có một giọng nam nữa gọi:
"Khả Khả"
Phùng Kiến Vũ xoay người phát hiện ra đó là thiếu úy Tỉnh Đạt Kha, người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với cậu nghe thấy ông ta gọi liền chạy tới chỗ ông ta khoác lấy tay, hơn nữa hai người đó còn làm ra hành động rất thân mật. Phùng Kiến Vũ hiện tại liền hiểu ra một điều, thì ra bọn họ chính là có quan hệ giống như cậu và Vương Thanh.
Người kia đi rồi, Phùng Kiến Vũ liền múc một thìa súp đưa lên miệng ăn. Lúc thìa súp kia mới chỉ chạm vào môi cậu, bên cạnh cậu liền có một lực đạo rất mạnh hất phăng thìa súp đó đi, Phùng Kiến Vũ không kịp phản ứng kịp bát súp nóng trên tay cũng bị đổ úp vào ngực áo cậu.
Phùng Kiến Vũ nhíu mày xoay người nhìn xem người đó là ai, phát hiện ra được một cô gái vô cùng quen mặt đang tức giận nhìn cậu nói lớn:
"Anh vì sao lại ở đây?"
Tiếng quát lớn kia làm cho mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu, Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy bất an, người này chính là bạn gái cũ Đồng Khiết, cũng chính là người khiến cho cậu bị nhận phán quyết tử hình.
Phùng Kiến Vũ không muốn ở trong hội trường lớn này cùng cô ấy đôi co nữa cho nên liền chọn cách im lặng rời đi. Có điều Đồng Khiết lại không cho cậu rời đi mà nắm chặt lấy cổ tay của cậu trợn lớn hai mắt phẫn nộ:
"Anh trốn ra có phải không, đi, tôi mang anh trở về nơi đó"
Phùng Kiến Vũ bực mình dùng lực muốn đẩy tay Đồng Khiết ra, Đồng Khiết lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, may mắn có một người đàn ông khác đi ra đỡ cô ta kịp thời. Phùng Kiến Vũ khó xử muốn rời đi, đúng lúc lại bị người đàn ông đó túm cổ áo kéo lại.
Đồng Khiết ở bên cạnh người đàn ông kia đổ thêm dầu vào lửa:
"Tỉnh Bách, người này là tội phạm bỏ trốn, anh mau mang người này đến gặp ba"
Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng, cậu dùng sức đẩy tay người đàn ông đang nắm lấy cổ áo mình ra:
"Tôi không bỏ trốn, mau bỏ tôi ra"
Tỉnh Bách kéo mạnh gáy của Phùng Kiến Vũ khiến cho cậu lảo đảo một phen, lúc cậu bị Tỉnh Bách kéo đi được hai ba bước thì phía sau liền có một giọng nói bình thản cất lên:
"Có chuyện gì?"
Mọi người nhanh chóng đình chỉ động tác vì người lên tiếng chính là ngài chỉ huy ở tinh cầu X, Tỉnh Bách dừng bước nhưng tay vẫn túm lấy cổ áo của Phùng Kiến Vũ báo cáo sự việc với Vương Thanh:
"Ngài chỉ huy, đây là tội phạm nguy hiểm tôi sẽ mang người này tới khu chấp hành"
Vương Thanh nâng mi đứng ở một chỗ hỏi:
"Tội phạm nguy hiểm sao?"
Đồng Khiết ở bên cạnh xen lời:
"Đúng vậy ngài chỉ huy, người này đã ăn cắp vật quan trọng của tinh câu Z chúng tôi"
Vương Thanh bước tới nhìn chằm chằm vào chỗ tay đang nắm lấy cổ áo của Phùng Kiến Vũ, khiến cho Tỉnh Bạch cũng không tự giác mà thả tay ra. Phùng Kiến Vũ vừa được thả liền đứng ở một chỗ, ngay cả cổ áo cũng không dám chính, không dám nói lời gì chỉ sợ cậu vừa nói sẽ gây bất lợi cho cả cậu lẫn Vương Thanh.
Vương Thanh mang cổ áo của Phùng Kiến Vũ chỉnh lại thật ngay ngắn, lấy khăn giấy trên bàn giúp cậu lau đi vết súp kia vừa chăm chú làm vừa chầm chậm hỏi:
"Cô nói em ấy ăn cắp thứ quan trọng sao?"
Đồng Khiết tuy rằng hoảng sợ trước hành động kia của Vương Thanh nhưng vẫn gật đầu đáp:
"Đúng vậy ngài chỉ huy".