Đợi một lúc rồi Phùng Kiến Vũ vẫn không có ý định bước ra ngoài, Vương Thanh không suy nghĩ nhiều trực tiếp nhấc bổng Phùng Kiến Vũ vác lên vai bước ra khỏi phòng tắm, Phùng Kiến Vũ ở trên vai Vương Thanh hoảng loạn chân tay cũng dãy dụa loạn xạ:
"Đừng đánh, em thật sự là rất đau... xin ngài"
Vương Thanh để Phùng Kiến Vũ đứng ở dưới sàn rồi xoay người với lấy áo choàng tắm mặc vào người mình, Phùng Kiến Vũ bước lên phía trước rối rít nói với Vương Thanh:
"Ngài đừng như vậy..."
Vương Thanh lạnh giọng:
"Đứng im ở đó đi!"
Phùng Kiến Vũ quả thật không dám bước tới nữa, nhưng vẫn liên tục cầu xin tha thứ, mắt thấy Vương Thanh đang cúi người nhặt chiếc roi da kia thì khóc đến nức nở:
"Em không muốn... ngài đừng đánh có được hay không... a"
Vương Thanh quất một roi, Phùng Kiến Vũ lập tức lảo đảo muốn ngã xuống, Vương Thanh ở bên cạnh vẫn cứ lạnh lùng ra lệnh:
"Đứng cho thật vững, nếu như ngã xuống tiếp tục đánh!"
Phùng Kiến Vũ khóc ô ô:
"Ngài đừng đánh... em thật sự là rất đau"
Vương Thanh dùng roi da nâng cằm Phùng Kiến Vũ:
"Tôi hỏi em, tôi đã nói cho em biết rằng sáng nay phải có mặt ở nhà, em đến tối mới chịu quay trở về, việc này ai sai?"
Phùng Kiến Vũ đưa tay lau nước mắt, cánh mũi ửng hồng sụt sịt:
"Là em sai, em không nên buổi tối mới quay trở về"
Vương Thanh tiếp tục quất một roi nữa, Phùng Kiến Vũ theo đó cong người né tránh nhưng không kịp, Vương Thanh đưa tay nắm chặt cằm Phùng Kiến Vũ:
"Còn có, ngày mai khi tôi trở về tôi không muốn thấy người phụ nữ kia có mặt trong căn nhà này, nếu như em không thể đuổi cô ta đi được vậy thì người đi sẽ là em! Đã rõ ràng hay chưa?"
Phùng Kiến Vũ khóc đến mức hình ảnh phía trước cũng bị nước mắt làm cho mờ nhạt, cả gương mặt đều lem nhem đáng thương:
"Em đã rõ"
Vương Thanh nắm chặt roi da ở trong tay âm trầm nhìn Phùng Kiến Vũ:
"Nói cho em biết, em sau này đừng mong xin tôi đi đâu nữa"
Phùng Kiến Vũ hoảng loạn gật đầu chỉ sợ Vương Thanh một lần nữa vung roi đánh xuống, Vương Thanh mạnh tay kéo Phùng Kiến Vũ ngã ở trên giường lớn, cậu cả người đau nhức đầu óc choáng váng chống đỡ thân mình ngồi dậy, còn chưa kịp định hình được điều gì đang xảy ra thì dưới cổ chân trái của cậu đã bị một cái gì đó mát lạnh khóa vào. Phùng Kiến Vũ giật mình cúi đầu nhìn xuống phát hiện ra đó là một chiếc vòng bạc có quả chuông rất lớn.
"Em đến nghĩ muốn trốn khỏi đây cũng đừng nghĩ, mỗi lần em di chuyển chuông bạc sẽ kêu, chiếc vòng này nếu như không có mật mã của tôi thì không ai có thể tháo nó ra được" Vương Thanh nắm chặt lấy cổ chân của Phùng Kiến Vũ, bóp mạnh đến mức cậu cũng bị đau đớn choáng váng theo.
Vương Thanh nắm lấy cổ chân đó của Phùng Kiến Vũ lắc nhẹ, chuông bạc đinh đinh kêu vang, tiếng kêu này thật sự rất lớn nếu như cậu cố tình bước nhanh hay là chạy khẳng định tiếng đó sẽ còn vang lớn hơn.
"Có nghe thấy hay không? Tiếng chuông đặc biệt lớn, nếu như em đã có ý định muốn bỏ trốn vậy thì tốt nhất nên cầu mong có thể trốn được vĩnh viễn, nếu như để tôi bắt lại được, hậu quả sẽ không đơn giản giống như hôm nay đâu" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ chậm rãi nói.
Phùng Kiến Vũ nhìn xuống dưới, tuy rằng chiếc vòng kia có trọng lượng không đáng kể nhưng không hiểu sao ngay giờ phút này đây cậu lại cảm thấy nó vô cùng nặng nề, nó nặng đến mức cho cậu có một cảm giác rằng nó chẳng khác nào một cái còng chân giữ cậu lại một chỗ, khiến cho cậu dường như không thể thoát ra cho dù một cơ hội nhỏ thôi cũng đều không có. Vương Thanh đưa mặt tiến sát về phía Phùng Kiến Vũ, đến khi cánh môi của hắn sắp chạm vào môi cậu rồi liền dừng lại mang hơi nhiệt nóng phun ra chậm chạp hỏi:
"Nghe rõ chưa?"
Phùng Kiến Vũ hai mắt phiếm hồng, gò má ướt đẫm nước mắt, trong đôi mắt kia không chứa bất cứ một suy nghĩ nào khác ngoài sự sợ hãi Vương Thanh ra, cậu vội vàng gật đầu run rẩy đáp:
"Nghe rõ rồi"
Vương Thanh nhếch môi mang Phùng Kiến Vũ tiến vào trong lòng, bàn tay lạnh lẽo của hắn vuốt nhẹ tấm lưng cậu, lúc chạm vào vết thương của cậu cũng thật sự lưu tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
"Nếu như em không nghe lời sẽ có kết cục như lúc trước, nhưng nếu em ngoan như thế này rồi tôi vì sao có lý do gì đánh em chứ?"
Phùng Kiến Vũ cả người run rẩy, cậu mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại muốn ngủ một giấc thật sâu nhưng mà vết thương trên người kia chẳng khác nào hàng trăm con côn trùng đang gặm cắn lấy thân thể cậu cả. Vương Thanh cũng cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, còn nhìn thấy trên trán của ai kia có một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt có điểm tái nhợt liền thở dài một hơi:
"Nhìn em xem, bởi vì không nghe lời tôi liền thành ra đáng thương như vậy, với bộ dạng này thì khi nào mới có thể hồi phục đây, tôi cũng không muốn phải đợi quá lâu..."
Phùng Kiến Vũ cảm thấy uất ức bởi vì Vương Thanh quả thật là vô cớ đánh người, nước mắt của cậu lại chảy xuống nhưng mà cậu hiện tại lại không dám đưa tay lau đi, cậu sợ Vương Thanh nhìn thấy cậu khóc sẽ dùng roi da quất cậu nữa, Phùng Kiến Vũ lợi dụng lúc Vương Thanh buông cậu ra bước xuống giường lấy cái gì đó, mới đưa tay lén lén đưa lên mặt lau thật nhanh đi nước mắt của mình.
"Đừng đánh, em thật sự là rất đau... xin ngài"
Vương Thanh để Phùng Kiến Vũ đứng ở dưới sàn rồi xoay người với lấy áo choàng tắm mặc vào người mình, Phùng Kiến Vũ bước lên phía trước rối rít nói với Vương Thanh:
"Ngài đừng như vậy..."
Vương Thanh lạnh giọng:
"Đứng im ở đó đi!"
Phùng Kiến Vũ quả thật không dám bước tới nữa, nhưng vẫn liên tục cầu xin tha thứ, mắt thấy Vương Thanh đang cúi người nhặt chiếc roi da kia thì khóc đến nức nở:
"Em không muốn... ngài đừng đánh có được hay không... a"
Vương Thanh quất một roi, Phùng Kiến Vũ lập tức lảo đảo muốn ngã xuống, Vương Thanh ở bên cạnh vẫn cứ lạnh lùng ra lệnh:
"Đứng cho thật vững, nếu như ngã xuống tiếp tục đánh!"
Phùng Kiến Vũ khóc ô ô:
"Ngài đừng đánh... em thật sự là rất đau"
Vương Thanh dùng roi da nâng cằm Phùng Kiến Vũ:
"Tôi hỏi em, tôi đã nói cho em biết rằng sáng nay phải có mặt ở nhà, em đến tối mới chịu quay trở về, việc này ai sai?"
Phùng Kiến Vũ đưa tay lau nước mắt, cánh mũi ửng hồng sụt sịt:
"Là em sai, em không nên buổi tối mới quay trở về"
Vương Thanh tiếp tục quất một roi nữa, Phùng Kiến Vũ theo đó cong người né tránh nhưng không kịp, Vương Thanh đưa tay nắm chặt cằm Phùng Kiến Vũ:
"Còn có, ngày mai khi tôi trở về tôi không muốn thấy người phụ nữ kia có mặt trong căn nhà này, nếu như em không thể đuổi cô ta đi được vậy thì người đi sẽ là em! Đã rõ ràng hay chưa?"
Phùng Kiến Vũ khóc đến mức hình ảnh phía trước cũng bị nước mắt làm cho mờ nhạt, cả gương mặt đều lem nhem đáng thương:
"Em đã rõ"
Vương Thanh nắm chặt roi da ở trong tay âm trầm nhìn Phùng Kiến Vũ:
"Nói cho em biết, em sau này đừng mong xin tôi đi đâu nữa"
Phùng Kiến Vũ hoảng loạn gật đầu chỉ sợ Vương Thanh một lần nữa vung roi đánh xuống, Vương Thanh mạnh tay kéo Phùng Kiến Vũ ngã ở trên giường lớn, cậu cả người đau nhức đầu óc choáng váng chống đỡ thân mình ngồi dậy, còn chưa kịp định hình được điều gì đang xảy ra thì dưới cổ chân trái của cậu đã bị một cái gì đó mát lạnh khóa vào. Phùng Kiến Vũ giật mình cúi đầu nhìn xuống phát hiện ra đó là một chiếc vòng bạc có quả chuông rất lớn.
"Em đến nghĩ muốn trốn khỏi đây cũng đừng nghĩ, mỗi lần em di chuyển chuông bạc sẽ kêu, chiếc vòng này nếu như không có mật mã của tôi thì không ai có thể tháo nó ra được" Vương Thanh nắm chặt lấy cổ chân của Phùng Kiến Vũ, bóp mạnh đến mức cậu cũng bị đau đớn choáng váng theo.
Vương Thanh nắm lấy cổ chân đó của Phùng Kiến Vũ lắc nhẹ, chuông bạc đinh đinh kêu vang, tiếng kêu này thật sự rất lớn nếu như cậu cố tình bước nhanh hay là chạy khẳng định tiếng đó sẽ còn vang lớn hơn.
"Có nghe thấy hay không? Tiếng chuông đặc biệt lớn, nếu như em đã có ý định muốn bỏ trốn vậy thì tốt nhất nên cầu mong có thể trốn được vĩnh viễn, nếu như để tôi bắt lại được, hậu quả sẽ không đơn giản giống như hôm nay đâu" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ chậm rãi nói.
Phùng Kiến Vũ nhìn xuống dưới, tuy rằng chiếc vòng kia có trọng lượng không đáng kể nhưng không hiểu sao ngay giờ phút này đây cậu lại cảm thấy nó vô cùng nặng nề, nó nặng đến mức cho cậu có một cảm giác rằng nó chẳng khác nào một cái còng chân giữ cậu lại một chỗ, khiến cho cậu dường như không thể thoát ra cho dù một cơ hội nhỏ thôi cũng đều không có. Vương Thanh đưa mặt tiến sát về phía Phùng Kiến Vũ, đến khi cánh môi của hắn sắp chạm vào môi cậu rồi liền dừng lại mang hơi nhiệt nóng phun ra chậm chạp hỏi:
"Nghe rõ chưa?"
Phùng Kiến Vũ hai mắt phiếm hồng, gò má ướt đẫm nước mắt, trong đôi mắt kia không chứa bất cứ một suy nghĩ nào khác ngoài sự sợ hãi Vương Thanh ra, cậu vội vàng gật đầu run rẩy đáp:
"Nghe rõ rồi"
Vương Thanh nhếch môi mang Phùng Kiến Vũ tiến vào trong lòng, bàn tay lạnh lẽo của hắn vuốt nhẹ tấm lưng cậu, lúc chạm vào vết thương của cậu cũng thật sự lưu tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
"Nếu như em không nghe lời sẽ có kết cục như lúc trước, nhưng nếu em ngoan như thế này rồi tôi vì sao có lý do gì đánh em chứ?"
Phùng Kiến Vũ cả người run rẩy, cậu mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại muốn ngủ một giấc thật sâu nhưng mà vết thương trên người kia chẳng khác nào hàng trăm con côn trùng đang gặm cắn lấy thân thể cậu cả. Vương Thanh cũng cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, còn nhìn thấy trên trán của ai kia có một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt có điểm tái nhợt liền thở dài một hơi:
"Nhìn em xem, bởi vì không nghe lời tôi liền thành ra đáng thương như vậy, với bộ dạng này thì khi nào mới có thể hồi phục đây, tôi cũng không muốn phải đợi quá lâu..."
Phùng Kiến Vũ cảm thấy uất ức bởi vì Vương Thanh quả thật là vô cớ đánh người, nước mắt của cậu lại chảy xuống nhưng mà cậu hiện tại lại không dám đưa tay lau đi, cậu sợ Vương Thanh nhìn thấy cậu khóc sẽ dùng roi da quất cậu nữa, Phùng Kiến Vũ lợi dụng lúc Vương Thanh buông cậu ra bước xuống giường lấy cái gì đó, mới đưa tay lén lén đưa lên mặt lau thật nhanh đi nước mắt của mình.