Bởi vì cơn mưa bất chợt này, lại biến thành Lương Thừa An đưa Giang Kiều về nhà, khi bước lên xe của Lương Thừa An lần nữa, cái cảm giác bị mắc kẹt trong lòng Giang Kiều càng rõ ràng hơn.
Cậu đang rối rắm, thì nghe thấy Lương Thừa An hỏi: "Sao không nói chuyện? Đang nghĩ gì?"
"Đang nghĩ tới các món ăn tối nay." Giang Kiều không thể nói ra sự thật, chỉ đành tìm đại một lý do: "Ăn rất ngon."
Lương Thừa An cười nói: "Nếu cậu thích lần sau lại tới."
Miệng ăn của Giang Kiều khá kén chọn, hiếm khi tìm được một nhà hàng hợp khẩu vị của cậu như thế, nhưng diễn viên múa phải kiểm soát cân nặng, cậu không thể lúc nào cũng buông thả như vậy, chỉ có thể mang theo chút tiếc nuối nói: "Không được, không thể tăng cân."
Tăng cân?
Lương Thừa An có thể nghe ra chút tiếc nuối không thể che giấu trong giọng điệu của cậu, có một lúc anh nghi ngờ rằng mình nghe nhầm, anh nhớ rõ ràng lần trước ở cầu thang phía sau sân khấu của hội trường, cảm giác lúc mình ôm eo Giang Kiều, gầy đến mức gần như có thể ôm trọn bằng một tay.
Hơn nữa vòng eo của Giang Kiều săn chắc, hoàn toàn không có một ly một tí mỡ thừa nào.
Lương Thừa An đang định nói: "Cậu không mập," nhưng nghĩ lại, Giang Kiều là một diễn viên múa, yêu cầu của diễn viên múa đối với bản thân không giống người bình thường, bèn sửa miệng lại nói: "Chuyện này đơn giản, chuyển sang chế độ ăn kiêng không dễ tăng cân là được rồi, 'Hồng Xá' có một chuyên gia dinh dưỡng riêng, có thể phối hợp cân bằng."
Giang Kiều không ngờ nhà hàng còn có sự phục vụ chu đáo như vậy, khá bất ngờ: "Còn có thể như vậy sao?"
"Tất nhiên." Lương Thừa An giới thiệu với cậu một chút, 'Hồng Xá' thực sự có chuyên gia dinh dưỡng, sẽ làmriêng công thức nấu ăn theo nhu cầu của khách hàng, chỉ là chi phí cao hơn.
Giang Kiều nghe anh giải thích tỉ mỉ, lại hỏi thêm một câu: "Dường như anh rất quen thuộc với nhà hàng của họ, anh thường xuyên tới đây phải không?"
"Ừ, 'Hồng Xá' là do dì út của tôi mở." Lương Thừa An cũng không giấu cậu, "Nếu cậu muốn đến thì lúc nào cũng hoan nghênh, dì ấy chắc chắn cũng rất vui vì đồ ăn của nhà hàng hợp khẩu vị của cậu như thế."
Giang Kiều chỉ cho rằng câu sau chỉ là một câu nói khách sáo, cậu cũng không phải là đại nhân vật gì, còn câu trước "lúc nào cũng hoan nghênh", cậu không đáp lại.
Lương Thừa An cũng không để ý, đề nghị: "Nếu cậu buồn ngủ thì có thể ngủ một giấc, đến nơi tôi sẽ gọi cậu."
Lần trước ngủ quên trên xe là một chuyện ngoài ý muốn, còn xấu hổ để Lương Thừa An đỗ xe đợi hơn nửa tiếng, lần này Giang Kiều làm sao có thể mặt dày phạm phải sai lầm tương tự, lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi không buồn ngủ."
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có thể đổi nhạc không?"
"Tất nhiên có thể." Lương Thừa An vui vẻ đồng ý, nhân lúc chờ đèn đỏ quay đầu nhìn cậu, cố gắng tìm hiểu sở thích của cậu qua cuộc trò chuyện đơn giản, "Cậu không thích nghe piano sao?"
Tiếng đàn piano trên xe du dương êm dịu, thực sự rất phù hợp với thời tiết lúc này.
Nếu Giang Kiều một mình nghe ở nhà, cậu sẽ rất thích, thậm chí sẽ nhảy theo điệu nhạc.
Nhưng bây giờ bên ngoài xe cộ đông đúc, tốc độ chạy chậm, dưới tình huống vừa mới ăn xong, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng như vậy cậu sẽ buồn ngủ, lần trước chính là như vậy.
Cùng một vấn đề không thể xuất hiện hai lần.
"Không phải là không thích." Giang Kiều không biết giải thích với anh thế nào, quan hệ của bọn họ còn chưa đến mức nói chuyện thoải mái, cậu cũng có chút khó mở miệng nói rằng mình buồn ngủ, cho nên nói: "Không đổi cũng không sao".
"Đổi đi." Lương Thừa An chỉ vài ba câu đã xua tan lo lắng trong lòng cậu, "Chỉ là nghĩ cậu sẽ thích, nên mặc định phát album này, cậu có thể đổi sang bài hát hoặc kênh radio mà mình yêu thích."
Liên tục hai lần Giang Kiều đều nghe thấy nhạc piano trong xe của Lương Thừa An, cậu vốn tưởng rằng Lương Thừa An thích, nhưng không ngờ đối phương thế mà lại suy nghĩ cho mình sao?
Giang Kiều không thể nói rõ trong lòng mình là cảm xúc gì, có hơi giống tâm trạng lần trước ở cầu thang của hội trường, cậu vừa mới nhận xong cuộc điện thoại của Tập Thiến, Lương Thừa An hỏi cậu "Vẫn ổn chứ".
Loại cảm giác được quan tâm này khiến cậu không quá thích ứng, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ, chỉ là cậu nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.
Cậu do dự một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đáp lại: "Được."
Giang Kiều đưa tay đổi nhạc, chọn một bài hát được phát thường xuyên nhất gần đây.Nếu Lương Thừa An đã bật nhạc piano vì quan tâm đ ến mình, vậy mình nên có qua có lại mới đúng.
Sau khúc dạo đầu, một giọng nam trầm thấp u sầu chậm rãi vang lên: "Ngày xưa phía bên kia của anh, con đường dẫn đến bình minh, thế giới không một bóng người......"
Mở đầu bài hát cũng không có gì khiến người ta choáng ngợp, nhưng kiểu hát rủ rỉ, dư vị kéo dài đó cho người nghe cảm giác vô cùng tinh tế dịu dàng.
"..... Người tốt nhất nhất định sẽ đến bên cạnh, chấp niệm cố gắng trong tuyệt vọng, cuối cùng anh sẽ nhìn thấy bóng dáng của em xuất hiện ngược sáng, đợi đến khi em hiểu tất cả những điều này, mười ngón đan xen vào nhau, vượt qua thời gian, không còn chia cách nữa, tay trong tay bước qua ngày mai."
Cả bài hát giống như đang trình bày phần mở đầu của một câu chuyện, lại giống như tiếng thở dài kết thúc câu chuyện.
Không có những gào thét dữ dội, nhẹ nhàng và lãng mạn, thực sự đã chạm đến sợi dây nhạy cảm nhất trong lòng.
Bài hát kết thúc, Giang Kiều đột nhiên có cảm giác chưa đã ghiền.
Cậu liếc nhìn tựa đề bài hát ——《Luôn có một ngày em xuất hiện bên cạnh anh》, đưa tay ra nhấn phát lại.
"Sau cơn mưa, người qua đường hóa thành cá, vui vẻ bơi lội lắc lư, thế giới rực rỡ, ánh sáng nâng niu khuôn mặt em, anh bay giữa những đám mây, không ngừng chạy điên cuồng về phía em......"
Trong xe phát đi phát lại cùng một bài hát, cả hai đều không nói gì, có cảm giác như cả thế giới đều đi chậm lại, ngay cả tình trạng kẹt xe cũng không còn thấy bực bội nữa.
Xe dừng lại ở cổng tiểu khu của Giang Kiều, bài hát cũng đúng lúc kết thúc, Lương Thừa An đưa tay bấm tạm dừng, cắt ngang lần phát lại tiếp theo.
"Lần sau nghe tiếp nhé." Anh nhìn Giang Kiều, nhắc nhở với giọng điệu thích hợp, "Về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nhờ ánh đèn đường ngoài cửa xe, Giang Kiều nhìn thấy đáy mắt anh mang ý cười dịu dàng, ma xui quỷ khiến mà gật đầu: "Được."
Cũng không biết là đáp lại câu trước "Lần sau nghe tiếp" hay là câu sau "Về nghỉ ngơi sớm một chút" của anh.
Lúc này trời đã tạnh mưa, Giang Kiều không cầm chiếc ô kia nữa, sau khi tạm biệt Lương Thừa An thì xuống xe đi vào tiểu khu.
Lương Thừa An khởi động lại xe, thuận tay bấm vào bài hát anh đã tạm dừng.
Bài hát này là vào ngày anh gặp Giang Kiều lần thứ hai, tình cờ được nghe trên xe taxi. Bản thân bài hát không có gì đặc biệt xuất sắc, nhưng lại cực kỳ dễ nghe, phần nhạc và lời đều hợp sở thích của anh, thời gian này nghe cũng khá nhiều.
Chỉ là không ngờ vừa khéo Giang Kiều cũng thích, niềm vui bất ngờ ngoài dự đoán.
Chuông điện thoại di động vang lên cắt ngang bài hát, Lương Thừa An nhìn tên người gọi, sau khi nhận cuộc gọi thì mở loa ngoài: "Dì."
Người gọi tới là Chu Mạn Hồng, cũng chính bà chủ của Hồng Xá. Khác với tác phong phụ nữ mạnh mẽ, sấm rền gió cuốn của Chu Mạn Xảo, tính cách của Chu Mạn Hồng dịu dàng hơn, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp phát ra từ điện thoại: "Thừa An, về nhà chưa?"
Lương Thừa An trả lời: "Vẫn chưa, đang trên đường."
"Dì nghe mấy đứa tiểu Ngư nói cháu dẫn bạn tới ăn tối, tại sao cháu để người ta thanh toán vậy? Một bữa cơm còn sợ dì mời không được à?" Chu Mạn Hồng trách móc, hôm nay cô không có ở nhà hàng, vừa quay lại thì nghe nhân viên nói Lương Thừa An dẫn bạn bè đến ăn tối.
Lương Thừa An có rất nhiều bạn, nhưng bạn bè có thể khiến thằng bé dẫn đến Hồng Xá ăn cơm lại rất ít, có thể dẫn đến đều là những người bạn biểu thị mối quan hệ khá thân thiết, thằng bé cực kỳ coi trọng.
Nghe nói bạn của thằng bé thanh toán, Chu Mạn Hồng cố tình đi xem hoá đơn, hay cho thằng nhóc, Lương Thừa An còn gọi không ít món, nếu không phải hiểu rõ cháu trai mình, cô còn tưởng thằng bé chặt chém khách thay cho nhà hàng.
Cũng may thằng nhóc này còn biết giảm giá thẻ vàng cho người ta, không đến nỗi quá mức xấu xa.
"Không sao đâu." Lương Thừa An không để tâm nói, vừa nhìn thấy cuộc gọi đã đoán được dì ấy muốn nói gì, lại nhấn mạnh một câu: "Cậu ấy nhất quyết muốn mời cháu."
Chu Mạn Hồng nghe vậy, trầm mặc mấy giây: "... Hình như cháu còn rất đắc ý."
"Không đến nỗi đắc ý, nhưng là khó từ chối tấm thịnh tình." Lương Thừa An đưa tay hạ cửa kính xe xuống, gió đêm mát lạnh thổi vào, trong giọng nói hơi cao lên của anh mang theo ý cười không thể kìm nén, "Không dễ từ chối ý tốt của bạn nhỏ, chỉ đành mặt dày chiếm tiện nghi thôi."
Chu Mạn Hồng khá hiểu rõ cháu trai này của mình, bề ngoài bình thường trông có vẻ ôn hòa lịch sự, thực tế khi đối xử với người khác rất có cảm giác ranh giới, người có thể lọt vào mắt thằng bé chắc chắn không phải là người bình thường.
Đặc biệt là lúc nói lời này, thằng bé còn có vẻ rất cao hứng vì đối phương chịu mời mình ăn tối, điều này càng khiến cô tò mò hơn về người bạn này, truy hỏi: "Là người bạn thế nào? Dường như cháu rất thích đối phương, hay là lần sau cháu dẫn cậu ấy đến ăn tối, dì mời hai đứa."
"Được, trở về cháu hỏi ý kiến cậu ấy." Lương Thừa An còn chưa nói hết lời, xét thái độ hiện tại của Giang Kiều, trong thời gian ngắn có lẽ không thể thực hiện được.
Thế mà còn phải hỏi ý kiến đối phương á? Chu Mạn Hồng càng tò mò: "Dì nghe nói bề ngoài rất xinh đẹp? Đẹp đến thế nào?"
Đẹp đến thế nào?
Lương Thừa An suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên nhớ đến một câu nói tình cờ nhìn thấy trên mạng —— "Nếu ngoại hình có thể dùng làm vũ khí, thì cậu ấy chắc chắn là vũ khí có lực sát thương nhất."
"Dì gặp rồi sẽ biết." Lương Thừa An không muốn dùng lời nói để đánh giá Giang Kiều, trên người Giang Kiều, có dùng từ ngữ tốt đẹp đến đâu để miêu tả cũng đều giống như thiếu mất linh hồn.
Chu Mạn Hồng cũng không có tính cách truy cứu đến tận cùng, nên không hỏi thêm nữa, dặn anh trước khi dẫn người tới thì báo trước cho cô biết rồi cúp điện thoại.
Ở bên kia, Giang Kiều không ngờ rằng cậu và Lương Thừa An ăn một bữa cơm, đã khơi dậy sự tò mò của người nhà anh ấy. Cậu về đến nhà liền thay quần áo đi tập nhảy.
Tập nhảy xong đi ra, cậu hơi khát nước, nhớ tới trong túi còn có chai nước Lương Thành An cho mình, bèn đi lục ra, vừa xoay nắp chai định uống, miệng chai chạm vào môi lại dừng lại.
Cậu đặt chai nước xuống, đi đến cái cân bên cạnh để cân.
Nhìn con số dừng lại trên cân, Giang Kiều im lặng nhìn một lúc lâu, sau khi xác định con số đó sẽ không thay đổi nữa, mặt không cảm xúc bước xuống cân, hai tay nắm lấy gấu áo ngủ dài tay, động tác gọn gàng cởi ra.
Cậu tiện tay ném áo ngủ sang một bên, lại đứng lên cân.
Giang Kiều sau khi cởi áo vai hẹp eo thon, đường nét cơ thể mịn màng săn chắc, mỗi một tấc đều hoàn hảo, làn da trắng nõn dưới ánh sáng không thể phân hơn kém với ngọc thượng phẩm.
Dưới cái nhìn chăm chú chết chóc của Giang Kiều, con số trên màn hình run rẩy giảm xuống một chút, đánh tan ý định cởi luôn quần ngủ của Giang Kiều.
Cậu hài lòng bước xuống cân, cúi xuống nhặt áo ngủ trên sàn mặc vào, cầm chai nước rồi đi đến bên ghế sofa.
Thoải mái ngồi vào trong sofa, Giang Kiều dùng điện thoại di động tìm kiếm bài hát《Luôn có một ngày em xuất hiện bên cạnh anh》, kết nối bài hát với máy nghe nhạc, đoạn nhạc mở đầu chậm rãi phát trong phòng khách.
Cảm giác khi nghe bài hát này một mình với nghe hai mình không giống nhau lắm, rõ ràng là cùng một bài hát, khi nghe một mình, trong đêm tối tĩnh lặng nhiều hơn một cảm giác cô đơn không nói nên lời.
Giang Kiều nghe một hồi, có ảo giác dần dần hòa vào hoàn cảnh của bài hát.
"Sẽ luôn có một vài may mắn xuất hiện, anh chờ đợi ngày này, sẽ luôn có nguy nan cho dù là nói dối, anh cũng đợi em xuất hiện..."
Cậu không biết có phải mình cũng đang đợi một người như thế hay không, với lại sẽ có một người như thế hay không.
Cậu chợt nhớ đến bài thơ của Shakespeare trên lớp hôm nay, bài thơ viết "Tình yêu không thay đổi vì những thay đổi nhất thời, nó đứng sừng sững cho đến tận ngày cuối cùng" (câu này là dịch nghĩa, chương trước là dịch thơ)
Nhưng tình yêu lại là cái gì? Nó tốt hay xấu?
Giang Kiều nằm trên sofa, ngẩn người nhìn trần nhà.
Là giống như mẹ Tập Thiến, ép buộc cậu hoàn thành mơ ước còn dang dở, quyết định tương lai của cậu mà không phép có ý kiến; Hay sẽ giống ba Giang Văn Hiên, luôn miệng nói yêu Tập Thiến, yêu cậu, nhưng sau lưng lại quan hệ - nam - nữ - lung tung; hoặc là giống như......
Nhận ra mình đang suy nghĩ đến cái gì, Giang Kiều kịp thời dừng suy nghĩ lại, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Cậu lắc lắc đầu thật mạnh, rũ bỏ mấy thứ linh tinh vớ vẩn kia trong đầu, sau đó cầm chai nước bên cạnh lên uống.
Chất lỏng chua ngọt chảy vào cổ họng, xua tan những suy nghĩ không vui đó, Giang Kiều hài lòng nheo nheo mắt lại.
Cậu uống rất chậm, uống được một nửa thì dừng lại, đậy nắp phần còn lại đặt lên bàn trà bên cạnh.
Gần đây về mặt ăn uống cậu có chút buông thả, theo lý thuyết mới vừa tập nhảy xong, không nên uống nước giải khát nữa, nếu Tập Thiến ở đây, nhất định sẽ phải nói cậu một trận.
Giang Kiều nhìn nửa chai đồ uống trên bàn trà, thầm nghĩ ngay cả chuyện quá đáng hơn cậu cũng đã làm với Lương Thừa An rồi, uống một chút nước giải khát cũng chẳng tính là gì.
Món đồ uống thực sự rất ngon, lần sau cậu vẫn dám uống.
Nghĩ tới Lương Thừa An, Giang Kiều không khỏi nghĩ tới quá trình ở chung với anh ta mấy ngày nay.
Không thể không thừa nhận, Lương Thừa An quả thực là người rất biết quan tâm đ ến tâm tình của người khác, tuy rằng chỉ ở cùng nhau mấy lần ngắn ngủi, nhưng cậu thật sự cảm nhận được sự thoả đáng tỉ mỉ chi tiết của đối phương.
Đó là cảm giác, bất kể ở đâu và khi nào, mình cũng sẽ được đối phương coi trọng.
Chỉ là bây giờ ô đã trả lại rồi, ân tình cũng đã trả, cậu và Lương Thừa An hẳn là đã thanh toán xong rồi đúng không, nên cũng sẽ không có cơ hội để mà qua lại gì đó.
Giang Kiều ôm gối, đầu óc trống rỗng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là đổi bài hát đang hát trở lại bài hát《Luôn có một ngày em xuất hiện bên cạnh anh》lúc đầu.
...... Thôi bỏ đi, thực sự thế này cũng rất tốt rồi.
Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Giang Kiều mơ mơ màng màng suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó cậu vạn vạn lần không nghĩ tới, hôm sau vừa đến lớp học, Chu Nghiên Nghiên đã chuyển tiếp một bài đăng cho cậu.
[Chấn động!] Đóa hoa cao lãnh Giang Kiều, trước ánh mắt chăm chú của bao người....
Trước ánh mắt chăm chú của bao người làm cái gì?
Link chuyển tiếp Wechat không thể thấy hết được tiêu đề bài đăng, Giang Kiều không hiểu gì nhấp mở ra, sau khi thấy rõ tiêu đề quả nhiên chấn động, nhìn vào màn hình hồi lâu không nói nên lời.
[Chấn động!] Đóa hoa cao lãnh Giang Kiều, trước ánh mắt chăm chú của bao người đã công khai đọc thơ tình cho Lương Thừa An! Đây là sự kỳ diệu của tình yêu hoàn hảo hay sức hút chết người giữa những thiên chi kiêu tử (con cưng của trời)?
Giang Kiều: "......"
Tôi không phải, tôi không có!
- ------------------
Giang Kiều: Tại sao những người này viết lung tung như vậy?
Lương Thừa An: Thanh toán xong á? Bảo bối à, chuyện này không tồn tại.
*
Hết nợ là chuyện không thể nào! Chú thiên nga nhỏ chỉ có cơ hội bị ăn sạch sẽ.
Bài hát tên "Một ngày nào đó em sẽ xuất hiện bên anh", lời bài hát không tệ, là hoàn cảnh trong bài hát này rất phù hợp với Thừa ca và tiểu thiên nga, cũng là nguồn cảm hứng cho mật mã của tôi, giới thiệu đến mọi người.
------------------------
Editor đã tìm ra link bài hát ở đây: