Từ căn hộ đến trường chỉ mất hai mươi phút lái xe, Lương Thừa An đỗ xe gần học viện khiêu vũ, cầm điện thoại di động xuống xe đi vào tòa nhà giảng dạy.
Thang máy đi thẳng lên trên, dừng lại ở tầng tám, Lương Thừa An bước ra ngoài liền nhìn thấy phòng học phía trước vẫn còn sáng đèn.
Lương Thừa An có lịch học của Giang Kiều, cũng biết bình thường cậu tập nhảy ở phòng nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến phòng tập nhảy để tìm Giang Kiều.
Lúc đến gần phòng tập nhảy, Lương Thừa An nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ bên trong.
Một tiếng trống vang lên "Thùng ——", như gõ vào tận đáy trái tim người ta.
Anh đứng bên ngoài hành lang, qua lớp kính cửa sổ phòng học, nhìn thấy Giang Kiều ở bên trong đang bật nhảy lên không trung theo tiếng trống.
Bất kể là thời điểm nào, anh cũng đều có thể dễ dàng bị điệu múa của Giang Kiều làm cho kinh diễm.
Giang Kiều đang đắm chìm trong điệu nhảy không nhìn thấy anh, Lương Thừa An cũng không đi vào quấy rầy, mà đợi ở bên ngoài.
Anh nhìn Giang Kiều luyện tập một lần rồi lại một lần, vẫn luôn đợi cho đến lúc Giang Kiều dừng lại, cho đến lúc cậu tắt nhạc mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Giang Kiều nghe tiếng động, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy anh thì rõ ràng là sửng sốt: "Tại sao anh đến đây?"
Lương Thừa An bước tới, cúi đầu nhìn xuống Giang Kiều đang ngồi trên mặt đất.
Giang Kiều vừa mới nhảy xong không những sắc mặt tái nhợt, mà bộ đồ tập trên người cũng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nghe thấy ngay cả giọng nói của cậu cũng run rẩy, Lương Thừa An đau lòng không thôi.
"Đến đón em." Anh đưa tay kéo Giang Kiều dậy, "Đã rất muộn rồi, đừng tập nữa."
"Cũng định đi về." Giang Kiều nắm tay anh đứng dậy, "Tôi tự mình về là được rồi, anh không cần đặc biệt tới đây."
"Không thể cùng nhau ăn cơm, ngay cả cơ hội đưa em về cũng không có sao?" Lương Thừa An nhàn nhạt hỏi.
Giang Kiều nghẹn lời: "..... Ý tôi không phải vậy."
"Vậy thì đi thôi."
Giang Kiều trở lại phòng thay đồ để thay quần áo, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Trên đường trở về, Giang Kiều cực kỳ mệt mỏi, vừa lên xe không bao lâu đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, Lương Thừa An vặn nhỏ nhạc, hạ ghế phụ thấp xuống, để cậu ngủ thoải mái hơn.
Đến cổng tiểu khu, Lương Thừa An đánh thức Giang Kiều, nói cậu về nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau khi Giang Kiều trở về, anh không rời đi ngay, mà cầm hộp thuốc lá xuống xe, đứng ở ven đường, từ hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, sờ sờ túi, phát hiện không mang theo bật lửa.
Anh không nghiện thuốc lá, trước đây cũng chỉ khi nào cần tỉnh táo hoặc trong lòng phiền muộn mới hút một điếu, sau khi quen biết Giang Kiều thì không hút lại nữa, nên trong túi đương nhiên cũng không có bật lửa.Thôi bỏ đi.
Lương Thừa An nhét điếu thuốc vào lại trong hộp, trực tiếp ném cả hộp thuốc lá vào thùng rác gần đó, sau đó quay lại xe, khởi động xe và rời đi.
***
Sáng hôm sau Lương Thừa An không có tiết học, nhưng đội bóng rổ có buổi tập.
Gần đây không có thi đấu, huấn luyện viên Lưu đối với việc tập luyện của mọi người cũng không khắt khe, chưa đến mười hai giờ đã tuyên bố giải tán.
Lương Thừa An theo thói quen lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Giang Kiều, nhìn lịch sử trò chuyện trên đó, nhớ ra chiều nay cậu phải khảo hạch, lại từ bỏ ý định này.
Anh vừa thay quần áo vừa hỏi Từ Ninh và Chu Văn Ngang ở bên cạnh: "Cùng ăn trưa chứ?"
Chu Văn Ngang: "OK."
"Các anh đi đi." Từ Ninh xua tay, "Em hẹn với Chu Nghiên Nghiên cùng đi ăn khấu linh phá lấu rồi."
Lương Thừa An nghe vậy, nghĩ đến Giang Kiều và Chu Nghiên Nghiên quan hệ khá tốt, bình thường lại học cùng một lớp, có lẽ cô ấy biết Giang Kiều xảy ra chuyện gì.
"Anh đi cùng hai người." Anh nói với Từ Ninh, "Anh đang có việc tìm cô ấy."
Từ Ninh: "Hả?"
Chu Văn Ngang: "Còn tôi thì sao?"
Lương Thừa An không chút suy nghĩ nói: "Ông tự ăn đi."
Chu Văn Ngang: "......"
Hôm qua Chu Nghiên Nghiên nói muốn tìm Lương Thừa An bị Giang Kiều ngăn cản, không ngờ hôm nay Lương Thừa An lại chủ động tìm cô, nguyên nhân thế mà cũng là vì Giang Kiều.
Mặc dù Giang Kiều kêu cô đừng nhúng tay vào chuyện này, nhưng Lương Thừa An với tư cách là một người có liên quan, đã chủ động hỏi tới, cô cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu giếm, vì thế kể lại một lượt từ đầu đến cuối sự việc xảy ra trong hai ngày qua.
Lương Thừa An càng nghe sắc mặt càng sầm xuống, đợi sau khi cô kể xong, lạnh giọng nói: "Cô ta có tìm tôi, nhưng tôi không đồng ý."
"Không phải anh thì tốt." Chu Nghiên Nghiên nghe nói không phải do anh giúp, cơn tức giận tan đi một chút, ngay sau đó lại nói: "Nhưng Giang Kiều còn chưa biết á! Bây giờ tôi đi nói cho cậu ấy......"
"Không cần." Lương Thừa An nói, "Tôi tự mình nói với em ấy."
Chu Nghiên Nghiên cũng cảm thấy để Lương Thừa An giải thích chuyện này với Giang Kiều sẽ thích hợp hơn: "Cũng được."
Mọi việc đã sáng tỏ, Lương Thừa An cảm ơn Chu Nghiên Nghiên rồi rời đi trước, Từ Ninh ở phía sau hét lên: "Anh, món ăn còn chưa đưa lên đâu! Anh không ăn à?!"
Lương Thừa An phất phất tay, đi xuống lầu từ chỗ góc cua.
Ra khỏi nhà ăn, Lương Thừa An gọi một cuộc điện thoại, nói bây giờ mình đến lấy đồ, đối phương ngạc nhiên hỏi anh: "Không phải nói buổi chiều sẽ đến hay sao? Tại sao đột nhiên thay đổi thời gian vậy."
"Gặp chút rắc rối." Lương Thừa An nói: "Phải dỗ người ta."
"Ồ." Đối phương trêu đùa: "Người có thể khiến Lương thiếu gia cậu dỗ dành tôi chưa từng gặp qua, cũng là một con mèo con sao?"
Lương Thừa An cũng cười theo: "Không phải mèo con."
Đó là một chú thiên nga nhỏ, một chú thiên nga nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Lương Thừa An đi đến một cửa hàng vật phẩm xa xỉ chế tác riêng tên là "ONLY", chủ cửa hàng nhìn thấy anh, liền lấy một chiếc hộp nhung đen đưa cho anh.
Sau khi mở hộp kiểm tra không có vấn đề gì, Lương Thừa An chuyển tiền cho đối phương: "Cảm ơn."
"Khách khí rồi sư huynh." Người nọ nói: "Thiết kế mẫu không khó, chỉ là muốn làm tỉ mỉ và giống y như thật thì phải tốn công một chút, may mà không chậm trễ thời gian."
"Thời gian vừa đúng lúc." Lương Thừa An cất kỹ đồ vật.
Từ cửa hàng chế tác riêng đi ra, Lương Thừa An nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ, buổi khảo hạch của nhóm Giang Kiều bắt đầu lúc ba giờ.
Đi đường tắt trở lại trường, Lương Thừa An đi vào hội trường bằng cửa sau, gửi tin nhắn cho Giang Kiều.
Khi Giang Kiều nhận được tin nhắn, cậu đang khởi động ở hậu trường.
[Lương Thừa An: Tôi đợi em ở cầu thang nơi chúng ta gặp mặt lần trước, có thứ cần đưa cho em.]
Cầu thang nơi gặp nhau lần trước..... Giang Kiều nhớ lại nụ hôn lần trước của hai người.
"Giang Kiều cậu sao vậy?" Giọng nói của Thẩm Như Chân vang lên từ bên cạnh, "Sao tai cậu đỏ thế?"
Giang Kiều đột nhiên phục hồi tinh thần, theo phản xạ cất điện thoại đi: "Tôi đi nhà vệ sinh."
Nói xong liền nhanh chóng bước ra ngoài, Thẩm Như Chân đứng ở phía sau, sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ trụ cột của chúng ta cũng khẩn trương sao? Nhất định là do thực lực của ta quá mạnh."
Giang Kiều rời khỏi hậu trường, xuyên qua hành lang, đi về phía lối thoát hiểm.
Khi đến gần lối thoát hiểm, nhịp tim vốn bình tĩnh của cậu dần dần tăng tốc lên, nhưng bước chân lại vô thức chậm đi.
Cậu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lương Thừa An đang tựa lưng vào tường, cánh cửa sau lưng đóng lại.
Cùng một nơi, cùng một người.
Giang Kiều có một tích tắc thất thần, như thể quay lại cảnh tượng lúc hai người mới gặp nhau, cậu nhờ Lương Thừa An giúp đỡ trước khi lên sân khấu.
Cậu muốn hỏi Lương Thừa An có thứ gì cần đưa cho mình, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã đi đến chỗ cậu, thậm chí đến ngay trước mặt cậu rồi cũng không dừng lại, không nói một lời ép cậu vào góc tường.
Giang Kiều lùi lại, lưng tựa vào tường, không hiểu chuyện gì hỏi: "Lương Thừa An, anh làm gì?"
Lương Thừa An không nói, cơ thể cao lớn mang theo cảm giác áp bức và xâm lược cực mạnh.
Vì chênh lệch chiều cao, khiến Giang Kiều chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh gọi mình tới, lại không nói gì, trong lòng không hiểu sao lửa giận nổi lên, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: "Lương sư huynh, anh muốn làm cái gì?"
"Lương sư huynh?"
Lương Thừa An cuối cùng cũng lên tiếng, vui vẻ lặp lại câu nói của cậu: "Đây là lần đầu tiên em gọi tôi như vậy."
Giang Kiều cũng vừa nhận ra mình đã gọi anh ấy là gì, mím môi không nói.
Lương Thừa An cong người cúi đầu đến gần cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ có một centimet, chóp mũi gần như chạm vào nhau, quanh quẩn trong hơi thở là bầu không khí ái muội và nôn nóng.
"Lần trước cũng tại nơi này, em nói thân thể có chút căng thẳng, kêu tôi giúp một chút."
Nghe anh nhắc chuyện lần trước, Giang Kiều không khỏi nín thở: "...... Chuyện lần trước, không phải đã qua rồi hay sao? Tôi đã cảm ơn anh rồi."
"Hình như là có chuyện như thế." Lương Thừa An nói: "Vậy hôm nay thì sao?"
Giang Kiều ngẩn người ra: "Sao cơ?"
Giọng nói mang theo ý cười của Lương Thừa An vang lên: "Hôm nay không cần giúp đỡ sao? Thiên nga nhỏ."
———————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Thừa An: Tôi rất sẵn lòng.
Giang Kiều: Lần trước tôi đã cảm ơn anh rồi!