Lương Thừa An cũng không ngờ ông ngoại sẽ hỏi một câu này, nếu không phải bận tâm đ ến mặt mũi của mẹ mình, thì suýt chút nữa anh đã bật cười, chỉ có thể nhịn xuống nói: "Hợp khẩu vị, em ấy rất thích, con quên nói với ông ngoại."
Ông ngoại nghe anh nói như vậy, vô cùng hài lòng gật gật đầu: "Vậy ta không có gì muốn hỏi nữa."
Nói rồi dùng khuỷu tay huých huých bà ngoại, bà ngoại cũng nói: "Mẹ cũng không có, thích là được."
Chu Mạn Xảo: "......"
Chu Mạn Xảo đau đầu day day mi tâm, nói với người cha không đáng tin cậy của mình: "Ba, ba hỏi cái gì vậy? Ba có biết tính chất nghiêm trọng của sự việc hay sao?"
Ông ngoại ậm ừ một chút: "Cũng không nghiêm trọng lắm đúng không, nhà chúng ta vẫn rất là tiến bộ."
Lương Thừa An đánh giá cao phần tiến bộ này của ông ngoại, nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, tình cảm lại không phân biệt nam nữ......"
"Cho dù tiến bộ đến đâu cũng không được." Chu Mạn Xảo ngắt lời anh, không cho phép có ý kiến, "Mẹ không đồng ý."
Phản ứng của mẹ nằm trong dự đoán của Lương Thừa An, anh nhìn về phía những người còn lại: "Vậy những người khác thì sao? Ông ngoại bà ngoại? Ba? Dì?"
"Chúng ta không có ý kiến, con......" Ông ngoại nói được một nửa, bị bà ngoại bụm chặt miệng, dưới cái nhìn chằm chằm chết người của Chu Mạn Xảo nói: "Mẹ con định đoạt."
Lương Hồng Chương nói: "Mẹ con làm chủ."
Chu Mạn Hồng nói: "Mẹ con quyết định."
Chu Mạn Xảo bày ra tư thế chủ gia đình, hai tay đan lại dựa vào sofa, nhìn Lương Thừa An hỏi: "Con còn có gì muốn nói?"
Lương Thừa An thở dài, hơi tiếc nuối mà nói: "Nếu mọi người đều không giúp được gì, vậy thì con chỉ có thể tự mình nỗ lực."
Lông mày Chu Mạn Xảo giật một cái, nói: "Lương Thừa An, con nghe cho rõ, mẹ nói không đồng ý, là không đồng ý con và Giang Kiều yêu đương, không phải là ý không đồng ý giúp con."
Lương Thừa An đương nhiên biết ý của mẹ, anh chỉ là muốn làm dịu bầu không khí một chút mà thôi, cũng biết nên một vừa hai phải, lập tức thu lại suy nghĩ đùa giỡn, cũng trở nên nghiêm túc: "Mẹ, con đương nhiên biết ý của mẹ, nhưng việc con theo đuổi Giang Kiều không phải đang nói giỡn, con là nghiêm túc."
Chu Mạn Xảo hiểu con trai của mình, biết nó không phải là một người sẽ lấy chuyện tình cảm ra để nói giỡn. Thật ra bà cũng không phải là người cổ hủ như vậy, nhưng tin tức này tới quá đột ngột, trong lúc nhất thời bà vẫn chưa tiêu hóa kịp.
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu với Lương Thừa An, bà đứng lên khỏi sofa, ném xuống một câu "Đi theo mẹ đến thư phòng", rồi lập tức đi về hướng thư phòng bên kia.
Lương Thừa An nói với ông ngoại bà ngoại cũng đứng lên theo: "Ông ngoại bà ngoại, hai người đi nghỉ ngơi trước đi, con đi nói chuyện với mẹ của con."
Ông ngoại bà ngoại biết con gái của mình, biết bà không phải là người ngang ngược vô lý, dặn dò Lương Thừa An vài câu nói chuyện với mẹ cho đàng hoàng rồi về phòng trước.
Lương Hồng Chương vỗ vỗ vai con trai: "Đừng chọc mẹ con tức giận, gần đây mẹ con bận rộn việc khai thác con đường Tân Thành rất mệt mỏi, có chuyện gì con nói chuyện với bà ấy cho đàng hoàng, thật sự không được thì cứ từ từ trước đã."
"Con biết." Lương Thừa An gật gật đầu, "Vậy ý ba thế nào?""Ba á?" Lương Hồng Chương kéo mắt kính xuống liếc anh một cái, "Vừa rồi không phải ba đã nói sao? Mẹ con làm chủ, chỉ cần bà ấy đồng ý ba chắc chắn cũng không có ý kiến."
Lương Thừa An cười một cái, ở trong nhà này, người mà ba anh yêu nhất chính là mẹ anh, bất kể làm chuyện gì, tất cả đều lấy sự vui vẻ của mẹ anh làm đầu.
Anh nhìn sang dì Chu Mạn Hồng ở một bên, dì làm động tác cố lên với anh.
Lương Thừa An đến thư phòng, sẵn tiện pha cho Chu Mạn Xảo một tách trà nóng, đặt tách trà đến bên cạnh tay bà, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, còn giận à? Con không phải tới đây nhận sai với mẹ hay sao?"
Chu Mạn Xảo cầm tách trà lên uống một hớp, tức giận không thèm nhìn anh một cái: "Một tách trà mà đã nói là nhận sai? Bộ mẹ dễ tác động như vậy hả?"
Lương Thừa An cũng rất hiểu tính tình của bà, tuy rằng trong việc kinh doanh sấm rền gió cuốn, có danh hiệu là "Người đàn bà thép", nhưng đối với người nhà, bà mạnh miệng mềm lòng hơn rất nhiều.
Ví dụ như vừa rồi, sau khi biết được anh đang theo đuổi Giang Kiều, rõ ràng không đồng ý chuyện này, nhưng vẫn kêu anh đưa Giang Kiều về trước rồi mới quay về nhà.
Lương Thừa An ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Trà này thế nào?"
"Hương trà thanh nhã, dư vị ngọt." Chu Mạn Xảo nhận xét, bà vốn chỉ thích loại trà xanh hơi thanh đạm này, không khỏi uống thêm hai ngụm, "Cũng không tệ lắm, trước đây chưa từng uống, là loại trà mới sao?"
Lương Thừa An nhắc: "Đặc sản Bình Thành, Giang Kiều tặng."
"......" Chu Mạn Xảo đang thổi trà, nghe vậy động tác khựng lại, bưng tách trà không biết nên đặt trở về hay là nên uống, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt đang nhịn cười của Lương Thừa An, cuối cùng vẫn là giận dỗi uống một ngụm, sau đó đặt tách trà thật mạnh lên mặt bàn.
"Tôi thấy anh chính là thiếu ăn đòn." Bà dạy dỗ, "Khi còn nhỏ buông thả anh quá, càng ngày càng không có quy củ."
Lương Thừa An nói: "Bình thường ở trước mặt người khác mẹ không nói như vậy, đều nói là mẹ dạy rất tốt."
"Bớt ba hoa với mẹ." Chu Mạn Xảo nói, "Nói xem con và Giang Kiều rốt cuộc là chuyện như thế nào? Con xác định là con thích cậu ta sao? Không phải thấy người ta diện mạo xinh đẹp, nên con thấy sắc nảy lòng tham......"
"Mẹ nói gì vậy chứ?" Lương Thừa An dở khóc dở cười nhìn bà, "Có ai nói con trai mình như vậy không?"
"Vậy con nói xem chuyện như thế nào?" Chu Mạn Xảo bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Lương Thừa An suy nghĩ một chút: "Chắc là nhất kiến chung tình."
Chu Mạn Xảo: "...... Có khác gì thấy sắc nảy lòng tham?"
Lương Thừa An: "......" Mình thế mà không thể nào phản bác.
Chu Mạn Xảo thấy con trai bị chính mình khịa đến nỗi không nói lại được gì, cục tức nguyên cả buổi tối từ khi biết chuyện của nó và Giang Kiều rốt cuộc đã trôi xuống một chút, rất tâm lý nói: "Cũng không trách được con, thằng bé kia bề ngoài đúng là đẹp, mẹ nhìn thấy cũng thích."
Dù sao cũng đã mở bài hết rồi, Lương Thừa An không giấu bà nữa: "Giống như mẹ đã biết, con đang theo đuổi em ấy. Không phải cố ý muốn giấu mẹ và mọi người, chỉ là muốn xác định quan hệ rồi mới nói cho gia đình......"
Chu Mạn Xảo sửa lời anh cho đúng: "Nghiêm cẩn một chút, con như vậy gọi là thông báo, thông báo cho chúng ta biết."
"......" Lương Thừa An bị mẹ khịa hai lần liên tiếp, nhưng đúng thật là bản thân làm sai, "Là con suy xét không chu toàn, để mẹ bị sốc."
Chuyện này đối với Chu Mạn Xảo mà nói là có khiếp sợ, nhưng sốc thì chưa đến mức, bà nghĩ một tí đã đoán ra được ý đồ giấu giếm của Lương Thừa An, hỏi anh: "Con gạt chúng ta, là sợ chúng ta đi tìm Giang Kiều gây chuyện?"
"Chắc là nửa này nửa kia." Lương Thừa An giải thích, "Con biết mẹ và ba không phải là người không hiểu tình lý, cũng sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo đến Giang Kiều, chỉ là Giang Kiều tuổi còn nhỏ, con cần phải cân nhắc nhiều hơn một chút, như thế mới có thể đủ đảm bảo em ấy không bị tổn thương."
"Chuyện này là do con chủ động, cho nên con hy vọng em ấy có thể ở bên con mà không bị gánh nặng gì."
Sở dĩ anh muốn chờ xác định quan hệ rồi mới nói cho gia đình, là không muốn giữa chừng có trở ngại, nếu Giang Kiều không tiếp nhận anh, như vậy chuyện này coi như chưa từng xảy ra, mọi nhân tố ảnh hưởng đến Giang Kiều đều không tồn tại; Nếu Giang Kiều đồng ý, thì sự thông cảm từ phía ba mẹ anh sẽ do anh tranh đấu để đạt được.
Lời anh nói khiến Chu Mạn Xảo trầm mặc, sau đó hỏi: "Vậy người trong gia đình cậu ta thì sao? Đã biết chuyện này chưa?"
Lương Thừa An nhớ tới quan hệ giữa Giang Kiều và ba cậu: "Tạm thời không biết."
"Vậy nếu gia đình cậu ta cũng không đồng ý thì sao?" Chu Mạn Xảo nói một câu trúng đích, "Cho dù con có thể tranh thủ được sự đồng ý của chúng ta, nhưng cha mẹ cậu ta thì thế nào? Con có nắm chắc bọn họ có thể chấp nhận các con không?"
Lương Thừa An đã gặp ba của Giang Kiều, cũng từ trong miệng Giang Kiều biết được ông ta là dạng người gì, nhưng anh chưa từng gặp mẹ Giang Kiều.
Nhưng qua cách thức xử lý hôn nhân với ba của Giang Kiều có thể thấy được, bà ấy hẳn cũng là một người rất mạnh mẽ, rất có chủ kiến.
Lương Thừa An ăn ngay nói thật: "Trước mắt không chắc."
"Vậy vừa rồi con nói muốn để cậu ta ở bên con mà không có gánh nặng gì, chuyện đó căn bản không có khả năng, ít nhất hiện tại không có khả năng."
Chu Mạn Xảo dựa vào trên sô pha, mỗi một câu đều nhắm đúng trọng tâm: "Mẹ không hiểu biết Giang Kiều, nhưng từ sự mô tả của con về cậu ta, mẹ đại khái có thể biết cậu ta là kiểu người thế nào, cậu ta mới 18 tuổi, năng lực vũ đạo xuất chúng, tương lai là vô hạn, nếu cậu ta ở bên con, không chỉ cần phải chịu sự phản đối của ba mẹ, còn cần phải đối mặt với những ánh mắt không công nhận của xã hội, chuyện này rõ ràng không phải một lựa chọn tốt."
"Con là con trai của ta, ta biết con có năng lực để bảo vệ một người, cũng biết con không phải là nhất thời hứng khởi." Bà nhìn Lương Thừa An, giọng điệu trịnh trọng nói, "Nhưng mà Thừa An, tình cảm không phải trò đùa, tình cảm khác với lẽ thường càng cần phải thận trọng hơn, chúng ta làm cha mẹ bằng lòng bao dung các con, nhưng xã hội thì không chắc." Lương Thừa An gật đầu: "Con biết, mẹ yên tâm."
Thật ra anh đều đã từng suy xét những lời này của Chu Mạn Xảo, nhưng đối với anh mà nói, tất cả những giả thiết này, đều không quan trọng bằng việc ở bên nhau với Giang Kiều.
Về phần các vấn đề khác, có thể ngăn cản thì anh sẽ cố hết sức ngăn cản, không ngăn cản được thì anh sẽ lần lượt giải quyết.
Đối với con trai của mình, Chu Mạn Xảo cũng không có gì không yên tâm, bà bưng tách trà lên uống một hớp, mới tiếp tục nói: "Vẫn là câu nói kia, mẹ không ủng hộ."
Lương Thừa An bất đắc dĩ nhìn bà, bà mới tiếp tục nói: "Nhưng mẹ cũng không ngăn cản hai đứa, các con đều là người trưởng thành rồi, chịu trách nhiệm với hành động của mình là được. Nói cho cùng sống trên đời, nếu luôn phải bận tâm quan điểm và cái nhìn của người khác, vậy thì sống cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Bà và chồng sở dĩ cố gắng kiếm tiền như vậy, còn không phải là để người nhà sống được thoải mái hay sao?
Không ngăn cản chính là biến tướng của đồng ý, Lương Thừa An lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Cảm ơn mẹ."
Chu Mạn Xảo xua xua tay, đứng dậy khỏi sofa đi ra ngoài, tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh, nghi ngờ hỏi: "Con không có lừa gạt thằng bé nhà người ta đúng không?"
"Đương nhiên không có." Lương Thừa An đảm bảo.
"Vậy thì tốt." Chu Mạn Xảo yên lòng, nhắc nhở nói, "Con theo đuổi thì theo đuổi, đừng có cưỡng ép người ta."
Lương Thừa An đứng dậy, đi tới đẩy bà đi ra ngoài: "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."
Chu Mạn Xảo vừa đi vừa nói: "Còn chuyện đặc sản, con thay chúng ta cảm ơn thằng bé. Mua nhiều như vậy, chỉ một chút tương ớt của ông ngoại con làm sao đủ đáp lễ, nó thích ăn cái gì thì con mua một ít đưa qua."
"Được được được." Lương Thừa An liên tục nói đồng ý.
Sau khi sự việc giải quyết xong, Lương Thừa An trở lại phòng.
Lúc này đã sắp 12 giờ khuya, anh từ bỏ ý định gửi tin nhắn cho Giang Kiều, đặt đồng hồ báo thức sớm hơn ngày thường một tiếng.
Ngày hôm sau, Lương Thừa An gặp Giang Kiều ở cửa hàng bán đồ ăn sáng ngay cổng tiểu khu, sau khi ăn sáng thì cùng nhau xuất phát đến trường.
Trận đấu giao hữu giữa đội bóng rổ và đại học T là 9 giờ rưỡi sáng, 10 giờ Giang Kiều mới tan học, hẹn sau khi tan lớp sẽ đến sân vận động xem Lương Thừa An chơi bóng.
Đội bóng rổ đại học T và đội bóng rổ của Thanh Đại là đối thủ cũ, ngoại trừ thi đấu chính thức, bình thường cũng thường xuyên đấu giao hữu, đội trưởng đội bóng rổ đại học T và Lương Thừa An còn là bạn cùng trường cấp ba.
Trước khi thi đấu, hai đội ai nấy tự khởi động, Lương Thừa An đứng ở bên ngoài vận động cổ tay, đội trưởng đội bóng rổ đại học T, Chu Nguyên, ở bên cạnh đi tới: "Người anh em, hỏi thăm cậu chút chuyện này."
Lương Thừa An nhìn hắn: "Cái gì?"
Chu Nguyên tiến lên khoác lấy vai anh, nhỏ giọng nói: "Có phải cậu quen người tên Giang Kiều của học viện múa trường các cậu hay không?"
Động tác vận động cổ tay của Lương Thừa An chợt dừng lại, bình tĩnh hỏi: "Rồi sao?"
"Cậu giúp tôi lấy WeChat nhé?" Chu Nguyên hỏi.
Lương Thừa An: "??"
Cạy góc tường của tôi, còn muốn tôi dâng xẻng lên cho cậu?
————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Thừa An: Việc này tôi không giúp.