Trên đường trở về, Giang Kiều dựa vào lưng ghế ngủ một giấc, đến khi tới nhà Lương Thừa An đã gần như tỉnh rượu rồi.
Sau khi vào nhà, cậu tựa vào chiếc tủ giày ở huyền quan, nhìn Lương Thừa An giúp mình lấy dép.
Lương Thừa An từ tủ giày tìm ra được hai đôi dép lê mới, để xuống bên chân Giang Kiều: "Size của anh, em mang có thể hơi rộng một chút."
"Không sao." Giang Kiều thay dép lê, cất giày của mình xong, cùng Lương Thừa An đi vào bên trong.
Khác với căn hộ của Giang Kiều đập thông phòng ngủ để luyện múa, nơi này của Lương Thừa An vẫn giữ lại một phòng ngủ một thư phòng, các phòng đều trang trí theo phong cách tối giản, thoáng đãng và thoải mái.
Trong phòng có sưởi ấm dưới sàn, Giang Kiều tháo khăn quàng cổ, nhìn xung quanh muốn tìm chỗ treo, Lương Thừa An ở bên cạnh thuận tay đón lấy, nhắc nhở cậu: "Áo khoác cũng đưa cho anh đi, trong phòng không lạnh như vậy."
Giang Kiều xác thật có hơi nóng, cũng cởi áo lông vũ giao cho Lương Thừa An, bên trong mặc áo len cashmere cổ tròn.
Lương Thừa An treo áo khoác và khăn quàng cổ của cậu xong, lại vào trong phòng tìm quần áo mặc nhà sạch sẽ mang ra, nói với cậu: "Tắm rửa trước đi, phim đợi em tắm xong ra nếu vẫn còn tỉnh táo thì lại xem."
"Được." Giang Kiều đưa tay ra nhận lấy quần áo, lúc nhìn thấy qu@n lót ở trên cùng, vẻ mặt hơi sượng.
Lương Thừa An chú ý thấy, cúi người ghé sát vào cậu, cười trêu chọc: "Đừng căng thẳng, qu@n lót là đồ mới, quần áo mặc nhà cũng đã giặt rồi."
Lỗ tai Giang Kiều hơi nóng, cầm quần áo cuộn chiếc qu@n lót màu đen ở bên trên vào, ra vẻ bình tĩnh nói: "Em có gì mà phải căng thẳng."
"Cũng phải." Lương Thừa An nói, "Dù sao mọi người cũng đều là người trưởng thành."
Giang Kiều: "......" Lời này cậu nghe quen quen.
Thấy Giang Kiều nghe ra ý ngoài lời của mình, tâm tình Lương Thừa An vui vẻ huýt sáo, đẩy cậu đi về hướng phòng tắm: "Mau đi tắm rửa đi."
"Được."
Trong nhà có hai phòng tắm, sau khi Giang Kiều đi vào tắm rửa, Lương Thừa An cũng cầm quần áo đến nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính để tắm rửa, dù sao buổi tối ăn món lẩu, cái mùi cay tê kia ở trên người quá nồng.
Đến khi anh tắm xong đi ra, Giang Kiều cũng đúng lúc từ nhà vệ sinh dành cho khách bước ra.
Giang Kiều đang mặc quần áo của anh, cho dù cao 1,8m, với kích cỡ của anh mặc trên người Giang Kiều vẫn trông có vẻ rộng thùng thình.
Bộ đồ mặc nhà màu xám đậm tôn làn da trắng của Giang Kiều cực kỳ, cậu vừa đi vừa xăn một bên tay áo, Lương Thừa An đi tới: "Để anh làm cho."
Giang Kiều cũng không khách sáo, ngoan ngoãn để anh giúp chính mình xăn cổ tay áo lên hai lai.
"Buồn ngủ không?" Lương Thừa An hỏi cậu.
Giang Kiều lắc đầu, tắm xong cậu ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lương Thừa An nói: "Vậy em đến sofa ngồi chờ anh, anh đi lấy đ ĩa phim.""Em đi cùng anh nhé, có tiện không?" Giang Kiều hỏi.
"Có gì mà không tiện." Lương Thừa An cười nói, kéo cậu đi về hướng thư phòng bên kia, "Đã nói trong nhà không có người khác, không cần thận trọng dè dặt như vậy."
Ánh mắt Giang Kiều dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người: "Ba mẹ anh đâu, bọn họ không ở cùng với anh sao?"
Lương Thừa An nói: "Bọn họ ở bên khu Hồ Dương, anh vào đại học là dọn ra ở một mình, dùng câu nói của ba anh chính là ba với mẹ anh cần trải qua thế giới của hai người, anh thỉnh thoảng về ở là được, không cần mỗi ngày lắc lư trước mặt bọn họ."
"Tình cảm của ba mẹ anh nhất định là rất tốt." Giang Kiều cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
"Cũng tạm." Đối với đề tài này Lương Thừa An đến điểm thì dừng, giơ tay mở đèn thư phòng, dẫn Giang Kiều đi đến kệ trưng bày đ ĩa phim.
Giang Kiều phát hiện anh có rất nhiều đ ĩa phim gốc tiếng Anh, có lẽ là liên quan đến chuyên ngành chính quycủa anh.
Lương Thừa An từ một ô trong đó rút ra một đ ĩa phim, thấy Giang Kiều đang quan sát tủ cất giữ đ ĩa phim, liền nói: "Ngày mai em có thể từ từ xem, có phim nào muốn xem cứ trực tiếp lấy là được."
Giang Kiều thấy được mấy bộ phim cũ mà mình khá thích ở kệ trưng bày, đều là những phim rất khó tìm thấy trên mạng, không ngờ chỗ này của Lương Thừa An lại cất giữ đầy đủ như vậy.
Bên dưới mỗi một cái đ ĩa phim đều có dán nhãn, Giang Kiều cầm lấy một chiếc đ ĩa trong đó, phát hiện trên nhãn dán không chỉ ghi tên phim và ngày công chiếu, còn có địa điểm và ngày mua đ ĩa phim.
"Sao anh có nhiều như vậy? Chuyên ngành bắt buộc sao?" Cậu hỏi.
"Coi như là vậy đi." Lương Thừa An cúi đầu nhìn đ ĩa phim trong tay cậu, "Đây là vào năm nhất, tình cờ thấy được ở một cửa hàng nhỏ tại nước M, ý nghĩa của bộ phim rất hay, nên sẵn tiện mua luôn."
Giang Kiều đặt đ ĩa phim về lại chỗ cũ, lại một lần nữa cẩn thận nhìn bộ sưu tập quý giá này một cái, làm như có thể từ trong đó nhìn được bóng dáng Lương Thừa An thu thập chúng từ các nơi.
Hai người đi ra khỏi thư phòng, Lương Thừa An chỉnh đèn trong phòng tối xuống, mở máy chiếu lên.
Giang Kiều lười biếng vùi mình trong sofa, trong tay ôm ly ngũ cốc không đường Lương Thừa An pha cho, nhìn anh mày mò với đ ĩa phim.
Hoàn cảnh xung quanh xa lạ, nhưng hơi thở của Lương Thừa An trong phòng lại là quen thuộc, cả người cậu chôn trong ghế sofa mềm mại, như thể được hơi thở đối phương vây quanh.
Giang Kiều đối với chuyện "tới cửa làm khách" này có rất ít kinh nghiệm, cậu quen tới lui một mình, bạn bè tâm giao cũng không nhiều, cho dù trước kia có bạn học quan hệ không tệ, nhưng cũng không thân thiết đến mức có thể đến nhà nhau thăm hỏi.
Ngay cả nhà của Ngụy Dĩnh, trừ khi cần thiết, số lần cậu tới cửa cũng rất ít.
Cậu đối với phương diện giao tiếp cá nhân này, có cảm giác ranh giới rất mạnh mẽ, tình trạng này bắt nguồn từ ảnh hưởng của cuộc hôn nhân giữa Tập Thiến và Giang Văn Hiên.
Lúc trước việc ly hôn của Tập Thiến và Giang Văn Hiên ầm ĩ quá lớn, trùng hợp lúc ấy ba mẹ bạn cùng lớp của cậu đi làm ở công ty Giang Văn Hiên, việc Giang Văn Hiên ngoại tình và việc ly hôn ồn ào với Tập Thiến rất nhanh đã truyền đi trong lớp, một thời gian rất dài cậu đều không thể nào đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác.
Ánh mắt thương hại đến từ giáo viên, những lời dò hỏi vô tình hoặc trêu đùa ác ý của bạn học, đều khiến cậu không biết làm sao.
Cậu bắt đầu kháng cự việc đi học, không muốn nói chuyện với bất kỳ bạn học nào, cũng không muốn nghe giáo viên gọi tên mình.
Cậu luôn sợ hãi câu nói tiếp theo của đối phương chính là: "Giang Kiều, ba mẹ của cậu có phải đã ly hôn không?", rồi hoặc là: "Giang Kiều, nghe nói ba của cậu ở bên ngoài có người khác, ông ấy có phải không cần cậu nữa hay không?"
Nhưng trong quãng thời gian Tập Thiến bận rộn xử lý chuyện ly hôn đó, hoàn toàn không biết gì về sự khác thường của cậu, hoặc là có biết cũng không để trong lòng.
Dường như xưa nay bà chẳng quan tâm bất kỳ chuyện gì ngoài chuyện múa của cậu.
"Đang nghĩ cái gì?"
Giọng Lương Thừa An cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của Giang Kiều, cậu phục hồi tinh thần lại, phát hiện bộ phim đã bắt đầu phát.
Lương Thừa An ngồi xuống bên cạnh cậu, giơ tay cầm lấy chiếc ly trong tay cậu đặt lên bàn trà ở một bên, quan tâm hỏi: "Nhìn cái gì mà thất hồn lạc phách vậy? Có tâm sự gì?"
Trên màn hình là phần mở đầu của bộ phim, cậu bé Mike đang chơi bóng đá với những đứa trẻ ở khu phố cũ, cậu chạy rất nhanh, quả bóng trắng đen như có linh hồn ở dưới chân cậu, xoay tròn theo bước chạy nhanh nhẹn của cậu.
Lúc này trên mặt Mike tươi cườii thoải mái, hoàn toàn khác với thanh niên sa sút tinh thần ở tương lai.
Giang Kiều nhớ tới kết cục của bộ phim —— Trước khi Sally chết vì bệnh, hy vọng Mike lại kêu bà một tiếng mẹ, nhưng Mike đã mất đi khả năng ngôn ngữ, sau khi Sally chết, Mike chôn bà cùng với quả bóng đá mà cậu ta yêu quý nhất.
Cho dù là tình thương của mẹ, hay là ước mơ, cuối cùng cậu ta đều không có được cái nào.
Bộ phim chuyển cảnh, Mike ôm quả bóng đá về đến nhà, Sally mời thầy dạy nhạc đến nhà làm khách, Mike nhìn thấy bọn họ thì không vui vẻ bĩu môi, miễn cưỡng chào hỏi dưới sự thúc giục của Sally.
Giang Kiều thu hồi ánh mắt đang chăm chú xem phim, nhìn sang Lương Thừa An: "Lần trước anh nói, chỉ cần khi nào em muốn nói, thì anh đều bằng lòng nghe, bây giờ anh còn bằng lòng nghe hay không?"
Lương Thừa An cầu còn không được: "Tất nhiên."
Giang Kiều suy nghĩ một chút, chỉ vào Mike bị Sally ép buộc đưa đến trường dạy nhạc ở trong phim, nói: "Em khác với Mike, đại khái là lúc đầu, em thích khiêu vũ."
Cậu không cố tình sắp xếp lại câu chuyện của mình, chỉ giống như nói chuyện phiếm, nhớ ra cái gì thì kể với Lương Thừa An cái đó, cho dù là niềm vui sướng khi lần đầu tiên khiêu vũ, hay là sự yếu đuối muốn từ bỏ khiêu vũ sau này, đều kể hết cho anh nghe không giữ lại chút gì.
Bộ phim vẫn chiếu, chỉ là lúc Giang Kiều kể xong, thì vai chính trong phim dường như đã biến từ Mike và Sally thành Giang Kiều và Tập Thiến.
Bộ phim gần sắp hết, Giang Kiều khẽ nói: "Em chính là một Mike khác, rồi có một ngày, em cũng sẽ mất đi hai chân."
Trái tim Lương Thừa An vì lời này của cậu mà bỗng nhiên thắt lại, hiểu được nguyên nhân cậu muốn xem bộ phim này.
Sự đối chọi giữa im lặng và cố chấp.
Giang Kiều đã từng nói, sự im lặng của Mike là sự bảo vệ lặng lẽ, bởi vì cãi nhau, giải thích, yêu cầu đều không có tác dụng, lập trường của Mike và Sally ngay từ lúc bắt đầu đã không bình đẳng, im lặng là cách thức duy trì và bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Và cậu cũng vậy.
Bộ phim kết thúc, phòng khách khôi phục sự yên tĩnh, Giang Kiều cố gắng xoa dịu bầu không khí trở nên nặng nề vì mình: "Em nói đùa thôi, anh đừng tưởng thiệt, em......"
Lời nói của cậu đột nhiên im bặt, cả người được ôm vào một lồ ng ngực ấm áp và mạnh mẽ.
Lương Thừa An ôm cậu, cằm gác lên đ ỉnh đầu cậu: "Sẽ không đâu."
Sườn mặt Giang Kiều dán vào ngực anh, nghe rõ ràng nhịp tim đập vững vàng của anh, cùng với tiếng nói của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Em không phải Mike, em là Giang Kiều."
"Là tiểu thiên nga độc nhất vô nhị, kiên định dũng cảm."
"Cuộc đời em không chỉ có nhảy múa, em thích thì múa, không thích thì không múa, không cần suy xét làm như thế có giá trị gì hay không, mọi việc đều nghe theo trái tim em là được."
"Nó đáng giá để em theo đuổi, nhưng không đáng để em từ bỏ chính mình."
Giọng nói của Lương Thừa An không nhanh không chậm, nhưng lại kiên định giống như một lời hứa hẹn vậy, anh vuốt tóc Giang Kiều, dịu dàng nói: "Nếu còn có điều gì lo lắng, vậy có thể thử dựa vào anh một chút."
Giang Kiều im lặng dựa vào ngực anh, qua một lúc mới thoát ra từ trong lòng anh, vẫn duy trì tư thế quỳ gối trên sofa, nhìn thẳng vào anh: "Lương Thừa An, nếu em tặng cúp của em cho anh, thì anh có bằng lòng nhận nó hay không?"
"Đương nhiên." Lương Thừa An cười nhìn cậu, "Vinh hạnh của anh."
Con người luôn giỏi ngụy trang, khi không có người quan tâm yêu thương mình, luôn giỏi dùng cách thờ ơ nhẹ nhàng để che giấu sự bất lực và hoảng loạn trong lòng mình, như thể làm như vậy sẽ có thể luyện ra được mình đồng da sắt, không sợ sương gió của thế gian; Nhưng một khi có người yêu thương mình, thì giống như biến thành một con sò bị lột bỏ lớp vỏ, một chút xíu tổn thương cũng không chấp nhận nổi.
Nỗi tủi thân dồn nén nhiều năm vào khoảnh khắc này dường như đạt tới đỉnh điểm, hơi nước trong mắt Giang Kiều lan tràn, vươn tay ôm lấy cổ Lương Thừa An, vùi mặt vào cổ anh: "Em buồn ngủ quá."
Bộ phim dài hai tiếng rưỡi, bây giờ đã sắp 3 giờ sáng.
Lương Thừa An vỗ vỗ lưng cậu, nhắc nhở một câu: "Ôm chặt vào."
Giang Kiều: "Hả?"
Lương Thừa An sau khi nói xong, hai tay nâng m ông cậu lên, trực tiếp ôm cậu đứng dậy.
Đột ngột mất trọng lực, Giang Kiều theo bản năng kẹp chặt hai chân, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình thế mà bị Lương Thừa An ôm lên dễ như trở bàn tay.
Hai chân cậu cách lớp quần áo mặc nhà có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh truyền đến từ vùng eo lưng của đối phương.
Lương Thừa An duy trì tư thế ôm cậu, cười khẽ một tiếng: "Thả lỏng một chút, em kẹp trúng anh rồi."
Giang Kiều: "......"
—————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Thừa An: Tiểu thiên nga, em như vậy anh rất khó giữ được bình tĩnh nha.