Thụy ca nghe lời ngồi bên cạnh Nhược Vi. "Hôm nay Thụy ca đi dạo ở bên ngoài một ngày tiếp thu được gì nào.”
"Cuộc sống của dân chúng an nhàn." Thụy ca không chút nghĩ ngợi đáp.
"Từ đâu mà Thụy ca nhìn thấy."
"Hôm nay tỷ tỷ dẫn Thụy ca và đệ đệ đi rất nhiều nơi, có nơi chỉ đặc biệt có người giàu, cũng có nơi dân bản địa, người người sắc mặt hồng hào, những người giàu có kia có cẩm y ngọc thực* thì không nói, nhưng có thể thấy được cuộc sống dân chúng là ăn no mặc ấm."
*Cẩm y ngọc thực: là một thành ngữ ý chỉ cuộc sống xa hoa.
"Hơn nữa hôm nay cũng không nhìn thấy ăn xin, có thể thấy được quan viên thành Thanh Châu cai quản vô cùng tốt.”
Nhược Vi nghe được những lời này từ miệng Thụy ca - đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, vừa hãnh diện lại đau xót, hãnh diện là vì đệ đệ của mình tài giỏi như vậy, đau xót chính là Thụy ca tuổi còn nhỏ lại không có cuộc sống vô ưu, lúc Nhược Vi mới vừa xuyên qua Thụy ca chỉ là đứa bé trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, hiện tại cho dù điều kiện gia đình đã tốt lên, mặc dù sau này không phải lo ăn mặc, ở phương diện học tập lại có khả năng rất lớn.
Thụy ca quá hiểu chuyện, có lúc khiến người làm tỷ tỷ là Nhược Vi vô cùng bất đắc dĩ, Thụy ca tự cho mình áp lực quá lớn, muốn chống đỡ vì người nhà nhưng lại quên mình chỉ mới có mười tuổi, tỷ tỷ của mình có thể bảo vệ hai ấu đệ.
"Tỷ tỷ, Thụy ca nói không đúng chỗ nào à, xin tỷ tỷ chỉ ra chỗ sai." Thụy ca thấy Nhược Vi nhìn mình chằm chằm, không nói chuyện, còn tưởng rằng mình nói sai cái gì.
"Không có, Thụy ca nói rất hay, quan sát rất cẩn thận, tỷ tỷ thật vui mừng, chỉ là Thụy ca không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, đệ chỉ mới có mười tuổi, không nên xem mình như người lớn, lúc cần thả lỏng thì nên thả lỏng "
"Bằng không tỷ tỷ cũng sẽ lo lắng có biết hay không, đệ xem Đào Đào kìa, chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, còn có tỷ tỷ sẽ che gió che mưa cho các đệ mà."
Nhược Vi vỗ bả vai Thụy ca. "Tuổi nào thì nên làm việc theo sức tuổi đó, nên biết hăng quá hóa dở, tỷ tỷ không mong đợi Thụy ca và Đào Đào ngày sau có thể phong hầu bái tướng, chỉ cần các đệ bình an sống qua hết cuộc đời này thì không còn mong gì khác nữa, cho nên sau này, lúc nên buông lỏng thì cũng đừng trói buộc mình biết không."
"Thụy ca biết, ngày sau nhất định ghi nhớ lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng phải bình an Thụy ca mới yên tâm."
Giọng nói Thụy ca có chút nghẹn ngào, tỷ tỷ suy nghĩ mọi việc đều vì mình và đệ đệ, việc làm mấy năm nay cũng là vì mình và đệ đệ, hắn đều hiểu, chỉ là mình không thể nói ra những lời ngọt ngào như Đào Đào, mình luôn là cảm thấy rất xấu hổ, cho nên tỷ tỷ thấy mình như một ông lão thành thục cẩn thận, thật ra thì mình cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Có lẽ sau này mình nên chăm sóc tỷ tỷ nhiều hơn.
"Thụy ca và Đào Đào sống tốt thì tỷ tỷ mới vui vẻ, cho nên về sau Thụy ca và Đào Đào phải sống thật vui vẻ, sau này Đào Đào phải nghe lời ca ca biết không."
"Đào Đào biết, về sau sẽ nghe lời ca ca."
"Vậy thì tốt, mặc dù đầu óc Thụy ca không linh hoạt giống như đệ, nhưng lại chững chạc hơn so với đệ, mặc dù hiện tại hai đệ còn nhỏ, nhưng Thụy ca và Đào Đào nên nhớ câu nói này của tỷ tỷ, máu mủ thân tình quan trọng hơn so bất kỳ cái gì."
"Mặc kệ về sau các đệ bao nhiêu tuổi, hoặc là lấy vợ sinh con rồi, hay là đã thành trưởng bối, cũng không được quên những lời này, mặc kệ giờ phút này các đệ có hiểu lời này là có ý gì hay không, nhưngnhất định phải nhớ kỹ, là người có thể mềm lòng nhưng không được mềm yếu, phải tự mình gánh vác trách nhiệm không thể lùi bước, tỷ tỷ không hy vọng đệ đệ mình thương yêu nhất là loại người mà mọi người đều chán ghét, biết không."
"Thụy ca ( Đào Đào) nhớ rồi, cảm ơn tỷ tỷ dạy bảo. "Huynh đệ hai người kính cẩn đứng lên bái Nhược Vi một cái, chính là trong lòng Nhược Vi cũng không quan tâm những hình thức mặt ngoài này, nhưng quy củ ở thời đại này không phải dựa vào sức của một mình mình là có thể sửa đổi, Nhược Vi cũng chưa từng nghĩ tới việc chống lại những thứ này, chỉ cần hai đệ đệ bình an lớn lên là đã tốt lắm rồi, mà chút lễ nghi này nọ này có thể không quan tâm, nhưng không thể không biết.
"Tỷ tỷ biết Thụy ca và Đào Đào đều rất hiểu chuyện, tỷ tỷ cũng rất vui mừng, về sau mặc kệ như thế nào Thụy ca và Đào Đào cũng nhất định phải giúp đỡ nhau, nhớ lấy."
"Thụy ca ( Đào Đào) sẽ ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy bảo."
"Xuân Phân, truyền lệnh." Nhược Vi gọi Xuân Phân đang canh ngoài cửa. "Dạ, tiểu thư."
"Bây giờ việc trước tiên là tỷ đệ chúng ta lấp đầy bụng đã rồi hãy nói đến chuyện khác, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, ăn cơm xong phải nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai Thụy ca cũng nên bắt đầu chuyên tâm đọc sách lại, nhớ rằng nên kết hợp giữa lao động và vui chơi thì mới tốt."
"Dạ, tỷ tỷ." Thụy ca nghe lời gật đầu một cái, tỷ tỷ làm cái gì cũng là vì tốt cho mình, hơn nữa tỷ tỷ của mình cũng không phải là nữ tử khuê các bình thường, sắp xếp cho mình như vậy nhất định là tốt nhất, bản thân mình nên nghe theo.
"Tỷ tỷ vậy Đào Đào làm gì." Đào Đào nhìn Nhược Vi hỏi.
"Tỷ tỷ sẽ mời tiên sinh về, đến lúc đó Đào Đào đi theo tiên sinh học cho thật tốt, đừng làm cho tỷ tỷ thất vọng."
"Vậy cũng tốt, Đào Đào sẽ học thật tốt." Tính cách của Đào Đào hiếu động, nhưng mà vẫn chăm chú nghe theo an bài của Nhược Vi, từ nhỏ đến lớn mặc kệ là Thụy ca hay Đào Đào, hai huynh đệ này chưa bao giờ không nghe lời Nhược Vi, lại nói Nhược Vi cũng xem như là kiêm thêm chức vụ phụ thân mẫu thân, tỷ tỷ cũng do Nhược Vi đảm nhận.
Cũng may những năm gần đây bên cạnh còn có nhiều người giúp đỡ, cũng không phải là gian nan như trong tưởng tượng, cuộc sống cũng ngày càng trở nên tốt hơn.
Quái lão đầu tận tâm tận lực trợ giúp, giống như một người cha chăm sóc tỷ đệ Nhược Vi mấy năm nay, tỷ đệ ba người không có gì tiếc nuối, bọn họ đã hạnh phúc hơn rất nhiều so với nhiều người trong thiên hạ rồi.
"Tốt lắm, đừng mang bộ dạng rầu rĩ không vui, cũng không phải là bảo đệ lên núi đao xuống biển lửa, tỷ tỷ không trông cậy các đệ đỗ trạng nguyên, nhưngkhông thể cái gì cũng không hiểu, cho nên không cần tạo áp lực cho mình, học thêm chút này nọ thì tốt.
"Đệ đã biết, tỷ tỷ, ăn cơm, ăn cơm nào." Tính tình Đào Đào luôn như vậy, chuyện không vui luôn trong nháy mắt, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tỷ đệ ba người ấm áp dùng qua bữa tối rồi tách ra đi nghỉ, hôm nay quả thật rất mệt mỏi, Nhược Vi cũng rửa mặt rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Hôm sau, giờ Mẹo vừa qua khỏi một khắc thì Nhược Vi đã tỉnh, kêu Xuân Phân và Hạ Chí đi vào, hai nha đầu hầu hạ Nhược Vi rửa mặt xong, thay xong y phục luyện công liền đi đến sân chuyên luyện võ.
Không bao lâu Thụy ca và Đào Đào cũng tới.
"Tỷ tỷ, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Thụy ca và Đào Đào nghỉ ngơi như thế nào, thân thể thoải mái không."
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Thụy ca nghỉ ngơi rất tốt."
"Tạ tỷ tỷ quan tâm, tối hôm qua Đào Đào ngủ rất say." Đào Đào khả ái lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
"Đệ đó nha." Nhược Vi điểm một cái lên cái đầu nhỏ của Đào Đào, tốc độ tăng chiều cao của hai huynh đệ kém hơn so với Nhược Vi, dù sao bé trai luôn chậm hơn so với bé gái, Nhược Vi cũng bởi vì vẫn dùng thức ăn bên trong không gian gì đó mới cao hơn một chút so với cô nương cùng lứa, cùng với những cô nương mười bảy mười tám tuổi không sai biệt lắm.