Ba năm một lần, thi Hương sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Bên trong thành Thanh Châu tụ hợp rất nhiều sĩ tử, náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.
Nhà trọ và quán rượu trong thời gian này buôn bán rất tốt, dĩ nhiên là Nhược Vi không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Người làm trong nhà vốn rất lo lắng vì đại thiếu gia đi thi Hương nhưng họ lại thấy đại tiểu thư nhà mình rất nhàn nhã nên cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Vì vậy không khí trong nhà cũng vẫn còn thoải mái. Hai ngày nay Nhược Vi không cho Thụy ca đụng đến sách vở, không tạo thêm áp lực cho đệ đệ. Càng đến thời điểm mấu chốt thì càng phải giữ vững tinh thần.
Nhược Vi còn kêu Đào Đào kéo Thụy ca đi chơi, không nên quá căng thẳng. Thụy ca thấy tỷ tỷ không hề lo lắng nên cũng bớt khẩn trương hơn, cả người tinh thần thoải mái không hề giống một người đi thi Hương.
Điểm này làm Nhược Vi rất hài lòng, người của Liễu gia nên dùng tinh thần này để đối mặt với tương lai.
Nếu như ngay cả một chút áp lực này cũng không vượt qua được thì không thể làm được gì hết.
Trong khoảng thời gian này, Nhạc tiên sinh cũng tìm đề thi Hương mấy khóa trước, tận tâm tận lực giải đáp mọi thắc mắc của Thụy ca. Dưới sự trợ giúp của Nhạc tiên sinh, Thụy ca đã nắm chắc thêm được mấy phần.
Nhược Vi thì xuống nhà bếp làm thức ăn ngon. Đừng nói là Thụy ca vì cuộc thi Hương này mà gầy đi, trên thực tế hắn mập lên.
Nhược Vi thấy tâm trạng của Thụy ca rất tốt nên cũng yên tâm phần nào. Dù nói thế nào đi nữa thì Nhược Vi cũng lo lắng Thụy ca tự tạo áp lực cho mình quá lớn nhưng may là không phải như thế.
Lúc nào Đào Đào cũng đi theo phiền nhiễu Thụy ca nên đệ ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Khoảng thời gian này ở Thanh Châu, Nhược Vi đã phát hiện nhiều mối làm ăn mới. Đồ thí sinh thi Hương đem theo rất nhiều nhưng giỏ thì lại không đủ chỗ, cho nên khi có thí sinh nào bị bệnh thì không có thuốc để uống, thậm chí là có người chết ở trường thi. Nhược Vi và bốn người Xuân Phân nghiên cứu rất lâu, cuối cùng thiết kế ra một sản phẩm rất hợp với thí sinh.
Bọn họ sáng chế ra giỏ trúc, gọi là giỏ thí sinh. Bây giờ đã rất nổi tiếng ở thành Thanh Châu.
Giỏ đó vừa có thể để bút viết vừa có thể để điểm tâm cho nên thí sinh không cần lo lắng sẽ đói đến ngất xỉu.
Giỏ thí sinh cũng có ba loại, vì những người có tiền sẽ không chấp nhận dùng thứ giống với người nghèo. Vì vậy Vi các cũng tạo ra ba loại giỏ khác nhau.
Chỉ là giỏ rẻ tiền nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho thí sinh. Vật phẩm của Vi các toàn là hàng thượng phẩm, cho nên chỉ cần thân thể không quá kém là có thể vượt qua thời gian ở trường thi.
Cứ như vậy thí sinh có thể thoải mái hơn trong trường thi và Nhược Vi cũng có thể kiếm được một khoản. Có thể nói là tiền đếm không hết.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng ngày thi Hương cũng đến gần. Hôm đó trên dưới Liễu gia đều dậy rất sớm, tất cả chỉ vì Thụy ca tham gia thi Hương. Nhược Vi dậy sớm tự mình xuống bếp làm thức ăn cho Thụy ca, đều là những món bồi bổ thân thể. Thí sinh phải ở trong trường thi mấy ngày, may là Thụy ca có tập võ nên Nhược Vi cũng không quá lo lắng. Nàng chỉ dặn dò vào câu, nói Thụy ca không nên tạo áp lực cho mình, làm bài hết sức mình là được.
Mọi người dùng xe ngựa đưa Thụy ca đến trường thi, lúc đến nơi thí sinh đã tụ tập ngoài cổng trường thi. Nhược Vi thấy mấy thí sinh này mang theo giỏ thí sinh thì cảm thấy rất vui. Nàng nghĩ lần này đến Thanh Châu lại làm ra được một món hàng quan trọng.
Giỏ thí sinh Nhược Vi chuẩn bị cho Thụy ca là thứ tốt nhất, không giống với hàng bày bán trong tiệm.
Hơn nữa y phục trên người Thụy ca là do Nhược Vi đặc biệt tìm Thiên Tằm Tơ may thành. Y phục này đông ấm hạ mát, rất thích hợp để chống chọi lại với ánh nắng chói chang ở trường thi.
"Thụy ca, bình tĩnh mà làm bài thi, không cần phải sợ, làm hết sức mình là được rồi, biết không?"
"Vâng, đệ biết, tỷ tỷ không cần lo lắng cho đệ, đệ sẽ không tự tạo áp lực cho mình." Thụy ca nghiêm túc trả lời. Trước khi thi tỷ tỷ không hề tạo áp lực mà còn lo lắng cho hắn, có được một tỷ tỷ lo lắng cho hắn như thế quả thật là có phúc.
Mặc dù tỷ tỷ không cho mình áp lực nhưng là mình cũng phải vì tỷ tỷ mà thi. Lần này không được thì lần sau thi lại, chỉ có thi đậu thì tỷ tỷ mới không còn lo lắng.
"Ừ, vậy thì tốt."
Lúc này cổng trường thi mở ra, có người bắt đầu tiến vào trường thi rồi, Nhược Vi đưa giỏ cho Thụy ca, mọi thứ trong giỏ đều có hai cái để phòng trừ lỡ như có chuyện xảy ra. Tóm lại một câu là Nhược Vi chuẩn bị rất đầy đủ.
"Tỷ tỷ, đệ vào trước, tỷ không cần phải lo lắng, đệ biết cách tự chăm sóc mình."
"Ừ, tỷ tỷ tin tưởng đệ, vào đi thôi, tỷ tỷ muốn nhìn đệ đi vào rồi mới về."
"Vâng, Đào Đào phải nghe lời tỷ tỷ, ca ca vào trước."
"Vâng, Đào Đào biết, ca ca vào đi, phải biêt tự chăm sóc mình đó."
Nhược Vi và Đào Đào nhìn chăm chú Thụy ca đi vào trường thi rồi mới lên xe ngựa về nhà. Hôm nay tất cả mọi người đều dậy rất sớm, bây giờ có thể về nhà để nghỉ ngơi rồi.
Nhưng mà khi ngồi trên xe tinh thần của Nhược Vi ngược lại rất tỉnh táo, điều này làm nàng bực bội không thôi.
Về nhà, Nhược Vi đuổi Đào Đào về phòng nghỉ ngơi. Còn mình thì vào thư phòng xem lại sổ sách. Cứ ba tháng là nàng kiểm tra một lần, nàng sợ có người đụng tay đụng chân.
Mặc dù mấy năm qua, những chưởng quỹ kia đều rất trung thành nhưng Nhược Vi vẫn không hoàn toàn tin tưởng họ. Bởi mấy người này cũng không ký văn tự bán thân, một khi không phải là người nhà thì lúc bị phản bội chỉ có mình bị thua thiệt.
Cho nên có một số việc phòng ngừa thì vẫn hơn, Nhược Vi không hi vọng người mà mình tin tưởng có một ngày sẽ phản bội mình.