Lúc đoàn người Nhược Vi trở lại Liễu gia trang thì tin Liễu gia từ thành Thanh Châu trở về không lâu đã vang xa đến độ dường như mọi người Liễu gia thôn đều biết.
Đối với mục đích Liễu gia đi thành Thanh Châu, người dân trong Liễu gia thôn đều biết được chút ít, cũng không phải là hoàn toàn biết hết.
Hơn nữa lấy địa vị của Liễu gia ở Liễu gia thôn thì người của Liễu gia làm chuyện cũng có người lặng lẽ chú ý, đều mang theo tâm tư ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm việc làm của Liễu gia.
Bây giờ Liễu gia đã không còn như xưa, tuy người Liễu gia thôn khó có thể tin tưởng rằng Liễu gia sẽ như lúc trước không thể tự chăm sóc tốt bản thân mình và nuôi nấng hai đệ đệ lớn lên có thành tựu như ngày hôm nay, nhưng trên thực tế họ thật sự làm được, hiện tại người trong thôn đều dựa vào Liễu gia mà sinh nhai, không ai có lá gan dám khiêu khích Liễu gia.
Danh tiếng của Liễu gia trang cũng đã sớm lan truyền ra ngoài, hôm nay thân phận cùng địa vị của Liễu gia đã không phải là chỗ mà những người dân Liễu gia thôn có thể ngồi ngang hàng với nhau được nữa, chỉ không biết người nhà Nhược Vi nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất thôn dân trong Liễu gia thôn đều nghĩ như thế.
Chỉ là mặc kệ hôm nay thân phận cùng địa vị của Liễu gia như thế nào thì ít nhất ở Liễu gia thôn còn có một cái đặc biệt, đó chính là gia đình Lưu thẩm, cho tới bây giờ Nhược Vi luôn đối đãi với gia đình Lưu thẩm như người một nhà, chưa từng có ý định cao cao tại thượng, cho dù là Thụy ca và Đào Đào tuổi còn nhỏ cũng nhớ rõ lúc trước gia đình Lưu thẩm tốt như thế nào, nhìn thấy gia đình Lưu thẩm đều khách khí.
Lần này chuyện Nhược Vi mang theo hai người đệ đệ đi thành Thanh Châu bị rất nhiều người chú ý, chỉ là Nhược Vi cũng không có coi thành chuyện gì to tát, những thứ này căn bản là không ảnh hưởng được đến Nhược Vi.
Hiện tại khắp nơi lẳng lặng chú ý người Liễu gia trang, mong muốn nhìn thấy nhân vật chính hiện thân, đương nhiên là nhanh chóng truyền tin ra ngoài.
Nhược Vi hoàn toàn không nghĩ tới chính mình lưu lại ở tiểu sơn thôn này sẽ khiến cho nhiều người chú ý như vậy, lên Kinh Thành thì người trong tộc Hiên Viên chú ý, đến người dân Liễu gia thôn âm thầm tìm hiểu.
Nếu Nhược Vi biết những chuyện này xảy ra, nhất định sẽ cảm thấy không đẹp mắt xem thường, hơn nữa chỉ có một câu nhàm chán đến cực điểm.
Gia phong (truyền thống) của Liễu gia ở thời đại này mà nói là hiếm thấy, người trong nhà vô luận là chủ tử hay là người làm cũng không ỷ thế hiếp người, cũng không nhiều chuyện lại không thích gây chuyện thị phi.
Chỉ là gia phong của Liễu gia dù có tốt hơn nữa cũng không ngăn cản được hứng thú của người ngoài đối với Liễu gia, chỉ cần người nào phát hiện chút chuyện nhỏ của Liễu gia, tất cả mọi người có thể cùng nhau thảo luận thật lâu, nếu Nhược Vi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không thể không cảm thán một câu, lực lượng tám chuyện quả nhiên là vô cùng hùng hậu.
Lần này cả nhà Nhược Vi đi ra ngoài hơn mấy tháng, người trong thôn thế nhưng lại nói chuyện say sưa rất nhiều ngày!
Nhược Vi dựa vào phía sau giường, mới vừa rồi được đám người Xuân Phân hầu hạ rời giường, mặc quần áo tử tế, Nhược Vi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình mơ hồ trong gương đồng, Nhược Vi thở dài, những món đồ tốt bên trong không gian không thể mang toàn bộ ra dùng thật là buồn chán!
Hạ Chí thuần thục chải đầu cho Nhược Vi, cài them cây trâm bích ngọc lên, Hạ Chí hài lòng liếc mắt nhìn thành quả của mình. "Tiểu thư, như vậy có được không?" Mặc dù bản thân Hạ Chí cảm thấy được, nhưng vẫn phải hỏi đến ý kiến của chủ nhân.
"Ừ, đẹp lắm." Mặc dù hình ảnh trong gương đồng rất mơ hồ, nhưng Nhược Vi vẫn nhìn ra được kiểu tóc bới rất đẹp, hơn nữa Nhược Vi cũng không để ý đến những thứ như vậy.
Hạ Chí thấy chủ tử hài lòng, vui mừng cười rạng rỡ, vẻ mặt hí hửng cười tươi làm cho người ta nhìn thấy tâm tình cũng cảm thấy thay đổi tốt hơn.
"Xuân Phân, cả nhà Nhạc tiên sinh như thế nào rồi." Nhược Vi liếc mắt nhìn vẫn Xuân Phân vẫn còn giúp mình thu dọn chăn gối trên giường hỏi.
"Tiểu thư, cả nhà Nhạc tiên sinh đoán chừng cũng mới tỉnh lại, nô tỳ mới vừa rồi sai người ta đi hỏi, cả nhà Nhạc tiên sinh vẫn còn nghỉ ngơi, hiện tại chắc đã tỉnh."
Sau khi Nhược Vi từ thành Thanh Châu trở về Liễu gia trang thì không có nghỉ ngơi nhiều, ngày thứ hai liền bắt đầu bận rộn.
Bởi vì hiện tại tin tức đại thiếu gia Liễu gia trúng cử đã truyền khắp cả Liễu gia thôn rồi, đây chính là chuyện vui mà Liễu gia thôn trăm năm khó gặp, tin Thụy ca trúng cử do nha dịch trấn trên tới Liễu gia trang báo tin mừng mà truyền ra, lúc ấy cả Liễu gia trang cũng sôi nổi.
Buổi tối hôm đó biết tin Thụy ca trúng cử, thôn trưởng liền đại diện mọi người trong thôn đến Liễu gia trang, nói là hi vọng Nhược Vi có thể tổ chức bữa tiệc lớn, ăn mừng chuyện vui này.
Trong phòng khách, thôn trưởng mặc một quần áo màu xám, nhìn ra được chất vải cũng không tệ lắm, mấy năm này trong thôn bởi vì Nhược Vi mở xưởng ở đây, cuộc sống người trong thôn cũng chuyển biến rất lớn, người trong thôn ăn mặc ngủ nghỉ cũng tốt lên rất nhiều so với những thôn xung quanh, rất nhiều người từ những thôn khác cũng muốn cùng Liễu gia thôn thiết lập quan hệ, nhưng xem ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Trước kia, thời điểm Liễu gia thôn nghèo nàn, những thôn khác có điều kiện khá hơn một chút cũng không muốn kết thân với người trong Liễu gia thôn, tình huống bây giờ lại trái ngược, Liễu gia thôn vô luận là tiểu tử hay là tiểu cô nương cũng rất được thôn khác hoan nghênh, bà mai bà mối từ những thôn khác hiện tại chuyện thích làm chính là chạy sang Liễu gia thôn, ai kêu Liễu gia thôn hiện tại khá lên, tình thế bắt buộc, không có cách nào!
"Thúc, có chuyện gì, uống ly trà trước rồi nói." Nhược Vi nhìn sắc mặt trưởng thôn có chút gấp gáp nói, ý đồ của thôn trưởng Nhược Vi làm sao mà không đoán được, huống chi mỗi lần thôn trưởng đến đều là vô sự bất đăng tam bảo điện (đây là câu thành ngữ: không có chuyện gì thì sẽ không ghé thăm), được rồi! Thỉnh thoảng có một hai lần như vậy không phải là bởi vì có chuyện mới đến tìm Nhược Vi sao.
"À! Được." Thôn trưởng không có cách nào khác hơn là làm theo ý Nhược Vi, nghĩ thầm, thật ra thì chuyện cũng không có gì gấp, hơn nữa trong thôn nếu như không có nha đầu Nhược Vi, còn không biết sẽ biến thành dạng gì nữa, nhớ năm đó thôn trưởng đã cảm thấy thành tựu của Nhược Vi nhất định sẽ rất phi phàm, không có nghĩ tới là ngày này lại tới nhanh như vậy mà thôi, cũng may, người trong thôn ít nhiều gì cũng được lợi.
Nghĩ tới những thứ này thôn trưởng liền cảm thấy bùi ngùi, năm đó nha đầu này ăn không đủ no vậy mà bây giờ đã có thể chống được cả bầu trời rồi, hơn nữa đại nam nhân cũng chưa chắc gì đã làm được.
Thôn trưởng uống nước trà xong, nhìn Nhược Vi mang theo phong thái vương giả, thôn trưởng cảm giác mình có phần chịu đựng không được rồi, cảm giác Nhược Vi như vậy có thể khiến người ta muốn thần phục. Cho dù nàng ngồi ở chỗ đó không làm gì, nhưng lại có thể khiến cho không ai có thể xem thường sự tồn tại của nàng.
"Nha đầu Nhược Vi, mục đích hôm nay thúc đến chắc hẳn con cũng đã rõ!" Lúc này Thôn trưởng rất khẳng định hỏi.
"Là vì chuyện của Thụy ca sao?" Nhược Vi cũng không có ý định che giấu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng không có úp mở gì, chuyện Thụy ca thi đậu dù sao cũng đáng để chúc mừng.
"Đúng vậy, Thụy ca thi đậu, người trong thôn đều vô cùng vui mừng, Liễu gia thôn thật lâu chưa xuất hiện cử nhân rồi, Thụy ca trúng cử đối với Liễu gia thôn mà nói là chuyện đại hỉ, vì vậy người trong thôn phái ta làm đại biểu, hi vọng nha đầu Nhược Vi ngươi có thể tổ chức lớn, như vậy mọi người cũng được hưởng chút không khí vui mừng." Thôn trưởng vui vẻ nói.
"Được chứ, sau khi bàn bạc về thời gian tổ chức sẽ phái quản gia đi thông báo cho mọi người." Nhược Vi cũng không từ chối, dù sao cũng không có gì xấu, mọi người vui vẻ một chút cũng chưa hẳn là không thể, huống chi mấy năm này mặc dù nói người trong thôn đều dựa vào xưởng Liễu gia làm kế sinh nhai, nhưng nếu không có những người trong thôn này, xưởng cũng sẽ không thuận lợi như vậy, ở một phương diện khác mà nói, xưởng và Liễu gia thôn là chặt chẽ liên hệ với nhau.
Thôn trưởng đại diện mọi người trong thôn tới Liễu gia trang tìm hiểu tin tức, sau khi lấy được câu trả lời mà bọn họ muốn, giờ chỉ mong đợi tin từ Liễu gia, tất cả mọi người muốn tận mắt mắt thấy một cử nhân trẻ tuổi, trên thực tế còn là một bé trai - Thụy ca.
Mấy năm này, mặc dù Liễu gia cũng không có làm ra chuyện ỷ thế hiếp người gì, nhưng cũng không thể ngày ngày cùng người trong thôn ở chung một chỗ, cho dù Nhược Vi không phản đối hai đệ đệ chơi với những đứa trẻ khác trong thôn, các thôn dân cũng không dám để mặc cho con nhà mình chơi chung với bọn Thụy ca!
Dù sao hôm nay nhận thức của người trong thôn đã không giống với trước kia, Liễu gia cùng bọn họ đã không phải người cùng một thế giới, cho dù thân thiết như nhà Lưu thẩm, có lúc cũng không thể giống như năm đó, càng không cần phải nói đến những người khác, tất cả mọi người còn muốn nịnh bợ Liễu gia, luôn mang thái độ thận trọng dè dặt, Nhược Vi cũng không kiên nhẫn mà kết giao cùng những người này, chỉ khi cần thiết mới qua lại.
Chỉ là mọi người vẫn còn tồn tại một chút thuần phác, Nhược Vi cũng thấy vui khi gặp những người này, thật ra thì cũng không thể trách những thôn dân này, ai kêu khí thế trên người Nhược Vi quá mạnh mẽ, mọi người đứng trước mặt nàng muốn không cẩn thận cũng không được, nếu không phải là người thân cận bên cạnh Nhược Vi, Nhược Vi cũng không có khả năng biểu hiện hiền lành, cho nên vấn đề này cũng không hẳn là rối rắm.
Trên thực tế, khi không có Nhược Vi ở đây, thôn dân trong Liễu gia thôn rất tự tin.
Chỉ là khi đối mặt với khí thế cường đại trên người Nhược Vi sẽ có chút khiếp sợ mà thôi, đây cũng là chuyện đương nhiên, mặc dù Nhược Vi còn nhỏ, nhưng khí thế trên người cũng không phải người bình thường có thể có.
Sau khi thôn trưởng tới Liễu gia, hôm sau Nhược Vi liền phân phó chuyện này, sai Liễu Vượng xử lý, Nhược Vi đối với người quản gia mình tự chọn này này vẫn rất tín nhiệm.
Huống chi, năng lực của Liễu Vượng cũng rất tốt, còn theo Nhược Vi nhiều năm như vậy, năng lực làm việc càng không cần phải nói rồi.
Mấy ngày sau, trong thư phòng. "Tiểu thư, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, người xem chọn ngày nào thì tốt." Liễu Vượng rất cung kính đứng ở trong thư phòng báo cáo việc chuẩn bị mời khách.
"Ừ, Liễu thúc cực khổ rồi, như vậy đi, ngươi đi tìm Quái lão đầu xem ngày tốt, mặc dù bản thân ta không tin những thứ này, nhưng dù sao chuyện Thụy ca thi đậu cũng là đại hỉ sự, thà tin rằng có còn hơn không!" Nhược Vi mỉm cười nói.
"Dạ, tiểu thư." Liễu Vượng thấy dáng vẻ hài lòng của tiểu thư đối với cách xử lý mọi việc của mình, trong lòng thật vui mừng, chỉ cần có thể giúp tiểu thư xử lý sự tình, trong lòng Liễu Vượng mừng vô cùng! Bằng không ở trong lòng của Liễu Vượng, cả đời này cũng không báo đáp được đại ân đại đức của tiểu thư.
Liễu Vượng lui ra sau đó liền theo sự phân phó của tiểu thư nhà mình đi tìm Quái lão đầu, Liễu Vượng chạy đến nhiều chỗ cũng không tìm được, cuối cùng gặp Đào Đào mới biết ông cụ này cùng Nhạc tiên sinh đi vòng vòng trong thôn.
Liễu Vượng lại đợi đến xế chiều khi Quái lão đầu về nhà mới gặp được người. "Ông cụ, ngài về rồi à, lão nô tìm ngài cả ngày." Liễu Vượng lau mồ hôi đổ trên trán nói.
"Tìm lão già ta có chuyện gì gấp sao?" Quái lão đầu cũng không thích vẻ khiêm tốn của Liễu Vượng, nói gì cũng không cần tự xưng là nô tài, dù sao Quái lão đầu là người sinh trưởng ở địa phương, năm đó ở trên giang hồ cũng coi là người có quyền cao chức trọng, tất nhiên không cần Liễu Vượng khách khí như vậy, chỉ cần không quá đáng là được.
"Tiểu thư mời ngài chọn giùm ngày tốt, mời người đến ăn mừng chuyện đại thiếu gia thi đậu, đây cũng là chuyện vui của Liễu gia trang." Vẻ mặt Liễu vượng vì Thụy ca mà kiêu ngạo, khiến Quái lão đầu cũng cảm thấy vui vẻ nhiều, mặc dù cũng không phải ngày đầu biết chuyện, nhưng cũng có thể xem như là Quái lão đầu nhìn Thụy ca lớn lên, dĩ nhiên là vui mừng thay cho Thụy ca.
Ngày đó Liễu Vượng xin Quái lão đầu xem giùm ngày tốt để mời khách. Quái lão đầu tra sách thấy ba ngày sau là ngày tốt, Liễu Vượng vội vàng chạy về báo với tiểu thư nhà mình.
Sau khi nghe Liễu Vượng nói, Nhược Vi giao hết mọi chuyện cho hắn xử lý. Bây giờ phần lớn chuyện trong nhà nàng không có hỏi tới, tất cả mọi chuyện đều do Liễu Vượng trông nom. Liễu Vượng ở Liễu gia đã nhiều năm, nên cũng hiểu được mấy phần tâm ý của chủ nhân. Chuyện hắn ta xử lý Nhược Vi rất hài lòng.
Chuyện đãi khách lần này giao cho Liễu Vượng, Nhược Vi rất yên tâm.
Sau ba ngày, trên dưới Liễu gia trang đều bận tối mày tối mặt. Lần này, Nhược Vi tính mời hết người trong thôn. Kể từ khi nàng xuyên đến đây thì chuyện Thụy ca đậu kì thi Hương là chuyện vui nhất.
Khi Liễu gia trang được xây xong thì do chủ nhân còn quá nhỏ nên cũng không tổ chức tiệc tùng gì. Bây giờ nhân lúc Thụy ca thi đậu, không tổ chức một buổi tiệc lớn là không được.
Nhược Vi đem chuyện giao cho Liễu Vượng nhưng không phải là hoàn toàn không quan tâm đến. Mặc dù nàng không muốn quá lộ liễu nhưng cũng không muốn đệ đệ mình chịu thiệt.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng hôm đó mọi người dậy rất sớm, đổi trang phục mới, tinh thần hăng hái. Bộ dạng của Thụy ca vẫn có chút bồng bột, điều này làm Nhược Vi hết sức hài lòng.
Sau khi đám người Nhược Vi ăn điểm tâm không được bao lâu thì người trong thôn đã lục đục kéo tới chúc mừng. Liễu Vượng ra ngoài đón khách, Thụy ca thì bình tĩnh chơi cờ với Nhạc tiên sinh và Quái lão đầu!
Nhược Vi cũng không kêu Thụy ca đi chào đón mấy người kia. Nàng sợ đệ ấy sẽ cảm thấy gò bó hơn nữa nàng cũng sợ rằng mấy người kia cũng muốn mượn danh Thụy ca chứ có ai thật lòng tới chúc mừng đâu.
Mấy ngày nay mọi người trong thôn toàn tám chuyện về Liễu gia.
"Ai! Không ngờ phần lớn người của Liễu gia thôn hôm nay toàn nhờ vào Liễu gia mới có cơm ăn, mấy năm trước có ai ngờ tới chứ!" Một nam nhân gầy gò nói với mấy người ngồi cùng bàn.
"Đúng vậy, ai ngờ chứ, mấy năm trước có đánh chết ta ta cũng không tin.” Một người phụ họa theo.
"Ai, mấy năm trước người của Liễu gia gặp chúng ta thì cũng phải cung kính kêu một tiếng thúc thúc, bây giờ chắc không được rồi. Đúng là sông có khúc người có lúc.” Một nam nhân khác càng thêm mạnh miệng nói.
Cứ như vậy người tung kẻ hứng, khí thế ngất trời. Còn mấy phụ nhân thì hào hứng đi tham quan Liễu gia trang.
Mấy người tới chúc mừng toàn đem biếu mấy thứ dân dã như nấm khô. Nhược Vi rất thích mấy thứ này.
Buổi trưa chưởng quỹ của Túy Tiên lâu cũng mang lễ vật đến thăm hỏi, còn có mấy người ở thôn khác nàng chưa từng biết đến cũng tới chúc mừng.
Mấy người làm của Liễu gia phục vụ chu đáo, tỉ mỉ cho những vị khách đến đây ăn điểm tâm và thưởng trà.
Khi quản gia Liễu Vượng cảm thấy mọi người đã đến đông đủ thì cũng đã tới giờ cơm trưa. Hắn hướng Nhược Vi xin chỉ thị rồi vội vàng sai người chuẩn bị bày cơm lên.
Bởi vì Liễu gia bày tiệc nên mấy người tới ăn không uống không khá nhiều.
Vì trong nhà có chuyện vui nên nàng cũng không sai Liễu Vượng đuổi bọn họ đi. Nàng dặn mọi người phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện. Người làm trong nhà đều răm rắp nghe theo.
Mấy người tới ăn không uống không cũng không dám gây sự. Họ nhìn thấy khí thế của mọi người trong Liễu gia thì làm sao còn dám giễu võ giương oai chứ.
Cũng có người không ăn được nho nói nho xanh, lúc ăn điểm tâm thì bắt đầu nói xiên nói xỏ.
"Mấy năm qua người nhà Liễu gia ăn sung mặc sướng, ông trời không thèm ngó ngàng đến những kẻ đáng thương như chúng ta.” Một phụ nhân mập mạp thường ngày lười lao động nói làm cho mấy người xung quanh cảm thấy chán ghét mụ, hận không thể cách xa mụ ra một chút.
Mặc dù nói là bày tiệc hai ngày nhưng ngày đầu tiên là ngày chính. Liễu Vượng sắp chỗ cho khách quen và họ hàng của tiểu thư ngồi cùng một chỗ, dĩ nhiên là người ngoài thì ngồi chỗ khác.
Trưởng thôn và mấy người cao tuổi thì ngồi chung một chỗ.
Người nhà Lưu thẩm Nhược Vi cho ngồi cách bàn trưởng thôn mấy bàn, phải biết là bàn đó toàn những người quy củ. Nhược Vi biết người nhà Lưu thẩm cũng không quen ứng phó với mấy người này nên cũng không miễn cưỡng. Dĩ nhiên do quen thân với nhà Nhược Vi nên Lưu thẩm cũng được mọi người trong thôn a dua, nịnh hót. Điều này làm Lưu thẩm rất mất tự nhiên nhưng lại không có cách nào khác.
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ - Chapter 149
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc đoàn người Nhược Vi trở lại Liễu gia trang thì tin Liễu gia từ thành Thanh Châu trở về không lâu đã vang xa đến độ dường như mọi người Liễu gia thôn đều biết.
Đối với mục đích Liễu gia đi thành Thanh Châu, người dân trong Liễu gia thôn đều biết được chút ít, cũng không phải là hoàn toàn biết hết.
Hơn nữa lấy địa vị của Liễu gia ở Liễu gia thôn thì người của Liễu gia làm chuyện cũng có người lặng lẽ chú ý, đều mang theo tâm tư ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm việc làm của Liễu gia.
Bây giờ Liễu gia đã không còn như xưa, tuy người Liễu gia thôn khó có thể tin tưởng rằng Liễu gia sẽ như lúc trước không thể tự chăm sóc tốt bản thân mình và nuôi nấng hai đệ đệ lớn lên có thành tựu như ngày hôm nay, nhưng trên thực tế họ thật sự làm được, hiện tại người trong thôn đều dựa vào Liễu gia mà sinh nhai, không ai có lá gan dám khiêu khích Liễu gia.
Danh tiếng của Liễu gia trang cũng đã sớm lan truyền ra ngoài, hôm nay thân phận cùng địa vị của Liễu gia đã không phải là chỗ mà những người dân Liễu gia thôn có thể ngồi ngang hàng với nhau được nữa, chỉ không biết người nhà Nhược Vi nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất thôn dân trong Liễu gia thôn đều nghĩ như thế.
Chỉ là mặc kệ hôm nay thân phận cùng địa vị của Liễu gia như thế nào thì ít nhất ở Liễu gia thôn còn có một cái đặc biệt, đó chính là gia đình Lưu thẩm, cho tới bây giờ Nhược Vi luôn đối đãi với gia đình Lưu thẩm như người một nhà, chưa từng có ý định cao cao tại thượng, cho dù là Thụy ca và Đào Đào tuổi còn nhỏ cũng nhớ rõ lúc trước gia đình Lưu thẩm tốt như thế nào, nhìn thấy gia đình Lưu thẩm đều khách khí.
Lần này chuyện Nhược Vi mang theo hai người đệ đệ đi thành Thanh Châu bị rất nhiều người chú ý, chỉ là Nhược Vi cũng không có coi thành chuyện gì to tát, những thứ này căn bản là không ảnh hưởng được đến Nhược Vi.
Hiện tại khắp nơi lẳng lặng chú ý người Liễu gia trang, mong muốn nhìn thấy nhân vật chính hiện thân, đương nhiên là nhanh chóng truyền tin ra ngoài.
Nhược Vi hoàn toàn không nghĩ tới chính mình lưu lại ở tiểu sơn thôn này sẽ khiến cho nhiều người chú ý như vậy, lên Kinh Thành thì người trong tộc Hiên Viên chú ý, đến người dân Liễu gia thôn âm thầm tìm hiểu.
Nếu Nhược Vi biết những chuyện này xảy ra, nhất định sẽ cảm thấy không đẹp mắt xem thường, hơn nữa chỉ có một câu nhàm chán đến cực điểm.
Gia phong (truyền thống) của Liễu gia ở thời đại này mà nói là hiếm thấy, người trong nhà vô luận là chủ tử hay là người làm cũng không ỷ thế hiếp người, cũng không nhiều chuyện lại không thích gây chuyện thị phi.
Chỉ là gia phong của Liễu gia dù có tốt hơn nữa cũng không ngăn cản được hứng thú của người ngoài đối với Liễu gia, chỉ cần người nào phát hiện chút chuyện nhỏ của Liễu gia, tất cả mọi người có thể cùng nhau thảo luận thật lâu, nếu Nhược Vi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không thể không cảm thán một câu, lực lượng tám chuyện quả nhiên là vô cùng hùng hậu.
Lần này cả nhà Nhược Vi đi ra ngoài hơn mấy tháng, người trong thôn thế nhưng lại nói chuyện say sưa rất nhiều ngày!
Nhược Vi dựa vào phía sau giường, mới vừa rồi được đám người Xuân Phân hầu hạ rời giường, mặc quần áo tử tế, Nhược Vi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình mơ hồ trong gương đồng, Nhược Vi thở dài, những món đồ tốt bên trong không gian không thể mang toàn bộ ra dùng thật là buồn chán!
Hạ Chí thuần thục chải đầu cho Nhược Vi, cài them cây trâm bích ngọc lên, Hạ Chí hài lòng liếc mắt nhìn thành quả của mình. "Tiểu thư, như vậy có được không?" Mặc dù bản thân Hạ Chí cảm thấy được, nhưng vẫn phải hỏi đến ý kiến của chủ nhân.
"Ừ, đẹp lắm." Mặc dù hình ảnh trong gương đồng rất mơ hồ, nhưng Nhược Vi vẫn nhìn ra được kiểu tóc bới rất đẹp, hơn nữa Nhược Vi cũng không để ý đến những thứ như vậy.
Hạ Chí thấy chủ tử hài lòng, vui mừng cười rạng rỡ, vẻ mặt hí hửng cười tươi làm cho người ta nhìn thấy tâm tình cũng cảm thấy thay đổi tốt hơn.
"Xuân Phân, cả nhà Nhạc tiên sinh như thế nào rồi." Nhược Vi liếc mắt nhìn vẫn Xuân Phân vẫn còn giúp mình thu dọn chăn gối trên giường hỏi.
"Tiểu thư, cả nhà Nhạc tiên sinh đoán chừng cũng mới tỉnh lại, nô tỳ mới vừa rồi sai người ta đi hỏi, cả nhà Nhạc tiên sinh vẫn còn nghỉ ngơi, hiện tại chắc đã tỉnh."
Sau khi Nhược Vi từ thành Thanh Châu trở về Liễu gia trang thì không có nghỉ ngơi nhiều, ngày thứ hai liền bắt đầu bận rộn.
Bởi vì hiện tại tin tức đại thiếu gia Liễu gia trúng cử đã truyền khắp cả Liễu gia thôn rồi, đây chính là chuyện vui mà Liễu gia thôn trăm năm khó gặp, tin Thụy ca trúng cử do nha dịch trấn trên tới Liễu gia trang báo tin mừng mà truyền ra, lúc ấy cả Liễu gia trang cũng sôi nổi.
Buổi tối hôm đó biết tin Thụy ca trúng cử, thôn trưởng liền đại diện mọi người trong thôn đến Liễu gia trang, nói là hi vọng Nhược Vi có thể tổ chức bữa tiệc lớn, ăn mừng chuyện vui này.
Trong phòng khách, thôn trưởng mặc một quần áo màu xám, nhìn ra được chất vải cũng không tệ lắm, mấy năm này trong thôn bởi vì Nhược Vi mở xưởng ở đây, cuộc sống người trong thôn cũng chuyển biến rất lớn, người trong thôn ăn mặc ngủ nghỉ cũng tốt lên rất nhiều so với những thôn xung quanh, rất nhiều người từ những thôn khác cũng muốn cùng Liễu gia thôn thiết lập quan hệ, nhưng xem ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Trước kia, thời điểm Liễu gia thôn nghèo nàn, những thôn khác có điều kiện khá hơn một chút cũng không muốn kết thân với người trong Liễu gia thôn, tình huống bây giờ lại trái ngược, Liễu gia thôn vô luận là tiểu tử hay là tiểu cô nương cũng rất được thôn khác hoan nghênh, bà mai bà mối từ những thôn khác hiện tại chuyện thích làm chính là chạy sang Liễu gia thôn, ai kêu Liễu gia thôn hiện tại khá lên, tình thế bắt buộc, không có cách nào!
"Thúc, có chuyện gì, uống ly trà trước rồi nói." Nhược Vi nhìn sắc mặt trưởng thôn có chút gấp gáp nói, ý đồ của thôn trưởng Nhược Vi làm sao mà không đoán được, huống chi mỗi lần thôn trưởng đến đều là vô sự bất đăng tam bảo điện (đây là câu thành ngữ: không có chuyện gì thì sẽ không ghé thăm), được rồi! Thỉnh thoảng có một hai lần như vậy không phải là bởi vì có chuyện mới đến tìm Nhược Vi sao.
"À! Được." Thôn trưởng không có cách nào khác hơn là làm theo ý Nhược Vi, nghĩ thầm, thật ra thì chuyện cũng không có gì gấp, hơn nữa trong thôn nếu như không có nha đầu Nhược Vi, còn không biết sẽ biến thành dạng gì nữa, nhớ năm đó thôn trưởng đã cảm thấy thành tựu của Nhược Vi nhất định sẽ rất phi phàm, không có nghĩ tới là ngày này lại tới nhanh như vậy mà thôi, cũng may, người trong thôn ít nhiều gì cũng được lợi.
Nghĩ tới những thứ này thôn trưởng liền cảm thấy bùi ngùi, năm đó nha đầu này ăn không đủ no vậy mà bây giờ đã có thể chống được cả bầu trời rồi, hơn nữa đại nam nhân cũng chưa chắc gì đã làm được.
Thôn trưởng uống nước trà xong, nhìn Nhược Vi mang theo phong thái vương giả, thôn trưởng cảm giác mình có phần chịu đựng không được rồi, cảm giác Nhược Vi như vậy có thể khiến người ta muốn thần phục. Cho dù nàng ngồi ở chỗ đó không làm gì, nhưng lại có thể khiến cho không ai có thể xem thường sự tồn tại của nàng.
"Nha đầu Nhược Vi, mục đích hôm nay thúc đến chắc hẳn con cũng đã rõ!" Lúc này Thôn trưởng rất khẳng định hỏi.
"Là vì chuyện của Thụy ca sao?" Nhược Vi cũng không có ý định che giấu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng không có úp mở gì, chuyện Thụy ca thi đậu dù sao cũng đáng để chúc mừng.
"Đúng vậy, Thụy ca thi đậu, người trong thôn đều vô cùng vui mừng, Liễu gia thôn thật lâu chưa xuất hiện cử nhân rồi, Thụy ca trúng cử đối với Liễu gia thôn mà nói là chuyện đại hỉ, vì vậy người trong thôn phái ta làm đại biểu, hi vọng nha đầu Nhược Vi ngươi có thể tổ chức lớn, như vậy mọi người cũng được hưởng chút không khí vui mừng." Thôn trưởng vui vẻ nói.
"Được chứ, sau khi bàn bạc về thời gian tổ chức sẽ phái quản gia đi thông báo cho mọi người." Nhược Vi cũng không từ chối, dù sao cũng không có gì xấu, mọi người vui vẻ một chút cũng chưa hẳn là không thể, huống chi mấy năm này mặc dù nói người trong thôn đều dựa vào xưởng Liễu gia làm kế sinh nhai, nhưng nếu không có những người trong thôn này, xưởng cũng sẽ không thuận lợi như vậy, ở một phương diện khác mà nói, xưởng và Liễu gia thôn là chặt chẽ liên hệ với nhau.
Thôn trưởng đại diện mọi người trong thôn tới Liễu gia trang tìm hiểu tin tức, sau khi lấy được câu trả lời mà bọn họ muốn, giờ chỉ mong đợi tin từ Liễu gia, tất cả mọi người muốn tận mắt mắt thấy một cử nhân trẻ tuổi, trên thực tế còn là một bé trai - Thụy ca.
Mấy năm này, mặc dù Liễu gia cũng không có làm ra chuyện ỷ thế hiếp người gì, nhưng cũng không thể ngày ngày cùng người trong thôn ở chung một chỗ, cho dù Nhược Vi không phản đối hai đệ đệ chơi với những đứa trẻ khác trong thôn, các thôn dân cũng không dám để mặc cho con nhà mình chơi chung với bọn Thụy ca!
Dù sao hôm nay nhận thức của người trong thôn đã không giống với trước kia, Liễu gia cùng bọn họ đã không phải người cùng một thế giới, cho dù thân thiết như nhà Lưu thẩm, có lúc cũng không thể giống như năm đó, càng không cần phải nói đến những người khác, tất cả mọi người còn muốn nịnh bợ Liễu gia, luôn mang thái độ thận trọng dè dặt, Nhược Vi cũng không kiên nhẫn mà kết giao cùng những người này, chỉ khi cần thiết mới qua lại.
Chỉ là mọi người vẫn còn tồn tại một chút thuần phác, Nhược Vi cũng thấy vui khi gặp những người này, thật ra thì cũng không thể trách những thôn dân này, ai kêu khí thế trên người Nhược Vi quá mạnh mẽ, mọi người đứng trước mặt nàng muốn không cẩn thận cũng không được, nếu không phải là người thân cận bên cạnh Nhược Vi, Nhược Vi cũng không có khả năng biểu hiện hiền lành, cho nên vấn đề này cũng không hẳn là rối rắm.
Trên thực tế, khi không có Nhược Vi ở đây, thôn dân trong Liễu gia thôn rất tự tin.
Chỉ là khi đối mặt với khí thế cường đại trên người Nhược Vi sẽ có chút khiếp sợ mà thôi, đây cũng là chuyện đương nhiên, mặc dù Nhược Vi còn nhỏ, nhưng khí thế trên người cũng không phải người bình thường có thể có.
Sau khi thôn trưởng tới Liễu gia, hôm sau Nhược Vi liền phân phó chuyện này, sai Liễu Vượng xử lý, Nhược Vi đối với người quản gia mình tự chọn này này vẫn rất tín nhiệm.
Huống chi, năng lực của Liễu Vượng cũng rất tốt, còn theo Nhược Vi nhiều năm như vậy, năng lực làm việc càng không cần phải nói rồi.
Mấy ngày sau, trong thư phòng. "Tiểu thư, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, người xem chọn ngày nào thì tốt." Liễu Vượng rất cung kính đứng ở trong thư phòng báo cáo việc chuẩn bị mời khách.
"Ừ, Liễu thúc cực khổ rồi, như vậy đi, ngươi đi tìm Quái lão đầu xem ngày tốt, mặc dù bản thân ta không tin những thứ này, nhưng dù sao chuyện Thụy ca thi đậu cũng là đại hỉ sự, thà tin rằng có còn hơn không!" Nhược Vi mỉm cười nói.
"Dạ, tiểu thư." Liễu Vượng thấy dáng vẻ hài lòng của tiểu thư đối với cách xử lý mọi việc của mình, trong lòng thật vui mừng, chỉ cần có thể giúp tiểu thư xử lý sự tình, trong lòng Liễu Vượng mừng vô cùng! Bằng không ở trong lòng của Liễu Vượng, cả đời này cũng không báo đáp được đại ân đại đức của tiểu thư.
Liễu Vượng lui ra sau đó liền theo sự phân phó của tiểu thư nhà mình đi tìm Quái lão đầu, Liễu Vượng chạy đến nhiều chỗ cũng không tìm được, cuối cùng gặp Đào Đào mới biết ông cụ này cùng Nhạc tiên sinh đi vòng vòng trong thôn.
Liễu Vượng lại đợi đến xế chiều khi Quái lão đầu về nhà mới gặp được người. "Ông cụ, ngài về rồi à, lão nô tìm ngài cả ngày." Liễu Vượng lau mồ hôi đổ trên trán nói.
"Tìm lão già ta có chuyện gì gấp sao?" Quái lão đầu cũng không thích vẻ khiêm tốn của Liễu Vượng, nói gì cũng không cần tự xưng là nô tài, dù sao Quái lão đầu là người sinh trưởng ở địa phương, năm đó ở trên giang hồ cũng coi là người có quyền cao chức trọng, tất nhiên không cần Liễu Vượng khách khí như vậy, chỉ cần không quá đáng là được.
"Tiểu thư mời ngài chọn giùm ngày tốt, mời người đến ăn mừng chuyện đại thiếu gia thi đậu, đây cũng là chuyện vui của Liễu gia trang." Vẻ mặt Liễu vượng vì Thụy ca mà kiêu ngạo, khiến Quái lão đầu cũng cảm thấy vui vẻ nhiều, mặc dù cũng không phải ngày đầu biết chuyện, nhưng cũng có thể xem như là Quái lão đầu nhìn Thụy ca lớn lên, dĩ nhiên là vui mừng thay cho Thụy ca.