Một hôm, Nhược Vi đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói vội vàng của Xuân Phân.
"Tiểu thư, việc lớn không hay rồi, việc lớn không hay rồi." Xuân Phân vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
"Chuyện gì?" Giọng nói của Nhược Vi có chút run rẩy, trong lòng đang nổi sóng mãnh liệt, không phải lo lắng của nàng đã trở thành sự thật chứ? Mới nghĩ tới đó Nhược Vi đã run rẩy.
"Tiểu thư, vừa rồi A Phúc tới đây nói công tử đã trở lại nhưng người nhà công tử cũng tới theo, A Phúc nói là vì tiểu thư mà tới." Xuân Phân có chút kích động nói với Nhược Vi.
Nhược Vi hồi hộp nghe Xuân Phân nói xong, cuối cùng chân mềm nhũn ngồi trên ghế, nàng nghĩ thầm cũng còn may, chỉ cần Hạo ca ca không xảy ra chuyện thì cũng không quan trọng nữa.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Xuân Phân thấy sắc mặt tiểu thư có chút tái nhợt thì lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi ra ngoài đi, để cho ta suy nghĩ một chút." Nhược Vi vô lực hướng Xuân Phân phất tay một cái nói.
"Dạ, tiểu thư." Mặc dù Xuân Phân rất lo lắng Nhược Vi nhưng là vẫn nghe lời đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, đứng ngoài cửa phòng không nghe thấy động tĩnh gì thì mới xoay người rời đi.
Còn Nhược Vi thì đang suy nghĩ: thật tốt, nàng không có mất đi Hiên Viên Hạo. Nhược Vi vẫn luôn không biết là mình quan tâm Hiên Viên Hạo đến mức nào. Mặc dù Nhược Vi luôn biết nàng thích Hiên Viên hạo, có thể nói là yêu nhưng là Nhược Vi không có nghĩ tới lại sâu đậm đến mức này.
May là trời cao thương nàng, không để nàng mất đi người yêu, bằng không cuộc sống sau này nàng không biết phải sống như thế nào.
Nhược Vi nghĩ tới lời Xuân Phân nói thì có chút lo lắng. Nếu là trước hôm nay, nàng sẽ không như vậy. Nhưng bây giờ nàng đã xác định được vị trí của Hiên Viên Hạo trong tim nàng thì có chút hồi hộp.
Nhược Vi không biết phải đối mặt như thế nào, nàng không phải người ở đây, kiếp trước cũng chưa từng yêu nói chi là gặp mặt nhà trai.
Nếu người nhà của Hạo ca ca ghét nàng thì phải làm sao đây?
Nhược Vi là một người hành động mau lẹ. Sau khi đã có kế hoạch thì nàng liền kêu Xuân Phân đi mời Nhạc phu nhân đến để nói chuyện, Nhược Vi cũng đi theo. Từ khi đến đây Tiểu Tinh rất thích quấn lấy Nhược Vi và nàng cũng thích tiểu cô nương này.
Nhạc phu nhân vừa nghe Nhược Vi nói đến chuyện lên núi nướng thịt thì cảm thấy rất hứng thú. Bà hỏi Nhược Vi tới tấp, sự nhiệt tình này làm nàng không chống đỡ nổi.
Nhược Vi và Nhạc phu nhân nói chuyện xong xuôi liền giao cho bọn Xuân Phân đi chuẩn bị. Bốn người này không còn chia làm hai phục vụ Nhược Vi giống trước kia nữa mà cùng chụm lại thành một khối.
Tốc độ làm việc của Xuân Phân rất nhanh, không bao lâu sau đồ đạc đã chuẩn bị xong. Nhược Vi muốn không hài lòng cũng không được.
Vì Hiên Viên Hạo vẫn chưa trở lại nên mấy ngày nay Nhược Vi cảm thấy rất trống trải. Nhạc phu nhân nghe Xuân Phân nói đã chuẩn bị xong thì còn gấp gáp hơn cả nàng.
Nhược Vi kêu Xuân Phân dặn mọi người ngày mai phải mặc đồ rộng rãi, không mang vòng càng trang sức.
Sáng hôm sau, Nhược Vi dậy sớm hơn mọi người, nàng còn đặc biệt xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho mọi người. Từ khi từ thành Thanh Châu về, số lần Nhược Vi xuống bếp ít đến thảm thương.
Quái lão đầu thường oán trách Nhược Vi, vừa uy hiếp vừa ăn vạ. Hiếm khi có được thời gian rãnh rỗi như hôm nay nên nàng quyết định nấu mấy món.
Nhược Vi chuẩn bị cháo thịt nạc, mấy món ăn, bánh bao hấp. Mùi thơm từ thức ăn tỏa ra làm cho mấy phụ nhân trong nhà bếp nuốt nước miếng ừng ực. Ai bảo tay nghề của Nhược Vi lại tốt như vậy chứ, toàn làm ra những món sơn hào hải vị làm người ta thèm nhỏ dãi.
Sau khi làm bữa sáng xong, Nhược Vi phát hiện ra mọi người vẫn chưa xuất hiện. Nàng kêu Xuân Phân đi gọi mọi người, thuận tiện kêu người nhà Nhạc tiên sinh qua đây ăn sáng luôn.
Nhược Vi an bài cho người nhà Nhạc tiên sinh ở chỗ có một phòng bếp nhỏ, như vậy sẽ tiện hơn cho họ.
Tối hôm qua Nhược Vi quên nói với Nhạc phu nhân sáng nay qua đây ăn sáng. Bây giờ nàng phải kêu người đi thông báo để tránh cho nhà người ta ăn sáng xong rồi.
Chỉ một lúc sau, Xuân Phân đã mời được người nhà Nhạc tiên sinh tới. Nhược Vi thấy dáng vẻ của bà ấy mệt mỏi thì không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhạc phu nhân có chút ngượng ngùng nói cho Nhược Vi biết là bởi vì biết sẽ đi ra ngoài nướng thịt nên quá hưng phấn đến nổi ngủ trễ cho nên sáng nay mới mệt mỏi như vậy.
Lúc mọi người đến đông đủ thì trên bàn đã đầy thức ăn, mùi thơm bay ra khắp nơi. Quái lão đầu thấy có đồ ăn ngon thì hơi thất thần một chút, lão không ngờ mình ôm hận mấy ngày nay, hôm nay nha đầu này đã làm cho mình ăn.
Trước đây Nhạc tiên sinh đã từng thử qua tay nghề của Nhược Vi nên lần này ông rất mong đợi vào bữa ăn này.
Vì tay nghề của Nhược Vi quá giỏi nên mọi người ăn sạch láng. Điều này làm nàng rất vui, món mình làm ra được người ta đánh giá cao là chuyện rất đáng mừng.
Ai cũng ăn no phình cả bụng, chỉ có mỗi Quái lão đầu là kêu ca không no, thuận tiện dụ dỗ Nhược Vi nấu thêm một bữa nữa. Tất cả mọi người đều dõi mắt chờ mong.