Nghe được lời trêu ghẹo của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi lần nữa tặng cho hắn một ánh mắt như dao, trong giọng nói hàm chứa mùi dấm nói: "Cái người kia, động tác thuần thục như thế, trước kia có phải từng có không ít phụ nữ."
Nghe được trong giọng nói của Nhược Vi có vị chua xót, Hiên Viên Hạo trầm thấp nở nụ cười, đầu đặt tại trên hõm vai Nhược Vi, sợi tóc ướt nhẹp khiến Nhược Vi không thoải mái cau mày lại, mệt mỏi đưa cánh tay nâng lên, đẩy đầu một cái Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt như cười nhìn Nhược Vi, ngay sau đó nói: "Nhược Vi, vi phu có hay không từng có người phụ nữ khác, tối hôm qua nàng không phải rõ ràng nhất sao? Xem ra ta phải cho nàng chút giáo huấn mới được."
"Ừm!" Nhược Vi ủy khuất đáp một tiếng. "Hạo ca ca, rất đau, toàn thân cao thấp cũng không có hơi sức, còn dính dính, cực kỳ khó chịu." Nhược Vi càng nói càng cảm giác mình uất ức, thật không biết người trước mắt này tại sao có thể ngay lần đầu tiên của mình lại muốn nàng nhiều lần, hiện tại giữa hai chân đau cực kỳ, thân thể mềm nhũn, đến giơ tay lên hơi sức cũng không có.
Nghe được tiếng Nhược Vi cầu khẩn, Hiên Viên Hạo nghĩ tới đây còn là lần đầu tiên của cô gái nhỏ này, chân mày cau lại, thật là không bỏ được mĩ vị nơi khóe miệng này, nhìn dáng vẻ nàng chu môi, Hiên Viên Hạo chỉ có thể thở dài một hơi mà nói ra: "Thật sự rất đau sao?"
Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi nhớ tới tối hôm qua, lúc đầu Hiên Viên Hạo tiến vào thân thể mình có chút khác thường, hiểu đó là chứng cứ Hiên Viên Hạo vẫn vì mình thủ thân như ngọc, bị sợ đến rụt thân thể một cái, nhìn tia lửa tỏa ra trong mắt Hiên Viên Hạo, còn có cái cứng rắn giữa hai chân, nàng lập tức hiểu giáo huấn trong miệng Hiên Viên Hạo là cái gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Hạo, trong giọng nói mang theo tiếng cầu khẩn mềm nhũn nói: "Hạo ca ca, thân thể ta thật là đau...."
Nghe được lời Nhược Vi khẳng định, Hiên Viên Hạo hả hê cười.
Hiên Viên Hạo biết chừng mực, đêm qua bị cô gái nhỏ trong lòng mê hoặc, không để ý Nhược Vi, hả hê muốn nàng một lần lại một lần, thật sự là người trong ngực quá mê người rồi, nhưng khi nhìn đến quầng xanh đen dưới mắt Nhược Vi hôm nay, cũng biết Nhược Vi tối hôm qua bị chính mình làm cho ngủ không ngon.
Nghe được lời Nhược Vi nói, Hiên Viên Hạo đè xuống dục vọng của mình đối với Nhược Vi, được, dù sao còn nhiều thời gian, sau này vẫn còn có thể từ từ thưởng thức nàng, hiện tại, trước hầu hạ thiên hạ này rửa mặt chải đầu, rồi ngủ một giấc thật tốt.
Sáng sớm, Nhược Vi ở trong ngực ấm áp của Hiên Viên Hạo tỉnh lại, nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể. "Ai." Nhược Vi hít vào một hơi, cảm thấy thân thể mình giống như không phải là của mình, muốn rời ra từng mảnh.
Tối qua Nhược Vi không để cho Hiên Viên Hạo huyên náo dữ như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này, ai ngờ đến cái tên này quả thật đã làm hòa thượng hơn hai mươi năm, nàng cầu xin tha thứ thế nào cũng không thể khiến hắn dừng lại
Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo bên cạnh nhắm chặt hai mắt, bất mãn bĩu môi, người này quả thật chính là cầm thú! Tối qua rõ ràng nói muốn nàng nghỉ ngơi, ai ngờ đến thời điểm người này ôm nàng đi rửa sạch, lại ở trong thùng tắm lại muốn nàng không biết bao nhiêu lần, vốn kháng cự, Nhược Vi lại bị Hiên Viên Hạo mê hoặc mất cả phương hướng, dần dần say mê, đưa đến sáng sớm hôm nay, toàn thân cao thấp vừa mỏi vừa đau, hiện tại nàng đều không nghĩ tới rời khỏi giường, nhưng là buổi sáng phải đi thỉnh an bố chồng, mẹ chồng cùng tổ phụ, tổ mẫu, nhìn lại sắc trời bên ngoài.
Nhược Vi sửng sốt, lập tức đẩy Hiên Viên Hạo đang ngủ say bên cạnh một cái, âm thanh khàn khàn nói: "Hạo ca ca, mau dậy đi thôi."
Hiên Viên Hạo nghe được âm thanh của Nhược Vi, lập tức mở mắt, khi thấy người bên cạnh mặt ủy khuất nhìn mình thì Hiên Viên Hạo nhếch miệng lên nở một nụ cười vẻ dịu dàng. "Phu nhân, chào buổi sáng!"
Nhược Vi không biết lần thứ bao nhiêu tặng cho Hiên Viên hạo một ánh mắt như dao không có uy lực, ngay sau đó nói: "Không còn sớm rồi, mặt trời lúc này cũng chiếu đến trên mông, mau rời giường!"
Hiên Viên Hạo nghe được tiếng của Nhược Vi, tay gắt gao ôm chặt thân thể Nhược Vi, tay còn vuốt ve bờ mông cong cong đàn hồi của nàng, ngay sau đó cười tà nói: "Phu nhân, xem ra tối hôm qua vi phu không có cho nàng ăn no, thế nên hôm nay có thể tỉnh lại trước cả vi phu, xem ra vi phu không tận lực không được a...!"
Hiên Viên Hạo nói những những lời này, Nhược Vi bất nhã trợn trắng cả mắt.
Cảm giác được Hiên Viên Hạo cử động, Nhược Vi đỏ bừng cả mặt, tên khốn kiếp này, mới sáng sớm liền muốn động dục, tay ngọc dưới chăn tìm nơi thịt mềm của Hiên Viên Hạo, dùng sức ngắt một cái, ngay sau đó nói: "Cầm thú a! Sáng sớm đã muốn động dục, cút! Cẩn thận về sau bản tiểu thư không phục vụ ngươi!"
Nghe được lời nói hung hãn của Nhược Vi, Hiên Viên Hạo "Hì hì" một tiếng bật cười, ngay sau đó nói: "Nhược Vi, chú ý hình tượng của nàng, còn nữa, cái gì bản tiểu thư? Hôm qua nàng đã gả cho bản thiếu gia ta, hiện tại là phu nhân bản thiếu gia! Tốt lắm, hôm nay vi phu không làm cầm thú, để cho nàng nghỉ ngơi cho khỏe một chút, ngoan, tối hôm qua huyên náo nàng quá dữ dội, hiện tại ngoan ngoãn ngủ cho ta!"
"Còn ngủ, mau mau rời giường đi thỉnh an bố chồng, mẹ chồng còn có tổ phụ, tổ mẫu, nhanh lên một chút rời giường, đừng làm cho ấn tượng đầu tiên của tổ phụ tổ mẫu đối với ta không tốt, đến lúc đó sẽ không tha cho chàng."
Hiên Viên Hạo nghe lời của Nhược Vi, chân mày cau lại, lần nữa cảm thấy người trong ngực có oán khí, hắn cười khan mấy tiếng, nói: "Được rồi! Chờ thỉnh an trở lại, chúng ta trở về lại ngủ bù."
Ngoài phòng, nha hoàn nghe được động tĩnh bên trong phòng, Xuân Phân từ ngoài cửa nhẹ giọng hỏi. "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã dậy sao?"
"Ừ, vào đi!" Âm thanh Hiên Viên Hạo nhàn nhạt nói.
Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân cùng Đông Chí vào phòng, Xuân Phân đem quần áo cho Hiên Viên Hạo, chuẩn bị cho hắn mặc vào, còn chưa đến gần Hiên Viên Hạo, chỉ thấy hắn khoát khoát tay, mặt không thay đổi hướng về phía Xuân Phân nói: "Về sau không cần gần ngươi phục vụ ta, hầu hạ thiếu phu nhân là đủ."
Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Xuân Phân sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, mặt tươi cười sau đó đáp một tiếng: "Vâng." Rồi lên trước phục vụ Nhược Vi.
Mặc xong xiêm áo, Nhược Vi ngồi ở trước bàn trang điểm, sau lưng Hạ Chí lập tức tiến lên trang điểm cho Nhược Vi, ba búi tóc đen bị uốn thành một búi tóc Phi Tiên, trong khe hở mái tóc cắm vào một trâm ngọc đỏ hồng, nữ trang rũ xuống, vài sợi tóc lượn quanh gáy, vòng eo nhỏ bé, loại dáng vẻ thướt tha mềm mại như liễu, môi hồng như màu vốn có, như anh đào khéo léo đẹp đẽ, trên môi điểm chút son đỏ thắm, trên gương mặt sạch sẽ đánh một chút phấn trang điểm, che giấu mệt mỏi đêm qua.
Đang muốn vẽ mày cho Nhược Vi, đột nhiên, âm thanh Hiên Viên Hạo truyền đến từ sau lưng, không biết hắn lúc nào thì mặc quần áo tử tế, hướng về phía Hạ Chí nói: "Ta làm!"
Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Hạ Chí thức thời tránh ra, mà nha hoàn trong phòng trong mắt mỉm cười, chuẩn bị cho tốt chuyện của mình sau liền thối lui ra khỏi phòng, chỉ còn lại hai chủ tử ở bên trong phòng.
Nhược Vi chớp chớp mắt, chỉ thấy Hiên Viên Hạo cầm bút vẽ, hướng về phía Nhược Vi cười cười, xương ngón tay rõ ràng nâng chiếc cằm thon của nàng, bút kẻ lông mày trong tay đặt lên mày liễu cong cong của nàng, động tác có vẻ có chút không quen, lại làm cho trong lòng Nhược Vi xông ra một cỗ cảm giác ấm áp.
Hiên Viên Hạo từ từ vuốt ve lông mày dài nhỏ của Nhược Vi, nói thật, lông mày Nhược Vi rất đẹp, như là dùng bút vẽ vậy, đậm nhạt thích hợp, chân mày cong cong như vầng trăng khuyết, xác thực không cần vẽ tiếp, chỉ thêm một nét bút lại có một phen ý vị khác.
"Tốt lắm!" Vẽ nốt phần đuôi, Hiên Viên Hạo rốt cuộc đem lông mày vẽ xong, đôi tay nắm cả hai vai Nhược Vi, khẽ cúi người, nhìn cô gái trong kính cười nhẹ nhàng, nói: "Như thế nào?"
Gương đồng mặc dù mơ hồ lại có thể nhìn ra kiệt tác của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi thoả mãn mà gật gật đầu, tràn đầy âm thanh nụ cười nói: "Không tệ!"
Hai người chuẩn bị xong những thứ này, sau đó kêu mấy người Xuân Phân, mang theo quà mà Nhược Vi chuẩn bị ở nhà đi thỉnh an mấy vị trưởng bối.
Hôm nay Nhược Vi một thân quần áo lụa mỏng đỏ hồng, dài sát đất, bên hông cài ngọc bội, trên cổ tay phải mang theo vòng tay Mã Não hồng tương ứng cùng quần lụa.
Trên đường đi thỉnh an Hiên Viên Hạo giới thiệu cho Nhược Vi hiểu rõ một chút tình huống cơ bản của Hiên Viên phủ, chủ tử Hiên Viên phủ không nhiều lắm, trừ hai vợ chồng nhỏ vừa tân hôn thì chính là mấy vị trưởng bối, trong nhà chủ tử không nhiều lắm, nhưng chuyện cũng không ít, dù sao Hiên Viên gia ở Kinh Thành cũng được tính là có thân phận có bối cảnh so với người ta.
Ở Kinh Thành có Tứ Đại Thế Gia, Hiên Viên gia chính là một nhà trong đó, cùng Đông Phương gia trong Tứ Đại Thế Gia luôn luôn là thủy hỏa bất dung, với hai đại thế gia khác là Mộ Dung thế gia cùng Thượng Quan thế gia thì quan hệ trên mặt nổi cũng coi là tương đối thân thiện, trong đó cùng Thượng Quan thế gia lui tới tương đối nhiều một chút.
Hiên Viên gia cùng Đông Phương gia không hợp bắt đầu là từ tổ tông, hiện tại hai bên mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng, Hiên Viên gia luôn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng Đông Phương gia làm việc nhưng có chút hèn hạ vô sỉ, nô tài bên ngoài ỷ thế hiếp người, chủ tử trắng trợn cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng, cướp đoạt ruộng tốt, mở sòng bạc, đi dạo thanh lâu, không việc xấu nào không làm.
Con cháu Đông Phương gia quần áo lụa là, ở Kinh Thành danh tiếng đã sớm nát đến tồi tệ.
Nhưng ngại vì vị Thấm phi cung kia của Đông Phương gia mấy năm gần đây rất được cưng chiều, rất nhiều người tức giận vì việc làm của người Đông Phương Gia nhưng không dám nói.
Vốn là Thượng Quan gia muốn cùng Hiên Viên gia kết thân, đem dòng chính nữ Thượng Quan gia là Thượng Quan Tuyết hứa gả cho gia chủ đứng sau Hiên Viên gia là Hiên Viên Hạo, nhưng Hiên Viên gia không cần kết thân để củng cố thực lực nhà mình, ở trong mắt gia tộc Hiên Viên, kết thân không phải cách làm sáng suốt, cũng không muốn giống như Quan Gia kết thân.
Hiên Viên gia cự tuyệt Thượng Quan gia nói Hiên Viên Hạo đã sớm đính hôn rồi, mặc dù Hiên Viên gia cũng muốn giống như Quan Gia đính hôn, nhưng Hiên Viên gia không thể nói mà không giữ lời, định con gái người ta phải chịu trách nhiệm, cho nên không thể làm gì khác hơn là cảm tạ Thượng Quan gia đối với Hiên Viên Hạo ưu ái.
Nhưng là vừa không tiện cự tuyệt quá trực tiếp, sợ đả thương tình cảm hai nhà, vì vậy lần đó Hiên Viên Kiệt mới nhận được thư gửi từ Kinh Thành, khiến Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo nhanh lên một chút đem hôn nhân định đoạt, Hiên Viên gia mới phải danh chánh ngôn thuận cự tuyệt chuyện Thượng Quan gia muốn kết thân.
Thượng Quan gia cũng chỉ có thể giả bộ hào phóng nói không có việc gì, hai đứa bé không có duyên phận vân vân...
Chỉ là Hiên Viên gia đối với Đông Phương gia cũng không phải là sợ, Tứ Đại Thế Gia, nhà nào không có mặt phía sau, Đông Phương gia cũng không dám đem những việc xấu ra ngoài ánh sáng, chỉ là Đông Phương gia thường vụng trộm phái ám sĩ đi ám sát những thứ người thấy ngứa mắt.
Vì vậy, trên căn bản trừ Tứ Đại Thế Gia ở ngoài, ở Kinh Thành không có bao nhiêu người dám trêu Đông Phương gia, cái vị trong cung kia hiện tại lại được cưng chiều, rất nhiều người vụng trộm chờ vị kia không được sủng ái, lúc đó sẽ bỏ đá xuống giếng, Đông Phương gia ngoài sáng và trong tối đều đắc tội với nhiều người.
Chỉ là người của Đông Phương gia quá tự tin, không biết lưu lại đường lui cho mình.
Hộ vệ rất nhanh vào Hiên Viên phủ, quản gia trước tiên chiêu đãi, dù sao hộ vệ này cũng là người đại diện cho Nhược Vi, hơn nữa quản gia biết cô nương này còn là thiếu nãi nãi chưa qua cửa mà sau khi mấy vị chủ tử đến Liễu gia thôn yêu thích rất nhiều, cho nên chuyện tiếp đón hộ vệ một chút cũng không hề chậm trễ cũng không tỏ vẻ kỳ thị gì.
Mấy người ở Vinh Thọ đường cách đó không xa cũng biết chuyện Nhược Vi phái người tặng lễ tới, sau khi mấy người biết tin tức hiển nhiên cũng rất cao hứng.
Quản gia gọi vị hộ vệ tặng lễ tới, cầm tấm danh mục quà tặng mà hộ vệ đưa cho, kích động đi trở lại Vinh Thọ đường.
"Thỉnh an các vị chủ nhân, nô tài đã an bài vị tiểu ca tới tặng lễ kia đi nghỉ ngơi rồi ạ, đây là danh mục quà tặng mà vị tiểu ca đó mang đến, xin chủ tử xem qua."
Mấy người thấy quản gia trong ngày thường rất chững chạc lúc này cầm tấm danh mục quà tặng này lại có chút kích động, không biết chuyện gì khiến vị quản gia chững chạc này lại kích động thành bộ dáng như vậy.
Cố Thanh Liên nhận lấy danh mục quà tặng trong tay quản gia vừa nhìn, cũng là trong nháy mắt trợn to cặp mắt, há hốc mồm ra, hồi lâu cũng không đóng lại, làm mấy người khác cũng hiếu kỳ không thôi, thoạt nhìn một danh mục quà tặng rất bình thường mà lại khiến nàng dâu ( thê tử) luôn luôn có kiến thức rộng rãi kinh ngạc thành bộ dáng như vậy.
Lão thái thái thấy bộ dáng kinh ngạc của Cố Thanh Liên, cũng tò mò không thôi đem danh mục quà tặng lấy tới vừa nhìn, quả nhiên, lão thái thái nét mặt cũng trở thành như vậy, hai người bên cạnh thấy mẹ chồng cùng nàng dâu cả hai người đều như vậy, cũng không ngừng tò mò đem danh mục quà tặng cầm qua vừa nhìn, nhất thời, hai người nét mặt giống nhau như đúc, cũng kinh ngạc không thôi.
Trên danh mục quà tặng đến tột cùng viết cái gì có thể khiến mấy vị chủ tử kinh ngạc như vậy? Những người làm đứng ở một bên phục vụ trong lòng nghi ngờ suy nghĩ.
"Mẹ, nha đầu Nhược Vi này cũng quá thông minh rồi, mùa đông thế nhưng nàng vẫn có thể trồng ra các loại rau xanh này, nhưng mà vật này cũng đưa đến thật đúng lúc, ngày mai vừa đúng dịp cần dùng tới, bây giờ có thể thêm mấy món rau dưa tươi xanh vào thực đơn rồi mà còn có thể tạo thành chuyện rất đổi hành diện nữa chứ." Cố Thanh Liên một lúc sau cảm khái nói.
"Đúng vậy a, cũng may là nha đầu này nghĩ tới chúng ta, tất cả vật dụng cần dùng trong nhà đều tặng nhiều hơn một chút, không phải vì mình làm y phục, thì cũng chính là đồ ăn tốt, nha đầu này là một đứa bé rất hiếu thuận." Lão thái thái cười vui vẻ nói, có cháu dâu hiếu thuận như vậy tâm tình lão thái thái đương nhiên tốt rồi.
Nhược Vi đã từng tặng cho lão thái thái vài bộ quần áo, khiến trong lòng lão thái thái cảm thấy Nhược Vi là một người rất thân thiết, có cái gì cũng nhớ tới lão nhân như bà đây, tuy còn chưa có gặp mặt nhưng Nhược Vi đã cứ như vậy mà đem lòng của lão thái thái cùng lão thái gia thu phục mất rồi, có thể nói là làm không uổng phí.
"Nha đầu Nhược Vi đưa loại mật ong gì đó ta cùng lão già đã uống, thấy thân thể quả thật thay đổi tốt hơn rất nhiều, cũng thua thiệt cho nha đầu này phải nhớ đến hai vị lão gia già khọm như chúng ta đây!" Lão thái thái vui mừng nói.
"Mẹ, tối hôm nay sai phòng bếp làm mấy loại rau dưa mà nha đầu Nhược Vi đưa tới, để cha cùng mẹ nếm thử một chút hiếu tâm của cháu dâu ạ".
"Được, con phân phó đi!" Lão thái thái hớn hở đồng ý, mặc dù nói Hiên Viên gia cũng coi là rất có tiền, nhưng là muốn ăn rau dưa tươi xanh còn là rất khó.
Lão thái thái vốn chính là người có sở thích ăn uống thanh đạm, vừa đến mùa đông, lão thái thái thường là khẩu vị đặc biệt không tốt, mùa đông phần lớn là chỉ có cá cùng thịt heo, rau dưa ít đến thương cảm, khiến lão thái thái rất là phiền não, hiện tại Nhược Vi trong mùa đông vẫn trồng ra được rau dưa, lão thái thái thật có lộc ăn.
Đầu bếp phòng bếp chứng kiến rau dưa xanh tươi mơn mỡn được đưa đến đây thì cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, vẫn là bị người khác đẩy bả vai vài cái mới phục hồi tinh thần lại mạ chuẩn bị nấu ăn.
Tất cả mọi người ở phòng bếp bị chuyện rau dưa tươi xanh này làm cho chấn động vô cùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong mùa đông bọn họ thấy được rau dưa tươi xanh đến như vậy.
Lúc ăn cơm tối lão thái thái cùng lão thái gia so với bình thường ăn hơn một chén, phu thê Hiên Viên Kiệt cũng ăn không ít, mấy đĩa rau dưa cũng bị càn quét sạch sẽ, mấy chủ tử cũng đều ăn rất hài lòng.
Lão thái thái thật lâu rồi mới ăn được một bữa ăn hài lòng đến như vậy, nghĩ đến có thể mấy ngày nữa rau dưa lại không còn nữa rồi, tâm tình lại trở nên không xong, Cố Thanh Liên nói để Nhược Vi lại đưa tới thêm nữa liền được rồi, Nhược Vi hiếu thuận như vậy, không cần bọn họ nói khẳng định cũng sẽ đưa tới, lão thái thái mới vui vẻ đi nghỉ ngơi.
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ - Chapter 168
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe được lời trêu ghẹo của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi lần nữa tặng cho hắn một ánh mắt như dao, trong giọng nói hàm chứa mùi dấm nói: "Cái người kia, động tác thuần thục như thế, trước kia có phải từng có không ít phụ nữ."
Nghe được trong giọng nói của Nhược Vi có vị chua xót, Hiên Viên Hạo trầm thấp nở nụ cười, đầu đặt tại trên hõm vai Nhược Vi, sợi tóc ướt nhẹp khiến Nhược Vi không thoải mái cau mày lại, mệt mỏi đưa cánh tay nâng lên, đẩy đầu một cái Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt như cười nhìn Nhược Vi, ngay sau đó nói: "Nhược Vi, vi phu có hay không từng có người phụ nữ khác, tối hôm qua nàng không phải rõ ràng nhất sao? Xem ra ta phải cho nàng chút giáo huấn mới được."
"Ừm!" Nhược Vi ủy khuất đáp một tiếng. "Hạo ca ca, rất đau, toàn thân cao thấp cũng không có hơi sức, còn dính dính, cực kỳ khó chịu." Nhược Vi càng nói càng cảm giác mình uất ức, thật không biết người trước mắt này tại sao có thể ngay lần đầu tiên của mình lại muốn nàng nhiều lần, hiện tại giữa hai chân đau cực kỳ, thân thể mềm nhũn, đến giơ tay lên hơi sức cũng không có.
Nghe được tiếng Nhược Vi cầu khẩn, Hiên Viên Hạo nghĩ tới đây còn là lần đầu tiên của cô gái nhỏ này, chân mày cau lại, thật là không bỏ được mĩ vị nơi khóe miệng này, nhìn dáng vẻ nàng chu môi, Hiên Viên Hạo chỉ có thể thở dài một hơi mà nói ra: "Thật sự rất đau sao?"
Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi nhớ tới tối hôm qua, lúc đầu Hiên Viên Hạo tiến vào thân thể mình có chút khác thường, hiểu đó là chứng cứ Hiên Viên Hạo vẫn vì mình thủ thân như ngọc, bị sợ đến rụt thân thể một cái, nhìn tia lửa tỏa ra trong mắt Hiên Viên Hạo, còn có cái cứng rắn giữa hai chân, nàng lập tức hiểu giáo huấn trong miệng Hiên Viên Hạo là cái gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Hạo, trong giọng nói mang theo tiếng cầu khẩn mềm nhũn nói: "Hạo ca ca, thân thể ta thật là đau...."
Nghe được lời Nhược Vi khẳng định, Hiên Viên Hạo hả hê cười.
Hiên Viên Hạo biết chừng mực, đêm qua bị cô gái nhỏ trong lòng mê hoặc, không để ý Nhược Vi, hả hê muốn nàng một lần lại một lần, thật sự là người trong ngực quá mê người rồi, nhưng khi nhìn đến quầng xanh đen dưới mắt Nhược Vi hôm nay, cũng biết Nhược Vi tối hôm qua bị chính mình làm cho ngủ không ngon.
Nghe được lời Nhược Vi nói, Hiên Viên Hạo đè xuống dục vọng của mình đối với Nhược Vi, được, dù sao còn nhiều thời gian, sau này vẫn còn có thể từ từ thưởng thức nàng, hiện tại, trước hầu hạ thiên hạ này rửa mặt chải đầu, rồi ngủ một giấc thật tốt.
Sáng sớm, Nhược Vi ở trong ngực ấm áp của Hiên Viên Hạo tỉnh lại, nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể. "Ai." Nhược Vi hít vào một hơi, cảm thấy thân thể mình giống như không phải là của mình, muốn rời ra từng mảnh.
Tối qua Nhược Vi không để cho Hiên Viên Hạo huyên náo dữ như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này, ai ngờ đến cái tên này quả thật đã làm hòa thượng hơn hai mươi năm, nàng cầu xin tha thứ thế nào cũng không thể khiến hắn dừng lại
Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo bên cạnh nhắm chặt hai mắt, bất mãn bĩu môi, người này quả thật chính là cầm thú! Tối qua rõ ràng nói muốn nàng nghỉ ngơi, ai ngờ đến thời điểm người này ôm nàng đi rửa sạch, lại ở trong thùng tắm lại muốn nàng không biết bao nhiêu lần, vốn kháng cự, Nhược Vi lại bị Hiên Viên Hạo mê hoặc mất cả phương hướng, dần dần say mê, đưa đến sáng sớm hôm nay, toàn thân cao thấp vừa mỏi vừa đau, hiện tại nàng đều không nghĩ tới rời khỏi giường, nhưng là buổi sáng phải đi thỉnh an bố chồng, mẹ chồng cùng tổ phụ, tổ mẫu, nhìn lại sắc trời bên ngoài.
Nhược Vi sửng sốt, lập tức đẩy Hiên Viên Hạo đang ngủ say bên cạnh một cái, âm thanh khàn khàn nói: "Hạo ca ca, mau dậy đi thôi."
Hiên Viên Hạo nghe được âm thanh của Nhược Vi, lập tức mở mắt, khi thấy người bên cạnh mặt ủy khuất nhìn mình thì Hiên Viên Hạo nhếch miệng lên nở một nụ cười vẻ dịu dàng. "Phu nhân, chào buổi sáng!"
Nhược Vi không biết lần thứ bao nhiêu tặng cho Hiên Viên hạo một ánh mắt như dao không có uy lực, ngay sau đó nói: "Không còn sớm rồi, mặt trời lúc này cũng chiếu đến trên mông, mau rời giường!"
Hiên Viên Hạo nghe được tiếng của Nhược Vi, tay gắt gao ôm chặt thân thể Nhược Vi, tay còn vuốt ve bờ mông cong cong đàn hồi của nàng, ngay sau đó cười tà nói: "Phu nhân, xem ra tối hôm qua vi phu không có cho nàng ăn no, thế nên hôm nay có thể tỉnh lại trước cả vi phu, xem ra vi phu không tận lực không được a...!"
Hiên Viên Hạo nói những những lời này, Nhược Vi bất nhã trợn trắng cả mắt.
Cảm giác được Hiên Viên Hạo cử động, Nhược Vi đỏ bừng cả mặt, tên khốn kiếp này, mới sáng sớm liền muốn động dục, tay ngọc dưới chăn tìm nơi thịt mềm của Hiên Viên Hạo, dùng sức ngắt một cái, ngay sau đó nói: "Cầm thú a! Sáng sớm đã muốn động dục, cút! Cẩn thận về sau bản tiểu thư không phục vụ ngươi!"
Nghe được lời nói hung hãn của Nhược Vi, Hiên Viên Hạo "Hì hì" một tiếng bật cười, ngay sau đó nói: "Nhược Vi, chú ý hình tượng của nàng, còn nữa, cái gì bản tiểu thư? Hôm qua nàng đã gả cho bản thiếu gia ta, hiện tại là phu nhân bản thiếu gia! Tốt lắm, hôm nay vi phu không làm cầm thú, để cho nàng nghỉ ngơi cho khỏe một chút, ngoan, tối hôm qua huyên náo nàng quá dữ dội, hiện tại ngoan ngoãn ngủ cho ta!"
"Còn ngủ, mau mau rời giường đi thỉnh an bố chồng, mẹ chồng còn có tổ phụ, tổ mẫu, nhanh lên một chút rời giường, đừng làm cho ấn tượng đầu tiên của tổ phụ tổ mẫu đối với ta không tốt, đến lúc đó sẽ không tha cho chàng."
Hiên Viên Hạo nghe lời của Nhược Vi, chân mày cau lại, lần nữa cảm thấy người trong ngực có oán khí, hắn cười khan mấy tiếng, nói: "Được rồi! Chờ thỉnh an trở lại, chúng ta trở về lại ngủ bù."
Ngoài phòng, nha hoàn nghe được động tĩnh bên trong phòng, Xuân Phân từ ngoài cửa nhẹ giọng hỏi. "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã dậy sao?"
"Ừ, vào đi!" Âm thanh Hiên Viên Hạo nhàn nhạt nói.
Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân cùng Đông Chí vào phòng, Xuân Phân đem quần áo cho Hiên Viên Hạo, chuẩn bị cho hắn mặc vào, còn chưa đến gần Hiên Viên Hạo, chỉ thấy hắn khoát khoát tay, mặt không thay đổi hướng về phía Xuân Phân nói: "Về sau không cần gần ngươi phục vụ ta, hầu hạ thiếu phu nhân là đủ."
Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Xuân Phân sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, mặt tươi cười sau đó đáp một tiếng: "Vâng." Rồi lên trước phục vụ Nhược Vi.
Mặc xong xiêm áo, Nhược Vi ngồi ở trước bàn trang điểm, sau lưng Hạ Chí lập tức tiến lên trang điểm cho Nhược Vi, ba búi tóc đen bị uốn thành một búi tóc Phi Tiên, trong khe hở mái tóc cắm vào một trâm ngọc đỏ hồng, nữ trang rũ xuống, vài sợi tóc lượn quanh gáy, vòng eo nhỏ bé, loại dáng vẻ thướt tha mềm mại như liễu, môi hồng như màu vốn có, như anh đào khéo léo đẹp đẽ, trên môi điểm chút son đỏ thắm, trên gương mặt sạch sẽ đánh một chút phấn trang điểm, che giấu mệt mỏi đêm qua.
Đang muốn vẽ mày cho Nhược Vi, đột nhiên, âm thanh Hiên Viên Hạo truyền đến từ sau lưng, không biết hắn lúc nào thì mặc quần áo tử tế, hướng về phía Hạ Chí nói: "Ta làm!"
Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Hạ Chí thức thời tránh ra, mà nha hoàn trong phòng trong mắt mỉm cười, chuẩn bị cho tốt chuyện của mình sau liền thối lui ra khỏi phòng, chỉ còn lại hai chủ tử ở bên trong phòng.
Nhược Vi chớp chớp mắt, chỉ thấy Hiên Viên Hạo cầm bút vẽ, hướng về phía Nhược Vi cười cười, xương ngón tay rõ ràng nâng chiếc cằm thon của nàng, bút kẻ lông mày trong tay đặt lên mày liễu cong cong của nàng, động tác có vẻ có chút không quen, lại làm cho trong lòng Nhược Vi xông ra một cỗ cảm giác ấm áp.
Hiên Viên Hạo từ từ vuốt ve lông mày dài nhỏ của Nhược Vi, nói thật, lông mày Nhược Vi rất đẹp, như là dùng bút vẽ vậy, đậm nhạt thích hợp, chân mày cong cong như vầng trăng khuyết, xác thực không cần vẽ tiếp, chỉ thêm một nét bút lại có một phen ý vị khác.
"Tốt lắm!" Vẽ nốt phần đuôi, Hiên Viên Hạo rốt cuộc đem lông mày vẽ xong, đôi tay nắm cả hai vai Nhược Vi, khẽ cúi người, nhìn cô gái trong kính cười nhẹ nhàng, nói: "Như thế nào?"
Gương đồng mặc dù mơ hồ lại có thể nhìn ra kiệt tác của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi thoả mãn mà gật gật đầu, tràn đầy âm thanh nụ cười nói: "Không tệ!"
Hai người chuẩn bị xong những thứ này, sau đó kêu mấy người Xuân Phân, mang theo quà mà Nhược Vi chuẩn bị ở nhà đi thỉnh an mấy vị trưởng bối.
Hôm nay Nhược Vi một thân quần áo lụa mỏng đỏ hồng, dài sát đất, bên hông cài ngọc bội, trên cổ tay phải mang theo vòng tay Mã Não hồng tương ứng cùng quần lụa.
Trên đường đi thỉnh an Hiên Viên Hạo giới thiệu cho Nhược Vi hiểu rõ một chút tình huống cơ bản của Hiên Viên phủ, chủ tử Hiên Viên phủ không nhiều lắm, trừ hai vợ chồng nhỏ vừa tân hôn thì chính là mấy vị trưởng bối, trong nhà chủ tử không nhiều lắm, nhưng chuyện cũng không ít, dù sao Hiên Viên gia ở Kinh Thành cũng được tính là có thân phận có bối cảnh so với người ta.
Ở Kinh Thành có Tứ Đại Thế Gia, Hiên Viên gia chính là một nhà trong đó, cùng Đông Phương gia trong Tứ Đại Thế Gia luôn luôn là thủy hỏa bất dung, với hai đại thế gia khác là Mộ Dung thế gia cùng Thượng Quan thế gia thì quan hệ trên mặt nổi cũng coi là tương đối thân thiện, trong đó cùng Thượng Quan thế gia lui tới tương đối nhiều một chút.
Hiên Viên gia cùng Đông Phương gia không hợp bắt đầu là từ tổ tông, hiện tại hai bên mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng, Hiên Viên gia luôn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng Đông Phương gia làm việc nhưng có chút hèn hạ vô sỉ, nô tài bên ngoài ỷ thế hiếp người, chủ tử trắng trợn cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng, cướp đoạt ruộng tốt, mở sòng bạc, đi dạo thanh lâu, không việc xấu nào không làm.
Con cháu Đông Phương gia quần áo lụa là, ở Kinh Thành danh tiếng đã sớm nát đến tồi tệ.
Nhưng ngại vì vị Thấm phi cung kia của Đông Phương gia mấy năm gần đây rất được cưng chiều, rất nhiều người tức giận vì việc làm của người Đông Phương Gia nhưng không dám nói.
Vốn là Thượng Quan gia muốn cùng Hiên Viên gia kết thân, đem dòng chính nữ Thượng Quan gia là Thượng Quan Tuyết hứa gả cho gia chủ đứng sau Hiên Viên gia là Hiên Viên Hạo, nhưng Hiên Viên gia không cần kết thân để củng cố thực lực nhà mình, ở trong mắt gia tộc Hiên Viên, kết thân không phải cách làm sáng suốt, cũng không muốn giống như Quan Gia kết thân.
Hiên Viên gia cự tuyệt Thượng Quan gia nói Hiên Viên Hạo đã sớm đính hôn rồi, mặc dù Hiên Viên gia cũng muốn giống như Quan Gia đính hôn, nhưng Hiên Viên gia không thể nói mà không giữ lời, định con gái người ta phải chịu trách nhiệm, cho nên không thể làm gì khác hơn là cảm tạ Thượng Quan gia đối với Hiên Viên Hạo ưu ái.
Nhưng là vừa không tiện cự tuyệt quá trực tiếp, sợ đả thương tình cảm hai nhà, vì vậy lần đó Hiên Viên Kiệt mới nhận được thư gửi từ Kinh Thành, khiến Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo nhanh lên một chút đem hôn nhân định đoạt, Hiên Viên gia mới phải danh chánh ngôn thuận cự tuyệt chuyện Thượng Quan gia muốn kết thân.
Thượng Quan gia cũng chỉ có thể giả bộ hào phóng nói không có việc gì, hai đứa bé không có duyên phận vân vân...
Chỉ là Hiên Viên gia đối với Đông Phương gia cũng không phải là sợ, Tứ Đại Thế Gia, nhà nào không có mặt phía sau, Đông Phương gia cũng không dám đem những việc xấu ra ngoài ánh sáng, chỉ là Đông Phương gia thường vụng trộm phái ám sĩ đi ám sát những thứ người thấy ngứa mắt.
Vì vậy, trên căn bản trừ Tứ Đại Thế Gia ở ngoài, ở Kinh Thành không có bao nhiêu người dám trêu Đông Phương gia, cái vị trong cung kia hiện tại lại được cưng chiều, rất nhiều người vụng trộm chờ vị kia không được sủng ái, lúc đó sẽ bỏ đá xuống giếng, Đông Phương gia ngoài sáng và trong tối đều đắc tội với nhiều người.
Chỉ là người của Đông Phương gia quá tự tin, không biết lưu lại đường lui cho mình.