Giờ học ở Nhược Thủy thư viện không khô khan, lão sư giảng giải cũng rất cặn kẽ. Có lúc dùng sách, có lúc dùng hình mẫu để chứng minh, thỉnh thoảng còn để học trò tự suy nghĩ.
Tất cả học trò đều rất thích thú với cách học này.
Sau này, Nhược Thủy thư viện càng ngày càng nổi danh, có rất nhiều người có tiền muốn đưa con mình vào đây học. Nhưng Nhược Thủy thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, trừ phi qua được cửa ải của Nhược Thủy thư viện bằng không tuyệt đối sẽ không được vào học.
Thi viện kết thúc rất nhanh, đồng sinh học trò nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về thư viện.
Học trò của Nhược Thủy thư viện đối diện với mọi thứ vẫn luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dựa dẫm vào người có quyền thế.
Không bao lâu đã có kết quả, dĩ nhiên Nhược Vi vẫn là người biết đầu tiên. Lần này nàng vẫn giấu kết quả để rèn luyện cho học trò của mình.
Nếu như có người nào không kiên nhẫn thì Nhược Vi sẽ rất thất vọng. Vì bây giờ mới chỉ là kì thi nhỏ nhoi mà lại không khống chế được bản thân thì sau này sẽ không làm được chuyện lớn.
Sau hai ngày kết quả được đưa đến Nhược Thủy thư viện, 16 đồng sinh học trò đều đậu hết, trong đó một học trò mười một tuổi đứng đầu kì thi.
Nhược Thủy thư viện cũng vì vậy mà nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều học trò biết đến sự tồn tại của Nhược Thủy thư viện. Học trò cũng dần dần tới đây để xin học. Lần đầu tiên học sinh của Nhược Thủy thư viện đi thi lại đậu hết, đây quả là một thành công cực lớn.
Quan trọng nhất là hạng nhất cũng bị học trò của Nhược Thủy thư viện lấy được, điều này cho thấy Nhược Thủy thư viện rất có thực lực, hơn nữa là thực lực rất lớn.
Vốn là chỉ có mấy trấn gần đây biết đến Nhược Thủy thư viện, nhưng bây giờ Nhược Thủy thư viện đã như ngôi sao sáng. Không ai là không âm mưu tính kế để vào đây học.
Nhược Vi biết được điều này thì rất vui mừng.
Mấy học trò kia bây giờ đã là tú tài rồi, theo lý thì có thể rời khỏi đây. Nhưng quy tắc của thư viện là khi thư viện chưa cho phép thì họ không được rời đi. Nếu đã rời đi thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại.
Nếu Nhược Thủy thư viện cảm thấy người học trò này đã đủ học thức thì nhất định sẽ cho ra ngoài.
Thư viện tuyệt đối sẽ không cản trở tiền đồ của học trò đó. Đương nhiền điều kiện đầu tiên là họ phải tin tưởng thư viện sẽ không hại họ, chỉ có giúp họ mà thôi.
Tất cả lão sư đều cảm thấy 16 tú tài này nên ở lại thư viện, cũng may họ đều đồng ý với quyết định này.
Cứ như vậy mấy vị tiên sinh bị Nhược Vi lừa gạt tới Liễu gia thôn. Sau khi mấy tiên sinh gặp nhau thì liên tục đấm ngực dậm chân, trách mình già đầu còn bị một tiểu nữ lừa gạt, thật là mất mặt.
Nhưng mà cũng đã đồng ý còn có thể làm gì đây. Cho nên họ không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt trừng Nhược Vi.
Sau đó lại có mấy tiên sinh tự mình tìm đến thư viện. Nguyên nhân là vì ngưỡng mộ mấy tiên sinh lão làng Nhược Vi đã mời về.
Nhược Vi không tốn bao công sức lại rước thêm được mấy tiên sinh về Liễu gia thôn. Mấy vị tiên sinh này thỉnh thoảng còn nhìn nàng bằng con mắt ngưỡng mộ hoặc hưng phấn.
Mấy vị tiên sinh có năng lực vừa vừa này tuổi đời cũng cỡ trung niên, có người còn tương đối trẻ đương nhiên là phải ngưỡng mộ những tiên sinh có học thức uyên bác khác chứ.
Lớn tuổi thì cũng có cái khó của lớn tuổi, trong số những người Nhược Vi mời về có một người rất khó nói chuyện. Sau đó, trong lúc vô tình những vò rượu Nhược Vi làm lại phát huy tác dụng.
Lúc Nhược Vi quay lại Liễu gia thôn thì thư viện đã bắt đầu xây, nền móng cũng đã xây xong, sách vở cũng đã mua đủ.
Nhược Vi chờ sau khi thư viện xây xong sẽ rước mấy vị tiên sinh có năng lực vừa vừa về Liễu gia thôn, chắc cũng không phải đợi quá lâu.
Trong lúc Nhược Vi ra ngoài mời tiên sinh mấy ngày thì lão thái thái và Lão thái gia đã trải qua một cuộc sống hết sức tiêu dao tự tại ở Nhược Thủy Sơn Trang. Đến lúc này, hai người cũng không muốn trở về Kinh Thành.
Lúc Nhược Vi không có ở đây thì Hiên Viên Kiệt còn bị lão thái gia sai chạy về Kinh Thành một chuyến để lo công việc. Bây giờ mấy chủ tử của Hiên Viên gia đều muốn nương nhờ Nhược Thủy Sơn Trang.
Sau khi Nhược Vi về nhà thì nàng phát hiện mẹ chồng của mình đột nhiên thích xuống bếp, thỉnh thoảng còn lên núi hái rau. Nhược Vi bất đắc dĩ vỗ trán, nàng đã gây ra tội ác tày trời rồi, biến mẹ chồng của mình từ một hoàng hoa khuê nữ thành một thôn phụ, Nhược Vi có chút muốn lấy cái chết để tạ tội.
Có một ngày Cố Thanh Liên đột nhiên muốn xuống bếp là vì bà nghĩ: con dâu của bà nấu ăn thật giỏi, còn bà thì dầu và dấm còn không phân biệt được nên bà muốn thử học một chút.
Một thiên kim tiểu thư suốt ngày chỉ ngồi chỉ tay năm ngón mà muốn xuống bếp thì không có gì ngăn cản được. Không biết làm sao mà từ ngày đó Cố Thanh Liên lại thích xuống bếp, bà làm ra những món ăn mà người khác muốn tránh cũng không kịp.
Nhưng mọi người lại không hề biết chuyện này, ngày nào họ cũng chui vào phòng bếp cho đến khi ăn xong thì ai cũng bị ám ảnh nặng nề.
Mọi người đều mong Nhược Vi sớm quay về, nếu không họ sẽ tự động “giảm cân”.
Cũng may Nhược Vi không phụ sự mong đợi của mọi người, khi Nhược Vi nghe Tiết Thu kể lại thì cười nghiêng ngả.
Nhược Vi cảm thấy mẹ chồng của mình rất dễ thương. Nếu nàng còn không về thì người trong nhà chắc sẽ tìm mẹ chồng nàng tạo phản.
Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi trở về thì chuyện đầu tiên hắn làm là nhờ Nhược Vi cứu vớt cái bụng của mọi người, bằng không mọi người sẽ trúng độc mất.
Nhược Vi cảm thấy rất buồn cười, trong nhà đầu bếp nhiều thế kia, sao mọi người không len lén đến phòng bếp tìm thức ăn chứ?
Tất cả là vì mẹ chồng nàng rất mạnh mẽ, không ai dám phản kháng "Chính sách tàn bạo" của bà.
Cố Thanh Liên rất hớn hở khi Nhược Vi quay về, sự nhiệt tình này làm nàng có chút không chống đỡ nổi. Chủ yếu là do tinh lực của bà quá mạnh mẽ.
Cố Thanh Liên lôi kéo Nhược Vi đến phòng bếp. Mới đầu Nhược Vi còn rất kiên nhẫn dạy nhưng với học trò không có thiên phú này thì sư phụ cũng không có biện pháp biến đồ đệ thành thiên tài được.
Nhược Vi thật sự là dạy không nổi nữa, lại không dám làm mẹ chồng buồn. Cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn là về tìm phu quân của mình kể khổ. Hiên Viên Hạo cũng rất bất đắc dĩ, hắn không biết tại sao mẹ mình đột nhiên lại muốn xuống bếp.
Hiên Viên Hạo thảo luận với Nhược Vi thật lâu, kết quả cuối cùng chính là trực tiếp đi hỏi, biết bệnh thì mới hốt thuốc được, nếu không người trong nhà sắp chạy loạn đến nơi rồi.
Hôm sau khi lấy được đáp án thì thiếu chút nữa hai phu thê Hiên Viên Hạo hộc máu. Chuyện là vầy, Hiên Viên Hạo mở miệng trước: "Mẫu thân, sao đột nhiên người lại muốn xuống bếp vậy? Trước kia con không thấy người thích như vậy. Mẫu thân, người làm cơm không được ngon, có thể không làm nữa được không?” Mọi người sắp bị ngộ độc đến nơi rồi.
"Con trai à! Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi! Không ngờ hai phụ tử các người lại có thể nhịn đến bây giờ, thật là không ngờ." Cố Thanh Liên bội phục nhìn Hiên Viên Hạo. Chỉ có hai cha con này là mấy ngày qua sống không bằng chết. Còn lão thái thái với lão thái gia thì rất ủng hộ Cố Thanh Liên xuống bếp.
Đáng thương cho hai cha con không được ăn bữa nào ngon lành, người cũng gầy rộc đi.