“Hiên Viên công tử, mừng huynh đã về”. Thượng Quan Tuyết hướng Hiên Viên Hạo chào hỏi.
Thượng Quan Tuyết nhìn người thiếu niên tuấn dật trước mắt này, sự yêu thích trong lòng so với trước kia còn mãnh liệt hơn, nghĩ tới đây khuôn mặt nhỏ nhắn không cầm được mà khí nóng bốc lên đỏ ửng, xấu hổ nhìn Hiên Viên Hạo, đáng tiếc dịu dàng của Hiên Viên Hạo vĩnh viễn chỉ thuộc về một người duy nhất, đó chính là Nhược Vi, cái khuôn mặt với vẻ mặt đắm đuối đưa tình này của Thượng Quan Tuyết đối với Hiên Viên Hạo cũng chỉ hoàn toàn là một sự mù quáng không cần thiết, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Mà đối với những người xung quanh cái cảnh tượng này cũng đã sớm nhìn thành quen rồi, cả Kinh Thành ai cũng đều biết chỉ riêng bản nhân Hiên Viên Hạo là không biết Thượng Quan Tuyết đối với hắn có tình cảm nam nữ mà thôi, những người khác ai mà không biết.
Thấy Hiên Viên Kiệt cùng Thượng Quan Hồng vẫn còn đang nói chuyện, Hiên Viên Hạo không nhịn được nữa, những người trước mắt này thật sự là vô cùng om sòm, có người vừa đúng lúc chuẩn bị muốn tới đây chào hỏi hắn, hắn liền thẳng thừng xoay người rời đi, hoàn toàn không chú ý khuôn mặt ngạc nhiên của người ở sau lưng.
Chờ Hiên Viên Kiệt cùng Thượng Quan Hồng cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ thì Hiên Viên Hạo cũng đã đi từ lâu rồi, Thượng Quan Tuyết đứng ở bên cạnh Thượng Quan phu nhân gương mặt u oán.
Hiên Viên Kiệt thấy tình cảnh này cũng biết mình nói chuyện quá lâu, vốn nhi tử cũng đang không vui, chính mình lại còn cùng người ta nói chuyện phiếm đến nổi đem nó quên luôn.
Trên thực tế, Hiên Viên Hạo cũng không phải bởi vì nguyên nhân Hiên Viên Kiệt bỏ quên mình này mới bỏ đi, chỉ không thích những người đó mà thôi, nên nói cho cùng thì cái ông tự trách hoàn toàn thuộc về tự luyến của bản thân mà thôi.
Bên này Hiên Viên Hạo sau khi bỏ đi thì lại đi đến thư phòng, ngồi ở đó mà ngẩn người, một hồi cau mày, một hồi nhìn lại thấy thật vui vẻ, gã sai vặt đứng phục dịch ở một bên hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận được chuyện người thiếu gia mà mình phục vụ nhiều năm nay đột nhiên lại có vẻ mặt phong phú như vậy.
Run run rẩy rẩy đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn cảm xúc thiếu gia nhà mình một hồi lại một hồi biến hóa. Hai chủ tớ cứ như vậy một ngẩn người, một nhìn một người khác ngẩn người.
“Thiếu gia, thiếu gia”. Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, rõ ràng cho thấy là đang gấp chạy tới đây.
Tiếng bước chân phía bên ngoài cắt đứt sự trầm tư của Hiên Viên Hạo, chân mày trong nháy mắt liền nhíu lại, gã sai vặt đứng ở một bên nhìn thiếu gia nhà mình phía đầu lông mày hơi nhíu lại, sợ đến nổi hai chân run rẩy, thiếu gia nhà mình cũng không phải là dễ trêu gì.
“A Phúc đi ra xem một chút chuyện gì xảy ra”. Hiên Viên Hạo mặt lạnh phân phó cho gã sai vặt đứng ở một bên.
“Dạ, thiếu gia”, A Phúc là gã sai vặt cận thân của Hiên Viên Hạo, đã phục vụ Hiên Viên Hạo chừng mười năm, sự hiểu biết đối với Hiên Viên Hạo tương đối nhiều, đối với tất cả những thói quen của hắn đều rất rõ ràng, Hiên Viên Hạo đối với sự phục vụ của hắn vẫn tương đối hài lòng, mà người được ở bên cạnh Hiên Viên Hạo cũng coi như là một "đại nhân" lời nói rất có cân lượng rồi.
A Phúc mở cửa đi ra ngoài, nghiêm mặt, giờ đây hắn đã hoàn toàn không phải là cái gã sai vặt nhát như chuột ở trước mặt Hiên Viên Hạo nữa rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, dưới khí thế của Hiên Viên Hạo người có gan đủ to thật đúng là rất ít, bởi vì Hiên Viên Hạo làm việc toàn bằng cảm giác của mình, cũng chỉ có Nhược Vi mới có phúc khí như vậy.
“Chuyện gì, nhao nhao ầm ĩ, không biết thiếu gia đang ở trong thư phòng nghỉ ngơi sao”.
Gã sai vặt tới thông báo đã hối hận không kịp rồi, hắn vốn nhát gan, hiện tại càng thêm sợ, thân thể run run lên, a Phúc nhìn thấy thế trong lòng rất muốn mắng một trận, vừa rồi mình cũng đâu có làm gì hắn đâu sao hắn lại như thế chứ, sao mà lá gan nhỏ như vậy.
“Ai! A Phúc huynh đệ, người ta cũng không giống như ngươi, có thể ở dưới tay thiếu gia sống thật là tốt”.
“Cái đó, a, a, a Phúc”. Người hạ nhân bị dọa sợ đến nỗi lời nói cũng không rõ được, haiz! Đứa bé đáng thương.
“Chuyện gì, mau nói, nói một câu cũng lắp ba lắp bắp”. Thuộc hạ Hiên Viên Hạo theo hắn lâu rồi nên có vài phương diện giống y như Hiên Viên Hạo vậy. Thật không biết chuyện này là tốt hay là xấu nữa đây.
“Lão gia sai ta tới đây mời thiếu gia qua đó, sắp mở tiệc rồi, muốn thiếu gia đi qua đó hổ trợ”
Gã sai vặt đáng thương chẳng qua chỉ là vừa đúng lúc đi qua trước mặt Hiên Viên Kiệt, liền bị sai khiến tới nơi này mật báo, hắn hối hận ruột muốn xanh mét rồi, hắn làm sao lại xui xẻo như vậy chứ.
“Uh, biết rồi, ngươi trở về trước đi! Ta sẽ nói với thiếu gia”. Đối với gã sai vặt vị làm cho sợ không nhẹ khoát khoát tay.
“Thiếu gia”. A Phúc đi vào thư phòng đang muốn nói với Hiên Viên Hạo.
“Ta biết rồi, đi thôi!” Hiên Viên Hạo đã sớm nghe được từng tiếng rất rõ ràng rồi.
Đứng dậy đi ra ngoài, hôm nay Hiên Viên Hạo một thân áo dài làm từ gấm vóc thượng hạng, đầu đội mũ ngọc, xem ra so với khi ở Liễu gia thôn nhiều hơn một phần cao quý.
A Phúc vội vàng đi theo ở phía sau, đóng cửa thư phòng, thiếu gia vốn ghét nhất người không liên quan đụng vào đồ đạc của mình.
“Hiên Viên công tử, mừng huynh đã về”. Thượng Quan Tuyết hướng Hiên Viên Hạo chào hỏi.
Thượng Quan Tuyết nhìn người thiếu niên tuấn dật trước mắt này, sự yêu thích trong lòng so với trước kia còn mãnh liệt hơn, nghĩ tới đây khuôn mặt nhỏ nhắn không cầm được mà khí nóng bốc lên đỏ ửng, xấu hổ nhìn Hiên Viên Hạo, đáng tiếc dịu dàng của Hiên Viên Hạo vĩnh viễn chỉ thuộc về một người duy nhất, đó chính là Nhược Vi, cái khuôn mặt với vẻ mặt đắm đuối đưa tình này của Thượng Quan Tuyết đối với Hiên Viên Hạo cũng chỉ hoàn toàn là một sự mù quáng không cần thiết, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Mà đối với những người xung quanh cái cảnh tượng này cũng đã sớm nhìn thành quen rồi, cả Kinh Thành ai cũng đều biết chỉ riêng bản nhân Hiên Viên Hạo là không biết Thượng Quan Tuyết đối với hắn có tình cảm nam nữ mà thôi, những người khác ai mà không biết.
Thấy Hiên Viên Kiệt cùng Thượng Quan Hồng vẫn còn đang nói chuyện, Hiên Viên Hạo không nhịn được nữa, những người trước mắt này thật sự là vô cùng om sòm, có người vừa đúng lúc chuẩn bị muốn tới đây chào hỏi hắn, hắn liền thẳng thừng xoay người rời đi, hoàn toàn không chú ý khuôn mặt ngạc nhiên của người ở sau lưng.
Chờ Hiên Viên Kiệt cùng Thượng Quan Hồng cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ thì Hiên Viên Hạo cũng đã đi từ lâu rồi, Thượng Quan Tuyết đứng ở bên cạnh Thượng Quan phu nhân gương mặt u oán.
Hiên Viên Kiệt thấy tình cảnh này cũng biết mình nói chuyện quá lâu, vốn nhi tử cũng đang không vui, chính mình lại còn cùng người ta nói chuyện phiếm đến nổi đem nó quên luôn.
Trên thực tế, Hiên Viên Hạo cũng không phải bởi vì nguyên nhân Hiên Viên Kiệt bỏ quên mình này mới bỏ đi, chỉ không thích những người đó mà thôi, nên nói cho cùng thì cái ông tự trách hoàn toàn thuộc về tự luyến của bản thân mà thôi.
Bên này Hiên Viên Hạo sau khi bỏ đi thì lại đi đến thư phòng, ngồi ở đó mà ngẩn người, một hồi cau mày, một hồi nhìn lại thấy thật vui vẻ, gã sai vặt đứng phục dịch ở một bên hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận được chuyện người thiếu gia mà mình phục vụ nhiều năm nay đột nhiên lại có vẻ mặt phong phú như vậy.
Run run rẩy rẩy đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn cảm xúc thiếu gia nhà mình một hồi lại một hồi biến hóa. Hai chủ tớ cứ như vậy một ngẩn người, một nhìn một người khác ngẩn người.
“Thiếu gia, thiếu gia”. Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, rõ ràng cho thấy là đang gấp chạy tới đây.
Tiếng bước chân phía bên ngoài cắt đứt sự trầm tư của Hiên Viên Hạo, chân mày trong nháy mắt liền nhíu lại, gã sai vặt đứng ở một bên nhìn thiếu gia nhà mình phía đầu lông mày hơi nhíu lại, sợ đến nổi hai chân run rẩy, thiếu gia nhà mình cũng không phải là dễ trêu gì.
“A Phúc đi ra xem một chút chuyện gì xảy ra”. Hiên Viên Hạo mặt lạnh phân phó cho gã sai vặt đứng ở một bên.
“Dạ, thiếu gia”, A Phúc là gã sai vặt cận thân của Hiên Viên Hạo, đã phục vụ Hiên Viên Hạo chừng mười năm, sự hiểu biết đối với Hiên Viên Hạo tương đối nhiều, đối với tất cả những thói quen của hắn đều rất rõ ràng, Hiên Viên Hạo đối với sự phục vụ của hắn vẫn tương đối hài lòng, mà người được ở bên cạnh Hiên Viên Hạo cũng coi như là một "đại nhân" lời nói rất có cân lượng rồi.
A Phúc mở cửa đi ra ngoài, nghiêm mặt, giờ đây hắn đã hoàn toàn không phải là cái gã sai vặt nhát như chuột ở trước mặt Hiên Viên Hạo nữa rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, dưới khí thế của Hiên Viên Hạo người có gan đủ to thật đúng là rất ít, bởi vì Hiên Viên Hạo làm việc toàn bằng cảm giác của mình, cũng chỉ có Nhược Vi mới có phúc khí như vậy.
“Chuyện gì, nhao nhao ầm ĩ, không biết thiếu gia đang ở trong thư phòng nghỉ ngơi sao”.
Gã sai vặt tới thông báo đã hối hận không kịp rồi, hắn vốn nhát gan, hiện tại càng thêm sợ, thân thể run run lên, a Phúc nhìn thấy thế trong lòng rất muốn mắng một trận, vừa rồi mình cũng đâu có làm gì hắn đâu sao hắn lại như thế chứ, sao mà lá gan nhỏ như vậy.
“Ai! A Phúc huynh đệ, người ta cũng không giống như ngươi, có thể ở dưới tay thiếu gia sống thật là tốt”.
“Cái đó, a, a, a Phúc”. Người hạ nhân bị dọa sợ đến nỗi lời nói cũng không rõ được, haiz! Đứa bé đáng thương.
“Chuyện gì, mau nói, nói một câu cũng lắp ba lắp bắp”. Thuộc hạ Hiên Viên Hạo theo hắn lâu rồi nên có vài phương diện giống y như Hiên Viên Hạo vậy. Thật không biết chuyện này là tốt hay là xấu nữa đây.
“Lão gia sai ta tới đây mời thiếu gia qua đó, sắp mở tiệc rồi, muốn thiếu gia đi qua đó hổ trợ”
Gã sai vặt đáng thương chẳng qua chỉ là vừa đúng lúc đi qua trước mặt Hiên Viên Kiệt, liền bị sai khiến tới nơi này mật báo, hắn hối hận ruột muốn xanh mét rồi, hắn làm sao lại xui xẻo như vậy chứ.
“Uh, biết rồi, ngươi trở về trước đi! Ta sẽ nói với thiếu gia”. Đối với gã sai vặt vị làm cho sợ không nhẹ khoát khoát tay.
“Thiếu gia”. A Phúc đi vào thư phòng đang muốn nói với Hiên Viên Hạo.
“Ta biết rồi, đi thôi!” Hiên Viên Hạo đã sớm nghe được từng tiếng rất rõ ràng rồi.
Đứng dậy đi ra ngoài, hôm nay Hiên Viên Hạo một thân áo dài làm từ gấm vóc thượng hạng, đầu đội mũ ngọc, xem ra so với khi ở Liễu gia thôn nhiều hơn một phần cao quý.
A Phúc vội vàng đi theo ở phía sau, đóng cửa thư phòng, thiếu gia vốn ghét nhất người không liên quan đụng vào đồ đạc của mình.