Mấy người ngồi bên dưới không ngừng quan sát hành động của hai người, bọn họ thấy thiếu gia nhà mình không ngừng nhìn vị cô nương kia, hơn nữa thái độ lại rất dịu dàng.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ sợ lão thái thái ở nhà cũng hiếm khi nhìn thấy.
Có thể nhìn ra được là thiếu gia rất coi trọng vị cô nương này. Thiếu gia nhà mình có thể dịu dàng với một người như vậy thật hiếm có. Bọn họ không nắm lấy cơ hội này, lấy lòng vị cô nương kia thì còn chờ lúc nào nữa. Nói không chừng chỉ với một câu nói của cô ấy thì thiếu gia cũng có thể coi trọng họ.
Hai người ngồi ở trên đều nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người ở phía dưới. Nhược Vi thì không có biểu hiện gì còn Hiên Viên Hạo lại có chút không vui.
Hắn không thích người khác nhìn chằm chằm Nhược Vi, nhất là nam nhân, mặc dù mấy người này đều là thuộc hạ của hắn, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn bọn họ.
Nhược Vi cảm thấy hành động của Hiên Viên Hạo không đúng nên kéo ống tay áo hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra ý tứ: huynh làm sao vậy.
Hiên Viên hạo thấy ánh mắt quan tâm của Nhược Vi thì tâm trạng lại tốt hơn. Hắn nghĩ thầm, trong mắt Nhược Vi chỉ có hắn, nếu ai dám giành Nhược Vi với hắn, thì hắn sẽ đánh cho người đó một trận.
Nhưng trên thực tế, về sau có một người sẽ giành Nhược Vi với hắn nhưng hắn lại không dám đánh người đó.
Hiên Viên Hạo thấy mấy vị quản sự tò mò nhìn mình và Nhược Vi, còn Nhược Vi thì bình tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn thì trong lòng rất vui mừng. Điều này cho thấy Nhược Vi rất coi trọng hắn.
“Nhược Vi, ba người này là quản sự đến từ kinh thành.” Hiên Viên Hạo miễn cưỡng giới thiệu.
Nhược Vi tượng trưng hướng mấy người gật đầu một cái, mấy người đó thấy Nhược Vi hoàn toàn không bởi vì bọn họ là người đến từ Kinh Thành mà coi trọng thì cũng không oán giận. Vì bọn họ biết Nhược Vi không phải là người đơn giản.
Mấy người kia càng cẩn thận hơn.
Sau đó Hiên Viên Hạo lại rất trịnh trọng giới thiệu Nhược Vi: “Vị này là Liễu cô nương, là người rất quan trọng với ta.” Ý là ta rất coi trọng nàng, các ngươi nên chú ý một chút.
Quả nhiên, Hiên Viên Hạo không hè e dè giới thiệu Nhược Vi là người rất quan trọng với mình đã làm cho ba người ở dưới cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Ba người kia chia ra đứng dậy nghiêm túc tự giới thiệu mình với Nhược Vi. Người cao nhất họ Trịnh, người thấp nhất họ Vương, người trung bình họ Hồ.
Sau khi giới thiệu xong, Hiên Viên Hạo không hề e dè mà hỏi ba người kia tới đây làm gì?
Ba người kia cũng nhìn ra được là thiếu gia rất tin tưởng vị cô nương này nên cũng nói ra nguyên nhân.
Từ miệng ba người này, Nhược Vi biết được là chuyện buôn bán của gia tộc Hiên Viên Hạo bị đối thủ hãm hại nên doanh thu thấp hơn rất nhiều so với trước.
Ba người bị phái tới đây nói rõ tình huống, thuận tiện xin Hiên Viên Hạo hồi kinh.
Vốn là ba người bọn họ đã có thể sớm tới đây, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiên Viên Hạo cũng bị đối thủ của bọn họ ám sát.
Nhược Vi sau khi nghe xong rất tức giận, Hạo ca ca hoàn toàn có thể không bị thương, nhưng bởi vì một số chuyện mà phải bị thương nặng thế này. Nhưng mà cũng không thể trách họ, dù sao thì bọn họ cũng không biết chuyện đó sẽ xảy ra.
Nhược Vi càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt của nàng cũng thay đổi.
Hiên Viên Hạo cảm nhận được là Nhược Vi vì mình mà tức giận nên kéo lấy tay nàng, ý bảo là mình không có việc gì.
Nhược Vi cảm nhận được Hiên Viên Hạo đang vỗ về mình thì bình tĩnh lại.
Chuyện cũng đã xảy ra, cho dù có tức giận thì cũng không thể làm gì được.
Ba quản sự biết là tại bọn họ đến trễ làm thiếu gia bị thương nên cũng lúng túng cúi đầu xuống.
Nhưng mà sắc mặt của thiếu gia cũng không quá khó coi nên học cũng yên tâm được một chút. Nhưng nếu mấy người ở kinh thành biết được thì bọn họ cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Lần này, gia tộc Hiên Viên bị tổn thất rất lớn, họ cần phải mau chóng tìm cách giải quyết. Nên họ mới vội vàng phái người đi tìm Hiên Viên Hạo.
Nhưng mà đối thủ cũng đã điều tra về Hiên Viên Hạo nên bọn họ mới gặp nhiều trở ngại như vậy.
Mấy người ngồi bên dưới không ngừng quan sát hành động của hai người, bọn họ thấy thiếu gia nhà mình không ngừng nhìn vị cô nương kia, hơn nữa thái độ lại rất dịu dàng.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ sợ lão thái thái ở nhà cũng hiếm khi nhìn thấy.
Có thể nhìn ra được là thiếu gia rất coi trọng vị cô nương này. Thiếu gia nhà mình có thể dịu dàng với một người như vậy thật hiếm có. Bọn họ không nắm lấy cơ hội này, lấy lòng vị cô nương kia thì còn chờ lúc nào nữa. Nói không chừng chỉ với một câu nói của cô ấy thì thiếu gia cũng có thể coi trọng họ.
Hai người ngồi ở trên đều nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người ở phía dưới. Nhược Vi thì không có biểu hiện gì còn Hiên Viên Hạo lại có chút không vui.
Hắn không thích người khác nhìn chằm chằm Nhược Vi, nhất là nam nhân, mặc dù mấy người này đều là thuộc hạ của hắn, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn bọn họ.
Nhược Vi cảm thấy hành động của Hiên Viên Hạo không đúng nên kéo ống tay áo hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra ý tứ: huynh làm sao vậy.
Hiên Viên hạo thấy ánh mắt quan tâm của Nhược Vi thì tâm trạng lại tốt hơn. Hắn nghĩ thầm, trong mắt Nhược Vi chỉ có hắn, nếu ai dám giành Nhược Vi với hắn, thì hắn sẽ đánh cho người đó một trận.
Nhưng trên thực tế, về sau có một người sẽ giành Nhược Vi với hắn nhưng hắn lại không dám đánh người đó.
Hiên Viên Hạo thấy mấy vị quản sự tò mò nhìn mình và Nhược Vi, còn Nhược Vi thì bình tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn thì trong lòng rất vui mừng. Điều này cho thấy Nhược Vi rất coi trọng hắn.
“Nhược Vi, ba người này là quản sự đến từ kinh thành.” Hiên Viên Hạo miễn cưỡng giới thiệu.
Nhược Vi tượng trưng hướng mấy người gật đầu một cái, mấy người đó thấy Nhược Vi hoàn toàn không bởi vì bọn họ là người đến từ Kinh Thành mà coi trọng thì cũng không oán giận. Vì bọn họ biết Nhược Vi không phải là người đơn giản.
Mấy người kia càng cẩn thận hơn.
Sau đó Hiên Viên Hạo lại rất trịnh trọng giới thiệu Nhược Vi: “Vị này là Liễu cô nương, là người rất quan trọng với ta.” Ý là ta rất coi trọng nàng, các ngươi nên chú ý một chút.
Quả nhiên, Hiên Viên Hạo không hè e dè giới thiệu Nhược Vi là người rất quan trọng với mình đã làm cho ba người ở dưới cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Ba người kia chia ra đứng dậy nghiêm túc tự giới thiệu mình với Nhược Vi. Người cao nhất họ Trịnh, người thấp nhất họ Vương, người trung bình họ Hồ.
Sau khi giới thiệu xong, Hiên Viên Hạo không hề e dè mà hỏi ba người kia tới đây làm gì?
Ba người kia cũng nhìn ra được là thiếu gia rất tin tưởng vị cô nương này nên cũng nói ra nguyên nhân.
Từ miệng ba người này, Nhược Vi biết được là chuyện buôn bán của gia tộc Hiên Viên Hạo bị đối thủ hãm hại nên doanh thu thấp hơn rất nhiều so với trước.
Ba người bị phái tới đây nói rõ tình huống, thuận tiện xin Hiên Viên Hạo hồi kinh.
Vốn là ba người bọn họ đã có thể sớm tới đây, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiên Viên Hạo cũng bị đối thủ của bọn họ ám sát.
Nhược Vi sau khi nghe xong rất tức giận, Hạo ca ca hoàn toàn có thể không bị thương, nhưng bởi vì một số chuyện mà phải bị thương nặng thế này. Nhưng mà cũng không thể trách họ, dù sao thì bọn họ cũng không biết chuyện đó sẽ xảy ra.
Nhược Vi càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt của nàng cũng thay đổi.
Hiên Viên Hạo cảm nhận được là Nhược Vi vì mình mà tức giận nên kéo lấy tay nàng, ý bảo là mình không có việc gì.
Nhược Vi cảm nhận được Hiên Viên Hạo đang vỗ về mình thì bình tĩnh lại.
Chuyện cũng đã xảy ra, cho dù có tức giận thì cũng không thể làm gì được.
Ba quản sự biết là tại bọn họ đến trễ làm thiếu gia bị thương nên cũng lúng túng cúi đầu xuống.
Nhưng mà sắc mặt của thiếu gia cũng không quá khó coi nên học cũng yên tâm được một chút. Nhưng nếu mấy người ở kinh thành biết được thì bọn họ cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Lần này, gia tộc Hiên Viên bị tổn thất rất lớn, họ cần phải mau chóng tìm cách giải quyết. Nên họ mới vội vàng phái người đi tìm Hiên Viên Hạo.
Nhưng mà đối thủ cũng đã điều tra về Hiên Viên Hạo nên bọn họ mới gặp nhiều trở ngại như vậy.