- Các người cút hết cho tôi, bất kì ai lén phén ở đây thì đừng trách tôi tàn nhẫn, kể cả dì Hoan, dì cũng đi luôn đi.
Kha Luân ra lệnh cho mọi người trong phòng ăn giải tán đi nơi khác.
Anh bắt lấy con dao nhỏ dùng để cắt bò đâm mạnh xuống mặt bàn khiến nó ghim sâu đến gần nửa con dao.
Mọi người ai nấy đều hú hồn hú vía liền chạy hết ra bên ngoài.
Chỉ còn mỗi dì Hoan là vẫn nuối tiếc ở lại, muốn nói gì đó giúp cho Chu Hạ nhưng cũng bị Kha Luân mời đi nốt.
- Được rồi, dì đi...con đừng làm gì quá đáng với Chu Hạ nghe con!
Bà biết bây giờ đến Kha Mĩ Kì cũng chẳng cứu được Chu Hạ chứ đừng nói đến một vú nuôi nhỏ bé như bà đây.
Dì Hoan cũng không có lý do gì để nán lại, đành phải ngậm ngùi đi ra khỏi khu vực này.
- Anh...anh muốn làm gì?
Mọi người đã đi hết, trong không gian rộng lớn này chỉ còn mỗi đôi tình nhân.
Chu Hạ bắt đầu thấy lo sợ, sợ đến nỗi cô phải nắm lấy tay Kha Luân vuốt ve, nịn nọt mong anh nguôi giận nhưng anh lại thắng thừng gạt tay cô ra.
- Làm tròn nghĩa vụ của em!
- Không...!không, đừng ở đây...làm ơn đi mà, ưm.
Chu Hạ chẳng thể nào nói tròn hết câu bởi đôi môi của cô đã bị người đàn ông kia mạnh bạo ngậm lấy, không ngừng ra sức cắn mt, giày xéo.
Kha Luân thô bạo như muốn trả thù vì những lần mà cô xem thường, không tôn trọng anh vào đêm hôm qua.
Từ việc cô dám giở giọng giống mấy ả đào cho đến việc cô dám dùng vật nặng chặn trước cửa không cho anh vào trong, khiến anh phải làm bạn với muỗi nguyên cả một buổi tối.
- Em xin anh, chúng ta lên phòng đi có được không? Đừng làm ở đây...người khác sẽ thấy mất, huhu.
Mặc cho Chu Hạ đã cởi bỏ lớp mặt nạ ấy xuống, trở về với dáng vẻ ngây ngô, yếu đuối ban đầu ra sức cầu xin nhưng Kha Luân vẫn không chịu ngừng lại.
Anh nhẹ nhàng xoay phần lưng ghế có mt đệm kín mít hướng về phía cửa ra vào, để những người đang có ý định nhìn lén ngoài kia không thể thấy được một phần cơ thể nào của Chu Hạ ngoài tay và chân.
Rẹt.
Kha Luân thẳng tay giật phăng hàng cúc áo sơ mi trắng của Chu Hạ khiến những hạt cúc rơi lã chã phát ra tiếng động trên sàn nhà.
Cả hai đồi núi trắng hồng được bao bọc trong lớp áo ngực màu trắng đã kch thích mọi giác quan của người đàn ông, làm cho thằng nhỏ bên dưới của Kha Luân càng thêm rối loạn.
Mỗi lúc một phồng to.
Xoẹt.
Tiếng phi quần vang lên khiến Chu Hạ sợ hãi, rùng mình lên bần bật, cố nép, thu nhỏ người vào chiếc ghế nhất có thể, không dám nhìn vào con quái vật đang sừng sững trước tầm mắt kia.
Kha Luân không cởi bỏ một món đồ gì trên người, anh vẫn đang một thân chỉnh tề, chỉ có con khủng long đầy gân guốc, màu đỏ sẫm kia là lồ lộ ra bên ngoài không khí, ve vẫy trước người Chu Hạ.
Vì Chu Hạ đang mặt trên người chiếc váy học sinh màu đen với kiểu dáng xếp li, chỉ dài gần đến đầu gối nên Kha Luân không phải tốn sức cho việc thoát y giữa hai người, chỉ cần để bầu ng ực sữa của cô gái lộ ra đủ cho anh thưởng thức là được rồi.
Kha Luân nắm lấy đôi chân thon dài của cô dang rộng ra hai bên thành ghế, để người Chu Hạ hơi ngửa ra, bộ dạng của cô bây giờ như một con cá mắc cạn, không có sức kháng cự, vạt váy ngắn không đủ che đậy, chiếc quần chíp trắng tinh đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
- Anh muốn làm gì cũng được nhưng làm ơn về phòng đi mà, em không muốn ở đây đâu...lỡ như Mặc Cảnh đi vào thì em phải làm sao?
Nước mắt cô lã chã ra hai bên má mặt.
Chu Hạ kịch liệt, điên cuồng lắc đầu phản đối nhưng bỗng chốc lại làm cho Kha Luân thêm tức điên.
- Thì kệ em, không phải như vậy sẽ kch thích hơn sao?
Dù bùng nổ đến đâu thì Kha Luân vẫn dùng thái độ bình tĩnh để đáp trả Chu Hạ.
Ban đầu anh vốn dĩ chỉ định doạ cô nhóc này một chút rồi ôm cô lên phòng nhưng cô lại dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh thì Kha Luân đã thay đổi quyết định rồi, anh bắt đầu thích cảm giác hồi hộp kiểu vụng trộm này hơn rồi đấy.
- Kha Luân...khoang đã, anh...anh dạo đầu đi.
Em xin anh đấy!!
Kha Luân không dài dòng, những ngón tay càn rỡ ấy đã men xuống lớp váy cởi lấy quần chíp của Chu Hạ lúc nào không hay, vào lúc cô nhận ra thì đã quá muộn, quần chíp đã bị anh tháo đến mắt cá chân rồi.
Khi Kha Luân đặt người anh em của mình trước lối ra vào, chuẩn bị lùi về sau rồi ấn đến thật mạnh thì bỗng dưng Chu Hạ lại lên tiếng cầu xin anh.
Kha Luân nở một nụ cười nham hiểm, anh cuối người, để môi mình kề sát với nơi ẩm ướt của cô mà thì thầm.
- Sẽ không có màng dạo đầu đâu bảo bối, đây là hình phạt dành cho em!!
Nói xong anh thả lên trên hai cánh hoa một nụ hôn nhẹ rồi đứng lên th úc mạnh hông đưa [email protected] nhỏ vào sâu cơ thể cô đến lút cán.
- Áaaa...đau quá, hức.
Cuộc xâm nhập quá bất ngờ không một lời cảnh báo khiến Chu Hạ phải khóc thét, nơi nn mềm vì không được chăm sóc kĩ càng nên vẫn chưa tiết ra mật ngọt lại phải đón khúc củi thô to đến như thế lao vào cô thật sự không chịu nổi.
- Mới không làm vài ngày mà em đã trở nên chặt chẽ như này rồi à?
Kha Luân liên tục thôi thúc, truyền đến những lời nói ám mụi, thô thiễn vào vành tai cô gái, bên dưới không đợi được nữa mà đã bắt đầu luân động thắt lưng mặc cho cô gái dưới thân đang phải khổ sở biết bao nhiêu.
Chiếc ghế ngồi này nếu bình thường thì sẽ rất thoải mái, rộng rãi nhưng bây giờ nó lại không đủ diện tích để Chu Hạ có thể trở người, cô khó khăn dùng hai tay bấu chặt vào hai bên thành ghế để cơ thể không bị rơi xuống dưới.
- Em cứ cắn chặt như vậy là muốn bức chết anh sao?
- Không phải...anh dừng lại đi, em đau quá.
Làm ơn rút ra rồi dạo đầu đi mà.
Chu Hạ khóc lóc thảm thiết cầu xin Kha Luân dù biết những lời nói ấy chỉ là gió thoảng qua tai mà thôi, nhưng nơi đó của cô thật sự rất đau, rất rát.
Có lẽ vì hơn một tuần mới được đem ra sử dụng nên khó có thể thích ứng và chậm tiết ra thứ nước dùng để bôi trơn.
Nhìn Chu Hạ đau đơn đến nhăn mặt như vậy Kha Luân đã có chút mềm lòng, nhưng đã tiến vào rồi thì rút ra làm sao được, anh vẫn liên hồi đỉnh hông về trước nhưng lần này anh dùng tay day day phía trên nơi [email protected] hợp với mong muốn có thể kch thích được cơ thể thể nhạy cảm của Chu Hạ.
- Đã đỡ hơn chưa?
Nhờ những động tác thuần thục từ bàn tay ma thuật ấy mà cô bé yếu ớt bên dưới đã dần thích ứng được với nhịp điệu luân động của anh, nơi ấy cũng dần trở nên trơn trượt hơn trước, môi nhỏ Chu Hạ đã dần để thoát ra những tiếng kêu rủ rỉ, ám muội.
- Hức...vẫn chưa, em mỏi lưng quá.
Vẫn chưa? Chu Hạ đang nói dối một cách trắng trợn, nhưng cô mỏi người là thật, vừa ngồi vừa làm như thế này thật sự rất mệt, dù biết làm trên giường hay làm trên ghế cũng là làm nhưng nằm trên giường thật sự sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
- Chu Hạ...anh đến đón em đi học này.
Em còn ngủ ở trên phòng sao?
Cả hai người đang chìm đắm trong cơn men tình thì bỗng nhiên bên ngoài vọng lên giọng nói dõng dạc của Mặc Cảnh làm Chu Hạ giật mình, bối rối, mọi loại cảm giác đều bất ngờ xuất hiện khiến nơi mềm mại co rút đến cực hạn đến nổi Kha Luân phải thay đổi cả nét mặt, trên trán đổ ra đầy mồ hôi hột.
- Chu Hạ...em có trong này không?
Giọng nói càng lúc càng to hơn như anh ta đã đến gần đây.
Chu Hạ hoảng loạng dẫy nẩy cả người, liên tục đẩy người Kha Luân ra xa nhưng không được, cô bất chấp chắp tay cầu xin anh.
- Làm ơn đi Kha Luân...anh làm gì đó đi mà...Mặc Cảnh anh ấy sắp vào trong này rồi...ưm.
Trong lúc Chu Hạ đang sợ tụt quần vậy mà Kha Luân vẫn còn tâm trạng để hôn cô, Chu Hạ vùng vẫy, đập liên hồi vào lòng ngực của tên đàn ông xem trời bằng vung ấy rất nhiều lần nhưng vẫn không xi nhê, Kha Luân vẫn trằn trọc mt lấy mt để hai cánh môi khiến Chu Hạ bất lực đến oà khóc.
- Suỵt...!không muốn bị phát hiện thì im lặng.
Kha Luân vớ lấy chiếc [email protected] lót của Chu Hạ nhét vào trong túi quần, một tay nhấc bổng cơ thể cô ra khỏi ghế ngồi, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này vậy mà Kha Luân vẫn rất từ tốn, thanh lịch, anh không hề có tí nào là lo lắng hay hoảng hốt giống cô nhóc nhát gan kia.
Nơi [email protected] hợp vẫn dính liền không rời ra dù chỉ một chút, anh hơi nâng cao mông Chu Hạ, để cô tự bám vào người mình, bởi anh còn việc khác phải làm đó là lau sạch những vết tích nhớp nháp trên ghế.
Xong việc anh ôm Chu Hạ di chuyển đến phía sau lưng tủ chén, vừa lúc hai người khuất bóng thì cũng là thời điểm Mặc Cảnh đi vào bên trong.
- Ngại quá cậu Cảnh đến đây tìm Chu Hạ sao? Thật phiền con quá nhưng dì phải nói là lúc nãy con bé đã ra ngoài với Kha Luân rồi, khi khác con hãy đến nha.
Dì Hoan đang làm vườn phía sau nhà nhưng hay tin Mặc Cảnh đến bà lập tức bỏ hết tất cả, đến tay dính đầy tro trấu còn chưa kịp rửa chạy vào trong nhà ngăn cản bước chân của Mặc Cảnh.
- Vậy xin phép dì con về.
Dì Hoan tiễn Mặc Cảnh ra đến tận xe, chờ đến lúc anh hoàn toàn rời đi thì bà mới thở phào.
Sau đó bà vội trở về với công việc đang dang dở của mình.
[...]
- Kha Luân...anh có thể đi đàng hoàng được không?
Sau khi xác nhận là đã an toàn anh cũng không muốn đứng làm với Chu Hạ nữa, mỏi chân chết đi được hà.
Dù mọi người đã ra ngoài hết rồi, trong nhà không có ai nhưng Kha Luân mở tủ chén lấy ra một chiếc khăn bàn còn mới quấn xung quanh cơ thể hai người, cùng cô đi lên trên phòng.
Mỗi lần bước đi của anh là một cực hình đối với Chu Hạ.
- Chậm thôi...
Vừa vào đến phòng anh liền cùng cô ngã người lên giường, anh bỗng chốc hoá thân thành một con hổ đói lâu ngày, cường độ ra vào còn nhanh hơn khi nãy khiến Chu Hạ chịu hết nổi phải lên tiếng kêu ca.
Kha Luân như mất đi hết lý trí.
Đúng! Anh là con hổ đói, anh đã nhịn nhục cả tuần nay rồi.
Bây giờ anh không thể kiên nhẫn với Chu Hạ được nữa.
Kha Luân ghì chặt Chu Hạ vào lòng như muốn ép cô hoà làm một thể với mình luôn vậy, những cú thúc đẩy dồn dập làm cho cô gái trong lòng phải hét lên đến khàn cả giọng.
- Anh yêu em, anh thật sự yêu em!!
Ba từ " anh yêu em " lần này là Kha Luân đặc biệt dành cho Chu Hạ.
Nhưng bởi vì bị anh nhiều lần nhận nhầm thành cô gái lúc trước nên bây giờ cô không còn thiết tha gì với những lời này nữa.
Cũng vì anh quá thiếu sót trong lời nói đã gây ra một hậu quả nghiêm trọng.
Yêu em? Nhưng em nào thì Kha Luân không nói ra.
Còn trong tâm trí Chu Hạ đã mặc định những lời yêu đấy là dành cho người chị quá cố chứ không phải cho cô.
- Không...em, em không phải người đó mà..