[...]
- Phí sức thôi...dù chị có đánh bao nhiêu lần thì em cũng sẽ không khuất phục đâu.
Vì phải giả dạng là một người chị đang dạy dỗ em gái của mình nên người nên cô ta chẳng dám đánh đâu khác ngoài hai bắp chân của Chu Hạ.
Nhưng vì một vùng da thịt bị tác động vật lý nhiều lần và lặp đi lặp lại nên bây giờ nhìn hai bắp chân của cô rất ghê rợn, đầy dấu lằng đỏ xanh tím thậm chí có nơi còn đang bị rỉ máu.
Chu Hạ cũng chẳng thể trốn chạy hay phản kháng vì cả, vì cô đều bị mọi người hợp sức vây giữ.
A Tình cũng chỉ là một cô bé non nớt, là người làm trong nhà nên chẳng thể giúp được gì cho cô cả.
Nhưng vì cô bé đấy không đủ can đảm để nhìn Chu Hạ như vậy nên đã chạy vào trong phòng mất rồi.
- Em lì đòn thật...!nhưng hôm nay chị mà không dạy được em thì không phải là Hương Diên nữa.
Tôi đánh mệt rồi, mấy người lôi nó ra bắt đứng ngoài nắng cho tôi, không ai được cho nó ăn cơm.
Đợi đến lúc nó chịu nhận lỗi thì mới được vô nhà nghe rõ chưa?
Đánh cũng đã đánh, chửi cũng rất nhiều làm Hương Diên hết sức mệt mỏi, cô ta không muốn lãng phí thời gian của mình nữa nên liền vứt roi xuống sàn, dặn dò ít điều rồi bỏ đi một mạch lên phòng.
- Anh vào đây làm gì? Không sợ mọi người nhìn thấy sao?
Cô ta vừa đóng cửa phòng thì đã nhìn thấy một người đàn ông nằm chễm chệ trên giường của mình.
- Đừng nóng...em yêu nóng sẽ mau già.
Đến đây anh thương nào.
Hắn ta ngồi thẳng dậy giơ tay về phía Hương Diên ý muốn cô ta sà vào lòng mình.
Cứ ngỡ tức giận càng thêm tức giận nào ngờ vài giây sau đó cơ mặt của cô ta liền dãn ra, thả người nằm lên trên giường.
- Anh Khuyển...đừng như vậy, em đang đến kì kinh nguyệt.
Hôm qua chúng ta đã làm cả một đêm rồi mà.
Hương Diên gọi người đàn ông này với một cái tên hết sức dung tục.
Nhưng trái ngược với cái tên xấu xí đó thì vẻ ngoài của hắn ta hết sức cao ráo, gương mặt đẹp trai có đôi chút đường nét giống với Kha Luân.
- Ưm...bẩn lắm, em vừa mới nhờ con nhỏ đó đi thay gra giường xong.
Tên đàn ông đấy không ngại vết bẩn mà dứt khoát luồng tay vào trong vạt váy ngủ của cô ta.
Vừa đi vào thì hắn ta đã chạm tới được nơi non mềm mà mình đã sử dụng gần mười năm qua, tuy là vậy nhưng nó vẫn còn rất tốt, tháng nào cũng được đem đi bảo dưỡng nên lúc nào cũng trong tình trạng nhiều nước nhiều cái.
Phựt.
Cô ta cũng chẳng phải trinh nữ nên mỗi lần đến tháng không hề dùng thứ băng vệ sinh vướng víu, dầy cộm kia mà sử dụng một chiếc cốc nguyệt san nhỏ gọn, thuận tiện.
Anh ta nắm lấy phải đuôi cốc rồi dùng tí lực rút ra, miệng cốc bám dính với cửa động đã làm phát lên một tiếng kêu khiến ai cũng phải đỏ mặt.
- Anh không chê...!kiếm nhuốm máu thì mới kích thích đúng không em yêu.
Một giờ sau.
- Em tự lau chùi đi nhé, anh phải đi rồi nhỡ có người vào thấy thì chết cả lũ đấy.
Hương Diên sau một tiếng vận động thì bây giờ cô ta đã nằm xụi lơ trên giường co giật nhẹ vì khoái cảm vẫn chưa vơi đi.
Có thể nói bây giờ phần thân dưới của cô ta không còn gì nhớp nháp hơn nữa.
Máu dơ cùng với mầm mống mà người đàn ông để lại đã tạo nên một mớ hỗn độn trông rất kinh mắt.
Anh ta sau khi thoải mái, trút ra được gánh nặng xong thì liền kéo quần đứng lên mà không có một ý nghĩ gì lo lắng hay chăm sóc cho người phụ nữ của mình sau khi làm chuyện đấy.
Anh ta đi đến trước bàn trang điểm ngồi tại đó một lúc lâu rồi theo đường thang dây được mắc trên cửa sổ nhảy ra bên ngoài.
[...]
- Anh về rồi à? Cơm vừa mới được dọn ra, anh đến đây ăn cơm với em luôn đi.
Bây giờ là bảy giờ tối, và Kha Luân vừa từ bệnh viện về nhà.
Anh xách áo vest trên tay, vừa vò đầu vừa đi vô nhưng chưa gì hết thì Hương Diên đã nhanh chân chạy ra đón anh rồi.
- Ừm.
Hương Diên muốn nhào đến ôm anh nhưng Kha Luân đã né sang một bên làm cô ta hụt chân suýt nữa thì ngã mất hàm tiền đạo của mình.
Anh ừ hử một tiếng rồi bỏ lại cô ta phía sau bước nhanh vào trong nhà tìm kiếm hình bóng của cô gái khác.
- Khụ...gọi Chu Hạ ra đây phục vụ tôi và Hương Diên dùng bữa.
Kha Luân là ông chúa sỉ diện, trong lòng rất nhớ nhung người ta nhưng lại ngại đi tìm.
Anh ngồi xuống ghế rồi hắng giọng ra lệnh cho người giúp việc đứng cạnh đó.
- Dạ...dạ
Người giúp việc cứ đứng đó lắp ba lắp bắp, ngoài một chữ " dạ " ra thì chẳng nói thêm được gì nữa.
Kha Luân mệt mỏi xoa thái dương rồi quay sang trừng liếc cô ta.
- Huhu, cậu chủ ơi...chị Hạ ngất rồi.
Mới vài giây đây thôi Kha Luân vẫn còn có tư tưởng rằng Chu Hạ nhát làm nên đã trốn ở trong phòng.
Vào thời điểm anh muốn tự mình vô trong lôi cô ra ngoài này thì đột nhiên A Tình khóc lóc chạy đến.
- Người đâu mang con nhỏ này ra đi, đừng làm phiền cậu chủ dùng bữa!
Hương Diên và đám người đồng minh của cô ta đã sợ đến xanh mặt.
Bọn họ nhanh ngọn đến khống chế A Tình, muốn lôi cô bé đi.
- Dạo này các cô lộng hành quá nhỉ? Muốn tự thay tôi quyết định mọi chuyện luôn à?
Kha Luân trầm giọng cảnh cáo cô ta.
Sau những lời nói tưởng chừng như bình tĩnh ấy là cả một bầu trời sôi sục trong anh.
Ầm!
Kha Luân phất tay ra lệnh cho những người kia trả lại tự do cho A Tình.
Anh đứng lên, đá vào chiếc ghế đang cản đường mình.
Kha Luân đánh mắt ra hiệu cho A Tình chạy trước dẫn đường còn mình bước theo phía sau.
Chỉ có mất một hai phút thì Kha Luân đã đến được vị trí của cô rồi.
- Các người đã làm gì Chu Hạ vậy hả?
Cảnh tượng trước mắt khiến cơn tức giận của Kha Luân như bùng nổ.
Chu Hạ đang được cột vào một gốc cây xanh, trên người tồn tại vô số vết thương, da dẻ thì đã đổi sang màu tìm tái cứ như một xác chết vậy.
Chát.
Một trong những người làm đi theo cô ta lo sợ, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại bị Hương Diên tiến đến tát mạnh vào mặt.
Rồi cô ta sỗ sàng cướp lời.
- Tôi đã nói thế nào? Tôi chỉ bảo cô đưa Chu Hạ ra ngoài này đứng phạt khoảng mười lăm phút mà cô lại để mọi chuyện thành ra như thế này là sao? Cô để lỗ tai đi ăn đám giỗ trong lúc tôi dặn dò à?
Người giúp việc trợn tròn mắt ấm ức, cô ấy không ngờ bản thân mình lại trở thành kẻ thế tội cho người khác thế này.
- Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho ngoại cô thật tốt!
Để tránh cô ấy tức nước vỡ bờ khai ra hết một lũ thì Hương Diên đã dùng khẩu hình miệng và ánh mắt để cảnh cáo cô ta.
Ý chí đấu tranh vừa chớm nở đã bị dập tắt một cách phủ phàng, cô gái đó chỉ biết cuối đầu nhận hết lỗi về mình.
- Tránh sang một bên, đợi một lát nữa tôi sẽ đích thân xử lý các người.
Kha Luân cởi trói, bế cơ thể nhẹ tênh của Chu Hạ chạy thật nhanh vào trong nhà.
- Hức, tôi biết là làm như vậy rất thiệt cho cô, nhưng không thể để cả lũ chết chùm được.
Tôi sẽ ráng khuyên nhủ anh ấy nhẹ tay nên cô đừng quá lo sợ.
Hương Diên ôm cô gái giúp việc kia vào lòng mà dụ dỗ, nói ra những lời ngon ngọt để thuyết phục cô ấy.
Lần này là do Hương Diên sơ xuất, sau khi trải qua cuộc hoan ái kịch liệt với người đàn ông kia thì quên bén mất việc phải giải quyết Chu Hạ trước khi Kha Luân trở về.
Mà cô giúp việc này cũng vì canh gác lâu quá vẫn không thấy lệnh mới của cô chủ và sợ Chu Hạ không đứng nổi nên mới cột vào cây như thế.
[...]
- Hạ Hạ...em tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.
Chu Hạ đã được Kha Luân bế lên trên văn phòng của mình.
Cô gái nhỏ nằm trên giường với hơi thở yếu ớt, môi mộc khô khốc, da thịt nóng hổi như có lửa đốt vậy.
Kha Luân vội chạy cái ẻn xuống nhà một lần nữa, anh tháo luôn cái hộp y tế được treo trên tường rồi bưng nó bỏ chạy về với cô.
- Tận độ!!
Bộ váy trên người Chu Hạ đã được Kha Luân xé bỏ, anh tiến hành đo thân nhiệt cho cô nhưng khi nhiệt kế vừa mới đặt vào nách thì màn hình cảm biến đã nhanh chóng nhảy số đến chóng mặt.
Kha Luân không chần chừ mà bắt đầu chuẩn bị kim tiêm và dây dẫn để truyền nước biển cho Chu Hạ vì cơ thể cô bây giờ đang bị mất nước trầm trọng.
- Em không có ăn trộm...huhu, em không có lấy mà.
Trong lúc anh đang cặm cụi tìm mạch máu để đâm vào thì phía trên đỉnh đầu có giọng nói phát ra.
Khi nhìn lên anh mới thấy cô đang mếu khóc, khoé mắt đã ướt đẫm những giọt nước nóng hổi.
- Rồi rồi em không lấy, em không sai gì hết.
Kha Luân chồm lên dựng người Chu Hạ ngồi dậy để cô gục mặt lên vai mình mà dỗ dành, Chu Hạ bây giờ đã lên cơn mê sảng, mặc dù là cô đang khóc, đang nói với anh nhưng thực chất cô vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh.
Kha Luân vẫn chưa biết nguyên do là gì nhưng trước hết cứ phải ùa theo cô cái đã.
Cảm nhận được cô đã không còn quậy nữa anh liền đặt cô nằm xuống tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
Năm phút sau.
- Nước như vậy cũng đã đủ ấm rồi nhỉ?
Kha Luân ngồi trong nhà tắm với một thau nước nhỏ, anh đã tiêm thuốc và truyền nước cho cô xong rồi, bây giờ phải lau người và sơ cứu những vết bầm trên chân cô nữa thôi.
- Nóng...nóng quá.
Anh vừa bê thau nước ra bên ngoài thì đã nghe được tiếng than vãn của Chu Hạ.
Cô nằm đấy mà uốn éo cơ thể của mình thế mà anh không hề lo lắng đến cánh tay được gắn kim tiêm của cô vì anh đã dùng dụng cụ cố định nó một chỗ rồi.
- Chết tiệt...ai mà ra tay nặng thế này!!
Kha Luân lật ngược bắp chân Chu Hạ lên xem mà không khỏi tặc lưỡi.
Nếu mà không được sơ cứu cứ để trần như vậy thêm ngày mai nữa thì đằng nào cũng bị nhiễm trùng, lâu dần sẽ dẫn đến hoại tử.
Anh dùng khăn ướt lau nhẹ đi những đường máu dài dính trên da thịt Chu Hạ trước, sau đó sát khuẩn, thoa thuốc rồi dùng băng gạt quấn lại để hạn chế vi khuẩn xâm nhập vào vết thương..