- Mặc kệ anh, mau đưa tôi về.
A Tình rời khỏi vòng tay của Mặc Cảnh rồi ôm lấy đồ của mình chạy nhanh vào nhà tắm.
Để lại một mình anh ta ngồi bần thần bên ngoài.
Thật sự là chưa có một cô gái nào dám từ chối anh luôn đấy.
Và A Tình là người đầu tiên.
Anh dù gì cũng là đàn ông con trai, từ nhỏ đã được ba mẹ dạy phải biết chịu trách nhiệm cho những hành động của mình, và anh chỉ đang làm theo lời của họ mà nhỉ.
Chứ bây giờ không lẽ anh ăn con người ta xong thì liền quất ngựa truy phong? Rồi mặt mũi, danh dự của Mặc Gia sẽ cứ như vậy mà sụp đổ mất.
Với cả tình cảm của Mặc Cảnh dành cho Chu Hạ đã vơi đi từ lúc nào anh cũng không biết nữa.
Chỉ biết bây giờ Chu Hạ đối với anh chỉ là một người em gái không hơn không kém mà thôi.
Tiệc sinh nhật này cũng vì Thục Mai mà tổ chức chứ anh cũng chẳng còn mong muốn, thiết tha gì về sẽ gây được ấn tượng với Chu Hạ hay để cô cảm động mà đáp lại tấm chân tình của mình nữa.
Có lẽ tình cảm khi đó của anh cũng chỉ là nhất thời lướt qua.
Không sớm cũng muộn cũng sẽ tan biến.
- Nhóc này...em dám không nhận ra anh!!
Mặc Cảnh bức bối, bực tức, anh vò tai bứt tóc rồi ngang nhiên ở trần ở truồng mà đi về hướng nhà tắm, không ngần ngại xô cửa đi vào bên trong.
- Áaaa...cái tên này, anh cút đi cho tôi.
Được nhìn rõ cận cảnh cái thứ chơi mình vào đêm hôm qua mà A Tình không khỏi giật mình, cô ngại ngùng che kín lấy đôi mắt rồi quay người về phía sau.
- Có nhận ra anh không?
Mặc Cảnh nắm lấy đôi tay cô ép sát lên tường.
Điều này càng khiến cho A Tình càng thêm sợ hãi.
Ánh mắt của anh từ trên cao nhìn xuống chỉ nhìn thấy được mỗi đỉnh đầu của cô gái.
Nếu đứng ra đo thì nhìn anh chẳng khác nào người khổng lồ so với cô.
Sự chênh lệch chiều cao này thật là bất tiện quá đi mất.
- Lạnh...lạnh mông.
Mặc Cảnh không muốn phải cuối người nói chuyện với cô nên anh đã quyết định cặp nách A Tình đặt cô lên nắp bồn cầu lạnh lẽo khiến cô phải thốt cả lên.
- Cũng đúng...em không nhận ra anh cũng phải thôi.
Mặc Cảnh bỗng nhiên xoa cằm như một lão già.
Mắt hướng lên trần nhà như đang suy tư điều gì đó.
Có một sự thật là giữa A Tình và Mặc Cảnh không phải lần đầu gặp mặt.
Và điều này Mặc Cảnh chỉ mới nhận ra vào thời điểm anh và cô đang ở tư thế doggy thôi đấy.
Hai người họ đã từng va chạm vào nhau vào bốn năm về trước.
Nhưng mà lúc đó anh lại mang mũ kết còn bồi thêm một chiếc khẩu trang màu đen che kín hết mặt mũi mới ức chứ.
Vào khoảng thời gian ấy, đang ở độ tuổi nổi loạn nên Mặc Cảnh với cha có xảy ra một số cự cãi, cũng vì giận cha báo mẹ mà anh đã quyết định dọn ra bên ngoài ở riêng vài tháng và không nhận bất kì chu cấp nào từ gia đình.
Anh vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc của buổi chiều hôm đó.
Trong lúc Mặc Cảnh đang phải trốn chạy vì bị bọn đàn anh cấp trên ganh ghét và đuổi đánh.
Khi anh cuống cuồng, sắp bị dồn vào bước đường cùng thì A Tình trong bộ trang phục con gấu, trên tay còn mang theo một xấp tờ rơi bất ngờ xuất hiện như một vị thiên sứ đến cứu vớt lấy anh.
A Tình giúp anh ngụy trang vào trong bãi rác lớn gần đấy và đã thành công lừa gạt được đám côn đồ kia.
Tuy cách cứu người của cô có hơi bốc mùi một tí nhưng cũng xem như giúp anh thoát khỏi một trận đòn không đáng có.
Kể từ ấy Mặc Cảnh liền hiểu ra rung động trong lần gặp mặt đầu tiên là có thật.
Ánh mắt trong trẻo, nụ cười như ánh ban mai ấy đã hấp dẫn lấy tâm trí của anh.
Nếu như A Tình chọn cách nán lại thêm ít phút nữa thì có lẽ hai người đã giữ được liên lạc cho đến bây giờ luôn rồi.
Nhưng vì công việc nên cô đã bỏ đi ngay sau khi anh an toàn.
Vì sợ sau này khi cô lớn lên mọi đường nét trên khuôn mặt sẽ có nhiều sự thay đổi nên vào lúc A Tình ngoảnh đi anh đã dùng ánh mắt tinh tường của mình tìm ra một đặc điểm nhận dạng trên cơ thể của cô.
Và thứ anh tìm được chính là vết bớt hình cánh hoa xinh xắn nằm ở phía sau mang tai của A Tình.
Đã bao năm trôi qua, cứ ngỡ là anh đã dần quên mất sự hiện diện của cô luôn rồi, và Mặc Cảnh cũng đã có một khoảng thời gian nảy sinh tình cảm với một người con gái khác.
Nhưng...người tính không bằng trời tính.
Câu này anh thừa nhận là nó rất đúng, anh không ngờ được hai người lại gặp lại ở ngoài hành lang và nhận ra nhau khi đang ở trên giường như thế.
Và đặc biệt hơn là vào thời điểm anh đã trở thành một phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình, không phải là một thằng nhóc suốt ngày chỉ biết long bong, báo cha báo mẹ nữa.
Cảm giác đêm qua thật tuyệt vời, anh được ôm cô vào lòng, được cô chủ động hôn lấy thì mọi sự kiềm hãm trong anh đã bay mất từ lâu rồi.
Một phần cũng vì muốn được nếm hưởng mùi vị ăn trái cấm là như thế nào nên anh cứ thế mà làm theo lý trí mách bảo và ham muốn nguyên thủy của bản thân.
Nhờ trải qua những cảm xúc thăng trầm ấy đã giúp anh càng chắc chắn hơn cô nhóc này mới chính là một nửa phù hợp nhất với mình.
Cho nên sớm muộn gì A Tình cũng sẽ là của anh, sớm một tí thì càng tốt chứ sao.
Cứ coi như là đánh dấu chủ quyền.
- Đồ thần kinh!!
A Tình đanh đá giơ cái chân ngắn của mình lên đạp đòi chửi rủa anh.
- Em còn nhớ những gì diễn ra vào năm em mười ba tuổi không?
Mặc Cảnh điềm tĩnh bắt lấy chân cô rồi đặt lại xuống dưới.
Điều anh quan tâm nhất bây giờ là làm sao để A Tình nhận ra và có tình cảm với anh mới là vấn đề cần nan giải lúc này.
Anh dịu dàng xoa mặt cô rồi hỏi.
Nhưng đáp lại anh là những câu nói hụt hẫn hơn bao giờ.
- Không...tôi không nhớ gì hết!
[...]
- Chết cha...!mình để quên em ấy rồi!!
Chu Hạ cùng Kha Luân đã về tới biệt thự sau một đêm đi ở ké nhà người ta.
Trên suốt quãng đường cô cứ ngơ ngơ, cảm thấy thiếu thiếu thứ gì nhưng lại chẳng có thể nhớ ra được.
- Kha Luân...anh đi đón A Tình có được không? Con bé vẫn còn ở Mặc Gia chưa thấy về.
Kha Luân vừa về đến nhà đã vội chạy lên lầu tắm rửa và thay quần áo.
Rất lâu sau mới thấy anh trở xuống với một thân chỉnh tề, trên tay còn cầm theo cặp táp để chuẩn bị đi đến bệnh viện.
- Em yên tâm...cô ấy sẽ có người đưa về thôi.
Kha Luân bỗng nhiên bước tới ôm lấy Chu Hạ rồi còn làm hành động vuốt vuốt, xoa xoa mái tóc của cô.
Sau đó tặng cho cô một cái hôn tạm biệt lên trán rồi bỏ đi ra xe.
- May là vẫn vớt vát được một sợi.
Kha Luân ngồi trong xe mà ngắm nhìn lòng bàn tay còn vươn lại một sợi tóc của Chu Hạ.
Tóc cô mềm mượt, chắc khỏe vô cùng, anh phải xoa qua xoa lại nhiều lần mới kiếm được một sợi tóc rụng của cô đấy.
Kha Luân cẩn thận cầm lấy nó rồi cho vào túi zip nhỏ sạch sẽ được dán tên đàng hoàng.
[...]
Bệnh viện Maxim.
- Đem hai mẫu tóc này xuống phòng xét nghiệm hộ tôi, kết quả bắt buộc phải có ngay trong ngày hôm nay.
Kha Luân lấy ra hai mẫu tóc khác nhau, một bên là của Chu Hạ, anh vừa lấy được tức thì.
Một bên là của Hương Diên, anh lấy được từ trong những cây lược của cô ta.
Nhưng mà nói đến đây mới nhớ, Hương Diên đi sáng giờ rồi nhỉ?
- Ồ...!được thôi.
Kết quả sẽ có ngay vào một giờ sau.
Ung Trì cầm hai túi zip trên tay mà lắc qua lắc lại trước tầm mắt của mình.
Anh ta không cần phải hỏi nhiều vì đã biết được mục đích của Kha Luân khi làm việc này rồi, chứ ai hơi đâu mà rảnh mang hai chị em ra xét nghiệm ADN đâu chứ.
Chỉ có thể là anh đang nghi ngờ cô gái Hương Diên kia là giả mạo mà thôi.
- Giám đốc bắt đầu nghi ngờ cô Hương Diên khi nào vậy?
Ung Trì đã mang hai mẫu tóc của Chu Hạ và Hương Diên xuống gởi cho phòng xét nghiệm rồi trở lại chỗ cũ vì muốn nghe Kha Luân kể chuyện.
- Từ những ngày mà tôi bắt Chu Hạ về đây.
Tính cách của cô ấy khác hẳn so với lúc trước.
Chắc cậu cũng cảm nhận được.
Anh không muốn phải làm như vậy đâu.
Vì nể tình cũ Kha Luân đã nhắm mắt làm ngơ nhiều lần và tự bảo với mình rằng tất cả chỉ là do anh quá nhạy cảm về vấn đề tính cách của một con người nên mới suy đoán linh tinh như vậy, vì tính cách không thể cố định mãi được, nó sẽ phải bị biến chất nếu sống trong một môi trường khác một khoảng thời gian lâu dài.
Nhưng đến những gì mà cô ta đã làm trong ngày hôm qua thì anh không thể tha thứ được nữa.
Vào buổi sáng sớm, lúc Chu Hạ còn đang say giấc thì Kha Luân đã thức tỉnh và nhờ Ung Trì điều tra về sự việc tối qua.
Đúng lúc Kha Luân vừa về đến biệt thự thì cậu ta đã gửi những đoạn camera quan trọng mà mình lấy được ở Mặc Gia thông qua việc hack địa chỉ IP qua cho Kha Luân.
Kha Luân phải tốn hàng chục phút ngồi kiểm tra.
Phải xem nốt đến video cuối cùng thì Kha Luân có thể dám chắc rằng người làm ra những chuyện bị ổi đó là Hương Diên.
Cô ta không những muốn giăng bẫy để lên giường với Kha Luân mà cả Chu Hạ và A Tình cũng bị dính đạn.
Chỉ là Chu Hạ không động vào ly sinh tố đó nên chẳng bị làm sao cả.
Có mỗi A Tình...nhưng cũng hên là cô bé này rơi vào tay Mặc Cảnh, chứ nếu là một lão già bụng bự hay một tên ất ơ nào đó thì anh không biết hậu quả nó sẽ nghiêm trọng như thế nào nữa..