Mười ngày sau.
- Nếu ngày mai mà vẫn không có chút tiến triển gì mà thì cứ trực tiếp bắt cô ta giam lại cho tôi.
Kha Luân đã hơi mất kiên nhẫn trong việc chờ đợi, hôm nay là vừa tròn một chục ngày kể từ hôm đó, nhưng đến một cuộc gọi của Hương Diên anh cũng chẳng nhận được, cứ như cô ta đang ở ẩn, không liên lạc cho bất kì ai vậy đó.
Ban đầu anh định chờ điều tra ra danh tính và bắt giữ được một người thân cận của cô ta đem ra tra khảo trước để nhận định được Hương Diên là còn sống hay đã mất rồi mới tiến hành phanh phui sự thật.
Không phải là do anh thích lòng vòng mà anh chỉ sợ một điều là Hương Diên thật sự vẫn còn sống, cô ấy đang bị nhốt ở một nơi nào đó, vì suy cho cùng vị canhe sát lúc trước cũng chưa từng nhìn thấy xác của Hương Diên mà.
Nên xác của Hương Diên nằm ở đâu vẫn đang là một con số ẩn, chưa tìm thấy xác thì cứ giữ hi vọng là cô ấy bình an đi, cho dù tỉ lệ điều này trở thành sự thật là rất thấp.
Và nếu như anh quá nóng vội thì nhỡ đâu Hương Diên giả kia có đồng minh khác ở bên ngoài, biết được cô ta gặp nguy hiểm, mà Hương Diên hàng thật đang ở trong tay bọn chúng thì sẽ gây bất lợi đến mạng sống của cô ấy.
Ngoại trừ việc này thì mấy ngày qua Kha Luân vẫn phải chịu một áp lực rất lớn về mặt tình cảm.
Cái tát của Chu Hạ anh vẫn còn nhớ rất rõ, tuy không đau nhiều nhưng ánh mắt của cô khiến anh đã sống trong nỗi day dứt.
Chu Hạ thì lại trở thành một con người khác, cô đã không còn cười nói như lúc trước nữa rồi, đôi mắt hồn nhiên đã chứa đầy những nỗi tiêu cực, luôn tránh né mỗi khi vô tình nhìn thấy anh.
Một cơ hội đấy đúng thật là anh đang giữ rất chặt, trôi qua mười ngày nhưng anh đã cố gắng hết mức có thể từ việc tiếp xúc với Hương Diên, cho đến những lời ăn tiếng nói, hành động anh đều xem xét kĩ càng rồi mới đưa qua quyết định.
Nhưng trong suốt hơn một tuần anh vẫn chưa được nói chuyện, chưa được ôm, hôn cô gái nhỏ cũng vì ba cái chuyện quái quỷ này đã khiến Kha Luân không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ anh không còn quan tâm đến việc Hương Diên còn sống hay là không, chỉ muốn bắt gọn cô gái kia rồi giết quách đi cho rồi.
Reng...reng...
- Điện thoại reo kìa giám đốc.
Kha Luân vì quá mệt mỏi nên anh đã đổ gục xuống mặt bàn mà tịnh dưỡng.
Dường như anh có chút buồn ngủ nên đã thiếp đi được ít phút, mới không để ít được điện thoại mình đang reo cho đến khi Ung Trì đập vai nhắc nhở thì anh mới giật mình tỉnh dậy.
- Là điện thoại của Hương Diên, có một dãy số lạ không lưu tên gọi đến cho cô ta.
Điện thoại của anh bị lật úp màn hình xuống bàn, lúc đầu anh không thể hay biết nên đã định nổi giận vì có người làm phiền nhưng khi biết được mọi chuyện không phải như mình đã nghĩ, vội lấy lại được bình tĩnh.
Ngồi lên ngay ngắn chờ đợi xem Hương Diên sẽ nói gì.
" - Con gái...cha mẹ nhớ con nhiều lắm.
Sao lâu rồi mà con không chịu gọi về cho cha mẹ vậy?
- Hai ông bà nhớ tiền của tôi thì đúng hơn...lại hết tiền nữa rồi chứ gì? Đợi một một chút tôi sẽ chuyển cho bà.
Sau này cần việc gì thì gọi cho anh Khuyển rồi anh ấy sẽ báo lại cho tôi, đừng gọi vào số máy này nữa...Tút...tút.
"
Hương Diên đó cũng thật là phũ phàng, vừa dứt lời đã ngay lập tức dập máy khiến người đàn bà tự xưng là mẹ kia không thể nói thêm được gì nữa.
Nhưng mà cũng mặc kệ cô ta, anh không quan tâm đến mối quan hê giữa Hương Diên và mẹ cô ta thế nào.
Anh chỉ vui vì bây giờ anh đã biết được manh mối để tiếp tục điều tra rồi.
- xx...dựa theo số này tìm vị trí của người phụ nữ vừa nãy cho tôi.
Chỉ còn đúng hai ngày nữa là tôi phải bay rồi, việc này nhất định phải được giải quyết nhanh nhất có thế.
Kha Luân gửi số điện thoại qua cho Ung Trì để anh ta tiến hành tìm kiếm vị trí của người vừa nãy.
Ung Trì nhanh chân chạy đến bàn làm việc của mình, phong thái nghiêm túc, tập trung trong công việc đã được toát lên.
- Không phải sim rác, vậy thì sẽ dễ dàng hơn rồi.
Ung Trì nhập dãy số điện thoại vào máy tính, bước đầu cần phải xác định xem thử đây có phải là sim rác dùng vài lần rồi vứt hay không.
Nhưng thật may là nó là sim thật, đã được sử dụng lâu năm rồi, điều này có nghĩa là chỉ cần mất chưa tới năm phút thì đã có thể tra ra được địa chỉ nhà của người đó.
- Ra rồi...vị trí nằm ngay trong thành phố này, cách bệnh viện của chúng ta khoảng năm mươi cây số.
Dấu chấm đỏ thể hiện cho vị trí của bà ta đã được hiện rõ mồn một trên màn hình máy tính, Kha Luân kí nốt vào một tập văn kiện cuối cùng rồi cũng chạy đến xem thử tình hình.
- Đến đó ngay bây giờ.
[...]
Cốc...cốc...cốc
- Xin hỏi có ai ở nhà không?
Sau gần nửa giờ đồng hồ chạy xe thì cuối cùng hai người họ cũng đã đặt chân đến trước cửa nhà cần tìm.
- Nhà cô ta như thế này thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế để phẫu thuật thẩm mỹ nhỉ?
Kha Luân có chút thắc mắc về gia cảnh của cô ta.
Nơi anh đang đứng là một căn nhà cấp bốn bình thường, nhìn bên ngoài cũng chẳng khá giả gì.
Thậm chí đến cửa cổng còn không có, nhưng cửa nhà thì anh nghe đồn từ mấy cô hàng xóm ở xung quanh đây nói lại là luôn được khép chặt, người sống trong này cũng rất ít khi ra ngoài tiếp xúc với mọi người.
- Xin hỏi có ai ở nhà không?
Kha Luân đã gọi và gõ cửa nhiều lần nhưng bên trong vẫn im thin thít như đang trốn tránh anh vậy.
Nhưng mà anh chắc chắn rằng bà ta vẫn chưa hề rời khỏi nơi này.
- Mở cửa đi, tôi sẽ cho bà tiền.
Kha Luân dựa theo những gì mà Hương Diên nói ở cuộc gọi ban nãy, anh không biết nếu mình dùng tiền thì có thể dụ được bà ấy hay không nhưng anh vẫn muốn thử.
- Nếu bà bước ra đây thì sẽ nhận được số tiền gấp một trăm lần như thế này.
Anh đã nói đến như vậy rồi mà bà ấy vẫn cứng đầu.
Dường như là đang lưỡng lự, không tin lời của anh.
Anh rút ra một tờ trăm đô đút vào khe cửa, đúng như anh đã nghĩ...!người bên trong không ngần ngại mà giật lấy tờ tiền khi anh chỉ vừa mới đưa vào một nửa.
- Các...các cậu là ai?
Nhận được tiền là có tiếng cửa bật ra ngay sau đó.
Hiện tại đang đứng đối diện với anh là một người phụ nữ trung niên ở độ tuổi năm mươi, trên người mặc những bộ đồ bộ bình dân, dáng vẻ trông rất là lam lũ.
Sâu sâu phía bên trong còn có một người đàn ông gầy gò, đang ngồi co ro trên ghế nhìn khá đáng thương.
Bên cạnh còn có một người nữa là nữ đang bóp tay, bóp chân cho ông ấy.
- Tôi mở cửa rồi...các cậu có thể cho chúng tôi tiền không?
Câu cửa miệng của người phụ nữ ấy chính là tiền, Kha Luân có chút miệt thị trong lòng.
Anh búng ta ra hiệu cho hai người vệ sĩ phía sau lưng mình tiến vào bắt giải cả bọn họ lên xe.
- Này...bắt người là phạm pháp đó.
Các người không được làm như vậy.
[...]
- Nhìn ông ta có vẻ đuối sức quá, đưa ông ta vào trong phòng nghỉ.
Để lại hai người này tra khảo được rồi.
Cả gia đình bọn họ được đưa đến một trong những căn phòng tối không rõ là ở đâu cả.
Anh cảm nhận được người đàn ông ốm yếu kia hơi thở đã dần trở nên gấp gáp, tay chân đã co quắp lại.
Vừa nhìn anh đã đoán được ông ta đang bị thận vì những dấu kim đâm đến sưng phù trên cánh tay của ông ấy của những lần chạy thận để lại, cho nên anh đã cho người mang ông ta vào một căn phòng khác có cả giường và chăn đàng hoàng để nghỉ ngơi, chứ nhỡ ông ta lên cơn đột quỵ, chết bất đắc kì tử thì lại mệt anh.
- Bà có nhận ra cô gái trong ảnh này là ai không?
Ung Trì mang điện thoại có chứa một tấm ảnh của Hương Diên đến trước mặt bà ấy, ngồi chồm hỗm xuống cho vừa tầm mà tra hỏi.
- Không...tôi không biết gì hết, đừng hỏi tôi.
Bọn anh đã cố gắng nhẹ nhàng với người già ốm yếu nhất có thể nhưng bà ta lại chẳng muốn hợp tác.
Đã vậy thì anh sẽ không nể mặt nữa.
- Một là bà hợp tác với tôi, đổi lại chồng bà sẽ được điều trị bệnh cho đến cuối đời...!còn không thì...
- Mình ơi...!mình ơi cứu tôi.
Tiếng hét thều thào từ vách tường bên cạnh truyện đến.
Khiến bà ấy hoảng hốt, cuống cuồng hết cả lên, vội lết đến ôm lấy chân anh mà nài nỉ, cầu xin.
- Hức...đừng, tôi tin cậu đừng làm gì chồng tôi, tôi sẽ hợp tác mà...cái người trong ảnh là con gái của tôi.
- Vậy cô ta tên gì?
Kha Luân lại tiếp tục hỏi.
- Hương Diên...Tưởng Hương Diên.
- Mình ơi...bọn chúng dùng kim đâm tôi đau quá.
Đã rơi vào hang cọp vậy mà bà ta vẫn còn có thể không thành thật đến như vậy.
Nhưng mỗi lời nói dối của bà ta phát ra thì người chịu đau đớn sẽ phải là người chồng yêu dấu của bà ấy chứ không phải ai khác.
- Huhu...Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối với cậu.
Con gái tôi tên là Uyển Nhan Sắc, là Uyển Nhan Sắc chứ không phải Hương Diên.
Cái tên Uyển Nhan Sắc vừa từ miệng bà ta thoát ra thì cứ như là toàn bộ kí ức trong mà anh vô tình bỏ quên đã ùa về cùng một lúc khiến Kha Luân có chút hơi đau đầu nhưng vẫn không đến nỗi mất đi tỉnh táo.
- Uyển Gia?
Anh nhíu chân mày, nghi vấn hỏi lại bà ta vì lúc trước Kha Luân đã từng nghe Hương Diên kể rằng Uyển Nhan Sắc là con gái út của Uyển Gia - một gia tộc tuy không có máu mặt trong thành phố nhưng cũng chẳng đến nỗi nào.
Vậy mà hôm nay đã tán gia bại sản như vậy rồi.
- Cô ta là Uyển Nhan Sắc...vậy thì người thật sự mang cái tên Hương Diên đang ở đâu?
Nghe Kha Luân nhắc đến Hương Diên thì bà ấy lập tức cuối đầu...im lặng một lúc lâu rồi mới ngước lên nói.
- Chết rồi....