Lục Trường An mở khóa sắt trong viện, cửa vừa mở thì một con chó đen béo tốt chui ra, Lục Trường An lại ôm chó đen giới thiệu với Lương Tuyển lần nữa.
"Nó tên là Hắc Toàn Phong! Là chồng của Đại Hoa đấy."
Lương Tuyển gật đầu, trên mặt có chút ý cười.
Lương Tuyển xuống lừa, chống gậy theo Lục Trường An vào trong viện.
"Ở sảnh chính là phòng của ta và thư phòng, gian còn lại là phòng khách, bên trái là bếp, kho củi và nhà tắm, bên phải có hai phòng trống, ngươi chọn một phòng mà ở." Lục Trường An liếc mắt nhìn hắn chằm chằm: "Gia bỏ ra hơn mười lượng bạc trên người ngươi, sau này còn phải cho ngươi ăn mặc, thiệt thòi muốn chết! Ngươi phải mau khỏe lại để hầu hạ ta cho tốt đó!"
Lương Tuyển gật đầu, chọn đại một phòng rồi đem bao quần áo nhỏ vào trong cất kỹ.
Chờ hắn đi ra, Lục Trường An đang ôm bụng ngồi xổm dưới hiên: "Ngươi biết nấu cơm không?"
Lương Tuyển tỏ vẻ do dự, sau đó gật đầu nhẹ.
Lục Trường An vui mừng, một mình y ở trên núi này chỗ nào cũng tốt chỉ có một chỗ không tốt là phải tự nấu cơm, muốn sang nhà hàng xóm ăn ké cũng không được.
Mỗi ngày nấu cơm phiền phức muốn chết, phải nhóm lửa rồi nấu cơm xào rau, vừa bẩn vừa mệt.
"Được rồi, vậy ngươi mau nấu cơm đi, đói chết gia rồi."
Lục Trường An dẫn Lương Tuyển vào bếp, chỉ vào thịt khô treo trên xà nhà rồi nói: "Giờ cũng không kịp làm món khác, trong nhà còn có mì, tùy tiện nấu chút bánh canh rồi xào một đĩa thịt khô là được, để ta ra ngoài hái rau."
Lục Trường An hứng thú bừng bừng chạy ra vườn rau, lúc này trên mặt Lương Tuyển mới lộ ra một nụ cười khổ, hắn làm sao biết nấu cơm chứ, hy vọng chút nữa có thể lừa gạt một bữa cơm, nếu không thì tiểu lão gia này lại nổi giận cho xem.Lục Trường An xanh mặt nhìn bát cháo dở sống dở chín trước mặt, trên bàn còn có một đĩa thịt khô đen như than, một đĩa khác là rau già vàng úa, y quăng đũa tức giận nói: "Ngươi đồ khốn này! Ngay cả cơm cũng không biết nấu, chân lại có thương tích, hầu hạ ta không xong thì ngươi còn làm được gì hả?!"
Lương Tuyển im lặng rũ mắt nghe y mắng, Lục Trường An nhìn bộ dạng này của hắn thì trong lòng càng thêm bực bội, lửa giận bốc lên, y bưng chén cháo hắt lên người Lương Tuyển: "Ngươi tự ăn đi!"
Nói xong y đùng đùng bỏ về phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Bên ngoài Lương Tuyển đưa tay lau cháo trên mặt rồi ngồi xuống, chậm rãi nuốt hết cả một bàn đồ ăn vào bụng.
Lục Trường An trong phòng lúc đầu còn tức giận đến đau não, sau đó nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì nhịn không được đi tới vạch cửa sổ ra nhìn lén, thấy Lương Tuyển mặt mũi dính đầy cháo ăn hết đồ trên bàn thì trong lòng y lại thấy khó chịu.
Lục Trường An thở dài thườn thượt, bĩu môi ngồi xuống ghế một mình phiền muộn..