Email được gửi tới từ studio đó, nói với Lương Nghiên rằng cần cung cấp thêm thông tin tư liệu cho công việc chế tác hậu kỳ, cuối cùng còn hỏi có thêm yêu cầu gì khác không.
Bấy giờ Lương Nghiên mới nhớ ra, gửi cho họ phim mẫu và folder tài liệu của thầy Chung.
Khi cô tới kịp phòng học diều hâu thì đã là 11 giờ kém 15.
Năm phút trước Triệu Yên Tích đã gửi tin nhắn đến. Lương Nghiên không vào, cũng không tìm chỗ đỗ xe điện. Cô ngồi yên trên xe, chống chân xuống đất gửi tin nhắn cho Triệu Yên Tích.
Gửi xong, cô ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy cảm giác về nơi này so với lần đầu tiên tới vào ban ngày có chút khác biệt.
Có lẽ vì đã khuya, bóng tối và sự tĩnh mịch xung quanh khiến đèn đường ở đây thêm chút đặc biệt, đến cây ngô đồng trước cửa dường như cũng cao to hơn, mạnh mẽ hơn.
Lương Nghiên nhìn lên cây ngô đồng, phát hiện tầng hai của phòng học này cũng sáng đèn.
Lẽ nào tầng hai cũng là của họ?
Vậy thì cũng lớn quá đấy, chắc lỗ vốn mất.
Lương Nghiên rảnh rỗi quan tâm vu vơ, bỗng nhìn thấy một bóng người bên ô cửa sổ sát sàn trên tầng.
Cô bỗng khựng lại.
Khoảng cách này hoàn toàn không thể nhìn rõ thứ gì, cùng lắm chỉ là một cái bóng mờ ảo. Nhưng Lương Nghiên lại cảm thấy một sự thân quen đến kỳ lạ, dường như trước đây đã gặp rồi, thậm chí nhìn theo cái bóng đó, cô còn dám chắc lúc này người đó đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Cô nhìn một lúc rồi quay đi.
Vì sao lại nhớ tới anh nhỉ?
Điều này không khoa học.
Xin lỗi cũng xin lỗi, cảm ơn cũng nói rồi. Anh đã an toàn thoát ra khỏi đó, không có chuyện gì hết, cô cũng đâu có nợ gì anh.
Một ngày có tới hai lần ảo giác, nhìn ai cũng thấy giống anh, mày có bệnh đấy Lương Nghiên.
Khi Triệu Yên Tích đi ra thì thấy Lương Nghiên đang ngẩn ngơ ngồi trên xe điện.
Cô ấy giơ tay khuơ khuơ, lúc ấy Lương Nghiên mới tỉnh lại: “Xong rồi à?”.
“Ừ, cậu đang nghĩ gì thế?” Triệu Yên Tích ngồi lên ghế sau, ôm lấy eo cô: “Mình ra đến nơi rồi mà cậu còn không nhìn thấy”.
“Không có gì, cậu cũng không lên tiếng mà.” Lương Nghiên lái xe ra đường lớn.
Gió đêm thổi qua, Lương Nghiên quan sát con đường trước mặt, Triệu Yên Tích ngồi sau ba hoa báo cáo về tiến độ học tập ngày hôm nay.
Sau khi về nhà, Lương Nghiên tiện miệng hỏi Triệu Yên Tích: “Cậu đã liên lạc với Trì Hiến chưa?”.
Triệu Yên Tích đang gặm táo, nhai nhồm nhoàm rồi nói: “Chưa, mình chẳng nhớ nhét cái số di động cậu ta đưa vào đâu nữa. Nhưng chẳng phải mình đã để lại cho cậu ta số ký túc của cậu sao, chắc là cậu ta đã gọi điện tới, nhưng gần đây cậu đâu có về trường”.
Lương Nghiên “ồ” một tiếng rồi đi tắm.
Triệu Yên Tích gặm táo xong, từ từ nhấm nháp lại mùi vị, rồi bỗng giật mình…
Lương Nghiên lẽ nào đang nhung nhớ đồ ngốc đó?!
Triệu Yên Tích tỉ mỉ nhớ lại, đôi mắt dần dần tròn xoe.
Lương Nghiên chưa yêu bao giờ, cũng từng thích ai, thế giới tình cảm hoàn toàn trắng phau, trước đây còn chưa từng thấy cô nghiêm túc ngắm một người đàn ông nào, càng không thể nào nghiên cứu vấn đề quan hệ giữa nam và nữ. Khi bắt gặp tên ngốc đáng thương ấy, khao khát được bảo vệ, anh hùng cứu mỹ nhân đã bùng lên, rồi lại hưởng thụ cái cảm giác được tên ngốc ngưỡng mộ và cần mình, mặc kệ người ta đàn ông hay đàn bà, cứ thế phải lòng thôi!
Chẳng trách từ sau khi chia tay với tên ngốc, Lương Nghiên có vẻ bất thường. Mấy ngày ở Du Thành hồn vía cứ như ở trên mây, sau khi về Nam An mới khá hơn, vì tên ngốc cũng ở đây mà.
Trông dáng vẻ hôm nay, chắc là Lương Nghiên đang nóng lòng muốn gặp tên ngốc đây mà.
Đúng là tức chết.
Cả người Triệu Yên Tích sốt xình xịch. Mặc dù từ trong thâm tâm, cô ấy rất hy vọng Lương Nghiên cũng được trải nghiệm tình yêu như những cô gái bình thường khác, nhưng đối tượng đừng là tên ngốc được không?
Còn chẳng bằng để họ yêu tình yêu bách hợp cho rồi.
Tắm rửa xong, Lương Nghiên về phòng đi ngủ, Triệu Yên Tích ngồi ở đầu giường mình, ôm chân nhìn cô.
Lương Nghiên xem di động rồi nhíu mày: “12 giờ rồi đấy, cậu còn ngồi ngây ra đó nhớ cha nào?”.
Triệu Yên Tích “ồ” một tiếng, thầm nghĩ: Cậu chỉ giỏi nói thôi.
Lúc nhìn vào gương đánh răng, Triệu Yên Tích mới từ từ bình tĩnh lại, tư duy chuyển hướng.
Có lẽ đây cũng có thể coi là một chuyện tốt, nói gì thì nói, giới tính sinh học của tên ngốc cũng là nam, chí ít chứng tỏ Lương Nghiên cũng biết quan tâm tới người khác phái.
Tiến bộ đấy chứ.
Triệu Yên Tích quyết định thuận nước đẩy thuyền, ra tay từ tên ngốc. Cứ để Lương Nghiên tiếp xúc với đàn ông một chút, sau đó từ từ dẫn dắt. Cô ấy không tin khi Lương Nghiên “nhập đạo” rồi mà vẫn còn chịu được loại đàn ông lề mề như tên ngốc.
Lương Nghiên hoàn toàn không biết Triệu Yên Tích đang lo lắng cho kiến thức tình yêu vỡ lòng của mình không khác gì gà mẹ, ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm đi mua đồ ăn sáng như mọi ngày, để một phần cho Triệu Yên Tích, còn mình thì tự động tới trường.
Triệu Yên Tích miệt mài cặm cụi, cuối cùng cũng tìm được ra số điện thoại ban đầu Trì Hiến để lại trong một xó nào đó, rồi chủ động liên lạc.
Lương Nghiên vừa về, cô ấy đã báo cáo: “Trì Hiến hẹn chúng ta đi chơi đó”.
Lương Nghiên đang soạn mail, không buồn quay đầu lại: “Giờ cậu còn thời gian để chơi hả?”.
“Thi thoảng đi chơi một chút cho thoải mái tinh thần ấy mà, Quốc khánh được nghỉ 7 ngày cơ mà. Trì Hiến nói sẽ gọi cả anh Trương và người họ Thẩm… Thẩm….”
“Thẩm Phùng Nam.”
Lương Nghiên đang gõ bàn phím chợt dừng lại. Cô liếc nhìn màn hình máy tính, từ từ ấn xóa ba chữ vừa viết sai.
Triệu Yên Tích nói: “Đúng, chính là anh ấy”.
Thấy Lương Nghiên không lên tiếng, cô ấy thẳng thừng đập bàn: “Trì Hiến hẹn mùng 6, tóm lại là mình đồng ý rồi”.
Mấy ngày đầu của kỳ nghỉ, Lương Nghiên cực kỳ bận rộn. Cô nhận một bản thảo mới dài hai mươi nghìn chữ, một nửa tiếng Anh, một nửa tiếng Pháp. Từ tám giờ sáng đến mười giờ tối đều chăm chăm nhìn màn hình máy tính, liên tục dịch không ngừng nghỉ suốt ba ngày. Vừa mới nộp xong bản dịch đã nhận được điện thoại của thầy Chung nói sẽ giới thiệu việc cho cô.
Mặc dù hơi mệt nhưng Lương Nghiên vẫn nhận.
Thầy Đổng của Học viện Truyền thông và thầy Chung thân thiết như anh em kết nghĩa. Trước đây Lương Nghiên từng giúp việc cho ông, dù công việc này không được trả thù lao, cô cũng phải nể mặt, huống hồ người ta còn đàng hoàng bỏ tiền ra mời cô.
Buổi hội thảo tổ chức ở phòng họp tại khu nhà phía Đông Đại học A, cùng dự có hai học giả người Pháp, Lương Nghiên chịu trách nhiệm phiên dịch toàn bộ hội thảo. Hội thảo chia làm hai buổi sáng chiều, sau khi kết thúc, đưa các vị khách ra về, thầy Đổng đưa cô và vài nghiên cứu sinh đã giúp đỡ ông đi ăn cơm.
Bầu không khí của bữa cơm rất vui vẻ. Khác với phong cách thét ra lửa của thầy Chung, thầy Đổng lại rất hiền hòa, nói chuyện còn hài hước, quan hệ với sinh viên không khác gì bè bạn. Lương Nghiên và thầy cũng khá thân, bụng lại đang đói cồn cào nên cô cứ cắm cúi ăn không chút khách khí.
Khi cánh cửa phòng VIP được đẩy ra, Lương Nghiên đang gặm một miếng xương hình quạt.
Cô gặm rất chuyên chú, say sưa, không để ý tới người bên cạnh. Cho tới khi thầy Đổng bất ngờ đứng dậy, tiến lên trước mấy bước.
“Ấy, cậu đến thật à, đúng là không đùa nhỉ!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Lương Nghiên ngẩng đầu, miếng xương tự động rơi xuống bát.
Giữa ánh sáng êm ái, có một người tiến lại gần, cái bóng cao cao từ từ rõ nét trong tầm mắt cô, anh mặc áo phông và quần đen.
Ánh sáng khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Anh đã cắt tóc rồi, một mái tóc rất ngắn.
Thầy Đổng đã bắt đầu giới thiệu với học trò: “À, đây là ‘tiểu sư đệ’ của thầy, coi như là ‘tiểu sư thúc’ của mấy đứa”.
Các sinh viên lần lượt đứng lên chào hỏi, duy chỉ có Lương Nghiên ngồi im.
Một người đàn ông cao lớn khác che chặt cô.
Khi tất cả đều đã ngồi xuống, Lương Nghiên liền nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Phùng Nam.
Bờ môi anh còn vương một nụ cười nhạt, ánh mắt đang nhìn sang người khác, một giây sau, tầm mắt của anh tùy ý dịch chuyển, rơi xuống vị trí ngồi của Lương Nghiên.
Giây phút nhìn rõ anh, cô bỗng như đóng băng.
Sau vài giây bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Phùng Nam dứt khoát quay đi trước, vì có người bắt đầu bắt chuyện với anh rồi.
“Giờ đúng là người bận rộn rồi, muốn gặp cậu một lần cũng khó. Hôm nay nếu không phải vì anh không đi được, bằng không đã đến thẳng chỗ cậu lấy rồi. Trông cậu bận đến nỗi không có thời gian mà ngồi nữa!” Thầy Đổng thân thiết oán trách một câu: “Đưa anh chìa khóa đi, chỗ anh không giữ cậu nữa, cậu đi làm việc đi. À, phim của anh cậu phải cắt xong trước đấy, mấy hôm nữa là cần rồi”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu rồi đưa chìa khóa cho thầy.
Thầy Đổng tưởng anh định đi thật bèn vẫy tay, nhưng Thẩm Phùng Nam lại liếc nhìn bàn đối diện.
Bên đó toàn là sinh viên, cũng không biết anh nhìn ai.
Anh nhanh chóng thu ánh mắt của mình lại.
“Vậy em đi đây.”
Anh khẽ nói một câu rồi rời khỏi phòng ăn.
Thầy Đổng trở về bàn, tiếp tục kêu mọi người ăn uống tự nhiên.
Lương Nghiên gẩy gẩy miếng xương trong bát, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Đổng, người đó đúng là sư đệ của thầy ạ?”.
Thầy Đổng ngẩn người, lát sau mới hiểu ra cô đang hỏi Thẩm Phùng Nam.
“Đúng vậy.” Thầy nói xong thì dừng lại một chút, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, bật cười: “À, lần trước hai người từng gặp nhau phải không. Clip giảng dạy của thầy Chung chắc em cũng tới hỗ trợ quay phim. Thật ra studio đó do thầy giới thiệu đấy. Thế nào, cậu em này của thầy làm việc đáng tin cậy chứ hả?”.
Lương Nghiên sững sờ, nhưng ngay sau đó cô nhớ lại bức ảnh trong nhóm, cũng nhớ lại chiếc xe đi lướt qua mình trong vườn trường.
Lương Nghiên cảm thấy thật kỳ lạ, vị nhiếp ảnh gia mà cô liên lạc chính là Thẩm Phùng Nam ư?
Tan bữa, ai về nhà nấy. Lương Nghiên không nghĩ tới chuyện này nữa. Cô mệt đến nhức hết cả đầu, tắm rửa xong thì đặt đồng hồ báo thức rồi lên giường đi ngủ.
Mười giờ tối, chuông đồng hồ đánh thức Lương Nghiên dậy. Cô rửa mặt qua rồi lái xe điện đi tới phòng học diều hâu.
Hôm nay tới khá sớm, Triệu Yên Tích vẫn chưa nhắn tin. Lương Nghiên cũng không giục, cô đỗ xe bên cạnh gốc cây rồi men theo con đường nhỏ đi tản bộ.
Khi đầu óc được thảnh thơi, cô lại nhớ về chuyện lúc trước.
Lương Nghiên cũng không bứt rứt. Cô lấy di động, lục lại nhật ký cuộc gọi, tìm tới số lúc trước đã lưu là “Nhiếp ảnh gia ngày 28”, mở ra rồi gọi.
Sau bốn hồi chuông, đầu kia có người bắt máy.
Đầu kia “A lô” một tiếng là Lương Nghiên lập tức nhận ra.
Cô không nói gì, đầu kia cũng im lặng, khoảng hai giây sau thì nói một câu: “Xin chào”.
Vẫn là chất giọng ấy, có điều qua sóng điện thoại, chất khàn trở nên thật ấm áp.
Thật ra cũng không khó nghe.
Sự im lặng quá lâu khiến Thẩm Phùng Nam cảm thấy kỳ lạ. Số này anh không lưu, chỉ hiện lên một dãy số lạ. Anh đoán là điện thoại quấy rối, đang định ngắt máy thì bỗng nhiên có một giọng nói vọng tới:
“Chú Thẩm.”
Thẩm Phùng Nam sững người.
“Tôi đây, tôi là Lương Nghiên.”
Giọng con gái khe khẽ dịu dàng, không nghe ra ngữ khí, trong điện thoại chỉ có tiếng gió thổi.
Thẩm Phùng Nam dừng công việc lại.
“Lương Nghiên.” Anh gọi một tiếng.
“Ừm.” Lương Nghiên nói: “Trùng hợp quá, hôm nay ấy”.
“Đúng vậy.”
Lương Nghiên cúi đầu gạt viên đá dưới chân: “Thì ra thầy Đổng là sư huynh của anh, hôm nay tôi giúp việc cho thầy ấy”.
Thẩm Phùng Nam nói: “Ồ, tôi cũng đoán ra”.
Lương Nghiên ngừng lại rồi hỏi: “Anh đang bận à”.
“Không.”
Lương Nghiên cũng không rõ anh khách khí hay nói thật. Cô nói: “Lần trước tôi đã nhìn thấy anh”.
Thẩm Phùng Nam có chút nghi hoặc: “Khi nào vậy?”.
“Ngày 28, ngày anh đến quay phim, anh ngồi trong xe.”
Lương Nghiên bỗng bật cười: “Hình như hơi trùng hợp quá, người gửi email đặt lịch với anh là tôi”.
Lần này thì Thẩm Phùng Nam ngạc nhiên thật: “Thế ư?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng.
Bên ngoài gió hơi lớn, làm tiếng “vu vu” qua điện thoại nghe rất rõ ràng.
Thẩm Phùng Nam hỏi: “Muộn vậy rồi mà cô vẫn ở ngoài sao?”.
“Đúng vậy.” Lương Nghiên đáp lại. Đang định nói tiếp thì có chiếc ô tô tới đón người phóng qua, đèn xe rọi tới, tiếng còi xe che lấp tiếng cô.
Tiếng tạp âm trong điện thoại trùng khớp với thực tế, Thẩm Phùng Nam yên lặng nghe xong bèn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không còn tiếng ồn nữa, trong loa lại vang đến giọng Lương Nghiên.
“Ban nãy có xe đi qua.” Cô nói.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Thẩm Phùng Nam đặt bút xuống, đứng dậy khỏi bàn.
Lương Nghiên vẫn nói tiếp: “Tôi đi đón Triệu Yên Tích, thế nên vẫn đang ở ngoài đường”.
Thẩm Phùng Nam đã đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Ánh sáng ngả vàng của đèn đường hắt xuống bóng ngô đồng, gió làm lá cây rung rinh lay động.
Bóng người con gái bé nhỏ cũng như đang đung đưa trong gió.
Đầu kia bỗng nhiên trầm mặc làm Lương Nghiên ngập ngừng: “A lô?”.
Không ai đáp cả. Cô ngừng lại, bỗng ý thức được tối nay mình nói hơi tào lao.
Nói quá nhiều nên anh thấy phiền phải không?
Lương Nghiên dừng những bước chân đung đưa lại, một tay nắm chặt áo, ngồi sụp xuống bên đường.
“À… vậy, tôi nói xong rồi, cúp máy trước nhé.”
Cô không nói tạm biệt, cứ thế ngắt máy.
Khi nhìn giờ thì đã 10 giờ 20 phút.
Chắc Triệu Yên Tích cũng sắp ra rồi.
Gió thổi tới, Lương Nghiên lại kéo chặt áo thêm chút nữa, rồi đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa phòng học.
Cô bỗng đứng sững lại.
Bấy giờ Lương Nghiên mới nhớ ra, gửi cho họ phim mẫu và folder tài liệu của thầy Chung.
Khi cô tới kịp phòng học diều hâu thì đã là 11 giờ kém 15.
Năm phút trước Triệu Yên Tích đã gửi tin nhắn đến. Lương Nghiên không vào, cũng không tìm chỗ đỗ xe điện. Cô ngồi yên trên xe, chống chân xuống đất gửi tin nhắn cho Triệu Yên Tích.
Gửi xong, cô ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy cảm giác về nơi này so với lần đầu tiên tới vào ban ngày có chút khác biệt.
Có lẽ vì đã khuya, bóng tối và sự tĩnh mịch xung quanh khiến đèn đường ở đây thêm chút đặc biệt, đến cây ngô đồng trước cửa dường như cũng cao to hơn, mạnh mẽ hơn.
Lương Nghiên nhìn lên cây ngô đồng, phát hiện tầng hai của phòng học này cũng sáng đèn.
Lẽ nào tầng hai cũng là của họ?
Vậy thì cũng lớn quá đấy, chắc lỗ vốn mất.
Lương Nghiên rảnh rỗi quan tâm vu vơ, bỗng nhìn thấy một bóng người bên ô cửa sổ sát sàn trên tầng.
Cô bỗng khựng lại.
Khoảng cách này hoàn toàn không thể nhìn rõ thứ gì, cùng lắm chỉ là một cái bóng mờ ảo. Nhưng Lương Nghiên lại cảm thấy một sự thân quen đến kỳ lạ, dường như trước đây đã gặp rồi, thậm chí nhìn theo cái bóng đó, cô còn dám chắc lúc này người đó đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Cô nhìn một lúc rồi quay đi.
Vì sao lại nhớ tới anh nhỉ?
Điều này không khoa học.
Xin lỗi cũng xin lỗi, cảm ơn cũng nói rồi. Anh đã an toàn thoát ra khỏi đó, không có chuyện gì hết, cô cũng đâu có nợ gì anh.
Một ngày có tới hai lần ảo giác, nhìn ai cũng thấy giống anh, mày có bệnh đấy Lương Nghiên.
Khi Triệu Yên Tích đi ra thì thấy Lương Nghiên đang ngẩn ngơ ngồi trên xe điện.
Cô ấy giơ tay khuơ khuơ, lúc ấy Lương Nghiên mới tỉnh lại: “Xong rồi à?”.
“Ừ, cậu đang nghĩ gì thế?” Triệu Yên Tích ngồi lên ghế sau, ôm lấy eo cô: “Mình ra đến nơi rồi mà cậu còn không nhìn thấy”.
“Không có gì, cậu cũng không lên tiếng mà.” Lương Nghiên lái xe ra đường lớn.
Gió đêm thổi qua, Lương Nghiên quan sát con đường trước mặt, Triệu Yên Tích ngồi sau ba hoa báo cáo về tiến độ học tập ngày hôm nay.
Sau khi về nhà, Lương Nghiên tiện miệng hỏi Triệu Yên Tích: “Cậu đã liên lạc với Trì Hiến chưa?”.
Triệu Yên Tích đang gặm táo, nhai nhồm nhoàm rồi nói: “Chưa, mình chẳng nhớ nhét cái số di động cậu ta đưa vào đâu nữa. Nhưng chẳng phải mình đã để lại cho cậu ta số ký túc của cậu sao, chắc là cậu ta đã gọi điện tới, nhưng gần đây cậu đâu có về trường”.
Lương Nghiên “ồ” một tiếng rồi đi tắm.
Triệu Yên Tích gặm táo xong, từ từ nhấm nháp lại mùi vị, rồi bỗng giật mình…
Lương Nghiên lẽ nào đang nhung nhớ đồ ngốc đó?!
Triệu Yên Tích tỉ mỉ nhớ lại, đôi mắt dần dần tròn xoe.
Lương Nghiên chưa yêu bao giờ, cũng từng thích ai, thế giới tình cảm hoàn toàn trắng phau, trước đây còn chưa từng thấy cô nghiêm túc ngắm một người đàn ông nào, càng không thể nào nghiên cứu vấn đề quan hệ giữa nam và nữ. Khi bắt gặp tên ngốc đáng thương ấy, khao khát được bảo vệ, anh hùng cứu mỹ nhân đã bùng lên, rồi lại hưởng thụ cái cảm giác được tên ngốc ngưỡng mộ và cần mình, mặc kệ người ta đàn ông hay đàn bà, cứ thế phải lòng thôi!
Chẳng trách từ sau khi chia tay với tên ngốc, Lương Nghiên có vẻ bất thường. Mấy ngày ở Du Thành hồn vía cứ như ở trên mây, sau khi về Nam An mới khá hơn, vì tên ngốc cũng ở đây mà.
Trông dáng vẻ hôm nay, chắc là Lương Nghiên đang nóng lòng muốn gặp tên ngốc đây mà.
Đúng là tức chết.
Cả người Triệu Yên Tích sốt xình xịch. Mặc dù từ trong thâm tâm, cô ấy rất hy vọng Lương Nghiên cũng được trải nghiệm tình yêu như những cô gái bình thường khác, nhưng đối tượng đừng là tên ngốc được không?
Còn chẳng bằng để họ yêu tình yêu bách hợp cho rồi.
Tắm rửa xong, Lương Nghiên về phòng đi ngủ, Triệu Yên Tích ngồi ở đầu giường mình, ôm chân nhìn cô.
Lương Nghiên xem di động rồi nhíu mày: “12 giờ rồi đấy, cậu còn ngồi ngây ra đó nhớ cha nào?”.
Triệu Yên Tích “ồ” một tiếng, thầm nghĩ: Cậu chỉ giỏi nói thôi.
Lúc nhìn vào gương đánh răng, Triệu Yên Tích mới từ từ bình tĩnh lại, tư duy chuyển hướng.
Có lẽ đây cũng có thể coi là một chuyện tốt, nói gì thì nói, giới tính sinh học của tên ngốc cũng là nam, chí ít chứng tỏ Lương Nghiên cũng biết quan tâm tới người khác phái.
Tiến bộ đấy chứ.
Triệu Yên Tích quyết định thuận nước đẩy thuyền, ra tay từ tên ngốc. Cứ để Lương Nghiên tiếp xúc với đàn ông một chút, sau đó từ từ dẫn dắt. Cô ấy không tin khi Lương Nghiên “nhập đạo” rồi mà vẫn còn chịu được loại đàn ông lề mề như tên ngốc.
Lương Nghiên hoàn toàn không biết Triệu Yên Tích đang lo lắng cho kiến thức tình yêu vỡ lòng của mình không khác gì gà mẹ, ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm đi mua đồ ăn sáng như mọi ngày, để một phần cho Triệu Yên Tích, còn mình thì tự động tới trường.
Triệu Yên Tích miệt mài cặm cụi, cuối cùng cũng tìm được ra số điện thoại ban đầu Trì Hiến để lại trong một xó nào đó, rồi chủ động liên lạc.
Lương Nghiên vừa về, cô ấy đã báo cáo: “Trì Hiến hẹn chúng ta đi chơi đó”.
Lương Nghiên đang soạn mail, không buồn quay đầu lại: “Giờ cậu còn thời gian để chơi hả?”.
“Thi thoảng đi chơi một chút cho thoải mái tinh thần ấy mà, Quốc khánh được nghỉ 7 ngày cơ mà. Trì Hiến nói sẽ gọi cả anh Trương và người họ Thẩm… Thẩm….”
“Thẩm Phùng Nam.”
Lương Nghiên đang gõ bàn phím chợt dừng lại. Cô liếc nhìn màn hình máy tính, từ từ ấn xóa ba chữ vừa viết sai.
Triệu Yên Tích nói: “Đúng, chính là anh ấy”.
Thấy Lương Nghiên không lên tiếng, cô ấy thẳng thừng đập bàn: “Trì Hiến hẹn mùng 6, tóm lại là mình đồng ý rồi”.
Mấy ngày đầu của kỳ nghỉ, Lương Nghiên cực kỳ bận rộn. Cô nhận một bản thảo mới dài hai mươi nghìn chữ, một nửa tiếng Anh, một nửa tiếng Pháp. Từ tám giờ sáng đến mười giờ tối đều chăm chăm nhìn màn hình máy tính, liên tục dịch không ngừng nghỉ suốt ba ngày. Vừa mới nộp xong bản dịch đã nhận được điện thoại của thầy Chung nói sẽ giới thiệu việc cho cô.
Mặc dù hơi mệt nhưng Lương Nghiên vẫn nhận.
Thầy Đổng của Học viện Truyền thông và thầy Chung thân thiết như anh em kết nghĩa. Trước đây Lương Nghiên từng giúp việc cho ông, dù công việc này không được trả thù lao, cô cũng phải nể mặt, huống hồ người ta còn đàng hoàng bỏ tiền ra mời cô.
Buổi hội thảo tổ chức ở phòng họp tại khu nhà phía Đông Đại học A, cùng dự có hai học giả người Pháp, Lương Nghiên chịu trách nhiệm phiên dịch toàn bộ hội thảo. Hội thảo chia làm hai buổi sáng chiều, sau khi kết thúc, đưa các vị khách ra về, thầy Đổng đưa cô và vài nghiên cứu sinh đã giúp đỡ ông đi ăn cơm.
Bầu không khí của bữa cơm rất vui vẻ. Khác với phong cách thét ra lửa của thầy Chung, thầy Đổng lại rất hiền hòa, nói chuyện còn hài hước, quan hệ với sinh viên không khác gì bè bạn. Lương Nghiên và thầy cũng khá thân, bụng lại đang đói cồn cào nên cô cứ cắm cúi ăn không chút khách khí.
Khi cánh cửa phòng VIP được đẩy ra, Lương Nghiên đang gặm một miếng xương hình quạt.
Cô gặm rất chuyên chú, say sưa, không để ý tới người bên cạnh. Cho tới khi thầy Đổng bất ngờ đứng dậy, tiến lên trước mấy bước.
“Ấy, cậu đến thật à, đúng là không đùa nhỉ!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Lương Nghiên ngẩng đầu, miếng xương tự động rơi xuống bát.
Giữa ánh sáng êm ái, có một người tiến lại gần, cái bóng cao cao từ từ rõ nét trong tầm mắt cô, anh mặc áo phông và quần đen.
Ánh sáng khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Anh đã cắt tóc rồi, một mái tóc rất ngắn.
Thầy Đổng đã bắt đầu giới thiệu với học trò: “À, đây là ‘tiểu sư đệ’ của thầy, coi như là ‘tiểu sư thúc’ của mấy đứa”.
Các sinh viên lần lượt đứng lên chào hỏi, duy chỉ có Lương Nghiên ngồi im.
Một người đàn ông cao lớn khác che chặt cô.
Khi tất cả đều đã ngồi xuống, Lương Nghiên liền nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Phùng Nam.
Bờ môi anh còn vương một nụ cười nhạt, ánh mắt đang nhìn sang người khác, một giây sau, tầm mắt của anh tùy ý dịch chuyển, rơi xuống vị trí ngồi của Lương Nghiên.
Giây phút nhìn rõ anh, cô bỗng như đóng băng.
Sau vài giây bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Phùng Nam dứt khoát quay đi trước, vì có người bắt đầu bắt chuyện với anh rồi.
“Giờ đúng là người bận rộn rồi, muốn gặp cậu một lần cũng khó. Hôm nay nếu không phải vì anh không đi được, bằng không đã đến thẳng chỗ cậu lấy rồi. Trông cậu bận đến nỗi không có thời gian mà ngồi nữa!” Thầy Đổng thân thiết oán trách một câu: “Đưa anh chìa khóa đi, chỗ anh không giữ cậu nữa, cậu đi làm việc đi. À, phim của anh cậu phải cắt xong trước đấy, mấy hôm nữa là cần rồi”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu rồi đưa chìa khóa cho thầy.
Thầy Đổng tưởng anh định đi thật bèn vẫy tay, nhưng Thẩm Phùng Nam lại liếc nhìn bàn đối diện.
Bên đó toàn là sinh viên, cũng không biết anh nhìn ai.
Anh nhanh chóng thu ánh mắt của mình lại.
“Vậy em đi đây.”
Anh khẽ nói một câu rồi rời khỏi phòng ăn.
Thầy Đổng trở về bàn, tiếp tục kêu mọi người ăn uống tự nhiên.
Lương Nghiên gẩy gẩy miếng xương trong bát, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Đổng, người đó đúng là sư đệ của thầy ạ?”.
Thầy Đổng ngẩn người, lát sau mới hiểu ra cô đang hỏi Thẩm Phùng Nam.
“Đúng vậy.” Thầy nói xong thì dừng lại một chút, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, bật cười: “À, lần trước hai người từng gặp nhau phải không. Clip giảng dạy của thầy Chung chắc em cũng tới hỗ trợ quay phim. Thật ra studio đó do thầy giới thiệu đấy. Thế nào, cậu em này của thầy làm việc đáng tin cậy chứ hả?”.
Lương Nghiên sững sờ, nhưng ngay sau đó cô nhớ lại bức ảnh trong nhóm, cũng nhớ lại chiếc xe đi lướt qua mình trong vườn trường.
Lương Nghiên cảm thấy thật kỳ lạ, vị nhiếp ảnh gia mà cô liên lạc chính là Thẩm Phùng Nam ư?
Tan bữa, ai về nhà nấy. Lương Nghiên không nghĩ tới chuyện này nữa. Cô mệt đến nhức hết cả đầu, tắm rửa xong thì đặt đồng hồ báo thức rồi lên giường đi ngủ.
Mười giờ tối, chuông đồng hồ đánh thức Lương Nghiên dậy. Cô rửa mặt qua rồi lái xe điện đi tới phòng học diều hâu.
Hôm nay tới khá sớm, Triệu Yên Tích vẫn chưa nhắn tin. Lương Nghiên cũng không giục, cô đỗ xe bên cạnh gốc cây rồi men theo con đường nhỏ đi tản bộ.
Khi đầu óc được thảnh thơi, cô lại nhớ về chuyện lúc trước.
Lương Nghiên cũng không bứt rứt. Cô lấy di động, lục lại nhật ký cuộc gọi, tìm tới số lúc trước đã lưu là “Nhiếp ảnh gia ngày 28”, mở ra rồi gọi.
Sau bốn hồi chuông, đầu kia có người bắt máy.
Đầu kia “A lô” một tiếng là Lương Nghiên lập tức nhận ra.
Cô không nói gì, đầu kia cũng im lặng, khoảng hai giây sau thì nói một câu: “Xin chào”.
Vẫn là chất giọng ấy, có điều qua sóng điện thoại, chất khàn trở nên thật ấm áp.
Thật ra cũng không khó nghe.
Sự im lặng quá lâu khiến Thẩm Phùng Nam cảm thấy kỳ lạ. Số này anh không lưu, chỉ hiện lên một dãy số lạ. Anh đoán là điện thoại quấy rối, đang định ngắt máy thì bỗng nhiên có một giọng nói vọng tới:
“Chú Thẩm.”
Thẩm Phùng Nam sững người.
“Tôi đây, tôi là Lương Nghiên.”
Giọng con gái khe khẽ dịu dàng, không nghe ra ngữ khí, trong điện thoại chỉ có tiếng gió thổi.
Thẩm Phùng Nam dừng công việc lại.
“Lương Nghiên.” Anh gọi một tiếng.
“Ừm.” Lương Nghiên nói: “Trùng hợp quá, hôm nay ấy”.
“Đúng vậy.”
Lương Nghiên cúi đầu gạt viên đá dưới chân: “Thì ra thầy Đổng là sư huynh của anh, hôm nay tôi giúp việc cho thầy ấy”.
Thẩm Phùng Nam nói: “Ồ, tôi cũng đoán ra”.
Lương Nghiên ngừng lại rồi hỏi: “Anh đang bận à”.
“Không.”
Lương Nghiên cũng không rõ anh khách khí hay nói thật. Cô nói: “Lần trước tôi đã nhìn thấy anh”.
Thẩm Phùng Nam có chút nghi hoặc: “Khi nào vậy?”.
“Ngày 28, ngày anh đến quay phim, anh ngồi trong xe.”
Lương Nghiên bỗng bật cười: “Hình như hơi trùng hợp quá, người gửi email đặt lịch với anh là tôi”.
Lần này thì Thẩm Phùng Nam ngạc nhiên thật: “Thế ư?”.
Lương Nghiên “ừm” một tiếng.
Bên ngoài gió hơi lớn, làm tiếng “vu vu” qua điện thoại nghe rất rõ ràng.
Thẩm Phùng Nam hỏi: “Muộn vậy rồi mà cô vẫn ở ngoài sao?”.
“Đúng vậy.” Lương Nghiên đáp lại. Đang định nói tiếp thì có chiếc ô tô tới đón người phóng qua, đèn xe rọi tới, tiếng còi xe che lấp tiếng cô.
Tiếng tạp âm trong điện thoại trùng khớp với thực tế, Thẩm Phùng Nam yên lặng nghe xong bèn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không còn tiếng ồn nữa, trong loa lại vang đến giọng Lương Nghiên.
“Ban nãy có xe đi qua.” Cô nói.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Thẩm Phùng Nam đặt bút xuống, đứng dậy khỏi bàn.
Lương Nghiên vẫn nói tiếp: “Tôi đi đón Triệu Yên Tích, thế nên vẫn đang ở ngoài đường”.
Thẩm Phùng Nam đã đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Ánh sáng ngả vàng của đèn đường hắt xuống bóng ngô đồng, gió làm lá cây rung rinh lay động.
Bóng người con gái bé nhỏ cũng như đang đung đưa trong gió.
Đầu kia bỗng nhiên trầm mặc làm Lương Nghiên ngập ngừng: “A lô?”.
Không ai đáp cả. Cô ngừng lại, bỗng ý thức được tối nay mình nói hơi tào lao.
Nói quá nhiều nên anh thấy phiền phải không?
Lương Nghiên dừng những bước chân đung đưa lại, một tay nắm chặt áo, ngồi sụp xuống bên đường.
“À… vậy, tôi nói xong rồi, cúp máy trước nhé.”
Cô không nói tạm biệt, cứ thế ngắt máy.
Khi nhìn giờ thì đã 10 giờ 20 phút.
Chắc Triệu Yên Tích cũng sắp ra rồi.
Gió thổi tới, Lương Nghiên lại kéo chặt áo thêm chút nữa, rồi đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa phòng học.
Cô bỗng đứng sững lại.