Qua năm sau, Bạch Lăng lại bận rộn, cô mới vừa nhập học ở trường cao đẳng, tiền cần dùng nhiều hơn trước đây một chút, trong nhà thật sự không có tiền, Bạch Chí Thanh vừa ném đồ vừa đánh chửi, cô không có cách nào chỉ đành phải đến nhà bà ngoại ở. Nhà bà ngoại cách trường học rất xa, nhà cô nghèo, không có tiền mua xe đạp, mỗi ngày đều đi bằng xe buýt, kinh tế cũng không cho phép, cho nên gần như mỗi ngày cô đều phải đi nửa giờ để đến trường.
Cố Trường Tân vẫn mỗi tuần một lá thư, Bạch Lăng chỉ nói vì không để cho Bạch Chí Thanh phát hiện nên để cho anh gửi thư đến nhà bà ngoại cô, đối với chuyện cô ở nhà bà ngoại cũng không nói một lời. Tuy Vu Tinh biết nhưng Bạch Lăng cũng nói đây là bởi vì trong nhà quá bận rộn, bà ngoại nói không ai chăm sóc cô nên mới đón cô đi. Vu Tinh là một cô gái có tính tình thoải mái nên không qua mấy ngày đã không để tâm chuyện như vậy nữa. Cho nên giấu Cố Trường Tân chuyện đó.
Sau đó một thời gian, Bạch Lăng thường đi theo Vu Tinh đến quân doanh, nhà họ Bạch cũng không có ai hoài nghi. Có một năm nghỉ hè, Cố Trường Tân trở về mấy ngày, khi đó là giữa lúc dưa hấu trúng mùa, Bạch Lăng ở sạp trái cây của ba mẹ giúp một tay. Chuyện anh trở về, anh không tiết lộ cho cô chút nào, chỉ muốn cho cô một vui mừng to lớn.
Những ngày đó, nhà họ Bach buôn bán không tốt lắm, Bạch Chí Thanh lại tìm một công việc làm để sống. Lúc ban ngày, Bạch Lăng coi chừng sạp trái cây, vợ chồng nhà họ Bạch phải đi đến các nhà gom phế liệu về bán, buổi tối lại giúp nhà xưởng quét keo lên hộp.
Ngày Cố Trường Tân trở về, vừa đặt hành lý vào phòng thì vô cùng nóng ruột đi ra cửa. Vu Thanh Trừng không ngừng gọi anh ở phía sau, dường như anh không nghe thấy. Vu Thanh Trừng nghi ngờ nhìn Cố Đống và Vu Tinh bên cạnh, có chút tức giận hỏi: "Mấy năm nó cũng không về, mới vừa đến nhà thì đi đâu thế?"
"Ai da, dì hai. . ." Dĩ nhiên Vu Tinh biết Cố Trường Tân đi gặp người nào, lại thấy Vu Thanh Trừng rất tức giận thì mau đi tới kéo bà vào phòng: "Anh họ cũng đã một năm không về, có vài bạn bè không tốt nhất định sẽ trách anh ấy, nếu anh không đi sớm một chút thì sẽ bị ức hiếp rất thảm."
Vu Thanh Trừng nghe xong thì nửa tin nửa ngờ vào phòng, Cố Đống vẫn đứng tại chỗ lắc lắc đầu cười.
Bạch Lăng bận buôn bán nên căn bản không chú ý tới bên cạnh có thêm một người. Buổi chiều buôn bán tốt hơn, cô hơi bận rộn, lúc đang phiền thì một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, nhận lấy tiền của ông cụ, lại đưa quả táo trên tấm thớt tới. Bạch Lăng kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Cố Trường Tân, lúng ta lúng túng hỏi: "Sao anh về rồi?"
"Nghỉ phép." Cố Trường Tân cười một tiếng, lộ ra hàm răng đều đặn trắng noãn: "Tới buôn bán. . ."
Bạch Lăng hít sâu một hơi, làm bộ như bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, tiếp tục buôn bán. Cả buổi chiều, Cố Trường Tân ở cạnh cô giúp một tay, thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, hai người ngồi trên một cái ghế dài, nhìn nhau hé miệng cười, cũng không nói chuyện. Người đến người đi trên đường, xung quanh lại có một vài bạn hàng quen, Bạch Lăng không dám quá mức thân mật cùng anh, len lén lấy mu bàn tay cọ xát anh. Trong lòng anh giống như là bị cả ngàn móng vuốt gãi ngứa, hơi nhột, ngón tay động đến mấy lần, cuối cùng vẫn không làm ra bất kỳ động tác gì.
Hai người hết bận, sau khi Bạch Lăng thu dọn xong tất cả thì còn dư lại một quả táo, cô giao vào tay Cố Trường Tân, lại để cho anh chờ tại chỗ, cô lấy đồ với tiền để vào nhà còn phải đến nhà bà ngoại. Cố Trường Tân biết rằng, thời gian hai người ở cùng có thể kéo dài thêm một chút thì lòng đầy vui vẻ nhận lời.
Khi Bạch Lăng về nhà, ba mẹ đều không có ở nhà, cô lấy cái cân cùng một vài thùng giấy nhỏ cất xong rồi giấu tiền bán được dưới gối đầu của ba mẹ, lúc đó mới ra cửa. Cố Trường Tân ngoan ngoãn chờ ở đó, thấy cô tới thì ngẩng đầu lên cười vui vẻ. Cô chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy, nghĩ đến hai năm rồi anh cũng không chưa trở về, bây giờ lại gầy đi không ít, trong lòng cũng hơi đau lòng cho anh.
"Nghĩ sao lại đến nhà bà ngoại em thế?" Tay anh cầm quả táo hỏi.
"Em vẫn luôn ở nhà bà ngoại. . . Sau này cũng vậy. . . Mẹ em có thể phải sinh em trai." Bạch Lăng giả vờ thoải mái nói.
Cố Trường Tân biết rõ Bạch Chí Thanh là một người thế nào, hiện tại mẹ của cô lại có con, sợ rằng cuộc sống của cô lại càng khó khăn. Nghĩ đến đây, cả gương mặt anh tối lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Em vào ở nhà bà ngoại một khoảng thời gian. . . Mẹ kiểm tra có em bé là chuyện gần đây. . ." Bạch Lăng thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì vội vàng kéo anh đến chỗ tối, cầm bàn tay to của anh nhẹ nhàng đung đưa: "Anh cau mày làm gì? Đây không phải là chuyện tốt sao? Có lẽ nhà chúng ta có thể có thêm một em trai!"
Sắc mặt Cố Trường Tân cũng chưa tốt lắm, nhưng rất dễ nhận thấy là khi Bạch Lăng làm nũng an ủi, anh rất là hưởng thụ. Anh chỉ kêu lên một tiếng, dắt Bạch Lăng đi về phía trước, Bạch Lăng vội vàng kéo kéo tay của anh, hỏi: "Đi đâu thế? Không phải nhà bà ngoại bên này sao?"
"Đến nhà anh!" Đôi mắt Cố Trường Tân trầm xuống, kéo cô tiếp tục đi về phía trước. Bạch Lăng sững sờ bị anh dắt đi vài bước thì phản ứng lại, sống chết không chịu đi nữa. Bởi vì Cố Trường Tân lo lắng cô lại bị Bạch Chí Thanh đánh tàn nhẫn nên muốn dẫn cô về nhà thẳng thắn với Cố Đống, xác định chuyện hai người. Như vậy thì coi như nhìn mặt mũi nhà họ Cố mà cũng không có ai dám ức hiếp cô.
"Đến nhà anh làm gì? Em không đi! Bà ngoại em đang ở nhà chờ em!"
"Vậy đi nói với bà ngoại em một tiếng, anh dẫn em về nhà ăn một bữa cơm trước." Cố Trường Tân không nói thẳng nguyên nhân, sợ hù dọa cô nên nói xạo.
"Chúng ta đang ở bên ngoài, tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm đi, tại sao phải đến nhà của anh!" Mặc dù đã qua một năm rồi, nhưng trong lòng Bạch Lăng vẫn còn sợ Vu Thanh Trừng: "Mẹ anh, bà ấy. . ."
"Anh ở đây, em còn sợ gì?" Cố Trường Tân căng cơ mặt, thấy cô vẫn nhăn nhó không đồng ý thì uy hiếp nói: "Nếu em không chịu, bây giờ anh hôn em đấy, có đi hay không?"
"Anh dám!" Bạch Lăng nghe anh nói như vậy thì trong lòng giật mình, ngoài miệng lại vẫn kiên trì không nhượng bộ: "Em không muốn đi!"
"Em xem anh có dám hay không!" Nói xong thì Cố Trường Tân lấn người lên, tư thế giống như thật sự muốn ấn cô vào trên tường để hôn: "Anh vì em khỏe mạnh thôi, theo anh về nhà ăn một bữa thì thế nào? Nhà anh làm em chán ghét không muốn đi thế à? Mặc kệ mẹ anh như thế nào cũng là mẹ anh, sau này cũng sẽ là mẹ em, bây giờ em không muốn gặp bà ấy, sao này sao mà sống chung?"
Bạch Lăng bị anh lớn tiếng thì sửng sốt một chút, lại nghe anh nói đến mẹ của anh, trong lòng có chút uất ức, không phải là cô không muốn đi mà là không dám đi mà thôi. Mẹ của anh là một nhân vật lợi hại, cô cũng không phải là chưa gặp qua, chỉ một vài câu đơn giản, một ánh mắt nhàn nhạt là đã có thể làm cho cô chạy mất rồi. Giữa hai người, thực lực cách xa, làm sao cô dám tự đi cầu thất bại?
Cố Trường Tân thấy đôi mắt cô đỏ lên thì lòng cũng mềm nhũn, buông cô ra, nắm thật chặt tay của cô: "Được rồi, lúc nãy là thái độ anh không tốt, thật xin lỗi. . . Anh thật sự muốn cùng em quyết định. Mấy ngày nữa anh lại đi, lần này đi cũng không biết lúc nào thì có thể nghỉ phép để trở về. Một mình em ở đây, anh thật sự là không yên tâm. . . Lần này em nghe anh đi, có được hay không, hả?"
Bạch Lăng nghe giọng nói dịu dàng của anh thì cũng bình tĩnh không ít, chạm đến sự chờ đợi chân thành trong mắt của anh thì do dự một lát, gật đầu một cái: "Vậy trước tiên em cần phải trở về nhà bà ngoại, cần thông báo cho bà một tiếng, nếu không bà sẽ không yên tâm."
"Ừ, em nói em đến nhà anh tìm Vu Tinh thôi. Nếu ăn cơm sớm hơn thì anh đưa em về, nếu thời gian không còn sớm thì tối nay em ở tạm với Vu Tinh."
"Dạ."
Hai người đi đến nhà bà ngoại Bạch Lăng nói một câu trước, thật ra bà cụ rất thương cháu ngoại, sau khi nghe nguyên nhân thì cười đồng ý, còn nói nếu ngủ không quen thì bà có thể đi đón cô. Bạch Lăng nói cô không lạ giường nên từ chối đề nghị của bà. Đi xuống lầu, Cố Trường Tân đang tựa vào lối vào nhà ngang, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Lăng đi tới, còn chưa đến gần là anh đã cảnh giác ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi tỏa sáng trên hành lang đen như mực. Thấy người tới là cô thì chân mày anh giãn ra, thu lại sự cảnh giác, cười ôn hòa nói: "Sao rồi?"
"Được rồi." Bạch Lăng gật đầu, lại có chút lo lắng hỏi: "Em đi tay không sao? Có cần mua chút quà hay không?"
"Không cần, mẹ anh không lạ gì những món kia. . ." Cố Trường Tân đi tới nắm tay của cô, vừa kéo cô rời đi vừa nói: "Đây chính là đi gặp người lớn. . . Anh cảm thấy như nằm mơ vậy."
"Em mới cảm thấy là giống mơ!" Bạch Lăng le lưỡi một cái, lắc đầu một cái: "Ba anh có dữ hay không?"
"Không. . ." Cố Trường Tân vỗ vỗ đầu Bạch Lăng: "Ông ấy tương đối ôn hòa với con gái, giống như Vu Tinh đấy."
Hai người cười đùa dọc theo đường đi, chỉ chốc lát sau đã đến nhà họ Cố. Sau khi Cố Trường Tân đưa Bạch Lăng vào mới phát hiện trong nhà không có ai, cũng không thấy nhân viên cảnh vệ cùng nhân viên cần vụ. Bạch Lăng đứng ở cửa do dự không dám vào, thấy anh lại bắt đầu cau mày thì lo lắng: "Sao vậy?"
"Không có ai ở nhà. . ." Cố Trường Tân nhìn xung quanh nhà một vòng, có chút bất mãn nói.
Ngược lại Bạch Lăng lại thở ra một hơi, đi theo anh vào nhà: "Không có thì coi như xong đi. . . Em đỡ phải hồi hộp, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?"
"Ăn cơm!" Cố Trường Tân đẩy Bạch Lăng vào phòng bếp, ôm chặt hông của cô từ phía sau, vùi cả thân thể cô vào ngực mình, đôi môi dính vào bên tai cô: "Ừm. . . Sẽ làm gì đây?"
Anh thở ra hơi nóng ở bên tai cô, trong nháy mắt gương mặt như bị thiêu đốt. Cô đưa tay đẩy đẩy anh ra, giọng nói có chút nũng nịu: "Anh đi ra ngoài trước đi, giúp ta mang áo khoác ra ngoài, sau đó vào giúp một tay."
Khóe miệng Cố Trường Tân khẽ nhếch lên cười, nhận lấy áo khoác của cô, đặt trên ghế sa lon ở phòng khách, lại trở về bên cạnh cô: "Dù sao cũng không có gì ăn, ăn tô mì sợi đi, anh bận rộn cả buổi chiều, đói bụng đến dạ dày cũng khó chịu."
Anh cố ý giả bộ uất ức, Bạch Lăng vẫn luôn thấy anh thế này, lại nhớ tới cả buổi chiều anh đều giúp cô thì có chút đau lòng, lại không dám chậm trễ: "Vậy anh đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, em làm cho anh tô mì."
Cố Trường Tân nói không chịu, phải dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô nấu nước, lấy gia vị, rửa rau. Trong chốc lát, hai tô mì sợi ra lò. Cố Trường Tân bưng mì sợi đến phòng ăn, hai người ăn, lại không đứng đắn một hồi thì Bạch Lăng mới thu dọn bát đũa vào phòng bếp. Cố Trường Tân ở phòng khách đi loanh quanh một lát, chờ Bạch Lăng thu thập xong ra ngoài thì vội kéo Bạch Lăng lên lầu.
Bạch Lăng ở phía sau ngoan ngoãn mặc anh lôi kéo, vừa vào cửa liền bị anh đè vào cửa, cô còn chưa kịp kêu đau thì môi của anh đã rơi xuống.
Qua năm sau, Bạch Lăng lại bận rộn, cô mới vừa nhập học ở trường cao đẳng, tiền cần dùng nhiều hơn trước đây một chút, trong nhà thật sự không có tiền, Bạch Chí Thanh vừa ném đồ vừa đánh chửi, cô không có cách nào chỉ đành phải đến nhà bà ngoại ở. Nhà bà ngoại cách trường học rất xa, nhà cô nghèo, không có tiền mua xe đạp, mỗi ngày đều đi bằng xe buýt, kinh tế cũng không cho phép, cho nên gần như mỗi ngày cô đều phải đi nửa giờ để đến trường.
Cố Trường Tân vẫn mỗi tuần một lá thư, Bạch Lăng chỉ nói vì không để cho Bạch Chí Thanh phát hiện nên để cho anh gửi thư đến nhà bà ngoại cô, đối với chuyện cô ở nhà bà ngoại cũng không nói một lời. Tuy Vu Tinh biết nhưng Bạch Lăng cũng nói đây là bởi vì trong nhà quá bận rộn, bà ngoại nói không ai chăm sóc cô nên mới đón cô đi. Vu Tinh là một cô gái có tính tình thoải mái nên không qua mấy ngày đã không để tâm chuyện như vậy nữa. Cho nên giấu Cố Trường Tân chuyện đó.
Sau đó một thời gian, Bạch Lăng thường đi theo Vu Tinh đến quân doanh, nhà họ Bạch cũng không có ai hoài nghi. Có một năm nghỉ hè, Cố Trường Tân trở về mấy ngày, khi đó là giữa lúc dưa hấu trúng mùa, Bạch Lăng ở sạp trái cây của ba mẹ giúp một tay. Chuyện anh trở về, anh không tiết lộ cho cô chút nào, chỉ muốn cho cô một vui mừng to lớn.
Những ngày đó, nhà họ Bach buôn bán không tốt lắm, Bạch Chí Thanh lại tìm một công việc làm để sống. Lúc ban ngày, Bạch Lăng coi chừng sạp trái cây, vợ chồng nhà họ Bạch phải đi đến các nhà gom phế liệu về bán, buổi tối lại giúp nhà xưởng quét keo lên hộp.
Ngày Cố Trường Tân trở về, vừa đặt hành lý vào phòng thì vô cùng nóng ruột đi ra cửa. Vu Thanh Trừng không ngừng gọi anh ở phía sau, dường như anh không nghe thấy. Vu Thanh Trừng nghi ngờ nhìn Cố Đống và Vu Tinh bên cạnh, có chút tức giận hỏi: "Mấy năm nó cũng không về, mới vừa đến nhà thì đi đâu thế?"
"Ai da, dì hai. . ." Dĩ nhiên Vu Tinh biết Cố Trường Tân đi gặp người nào, lại thấy Vu Thanh Trừng rất tức giận thì mau đi tới kéo bà vào phòng: "Anh họ cũng đã một năm không về, có vài bạn bè không tốt nhất định sẽ trách anh ấy, nếu anh không đi sớm một chút thì sẽ bị ức hiếp rất thảm."
Vu Thanh Trừng nghe xong thì nửa tin nửa ngờ vào phòng, Cố Đống vẫn đứng tại chỗ lắc lắc đầu cười.
Bạch Lăng bận buôn bán nên căn bản không chú ý tới bên cạnh có thêm một người. Buổi chiều buôn bán tốt hơn, cô hơi bận rộn, lúc đang phiền thì một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, nhận lấy tiền của ông cụ, lại đưa quả táo trên tấm thớt tới. Bạch Lăng kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Cố Trường Tân, lúng ta lúng túng hỏi: "Sao anh về rồi?"
"Nghỉ phép." Cố Trường Tân cười một tiếng, lộ ra hàm răng đều đặn trắng noãn: "Tới buôn bán. . ."
Bạch Lăng hít sâu một hơi, làm bộ như bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, tiếp tục buôn bán. Cả buổi chiều, Cố Trường Tân ở cạnh cô giúp một tay, thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, hai người ngồi trên một cái ghế dài, nhìn nhau hé miệng cười, cũng không nói chuyện. Người đến người đi trên đường, xung quanh lại có một vài bạn hàng quen, Bạch Lăng không dám quá mức thân mật cùng anh, len lén lấy mu bàn tay cọ xát anh. Trong lòng anh giống như là bị cả ngàn móng vuốt gãi ngứa, hơi nhột, ngón tay động đến mấy lần, cuối cùng vẫn không làm ra bất kỳ động tác gì.
Hai người hết bận, sau khi Bạch Lăng thu dọn xong tất cả thì còn dư lại một quả táo, cô giao vào tay Cố Trường Tân, lại để cho anh chờ tại chỗ, cô lấy đồ với tiền để vào nhà còn phải đến nhà bà ngoại. Cố Trường Tân biết rằng, thời gian hai người ở cùng có thể kéo dài thêm một chút thì lòng đầy vui vẻ nhận lời.
Khi Bạch Lăng về nhà, ba mẹ đều không có ở nhà, cô lấy cái cân cùng một vài thùng giấy nhỏ cất xong rồi giấu tiền bán được dưới gối đầu của ba mẹ, lúc đó mới ra cửa. Cố Trường Tân ngoan ngoãn chờ ở đó, thấy cô tới thì ngẩng đầu lên cười vui vẻ. Cô chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy, nghĩ đến hai năm rồi anh cũng không chưa trở về, bây giờ lại gầy đi không ít, trong lòng cũng hơi đau lòng cho anh.
"Nghĩ sao lại đến nhà bà ngoại em thế?" Tay anh cầm quả táo hỏi.
"Em vẫn luôn ở nhà bà ngoại. . . Sau này cũng vậy. . . Mẹ em có thể phải sinh em trai." Bạch Lăng giả vờ thoải mái nói.
Cố Trường Tân biết rõ Bạch Chí Thanh là một người thế nào, hiện tại mẹ của cô lại có con, sợ rằng cuộc sống của cô lại càng khó khăn. Nghĩ đến đây, cả gương mặt anh tối lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Em vào ở nhà bà ngoại một khoảng thời gian. . . Mẹ kiểm tra có em bé là chuyện gần đây. . ." Bạch Lăng thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì vội vàng kéo anh đến chỗ tối, cầm bàn tay to của anh nhẹ nhàng đung đưa: "Anh cau mày làm gì? Đây không phải là chuyện tốt sao? Có lẽ nhà chúng ta có thể có thêm một em trai!"
Sắc mặt Cố Trường Tân cũng chưa tốt lắm, nhưng rất dễ nhận thấy là khi Bạch Lăng làm nũng an ủi, anh rất là hưởng thụ. Anh chỉ kêu lên một tiếng, dắt Bạch Lăng đi về phía trước, Bạch Lăng vội vàng kéo kéo tay của anh, hỏi: "Đi đâu thế? Không phải nhà bà ngoại bên này sao?"
"Đến nhà anh!" Đôi mắt Cố Trường Tân trầm xuống, kéo cô tiếp tục đi về phía trước. Bạch Lăng sững sờ bị anh dắt đi vài bước thì phản ứng lại, sống chết không chịu đi nữa. Bởi vì Cố Trường Tân lo lắng cô lại bị Bạch Chí Thanh đánh tàn nhẫn nên muốn dẫn cô về nhà thẳng thắn với Cố Đống, xác định chuyện hai người. Như vậy thì coi như nhìn mặt mũi nhà họ Cố mà cũng không có ai dám ức hiếp cô.
"Đến nhà anh làm gì? Em không đi! Bà ngoại em đang ở nhà chờ em!"
"Vậy đi nói với bà ngoại em một tiếng, anh dẫn em về nhà ăn một bữa cơm trước." Cố Trường Tân không nói thẳng nguyên nhân, sợ hù dọa cô nên nói xạo.
"Chúng ta đang ở bên ngoài, tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm đi, tại sao phải đến nhà của anh!" Mặc dù đã qua một năm rồi, nhưng trong lòng Bạch Lăng vẫn còn sợ Vu Thanh Trừng: "Mẹ anh, bà ấy. . ."
"Anh ở đây, em còn sợ gì?" Cố Trường Tân căng cơ mặt, thấy cô vẫn nhăn nhó không đồng ý thì uy hiếp nói: "Nếu em không chịu, bây giờ anh hôn em đấy, có đi hay không?"
"Anh dám!" Bạch Lăng nghe anh nói như vậy thì trong lòng giật mình, ngoài miệng lại vẫn kiên trì không nhượng bộ: "Em không muốn đi!"
"Em xem anh có dám hay không!" Nói xong thì Cố Trường Tân lấn người lên, tư thế giống như thật sự muốn ấn cô vào trên tường để hôn: "Anh vì em khỏe mạnh thôi, theo anh về nhà ăn một bữa thì thế nào? Nhà anh làm em chán ghét không muốn đi thế à? Mặc kệ mẹ anh như thế nào cũng là mẹ anh, sau này cũng sẽ là mẹ em, bây giờ em không muốn gặp bà ấy, sao này sao mà sống chung?"
Bạch Lăng bị anh lớn tiếng thì sửng sốt một chút, lại nghe anh nói đến mẹ của anh, trong lòng có chút uất ức, không phải là cô không muốn đi mà là không dám đi mà thôi. Mẹ của anh là một nhân vật lợi hại, cô cũng không phải là chưa gặp qua, chỉ một vài câu đơn giản, một ánh mắt nhàn nhạt là đã có thể làm cho cô chạy mất rồi. Giữa hai người, thực lực cách xa, làm sao cô dám tự đi cầu thất bại?
Cố Trường Tân thấy đôi mắt cô đỏ lên thì lòng cũng mềm nhũn, buông cô ra, nắm thật chặt tay của cô: "Được rồi, lúc nãy là thái độ anh không tốt, thật xin lỗi. . . Anh thật sự muốn cùng em quyết định. Mấy ngày nữa anh lại đi, lần này đi cũng không biết lúc nào thì có thể nghỉ phép để trở về. Một mình em ở đây, anh thật sự là không yên tâm. . . Lần này em nghe anh đi, có được hay không, hả?"
Bạch Lăng nghe giọng nói dịu dàng của anh thì cũng bình tĩnh không ít, chạm đến sự chờ đợi chân thành trong mắt của anh thì do dự một lát, gật đầu một cái: "Vậy trước tiên em cần phải trở về nhà bà ngoại, cần thông báo cho bà một tiếng, nếu không bà sẽ không yên tâm."
"Ừ, em nói em đến nhà anh tìm Vu Tinh thôi. Nếu ăn cơm sớm hơn thì anh đưa em về, nếu thời gian không còn sớm thì tối nay em ở tạm với Vu Tinh."
"Dạ."
Hai người đi đến nhà bà ngoại Bạch Lăng nói một câu trước, thật ra bà cụ rất thương cháu ngoại, sau khi nghe nguyên nhân thì cười đồng ý, còn nói nếu ngủ không quen thì bà có thể đi đón cô. Bạch Lăng nói cô không lạ giường nên từ chối đề nghị của bà. Đi xuống lầu, Cố Trường Tân đang tựa vào lối vào nhà ngang, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Lăng đi tới, còn chưa đến gần là anh đã cảnh giác ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi tỏa sáng trên hành lang đen như mực. Thấy người tới là cô thì chân mày anh giãn ra, thu lại sự cảnh giác, cười ôn hòa nói: "Sao rồi?"
"Được rồi." Bạch Lăng gật đầu, lại có chút lo lắng hỏi: "Em đi tay không sao? Có cần mua chút quà hay không?"
"Không cần, mẹ anh không lạ gì những món kia. . ." Cố Trường Tân đi tới nắm tay của cô, vừa kéo cô rời đi vừa nói: "Đây chính là đi gặp người lớn. . . Anh cảm thấy như nằm mơ vậy."
"Em mới cảm thấy là giống mơ!" Bạch Lăng le lưỡi một cái, lắc đầu một cái: "Ba anh có dữ hay không?"
"Không. . ." Cố Trường Tân vỗ vỗ đầu Bạch Lăng: "Ông ấy tương đối ôn hòa với con gái, giống như Vu Tinh đấy."
Hai người cười đùa dọc theo đường đi, chỉ chốc lát sau đã đến nhà họ Cố. Sau khi Cố Trường Tân đưa Bạch Lăng vào mới phát hiện trong nhà không có ai, cũng không thấy nhân viên cảnh vệ cùng nhân viên cần vụ. Bạch Lăng đứng ở cửa do dự không dám vào, thấy anh lại bắt đầu cau mày thì lo lắng: "Sao vậy?"
"Không có ai ở nhà. . ." Cố Trường Tân nhìn xung quanh nhà một vòng, có chút bất mãn nói.
Ngược lại Bạch Lăng lại thở ra một hơi, đi theo anh vào nhà: "Không có thì coi như xong đi. . . Em đỡ phải hồi hộp, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?"
"Ăn cơm!" Cố Trường Tân đẩy Bạch Lăng vào phòng bếp, ôm chặt hông của cô từ phía sau, vùi cả thân thể cô vào ngực mình, đôi môi dính vào bên tai cô: "Ừm. . . Sẽ làm gì đây?"
Anh thở ra hơi nóng ở bên tai cô, trong nháy mắt gương mặt như bị thiêu đốt. Cô đưa tay đẩy đẩy anh ra, giọng nói có chút nũng nịu: "Anh đi ra ngoài trước đi, giúp ta mang áo khoác ra ngoài, sau đó vào giúp một tay."
Khóe miệng Cố Trường Tân khẽ nhếch lên cười, nhận lấy áo khoác của cô, đặt trên ghế sa lon ở phòng khách, lại trở về bên cạnh cô: "Dù sao cũng không có gì ăn, ăn tô mì sợi đi, anh bận rộn cả buổi chiều, đói bụng đến dạ dày cũng khó chịu."
Anh cố ý giả bộ uất ức, Bạch Lăng vẫn luôn thấy anh thế này, lại nhớ tới cả buổi chiều anh đều giúp cô thì có chút đau lòng, lại không dám chậm trễ: "Vậy anh đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, em làm cho anh tô mì."
Cố Trường Tân nói không chịu, phải dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô nấu nước, lấy gia vị, rửa rau. Trong chốc lát, hai tô mì sợi ra lò. Cố Trường Tân bưng mì sợi đến phòng ăn, hai người ăn, lại không đứng đắn một hồi thì Bạch Lăng mới thu dọn bát đũa vào phòng bếp. Cố Trường Tân ở phòng khách đi loanh quanh một lát, chờ Bạch Lăng thu thập xong ra ngoài thì vội kéo Bạch Lăng lên lầu.
Bạch Lăng ở phía sau ngoan ngoãn mặc anh lôi kéo, vừa vào cửa liền bị anh đè vào cửa, cô còn chưa kịp kêu đau thì môi của anh đã rơi xuống.