Đường Bằng Trình sững sờ, động tác của Chu Vũ cũng hơi chậm lại, hai người nhìn nhau một lát, vẻ mặt Đường Bằng Trình có chút khó tin hỏi Cố Trường Tân: "Vì ai?"
"Vì vợ tôi!" Cố Trường Tân càng trả lời vang dội, không chút sợ hãi, cũng không chút xấu hổ.
"Cậu đừng có lừa tôi!" Đường Bằng Trình biến sắc, vẻ mặt trầm xuống: "Gia thế của cậu thế nào, chúng tôi có thể không biết sao? Năm nay cậu mới hai mươi mốt tuổi, thế nào, Thiếu tướng Cố chấp thuận cho cậu kết hôn sao? Nói thật cho chúng tôi, rốt cuộc tới bộ đội vì điều gì?"
"Chính là vì vợ tôi, nếu Trung đội trưởng không tin thì có thể hỏi ba tôi, bạn gái của tôi còn nhỏ, đợi đến lúc cô ấy tốt nghiệp đại học thì chúng tôi sẽ kết hôn!" Cố Trường Tân có chút kinh ngạc vì đối phương biết Cố Đống là ba của anh, nhưng lại nghĩ đây là bộ đội đặc chủng thì đã sáng tỏ.
"Ha ha ha ha ha. . ." Chu Vũ đặt ly trà xuống nở nụ cười: "Thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà? Lão Đường, vẫn nên theo suy nghĩ lúc trước mà làm đi, lúc cậu ấy còn ở lại đây thì nghĩ cách làm một danh sách theo quân, nếu bạn gái nhỏ của cậu đồng ý thì tới, dù sao bộ đội vẫn có trợ cấp. Nếu cô gái nhỏ không muốn đến cũng tùy theo ý của cô ấy."
Sau khi Cố Trường Tân nghe thì nhếch miệng cười một tiếng, đầy tự tin nói: "Bông nhài nhỏ của tôi nghe lời của tôi nhất, sao có thể không muốn theo quân?"
Đường Bằng Trình nghe, vừa bực mình vừa buồn cười, đá Cố Trường Tân một cước, đá thật nên Cố Trường Tân mới đau đến thu lại nụ cười. Chu Vũ nhìn thấy cũng không ngăn cản, uống một ngụm trà rồi mới nói: "Ngày mai bắt đầu, cậu được điều đến trung đội anh ấy, làm nhiệm vụ... cho theo kịp."
"Rõ!" Cố Trường Tân lại làm quân lễ, lúc đang chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì hình như là nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại hỏi: "Báo cáo đội trưởng, tôi có một chuyện muốn hỏi!"
"Nói đi đừng nhiều lời!" Sau khi Đường Bằng Trình liếc mắt, tức giận trả lời: "Nói!"
"Địa chỉ ở đây có thể tiết lộ không? Tôi muốn viết thư về." Cố Trường Tân nói xong thì giống như hơi có lỗi, gãi gãi đầu, như một đứa trẻ. Dù sao Chu Vũ đã là người trải qua không ít chuyện, dĩ nhiên nhìn ra anh muốn viết thư cho ai, lúc này đồng ý, chỉ cần không nói danh hiệu đơn vị bộ đội cùng địa chỉ cụ thể viết lên là được.
Cố Trường Tân nhận được câu trả lời mong muốn, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, để lại Đường Bằng Trình cùng Chu Vũ nhíu mày hút thuốc lá ở trong phòng làm việc.
"Tôi thấy khả năng thích nghi của cậu ấy khá mạnh, chỉ là quá trình có thể tương đối khó khăn." Đường Bằng Trình hung hăng hít một hơi khói nói.
"Tôi xem trọng nguyên nhân của cậu ấy, không chỉ bởi vì cậu ấy là con trai của Thiếu tướng Cố. Dĩ nhiên là đạo lý ‘cha giỏi sinh con chẳng ra gì’ chiếm một phần, nhưng anh không cảm thấy sự mạnh mẽ cùng kiên nhẫn trên người Cố Trường Tân rất có thể sẽ vượt qua bất cứ ai trong chúng ta sao? Cậu ấy rất có thể là ưu tú nhất trong nhóm tân binh này, bất luận là kỹ năng hay là phẩm hạnh, cậu ấy đều có thể trở thành bộ đội đặc chủng ưu tú nhất!" Chu Vũ đi tới trước cửa sổ nhìn bóng lưng Cố Trường Tân đi xa dưới lầu nói.
"Lão Chu, tôi biết anh tiếc tài, chỉ là anh có nghĩ tới hay không, Cố Trường Tân muốn rời khỏi bất cứ lúc nào cũng được?" Đường Bằng Trình dập tắt điếu thuốc trong tay, thở dài nói: "Cậu ấy tới đây chính là vì bạn gái cậu ấy, phụ nữ nào chịu được người đàn ông của mình ‘liếm máu trên lưỡi dao’ mỗi ngày? Nếu bạn gái cậu ấy không đồng ý thì làm thế nào? Tôi thấy cậu ấy rất có thể trực tiếp cuốn gói đi!"
"Bộ đội đặc chủng là nơi cậu ấy muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Chu Vũ lại cười: "Lão Đường, bây giờ bộ đội đặc chủng rất thiếu nhân tài, ở nước ta, đây coi như là đơn vị yếu nhất trong quân sự. . ."
"Tôi lo lắng nhất không phải cậu ấy muốn đi, mà là chúng ta đè ép, khống chế, không cho phép cậu ấy đi, nếu chọc cậu ấy làm ra chuyện gì thì hậu quả như thế nào, ai cũng không dám tưởng tượng!" Hình như Đường Bằng Trình cực kỳ mệt mỏi, dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
"Chúng ta thử bồi dưỡng trước một chút xem, mài giũa tính tình. . ." Chu Vũ thu nụ cười, cũng thở dài: "Muốn trơ mắt nhìn một người như thế đi, không nỡ. . ."
"Vậy được, tôi cố hết sức." Đường Bằng Trình mở mắt ra suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng biểu lộ thái độ.
Lúc Bạch Lăng rời giường đã là bảy giờ rưỡi sáng, đứa bé trong ngực đang ngủ say. Cô rón rén ôm đứa bé trở về phòng ba mẹ, thấy mẹ ngủ cũng say, nghĩ tới nửa đêm hôm qua em trai giày vò muộn như vậy, chắc hẳn bà cũng không ngủ được nên cũng không đánh thức bà.
Trở về phòng, Bạch Lăng thu dọn túi đi học, mới vừa bỏ sách vào trong ba lô, Bạch Chí Thanh trở về. Bạch Lăng sửng sốt một chút, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tốt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ra khỏi phòng. Bạch Chí Thanh ngồi ở cạnh bàn ăn uống sữa đậu nành, trong tay còn cầm một cái bánh tiêu, nhìn thấy Bạch Lăng đeo ba lô, trực tiếp đưa tay ném lên bàn.
"Mày mang túi đi đâu?"
"Hôm nay là thứ tư, con còn phải đi học. . ." Bạch Lăng có chút nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Chí Thanh, ngoài dự đoán, ông ta cũng không vung quả đấm tới.
"Hôm qua tao đã đi gặp thầy giáo rồi, nghỉ học, sau này không cần đi học." Bạch Chí Thanh uống một hớp sữa đậu nành, suy nghĩ trong chốc lát lại nói: "Mày cũng mười tám tuổi rồi, ở nhà hai năm, chăm sóc rm trai mày thật tốt rồi sau khi nó đi nhà trẻ, tao sẽ tìm một gia đình tốt một chút gả cho người ta."
Bạch Lăng nghe xong chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng bị rút sạch, khó mà chống đỡ được thân thể: "Ba, con mới mười tám tuổi. . ."
"Không nói mày cưới ngay lập tức, bảo mày chờ hai năm!" Bạch Chí Thanh thấy gương mặt Bạch Lăng đã trở nên trắng bệch thì càng thêm tức giận, gần như là hung tợn nói ra những lời này.
"Thật ra thì, con có. . ." Bạch Lăng biết buổi sáng Bạch Chí Thanh tuyệt đối không thể nói chuyện, nếu ông chịu nói thẳng ra như vậy chuyện này coi như là hoàn toàn quyết định. Cô không có năng lực chống cự, Cố Trường Tân thì sao?
Ở trong mắt của cô, Cố Trường Tân cũng coi là một người đội trời đạp đất, không gì là không thể. Ngày trước anh đều giúp cô vượt qua chỗ khó khan nhiều lần, lần này thì sao? Giờ phút này cô chỉ có thể lựa chọn nói ra quan hệ của mình và Cố Trường Tân để ngăn cản suy nghĩ sai lầm của Bạch Chí Thanh.
"Tiểu Lăng, vào đây một chút." Trong phòng mẹ cắt đứt lời Bạch Lăng nói, cô đứng tại chỗ nhìn vào phòng, cũng không có động tác. Bạch Chí Thanh thấy vậy lại mắng đôi câu, cô mới như có hồn như người bình thường bước như không vào phòng.
"Mẹ. . ." Bạch Lăng nhìn mẹ ẳm em trai, có chút uất ức xông lên đầu.
"Lời ba con nói không cần để trong lòng, gia đình chúng ta như vậy, con gái không học thì tương lại ở đâu ra? Chuyện tiền bạc để mẹ nghĩ cách, đợi lát nữa ba con đi ra ngoài rồi thì con phải đi học đi, chuyện trong nhà, mẹ giúp con giấu." Mẹ đưa tay chỉnh sửa đuôi sam của cô một chút, lại vỗ vỗ vai của cô, thở dài một cái, cúi đầu nhìn em trai, cũng không nói gì.
Bạch Lăng cất ba lô vô phòng, đi vào phòng bếp đặt canh gà trên lửa hâm, chờ Bạch Chí Thanh ra khoit cửa. Ai ngờ ông ăn sáng rồi nhưng không ra cửa giống như ngày thường mà đi vào phòng bếp, nói: "Mày múc cho mẹ mày một chén canh gà, nhanh một chút, tao chờ mày cùng đi ra ngoài!"
"Đi đâu?" Bạch Lăng nghe xong thì sốt ruột.
"Mày còn muốn ở nhà ăn uống chùa?" Bỗng dưng giọng của Bạch Chí Thanh cất cao, gần như rống giận: "Không học thì theo tao đi ra ngoài làm việc, có tay có chân còn phải để tao nuôi mày sao?"
Mũi Bạch Lăng chua xót, nước mắt muốn rơi xuống, lại sợ Bạch Chí Thanh nhìn thấy càng thêm chán ghét, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống. Cô bưng hơn phân nửa chén canh gà vào phòng, đặt ở trên tủ đầu giường, dĩ nhiên mẹ đã nghe được lời Bạch Chí Thanh nói, trên mặt cũng có chút nước mắt, nhìn dáng vẻ Bạch Lăng nhẫn nhục chịu đựng, há miệng, nhưng không nói được câu nào.
Đây là số mệnh, có thể làm gì đây?
Trừ buổi trưa Bạch Lăng về nhà làm cơm, suốt cả ngày đều sống ở sạp trái cây. Có lẽ là sợ cô chạy đến trường học, cả ngày Bạch Chí Thanh cũng không rời đi, mắt cũng thỉnh thoảng liếc về phía cô. Cô nhìn một góc đường, bao giờ cũng thất vọng thu hồi ánh mắt, làm sao bây giờ Cố Trường Tân có thể đột nhiên xuất hiện tới giải cứu cô được chứ? Anh cũng là người, không phải thần tiên. . .
Lúc chạng vạng, Vu Tinh tới tìm, cô vừa nhìn thấy ánh mắt Bạch Lăng sưng đỏ thì đã hiểu là chuyện gì, chỉ là một người ngoài nên cô cũng không tiện mở miệng nói, mặc dù trong lòng hận Bạch Chí Thanh đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt cũng chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, cười híp mắt chào hỏi: "Chào chú Bạch, con tới mua ít trái cây."
"Vu Tinh. . ." Bạch Chí Thanh cũng tươi cười rạng rỡ: "Muốn mua gì, chú để Bạch Lăng giúp con xách về."
Vu Tinh cười đến rực rỡ, cố ý chọn rất nhiều trái cây, sau đó Bạch Lăng thuận nước đẩy thuyền mượn việc giúp xách trái cây rồi cùng Vu Tinh rời khỏi tầm mắt Bạch Chí Thanh.
"Cậu làm sao vậy, hôm nay mình đến lớp cậu đợi cậu lâu lắm, kết quả người lớp các cậu nói cho mình biết là không đi học." Vu Tinh thấy trên đường Bạch Lăng đều cúi đầu, có chút lo lắng hỏi.
Vu Tinh nghe Bạch Lăng nói nguyên nhân trước sau thì nổi giận đùng đúng, ném đồ trong tay vào ven đường rồi muốn đi trở lại. Bạch Lăng thấy dáng vẻ của cô thì vội vàng kéo lại, gấp đến độ nước mắt ẩn nhẫn một ngày cũng rơi xuống: "Cậu đi đâu? Với dáng vẻ này làm sao cậu khuyên được? Chúng ta trở về nói như vậy, với tính cách của ông ấy, mình đi về lại bị đánh tàn nhẫn một trận."
"Ông ấy thường đánh cậu?" Vu Tinh nghe cô nói như vậy thì càng thêm tức giận, cuốn tay áo của cô lên cẩn thận nhìn, trên cẳng tay trắng như tuyết rải rác những dấu vết bầm tím, đau lòng rồi lại mắng: "Hứ! Ông ta đâu phải là ba cậu, ông ấy chính là quản người làm trong nhà, bây giờ có con trai cũng không quản cậu nữa, cậu ngốc à, còn đứng ở trước mặt ông ấy để cho ông ấy đánh, không biết chạy à?"
"Mình có thể chạy đi đâu?" Bạch Lăng bất đắc dĩ cười cười: "Mình chỉ có một cái nhà, mặc kệ chạy đến đâu cũng phải trở về."
"Haizz, bộ dạng bây giờ của cậu, anh mình lại không ở đây." Vu Tinh có chút lo lắng cau mày suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: "Vậy cậu thật sựu không đi học nữa?"
"Không có tiền thì mình có thể làm thế nào?" Bạch Lăng lau nước mắt, còn nói: "Mình định xuôi theo ý của ông ấy trước, bí mật tiết kiệm tiền, đợi đến đủ rồi mới đi học lại."
"Cậu ngốc à?" Vu Tinh nghe suy nghĩ của cô thì lắc đầu liên tục: "Tính tình ông ấy keo kiệt yêu tiền, đoán chừng cậu tiết kiệm mười tám năm cũng không đủ đóng học phí một học kỳ. . . Nếu anh mình ở đây thì tốt rồi, anh ấy có một ít tiền riêng, hơn nữa, anh nhiều cách, nói không chừng cũng có thể cho cậu ít tiền."
"Lần trước lúc anh đi đã nói rồi, gần đây anh rất bận, thư mình viết cũng bị trả về, liên lạc anh không được."
"Ừ, trong nhà cũng không liên lạc được, " Vu Tinh gật đầu một cái, nhìn cô có chút lo lắng, lại an ủi: "Dượng hai nói với dì hai, bây giờ anh rất an toàn, hình như là đi làm chuyện cơ mật, cụ thể mình cũng không quá rõ ràng. . ."
Bạch Lăng gật đầu, chỉ nghe Vu Tinh hét to một tiếng, cô ngạc nhiên nhìn Vu Tinh, chỉ thấy mi tâm cô đầy vui sướng: "Mình có cách..., đi, mình dẫn cậu đi lấy học phí!"
Đường Bằng Trình sững sờ, động tác của Chu Vũ cũng hơi chậm lại, hai người nhìn nhau một lát, vẻ mặt Đường Bằng Trình có chút khó tin hỏi Cố Trường Tân: "Vì ai?"
"Vì vợ tôi!" Cố Trường Tân càng trả lời vang dội, không chút sợ hãi, cũng không chút xấu hổ.
"Cậu đừng có lừa tôi!" Đường Bằng Trình biến sắc, vẻ mặt trầm xuống: "Gia thế của cậu thế nào, chúng tôi có thể không biết sao? Năm nay cậu mới hai mươi mốt tuổi, thế nào, Thiếu tướng Cố chấp thuận cho cậu kết hôn sao? Nói thật cho chúng tôi, rốt cuộc tới bộ đội vì điều gì?"
"Chính là vì vợ tôi, nếu Trung đội trưởng không tin thì có thể hỏi ba tôi, bạn gái của tôi còn nhỏ, đợi đến lúc cô ấy tốt nghiệp đại học thì chúng tôi sẽ kết hôn!" Cố Trường Tân có chút kinh ngạc vì đối phương biết Cố Đống là ba của anh, nhưng lại nghĩ đây là bộ đội đặc chủng thì đã sáng tỏ.
"Ha ha ha ha ha. . ." Chu Vũ đặt ly trà xuống nở nụ cười: "Thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà? Lão Đường, vẫn nên theo suy nghĩ lúc trước mà làm đi, lúc cậu ấy còn ở lại đây thì nghĩ cách làm một danh sách theo quân, nếu bạn gái nhỏ của cậu đồng ý thì tới, dù sao bộ đội vẫn có trợ cấp. Nếu cô gái nhỏ không muốn đến cũng tùy theo ý của cô ấy."
Sau khi Cố Trường Tân nghe thì nhếch miệng cười một tiếng, đầy tự tin nói: "Bông nhài nhỏ của tôi nghe lời của tôi nhất, sao có thể không muốn theo quân?"
Đường Bằng Trình nghe, vừa bực mình vừa buồn cười, đá Cố Trường Tân một cước, đá thật nên Cố Trường Tân mới đau đến thu lại nụ cười. Chu Vũ nhìn thấy cũng không ngăn cản, uống một ngụm trà rồi mới nói: "Ngày mai bắt đầu, cậu được điều đến trung đội anh ấy, làm nhiệm vụ... cho theo kịp."
"Rõ!" Cố Trường Tân lại làm quân lễ, lúc đang chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì hình như là nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại hỏi: "Báo cáo đội trưởng, tôi có một chuyện muốn hỏi!"
"Nói đi đừng nhiều lời!" Sau khi Đường Bằng Trình liếc mắt, tức giận trả lời: "Nói!"
"Địa chỉ ở đây có thể tiết lộ không? Tôi muốn viết thư về." Cố Trường Tân nói xong thì giống như hơi có lỗi, gãi gãi đầu, như một đứa trẻ. Dù sao Chu Vũ đã là người trải qua không ít chuyện, dĩ nhiên nhìn ra anh muốn viết thư cho ai, lúc này đồng ý, chỉ cần không nói danh hiệu đơn vị bộ đội cùng địa chỉ cụ thể viết lên là được.
Cố Trường Tân nhận được câu trả lời mong muốn, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, để lại Đường Bằng Trình cùng Chu Vũ nhíu mày hút thuốc lá ở trong phòng làm việc.
"Tôi thấy khả năng thích nghi của cậu ấy khá mạnh, chỉ là quá trình có thể tương đối khó khăn." Đường Bằng Trình hung hăng hít một hơi khói nói.
"Tôi xem trọng nguyên nhân của cậu ấy, không chỉ bởi vì cậu ấy là con trai của Thiếu tướng Cố. Dĩ nhiên là đạo lý ‘cha giỏi sinh con chẳng ra gì’ chiếm một phần, nhưng anh không cảm thấy sự mạnh mẽ cùng kiên nhẫn trên người Cố Trường Tân rất có thể sẽ vượt qua bất cứ ai trong chúng ta sao? Cậu ấy rất có thể là ưu tú nhất trong nhóm tân binh này, bất luận là kỹ năng hay là phẩm hạnh, cậu ấy đều có thể trở thành bộ đội đặc chủng ưu tú nhất!" Chu Vũ đi tới trước cửa sổ nhìn bóng lưng Cố Trường Tân đi xa dưới lầu nói.
"Lão Chu, tôi biết anh tiếc tài, chỉ là anh có nghĩ tới hay không, Cố Trường Tân muốn rời khỏi bất cứ lúc nào cũng được?" Đường Bằng Trình dập tắt điếu thuốc trong tay, thở dài nói: "Cậu ấy tới đây chính là vì bạn gái cậu ấy, phụ nữ nào chịu được người đàn ông của mình ‘liếm máu trên lưỡi dao’ mỗi ngày? Nếu bạn gái cậu ấy không đồng ý thì làm thế nào? Tôi thấy cậu ấy rất có thể trực tiếp cuốn gói đi!"
"Bộ đội đặc chủng là nơi cậu ấy muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Chu Vũ lại cười: "Lão Đường, bây giờ bộ đội đặc chủng rất thiếu nhân tài, ở nước ta, đây coi như là đơn vị yếu nhất trong quân sự. . ."
"Tôi lo lắng nhất không phải cậu ấy muốn đi, mà là chúng ta đè ép, khống chế, không cho phép cậu ấy đi, nếu chọc cậu ấy làm ra chuyện gì thì hậu quả như thế nào, ai cũng không dám tưởng tượng!" Hình như Đường Bằng Trình cực kỳ mệt mỏi, dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
"Chúng ta thử bồi dưỡng trước một chút xem, mài giũa tính tình. . ." Chu Vũ thu nụ cười, cũng thở dài: "Muốn trơ mắt nhìn một người như thế đi, không nỡ. . ."
"Vậy được, tôi cố hết sức." Đường Bằng Trình mở mắt ra suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng biểu lộ thái độ.
Lúc Bạch Lăng rời giường đã là bảy giờ rưỡi sáng, đứa bé trong ngực đang ngủ say. Cô rón rén ôm đứa bé trở về phòng ba mẹ, thấy mẹ ngủ cũng say, nghĩ tới nửa đêm hôm qua em trai giày vò muộn như vậy, chắc hẳn bà cũng không ngủ được nên cũng không đánh thức bà.
Trở về phòng, Bạch Lăng thu dọn túi đi học, mới vừa bỏ sách vào trong ba lô, Bạch Chí Thanh trở về. Bạch Lăng sửng sốt một chút, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tốt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ra khỏi phòng. Bạch Chí Thanh ngồi ở cạnh bàn ăn uống sữa đậu nành, trong tay còn cầm một cái bánh tiêu, nhìn thấy Bạch Lăng đeo ba lô, trực tiếp đưa tay ném lên bàn.
"Mày mang túi đi đâu?"
"Hôm nay là thứ tư, con còn phải đi học. . ." Bạch Lăng có chút nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Chí Thanh, ngoài dự đoán, ông ta cũng không vung quả đấm tới.
"Hôm qua tao đã đi gặp thầy giáo rồi, nghỉ học, sau này không cần đi học." Bạch Chí Thanh uống một hớp sữa đậu nành, suy nghĩ trong chốc lát lại nói: "Mày cũng mười tám tuổi rồi, ở nhà hai năm, chăm sóc rm trai mày thật tốt rồi sau khi nó đi nhà trẻ, tao sẽ tìm một gia đình tốt một chút gả cho người ta."
Bạch Lăng nghe xong chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng bị rút sạch, khó mà chống đỡ được thân thể: "Ba, con mới mười tám tuổi. . ."
"Không nói mày cưới ngay lập tức, bảo mày chờ hai năm!" Bạch Chí Thanh thấy gương mặt Bạch Lăng đã trở nên trắng bệch thì càng thêm tức giận, gần như là hung tợn nói ra những lời này.
"Thật ra thì, con có. . ." Bạch Lăng biết buổi sáng Bạch Chí Thanh tuyệt đối không thể nói chuyện, nếu ông chịu nói thẳng ra như vậy chuyện này coi như là hoàn toàn quyết định. Cô không có năng lực chống cự, Cố Trường Tân thì sao?
Ở trong mắt của cô, Cố Trường Tân cũng coi là một người đội trời đạp đất, không gì là không thể. Ngày trước anh đều giúp cô vượt qua chỗ khó khan nhiều lần, lần này thì sao? Giờ phút này cô chỉ có thể lựa chọn nói ra quan hệ của mình và Cố Trường Tân để ngăn cản suy nghĩ sai lầm của Bạch Chí Thanh.
"Tiểu Lăng, vào đây một chút." Trong phòng mẹ cắt đứt lời Bạch Lăng nói, cô đứng tại chỗ nhìn vào phòng, cũng không có động tác. Bạch Chí Thanh thấy vậy lại mắng đôi câu, cô mới như có hồn như người bình thường bước như không vào phòng.
"Mẹ. . ." Bạch Lăng nhìn mẹ ẳm em trai, có chút uất ức xông lên đầu.
"Lời ba con nói không cần để trong lòng, gia đình chúng ta như vậy, con gái không học thì tương lại ở đâu ra? Chuyện tiền bạc để mẹ nghĩ cách, đợi lát nữa ba con đi ra ngoài rồi thì con phải đi học đi, chuyện trong nhà, mẹ giúp con giấu." Mẹ đưa tay chỉnh sửa đuôi sam của cô một chút, lại vỗ vỗ vai của cô, thở dài một cái, cúi đầu nhìn em trai, cũng không nói gì.
Bạch Lăng cất ba lô vô phòng, đi vào phòng bếp đặt canh gà trên lửa hâm, chờ Bạch Chí Thanh ra khoit cửa. Ai ngờ ông ăn sáng rồi nhưng không ra cửa giống như ngày thường mà đi vào phòng bếp, nói: "Mày múc cho mẹ mày một chén canh gà, nhanh một chút, tao chờ mày cùng đi ra ngoài!"
"Đi đâu?" Bạch Lăng nghe xong thì sốt ruột.
"Mày còn muốn ở nhà ăn uống chùa?" Bỗng dưng giọng của Bạch Chí Thanh cất cao, gần như rống giận: "Không học thì theo tao đi ra ngoài làm việc, có tay có chân còn phải để tao nuôi mày sao?"
Mũi Bạch Lăng chua xót, nước mắt muốn rơi xuống, lại sợ Bạch Chí Thanh nhìn thấy càng thêm chán ghét, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống. Cô bưng hơn phân nửa chén canh gà vào phòng, đặt ở trên tủ đầu giường, dĩ nhiên mẹ đã nghe được lời Bạch Chí Thanh nói, trên mặt cũng có chút nước mắt, nhìn dáng vẻ Bạch Lăng nhẫn nhục chịu đựng, há miệng, nhưng không nói được câu nào.
Đây là số mệnh, có thể làm gì đây?
Trừ buổi trưa Bạch Lăng về nhà làm cơm, suốt cả ngày đều sống ở sạp trái cây. Có lẽ là sợ cô chạy đến trường học, cả ngày Bạch Chí Thanh cũng không rời đi, mắt cũng thỉnh thoảng liếc về phía cô. Cô nhìn một góc đường, bao giờ cũng thất vọng thu hồi ánh mắt, làm sao bây giờ Cố Trường Tân có thể đột nhiên xuất hiện tới giải cứu cô được chứ? Anh cũng là người, không phải thần tiên. . .
Lúc chạng vạng, Vu Tinh tới tìm, cô vừa nhìn thấy ánh mắt Bạch Lăng sưng đỏ thì đã hiểu là chuyện gì, chỉ là một người ngoài nên cô cũng không tiện mở miệng nói, mặc dù trong lòng hận Bạch Chí Thanh đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt cũng chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, cười híp mắt chào hỏi: "Chào chú Bạch, con tới mua ít trái cây."
"Vu Tinh. . ." Bạch Chí Thanh cũng tươi cười rạng rỡ: "Muốn mua gì, chú để Bạch Lăng giúp con xách về."
Vu Tinh cười đến rực rỡ, cố ý chọn rất nhiều trái cây, sau đó Bạch Lăng thuận nước đẩy thuyền mượn việc giúp xách trái cây rồi cùng Vu Tinh rời khỏi tầm mắt Bạch Chí Thanh.
"Cậu làm sao vậy, hôm nay mình đến lớp cậu đợi cậu lâu lắm, kết quả người lớp các cậu nói cho mình biết là không đi học." Vu Tinh thấy trên đường Bạch Lăng đều cúi đầu, có chút lo lắng hỏi.
Vu Tinh nghe Bạch Lăng nói nguyên nhân trước sau thì nổi giận đùng đúng, ném đồ trong tay vào ven đường rồi muốn đi trở lại. Bạch Lăng thấy dáng vẻ của cô thì vội vàng kéo lại, gấp đến độ nước mắt ẩn nhẫn một ngày cũng rơi xuống: "Cậu đi đâu? Với dáng vẻ này làm sao cậu khuyên được? Chúng ta trở về nói như vậy, với tính cách của ông ấy, mình đi về lại bị đánh tàn nhẫn một trận."
"Ông ấy thường đánh cậu?" Vu Tinh nghe cô nói như vậy thì càng thêm tức giận, cuốn tay áo của cô lên cẩn thận nhìn, trên cẳng tay trắng như tuyết rải rác những dấu vết bầm tím, đau lòng rồi lại mắng: "Hứ! Ông ta đâu phải là ba cậu, ông ấy chính là quản người làm trong nhà, bây giờ có con trai cũng không quản cậu nữa, cậu ngốc à, còn đứng ở trước mặt ông ấy để cho ông ấy đánh, không biết chạy à?"
"Mình có thể chạy đi đâu?" Bạch Lăng bất đắc dĩ cười cười: "Mình chỉ có một cái nhà, mặc kệ chạy đến đâu cũng phải trở về."
"Haizz, bộ dạng bây giờ của cậu, anh mình lại không ở đây." Vu Tinh có chút lo lắng cau mày suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: "Vậy cậu thật sựu không đi học nữa?"
"Không có tiền thì mình có thể làm thế nào?" Bạch Lăng lau nước mắt, còn nói: "Mình định xuôi theo ý của ông ấy trước, bí mật tiết kiệm tiền, đợi đến đủ rồi mới đi học lại."
"Cậu ngốc à?" Vu Tinh nghe suy nghĩ của cô thì lắc đầu liên tục: "Tính tình ông ấy keo kiệt yêu tiền, đoán chừng cậu tiết kiệm mười tám năm cũng không đủ đóng học phí một học kỳ. . . Nếu anh mình ở đây thì tốt rồi, anh ấy có một ít tiền riêng, hơn nữa, anh nhiều cách, nói không chừng cũng có thể cho cậu ít tiền."
"Lần trước lúc anh đi đã nói rồi, gần đây anh rất bận, thư mình viết cũng bị trả về, liên lạc anh không được."
"Ừ, trong nhà cũng không liên lạc được, " Vu Tinh gật đầu một cái, nhìn cô có chút lo lắng, lại an ủi: "Dượng hai nói với dì hai, bây giờ anh rất an toàn, hình như là đi làm chuyện cơ mật, cụ thể mình cũng không quá rõ ràng. . ."
Bạch Lăng gật đầu, chỉ nghe Vu Tinh hét to một tiếng, cô ngạc nhiên nhìn Vu Tinh, chỉ thấy mi tâm cô đầy vui sướng: "Mình có cách..., đi, mình dẫn cậu đi lấy học phí!"