"Con muốn về không được sao?" Bạch Lăng cảm thấy buồn cười, ngày trước cô luôn cho đây là số mệnh, là kiếp trước cô làm ác nên bây giờ mới nhận hậu quả. Nhưng ngày hôm qua, lời của Cố Đống lại làm cho cô hiểu, không phải là lỗi của mình, chuyện không công bằng, không hài lòng trên đời này quá nhiều, tất cả chỉ có thể nhìn vào bản thân. Lùi một bước có thể được gì chứ? Ông rống giận hoặc là đánh tàn nhẫn, chuyện ngày trước chỉ sợ cũng là do cô hèn nhát mà đổi lấy thôi.
Vừa nghĩ tới mấy lời của Cố Đống, Bạch Lăng không tự chủ ưỡn thẳng sống lưng.
"Về nhà họ Cố đi!" Bạch Chí Thanh rống to một tiếng, đánh thức đứa trẻ trong phòng, chỉ nghe "oa —" một tiếng khóc từ phòng ngủ truyền ra.
"Có phải ba bán con cho nhà họ Cố rồi hay không hả?" Bạch Lăng thấy Bach Chí Thanh gấp gáp đi ẳm em trai thì cũng đi theo vào phòng ngủ, lạnh lùng hỏi.
"Không phải là ông nói con bé dạy kèm tại nhà cho Vu Tinh sao? Sao lại bán con bé cho nhà họ Cố rồi hả?" Mẹ Bạch Lăng vốn đang ở cữ trong phòng, vừa nghe Bạch Lăng chất vấn liền kinh sợ ngồi ở trên giường.
Dĩ nhiên Bạch Chí Thanh chột dạ, chỉ đưa tay ẳm con, biết rõ lúc này Bạch Lăng căm hận nhìn chằm chằm ông nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nếu đổi lại bình thường, sợ rằng quả đấm đã bay tới. Tối hôm qua, Thiếu tướng Cô tới ông, nói rõ, Bạch Lăng là con dâu mà nhà bọn họ đã định, nhà họ Cố bọn họ cũng không có lý do gì để cho cô ở nhà bị người ta đánh đập tàn nhẫn, nếu nhà họ Bạch không muốn nuôi cô con gái này thì nhà họ Cố bọn họ nuôi. Hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng trở thành người nhà họ Cố, sau này tất cả chi tiêu của cô do nhà họ Cố Gia gánh vác.
Nói thật, Bạch Chí Thanh có chút đắc chí. Hai ngàn đồng đối với bọn họ mà nói là một số tiền rất lớn. Nuôi con gái vốn là tương đương với nuôi hang hóa lỗ tiền bên người, hiện tại có người nguyện ý mang đi, dĩ nhiên ông cảm thấy đó là chuyện rất tốt. Sau đó lại nghe người cho ông tiền nói là "Thiếu tướng Cố" , ông không rõ về cấp bậc lắm, chỉ là có chữ "tướng" thì chắc cũng là quan rất lớn. Con gái của mình được định làm con dâu trong nhà quan, đây càng là chuyện mừng. Chỉ là nghĩ tới trước kia ông đối xử với Bạch Lăng như vậy thì trong lòng ít nhiều hơi sợ.
Bạch Lăng thấy Bạch Chí Thanh vẫn tránh né thì hừ lạnh một tiếng, rất bình tĩnh nói: "Chỉ muốn nói với hai người một câu, từ nay về sau tôi không cần bước vào cánh cửa này nữa, tôi lập tức về nhà họ Cố, không bao giờ tới làm phiền một nhà ba người của ông!"
Bốn chữ "một nhà ba người" bị cô nhấn rất mạnh, trong đó hận ý ép tới độ cột sống Bạch Chí Thanh cong lại mấy đường.
"Con nói gì vậy?" Mẹ Bạch Lăng nghe cô nói như vậy thì lập tức khóc ra tiếng: "Mặc kệ như thế nào, con cũng là con gái của chúng ta, con không ở nhà thì đi đâu? Tiểu Lăng, mẹ biết, con theo ba mẹ chịu khổ, nhưng cho tới bây giờ mẹ đều không nghĩ rằng phải bán con cho nhà họ Cố gì đó, trở lại đi."
"Bà biết cái gì?" Bạch Chí Thanh vừa nghe thì lập tức quát: "Nó đi theo nhà họ Cố thì có gì không tốt? Người ta cho nó ăn, cho nó mặc, còn muốn để nó đi học, những thứ này đi theo chúng ta được sao?"
"Nó đi theo người khác thì coi như là gì?" Bản tính mẹ Bạch Lăng nhát gan, cho tới bây giờ đều nhẫn nhục chịu đựng, rất ít mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với chồng: "Nó là con gái của tôi, đi theo tôi có gì không đúng?"
"Bà đừng quên, bây giờ bà có một con trai, chúng ta đâu còn nuôi nổi nó nữa? Hơn nữa, nếu nó đi về, không phải hai ngàn đồng cũng bay!"
"Hai ngàn đồng nhé?"
"Tối ngày hôm qua, Thiếu tướng Cố đén nói cho chúng ta hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng đi theo nhà họ Cố sống qua ngày." Bạch Chí Thanh nói, làm như muốn biện hộ vì hành động vô sỉ của mình, lại nói: "Tôi cũng vì tốt cho nó, bà không nhìn thấy Thiếu tướng Cố lái xe phô trương thế nào đâu, xe xịn, còn có tài xế riêng, bên cạnh còn có mấy người đi theo, phải là một quan lớn. Sau này Bạch Lăng đứng vững vàng ở nhà họ Cố, những vinh hoa phú quý không phải là cuồn cuộn tới. . ."
"Ông không có lương tâm!" Lúc này mẹ Bạch Lăng liền đập giường khóc ầm ĩ lên.
Bạch Lăng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này thì nhiệt độ trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh lẽo ướt nhẹp. Ba của cô thật sự vì tiền bán đứng cô, miệng còn đầy đạo đức nhân nghĩa. Vì cô? Từ ngày cô ra đời, lúc nào ông vì cô mà lo lắng một ngày?
"Các người không cần ầm ĩ, tôi lập tức trở về nhà họ Cố, từ nay về sau, tôi theo ý của ông, tôi không trở về, không về nữa." Bạch Lăng nhịn nước mắt tràn mi, giọng nói giống như bị vật cứng chặn lại, cảm giác đau đớn mờ ảo, thậm chí nói không ra câu hoàn chỉnh: "Sau này. . . Tôi không có. . . ba, không có!"
Cố Trường Tân đợi ở quân doanh hai tháng cũng không có thấy thư hồi âm của Bạch Lăng, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới lúc trước từng nói với cô, trước khi đi lại phải chào hỏi Cố Đống, xem chừng cũng không có chuyện lớn gì nên dần dần yên tâm, dốc lòng huấn luyện. Tiết Nham cũng cách mỗi hai ngày sẽ tới hỏi một lần, dù sao lúc trước Cố Trường Tân cũng hơi cảnh giác với anh. Sau đói mỗi khi anh nghe nói không có nhận được thư từ nhà thì vẻ mặt xám tro thất vọng, Cố Trường Tân nhìn cũng không nỡ, buộc anh nói chuyện lúc trước của anh và Vu Tinh thì mới hiểu ra.
Từ đó, quan hệ của hai người càng lúc càng gần.
Huấn luyện vẫn khô khan như cũ, hơn nữa có tính nguy hiểm khá cao, Cố Trường Tân là cấp dưới của Đường Bằng Trình nên cũng liều mạng luyện tập, có hai lần ngay cả Chu Vũ nhìn thấy cũng kinh ngạc, anh không muốn sống nữa sao? Mặc dù Đường Bằng Trình có chút mừng rỡ vì anh có kiên trì này, nhưng vẫn mơ hồ có chút lo lắng. Dù sao sinh mạng quan trọng hơn hết, miễn là còn sống, tất cả mới có thể có hi vọng.
Vì chuyện như vậy, Chu Vũ đặc biệt đi vào thành phố hỏi chuyên gia một chút xem sao, chuyên gia đề nghị hay là quan sát một khoảng thời gian trước, thử khơi thông với anh một lần rồi tính cách tiếp. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Vũ vẫn kéo Đường Bằng Trình gọi Cố Trường Tân về nhà vào một đêm, nói cho oai là uống rượu nhưng kỳ thực là vì thử dò xét tâm lý anh có xảy ra vấn đề gì hay không.
"Nhìn một cái cũng biết tửu lượng thằng nhóc cậu không tệ, hôm nay tiếp khách, cùng với tôi và Trung đội trưởng các cậu uống vài chén." Chu Vũ nhiệt tình nói lúc Cố Trường Tân vừa vào cửa.
Cố Trường Tân trải qua nửa năm huấn luyện thì càng trầm ổn, đã sớm thoát khỏi lớp áo khoác ngây thơ lúc trước, buồn vui không lộ ra. Lúc này thấy Chu Vũ cười vui vẻ thì cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái, vào nhà, chào kiểu quân đội với Đường Bằng Trình một cái.
Bản thân Đường Bằng Trình cũng là người nghiêm túc, lúc này cũng chỉ khẽ vuốt cằm mà thôi. Chu Vũ kéo Cố Trường Tân tán dóc chuyện trời đất nửa ngày, lại rót mấy ly rượu cho anh mới chậm rãi tấn công mục tiêu đã sớm tính toán tốt.
"Tôi thấy gần đây cậu huấn luyện vẫn tương đối chú tâm, Đại đội trưởng các cậu đều thấy, thường khen ngợi cậu với tôi." Những lời này vừa được Chu Vũ nói xong thì ở dưới mặt bàn bị Đường Bằng Trình đá một đá, anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh trợn mắt nhìn người làm ác một cái, vừa cười híp mắt nói với Cố Trường Tân: "Tôi là người thô kệch, không hiểu những lời khách sáo, lời xã giao. . ."
"Thủ trưởng có lời gì nói thẳng đi, tối nay còn có một buổi luyện tập sức nặng." Cố Trường Tân uống mấy ly rượu, có chút lên mặt, suy nghĩ cũng còn sáng suốt.
Chu Vũ cùng Đường Bằng Trình liếc nhau một cái sau, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc trong lòng cậu suy nghĩ gì? Ác với mình như vậy, là ghét bỏ thân thể của mình hay là làm sao?"
"Tôi chỉ muốn leo cao một chút mà thôi?" Lại không ngờ, sắc mặt Cố Trường Tân lại hòa hoãn, thậm chí khóe miệng khẽ có đường cong: "Đây là cam kết em dành cho cô ấy!"
"Bạn gái của cậu?" Đột nhiên Chu Vũ nhớ lại lần đầu tiên anh trả lời lúc hoàn thành diễn tập đối kháng ngoài trời.
Cố Trường Tân gật đầu một cái, rồi sau đó nói tiếp: "Có thể hai người không thể giải thích vì sao em nóng lòng leo lên cao như vậy, nhưng em cảm thấy đây coi như là chuyện có ý nghĩa nhất đời em đấy. Điều kiện gia đình của cô ấy không tốt, còn nhỏ tuổi thì phải giúp đỡ ba mẹ làm ăn, việc nhà gần như là cô một mình cô làm. Ba của cô ấy có tính khí không tốt chút nào, mắng cô ấy là chuyện thường xảy ra, sau đó em mới biết, ba của cô ấy không vui sẽ lấy cô ấy ra trút giận, mùa hè cô ấy rất ít mặc váy, em vốn cho là cô ấy không thích. Nhưng có một ngày, em họ của em nói cho em biết đó là bởi vì trên đùi của cô ấy bị ba cô ấy đánh dữ dội nên để lại dấu vết, rất khó coi."
Lúc trước Đường Bằng Trình vẫn cúi đầu uống rượu, nghe Cố Trường Tân nói như vậy thì dừng động tác tay lại trong, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng nghe.
"Nhưng em cũng không có cách nào, em chỉ có thể dạy cô tránh khỏi bị đánh như thế nào, có mấy lần canh giữ ở dưới lầu nhà cô ấy cả ngày, chỉ sợ nhà cô ấy truyền ra tiếng cô ấy khóc." Cố Trường Tân vuốt mặt, có vẻ hơi mệt mỏi: "Lúc ấy có người nhìn thấy bọn em đang đi trên đường thì nói với gia đình em yêu sớm rồi. Ba em giữ em lại đánh, đêm đó, em gái em đưa cô ấy đến thăm thì em đã quyết định đi bộ đội, đây là cách để em có thể mạnh mẽ lên nhanh nhất. Cô ấy nói cho em biết ba cô ấy không muốn cô ấy đi học, muốn cô ấy trực tiếp lập gia đình, thật may suy nghĩ này bị mẹ của cô ấy đè xuống. Cô ấy còn nhỏ như vậy, mảnh mai như vậy, em không có cách nào tưởng tượng dưới sự sắp xếp của người ba tham tiền đó, cô ấy sẽ gả cho người đàn ông nào. . ."
"Vừa tới bộ đội không bao lâu, cô cũng không liên lạc với em nữa, em gấp đến độ thiếu chút nữa đào binh chạy về, nhưng em hiểu rõ lúc đó em đi rồi, tất cả khi trước cũng uổng phí. Mãi mới chờ đến lúc cô ấy gửi thư nói là muốn đến thăm em, em vui đến mấy buổi tối không có ngủ. Sau khi cô ấy đến em mới biết, thì ra là khoảng thời gian đó, cô ấy thật sự muốn buông tay em, bởi vì mẹ em tổn thương lòng tự ái của cô ấy, rất nặng!"
"Khi đó em càng kiên định suy nghĩ phải có thành tựu, chỉ có như vậy thì em mới có năng lực bỏ qua tất cả bất mãn của mẹ em để cưới cô ấy về nhà."
Cố Trường Tân kể xong lại tự rót cho mình một ly rượu uống, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Chu Vũ thở ra một hơi, nghiêng đầu dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Đường Bằng Trình, người đó gật đầu một cái, đứng dậy đội nón lính nói: "Trở về huấn luyện. . . Ngày mai bắt đầu đi theo tôi làm nhiệm vụ!"
Cố Trường Tân sững sờ, ngay sau đó cười, chào kiểu quân đội một cái, thành khẩn nói một tiếng "cám ơn".
Làm nhiệm vụ, rất nguy hiểm, nhưng có thể lấy được nhiều cơ hội tìm được cấp bậc cao hơn.
"Con muốn về không được sao?" Bạch Lăng cảm thấy buồn cười, ngày trước cô luôn cho đây là số mệnh, là kiếp trước cô làm ác nên bây giờ mới nhận hậu quả. Nhưng ngày hôm qua, lời của Cố Đống lại làm cho cô hiểu, không phải là lỗi của mình, chuyện không công bằng, không hài lòng trên đời này quá nhiều, tất cả chỉ có thể nhìn vào bản thân. Lùi một bước có thể được gì chứ? Ông rống giận hoặc là đánh tàn nhẫn, chuyện ngày trước chỉ sợ cũng là do cô hèn nhát mà đổi lấy thôi.
Vừa nghĩ tới mấy lời của Cố Đống, Bạch Lăng không tự chủ ưỡn thẳng sống lưng.
"Về nhà họ Cố đi!" Bạch Chí Thanh rống to một tiếng, đánh thức đứa trẻ trong phòng, chỉ nghe "oa —" một tiếng khóc từ phòng ngủ truyền ra.
"Có phải ba bán con cho nhà họ Cố rồi hay không hả?" Bạch Lăng thấy Bach Chí Thanh gấp gáp đi ẳm em trai thì cũng đi theo vào phòng ngủ, lạnh lùng hỏi.
"Không phải là ông nói con bé dạy kèm tại nhà cho Vu Tinh sao? Sao lại bán con bé cho nhà họ Cố rồi hả?" Mẹ Bạch Lăng vốn đang ở cữ trong phòng, vừa nghe Bạch Lăng chất vấn liền kinh sợ ngồi ở trên giường.
Dĩ nhiên Bạch Chí Thanh chột dạ, chỉ đưa tay ẳm con, biết rõ lúc này Bạch Lăng căm hận nhìn chằm chằm ông nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nếu đổi lại bình thường, sợ rằng quả đấm đã bay tới. Tối hôm qua, Thiếu tướng Cô tới ông, nói rõ, Bạch Lăng là con dâu mà nhà bọn họ đã định, nhà họ Cố bọn họ cũng không có lý do gì để cho cô ở nhà bị người ta đánh đập tàn nhẫn, nếu nhà họ Bạch không muốn nuôi cô con gái này thì nhà họ Cố bọn họ nuôi. Hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng trở thành người nhà họ Cố, sau này tất cả chi tiêu của cô do nhà họ Cố Gia gánh vác.
Nói thật, Bạch Chí Thanh có chút đắc chí. Hai ngàn đồng đối với bọn họ mà nói là một số tiền rất lớn. Nuôi con gái vốn là tương đương với nuôi hang hóa lỗ tiền bên người, hiện tại có người nguyện ý mang đi, dĩ nhiên ông cảm thấy đó là chuyện rất tốt. Sau đó lại nghe người cho ông tiền nói là "Thiếu tướng Cố" , ông không rõ về cấp bậc lắm, chỉ là có chữ "tướng" thì chắc cũng là quan rất lớn. Con gái của mình được định làm con dâu trong nhà quan, đây càng là chuyện mừng. Chỉ là nghĩ tới trước kia ông đối xử với Bạch Lăng như vậy thì trong lòng ít nhiều hơi sợ.
Bạch Lăng thấy Bạch Chí Thanh vẫn tránh né thì hừ lạnh một tiếng, rất bình tĩnh nói: "Chỉ muốn nói với hai người một câu, từ nay về sau tôi không cần bước vào cánh cửa này nữa, tôi lập tức về nhà họ Cố, không bao giờ tới làm phiền một nhà ba người của ông!"
Bốn chữ "một nhà ba người" bị cô nhấn rất mạnh, trong đó hận ý ép tới độ cột sống Bạch Chí Thanh cong lại mấy đường.
"Con nói gì vậy?" Mẹ Bạch Lăng nghe cô nói như vậy thì lập tức khóc ra tiếng: "Mặc kệ như thế nào, con cũng là con gái của chúng ta, con không ở nhà thì đi đâu? Tiểu Lăng, mẹ biết, con theo ba mẹ chịu khổ, nhưng cho tới bây giờ mẹ đều không nghĩ rằng phải bán con cho nhà họ Cố gì đó, trở lại đi."
"Bà biết cái gì?" Bạch Chí Thanh vừa nghe thì lập tức quát: "Nó đi theo nhà họ Cố thì có gì không tốt? Người ta cho nó ăn, cho nó mặc, còn muốn để nó đi học, những thứ này đi theo chúng ta được sao?"
"Nó đi theo người khác thì coi như là gì?" Bản tính mẹ Bạch Lăng nhát gan, cho tới bây giờ đều nhẫn nhục chịu đựng, rất ít mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với chồng: "Nó là con gái của tôi, đi theo tôi có gì không đúng?"
"Bà đừng quên, bây giờ bà có một con trai, chúng ta đâu còn nuôi nổi nó nữa? Hơn nữa, nếu nó đi về, không phải hai ngàn đồng cũng bay!"
"Hai ngàn đồng nhé?"
"Tối ngày hôm qua, Thiếu tướng Cố đén nói cho chúng ta hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng đi theo nhà họ Cố sống qua ngày." Bạch Chí Thanh nói, làm như muốn biện hộ vì hành động vô sỉ của mình, lại nói: "Tôi cũng vì tốt cho nó, bà không nhìn thấy Thiếu tướng Cố lái xe phô trương thế nào đâu, xe xịn, còn có tài xế riêng, bên cạnh còn có mấy người đi theo, phải là một quan lớn. Sau này Bạch Lăng đứng vững vàng ở nhà họ Cố, những vinh hoa phú quý không phải là cuồn cuộn tới. . ."
"Ông không có lương tâm!" Lúc này mẹ Bạch Lăng liền đập giường khóc ầm ĩ lên.
Bạch Lăng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này thì nhiệt độ trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh lẽo ướt nhẹp. Ba của cô thật sự vì tiền bán đứng cô, miệng còn đầy đạo đức nhân nghĩa. Vì cô? Từ ngày cô ra đời, lúc nào ông vì cô mà lo lắng một ngày?
"Các người không cần ầm ĩ, tôi lập tức trở về nhà họ Cố, từ nay về sau, tôi theo ý của ông, tôi không trở về, không về nữa." Bạch Lăng nhịn nước mắt tràn mi, giọng nói giống như bị vật cứng chặn lại, cảm giác đau đớn mờ ảo, thậm chí nói không ra câu hoàn chỉnh: "Sau này. . . Tôi không có. . . ba, không có!"
Cố Trường Tân đợi ở quân doanh hai tháng cũng không có thấy thư hồi âm của Bạch Lăng, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới lúc trước từng nói với cô, trước khi đi lại phải chào hỏi Cố Đống, xem chừng cũng không có chuyện lớn gì nên dần dần yên tâm, dốc lòng huấn luyện. Tiết Nham cũng cách mỗi hai ngày sẽ tới hỏi một lần, dù sao lúc trước Cố Trường Tân cũng hơi cảnh giác với anh. Sau đói mỗi khi anh nghe nói không có nhận được thư từ nhà thì vẻ mặt xám tro thất vọng, Cố Trường Tân nhìn cũng không nỡ, buộc anh nói chuyện lúc trước của anh và Vu Tinh thì mới hiểu ra.
Từ đó, quan hệ của hai người càng lúc càng gần.
Huấn luyện vẫn khô khan như cũ, hơn nữa có tính nguy hiểm khá cao, Cố Trường Tân là cấp dưới của Đường Bằng Trình nên cũng liều mạng luyện tập, có hai lần ngay cả Chu Vũ nhìn thấy cũng kinh ngạc, anh không muốn sống nữa sao? Mặc dù Đường Bằng Trình có chút mừng rỡ vì anh có kiên trì này, nhưng vẫn mơ hồ có chút lo lắng. Dù sao sinh mạng quan trọng hơn hết, miễn là còn sống, tất cả mới có thể có hi vọng.
Vì chuyện như vậy, Chu Vũ đặc biệt đi vào thành phố hỏi chuyên gia một chút xem sao, chuyên gia đề nghị hay là quan sát một khoảng thời gian trước, thử khơi thông với anh một lần rồi tính cách tiếp. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Vũ vẫn kéo Đường Bằng Trình gọi Cố Trường Tân về nhà vào một đêm, nói cho oai là uống rượu nhưng kỳ thực là vì thử dò xét tâm lý anh có xảy ra vấn đề gì hay không.
"Nhìn một cái cũng biết tửu lượng thằng nhóc cậu không tệ, hôm nay tiếp khách, cùng với tôi và Trung đội trưởng các cậu uống vài chén." Chu Vũ nhiệt tình nói lúc Cố Trường Tân vừa vào cửa.
Cố Trường Tân trải qua nửa năm huấn luyện thì càng trầm ổn, đã sớm thoát khỏi lớp áo khoác ngây thơ lúc trước, buồn vui không lộ ra. Lúc này thấy Chu Vũ cười vui vẻ thì cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái, vào nhà, chào kiểu quân đội với Đường Bằng Trình một cái.
Bản thân Đường Bằng Trình cũng là người nghiêm túc, lúc này cũng chỉ khẽ vuốt cằm mà thôi. Chu Vũ kéo Cố Trường Tân tán dóc chuyện trời đất nửa ngày, lại rót mấy ly rượu cho anh mới chậm rãi tấn công mục tiêu đã sớm tính toán tốt.
"Tôi thấy gần đây cậu huấn luyện vẫn tương đối chú tâm, Đại đội trưởng các cậu đều thấy, thường khen ngợi cậu với tôi." Những lời này vừa được Chu Vũ nói xong thì ở dưới mặt bàn bị Đường Bằng Trình đá một đá, anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh trợn mắt nhìn người làm ác một cái, vừa cười híp mắt nói với Cố Trường Tân: "Tôi là người thô kệch, không hiểu những lời khách sáo, lời xã giao. . ."
"Thủ trưởng có lời gì nói thẳng đi, tối nay còn có một buổi luyện tập sức nặng." Cố Trường Tân uống mấy ly rượu, có chút lên mặt, suy nghĩ cũng còn sáng suốt.
Chu Vũ cùng Đường Bằng Trình liếc nhau một cái sau, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc trong lòng cậu suy nghĩ gì? Ác với mình như vậy, là ghét bỏ thân thể của mình hay là làm sao?"
"Tôi chỉ muốn leo cao một chút mà thôi?" Lại không ngờ, sắc mặt Cố Trường Tân lại hòa hoãn, thậm chí khóe miệng khẽ có đường cong: "Đây là cam kết em dành cho cô ấy!"
"Bạn gái của cậu?" Đột nhiên Chu Vũ nhớ lại lần đầu tiên anh trả lời lúc hoàn thành diễn tập đối kháng ngoài trời.
Cố Trường Tân gật đầu một cái, rồi sau đó nói tiếp: "Có thể hai người không thể giải thích vì sao em nóng lòng leo lên cao như vậy, nhưng em cảm thấy đây coi như là chuyện có ý nghĩa nhất đời em đấy. Điều kiện gia đình của cô ấy không tốt, còn nhỏ tuổi thì phải giúp đỡ ba mẹ làm ăn, việc nhà gần như là cô một mình cô làm. Ba của cô ấy có tính khí không tốt chút nào, mắng cô ấy là chuyện thường xảy ra, sau đó em mới biết, ba của cô ấy không vui sẽ lấy cô ấy ra trút giận, mùa hè cô ấy rất ít mặc váy, em vốn cho là cô ấy không thích. Nhưng có một ngày, em họ của em nói cho em biết đó là bởi vì trên đùi của cô ấy bị ba cô ấy đánh dữ dội nên để lại dấu vết, rất khó coi."
Lúc trước Đường Bằng Trình vẫn cúi đầu uống rượu, nghe Cố Trường Tân nói như vậy thì dừng động tác tay lại trong, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng nghe.
"Nhưng em cũng không có cách nào, em chỉ có thể dạy cô tránh khỏi bị đánh như thế nào, có mấy lần canh giữ ở dưới lầu nhà cô ấy cả ngày, chỉ sợ nhà cô ấy truyền ra tiếng cô ấy khóc." Cố Trường Tân vuốt mặt, có vẻ hơi mệt mỏi: "Lúc ấy có người nhìn thấy bọn em đang đi trên đường thì nói với gia đình em yêu sớm rồi. Ba em giữ em lại đánh, đêm đó, em gái em đưa cô ấy đến thăm thì em đã quyết định đi bộ đội, đây là cách để em có thể mạnh mẽ lên nhanh nhất. Cô ấy nói cho em biết ba cô ấy không muốn cô ấy đi học, muốn cô ấy trực tiếp lập gia đình, thật may suy nghĩ này bị mẹ của cô ấy đè xuống. Cô ấy còn nhỏ như vậy, mảnh mai như vậy, em không có cách nào tưởng tượng dưới sự sắp xếp của người ba tham tiền đó, cô ấy sẽ gả cho người đàn ông nào. . ."
"Vừa tới bộ đội không bao lâu, cô cũng không liên lạc với em nữa, em gấp đến độ thiếu chút nữa đào binh chạy về, nhưng em hiểu rõ lúc đó em đi rồi, tất cả khi trước cũng uổng phí. Mãi mới chờ đến lúc cô ấy gửi thư nói là muốn đến thăm em, em vui đến mấy buổi tối không có ngủ. Sau khi cô ấy đến em mới biết, thì ra là khoảng thời gian đó, cô ấy thật sự muốn buông tay em, bởi vì mẹ em tổn thương lòng tự ái của cô ấy, rất nặng!"
"Khi đó em càng kiên định suy nghĩ phải có thành tựu, chỉ có như vậy thì em mới có năng lực bỏ qua tất cả bất mãn của mẹ em để cưới cô ấy về nhà."
Cố Trường Tân kể xong lại tự rót cho mình một ly rượu uống, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Chu Vũ thở ra một hơi, nghiêng đầu dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Đường Bằng Trình, người đó gật đầu một cái, đứng dậy đội nón lính nói: "Trở về huấn luyện. . . Ngày mai bắt đầu đi theo tôi làm nhiệm vụ!"
Cố Trường Tân sững sờ, ngay sau đó cười, chào kiểu quân đội một cái, thành khẩn nói một tiếng "cám ơn".
Làm nhiệm vụ, rất nguy hiểm, nhưng có thể lấy được nhiều cơ hội tìm được cấp bậc cao hơn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Con muốn về không được sao?" Bạch Lăng cảm thấy buồn cười, ngày trước cô luôn cho đây là số mệnh, là kiếp trước cô làm ác nên bây giờ mới nhận hậu quả. Nhưng ngày hôm qua, lời của Cố Đống lại làm cho cô hiểu, không phải là lỗi của mình, chuyện không công bằng, không hài lòng trên đời này quá nhiều, tất cả chỉ có thể nhìn vào bản thân. Lùi một bước có thể được gì chứ? Ông rống giận hoặc là đánh tàn nhẫn, chuyện ngày trước chỉ sợ cũng là do cô hèn nhát mà đổi lấy thôi.
Vừa nghĩ tới mấy lời của Cố Đống, Bạch Lăng không tự chủ ưỡn thẳng sống lưng.
"Về nhà họ Cố đi!" Bạch Chí Thanh rống to một tiếng, đánh thức đứa trẻ trong phòng, chỉ nghe "oa —" một tiếng khóc từ phòng ngủ truyền ra.
"Có phải ba bán con cho nhà họ Cố rồi hay không hả?" Bạch Lăng thấy Bach Chí Thanh gấp gáp đi ẳm em trai thì cũng đi theo vào phòng ngủ, lạnh lùng hỏi.
"Không phải là ông nói con bé dạy kèm tại nhà cho Vu Tinh sao? Sao lại bán con bé cho nhà họ Cố rồi hả?" Mẹ Bạch Lăng vốn đang ở cữ trong phòng, vừa nghe Bạch Lăng chất vấn liền kinh sợ ngồi ở trên giường.
Dĩ nhiên Bạch Chí Thanh chột dạ, chỉ đưa tay ẳm con, biết rõ lúc này Bạch Lăng căm hận nhìn chằm chằm ông nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nếu đổi lại bình thường, sợ rằng quả đấm đã bay tới. Tối hôm qua, Thiếu tướng Cô tới ông, nói rõ, Bạch Lăng là con dâu mà nhà bọn họ đã định, nhà họ Cố bọn họ cũng không có lý do gì để cho cô ở nhà bị người ta đánh đập tàn nhẫn, nếu nhà họ Bạch không muốn nuôi cô con gái này thì nhà họ Cố bọn họ nuôi. Hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng trở thành người nhà họ Cố, sau này tất cả chi tiêu của cô do nhà họ Cố Gia gánh vác.
Nói thật, Bạch Chí Thanh có chút đắc chí. Hai ngàn đồng đối với bọn họ mà nói là một số tiền rất lớn. Nuôi con gái vốn là tương đương với nuôi hang hóa lỗ tiền bên người, hiện tại có người nguyện ý mang đi, dĩ nhiên ông cảm thấy đó là chuyện rất tốt. Sau đó lại nghe người cho ông tiền nói là "Thiếu tướng Cố" , ông không rõ về cấp bậc lắm, chỉ là có chữ "tướng" thì chắc cũng là quan rất lớn. Con gái của mình được định làm con dâu trong nhà quan, đây càng là chuyện mừng. Chỉ là nghĩ tới trước kia ông đối xử với Bạch Lăng như vậy thì trong lòng ít nhiều hơi sợ.
Bạch Lăng thấy Bạch Chí Thanh vẫn tránh né thì hừ lạnh một tiếng, rất bình tĩnh nói: "Chỉ muốn nói với hai người một câu, từ nay về sau tôi không cần bước vào cánh cửa này nữa, tôi lập tức về nhà họ Cố, không bao giờ tới làm phiền một nhà ba người của ông!"
Bốn chữ "một nhà ba người" bị cô nhấn rất mạnh, trong đó hận ý ép tới độ cột sống Bạch Chí Thanh cong lại mấy đường.
"Con nói gì vậy?" Mẹ Bạch Lăng nghe cô nói như vậy thì lập tức khóc ra tiếng: "Mặc kệ như thế nào, con cũng là con gái của chúng ta, con không ở nhà thì đi đâu? Tiểu Lăng, mẹ biết, con theo ba mẹ chịu khổ, nhưng cho tới bây giờ mẹ đều không nghĩ rằng phải bán con cho nhà họ Cố gì đó, trở lại đi."
"Bà biết cái gì?" Bạch Chí Thanh vừa nghe thì lập tức quát: "Nó đi theo nhà họ Cố thì có gì không tốt? Người ta cho nó ăn, cho nó mặc, còn muốn để nó đi học, những thứ này đi theo chúng ta được sao?"
"Nó đi theo người khác thì coi như là gì?" Bản tính mẹ Bạch Lăng nhát gan, cho tới bây giờ đều nhẫn nhục chịu đựng, rất ít mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với chồng: "Nó là con gái của tôi, đi theo tôi có gì không đúng?"
"Bà đừng quên, bây giờ bà có một con trai, chúng ta đâu còn nuôi nổi nó nữa? Hơn nữa, nếu nó đi về, không phải hai ngàn đồng cũng bay!"
"Hai ngàn đồng nhé?"
"Tối ngày hôm qua, Thiếu tướng Cố đén nói cho chúng ta hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng đi theo nhà họ Cố sống qua ngày." Bạch Chí Thanh nói, làm như muốn biện hộ vì hành động vô sỉ của mình, lại nói: "Tôi cũng vì tốt cho nó, bà không nhìn thấy Thiếu tướng Cố lái xe phô trương thế nào đâu, xe xịn, còn có tài xế riêng, bên cạnh còn có mấy người đi theo, phải là một quan lớn. Sau này Bạch Lăng đứng vững vàng ở nhà họ Cố, những vinh hoa phú quý không phải là cuồn cuộn tới. . ."
"Ông không có lương tâm!" Lúc này mẹ Bạch Lăng liền đập giường khóc ầm ĩ lên.
Bạch Lăng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này thì nhiệt độ trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh lẽo ướt nhẹp. Ba của cô thật sự vì tiền bán đứng cô, miệng còn đầy đạo đức nhân nghĩa. Vì cô? Từ ngày cô ra đời, lúc nào ông vì cô mà lo lắng một ngày?
"Các người không cần ầm ĩ, tôi lập tức trở về nhà họ Cố, từ nay về sau, tôi theo ý của ông, tôi không trở về, không về nữa." Bạch Lăng nhịn nước mắt tràn mi, giọng nói giống như bị vật cứng chặn lại, cảm giác đau đớn mờ ảo, thậm chí nói không ra câu hoàn chỉnh: "Sau này. . . Tôi không có. . . ba, không có!"
Cố Trường Tân đợi ở quân doanh hai tháng cũng không có thấy thư hồi âm của Bạch Lăng, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới lúc trước từng nói với cô, trước khi đi lại phải chào hỏi Cố Đống, xem chừng cũng không có chuyện lớn gì nên dần dần yên tâm, dốc lòng huấn luyện. Tiết Nham cũng cách mỗi hai ngày sẽ tới hỏi một lần, dù sao lúc trước Cố Trường Tân cũng hơi cảnh giác với anh. Sau đói mỗi khi anh nghe nói không có nhận được thư từ nhà thì vẻ mặt xám tro thất vọng, Cố Trường Tân nhìn cũng không nỡ, buộc anh nói chuyện lúc trước của anh và Vu Tinh thì mới hiểu ra.
Từ đó, quan hệ của hai người càng lúc càng gần.
Huấn luyện vẫn khô khan như cũ, hơn nữa có tính nguy hiểm khá cao, Cố Trường Tân là cấp dưới của Đường Bằng Trình nên cũng liều mạng luyện tập, có hai lần ngay cả Chu Vũ nhìn thấy cũng kinh ngạc, anh không muốn sống nữa sao? Mặc dù Đường Bằng Trình có chút mừng rỡ vì anh có kiên trì này, nhưng vẫn mơ hồ có chút lo lắng. Dù sao sinh mạng quan trọng hơn hết, miễn là còn sống, tất cả mới có thể có hi vọng.
Vì chuyện như vậy, Chu Vũ đặc biệt đi vào thành phố hỏi chuyên gia một chút xem sao, chuyên gia đề nghị hay là quan sát một khoảng thời gian trước, thử khơi thông với anh một lần rồi tính cách tiếp. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Vũ vẫn kéo Đường Bằng Trình gọi Cố Trường Tân về nhà vào một đêm, nói cho oai là uống rượu nhưng kỳ thực là vì thử dò xét tâm lý anh có xảy ra vấn đề gì hay không.
"Nhìn một cái cũng biết tửu lượng thằng nhóc cậu không tệ, hôm nay tiếp khách, cùng với tôi và Trung đội trưởng các cậu uống vài chén." Chu Vũ nhiệt tình nói lúc Cố Trường Tân vừa vào cửa.
Cố Trường Tân trải qua nửa năm huấn luyện thì càng trầm ổn, đã sớm thoát khỏi lớp áo khoác ngây thơ lúc trước, buồn vui không lộ ra. Lúc này thấy Chu Vũ cười vui vẻ thì cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái, vào nhà, chào kiểu quân đội với Đường Bằng Trình một cái.
Bản thân Đường Bằng Trình cũng là người nghiêm túc, lúc này cũng chỉ khẽ vuốt cằm mà thôi. Chu Vũ kéo Cố Trường Tân tán dóc chuyện trời đất nửa ngày, lại rót mấy ly rượu cho anh mới chậm rãi tấn công mục tiêu đã sớm tính toán tốt.
"Tôi thấy gần đây cậu huấn luyện vẫn tương đối chú tâm, Đại đội trưởng các cậu đều thấy, thường khen ngợi cậu với tôi." Những lời này vừa được Chu Vũ nói xong thì ở dưới mặt bàn bị Đường Bằng Trình đá một đá, anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh trợn mắt nhìn người làm ác một cái, vừa cười híp mắt nói với Cố Trường Tân: "Tôi là người thô kệch, không hiểu những lời khách sáo, lời xã giao. . ."
"Thủ trưởng có lời gì nói thẳng đi, tối nay còn có một buổi luyện tập sức nặng." Cố Trường Tân uống mấy ly rượu, có chút lên mặt, suy nghĩ cũng còn sáng suốt.
Chu Vũ cùng Đường Bằng Trình liếc nhau một cái sau, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc trong lòng cậu suy nghĩ gì? Ác với mình như vậy, là ghét bỏ thân thể của mình hay là làm sao?"
"Tôi chỉ muốn leo cao một chút mà thôi?" Lại không ngờ, sắc mặt Cố Trường Tân lại hòa hoãn, thậm chí khóe miệng khẽ có đường cong: "Đây là cam kết em dành cho cô ấy!"
"Bạn gái của cậu?" Đột nhiên Chu Vũ nhớ lại lần đầu tiên anh trả lời lúc hoàn thành diễn tập đối kháng ngoài trời.
Cố Trường Tân gật đầu một cái, rồi sau đó nói tiếp: "Có thể hai người không thể giải thích vì sao em nóng lòng leo lên cao như vậy, nhưng em cảm thấy đây coi như là chuyện có ý nghĩa nhất đời em đấy. Điều kiện gia đình của cô ấy không tốt, còn nhỏ tuổi thì phải giúp đỡ ba mẹ làm ăn, việc nhà gần như là cô một mình cô làm. Ba của cô ấy có tính khí không tốt chút nào, mắng cô ấy là chuyện thường xảy ra, sau đó em mới biết, ba của cô ấy không vui sẽ lấy cô ấy ra trút giận, mùa hè cô ấy rất ít mặc váy, em vốn cho là cô ấy không thích. Nhưng có một ngày, em họ của em nói cho em biết đó là bởi vì trên đùi của cô ấy bị ba cô ấy đánh dữ dội nên để lại dấu vết, rất khó coi."
Lúc trước Đường Bằng Trình vẫn cúi đầu uống rượu, nghe Cố Trường Tân nói như vậy thì dừng động tác tay lại trong, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng nghe.
"Nhưng em cũng không có cách nào, em chỉ có thể dạy cô tránh khỏi bị đánh như thế nào, có mấy lần canh giữ ở dưới lầu nhà cô ấy cả ngày, chỉ sợ nhà cô ấy truyền ra tiếng cô ấy khóc." Cố Trường Tân vuốt mặt, có vẻ hơi mệt mỏi: "Lúc ấy có người nhìn thấy bọn em đang đi trên đường thì nói với gia đình em yêu sớm rồi. Ba em giữ em lại đánh, đêm đó, em gái em đưa cô ấy đến thăm thì em đã quyết định đi bộ đội, đây là cách để em có thể mạnh mẽ lên nhanh nhất. Cô ấy nói cho em biết ba cô ấy không muốn cô ấy đi học, muốn cô ấy trực tiếp lập gia đình, thật may suy nghĩ này bị mẹ của cô ấy đè xuống. Cô ấy còn nhỏ như vậy, mảnh mai như vậy, em không có cách nào tưởng tượng dưới sự sắp xếp của người ba tham tiền đó, cô ấy sẽ gả cho người đàn ông nào. . ."
"Vừa tới bộ đội không bao lâu, cô cũng không liên lạc với em nữa, em gấp đến độ thiếu chút nữa đào binh chạy về, nhưng em hiểu rõ lúc đó em đi rồi, tất cả khi trước cũng uổng phí. Mãi mới chờ đến lúc cô ấy gửi thư nói là muốn đến thăm em, em vui đến mấy buổi tối không có ngủ. Sau khi cô ấy đến em mới biết, thì ra là khoảng thời gian đó, cô ấy thật sự muốn buông tay em, bởi vì mẹ em tổn thương lòng tự ái của cô ấy, rất nặng!"
"Khi đó em càng kiên định suy nghĩ phải có thành tựu, chỉ có như vậy thì em mới có năng lực bỏ qua tất cả bất mãn của mẹ em để cưới cô ấy về nhà."
Cố Trường Tân kể xong lại tự rót cho mình một ly rượu uống, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Chu Vũ thở ra một hơi, nghiêng đầu dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Đường Bằng Trình, người đó gật đầu một cái, đứng dậy đội nón lính nói: "Trở về huấn luyện. . . Ngày mai bắt đầu đi theo tôi làm nhiệm vụ!"
Cố Trường Tân sững sờ, ngay sau đó cười, chào kiểu quân đội một cái, thành khẩn nói một tiếng "cám ơn".
Làm nhiệm vụ, rất nguy hiểm, nhưng có thể lấy được nhiều cơ hội tìm được cấp bậc cao hơn.