Cố Trường Tân không muốn cô biết quá nhiều chuyện nguy hiểm, muốn nói sang chuyện khác. Một tay anh che lên hai mắt, cười nhẹ hai tiếng, nói: "Bông nhài nhỏ, em thật sự rất ngọt, tính anh không thích ăn đồ ngọt, vẫn không bỏ được, muốn ăn một lần nữa, có muốn thỏa mãn anh một lần nữa hay không, hả?"
Trong nháy mắt Bạch Lăng không còn sót lại đau lòng chút nào, vươn tay vò đầu ngắn ngủn của anh. Cố Trường Tân cười càng lúc càng vui vẻ, đến cuối cùng, dứt khoát nắm lấy tay của cô ghé vào miệng, lần lượt ngậm lấy ngón tay cô. Bạch Lăng chỉ cảm thấy một dòng điện xẹt qua trái tim mềm mại, ngứa một chút, tê tê, cô cười một tiếng, thoả mãn giống như mèo vùi trong ngực anh.
Đột nhiên Cố Trường Tân nhớ tới khi còn bé thấy bốn chữ trong sách — mỹ nhân trong ngực, khi đó còn quá nhỏ, không hiểu tại sao có người luôn nói: "Mùi hương nồng nàn là mộ anh hùng". Vào lúc này, trong ngực ôm người con gái xinh xắn mình yêu nhất thì anh mới hiểu rõ, hạnh phúc tốt đẹp như vậy, anh hùng nào chịu vứt bỏ?
"Chuyện em ở nhà của anh đó, anh biết không?" Tay Bạch Lăng vẽ những vòng tròn trên ngực anh, giọng nói mềm mại, sinh ra sự quyến rũ xông vào trong xương tủy của anh.
"Ừ." Cố Trường Tân dung túng động tác nhỏ của cô, thậm chí có chút hưởng thụ, khóe môi tươi cười, trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thỏa mãn này: "Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, an tâm ở nhà anh đi, có ba mẹ anh ở đó, anh cũng có thể yên tâm không ít. Hơn nữa, mẹ anh là người miệng cứng lòng mềm, hơn nữa thích cô gái đáng yêu nghe lời, em ngoan như vậy, mẹ sẽ từ từ thích em. Chờ em vừa tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn, vấn đề mẹ chồng con dâu cũng không tồn tại."
"Muốn kết hôn cũng muốn phải dưỡng thân thể thật tốt!" Bạch Lăng khẽ vuốt vết thương của anh, tâm tình trầm xuống: "Anh không yêu cơ thể mình thì sau này em dựa thế nào đây?"
"Em đang oán trách thể lực của anh không tốt sao?" Cố Trường Tân xấu xa cười một tiếng, ôm người trong ngực lật người một cái liềm đè người xuống, tay trái nâng một chân của cô giắt lên ngang hông mình, cúi đầu ngậm chặt cánh môi của cô, giọng nói mơ hồ không rõ bay vào trong tai cô: "Thử lại lần nữa không? Anh sẽ cố gắng, xem thể lực anh có phải không tốt hay không?"
Bạch Lăng vừa nghe anh nói như vậy thì nhất thời cảm thấy nơi lúc trước bị xâm nhập đau rát. Che đôi mắt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn Cố Trường Tân: "Không cần, thật sự rất đau. . . Ở chỗ này vẫn còn khó chịu!"
Cố Trường Tân thấy cô lại muốn khóc, đau lòng vén chăn nhìn chỗ cô mới vừa bị anh hung hăng vượt qua. Bạch Lăng không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh vén chăn lên, kéo hông của cô nâng nửa người dưới lên, cô bị sợ đến cả người co rụt lại đầu giường. Cố Trường Tân hơi dùng sức, đè chặt cô lại.
"Đừng lộn xộn, anh xem một chút xem có bị thương hay không!" Nói xong, thật sự kiểm tra cẩn thận, đứng dậy ẳm cô lên.
Trong mắt là băng gạc trước ngực anh đã bị máu nhuộm đỏ, sau khi cô ý thức được anh đang ẳm cô thì sợ hết hồn, vội vàng đẩy anh ra: "Anh thả em xuống đi, chắc là vết thương trên người của anh rách ra, không nền dùng lực!"
"Nếu nghĩ đến vết thương của anh thì ngoan ngoãn, không nên lộn xộn, anh ẳm em đến ghế sa lon bên kia ngồi một chút, anh đi pha cho em thau nước, em. . . dọn dẹp vết máu trước đi, lát nữa ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút." Ở phòng bệnh Cố Trường Tân không có phòng tắm, nếu muốn rửa sạch cơ thể chỉ có dùng thau hứng nước ở trong nhà vệ sinh tắm đơn giản.
Để anh chăm sóc, lòng Bạch Lăng chua chua ngọt ngọt, vừa cúi đầu thì vừa đúng chạm phải vật phái nam của anh lộ ra, cường tráng lại dính chút vết máu màu đỏ phía trên, đó là của cô. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy cả khuôn mặt cũng nóng lên rồi, ngoan ngoãn úp vào trong ngực anh, không dám nói lời nào.
Cố Trường Tân không thèm để ý, từ hộc tủ bên cạnh lấy ra một cái thau, tất cả chuẩn bị xong rồi thì xoay người ẳm Bạch Lăng đi vào phòng vệ sinh. Hai người vội vã tắm sạch sẽ, đều thở hổn hển trở lại giường, ôm nhau không bao lâu thì ngủ mất.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, ở bộ đội dậy sớm lâu dài nên Cố Trường Tân đã tạo thành đồng hồ sinh học cố định nên đã thức rất sớm. Lúc vừa thức, đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người nằm trong khuỷu tay thì ngây ngẩn chừng một phút, anh mới nhếch miệng nở nụ cười.
Miệng nhỏ của cô hơi mở ra, thở ra hơi thở nhàn nhạt, cằm giấu dưới chăn mềm, gương mặt hồng hồng, ngủ rất say. Anh đưa tay chạm nhẹ nhàng vào mặt của cô, hơi nóng, anh vốn muốn đánh thức cô đến giường chăm soc bên cạnh ngủ. Nhưng nhiệt độ cực nóng quấn ở đầu ngón tay của anh, giống như là bọc một tầng mỏng lên trái tim anh, cả trái tim cũng ấm áp, mềm nhũn nên cũng không nhẫn tâm đánh thức cô. Thôi, đợi lát nữa ẵm qua, trong lòng nghĩ như vậy, anh ôm người trong ngực chặt thêm, nhắm mắt lại ngủ.
Đợi đến lúc trời sáng, Cố Trường Tân nghe tiếng bước chân ngoài cửa, giật mình ngồi bật dậy, nhanh chóng nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc cho cô trước rồi ẵm đến giường bên cạnh, lúc này mới tự động mặc quần áo vào, nằm trên giường giả vờ ngủ say.
Tối qua cửa bị khóa trái, không lâu lắm thì tiếng gõ cửa có quy luật truyền đến. Anh chờ vang lên ba cái mới chậm rãi đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, một đôi u ám nhìn anh chằm chằm hai phút mới mở miệng: "Lúc nãy trốn ở bên trong làm gì?"
Cố Trường Tân nhìn người tới, có chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chào kiểu quân đội một cái, rầu rĩ hô: "Trung đội trưởng!"
Đường Bằng Trình ghé đầu liếc mắt nhìn vào phòng bệnh, trên một giường bên cạnh có một cơ thể nhỏ cử động mấy cái, anh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Lần này cậu bị thương, ý Đại đội trưởng là cậu dưỡng thương thật tốt, tôi sẽ không đợi cậu, buổi chiều nay tôi trở về."
Cố Trường Tân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Ba ngày sau em trở về."
"Không vội, chữa khỏi vết thương rồi nói, sau này nhiệm vụ còn nhiều hơn, nguy hiểm cũng có, nếu không kỹ lưỡng thì cũng không được." Đường Bằng Trình vỗ vai Cố Trường Tân, nói tiếp: "Lần này cậu cản phát súng đó cho tôi, tôi sẽ nhớ kỹ, là Đường Bằng Trình tôi nợ cậu một mạng!"
Cố Trường Tân khẽ cau mày, nhưng cũng không biết nói gì, tiếng dộng từ sau lưng truyền đến, anh hơi lo lắng, nhưng cũng ngượng ngùng rời đi. Đang đứng lo lắng thì Cố Đống cùng Vu Thanh Trừng đi tới. Đường Bằng Trình thấy Cố Đống thì trong nháy mắt có chút mất hồn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh, chào nói: "Chào Thủ trưởng!"
"À, đây là cấp trên của con." Cố Trường Tân không tiện nói ra thân phận của Đường Bằng Trình, mơ hồ giới thiệu với người nhà. Cố Đống gật đầu một cái, cũng hiểu nguyên nhân bên trong, không nói gì. Vu Thanh Trừng bên cạnh lại không bình tĩnh được, con trai của mình vì người này bị một phát súng, bà có thể cho anh sắc mặt tốt thì mới không bình thường! Ánh mắt Đường Bằng Trình nhanh chóng quét vẻ mặt coi thường của Vu Thanh Trừng, cũng không nán lại quá lâu, chào hỏi sau đó rời đi.
Cố Đống liếc mắt nhìn vợ, thở dài, nhưng cũng không nói gì, dù sao trong lòng bà cũng không chịu nổi. Vu Thanh Trừng nhìn chằm chằm hướng Đường Bằng Trình rời khỏi một lúc lâu mới đưa mắt nhìn Cố Trường Tân.
"Sao dậy sớm như vậy? Một người? Bạch Lăng đâu?"
"Tối hôm qua cô ấy ngủ muộn, con không có gọi cô ấy." Cố Trường Tân che giấu vì Bạch Lăng, xoay người vào phòng bệnh, lại không ngờ thấy Bạch Lăng đã tỉnh rồi, đang xếp chăn trên giường: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Em đi mua bữa sáng cho anh." Bạch Lăng vẫn luôn tránh né ánh mắt của anh, xếp chăn xong thì cúi thấp đầu nói một câu như vậy rồi đi ra ngoài.
Cố Trường Tân nhìn tư thế cô có chút đi không tự nhiên thì im lặng cười. Đường cong treo ở khóe miệng lại bị Vu Thanh Trừng bắt được, bà không giải thích nên hỏi: "Con cười cái gì?"
"Không có gì, cảm thấy mệt mỏi nên cười một cái cho dễ chịu một chút."
"Hôm nay tâm tình không tệ. . ." Vu Thanh Trừng cũng cười cười, thúc giục anh về giường nằm: "Đừng luôn xuống đất, hay là muốn nằm tĩnh dưỡng."
Bà vừa nói vừa vén chăn lên, lập tức nhìn thấy dấu vết màu đỏ bị lau đi, lấm tấm trên giường đơn màu trắng, rất là chói mắt: "Sao có máu?"
Cố Trường Tân cũng cứng người, ngày hôm qua anh chỉ lo dọn dẹp vết máu trên người hai người, sao nhớ đến trên giường! Cố Đống bên cạnh cũng nhìn tới, ánh mắt bén nhọn nhìn anh, giống như là muốn tìm kiếm sự thật từ ngoài vào trong từ anh: "Chuyện gì xảy ra?"
"Tối hôm qua lúc trở mình không chú ý, vết thương rách ra." Cố Trường Tân cố gắng thoải mái mở hai nút áo, hiện ra băng gạc bị máu nhuộm đỏ: "Có thể lúc nằm ngủ lại cọ vào giường."
Lòng Vu Thanh Trừng đau đớn nhìn thoáng qua, buông đồ trong tay xuống liền muốn tiến lên cẩn thận nhìn, nửa đường lại bị Cố Đống ngăn cản. Vu Thanh Trừng nhìn chồng giữ chặt cổ tay mình, có chút bất mãn muốn tránh ra: "Em nhìn một chút. . . Sớm biết tối hôm qua em ở lại, dù Bạch Lăng hiểu chuyện thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, sao chăm sóc người khác!"
"Em cũng không phải bác sĩ, nhìn cũng không nên, đi tìm bác sĩ đến đi." Cố Đống đẩy Vu Thanh Trừng ra cửa, lúc này mới quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Cố Trường Tân, lạnh lùng nói: "Ba cho là con bị thương sẽ khiêm tốn một chút. . ."
Cố Trường Tân có chút nghi ngờ nhìn Cố Đống giận dữ, không biết chọc tới ông giận chỗ nào. Cố Đống hơi nhếch môi, thấy vẻ mặt anh mờ mịt lại hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói ra nguyên nhân: "Cài quần áo lại, vết cào bên trong lộ ra rồi."
Cố Trường Tân nhìn theo ánh mắt của ông, thật sự là vết cào, chắc là tối hôm qua cô vô cùng đau đớn nên khó kìm lòng nổi mà dùng móng tay cào vào. Vừa nghĩ tới bị Cố Đống biết được, anh không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười cài nút lại: "Bọn con đều thành niên rồi, ngày hôm qua cũng bởi vì quá lâu không gặp, khống chế không được."
"Ba thấy cả ngày trong đầu con cũng sắp không nhìn ai trong mắt rồi! Con có nghĩ tới hậu quả hay không? Con bé còn chưa có gả cho con đã. . . Như vậy truyền ra ngoài thì người khác sẽ như con bé thế nào? Sẽ nói con như thế nào? Ba thấy con không muốn ở lại quân đội nữa rồi!" Cố Đống thấy sắc mặt Cố Trường Tân càng ngày càng khó coi thì hừ một tiếng, không để ý tới anh nữa.
Qua một hồi lâu, Cố Trường Tân mới nói: "Con muốn hai ngày nữa quyết định chuyện của con và cô ấy."
"Hừ, quyết định? Quyết định thế nào? Con bé còn chưa tốt nghiệp cấp ba đấy! Còn mẹ con thì nói thế nào? Nói ba lừa bà ấy, chuẩn bị cho vợ con bước vào nhà chúng ta à?" Cố Đống dạy dỗ cho Cố Trường Tân thông suốt rồi mới ngừng lại: "Chuyện này giữ đó đi, đợi đến khi Bạch Lăng thi đại học xong, con với con bé cùng trở về nhà con bé chút đi, mẹ con ở đây để ba xử lý!"
"Cám ơn ba." Cố Trường Tân cúi đầu, rầu rĩ nói cám ơn.
"Sau này sống nghiêm chỉnh một chút cho ba!"
Cố Trường Tân không muốn cô biết quá nhiều chuyện nguy hiểm, muốn nói sang chuyện khác. Một tay anh che lên hai mắt, cười nhẹ hai tiếng, nói: "Bông nhài nhỏ, em thật sự rất ngọt, tính anh không thích ăn đồ ngọt, vẫn không bỏ được, muốn ăn một lần nữa, có muốn thỏa mãn anh một lần nữa hay không, hả?"
Trong nháy mắt Bạch Lăng không còn sót lại đau lòng chút nào, vươn tay vò đầu ngắn ngủn của anh. Cố Trường Tân cười càng lúc càng vui vẻ, đến cuối cùng, dứt khoát nắm lấy tay của cô ghé vào miệng, lần lượt ngậm lấy ngón tay cô. Bạch Lăng chỉ cảm thấy một dòng điện xẹt qua trái tim mềm mại, ngứa một chút, tê tê, cô cười một tiếng, thoả mãn giống như mèo vùi trong ngực anh.
Đột nhiên Cố Trường Tân nhớ tới khi còn bé thấy bốn chữ trong sách — mỹ nhân trong ngực, khi đó còn quá nhỏ, không hiểu tại sao có người luôn nói: "Mùi hương nồng nàn là mộ anh hùng". Vào lúc này, trong ngực ôm người con gái xinh xắn mình yêu nhất thì anh mới hiểu rõ, hạnh phúc tốt đẹp như vậy, anh hùng nào chịu vứt bỏ?
"Chuyện em ở nhà của anh đó, anh biết không?" Tay Bạch Lăng vẽ những vòng tròn trên ngực anh, giọng nói mềm mại, sinh ra sự quyến rũ xông vào trong xương tủy của anh.
"Ừ." Cố Trường Tân dung túng động tác nhỏ của cô, thậm chí có chút hưởng thụ, khóe môi tươi cười, trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thỏa mãn này: "Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, an tâm ở nhà anh đi, có ba mẹ anh ở đó, anh cũng có thể yên tâm không ít. Hơn nữa, mẹ anh là người miệng cứng lòng mềm, hơn nữa thích cô gái đáng yêu nghe lời, em ngoan như vậy, mẹ sẽ từ từ thích em. Chờ em vừa tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn, vấn đề mẹ chồng con dâu cũng không tồn tại."
"Muốn kết hôn cũng muốn phải dưỡng thân thể thật tốt!" Bạch Lăng khẽ vuốt vết thương của anh, tâm tình trầm xuống: "Anh không yêu cơ thể mình thì sau này em dựa thế nào đây?"
"Em đang oán trách thể lực của anh không tốt sao?" Cố Trường Tân xấu xa cười một tiếng, ôm người trong ngực lật người một cái liềm đè người xuống, tay trái nâng một chân của cô giắt lên ngang hông mình, cúi đầu ngậm chặt cánh môi của cô, giọng nói mơ hồ không rõ bay vào trong tai cô: "Thử lại lần nữa không? Anh sẽ cố gắng, xem thể lực anh có phải không tốt hay không?"
Bạch Lăng vừa nghe anh nói như vậy thì nhất thời cảm thấy nơi lúc trước bị xâm nhập đau rát. Che đôi mắt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn Cố Trường Tân: "Không cần, thật sự rất đau. . . Ở chỗ này vẫn còn khó chịu!"
Cố Trường Tân thấy cô lại muốn khóc, đau lòng vén chăn nhìn chỗ cô mới vừa bị anh hung hăng vượt qua. Bạch Lăng không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh vén chăn lên, kéo hông của cô nâng nửa người dưới lên, cô bị sợ đến cả người co rụt lại đầu giường. Cố Trường Tân hơi dùng sức, đè chặt cô lại.
"Đừng lộn xộn, anh xem một chút xem có bị thương hay không!" Nói xong, thật sự kiểm tra cẩn thận, đứng dậy ẳm cô lên.
Trong mắt là băng gạc trước ngực anh đã bị máu nhuộm đỏ, sau khi cô ý thức được anh đang ẳm cô thì sợ hết hồn, vội vàng đẩy anh ra: "Anh thả em xuống đi, chắc là vết thương trên người của anh rách ra, không nền dùng lực!"
"Nếu nghĩ đến vết thương của anh thì ngoan ngoãn, không nên lộn xộn, anh ẳm em đến ghế sa lon bên kia ngồi một chút, anh đi pha cho em thau nước, em. . . dọn dẹp vết máu trước đi, lát nữa ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút." Ở phòng bệnh Cố Trường Tân không có phòng tắm, nếu muốn rửa sạch cơ thể chỉ có dùng thau hứng nước ở trong nhà vệ sinh tắm đơn giản.
Để anh chăm sóc, lòng Bạch Lăng chua chua ngọt ngọt, vừa cúi đầu thì vừa đúng chạm phải vật phái nam của anh lộ ra, cường tráng lại dính chút vết máu màu đỏ phía trên, đó là của cô. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy cả khuôn mặt cũng nóng lên rồi, ngoan ngoãn úp vào trong ngực anh, không dám nói lời nào.
Cố Trường Tân không thèm để ý, từ hộc tủ bên cạnh lấy ra một cái thau, tất cả chuẩn bị xong rồi thì xoay người ẳm Bạch Lăng đi vào phòng vệ sinh. Hai người vội vã tắm sạch sẽ, đều thở hổn hển trở lại giường, ôm nhau không bao lâu thì ngủ mất.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, ở bộ đội dậy sớm lâu dài nên Cố Trường Tân đã tạo thành đồng hồ sinh học cố định nên đã thức rất sớm. Lúc vừa thức, đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người nằm trong khuỷu tay thì ngây ngẩn chừng một phút, anh mới nhếch miệng nở nụ cười.
Miệng nhỏ của cô hơi mở ra, thở ra hơi thở nhàn nhạt, cằm giấu dưới chăn mềm, gương mặt hồng hồng, ngủ rất say. Anh đưa tay chạm nhẹ nhàng vào mặt của cô, hơi nóng, anh vốn muốn đánh thức cô đến giường chăm soc bên cạnh ngủ. Nhưng nhiệt độ cực nóng quấn ở đầu ngón tay của anh, giống như là bọc một tầng mỏng lên trái tim anh, cả trái tim cũng ấm áp, mềm nhũn nên cũng không nhẫn tâm đánh thức cô. Thôi, đợi lát nữa ẵm qua, trong lòng nghĩ như vậy, anh ôm người trong ngực chặt thêm, nhắm mắt lại ngủ.
Đợi đến lúc trời sáng, Cố Trường Tân nghe tiếng bước chân ngoài cửa, giật mình ngồi bật dậy, nhanh chóng nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc cho cô trước rồi ẵm đến giường bên cạnh, lúc này mới tự động mặc quần áo vào, nằm trên giường giả vờ ngủ say.
Tối qua cửa bị khóa trái, không lâu lắm thì tiếng gõ cửa có quy luật truyền đến. Anh chờ vang lên ba cái mới chậm rãi đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, một đôi u ám nhìn anh chằm chằm hai phút mới mở miệng: "Lúc nãy trốn ở bên trong làm gì?"
Cố Trường Tân nhìn người tới, có chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chào kiểu quân đội một cái, rầu rĩ hô: "Trung đội trưởng!"
Đường Bằng Trình ghé đầu liếc mắt nhìn vào phòng bệnh, trên một giường bên cạnh có một cơ thể nhỏ cử động mấy cái, anh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Lần này cậu bị thương, ý Đại đội trưởng là cậu dưỡng thương thật tốt, tôi sẽ không đợi cậu, buổi chiều nay tôi trở về."
Cố Trường Tân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Ba ngày sau em trở về."
"Không vội, chữa khỏi vết thương rồi nói, sau này nhiệm vụ còn nhiều hơn, nguy hiểm cũng có, nếu không kỹ lưỡng thì cũng không được." Đường Bằng Trình vỗ vai Cố Trường Tân, nói tiếp: "Lần này cậu cản phát súng đó cho tôi, tôi sẽ nhớ kỹ, là Đường Bằng Trình tôi nợ cậu một mạng!"
Cố Trường Tân khẽ cau mày, nhưng cũng không biết nói gì, tiếng dộng từ sau lưng truyền đến, anh hơi lo lắng, nhưng cũng ngượng ngùng rời đi. Đang đứng lo lắng thì Cố Đống cùng Vu Thanh Trừng đi tới. Đường Bằng Trình thấy Cố Đống thì trong nháy mắt có chút mất hồn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh, chào nói: "Chào Thủ trưởng!"
"À, đây là cấp trên của con." Cố Trường Tân không tiện nói ra thân phận của Đường Bằng Trình, mơ hồ giới thiệu với người nhà. Cố Đống gật đầu một cái, cũng hiểu nguyên nhân bên trong, không nói gì. Vu Thanh Trừng bên cạnh lại không bình tĩnh được, con trai của mình vì người này bị một phát súng, bà có thể cho anh sắc mặt tốt thì mới không bình thường! Ánh mắt Đường Bằng Trình nhanh chóng quét vẻ mặt coi thường của Vu Thanh Trừng, cũng không nán lại quá lâu, chào hỏi sau đó rời đi.
Cố Đống liếc mắt nhìn vợ, thở dài, nhưng cũng không nói gì, dù sao trong lòng bà cũng không chịu nổi. Vu Thanh Trừng nhìn chằm chằm hướng Đường Bằng Trình rời khỏi một lúc lâu mới đưa mắt nhìn Cố Trường Tân.
"Sao dậy sớm như vậy? Một người? Bạch Lăng đâu?"
"Tối hôm qua cô ấy ngủ muộn, con không có gọi cô ấy." Cố Trường Tân che giấu vì Bạch Lăng, xoay người vào phòng bệnh, lại không ngờ thấy Bạch Lăng đã tỉnh rồi, đang xếp chăn trên giường: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Em đi mua bữa sáng cho anh." Bạch Lăng vẫn luôn tránh né ánh mắt của anh, xếp chăn xong thì cúi thấp đầu nói một câu như vậy rồi đi ra ngoài.
Cố Trường Tân nhìn tư thế cô có chút đi không tự nhiên thì im lặng cười. Đường cong treo ở khóe miệng lại bị Vu Thanh Trừng bắt được, bà không giải thích nên hỏi: "Con cười cái gì?"
"Không có gì, cảm thấy mệt mỏi nên cười một cái cho dễ chịu một chút."
"Hôm nay tâm tình không tệ. . ." Vu Thanh Trừng cũng cười cười, thúc giục anh về giường nằm: "Đừng luôn xuống đất, hay là muốn nằm tĩnh dưỡng."
Bà vừa nói vừa vén chăn lên, lập tức nhìn thấy dấu vết màu đỏ bị lau đi, lấm tấm trên giường đơn màu trắng, rất là chói mắt: "Sao có máu?"
Cố Trường Tân cũng cứng người, ngày hôm qua anh chỉ lo dọn dẹp vết máu trên người hai người, sao nhớ đến trên giường! Cố Đống bên cạnh cũng nhìn tới, ánh mắt bén nhọn nhìn anh, giống như là muốn tìm kiếm sự thật từ ngoài vào trong từ anh: "Chuyện gì xảy ra?"
"Tối hôm qua lúc trở mình không chú ý, vết thương rách ra." Cố Trường Tân cố gắng thoải mái mở hai nút áo, hiện ra băng gạc bị máu nhuộm đỏ: "Có thể lúc nằm ngủ lại cọ vào giường."
Lòng Vu Thanh Trừng đau đớn nhìn thoáng qua, buông đồ trong tay xuống liền muốn tiến lên cẩn thận nhìn, nửa đường lại bị Cố Đống ngăn cản. Vu Thanh Trừng nhìn chồng giữ chặt cổ tay mình, có chút bất mãn muốn tránh ra: "Em nhìn một chút. . . Sớm biết tối hôm qua em ở lại, dù Bạch Lăng hiểu chuyện thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, sao chăm sóc người khác!"
"Em cũng không phải bác sĩ, nhìn cũng không nên, đi tìm bác sĩ đến đi." Cố Đống đẩy Vu Thanh Trừng ra cửa, lúc này mới quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Cố Trường Tân, lạnh lùng nói: "Ba cho là con bị thương sẽ khiêm tốn một chút. . ."
Cố Trường Tân có chút nghi ngờ nhìn Cố Đống giận dữ, không biết chọc tới ông giận chỗ nào. Cố Đống hơi nhếch môi, thấy vẻ mặt anh mờ mịt lại hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói ra nguyên nhân: "Cài quần áo lại, vết cào bên trong lộ ra rồi."
Cố Trường Tân nhìn theo ánh mắt của ông, thật sự là vết cào, chắc là tối hôm qua cô vô cùng đau đớn nên khó kìm lòng nổi mà dùng móng tay cào vào. Vừa nghĩ tới bị Cố Đống biết được, anh không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười cài nút lại: "Bọn con đều thành niên rồi, ngày hôm qua cũng bởi vì quá lâu không gặp, khống chế không được."
"Ba thấy cả ngày trong đầu con cũng sắp không nhìn ai trong mắt rồi! Con có nghĩ tới hậu quả hay không? Con bé còn chưa có gả cho con đã. . . Như vậy truyền ra ngoài thì người khác sẽ như con bé thế nào? Sẽ nói con như thế nào? Ba thấy con không muốn ở lại quân đội nữa rồi!" Cố Đống thấy sắc mặt Cố Trường Tân càng ngày càng khó coi thì hừ một tiếng, không để ý tới anh nữa.
Qua một hồi lâu, Cố Trường Tân mới nói: "Con muốn hai ngày nữa quyết định chuyện của con và cô ấy."
"Hừ, quyết định? Quyết định thế nào? Con bé còn chưa tốt nghiệp cấp ba đấy! Còn mẹ con thì nói thế nào? Nói ba lừa bà ấy, chuẩn bị cho vợ con bước vào nhà chúng ta à?" Cố Đống dạy dỗ cho Cố Trường Tân thông suốt rồi mới ngừng lại: "Chuyện này giữ đó đi, đợi đến khi Bạch Lăng thi đại học xong, con với con bé cùng trở về nhà con bé chút đi, mẹ con ở đây để ba xử lý!"
"Cám ơn ba." Cố Trường Tân cúi đầu, rầu rĩ nói cám ơn.
"Sau này sống nghiêm chỉnh một chút cho ba!"