Người ở thời đại này, da mặt mỏng, tư tưởng cũng không quá thoáng. Hơn nữa, hai người đều yêu sớm, lúc đó Bạch Lăng mới mười sáu tuổi, số tuổi thanh thuần không gì sánh bằng, giống như là một đóa hoa nhài nhỏ thẹn thùng nở rộ. Cho nên, giữa hai người, Cố Trường Tân chiếm chủ động phần nhiều. Có lúc anh cũng trêu chọc cô, vô tình hay cố ý dự tính để cho cô nói ra câu nói kia, nhưng mỗi một lần đến cuối cùng mặt cô đều đỏ tới mang tai, liều chết mím môi cho qua.
Bây giờ, anh nhận được câu thổ lộ của cô, mặc dù không phải chính miệng nói ra ngay trước mặt, nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, khó có thể tin. Anh gần như là không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy cô. Với lại, anh thật sự làm như vậy.
*Thụ sủng nhược kinh: được yêu chiều nhưng thấy lo sợ
Anh rón rén đi tới cửa phòng bên, lắng nghe một lát, mơ hồ nghe Vu Thanh Trừng chuẩn bị ngủ, còn Cố Đống cũng đã đi ngủ sớm hơn một chút rồi. Anh nghĩ trong chốc lát, hay là đến phòng của Vu Tinh, dụ dỗ người đang mơ hồ ra ngoài. Người đang chuẩn bị ngủ mà bị làm tỉnh như vậy thì hết sức không vui, dụi dụi mắt, vẻ mặt tức giận: "Anh làm gì đấy? Em mệt muốn chết nè!"
"Nghĩ cách dẫn anh ra đi, anh muốn đi ra ngoài." Cố Trường Tân liếc phòng ba mẹ một cái, quay đầu nhỏ giọng nói.
"Đêm khuya đi ra ngoài làm gì? Hôm nay em vì chuyện của hai người đã mệt nhọc cả ngày rồi, bây giờ để em ngủ sớm một chút cũng không được sao?" Vu Tinh tựa vào tường, nhắm mắt lại đắc ý oán trách.
"Nghe nói hôm nay em cho ba của Bạch Lăng mười đồng?" Cố Trường Tân cũng không để ý cô đang tức giận, lơ đãng hỏi.
"Ờ, mua một túi lớn trái cây về, còn chưa dọn xong nữa kìa, em định giữ lại lần sau lúc hai người muốn gặp mặt...."
"Vậy anh cho em hai mươi đồng, em nghĩ cách để anh đi ra ngoài."
"Anh ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Vu Tinh vừa nghe anh nói muốn cho cô hai mươi đồng thì mắt "vụt —" một cái liền sáng lên, "Cho em đi, em dẫn anh đi ra ngoài."
"Ừ, vậy em cũng phải đồng ý anh là không thể nói cho bất kỳ ai." Cố Trường Tân thấy cô đồng ý thì dĩ nhiên mừng rỡ, nhưng vẫn không yên tâm dặn dò.
"Dạ, vậy anh đưa tiền cho em trước đã." Vu Tinh nắm vạt áo Cố Trường Tân không để cho đi, anh cần phải đưa tiền mới cho đi.
Cố Trường Tân không còn cách nào nên chỉ đành phải quay trở lại phòng của mình, cầm hai mươi đồng ra ngoài giao vào tay Vu Tinh. Mặt mày cô nhóc hớn hở đếm, cười hắc hắc mấy tiếng, có chút nịnh hót nhìn Cố Trường Tân nói: "Anh họ, anh thật có tiền. . . Anh trở về phòng chờ em trước, em đi nói với dượng hai một chút."
"Ừ, em nhanh lên một chút đi, đợi lát nữa cô ấy về nhà rồi." Cố Trường Tân nhẹ nhàng bước về phòng của mình. Chỉ chốc lát sau là nghe giọng của Vu Tinh gọi Cố Đống.
"Dượng hai, bạn học con nói sách của con có chút vấn đề, con đến nhà bạn ấy lấy ạ, ngày mai con phải dùng." Vu Tinh gõ cửa phòng ngủ rồi nói.
"Ừ, đã trễ rồi, dượng cho người lái xe đưa con đi." Cố Đống cầu luôn thỏa mãn yêu cầu.
"Không cần ạ, con còn muốn thảo luận một chút với bạn học đó, để người ta chờ không tốt đâu."
"Vậy. . . Để anh họ con đưa con đi đi, về sớm chút, chú ý an toàn."
"Dạ, biết ạ." Sauk hi Vu Tinh lấy được sự cho phép thì như một làn khói chạy tới trước phòng Cố Trường Tân, làm bộ gõ cửa rồi nói rõ chuyện. Cố Trường Tân cũng làm bộ như oán trách mấy câu, thay quần áo, vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo Vu Tinh ra cửa.
Nhà Cố Trường Tân cách sạp trái cây của ba mẹ Bạch Lăng không tính là xa, nhưng dọc theo đường đi, Cố Trường Tân cảm thấy con đường này thật sự quá dài, cảm giác đã đi rất lâu cũng chưa đến. Vu Tinh thấy bộ dáng gấp gáp của anh thì "xì ——" một tiếng rồi bật cười: "Anh họ à, anh làm gì mà gấp như vậy? Cũng không phải là không gặp được."
"Em đi nhanh một chút để lát nữa ba cô ấy dẹp quầy mất." Cố Trường Tân vừa nói vừa kéo tay áo Vu Tinh, Vu Tinh theo không kịp bước chân của anh nên lảo đảo vài bước.
Cô đang chuẩn bị nói gì đó thì chỉ nghe có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại, là Điền Tiểu Tiểu - bạn học cùng lớp của cô. Cô cười lên tiếng rồi chuẩn bị rời đi. Thế nhưng đối phương cũng không để như ý mà lôi kéo cô lại hạch hỏi. Lúc thì hỏi "sao trễ thế này vẫn còn ở ngoài đường" , lúc thì lại hỏi "Nam sinh bên cạnh cậu là ai ".
Bình thường hai người ở trường học cũng chỉ là quen sơ mà thôi, lúc này đột nhiên cô ta thân thiết như vậy nên cô cũng không thích ứng được. Lại ngẩng đầu nhìn Cố Trường Tân bên cạnh đang nhíu chặt mày rậm, vẻ mặt không chờ được. Dù sao cô cũng là người bị gây khó dễ lại không dám làm chậm trễ Cố Trường Tân nên vội vã tạm biệt Điền Tiểu Tiểu. Sau khi người đó nghe cô nói lời khách sáo thì chết sống muốn đi theo bọn họ, nói là một mình đi trên đường cũng không an toàn, không bằng theo chân bọn họ cùng đi.
Vu Tinh liếc mắt, không an toàn vậy lúc nãy không phải cô vẫn tới một mình sao? Cô không tiện từ chối rõ rằng nên giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đi theo Cố Trường Tân về phía trước.
Xa xa, Cố Trường Tân đã nhìn thấy ánh đèn sạp trái cây nhà Bạch Lăng. Một cây trúc nhỏ chống bên cạnh tấm thớt, dây điện lượn quanh ở phía trên, trên đỉnh treo ngược một bóng đèn nho nhỏ, ánh đèn mờ nhạt yếu ớt trên bung ra trên mặt đất. Bạch Lăng thắt hai bím tóc nhỏ ngồi ở đó, cúi thấp đầu nên lộ ra cổ sáng bóng, không biết đang suy nghĩ gì.
Vu Tinh thấy ba của Bạch Lăng cũng buồn bã ỉu xìu ngồi ở đó thì liếc trộm anh họ một cái, thấy khóe miệng anh hơi vểnh nhìn bóng dang nho nhỏ dưới ánh đèn, ánh mắt dịu dàng, êm ái hơn ánh trăng mấy phần. Tầm mắt chuyển một cái, không biết thế nào, giống như Bạch Lăng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của bọn họ, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc qua bên này một cái, kinh ngạc há miệng, lén dùng ngón tay chỉ ba một cái rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Nhanh đi!" Cố Trường Tân thấy thế thì vội vàng đẩy Vu Tinh một cái. Vu Tinh gật đầu, hất tay Điền Tiểu Tiểu tới chỗ Bạch Lăng, mơ hồ nghe giọng nói trong veo của Điền Tiểu Tiểu sau lưng: "Chào chú. . ."
"Chú. . . Chào chú. . ."
"Ơ, không phải con là bạn học của Tiểu Lăng sao? Đã trễ thế này mà còn tới lấy trái cây sao?" Bạch Chí Thanh biết Vu Tinh là thiên kim nhà có tiền nên đương nhiên là bộ mặt tươi cười đối xử với cô rồi.
"Dạ, chiều hôm nay mua những trái cây kia, bà ngoài con dọn về nhà của bà, đột nhiên con lại muốn ăn trái cây nên tới. Chú, chú có thể để Bạch Lăng giúp con một chút hay không?"
"Đã trễ thế này. . ." Bạch Chí Thanh tham tiền chứ không phải đau lòng con gái, nhưng cũng không đại biểu rằng ông sẽ không để ý an nguy của con gái.
"Anh họ con đang học cấp ba, đoán chừng lát nữa học xong buổi tự học rồi, con nói anh ấy đưa Bạch Lăng về."
"Vậy thì được." Bạch Chí Thanh do dự một lát rồi vẫn đáp ứng, sau khi giúp đựng trái cây xong thì để Bạch Lăng cùng Vu Tinh, mỗi người xách theo túi rời đi.
Hai người đi qua bên cạnh Cố Trường Tân thì hơi dừng lại một chút. Mắt Cố Trường Tân vẫn nhìn chằm chằm Bạch Chí Thanh, tay lại lặng lẽ chỉ chỉ hướng bên trái. Vu Tinh hiểu ý nên kéo Bạch Lăng rẽ sang con đường lớn bên trái. Cố Trường Tân nhìn cũng không còn nhìn Điền Tiểu Tiểu bên cạnh một cái, theo đuôi hai người rời đi. Điền Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, cắn cắn môi, dậm chân, chạy hướng ngược lại.
Cố Trường Tân không cần mấy bước đã đuổi kịp hai người, ba người đi trong khu vực vườn hoa của vòng xoay, anh để Vu Tinh ở một quán ăn nhỏ ven đường nghỉ ngơi một lát, anh dắt tay Bạch Lăng vào công viên.
Công viên Tâm Đường mở miễn phí cho mọi người, không thu vé vào cửa, vì vậy phần lớn người lang thang ở thành phố nghỉ đêm ở chỗ này. Hai người đi qua một đoạn đường, nhiều lần đột nhiên lao ra một tên ăn xin rối bù làm Bạch Lăng sợ đến nhảy ra phía sau. Cố Trường Tân như an ủi, dỗ dành nắm tay cô.
Cuối cùng tìm được một chỗ không có ai, hai người ngồi song song bên ngoài đài phun nước, nhìn về phía trước, không nói chuyện. Gió đêm lạnh buốt thổi vào người, cánh tay nổi lên một tầng da gà, Bạch Lăng không nhịn được hắt hơi một cái, Cố Trường Tân lập tức ân cần hỏi: "Lạnh sao?"
"Không sao." Bạch Lăng đáng yêu cười cười, lại hỏi: "Sao đã trễ thế này mà anh còn đi qua?"
"Một tờ giấy của người nào đó làm anh kích động cả đêm không hết, không tới gặp một chút, đoán chừng anh sẽ không thể say giấc đêm nay rồi." Giọng của Cố Trường Tân hơi lưu manh vang lên ở bên tai cô.
"Khi nào thì nói chuyện ngọt xớt như vậy thế? Thật không biết ngượng ngùng là gì mà!" Bạch Lăng mắng yêu anh.
"Anh nói với vợ anh thì có gì xấu hổ?" Cố Trường Tân cười hỏi ngược lại, thấy chân mày cô khẽ nhíu lại thì ôm cô vào ngực trước khi cô phát tác: "Em đó. . . luôn có biện pháp quấy nhiều lòng anh, lúc thì ngọt ngào, lúc thì lại cảm thấy bất đắc dĩ. . ."
"Anh bất đắc dĩ gì chứ?" Bạch Lăng đỏ mặt, xấu hổ nên phải vùi mặt trong lòng anh, buồn buồn hỏi.
"Em luôn có dáng vẻ thanh thuần như vậy hoa nhài, lúc nào thì anh mới có thể đợi em lớn lên đây?" Cố Trường Tân cúi đầu, dùng gò má của mình cọ vào đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói: "Trên căn bản là ba anh đã đồng ý cho anh đi bộ đội, tháng Mười sẽ thẩm tra chính trị, nếu đủ tiêu chuẩn thì phải đi rồi."
"Không phải anh đi bộ đội ở chỗ này sao? Không phải ba anh cũng ở chỗ này sao?" Bạch Lăng nghi ngờ hỏi anh.
"Ba anh là pháo binh, anh muốn đi bộ đội quân sự. Hơn nữa nếu ở lại chỗ này thì anh gặp em vẫn không dễ dàng."
"Như vậy nói cách khác là chưa tới hai tháng nữa anh phải đi rồi?" Bạch Lăng ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, đôi mắt to long lanh nhìn Cố Trường Tân.
Trong lòng Cố Trường Tân run rẩy một hồi, sau khi ho khan hai tiếng mới khàn giọng trả lời: "Ừ, hai tháng. . . Trong thời gian hai tháng này, anh sẽ nghĩ biện pháp gặp mặt em."
"À, vậy bao lâu anh trở về một lần?"
"Bây giờ còn chưa rõ, đi vào quân đội mới biết được." Tay của anh nâng lên, tháo tóc của cô ra, ngón tay vuốt mái tóc dài của cô, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, hưởng thụ ước hẹn hai người hướng tới. Bởi vì đến không dễ dàng cho nên càng quý trọng.
Qua một lúc lâu, cô lưu luyến đứng dậy, khẽ kéo anh: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về thôi."
"Chờ một lát. . ." Anh kéo cô lại, cũng không đứng dậy, hơi dùng sức kéo cô vào lòng, cô kêu lên, phản xạ có điều kiện ôm lấy hông của anh như bình thường, tiếng cười trầm thấp của anh trên đỉnh đầu, cô càng không dám ngẩng lên, thân thể cứng ngắc duy trì tư thế ngã nhào trong lòng anh.
"Hoa nhài nhỏ à, anh có thể làm một chuyện không?" Cố Trường Tân đỡ lấy vai của cô để cô nhìn anh. Cô nghi ngờ gật đầu, bờ môi anh cong lên, cúi mặt xuống, gương mặt khôi ngô cách cô càng lúc càng gần, giọng nói dễ nghe đầu độc của anh vang lên: "Anh muốn hôn em."
Dứt lời, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dán lên môi của cô, là hôn thật, chỉ đơn giản là môi dán môi. Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, anh vẫn cảm thấy môi của cô mềm mại không thể tin được, đồng thời cũng mang theo mùi thơm ngát, ngọt ngào của thiếu nữ. Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, giống như bị kinh sợ, một tay anh giữ chặt ót cô, một tay đặt lên ánh mắt của nàng, che kín. . .
Ánh trăng mở rộng vô bờ trên bầu trời, ánh sáng đơn sơ tản ra kéo dài đẹp đẽ. Đêm hè có suối phun bên cạnh, nam nữ trẻ tuổi ôm hôn nhau, còn tươi đẹp hơn ánh trăng sáng trong mấy phần.
Người ở thời đại này, da mặt mỏng, tư tưởng cũng không quá thoáng. Hơn nữa, hai người đều yêu sớm, lúc đó Bạch Lăng mới mười sáu tuổi, số tuổi thanh thuần không gì sánh bằng, giống như là một đóa hoa nhài nhỏ thẹn thùng nở rộ. Cho nên, giữa hai người, Cố Trường Tân chiếm chủ động phần nhiều. Có lúc anh cũng trêu chọc cô, vô tình hay cố ý dự tính để cho cô nói ra câu nói kia, nhưng mỗi một lần đến cuối cùng mặt cô đều đỏ tới mang tai, liều chết mím môi cho qua.
Bây giờ, anh nhận được câu thổ lộ của cô, mặc dù không phải chính miệng nói ra ngay trước mặt, nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, khó có thể tin. Anh gần như là không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy cô. Với lại, anh thật sự làm như vậy.
Thụ sủng nhược kinh: được yêu chiều nhưng thấy lo sợ
Anh rón rén đi tới cửa phòng bên, lắng nghe một lát, mơ hồ nghe Vu Thanh Trừng chuẩn bị ngủ, còn Cố Đống cũng đã đi ngủ sớm hơn một chút rồi. Anh nghĩ trong chốc lát, hay là đến phòng của Vu Tinh, dụ dỗ người đang mơ hồ ra ngoài. Người đang chuẩn bị ngủ mà bị làm tỉnh như vậy thì hết sức không vui, dụi dụi mắt, vẻ mặt tức giận: "Anh làm gì đấy? Em mệt muốn chết nè!"
"Nghĩ cách dẫn anh ra đi, anh muốn đi ra ngoài." Cố Trường Tân liếc phòng ba mẹ một cái, quay đầu nhỏ giọng nói.
"Đêm khuya đi ra ngoài làm gì? Hôm nay em vì chuyện của hai người đã mệt nhọc cả ngày rồi, bây giờ để em ngủ sớm một chút cũng không được sao?" Vu Tinh tựa vào tường, nhắm mắt lại đắc ý oán trách.
"Nghe nói hôm nay em cho ba của Bạch Lăng mười đồng?" Cố Trường Tân cũng không để ý cô đang tức giận, lơ đãng hỏi.
"Ờ, mua một túi lớn trái cây về, còn chưa dọn xong nữa kìa, em định giữ lại lần sau lúc hai người muốn gặp mặt...."
"Vậy anh cho em hai mươi đồng, em nghĩ cách để anh đi ra ngoài."
"Anh ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Vu Tinh vừa nghe anh nói muốn cho cô hai mươi đồng thì mắt "vụt —" một cái liền sáng lên, "Cho em đi, em dẫn anh đi ra ngoài."
"Ừ, vậy em cũng phải đồng ý anh là không thể nói cho bất kỳ ai." Cố Trường Tân thấy cô đồng ý thì dĩ nhiên mừng rỡ, nhưng vẫn không yên tâm dặn dò.
"Dạ, vậy anh đưa tiền cho em trước đã." Vu Tinh nắm vạt áo Cố Trường Tân không để cho đi, anh cần phải đưa tiền mới cho đi.
Cố Trường Tân không còn cách nào nên chỉ đành phải quay trở lại phòng của mình, cầm hai mươi đồng ra ngoài giao vào tay Vu Tinh. Mặt mày cô nhóc hớn hở đếm, cười hắc hắc mấy tiếng, có chút nịnh hót nhìn Cố Trường Tân nói: "Anh họ, anh thật có tiền. . . Anh trở về phòng chờ em trước, em đi nói với dượng hai một chút."
"Ừ, em nhanh lên một chút đi, đợi lát nữa cô ấy về nhà rồi." Cố Trường Tân nhẹ nhàng bước về phòng của mình. Chỉ chốc lát sau là nghe giọng của Vu Tinh gọi Cố Đống.
"Dượng hai, bạn học con nói sách của con có chút vấn đề, con đến nhà bạn ấy lấy ạ, ngày mai con phải dùng." Vu Tinh gõ cửa phòng ngủ rồi nói.
"Ừ, đã trễ rồi, dượng cho người lái xe đưa con đi." Cố Đống cầu luôn thỏa mãn yêu cầu.
"Không cần ạ, con còn muốn thảo luận một chút với bạn học đó, để người ta chờ không tốt đâu."
"Vậy. . . Để anh họ con đưa con đi đi, về sớm chút, chú ý an toàn."
"Dạ, biết ạ." Sauk hi Vu Tinh lấy được sự cho phép thì như một làn khói chạy tới trước phòng Cố Trường Tân, làm bộ gõ cửa rồi nói rõ chuyện. Cố Trường Tân cũng làm bộ như oán trách mấy câu, thay quần áo, vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo Vu Tinh ra cửa.
Nhà Cố Trường Tân cách sạp trái cây của ba mẹ Bạch Lăng không tính là xa, nhưng dọc theo đường đi, Cố Trường Tân cảm thấy con đường này thật sự quá dài, cảm giác đã đi rất lâu cũng chưa đến. Vu Tinh thấy bộ dáng gấp gáp của anh thì "xì ——" một tiếng rồi bật cười: "Anh họ à, anh làm gì mà gấp như vậy? Cũng không phải là không gặp được."
"Em đi nhanh một chút để lát nữa ba cô ấy dẹp quầy mất." Cố Trường Tân vừa nói vừa kéo tay áo Vu Tinh, Vu Tinh theo không kịp bước chân của anh nên lảo đảo vài bước.
Cô đang chuẩn bị nói gì đó thì chỉ nghe có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại, là Điền Tiểu Tiểu - bạn học cùng lớp của cô. Cô cười lên tiếng rồi chuẩn bị rời đi. Thế nhưng đối phương cũng không để như ý mà lôi kéo cô lại hạch hỏi. Lúc thì hỏi "sao trễ thế này vẫn còn ở ngoài đường" , lúc thì lại hỏi "Nam sinh bên cạnh cậu là ai ".
Bình thường hai người ở trường học cũng chỉ là quen sơ mà thôi, lúc này đột nhiên cô ta thân thiết như vậy nên cô cũng không thích ứng được. Lại ngẩng đầu nhìn Cố Trường Tân bên cạnh đang nhíu chặt mày rậm, vẻ mặt không chờ được. Dù sao cô cũng là người bị gây khó dễ lại không dám làm chậm trễ Cố Trường Tân nên vội vã tạm biệt Điền Tiểu Tiểu. Sau khi người đó nghe cô nói lời khách sáo thì chết sống muốn đi theo bọn họ, nói là một mình đi trên đường cũng không an toàn, không bằng theo chân bọn họ cùng đi.
Vu Tinh liếc mắt, không an toàn vậy lúc nãy không phải cô vẫn tới một mình sao? Cô không tiện từ chối rõ rằng nên giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đi theo Cố Trường Tân về phía trước.
Xa xa, Cố Trường Tân đã nhìn thấy ánh đèn sạp trái cây nhà Bạch Lăng. Một cây trúc nhỏ chống bên cạnh tấm thớt, dây điện lượn quanh ở phía trên, trên đỉnh treo ngược một bóng đèn nho nhỏ, ánh đèn mờ nhạt yếu ớt trên bung ra trên mặt đất. Bạch Lăng thắt hai bím tóc nhỏ ngồi ở đó, cúi thấp đầu nên lộ ra cổ sáng bóng, không biết đang suy nghĩ gì.
Vu Tinh thấy ba của Bạch Lăng cũng buồn bã ỉu xìu ngồi ở đó thì liếc trộm anh họ một cái, thấy khóe miệng anh hơi vểnh nhìn bóng dang nho nhỏ dưới ánh đèn, ánh mắt dịu dàng, êm ái hơn ánh trăng mấy phần. Tầm mắt chuyển một cái, không biết thế nào, giống như Bạch Lăng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của bọn họ, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc qua bên này một cái, kinh ngạc há miệng, lén dùng ngón tay chỉ ba một cái rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Nhanh đi!" Cố Trường Tân thấy thế thì vội vàng đẩy Vu Tinh một cái. Vu Tinh gật đầu, hất tay Điền Tiểu Tiểu tới chỗ Bạch Lăng, mơ hồ nghe giọng nói trong veo của Điền Tiểu Tiểu sau lưng: "Chào chú. . ."
"Chú. . . Chào chú. . ."
"Ơ, không phải con là bạn học của Tiểu Lăng sao? Đã trễ thế này mà còn tới lấy trái cây sao?" Bạch Chí Thanh biết Vu Tinh là thiên kim nhà có tiền nên đương nhiên là bộ mặt tươi cười đối xử với cô rồi.
"Dạ, chiều hôm nay mua những trái cây kia, bà ngoài con dọn về nhà của bà, đột nhiên con lại muốn ăn trái cây nên tới. Chú, chú có thể để Bạch Lăng giúp con một chút hay không?"
"Đã trễ thế này. . ." Bạch Chí Thanh tham tiền chứ không phải đau lòng con gái, nhưng cũng không đại biểu rằng ông sẽ không để ý an nguy của con gái.
"Anh họ con đang học cấp ba, đoán chừng lát nữa học xong buổi tự học rồi, con nói anh ấy đưa Bạch Lăng về."
"Vậy thì được." Bạch Chí Thanh do dự một lát rồi vẫn đáp ứng, sau khi giúp đựng trái cây xong thì để Bạch Lăng cùng Vu Tinh, mỗi người xách theo túi rời đi.
Hai người đi qua bên cạnh Cố Trường Tân thì hơi dừng lại một chút. Mắt Cố Trường Tân vẫn nhìn chằm chằm Bạch Chí Thanh, tay lại lặng lẽ chỉ chỉ hướng bên trái. Vu Tinh hiểu ý nên kéo Bạch Lăng rẽ sang con đường lớn bên trái. Cố Trường Tân nhìn cũng không còn nhìn Điền Tiểu Tiểu bên cạnh một cái, theo đuôi hai người rời đi. Điền Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, cắn cắn môi, dậm chân, chạy hướng ngược lại.
Cố Trường Tân không cần mấy bước đã đuổi kịp hai người, ba người đi trong khu vực vườn hoa của vòng xoay, anh để Vu Tinh ở một quán ăn nhỏ ven đường nghỉ ngơi một lát, anh dắt tay Bạch Lăng vào công viên.
Công viên Tâm Đường mở miễn phí cho mọi người, không thu vé vào cửa, vì vậy phần lớn người lang thang ở thành phố nghỉ đêm ở chỗ này. Hai người đi qua một đoạn đường, nhiều lần đột nhiên lao ra một tên ăn xin rối bù làm Bạch Lăng sợ đến nhảy ra phía sau. Cố Trường Tân như an ủi, dỗ dành nắm tay cô.
Cuối cùng tìm được một chỗ không có ai, hai người ngồi song song bên ngoài đài phun nước, nhìn về phía trước, không nói chuyện. Gió đêm lạnh buốt thổi vào người, cánh tay nổi lên một tầng da gà, Bạch Lăng không nhịn được hắt hơi một cái, Cố Trường Tân lập tức ân cần hỏi: "Lạnh sao?"
"Không sao." Bạch Lăng đáng yêu cười cười, lại hỏi: "Sao đã trễ thế này mà anh còn đi qua?"
"Một tờ giấy của người nào đó làm anh kích động cả đêm không hết, không tới gặp một chút, đoán chừng anh sẽ không thể say giấc đêm nay rồi." Giọng của Cố Trường Tân hơi lưu manh vang lên ở bên tai cô.
"Khi nào thì nói chuyện ngọt xớt như vậy thế? Thật không biết ngượng ngùng là gì mà!" Bạch Lăng mắng yêu anh.
"Anh nói với vợ anh thì có gì xấu hổ?" Cố Trường Tân cười hỏi ngược lại, thấy chân mày cô khẽ nhíu lại thì ôm cô vào ngực trước khi cô phát tác: "Em đó. . . luôn có biện pháp quấy nhiều lòng anh, lúc thì ngọt ngào, lúc thì lại cảm thấy bất đắc dĩ. . ."
"Anh bất đắc dĩ gì chứ?" Bạch Lăng đỏ mặt, xấu hổ nên phải vùi mặt trong lòng anh, buồn buồn hỏi.
"Em luôn có dáng vẻ thanh thuần như vậy hoa nhài, lúc nào thì anh mới có thể đợi em lớn lên đây?" Cố Trường Tân cúi đầu, dùng gò má của mình cọ vào đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói: "Trên căn bản là ba anh đã đồng ý cho anh đi bộ đội, tháng Mười sẽ thẩm tra chính trị, nếu đủ tiêu chuẩn thì phải đi rồi."
"Không phải anh đi bộ đội ở chỗ này sao? Không phải ba anh cũng ở chỗ này sao?" Bạch Lăng nghi ngờ hỏi anh.
"Ba anh là pháo binh, anh muốn đi bộ đội quân sự. Hơn nữa nếu ở lại chỗ này thì anh gặp em vẫn không dễ dàng."
"Như vậy nói cách khác là chưa tới hai tháng nữa anh phải đi rồi?" Bạch Lăng ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, đôi mắt to long lanh nhìn Cố Trường Tân.
Trong lòng Cố Trường Tân run rẩy một hồi, sau khi ho khan hai tiếng mới khàn giọng trả lời: "Ừ, hai tháng. . . Trong thời gian hai tháng này, anh sẽ nghĩ biện pháp gặp mặt em."
"À, vậy bao lâu anh trở về một lần?"
"Bây giờ còn chưa rõ, đi vào quân đội mới biết được." Tay của anh nâng lên, tháo tóc của cô ra, ngón tay vuốt mái tóc dài của cô, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, hưởng thụ ước hẹn hai người hướng tới. Bởi vì đến không dễ dàng cho nên càng quý trọng.
Qua một lúc lâu, cô lưu luyến đứng dậy, khẽ kéo anh: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về thôi."
"Chờ một lát. . ." Anh kéo cô lại, cũng không đứng dậy, hơi dùng sức kéo cô vào lòng, cô kêu lên, phản xạ có điều kiện ôm lấy hông của anh như bình thường, tiếng cười trầm thấp của anh trên đỉnh đầu, cô càng không dám ngẩng lên, thân thể cứng ngắc duy trì tư thế ngã nhào trong lòng anh.
"Hoa nhài nhỏ à, anh có thể làm một chuyện không?" Cố Trường Tân đỡ lấy vai của cô để cô nhìn anh. Cô nghi ngờ gật đầu, bờ môi anh cong lên, cúi mặt xuống, gương mặt khôi ngô cách cô càng lúc càng gần, giọng nói dễ nghe đầu độc của anh vang lên: "Anh muốn hôn em."
Dứt lời, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dán lên môi của cô, là hôn thật, chỉ đơn giản là môi dán môi. Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, anh vẫn cảm thấy môi của cô mềm mại không thể tin được, đồng thời cũng mang theo mùi thơm ngát, ngọt ngào của thiếu nữ. Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, giống như bị kinh sợ, một tay anh giữ chặt ót cô, một tay đặt lên ánh mắt của nàng, che kín. . .
Ánh trăng mở rộng vô bờ trên bầu trời, ánh sáng đơn sơ tản ra kéo dài đẹp đẽ. Đêm hè có suối phun bên cạnh, nam nữ trẻ tuổi ôm hôn nhau, còn tươi đẹp hơn ánh trăng sáng trong mấy phần.