Trên sân thượng gió lớn, An Nguyện vén tóc ra sau tai, điếu thuốc lấy từ miệng Kinh Phục Châu vẫn kẹp giữa hai ngón tay, đốm lửa hồng nhấp nháy khiến cô cảm thấy tay hơi nóng.
Cô liếm môi, đưa điếu thuốc lên miệng, dùng răng cắn nhẹ. Mùi khói cay nồng chui vào phổi khiến cô nhăn mặt. Kinh Phục Châu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ấy, nhất định là có chuyện muốn nói.
Gió bỗng thổi mạnh, An Nguyện lấy điếu thuốc ra, nhăn mặt ho vài cái. Ánh mắt của Kinh Phục Châu cũng trở nên ôn hòa hơn, anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. “Không biết hút thì cứ nói không biết.”
“Muốn thử xem sao.” An Nguyện che ngực, nghiêng đầu nhìn anh.
Hai người sóng vai nhau đứng trên sân thượng, phía dưới là cảnh thành phố phồn hoa lúc về đêm. Kinh Phục Châu cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên nói không đầu không đuôi. “Lúc nhỏ, đúng thời khắc giao thừa hằng năm đều sẽ cầu nguyện.”
“Cầu nguyện?” Từ này quá giống cổ tích, thốt ra từ miệng Kinh Phục Châu nghe không hợp cho lắm. Anh lại không cảm thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu. “Ừ, năm nào cũng cầu nguyện.”
Lúc đó anh đã cầu xin những gì? Đại khái là mình và chị gái có một cuộc sống tốt. Ánh mắt anh tối lại, nghe thấy An Nguyện hỏi nhỏ: “Vậy, thực hiện được không?”
“Có lẽ thực hiện được rồi.”
“Vậy có phải hôm nay tôi cũng nên cầu nguyện?” An Nguyện mỉm cười, trên mặt mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ. Kinh Phục Châu nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới hỏi: “Em có nguyện vọng gì?”
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.” An Nguyện quay người đi, dựa vào lan can, vờ như lơ đãng nhìn anh. “Tôi nghe họ gọi anh là A Đàn.”
“Đó là tên của tôi hồi nhỏ, Kinh Đàn.” Đây chẳng phải là bí mật gì, Kinh Phục Châu nói với vẻ thờ ơ. “Sau này ra ngoài làm ăn, đổi tên khác. Có mấy người trong số họ đã gọi quen, không sửa miệng được.”
An Nguyện nghiêng đầu nhìn anh.
Cô không lên tiếng, nhưng trong mắt đầy vẻ tò mò. Kinh Phục Châu mỉm cười, đêm nay anh ôn hòa và chân thành hơn bình thường nhiều. “Tên là do tôi tự đổi. Trong Sơn Hải Kinh có viết về một ngọn núi tên là núi Phục Châu, trên núi có một cây đàn hương, sườn núi phía nam có rất nhiều vàng bạc. Lúc đó có lẽ tôi muốn phát tài đến điên lên được nên lấy cho mình cái tên này. Sau đó lại cảm thấy chữ Châu mà không có ba chấm thủy thì nhỏ bé quá nên thêm ba chấm thủy vào.”
Anh nói xong thì nheo mắt nhìn cô. “Sao lại có ánh mắt đó?”
Thời cấp ba, Trình Kỳ từng tặng cho An Nguyện một cuốn Sơn Hải Kinh, cũng trùng hợp là cô đã xem qua ngọn núi mà Kinh Phục Châu nói. Có điều anh chỉ nói một nửa. “Nếu tôi nhớ không lầm thì trong Sơn Hải Kinh còn viết trên núi Phục Châu có một loài chim, bay đến đâu thì báo hiệu nơi ấy sẽ có dịch bệnh.” An Nguyện nói xong thì mím môi, bỗng cảm thấy cái tên này thật không may mắn.
Kinh Phục Châu lại bật cười. “Cho nên người đã dây vào tôi thì đều không có kết cục tốt.”
Bí mật như muốn vỡ òa trong đêm này, An Nguyện nghe tiếng tim mình đập, mỗi nhịp đập đều đều và mạnh mẽ, mặt cô cũng trở nên tái nhợt không khống chế được. Quả nhiên, ngay sau đó Kinh Phục Châu liền nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi cô câu mà cô sợ hãi nhất. “Tại sao em lại nhất quyết phải dây vào tôi?”
Đêm giao thừa này khiến cô hiểu được, thì ra người đàn ông mà cô trăm mưu ngàn kế tiếp cận vẫn luôn nhìn thấu ý đồ của cô, rồi cùng cô diễn trò giống như mèo vờn chuột. Anh ta còn biết những gì? Anh ta chắc sẽ không biết gì thêm, nếu thật sự bại lộ, An Nguyện chắc chắn không thể yên ổn mà đứng ở đây được. Ổn định lại tinh thần, An Nguyện bình tình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của anh, mang theo vẻ tự tin đầy ám muội. “Qua đêm nay, nói không chừng sẽ biến thành anh đeo bám tôi.”
Kinh Phục Châu nhíu mày, một lúc sau thì quay đầu đi. “An Nguyện, tôi không phải là người tốt, nếu em muốn đi thì bây giờ là cơ hội cuối cùng.”
Đây là lời thành thật lớn nhất mà anh có thể nói cho cô biết. Cửa ở ngay phía trước, đẩy ra là có thể đi, cô vẫn là một sinh viên nghèo nhưng đầy kiêu hãnh, thế giới này sẽ lại là một cái đầm lầy tối tăm không ánh mặt trời, nhưng từ nay nó không liên quan gì đến cô. Nếu như cô không chịu đi, vậy tất cả mọi chuyện sau đó đều là sự lựa chọn của cô, anh sẽ không có bất cứ áy náy hay hổ thẹn nào.
Lúc ấy đương nhiên An Nguyện không hề biết rằng Kinh Phục Châu sớm đã xem cô như con cờ, ấp ủ một âm mưu thế nào. Cô chỉ biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, hy vọng rất gần nhưng cũng rất xa. Bộ váy dài màu rượi đỏ tôn lên những đường cong uyển chuyển của cô, cô hệt như một đóa hoa nở rộ trong bóng đêm. An Nguyện dựa vào lan can, nụ cười có vẻ biếng nhác. “Nếu tôi đi rồi, anh sẽ lưu luyến đấy.”
Kinh Phục Châu nhìn sâu vào mắt cô.
Trời đã về khuya, gió càng to hơn, xe trên đường cao tốc vẫn qua qua lại lại, trong một giây này trên trái đất lại có bao nhiêu người chết đi và bao nhiêu người được sinh ra. Đó đều là chuyện của người khác, nhưng những chuyện của người khác này tạo nên một nhân gian phàm tục. An Nguyện ngửa đầu, không thể không thừa nhận trong cốt tủy của mình cũng có chủ nghĩa anh hùng không thể xem thường.
Người đàn ông trước mặt bỗng sấn đến gần, khi An Nguyện còn chưa kịp phản ứng thì tay của anh đã cố định sau gáy của cô, tay kia thì nắm chặt eo cô. Mùi hương của Kinh Phục Châu lập tức bao trùm, anh buộc cô phải ngước cằm lên, đẩy cả người cô tựa vào lan can. Ngay lúc eo An Nguyện đụng vào lan can, anh cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.
Mùi thuốc lá ngấm vào người cô. Dù đã hóng gió lâu như vậy nhưng khi môi chạm môi vẫn mang theo vị cay nồng. Hông An Nguyện bị ép vào lan can, hàng rào bằng sắt nhô ra như muốn đâm vào eo cô mỗi khi Kinh Phục Châu ép xuống, cách lớp lễ phục dày vẫn khiến cô thấy đau. Cô giống chú nai con bị vây khốn giữa vòng vây của người thợ săn, họng súng chỉa vào đầu, không đường tiến thối.
Nụ hôn của anh ngấu nghiến và vội vã, răng va vào nhau, có vị máu từ từ lan ra trong miệng. An Nguyện khẽ hé mắt, tay nắm chặt, lòng run rẩy. Anh không có ý định lùi bước, giống hệt như một con thú dữ cuối cùng săn được mồi, thong thả cắn nuốt dày vò nó. Môi của An Nguyện rất giống trong tưởng tượng của anh, nhưng cũng có chỗ khác. Giống ở chỗ ngọt ngào và lành lạnh, khác ở sự từ chối ngây ngô và hoảng hốt của cô. Kinh Phục Châu siết chặt tay, cơ thể mềm mại kia liền dán chặt vào người anh. Nếu An Nguyện không nắm chặt tay, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân đang thân thiết.
Nụ hôn của anh thật dài và đầy kinh nghiệm. Là cắn nhẹ nhàng, mút dịu dàng. Bàn tay vốn đang giữ chặt sau gáy cô cũng từ từ di chuyển lên trên, lùa vào mái tóc cô. Gió hơi lạnh nhưng An Nguyện lại cảm thấy người nóng ran lên. Khi đầu lưỡi anh chạm vào hàm trên của cô, cuối cùng cô không nhịn được nữa phải đưa tay níu chặt cổ áo anh.
Nụ hôn của anh rất sâu, làm cho cô run rẩy. Cơ thể cứng đờ dần trở nên mềm lại, dán chặt vào người anh, dựa vào lòng anh. Không biết qua bao lâu, anh buông cô ra, gác cằm lên trán cô thở hổn hển.
An Nguyện đứng không vững, bị anh ôm chặt.
Không khí trở nên trầm mặc. An Nguyện chỉ cảm thấy tai ù ù, không thể nghĩ suy gì. Cô muốn bình tĩnh đối diện với tình cảnh này, nó là điều mà cô đã sớm dự đoán được nhưng khi anh từng bước ép sát, hóa ra cô vẫn thấy hoảng hốt.
Níu chặt cánh tay của Kinh Phục Châu, An Nguyện khó nhọc lắm đứng vững được, tránh khỏi sự giam cầm của anh. Cô lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, mui bàn tay chùi lên môi, ánh mắt châm chọc. “Kinh Phục Châu, anh xem thường tôi. quá đấy”
Có lẽ nhờ nụ hôn nồng thắm vừa rồi mà ánh mắt của Kinh Phục Châu trở nên rất ôn hòa, không giống như thường ngày vẫn mang theo chút sắc sảo áp bức. “Tôi đã cho em cơ hội để em đi.”
Đôi mắt hẹp dài ấy khẽ chớp chớp, giống như đã rất mệt mỏi, cô cúi đầu thở dài. “Sao anh lại không hiểu nhỉ, tôi không phải là Lan Hiểu, không phải là mấy đóa hoa rực rỡ sắc màu mà anh thích. Nếu anh đã chọn tôi thì không được đến Cổ Lâu nữa.”
Kinh Phục Châu không nói gì, lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho cô. “Hôm nay không thích hợp để nói chuyện này, em đi nghỉ trước đi.”
Đây là chìa khóa phòng trong câu lạc bộ này. Tấm thẻ màu vàng kim, lấp lánh sang trọng, trên đó có viết số phòng là 1502. An Nguyện không nhận lấy, lẳng lặng nhìn anh. “Anh ở phòng nào?”
“Phòng kế bên.” Không biết tại sao, lúc nói câu này, ánh mắt anh hơi né tránh.
Chìa tay ra, thẻ chìa khóa nằm trong lòng bàn tay cô. An Nguyện không biết nguy hiểm đang đến gần, xoay người chuẩn bị xuống lầu. Vừa đi được vài bước, bỗng nghe thấy Kinh Phục Châu ở phía sau gọi cô. “An Nguyện.”
Cô quay đầu lại, anh bước nhanh về phía này, nhét vào tay cô một con dao bấm nhỏ rất tinh xảo. “Nơi này nhiều người, phức tạp. Em cầm lấy phòng thân.”
Sân thượng vắng lặng, thoáng đãng, lời của anh bị gió thổi bay đi, nhẹ hẫng. An Nguyện cúi đầu, hoa văn trên chuôi dao phức tạo mà tinh tế, nhẵn nhụi bóng loáng, nhìn là biết còn mới. Cô không biết tại sao bỗng nhiên Kinh Phục Châu lại mua tặng mình một con dao, cô chỉ ý thức được trên sân thượng vắng vẻ không người này, đây là cơ hội tốt nhất để cô giết chết anh ta.
Nắm chặt con dao trên tay, cô nhìn chằm chằm vào Kinh Phục Châu, nhưng anh đã quay người đi, đưa lưng về phía cô, đứng cạnh lan can hút thuốc. Nếu lúc này cô rón rén bước tới, đưa mũi dao vào lồng ngực anh ta là có thể kết thúc mọi việc. Ngọn lửa ấy bùng cháy hừng hực trong lòng, An Nguyện hít sâu một hơi, từ từ bước về phía anh.
Trên đường cao tốc có chiếc xe vừa lướt qua, không biết có chuyện gì mà bỗng nhiên phanh gấp lại, ngay sau đó là từng đợt tiếng còi xe dồn dập. Âm thanh này như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến An Nguyện bỗng giật mình tỉnh táo lại. Không có kết tội, không có chứng cớ, dưới lầu toàn là người của anh ta, cho dù cô có may mắn chạy thoát thì cả đời cũng không tránh được vận mệnh bị truy sát. Đồng thời với việc bảo vệ bạn, pháp luật cũng chế ước bạn, đây là chuyện không tránh được.
Bàn chân đang bước tới dần thu về, mang theo vẻ cực kỳ không cam tâm, An Nguyện quay người đi xuống lầu.
Chính sảnh vẫn rất náo nhiệt. Kinh Nhiễm có vẻ không hợp với sự ồn ào huyên náo ấy lắm. Khi bóng An Nguyện đi lướt qua chân cầu thang, ánh mắt cô sựng lại rồi từ từ trở nên bình thường.
Hút xong điếu thuốc, Kinh Phục Châu xuống chính sảnh. Ông Tiết đang trò chuyện với một đám người, họ có vẻ khúm núm, nói toàn những lời nịnh nọt sáo rỗng. Anh không có hứng thú, chỉ liếc một cái rồi đi về phía Kinh Nhiễm, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đi đâu vậy?” Kinh Nhiễm nhìn vết son còn chưa lau sạch trên khóe môi anh, đưa cho anh tờ khăn giấy.
“Đi lòng vòng ấy mà.” Kinh Phục Châu trả lời bâng quơ.
“Cô gái ấy đâu? Lúc nãy Đào Tử nói hôm nay em dẫn cô ấy theo.”
“Em bảo cô ấy về phòng trước rồi.” Kinh Phục Châu như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Kinh Nhiễm. “Tối nay chị về đi, đừng ngủ lại đây, cũng đừng về nhà, dùng chứng minh nhân dân mà Đào Tử đưa cho chị trước đây mướn cái khách sạn ở tạm một đêm, đợi điện thoại của em.”
Kinh Nhiễm ngẩn ra. “Sao thế?”
“Chị đừng hỏi tới.” Kinh Phục Châu căn dặn xong thì đứng dậy đi về phía ông Tiết. A Dương ở cách đó không xa nên nghe hết những gì họ nói, gã đưa mắt nhìn Đào Tử rồi bước tới. “Chị Kinh, nếu không có chuyện gì nữa thì mình về đi.”
“Mấy đứa định đi làm gì vậy?” Kinh Nhiễm ngửa đầu lên, gương mặt hơi giống với Kinh Phục Châu bỗng trở nên nghiêm túc, khí thế không thua gì em trai mình. Đào Tử thấy thế thì vội vàng bước tới làm dịu không khí, cười hì hì nói: “Chị Kinh, chị sao vậy chứ. Anh Châu đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, chị chỉ cần yên tâm đi khỏi đây là được, em dám dùng cái đầu của mình bảo đảm là không có chuyện gì. Có bọn em ở đây, cứ yên tâm về anh Châu đi ạ.”
Kinh Nhiễm còn muốn hỏi gì nhưng A Dương và Đào Tử đều tỏ vẻ khó xử, họ cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh. Kinh Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ thở dài một hơi rồi đứng lên khỏi ghế. “Tôi đi chào ông Tiết một tiếng rồi chúng ta đi,”
“Vâng ạ.” Đào Tử trả lời.
Chị em tâm linh tương thông, Kinh Nhiễm hiểu phần nào ý đồ của Kinh Phục Châu trong mấy năm nay. Nhờ phước của mẹ, tuổi thơ của họ sống trong phấp phỏng lo sợ dưới sự áp bức của cha dượng. Ông Tiết là đại ca của băng đảng lớn nhất khu tam giác vàng, sở dĩ Kinh Phục Châu đi trên con đường hôm nay cũng là vì muốn tranh thủ quyền làm người trước ông ta. Lâu dài, Kinh Phục Châu có đủ bản lĩnh, vết thương ngày bé cùng sự dụ hoặc của lợi ích khiến anh quyết tâm tìm mọi cách trừ khử ông ta.
Về năng lực, anh tuyệt đối không thua ông ta nhưng lại không thể danh chính ngôn thuận. Ai ai cũng cảm thấy ông Tiết là cha dượng của Kinh Phục Châu, mọi thứ của anh là nhờ một tay ông ta đề bạt. Nếu ông Tiết bị lật đổ một cách vô cớ, Kinh Phục Châu sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều bất lợi. Cũng chính vào lúc này, An Nguyện lại xuất hiện.
Dẫn An Nguyện đến tham gia tiệc giao thừa hôm nay là ý của ông Tiết. Đương nhiên Kinh Phục Châu hiểu ngay ông ta có ý đồ gì. Mẫu người như An Nguyện, thế giới của họ quá hiếm thấy. Vờ như không biết, anh dắt An Nguyện theo, giống như dẫn theo người phụ nữ của mình, đi một vòng trước mắt người khác.
Anh muốn chơi trò mượn dao giết người, An Nguyện là quân cờ quan trọng nhất. Anh có thể đoán được kết cục sau cùng, không phải là vì tin tưởng An Nguyện mà vì tin vào tính cách không chịu thua thiệt của cô. Trên sân thượng anh đã cho cô cơ hội, cô không chịu đi. Vậy thì từ nay, mỗi bước đi cô đều phải theo anh bước vào địa ngục.
Cuối cùng mọi chuyện đã an bài xong.
Kinh Nhiễm chào hỏi ông Tiết xong thì kéo tay áo Kinh Phục Châu lôi anh ra ngoài. Cô vẫn chưa hiểu rõ anh đang tính toán những gì, chỉ biết chắc chắn đêm nay sẽ không yên ổn. Ngửa đầu lên, cô cảm thấy lòng hoảng hốt. “A Đàn, bây giờ chúng ta đang sống rất tốt, có những chuyện đừng hăng quá.”
“Em biết mà.” Kinh Phục Châu mỉm cười, mang theo vẻ an ủi. “Chị yên tâm đi.”
“Chị làm sao yên tâm được. Có phải cô gái đó cũng bị em lôi vào rồi không? A Đàn, dừng tay lại đi, chị sợ lắm.”
Kinh Phục Châu nhìn ánh mắt tràn ngập lo âu của chị mình, khẽ thở dài một hơi, đưa tay ôm nhẹ lấy cô. “Chị, sao chị vẫn chưa nhìn rõ chứ, nếu hôm nay em không giết ông ta thì sẽ có một ngày ông ta diệt trừ em. Người ta nói ra tay trước là khôn, em đã đi đến nước này rồi, bước cuối cùng không thể sai lầm được.”
“Nhưng A Đàn à, chị không muốn em lại…”
“Bán ma túy quá 50 gam sẽ bị tử hình.” Kinh Phục Châu ngắt lời cô. “Mạng của em sớm đã không do em quyết định, nếu đã thế, tại sao không thể sống vui vẻ hơn một chút chứ? Cái ly đã đựng nước bẩn thì không thể chứa nước trong được nữa, chị phải hiểu chứ.”
Anh thả cô ra, nháy mắt với A Dương cách đó không xa, A Dương hiểu ý, bước tới đưa Kinh Nhiễm đi. Đồng hồ trên tường sắp điểm mười hai giờ. Sau thời khắc giao thừa, bữa tiệc máu sắp bắt đầu.
Bỗng nhiên, Kinh Phục Châu suy đoán không biết ở trong phòng An Nguyện có cầu nguyện hay không.
Anh chỉ biết, mình sẽ không bao giờ làm thế nữa. Thời gian khiến anh hiểu rằng địa vị của anh ngày hôm nay hoàn toàn không phải nhờ vào lời cầu nguyện vào lúc giao thừa hàng năm, mà do anh dùng tính mạng để đánh đổi.
Trời đất đã bất nhân với anh, anh cần gì phải tín ngưỡng và kính sợ chứ.
Trong tay anh còn một tấm thẻ khác, trên đó cũng có con số 1502.
Kinh Phục Châu dẫn An Nguyện đến một nơi rất giống câu lạc bộ tư nhân. Trên người cô mặc chiếc áo khoác dài, lúc vào cửa có người bước tới, lịch sự cầm áo khoác cho cô. An Nguyện nhìn Kinh Phục Châu, anh khẽ gật đầu, vì thế cô yên tâm đưa áo cho người kia.
Dựa vào những tri thức cô học được từ phim ảnh, lúc này có lẽ nên chủ động khoác lấy cánh tay Kinh Phục Châu, sau đó nở nụ cười tao nhã theo anh đi khắp bữa tiệc linh đình. Nhưng lúc cửa căn phòng được mở ra, An Nguyện bị mang trở về hiện thực. Trong phòng khói thuốc mịt mù, người đàn ông ngồi gần cửa nhất nhìn thấy họ vào, vừa tươi cười vừa cất cao tiếng gọi: “Anh Châu!”
Bởi vì tiếng gọi này, những người trong phòng đều quay đầu lại. An Nguyện đứng phía sau Kinh Phục Châu, bóng dáng cao lớn của anh che mất cô, đến khi vào trong ngồi xuống mới có người vui vẻ huýt sáo một cái: “Ôi chao, hôm nay anh Châu dẫn ai đến vậy, trông lạ mặt quá. Là người của Cổ Lâu hay Mộng Tử vậy?”
Kinh Phục Châu không trả lời câu đùa bỡn này mà chỉ thoáng liếc anh ta một cái. An Nguyện đoán địa vị của người này không cao bằng Kinh Phục Châu cho nên cũng không nói gì. Họ không nói chuyện không có nghĩa là không khí sẽ chùng xuống, nam nữ trong phòng đều chơi đùa rất vui vẻ, có không ít người làm những trò mèo mỡ ở dưới bàn. An Nguyện bỗng hiểu ra, có lẽ nơi này chính là chỗ tiêu tiền mua vui mà những người này thường đến. Vẻ cao quý và đường bệ bên ngoài của bọn sâu mọt xã hội này là diễn cho người khác xem, giống như có vẻ ngoài ấy thì bên trong cũng trở nên có nhân cách hơn. Cô cụp mắt, nhìn móng tay mình, không sơn gì cả, so với những cô gái kia, đúng là rất mộc mạc.
Kinh Phục Châu từ lúc ngồi xuống là bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh, trong đó có những từ rất khó hiểu, có lẽ là tiếng lóng của họ, An Nguyện nghe không hiểu cho lắm. Nhưng nhìn tình cảnh này, có lẽ là nhân vật chính của bữa tiệc chưa đến. Lúc chờ đợi, Kinh Phục Châu dựa sát về phía cô, cúi đầu dán vào tai cô thì thầm: “Lát nữa nếu có người chuốc rượu, em ngăn lại giúp tôi.”
Hơi thở của anh kề bên, An Nguyện bất giác rùng mình một cái. Kinh Phục Châu vươn tay ôm choàng vai cô, dùng sức siết một cái, lòng bàn tay đặt trên bờ vai mịn màng của cô, tỏ vẻ nghi hoặc. “Mặc phong phanh quá à? Phòng có lạnh đâu.”
An Nguyện không trả lời, chỉ cúi đầu. Thật ra cô cũng không hiểu tại sao họ lại phải mặc quần áo sang trọng thế này ngồi ở đây, xung quanh đều là những kẻ vàng dát đầy người nhưng bên trong lại dơ bẩn đến cùng cực. Bữa tiệc này chẳng đâu vào đâu, Kinh Phục Châu có khí chất như thế, ấy vậy mà lại chẳng có vẻ gì là không hòa hợp. Cô ngồi bên cạnh anh, đành phải miễn cưỡng ngồi ngay ngắn ở đó.
Không lâu sau, A Dương và một người đàn ông đi vào, gần như là vừa bước tới cửa đã quay đầu lại cung kính mời người phía sau đi vào. An Nguyện ngẩng đầu lên, có một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi bước vào, ông ta mặc chiếc áo kiểu xưa màu đỏ, người toát ra vẻ quý phái. Vừa bước vào, ông ta đã đưa mắt nhìn Kinh Phục Châu, sau đó nhìn sang An Nguyện. Không biết có phải đã nhìn lầm hay không mà cô thấy được cả một trời xa cách trong mắt ông ta.
Bất luận là nhìn Kinh Phục Châu hay nhìn cô, đều mang theo vẻ đề phòng cao độ.
Nhưng Kinh Phục Châu lại có vẻ rất tự nhiên, là người đầu tiên đứng lên, mời ông ta ngồi xuống ghế. “Chủ nhân tiệc sinh nhật đến rất đúng lúc, thức ăn lập tức được mang lên.”
Thì ra là sinh nhật của ông ta.
Người đàn ông đi vào cùng A Dương lúc nãy ngồi ngay bên cạnh An Nguyện, cô nghe A Dương gọi anh ta là Đào Tử. Câu chuyện trong bữa tiệc rất tẻ nhạt, cô không hiểu cho lắm, phần lớn thời gian đều đưa mắt nhìn Kinh Phục Châu, đợi có ai đến kính rượu thì cô sẽ uống giúp anh.
Nhưng không ai dám chuốc rượu Kinh Phục Châu, kể cả A Dương và Đào Tử. Những người khác đều đã uống đến mặt đỏ lừ nhưng Kinh Phục Châu vẫn như thường. Từ sau khi ông lão kia bước vào, dù là mấy gã đàn ông hay mắng thô tục hay mấy cô gái chuyên nũng nịu cũng đều trở nên ngoan ngoãn, cho dù có trò chuyện thì cũng nói một cách rất ôn tồn điềm đạm, những câu bông đùa cũng giảm hẳn.
An Nguyện đoán đây là một người có địa vị rất cao, thậm chí cao đến mức Kinh Phục Châu phải đích thân đến mừng sinh nhật ông ta.
Nhưng không ngờ, ly rượu đầu tiên và cũng là duy nhất hôm nay lại cho ông lão mời. Ông ta trông có vẻ rất hiền từ, chẳng qua đâu đó vẫn toát ra chút lạnh lẽo. Ngước mắt lên, nhìn về phía Kinh Phục Châu, ông lão nói với chất giọng hơi khàn đục mà người luống tuổi nào cũng có: “A Đàn, không mời ta một ly à?”
A Đàn? An Nguyện nghĩ thầm trong bụng, chưa từng nghe nói Kinh Phục Châu còn có tên gọi này. Nhưng rõ ràng đúng là đang gọi Kinh Phục Châu, bởi vì ngay sau đó anh đã đưa mắt nhìn An Nguyện. Cô nhớ đến công việc của mình, vội vàng bưng ly rượu lên, mỉm cười rồi đứng dậy: “Thưa ông, gần đây dạ dày của anh Kinh không được khỏe, ly này tôi thay anh ấy kính ông.”
Ông lão nhìn cô một cái, không nể nang gì. “A Đàn, con trách ta thì trách, cần gì phải dùng cách này để chọc giận ta.” Những lời này, rõ ràng là đang cảm thấy An Nguyện hoàn toàn không có tư cách mời rượu, coi cô cũng giống như những cô gái xung quanh.
Mà thật ra, cô và những người đó đúng là không có sự khác biệt nào quá lớn.
Kinh Phục Châu mỉm cười, kéo tay An Nguyện ý bảo cô ngồi xuống, nhận lấy ly rượu trên tay cô. Anh ngửa đầu uống cạn rượu trong ly rồi dốc ngược ly quơ qua quơ lại, ra hiệu mình đã uống hết. An Nguyện không hiểu quan hệ giữa họ, cũng hoàn toàn không quan tâm, không cần phải chắn rượu dù sao cũng tốt, tuy tửu lượng của cô không tồi nhưng đương nhiên là không thích hương vị cay nồng ấy.
Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, An Nguyện vẫn không rõ thân phận của ông lão kia. Sau đó Đào Tử uống quá say, khăng khăng bắt Kinh Phục Châu phải uống, An Nguyện uống giúp anh ta nên đầu hơi choáng váng. Lúc ra khỏi cửa câu lạc bộ, gió đêm lành lạnh ùa tới mới khiến cô tỉnh táo đôi chút. Giọng Kinh Phục Châu ở phía sau nhẹ nhàng vang lên: “Về chỗ trang điểm thay quần áo trước rồi tôi đưa em về trường.”
Trên người Kinh Phục Châu có mùi rượu và khói thuốc, chúng xộc vào mũi khiến An Nguyện khẽ nhíu mày. Biểu cảm này không thể qua được mắt anh, anh đưa tay choàng lấy bờ vai cô, kéo cô lên xe, giọng nói ấm áp hơn: “Chê tôi? Sao không ngửi thử mùi vị trên người mình đi.”
An Nguyện bị anh nhét vào xe một cách thảm hại. Đầu cô tựa vào cửa kính lành lạnh, cô cảm thấy như vậy rất thoải mái cho nên nhắm mắt lại, không nói chuyện. Mấy ly rượu ấy chưa thể khiến cô say nhưng trước nay men rượu luôn có thể khơi gợi tâm sự rối bời trong lòng người ta, những bực dọc không thể nói ra ấy lúc này càng trở nên nặng nề, cô nghĩ chi bằng hãy ngủ một giấc, dù sao đường đến phòng trang điểm còn rất xa.
“Say à?” Nhưng Kinh Phục Châu lại không để cô được như ý, anh đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô. An Nguyện mở mắt ra, trong bóng đêm, đôi mắt đen láy ấy có vẻ khó lường. “Không.”
Anh thu tay lại, dựa vào lưng ghế ngồi ngay ngắn. Đào Tử ngồi bên cạnh tài xế, anh ta đã uống rất nhiều, đang hưng phấn lảm nhảm suốt với A Dương, thỉnh thoảng trong những lời anh ta nói có nhắc đến vài việc làm ăn bẩn thỉu, An Nguyện nghe một lát rồi quay đầu sang nhìn Kinh Phục Châu. “Sao lại đưa tôi đến đây?”
Cô phải nói gì đó, nếu không e là sẽ chết chìm trong dòng suy nghĩ đang tuôn trào của mình.
“Ông cụ thích náo nhiệt, năm ngoái tôi cũng dắt một cô gái tới, em không cần nghĩ quá nhiều.” Câu trả lời của anh hoàn toàn không thành thật.
Có lẽ mấy ly rượu đã khiến cho đầu óc của An Nguyện không được minh mẫn lắm cho nên đã buột miệng thốt ra một câu mà chưa kịp suy nghĩ. “Ông cụ thích náo nhiệt nhưng lại không thích anh, đúng không?”
Kinh Phục Châu chậm rãi chớp mắt một cái, nửa bên mặt của anh khuất trong bóng tối. Xe quẹo qua một ngã rẽ, ánh đèn chiếu vào trong xe, vẻ tàn độc trong mắt anh lộ ra rõ mồn một. An Nguyện bỗng giật mình tỉnh ra rằng mình đã lỡ lời, men say vơi đi gần hết, cô há miệng định nói gì nhưng Kinh Phục Châu đã thở dài một hơi. “Ông ấy là cha dượng của tôi.”
A Dương ở phía trước liếc nhìn hàng ghế sau thông qua kính chiếu hậu, chỉ thấy vẻ mặt Kinh Phục Châu ngày càng trở nên trầm tĩnh.
Hai người ở băng ghế sau trở nên im lặng, nhất thời trong xe chỉ còn lại giọng nói của Đào Tử. An Nguyện chưa bao giờ muốn đi thăm dò gia đình của Kinh Phục Châu, đối tượng của cô đơn giản chỉ mình anh ta mà thôi. Thật ra cô còn muốn hỏi tại sao lại gọi anh là A Đàn, nhưng bây giờ bầu không khí rất tệ, cô không thể nói được gì.
Những quan niệm đạo đức vô dụng ấy vẫn đang ràng buộc cô, phải chăng ngay từ đầu nó đã dự báo sự thất bại của cô sau này?
Suốt dọc đường đi đến phòng trang điểm, họ vẫn luôn im lặng. Lúc về đến trường đã hơn mười hai giờ đêm, An Nguyện bước xuống xe với một gương mặt sạch sẽ. Đèn đường lờ mờ, có lẽ Kinh Phục Châu sẽ không nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô.
“Nhắn số tài khoản của em cho A Dương, mai sẽ chuyển thù lao cho em.” Kinh Phục Châu không xuống xe. Cách cửa xe, cô cúi đầu nhìn anh. Đây là một người đàn ông có bề ngoài mạnh mẽ, đàn ông như thế chắc chắn có một trái tim vô cùng cứng rắn. An Nguyện muốn nhìn trái tim ấy, xem thử nó sẽ như thế nào, nhưng cô cảm thấy rất khó, cô cố gắng bao lâu nay mà vẫn thấy anh quá xa xôi.
Ánh trăng và ánh đèn đường làm cho sắc mặt cô rất ôn hòa, không giống với vẻ chanh chua khiêu khích thường ngày. Anh cứ ngỡ là mình sẽ được nghe lời chào tạm biệt từ cô, chẳng hạn như “tôi về đây, tạm biệt” chứ không dám mong đợi cô sẽ nói những câu quan tâm mình đại loại như “đi đường cẩn thận” vì dù sao, cô là An Nguyện mà.
An Nguyện là đóa hoa có độc có gai, trước khi chạm vào cần cân nhắc kỹ.
Nhưng hôm nay dường như cô đã thu độc, thu gai của mình lại. Đưa tay vén một bên tóc ra sau vành tai, An Nguyện nhìn tòa nhà ký túc xá nằm trong màn đêm, giọng hòa vào gió đêm. “Anh thấy hôm nay tôi có giống cô bé Lọ Lem không? Vừa đến mười hai giờ là mất đi bộ váy lộng lẫy, mất đi lớp trang điểm, phép màu đã không còn, tôi phải trở lại căn gác nhỏ của mình, trở về với cuộc sống tất bật bọn chen.”
Anh nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Nhưng cô lại không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vào thân xe ra hiệu cho A Dương đi được rồi, sau đó vẫy tay với Kinh Phục Châu.
Trông thế, cô rất giống cô bé Lọ Lem thực sự, bị cả thế giới ngược đãi, đang đợi hoàng tử đến cứu vớt.
Xe rời khỏi học viện âm nhạc Lăng Xuyên, hướng về phía Cổ Lâu. Kinh Phục Châu nhìn cổng trường đang lùi xa dần, thu hồi ánh mắt, đá mạnh một cái vào lưng ghế của chiếc ghế bên cạnh tay lái. “Mẹ nó, nói xằng nói bậy suốt nãy giờ, có thể dừng một chút được chưa?”
Đào Tử ngượng ngùng im miệng, liếc mắt nhìn A Dương một cái. Từ nãy giờ, cơn say của anh ta cũng vơi đi ít nhiều, bắt đầu tò mò về người đẹp lạnh lùng ngồi ở đằng sau khi nãy. Có điều người đẹp xuống xe quá sớm, anh ta chưa kịp bắt chuyện thì đã đi mất rồi.
Hình như đã rất lâu kể từ khi Kinh Phục Châu đến Cổ Lâu lần trước. Anh không phải là người coi trọng sắc dục, nhưng anh thích được phụ nữ vây quanh, thích họ điên đảo vì mình, cho nên thường xuyên đến. Hai tháng gần đây anh như đổi tính, phần lớn thời gian đều ở nhà mình, khiến A Dương thỉnh thoảng muốn đến Cổ lâu sung sướng một chút đều không có cơ hội.
Xuống xe, Kinh Phục Châu bảo A Dương và Đào Tử tự đi tìm niềm vui, trước đó đã dặn là chừa Hoa Lê lại cho mình. Hai người cảm thấy dường như Kinh Phục Châu đối xử với Hoa Lê có điểm hơi đặc biệt nên thầm quyết tâm từ nay sẽ không chạm vào cô ta nữa, mất công Kinh Phục Châu lại không vui. Cổ Lâu có bao nhiêu là phụ nữ, chẳng phải chỉ có mình cô ta.
Kinh Phục Châu không nhớ rõ phòng của Hoa Lê ở đâu, trên hành lang anh gặp một cô gái vừa tắm rửa xong, hỏi thăm cô ta, nhận được vài nụ hôn nồng nhiệt. Lúc anh đẩy cửa phòng Hoa Lê ra, trên người đã có mùi nước hoa của người khác. Cô gái trên giường ngủ rất say, không hề nhúc nhích.
Anh cởi áo khoác, bước tới đẩy vai cô vài cái. Từ lúc giao cô cho mấy người A Dương lần trước, anh không tới đây nữa. Cô gái trên giường rốt cuộc cũng nghe thấy động tĩnh, mơ màng trở người một cái, đưa tay bật bóng đèn trên đầu giường lên.
Ngước mắt, là khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Kinh Phục Châu.
Anh nghiền ngẫm cảm xúc của cô. Nhất định là xen lẫn giữa đau thương, phẫn nộ cùng bất đắc dĩ vì hận mà không dám nói ra. Tất cả những người phụ nữ bị anh tặng cho người khác đều thế, có điều từ từ cũng thành thói quen. Nhưng Hoa Lê còn nhỏ, như thế phải chăng sẽ quật cường, cứng đầu hơn. Nếu cô lại giở trò cáu kỉnh với anh như An Nguyện thì phải làm thế nào đây?
Anh đâu có biết dỗ dành con gái.
Lúc Hoa Lê đứng dậy, anh nhìn thấy da thịt nõn nà được ẩn giấu dưới lớp chăn. Ngọn lửa đã lâu không nhóm cuối cùng cũng bùng cháy. Kinh Phục Châu cúi đầu vuốt ve khuôn mặt cô ta, hỏi với giọng rất dịu dàng: “Có hận tôi không?”
“Cái gì?” Hoa Lê ngẩng đầu lên, nụ cười thật ngọt ngào.
Ngọt ngào đến nỗi không khác gì với những người phụ nữ ở những gian phòng khác.
Cảm giác khô nóng kia dần dần giảm nhiệt. Tay Kinh Phục Châu lần xuống dưới, từ bờ vai mịn màng tròn trịa của cô trượt xuống. Những đường cong rất đẹp, là vẻ đẹp thuộc về tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng anh bỗng cảm thấy chán ngán.
Thì ra cô gái mười tám mười chín tuổi cũng dễ dàng bị thuần hóa như vậy sao?
Cánh tay của Hoa Lê vòng qua cổ anh, rất dè dặt, nụ hôn đặt lên cằm anh như thể lấy lòng. Ấy vậy mà người đàn ông ấy vẫn không hề có hành động gì, cứ đứng đó như một pho tượng khiến Hoa Lê cảm thấy sốt ruột. Cô đưa tay muốn cởi thắt lưng của anh ra nhưng lại bị anh đẩy bật ra.
Cô bé Lọ Lem chính là cô gái biết mưu tính nhất trên đời này. Cô ta để lại một chiếc giày thủy tinh, khiến từ đó hoàng tử thấy các cô gái khác trên thế gian này đều rất tầm thường. Nhưng chiếc giày thủy tinh mà An Nguyện đánh rơi đâu, rõ ràng anh không nhìn thấy. Cảm giác khó chịu hơn cả dục vọng này khiến anh thấy bức bối nên bỏ mặc Hoa Lê, quay người đi khỏi đó.
Cuối cùng anh phải thừa nhận Hoa Lê chẳng qua chỉ là thế thân của An Nguyện, thậm chí còn chưa được gọi là thế thân mà chỉ là một đối tượng để anh hủy hoại mà thôi. Bởi vì anh không có được An Nguyện, ngay từ khi vừa nhìn thấy An Nguyện, anh đã biết mình không thể cho cô những thứ mà cô muốn.
Từ lúc bắt đầu, trò chơi này đã không công bằng. An Nguyện đứng ở bãi đỗ xe suốt một tháng trời nhưng chưa từng để ý đến anh, dù mỗi đêm anh đều ngồi vào chiếc Maserati ấy rất đúng giờ, dù anh là ông chủ của Mộng Tử. Nhưng anh lại sớm chú ý đến cô, chú ý đến chiếc quần jean hơi sờn của cô, chú ý đến gương mặt lạnh lùng trong sáng của cô.
Lại còn lừa mình dối người nói cái gì mà công việc, cái gì mà thù lao, cái gì mà chắn rượu.
Thậm chí anh còn dắt cô đến gặp cha dượng của mình.
Một giờ rưỡi sáng, An Nguyện nằm trong ký túc xá nhận được điện thoại của Kinh Phục Châu, anh nói làm việc lúc đêm khuya thế này thù lao tăng gấp đôi, em đi không?
Thật ra thì anh rất muốn nói, An Nguyện, tôi muốn cùng em ngắm mặt trời mọc, em đi không?